Từ trên bụi cây cao gần đó, Âu Dương Nhi lao xuống như một mũi tên, cố gắng vươn bàn tay ra túm lấy ta. Ta cứ theo đà mà ngã xuống, không có gì để bám víu lấy. Bên vách, đá nhọn nhô ra quệt vào người tạo thành vết thương bật máu. Đau. Ta kêu lên một tiếng, mắt nhắm chặt lại, có cảm tưởng như khóe mắt đã ươn ướt. Bên vai bị đá và cành cây khô quệt vào, đau rát như cắt vào xương tủy. Mẹ kiếp, phim kiếm hiệp đều là lừa người!!!

Phía dưới, một phiến đá nhô ra ngoài. Ta theo phản xạ đưa tay ôm lấy bụng. Con ta, đứa con của ta, nó nhất định không được xảy ra chuyện gì cả. Nhất định! Gió lạnh táp vào mặt, vừa khô vừa rát. Cảm giác cận kề cái chết khiến người ta nảy sinh một thứ cảm giác vừa tuyệt vọng vừa sợ hãi. Không, không được! Ta lắc mạnh đầu, cố xua đi thứ cảm giác đó, nhưng vừa mở mắt ra là độ sâu hun hút của bờ vực lại đập vào mắt. Bất giác, một cơn run rẩy kéo tới, tay ta càng ôm chặt bụng hơn. Con, mẫu thân dù chết cũng phải cứu được con. Ta cắn chặt môi, mày nhíu lại, một tay giơ ra muốn túm lấy cái gì đó.

Trượt!

Bàn tay va vào cành cây khô lại cộng thêm lực hút của người đang rơi xuống làm tay ta bật máu. Cả bộ đồ trên người đã tơi tả như đồ “cái bang”. Tay, người, vai, chỗ nào cũng có máu.

Âu Dương Nhi nhìn ta đang rơi xuống, bặm môi tung hết nội công, đạp vách, vụt mạnh xuống, một tay đưa ra túm lấy người ta, tay còn lại rút thanh đao bên người, cắm phập vào vách đá. Thanh đao vẽ lên đá một khe nứt dài, tiếng va chạm như đinh tai nhức óc, trượt một đường trên vách rồi mới dừng lại. Âu Dương Nhi quay sang ta:

- Tẩu, bám chắc, muội nhất định đưa tẩu lên.

- Nhi, ném nàng ấy lên. Ta đỡ được. – Bên trên vực, Âu Dương Thần cúi đầu xuống, thấy Âu Dương Nhi đã đỡ được ta thì thở phào nhẹ nhõm.

Âu Dương Nhi ngẩng đầu, đưa ánh mắt do dự nhìn mặt ta đã tái lại vì đau và sợ, trên trán còn đầy mồ hôi lạnh. Cảm nhận được sự lo lắng và ngập ngừng của người bên cạnh, ta cười khẽ, vỗ nhè nhẹ lưng nàng ấy:

- Ta không sao.

Âu Dương Nhi gật đầu, ra hiệu cho Âu Dương Thần rồi tung người ném ta lên. Ta cảm thấy có một luồng sức mạnh truyền từ lưng đến, đánh bật ta lên không trung. Đúng lúc gần lên đến miệng vực, ta vươn dài tay lên trên, mắt mở to, trong lòng không nghĩ gì nhiều hơn một chữ “tin”. Một bàn tay to lớn có phần thô ráp nắm lấy tay ta, kéo ta lên trên. Ngay lập tức, cả người ta nhào vào một vòm ngực rộng lớn. Hắn ôm ta thật chặt, siết mạnh ta trong vòng tay hắn, như chỉ hận không thể hòa ta với hắn làm một, mãi mãi không được tách ra khỏi hắn. Bàn tay to lớn của hắn nhẹ nhàng vuốt tóc ta, vừa nâng niu như bảo vật, lại vừa có chút nhớ mong không nói thành lời.

- Điệp Điệp, nàng an toàn rồi.

Ta vùi đầu vào hõm cổ hắn, tự thỏa mãn mình mà hít ngửi lấy mùi hương quen thuộc khiến ta nhớ nhung suốt bao ngày. Trước kia, từ lâu lắm rồi, chưa có ai ôm ta vào lòng mà an ủi ta như vậy, chưa có ai sẵn lòng dang rộng vòng tay mà dịu dàng với ta nhường ấy. Qủa thực, đã lâu lắm rồi. Không biết tại sao, nước mắt bất chợt lại trào ra. A, ghét quá, từ bao giờ ta ủy mị vậy nhỉ? Hơi tí đã chảy nước mắt rồi. Ta dụi đầu trong lòng hắn, lau nước mắt vào áo hắn. Sống rồi. Ta sống rồi. Cảm giác như mình vừa trải qua một cơn ác mộng, hư hư thực thực. Đến tận khi sự đau đớn từ vết thương chạm đến, ta mới khẽ kêu một tiếng:

- Đừng có ôm ta chặt thế, đau.

Lúc bấy giờ, Âu Dương Thần mới buông ta ra. Chạm phải cái áo tả tơi dính đầy máu, đôi mắt hổ phách của hắn tối lại, Hắn bế bổng ta lên, để mặc ta dựa vào ngực hắn.

- Để nàng ấy ở lại. – Bất chợt, Lãnh Hàn Băng đứng chắn trước mặt Âu Dương Thần, giọng nói mang đầy vẻ lạnh lùng cao ngạo. Bất quá, tại sao ta nghe trong đó có vài phần bất lực? Trên vách núi, mái tóc đen dài tung bay trong gió, tà áo trắng khẽ lay động.

- Tránh ra. – Nhanh chóng, thanh đoản kiếm của Âu Dương Thần đã kề cổ Lãnh Hàn Băng. Người kia không tránh, chỉ đứng lặng người nhìn ta. Ta kéo tay áo Âu Dương Thần, nhẹ lắc đầu. Âu Dương Thần hiểu ý ta, lưỡi kiếm cũng dần hạ xuống. – Nghe đây, nếu nàng ấy có một chút tổn thất nào, tự tay Âu Dương Thần ta sẽ chôn vùi Tà Băng giáo.

Nói xong, Âu Dương Thần bế ta đi thẳng.

- Khoan đã. – Lãnh Hàn Băng dùng khinh công đáp xuống, chặn bước đi của Âu Dương Thần. Âu Dương Thần khẽ nheo mắt, rõ ràng trong lòng thập phần khó chịu.

Ta ngước mắt nhìn Lãnh Hàn Băng, rồi lại đưa mắt nhìn Âu Dương Thần. Ta kéo áo Âu Dương Thần, bảo hắn để ta xuống, hình như Lãnh Hàn Băng muốn nói gì đó với ta. Âu Dương Thần trừng mắt nhìn ta đầy thị uy, trong ánh mắt còn vài tia ghen tức. Mấy phút sau, hắn cũng chịu đặt ta xuống đầy vẻ cam chịu.

Lãnh Hàn Băng lại gần ta, cúi đầu nhìn ta chăm chú. Đôi mắt phượng của hắn hơi cong lên, đôi môi mỏng kéo lên thành một nụ cười đầy mị hoặc. Hắn bỗng kéo ta lại, ôm chặt. Ta nghe thấy giọng nói trầm thấp bên tai như chỉ đủ để mình ta nghe thấy:

- Điệp Điệp, giữ gìn sức khỏe. Nhất định phải sống thật vui vẻ, hạnh phúc. Khi nàng cần, hãy luôn nhớ còn có ta, nhé…

Rồi, hắn buông ta ra, trước khi cái kẻ nào đấy đến lôi ta lại vào lòng rồi đi mất. Phía sau, Lãnh Hàn Băng đứng thẳng, đôi mắt đẹp cụp xuống, bàn tay trong ống tay áo nắm chặt, trên môi vẫn giữ nụ cười phảng phất:

- Tạm biệt, tình yêu đầu tiên.

……………

Trên mỏm núi cao gần đó, Âu Dương Nhi dõi mắt về nam tử áo trắng phía dưới, trong lòng có chút nhói đau. Nàng biết, nàng đã bị người đó cướp mất trái tim này rồi. Những ngày Âu Dương Thần rời khỏi Hoàng cung, Âu Dương Nhi cũng không ở lại. Nàng tìm đến Tà Băng giáo, nhưng lại bị chặn ở ngoài bởi tầng tầng lớp lớp những kẻ canh chừng và hệ thống phòng vệ bên trong nên đành phải ở ngoài, từng ngày dõi theo động tĩnh ở trong giáo. Khoảng thời gian đó, không biết vì sao, ánh mắt nàng lại bị vị giáo chủ kia thu hút, rồi cũng không biết từ lúc nào, nàng đã đem lòng yêu thương người đó. Một con người cao ngạo băng lãnh như một tảng băng sạch sẽ lạnh đãm, uy nghiêm mà cao quý, khiến người ta e dè khi lại gần.

“Lãnh Hàn Băng, ta nhất định sẽ có được trái tim huynh.”

………………

Trên ghế cao, Lãnh Hàn Băng chống tay lạnh lùng nhìn một thân nữ nhân quỳ dưới đất. Cả thân hình đẫy đà xinh đẹp thỉnh thoảng lại run lên bần bật. Bộ đồ đang mặc trên người cũng lấm lem bùn đất, tóc tai cũng hơi rối làm cô ta bớt đi vài phần kiêu sa chỉn chu bình thường.

Gia Mỹ ngước mắt nhìn người đang ngồi trên cao, ánh mắt sợ hãi nhưng vẫn cố làm ra vẻ đáng thương. Trước đến nay, giáo chủ luôn giữ một biểu cảm lãnh đạm lạnh nhạt, có cao hứng lắm cũng chỉ là nhếch môi cười nửa miệng. Thế nhưng, ngày hôm nay, khi giáo chủ lao đến, cô ta thấy trong mắt người có phần lo lắng cùng sợ hãi. Tại sao lại sợ hãi? Một người như Lãnh Hàn Băng lại sợ hãi sao? Gia Mỹ biết, người sợ mất đi ả kia, người lo lắng cho nàng ta. Giây phút đó, niềm uất hận của cô ta càng dâng cao, chỉ muốn băm thây người mà giáo chủ lo lắng kia.

Nàng ta đi rồi, Gia Mỹ còn chưa kịp mừng đã bị gọi đến, đối diện với vẻ mặt băng giá ngàn năm này. Trong sự lạnh lùng của Lãnh Hàn Băng còn có vài phần chán ghét và đáng sợ.

- Liễm Phương. – Lãnh Hàn Băng cất giọng.

- Dạ? – Từ phía sau, Liễm Phương đi ra, cung kính cúi người.

- Phế hết kí ức của cô ta, trục xuất khỏi Tà Băng giáo.

Gia Mỹ nghe như sấm giật bên tai. Cô ta kinh hoàng ngẩng đầu lên, bỗng chốc đã nước mắt đầm đìa. Cô ta lắc mạnh đầu, trên khuôn mặt diễm lệ, nước mắt chảy vòng quanh. Gia Mỹ hét lớn:

- Không! Giáo chủ, người đừng làm thế. Thiếp biết tội rồi. Thiếp không dám nữa. Đừng làm thế mà… Giáo chủ, thiếp xin người…

Bất quá, thứ cô ta nhận được chỉ là ánh mắt và cái quay đầu không chút cảm xúc của người kia.

…………

Ta mở mắt, hơi nheo lại vì ánh nắng chói chang bên ngoài cửa sổ. Xung quanh là khung cảnh quen thuộc ở Tây Ngọc Cung. Ta về Hoàng cung rồi sao? Thật nhanh quá. Chuyện bên bờ vực hôm trước như một cơn ác mộng mà ta không muốn nhắc đến. Ta cựa mình, cơn đau trên người lại kéo tới nhắc nhở rằng bản thân đang bị thương.

- Tiểu mỹ nhân, tỉnh rồi à? – Bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói thánh thót như rót mật vào tai người, nhẹ nhàng mà ngọt ngào đến mê lòng.

Ta quay đầu lại, việc cử động vẫn có chút khó khăn. Ta thấy trước mắt mình một nữ nhân, à không, nói đúng hơn là một tiên nữ. Da trắng, đôi mắt đẹp toát lên vẻ sắc sảo với hàng mi dài khẽ động mỗi khi nàng ấy chớp mắt, sống mũi cao, thanh thoát không chút tì vết; eo thon thả, dáng người cao ráo đẹp đẽ. Ta nhất thời ngây ngẩn, mắt mở to nhìn người trước mặt, tự hỏi hình như mình đang mơ thì phải. Mỹ nhân đó đi đến giường ta, ngồi xuống. Nàng ấy giơ bàn tay ngọc ngà ra… búng trán ta đánh “tạch” một cái, đau điếng người. Ta theo phản xạ đưa tay ôm trán, người hơi co lại, ai oán nhìn nàng ta. Mà kể cũng lạ, sao ta thấy nàng ta quen thế nhỉ?

- Ngươi rơi xuống núi rồi thì mất luôn trí nhớ à? – Mỹ nhân kia cau mày.

- Triều… Triều Vũ? – Ta ú ớ, nói không lên lời. Mẹ ơi, sao hắn lại biến thành con gái thế này? Lại còn là một đại mỹ nhân nữa chứ. Mami ơi, chuyện này… quá khó tin rồi.

- Hứ, ngu ngốc. – Mỹ nhân khẽ chu môi, quay mặt đi, không quên ném cho ta cái ánh mắt khinh bỉ.

- Triều Đan, nàng ấy sao rồi?

Cửa phòng bật mở. Từ ngoài cửa, Âu Dương Thần và một nam nhân khác đi vào. Hắn mặc long bào, mái tóc đã dài quá vai được buộc túm gọn một bên trông cực kì lãng tử; nam nhân bên cạnh là một người lạ mặt, ta chưa gặp bao giờ, nhìn cũng không tồi chút nào. Ớ, mà đợi chút, Âu Dương Thần vừa gọi cô gái này là gì cơ? Triều Đan á? Đó chẳng phải là nữ vương Nữ Nhi Quốc sao? Ta trợn mắt quay sang nhìn mỹ nhân bên cạnh chằm chằm. Ta túm tay áo nàng ấy:

- Ngươi là gái à?

- Cần ta lộ

t ra cho ngươi kiểm chứng không? – Triều Đan trừng mắt nhìn lại.

- Cần. – Ta gật đầu, nghiêm túc.

Bốp!

Ta ôm cục u to tướng trên trán, khóc không ra nước mắt. Tên mắc dịch, là người hỏi ta mà, cốc cái quái gì chứ? Chỉ số thông minh của ta để ngươi cốc cho nó sụt xuống đấy à?

- Có sức để đùa như vậy là khỏe rồi đó. – Triều Đan đứng bên giường xoay xoay cổ tay, nhìn hai người kia nói.

Như nhớ ra gì đó, ta kéo tay Triều Đan lại, hỏi:

- Còn con ta?

- Đùa chán chê rồi mới hỏi. Ngươi làm mẫu thân tốt ha. – Triều Đan không ngại mang tiếng độc mồm, châm chọc vài câu. – Nó không sao. May đấy, không kẻ nào đó lại lồng lộn đến phát điên lên.

Triều Đan cười đểu. Bên kia, Âu Dương Thần ho khan hai tiếng. Hắn đi đến giường ta, rồi lại nhìn Triều Đan với nam nhân kia, cất giọng mang ý đuổi khách:

- Hai người ra ngoài tình chàng ý thiếp được rồi.

Triều Đan đen mặt, chửi thề một câu:

- TMD, tình chàng ý thiếp cái rắm ý.

Ta thấy nam nhân áo tím cười tà, vỗ vai Triều Đan, cúi đầu xuống cưỡng hôn mỹ nữ trong lòng, mắt nhướng lên nhìn Âu Dương Thần. Ta có cảm giác không lành. -_-. Nghiêm túc đấy, đúng là ta có dự cảm không lành. Sao cảm thấy mình như đnag trong ổ sói thế nhỉ? Đang định lùi lại theo trực giác thì tay đã bị kẻ đnag ngồi trên giường kéo lại, áp môi mình lên môi ta, rồi nhân lúc ta không chú ý mà luồn lưỡi vào miệng ta, tìm kiếm mọi ngóc ngách.

Chết tiệt, cái trò này là trò quỷ gì chứ? Ta đây là bệnh nhân đấy, đứng đắn lại nào. -_-

……….

Những ngày sau đó, ta sống rất thoải mái. Ngày ngày chỉ có việc ăn, ngủ, buôn chuyện với Triều Đan, nghịch ngợm lung tung trong cung. Hoàng Thái Hậu và Thái Hậu đã biết ta có em bé. Hai người đó mừng đến phát khóc, ban cho ta một đống đồ đạc, nhiều đến mức chất đầy cả phòng. Không những thế, ngày nào cũng sai người nấu tổ yến, rồi cảnh gà hầm, rồi bào ngư các loại,… làm ta bây giờ chỉ cần nhìn thấy mấy thứ đó cũng rợn người. Số lượng cung nữ trong Tây Ngọc Cung cũng tăng lên rõ rệt, đủ để thành lập mấy chục đội bóng đá. Thái Hậu bảo:”Con bây giờ phải tự bồi dưỡng mình, không được phép lơ là, làm gì cũng phải cẩn thận, bla bla…”

Ta cũng được nghe chuyện của Triều Đan với Ngạn Ngôn- Minh chủ Võ Lâm, lúc nào chán lại lôi hai người họ ra trêu chọc, đến mức Triều Đan tức tối suýt đá bay ta từ Tây Ngọc Cung đến Đại Điện cho Âu Dương Thần. Âu Dương Thần đối với chuyện ta trêu chọc họ chỉ cười. Nhưng ai mà biết được, tôi nào đấy, người nào đấy còn xui ta lén bỏ xuân dược vào đồ ăn của hai người kia. -_-. Cơ mà như thế chắc chắn là rất vui đi. Ta câu kết với hắn, nhưng chưa kịp bỏ xuân dược đã bị Ngạn Ngôn túm được. Điều đáng nói là, hắn túm được còn cầm lấy gói xuân dược ta đang cầm, nói loại này nhẹ quá, thế là đưa cho ta gói khác liều mạnh hơn, bảo ta bỏ vào nước uống của Triều Đan, kèm theo câu nói đó là một nụ cười rất dễ làm người ta sởn da gà. Triều Đan phát hiện ra kế hoạch của ba người, tức giận nhéo tai Ngạn Ngôn xách đi, rời khỏi kinh thành.

Ta hối hận.

Thế là mất người nói chuyện rồi, lại đành ngồi tự kỉ trong cung. Người ta bảo:”Rảnh rỗi sinh nông nổi” cấm có sai. Mà những trò nông nổi thường dẫn đến những hậu quả khôn lường.

Điển hình là, một ngày, do quá nhàm chán, ta mới tìm đến thư phòng của Âu Dương Thần, thử tìm xem có trò gì vui không, ai dè lại được biết một vụ việc chấn động. Ta đứng ngoài cửa, ra lệnh cho thị vệ không cần truyền, tự mình đi vào, muốn gây cho Âu Dương Thần một sự bất ngờ. Chưa vào đến phòng thì nghe có tiếng Âu Dương Thần. Tiếng nói khá nhỏ, nhưng đủ để ta nghe hết câu:

- Việc liên quan đến Mai Phi đó và việc Âu Dương Phong đã chết, dừng lại ở đây thôi. Mọi chuyện đủ rắc rối rồi. Không thể để cho Điệp Điệp biết được, nàng ấy sẽ nghĩ vì nàng ấy nên mới gây ra cái chết cho người đó. Nhất định phải giữ bí mật, ngươi rõ chưa?

Sấm động giữa trời quang. Ta như tưởng mình nghe nhầm, đứng chôn chân ở trước cửa, mặt thần ra, đầu óc trống rỗng. Mọi thứ trước mặt như trắng xóa hết cả…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương