44

Ta luôn có cảm giác sắp xảy ra chuyện lớn.

Vì vậy, ta thường xuyên đi một vòng thăm hỏi các phi tần, quở trách chỗ này một ít, khen ngợi chỗ kia một tẹo, cũng tiện thể lấy cớ thăm hỏi này để kín đáo thăm dò lão bà bà bên cạnh Thục phi.

Quả thực là kỳ lạ, lúc Vương bà bà vừa mới vào cung, Thục phi đã dính lấy bà ấy.

Bây giờ, ta gặp Thục phi ba lần thì phải hai lần không thấy bà ấy bên cạnh cô ta.

Chắc chắn có điều gì đó mờ ám.

“Nương nương, đã tìm hiểu rõ ràng. Vương bà bà rời khỏi cung điện theo lệnh của Thục phi.”

Trúc nhi nói.

“Bà ta rời khỏi cung điện làm gì?”

"Bà ấy đi về phía vườn hoa phía Bắc thành, nhưng chưa từng thấy mang hoa về.”

Trúc nhi thấp giọng nói thêm:

“Vương bà bà nói với mọi người, Thục phi có chút khảnh ăn, muốn ăn chút đồ ăn ở ngoài.”

"Vậy thì là lỗi của ta rồi, Ngự Thiện phòng không còn có thể thỏa mãn dạ dày của Thục phi nữa.”

Ta cầm kéo cắt hoa đỗ quyên trước mặt, rồi nói:

"Đã vậy, báo cho cả Hoàng thượng biết.”

"Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày chuẩn bị một lượng lớn thịt cá, bồi bổ cho Thục phi, buổi sáng và buổi tối nhớ phải có cả canh nhân sâm.”

"Vâng.”

Ta nghịch chậu đỗ quyên mà mình đã cắt tỉa thành một hình dáng kỳ lạ, cười nói:

“Nghe nói trong dân gian, đỗ quyên có tác dụng bồi bổ cơ thể, không biết có đúng không?!“

Trúc nhi ngẩng đầu nhìn ta, suy nghĩ một chút nói:

"Không biết có bổ hay không, nhưng cây này nếu để ở gần một thời gian sẽ dễ xuất huyết.”

“Vậy đưa cho Thục phi.”

Ta đặt kéo xuống rồi bước đi.

Tối đến, Đức phi đắc ý đến gặp ta, kể với ta rằng tiểu tỳ bên cạnh Thục phi bị bắt quả tang vụng trộm với thị vệ.

Cứ tưởng sẽ chết chắc, nhưng cuối cùng, cẩu Hoàng đế lại cảm động trước tình yêu đích thực của họ, rồi được Thục phi đồng ý ban hôn.

Chậc chậc chậc, tình yêu đích thực chậc chậc!

45

Mấy tháng lại trôi qua, mùa đông đã đến.

Chưa có chuyện gì cả.

Triệu tướng quân không phụ sự mong đợi, không những thắng trận, còn vạch mặt được những kẻ nội gián, cẩu Hoàng đế ra lệnh xử tử hết một lứa bọn chúng.

Tâm phi có thai.

Đã hai tháng trôi qua, thai nhi vẫn ổn.

Việc sinh đẻ của Hoàng đế ngày càng tốt, nhưng kế hoạch phá thai của Thục phi lại bị bỏ bê.

Ba ngày nữa sẽ có tiệc mừng năm mới.

Lúc đó sứ giả phía Nam Ninh cũng sẽ có mặt.

Vị trí này thật sự rất nguy hiểm, nghe nói trước đây cũng có người từng tới một lần, còn chưa bước vào Thượng Kinh, đã bị dân chúng ném c.hết ở ngoại thành.


Chúng ta không còn chơi mạt chược nữa.

Trong một hậu cung khổng lồ như vậy, lại không ai khác có thể chơi mạt chược được với chúng ta.

Ta cũng đã cố gắng tuyển vài thành viên mới, nhưng tiếc là mọi người có vẻ hơi ngại ngùng.

Không vui.

Ta trải qua vài tháng sống như một con bọ gạo.

Công việc hàng ngày là chỉ trích Thục phi, nhìn người khác chỉ trích Thục phi.

Và ăn, và ngủ.

Vãn Giác càng ngày càng ít nói, nếu không phải nó còn cười với ta, ta sợ nó sắp điên rồi.

Sẽ tốt biết bao, nếu có thể bảo vệ được những người mà ta muốn bảo vệ.

46

Yến tiệc giao thừa, ta thoải mái đến mức trông không còn chút nào là một Hoàng hậu nữa.

Ta chỉ ngồi đó, nhìn cẩu Hoàng đế và các quan viên trò chuyện, nhìn họ dạy Thái Cực Quyền cho các vị sứ thần, rồi thỉnh thoảng quay sang phàn nàn với cha ta vài chuyện vặt.

Các phi tần thay nhau nịnh nọt ta hết lời, rồi lại ra sức thể hiện mình trước Hoàng thượng, rồi lại ngấm ngầm oán trách ta.

Thật là một trải nghiệm tuyệt vời.

Nhảy đẹp lắm, lần sau đừng nhảy nữa.

Ta cũng sắp chết cóng rồi, lạnh quá, cẩu Hoàng đế uống rượu xong cũng vào cung Thục phi, sao ta phải bận tâm.

Ta những tưởng đó sẽ là một cái Tết bình thường, mặc dù cẩu Hoàng đế trong suốt bữa tiệc nhiều lần ám chỉ rằng việc các phi tần ghen tị với Thục phi là điều không phù hợp, và yêu cầu ta phải kìm nén hậu cung nhiều hơn nữa.

Hehe, ta có trấn áp kiểu gì cũng vô dụng thôi, có bản lĩnh thì ngươi đừng đến tìm cô ta nữa đi.

Cho nên, sau khi nghe hắn nói xong tiệc sẽ ghé Vị Ương cung, ta chỉ đứng dậy, khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:

“Cung tiễn bệ hạ.”

Hắn thở dài rồi rời đi.

Cuối cùng ta cũng được trở lại Phong Nghi cung rồi.

Trước khi ta kip ngồi xuống, Hiền phi Đức phi đã tới thông báo có một vụ hỏa hoạn ở Vị Ương cung.

Ta vội vàng chạy đi, trên đường lại bị ngã.

Thật không còn gì để nói, Hoàng hậu ngã sấp mặt, còn đâu phong thái ta cố gắng học hỏi bấy lâu nay huhu.

47

Ngọn lửa trong Vị Ương cung không lớn như ta tưởng tượng, nhưng lại thấy quân lính nặng nề tụ tập đứng hết ở đây.

Ngoài ra còn có cả một nhóm phi tần nữa.

Con mẹ!

Hoả hoạn, kinh động cả hậu cung, mà lại không kinh động tới Bộ Nội vụ?

Ngay cả ngự tiền thị vệ cũng có mặt rồi, lại tốn thêm một mớ bạc!

Ta chưa kịp tiếc của xong, thì đã thấy một con dao kề vào cổ.

..…

Ai da, đại ca à, chúng ta có gì từ từ nói với nhau.

“Ngươi là Hoàng hậu sao?”


Tên cầm đầu có vẻ mặt hung dữ, cất tiếng như muốn ăn thịt ta.

Nhìn những phi tần có mặt cũng lần lượt bị bắt làm con tin, lòng ta chợt thắt lại.

"Ngươi là ai?”

Hắn cười nói:

"Ta? Ngươi không cần quan tâm ta là ai.”

Hắn quay người lại:

"Các huynh đệ, đi một vòng xem nơi nào có đồ tốt thì mang đi. Chỗ nào không lấy được, đều đốt đi.”

Ta không biết cẩu Hoàng đế hiện đang ở đâu, cũng chẳng biết hắn còn sống hay đã c.hết.

Ta hướng ánh mắt về phía hai người Hiền phi Đức phi, thấy họ tương đối bình tĩnh.

Họ nhìn ta, gượng cười.

Ta cũng mỉm cười đáp lại họ.

“Sơn chủ, Mạnh tiểu thư ở bên trong vẫn không thấy tăm hơi đâu!”

Một tên trong đám sơn tặc chạy tới.

Đại hán tức giận nói:

"Cái gì? Còn chưa đi ra? Là muốn c.hết cùng cái tên cẩu Hoàng đế kia?”

Người kia không dám nói gì.

Đại hán lại hỏi:

“Vương bà bà đâu?”

“Vương bà bà… Vương bà bà…"

Đại hán lo lắng đá hắn một cái:

"Ngươi nói cái quái gì vậy?”

Sắc mặt người kia lộ vẻ hoang mang:

“Sơn chủ, Vương bà bà đã c.hết rồi.”

“C.hết?”

“Xem ra bà bà đã trúng độc do chúng ta chuẩn bị cho Hoàng đế.”

Tên sơn chủ run rẩy nói.

"Mẹ kiếp! Trần Phong đâu? Tìm hắn chưa!”

"Tín hiệu đã được gửi đi, nhưng... nhưng không thấy phản hồi.”

Tên sơn chủ cực kỳ tức giận, rồi chỉ với một cú chém, người kia đã c.hết ngay tại chỗ.

Các phi tần xung quanh sợ hãi đến mức bật khóc.

48

Ta nhìn quanh, mạnh dạn hỏi:

"Sơn chủ?”


Hắn hung dữ quay lại nói:

"Tiểu Hoàng hậu, ngươi muốn gì?”

Uầy, ta trẻ vậy sao?

Ta nói:

“Sơn chủ, ngươi định làm phản à?”

Sơn chủ cúi mắt nhìn ta ngồi dưới đất, nói:

“Ta không muốn sống nữa sao mà làm phản? Mục đích của ta chỉ là muốn cướp hoàng cung. Nghe thật là ngầu.”

Khóe miệng ta giật giật.

"Sơn chủ, ngươi hiện tại sao còn chưa rời đi?”

Ta nhìn sơn chủ,

"Nếu còn chần chừ nữa, ngươi sẽ không thể đi được đâu.”

Sơn chủ xua tay:

“Tiện nhân, đừng có lừa gạt ta, tiểu tử Trần Phong kia nói sẽ tới đón ta.”

Nhìn hắn thế này, có lẽ hắn bị tên khốn Trần Phong dụ dỗ tới đây.

Vị sơn chủ này cũng không hề làm hại ai. Ngoại trừ việc vừa ra tay với tên thuộc hạ của hắn.

Hôm nay Triệu tướng quân cũng có mặt trong cung điện, chắc không lâu nữa cũng sẽ tới.

Vị Ương cung vẫn đang cháy.

Hiền phi và Đức phi tựa vào nhau, nhìn tường thành cháy đỏ, tràn đầy tiếc nuối.

Đức phi: “Một phi tần yêu quý gặp nạn, chẹp chẹp chẹp chẹp.”

Hiền phi: “Hôm nay cẩu Hoàng đế cũng sẽ đi theo, chậc chậc chậc chậc.”

Ta: “Mấy tháng trước, ta vừa tốn rất nhiều tiền sửa chữa Vị Ương cung, hu hu hu hu.”

“Thanh Thanh, tiền bạc là phù phiếm.”

Hiền phi nghiêm túc dạy bảo ta.

“HuuuuuuuuHuuuuuuuUuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuah”

“Cẩu Hoàng đế lần nào cũng trực tiếp đến gặp ta đòi tiền. Hắn thậm chí còn không biết ngân khố của mình đã giảm xuống còn bao nhiêu.”

“Thanh Thanh, mở lòng ra, chúng ta mới là quan trọng, của cải rồi cũng sẽ mất đi.”

Đức phi cũng chân thành dạy dỗ ta.

"HUHUHUUUUUUuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu”

Hiền phi và Đức phi nhìn ta khinh bỉ, rồi lại nhìn nhau, im lặng, quay đi.

Ta khóc ròng.

Tệ thật.

Hoàng hậu lại không có tí tiếng nói nào thế này.

49

Bầu trời rực lửa, tiếng than khóc ở ngoài vang lên rất lớn, không giống với tình hình hai người bên trong.

Lý Mộc Thành tìm thấy Mạnh Thanh Viễn trong lúc hỗn loạn, nhìn vào cánh cửa đang bị lửa lan tới, hắn cố gắng đánh thức cô ta.

"Viễn nhi, nhanh, tỉnh lại đi.”

Mạnh Thanh Viễn mở mắt ra, Lý Mộc Thành đang ôm cô, trông hắn vừa tồi tàn vừa nhếch nhác, bộ long bào trên người hắn cũng cực kỳ bẩn thỉu.

"Mộc Thành huynh.”

Cô dường như vẫn chưa tỉnh táo lại, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

Lý Mộc Thành vội vàng bế cô lên, muốn đưa cô ra ngoài.


"Nguyệt nhi đừng sợ, là tai nạn ngoài ý muốn, trẫm đưa nàng ra ngoài.”

“Bệ hạ, ngươi còn muốn tiếp tục lừa dối chính mình sao?”

Mạnh Thanh Viễn chật vật đứng dậy.

Lý Mộc Thành nghe bên ngoài tiếng khóc thảm thiết, nhìn ngọn lửa nghiêm trọng, nhưng tựa hồ có thứ gì đó đã chắn lấy khu vực xung quanh, tạm thời ngọn lửa không thể lan rộng.

"Nữ nhân này, Dung Thanh Thanh…"

“Cô ta không liên quan gì tới chuyện này.”

Lý Mộc Thành sửng sốt, Mạnh Thanh Viễn nhìn thẳng vào hắn.

"Ngươi biết đấy, ta chưa bao giờ là người tốt cả.”

"Tại sao nàng lại làm thế này?”

Mạnh Thanh Viễn cười lạnh nói:

"Lý Mộc Thành, ngươi mưu kế mọi cách, làm cho ta vô sinh. Ngươi kích động ta đánh c.hết ca kỹ Thái hậu đưa vào, lại xin tiên hoàng nạp thêm cho ngươi thê thiếp, dùng cách này để lấy lòng Tần gia và Triệu gia.”

"Ngươi lợi dụng quyền lực của cha ta, sau đó lại giẫm đạp lên ông ấy. Ngươi tỏ ra sủng ái ta, muốn ta cùng Triệu Tố Tố và Tần Dương tranh chấp.”

“Mộc Thành, chúng ta thanh mai trúc mã, tình chàng ý thiếp bao lâu nay, đều là dối trá sao?”

Cuối câu, Mạnh Thanh Viễn run rẩy, ​​rưng rưng nước mắt đau đớn.

"Nguyệt nhi, không phải như vậy.”

“Không phải? Thanh mai ta ngươi không buông bỏ, tân hoàng lên ngôi, chính phi còn ở đó, ngươi lại phong trắc phi làm hậu."

"Lý Mộc Thành, ta đã nợ ngươi sao? Kiếp trước của ta đã nợ ngươi rất nhiều sao? Cho nên kiếp này nhất định ngươi phải đến đòi nợ ta”

50

Khi đó, Đông Phương Nguyệt có gia thế tốt, dung mạo đẹp đẽ, người đến cửa cầu hôn có thể nói là chật kín phủ Thái phó.

Là nữ tử tài hoa nhất kinh thành, người người khen ngợi.

Lúc mới vào Vương phủ, nàng hiền lành đức độ, còn nghĩ tới việc nạp thêm thê thiếp cho chồng. Có điều, chính Lý Mộc Thành đã từ chối, ngày đêm đều nói, kiếp này chỉ có một mình nàng.

Nữ nhân nghe được lời hứa một đời một kiếp một đôi người, còn cần gì hơn nữa đây?

Hắn đã cho nàng tin tưởng và hy vọng, rồi lại tàn nhẫn đập tan nó.

"Dung Thanh Thanh chỉ là biện pháp tạm thời. Nguyệt nhi, khi những chuyện này qua đi, trẫm sẽ phong nàng làm Hoàng hậu!”

Mạnh Thanh Viễn nhìn hắn, cười lạnh:

"Lý Mộc Thành, ghế kia vốn dĩ là của ta, ngươi hiển nhiên phải phong vị cho ta. Cho dù không yêu thương ta chân thành, ngươi cũng phải biết nhìn vào thế lực của cha ta mà hành xử cho đúng đạo lý.”

Lý Mộc Thành không dám nhìn nàng.

"Trẫm…”

"Cha ta cả đời nâng đỡ vô số người. Quan viên trong triều hiện giờ cũng không thiếu người là nhờ cha ta. Ông ấy và gia tộc ta đều bỏ mạng trong kế hoạch của ngươi. Lẽ ra ta cũng đã phải c.hết. Bây giờ cũng là đã quá muộn rồi.”

"Không, Nguyệt nhi. Khi thiên hạ này của trẫm ổn định, nàng sẽ là Hoàng hậu duy nhất của ta.”

Lý Mộc Thành hoảng sợ cố gắng kéo nàng,

"Nguyệt nhi, ngoan đi, ra ngoài cùng trẫm đi, trẫm sẽ bảo vệ nàng thật tốt. Trẫm sẽ phế Dung Thanh Thanh.”

Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, có người đang tìm gọi bệ hạ.

Triệu Hoài Ngọc đã tới.

Mạnh Thanh Viễn đẩy hắn ra, rút ​​ra một con dao găm:

"Lý Mộc Thành, cho dù có c.hết, ta cũng không muốn ở bên ngươi, Kiếp sau, ta muốn sống một cuộc đời tốt đẹp hơn.”

Vừa dứt lời, toàn bộ con dao đã găm sâu vào ngực cô.

Máu phun ra.

Lý Mộc Thành sừng sờ, run rẩy bò tới.

Hoàng đế cao cao tại thượng ôm lấy Mạnh Thanh Viễn đang lạnh dần.

Sơn chủ đi đi lại lại bên ngoài, vẫn không chờ được Mạnh Thanh Viễn bước ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương