Hoàng Hậu Không Ngai
-
Chương 22
Đông Triều, Dận Chân, Dận Tường họp nhau ở Phúc phủ. Đông Triều lấy từ trong tay nải ra hai chiếc đạo bào lớn, hai chiếc mũ. Đông Triều đưa hai chiếc đạo bào cho Dận Chân và Dận Tường, nói :
-Hai huynh thử xem có vừa không.
Dận Chân, Dận Tường xỏ hai chiếc đạo bào, đội mũ lên, một người mặc rộng một người mặc chật. Hai người đổi lại thì vừa như in. Đông Triều thở phào :
-Tưởng tốn tiền sửa nữa chứ. Tôi chỉ phỏng đoán kích cỡ thôi. Rồi, bây giờ đến phần trang điểm. – Đông Triều nói với Trương Túc. – Tên lừa đảo kia, tới phụ ta một tay đi !
Trương Túc bị phạt chẻ củi, đang rửa tay nghỉ ngơi thì nghe gọi. Hắn lầm bầm :
-Cho tôi hoàn lương thì đừng tàn nhẫn thế chứ. – Nhưng cũng chạy tới.
Đông Triều đưa cho hắn một que tăm, mài một loại mực có màu đặc biệt. Đông Triều đặt trước mặt Trương Túc một tờ giấy, nói :
-Ngươi vẽ mặt Thập tam gia sao cho giống cái hình này, đặc biệt, phải làm sao giống như là xăm chứ không phải vẽ.
Ai nghe qua cũng không hiểu, Trương Túc thì hiểu. Có lần để gian lận trong một cuộc thi võ, hắn đã giả làm hình xăm trên chân trái cho oai. Trương Túc bắt tay vào việc ngay. Dận Tường rên (đùa thôi) :
-Đau quá, nha đầu qua làm cho ta đi.
Dận Chân nghe, giật thót một cái rồi lườm Dận Tường. Đông Triều xua tay :
-Thôi đi, hôm qua A Nghi cho tôi biết là cô ấy có võ đấy.
Dận Tường không nói gì, chỉ cười cười rồi ngồi yên cho Trương Túc vẽ vằn vẽ vện lên mặt. Đông Triều chấm mực, kêu Dận Chân ngồi xuống. Nàng phủi bụi trên mặt Dận Chân, nói :
-Muội làm không đau đâu, bảo đảm rửa với nước là sạch ngay.
Dận Tường ngồi cạnh la lên :
-Này, sao cô không an ủi ta như vậy ?
-Im đi ! – Đông Triều xắn tay áo lên.
Dận Chân ngồi yên cho Đông Triều lấy mực đặc chế vẽ lên mặt. Đông Triều làm cái gì cũng mau mắn nhưng làm cái này phải chậm một chút vì đây là sao lại dấu xăm của các đạo trưởng trong giang hồ, phải giống như thật mới được.
-Xong rồi. – Đông Triều thổi một hơi cho mực mau khô.
Đông Triều quay qua, Trương Túc cũng vừa xong. Đông Triều phủi tay, nói :
-Việc hôm qua ta nhờ ngươi, xong chưa ?
Trương Túc thở dài :
-Cô đày đọa người vừa thôi.
Trương Túc lết vào trong vác ra một cái bồ có hai ngăn. Đông Triều mở nắp bồ, lật ngăn thứ hai lên, chui vào đó. Đông Triều gật đầu:
-Tốt, vừa in.
Dận Chân tháo ủng ra, đứng dậy, lật ngăn đầu lại, lấy vật dụng chuẩn bị trước cho lên ngăn trên. Đông Triều hét lên :
-Huynh làm gì vậy ?
Trương Túc có làm dây quai nên Dận Chân mang bồ trên vai. Dận Tường tháo ủng ra, gật đầu. Dận Chân nói vọng vào :
-Nha đầu, ngồi yên đấy.
Đông Triều ở trong bồ, thở dài :
-Xuất phát thì nói cho muội một tiếng chứ.
Dận Chân ghé sát vào bồ, nói :
-Báo trước thì cô sẽ kêu ta vác bồ, huynh ấy đâu có cơ hội nữa.
Dận Chân kêu Dận Tường đi trước. Cả hai đóng kịch như một cặp đạo sĩ vừa đi thuyết pháp ở Phúc phủ về. Hai người diễn ngay cả trên đường. Theo kế hoạch Dận Chân sẽ là một vị đạo sĩ uyên bác, ít nói, công lực thâm hậu còn Dận Tường là một đạo sĩ vừa mới được xuống núi phải chịu sự kèm cặp của sư huynh. Kịch bản Đông Triều viết ra khá giống với tính cách của cả hai người nên nhập vai rất nhanh.
Dận Chân, Dận Tường đi ngang qua phủ của viên quan họ Mai thì dừng lại. Đợi lúc hắn đi ra thì Dận Tường kêu lên :
-Lạ thật, sao thanh kiếm phép trong người đệ cứ rung lên mãi.
Dận Chân nói :
-Đệ còn nói nữa ta cắt lưỡi, ở đây có cái vong cứ rống lên kêu oan là ta mệt lắm rồi.
Tên họ Mai đang phe phẩy cây quạt, tự nhiên khựng người đến nỗi đánh rơi cây quạt. Dận Chân để ý thấy nhưng vẫn bước đi. Dận Tường chạy bịch bịch, kêu :
-Chờ đệ với !
Ngày hôm sau, bãi chầu rồi Dận Chân và Dận Tường lại ghé đến Phúc phủ, chuẩn bị cho bước tiếp theo trong kế hoạch. Lần này gài bẫy vào đêm, lúc đường trống vắng. Đông Triều sai Trương Túc nấp ở hai bên cây trước, phần mình tìm một chỗ gần đó ẩn thân. Đông Triều chờ tín hiệu của Dận Chân rồi hành động. Khi đến phủ đệ của họ Mai, Dận Chân dậm chân tại chỗ ba bước. Đông Triều từ chỗ nấp cất lên tiếng ai oán, giận dữ, vọng vào phủ đệ. Trương Túc phối hợp bằng cách thả bột lân tinh xuống, tạo không khí mờ mờ, ảo ảo. Dận Tường thấy trong phủ đệ có kẻ xem trộm, trông bộ dạng run rẩy thì ra hiệu cho Dận Chân bắt đầu diễn trò. Dận Chân hắng giọng :
-Sư đệ, có chỗ cho đệ làm việc rồi đây.
Dận Tường hùng hổ rút kiếm gỗ ra, chĩa vào hư không :
-Yêu nghiệt ! Nhà ngươi tới số rồi !
Đông Triều điều tra vài người trong giang hồ về giọng nói của Bá Hiền, giờ nàng giả giọng Bá Hiền rất thành thục. Đông Triều cười vang :
-Bọn đạo sĩ thúi ! Muốn yểm ta ư ? Còn lâu !
Trương Túc ném bong bóng có quét lân tinh chỗ Dận Tường. Dận Tường bên trong có mặc áo gai nên chọc thủng bong bóng, làm máu bên trong bong bóng bắn lên mặt chàng. Dận Tường quỵ xuống như bị thương thật. Dận Chân bước ra, vung roi lên :
-Để xem ngươi có chịu được không.
Đông Triều cười vang :
-Roi ? Ngươi rất giống tên kia, thích dùng roi đánh người. Được lắm ! Lúc trước vì là người mới bị giết nay là ma, đừng hòng làm gì được ta !
Đông Triều ném bong bóng quét lân tinh, được một khắc Trương Túc lại ném bong bóng nữa. Dận Chân tránh né liên tục, cố tình nói lớn :
-Di chuyển nhanh đấy !
Dận Chân vung roi lên, đánh vào bong bóng, máu trong bong bóng lại phụt ra. Nhưng lần này Đông Triều la lên :
-Tên khốn ! Được đấy !
Dận Chân chạy lại lay Dận Tường :
-Đệ sao rồi ?
Dận Tường thở dốc :
-Con ma này lợi hại quá.
Dận Chân nói :
-Có lẽ do nó chết oan. – Dận Chân dìu Dận Tường đứng dậy. – Đi thôi.
Đông Triều và Trương Túc vẫn chưa đi. Chờ cho bọn gia nhân trong phủ cùng với họ Mai ra kiểm tra vết máu thì Đông Triều và Trương Túc lần lượt ném khói và pháo ra, kèm theo cả bong bóng có máu. Bọn gia nhân và họ Mai sợ điếng hồn, chạy tót vào trong. Chờ cho tới khi tất cả đều vào nhà, Đông Triều và Trương Túc mới chạy ra thu nhặt xác pháo và vỏ bong bóng, về sau.
Dận Chân và Dận Tường đã về tới Phúc phủ. Đông Triều và Trương Túc bước vào. Đông Triều khen :
-Tên lường gạt này có chỗ dùng đấy chứ.
Trương Túc hét lên :
-Không được gọi tôi là lường gạt !
Đông Triều mỉm cười, quăng mớ bong bóng còn dính máu (máu ở mấy lò mổ lợn, bò) và xác pháo xuống. Đông Triều hỏi Trương Túc :
-Này, tên lừa gạt, có còn xài được không ?
Trương Túc hừ một tiếng, nói :
-Bong bóng còn xài được.
Trương Túc lấy nước ra rửa sạch chúng. Đông Triều quen với mấy vụ án mạng nên không hề gì, thản nhiên phụ Trương Túc vá bong bóng lại, bàn về kế hoạch sắp tới. Dận Tường lại có vẻ lo lắng cho Dận Chân, hỏi han, còn ngỏ ý kêu Dận Chân ra ngoài. Dận Chân lắc đầu, vẫn ở lại bàn kế hoạch tiếp theo.
Trên xe ngựa trở về phủ, Dận Chân có gì đó rất lạ. Đông Triều toan hỏi nhưng đến phủ Dận Tường, thấy A Nghi niềm nở đón chồng trở về, Dận Chân đã ra hiệu im lặng nên nàng đành thôi. Về đến nhà, Đông Triều vươn vai, bẻ khớp tay. Hai người vào nhà bằng đường leo tường. Đông Triều vào trước, nàng định về phòng ngay nhưng chợt nhớ đến dáng vẻ loạng choạng của Dận Chân thì khựng lại. Đợi Dận Chân vào trong, Đông Triều lay tay Dận Chân, hỏi :
-Huynh sao thế ?
Mắt Dận Chân lờ đờ. Đông Triều lay Dận Chân mấy lần nhưng Dận Chân không trả lời, chỉ gục xuống. Đông Triều hoảng hồn :
-Lẽ nào huynh kỵ với mùi máu ? Đồ ngốc ! Sao không nói cho muội biết ?
Đông Triều cõng Dận Chân vào phòng mình qua đường cửa sổ. Đông Triều thở mạnh :
-Đồ ngốc ! Đồ ngốc ! Đông Triều cứ lay Dận Chân liên tục. Nàng cầu trời cho Dận Chân dậy nhanh lên, nàng không thích làm hô hấp nhân tạo trong thời này đâu. May sao Dận Chân đã đưa tay véo tai nàng. Đông Triều kêu thét rồi cố dụi đầu vào nách Dận Chân. Dận Chân nhột quá bèn buông tay ra. Đông Triều vừa xoa tai, vừa thở phào :
-Tốt quá, muội cứ sợ...
Dận Chân nói :
-Sợ gì chứ ? – Giọng Dận Chân vẫn còn mệt mỏi lắm.
-Huynh kỵ mùi máu mà sao không nói cho muội biết ? – Đông Triều đá Dận Chân một cái.
Dận Chân uể oải :
-Nha đầu này, ta mà đủ sức là hôm nay muội mềm xương với ta rồi.
Đông Triều bèn thôi gây sự. Nàng mở hết cửa sổ ra để gió trời lùa vào. Đông Triều ngồi nhịp nhịp chân, nhìn bầu trời :
-Tại sao huynh lại kỵ mùi máu nhỉ ? Huynh bị ám ảnh gì à ?
Dận Chân trở mình :
-Chả gì cả, ta theo đạo Phật, thế thôi.
-Nếu kỵ mùi máu thì tại sao còn tham gia kế hoạch làm gì ? Huynh chẳng biết thương thân gì cả.
Dận Chân không nói gì. Đông Triều thấy tự nhiên không khí im lặng. Nàng quay lại thì thấy Dận Chân ngủ mất. Đây là thay thế cho câu nói « Muội có ngăn cản ta cỡ nào thì ta cũng tham gia kế hoạch này. » Đông Triều cũng hết cách, dù sao người này cũng sống khá lâu, hơn nửa thế kỷ mà. Đông Triều ngồi ngẫm ngợi cho kế hoạch tiếp theo thì nghe tiếng thở đều đều của Dận Chân. Đông Triều giật áo Dận Chân :
-Coi kìa, huynh định ngủ ở đây thật à ?
Dận Chân nói :
-Mọi hôm ta ngủ chỗ này muội có nói gì đâu.
Đông Triều lay Dận Chân :
-Dậy ! Hôm nay huynh không tới chỗ Uyển tỷ sao ?
Dận Chân không nói gì. Đông Triều lại nói :
-Huynh cũng không đến chỗ Thu Nguyệt tỷ à ?
Dận Chân lầm bầm :
-Muội muốn đuổi ta đi hả ? – Rồi chống tay dậy, định đi ra ngoài.
Đông Triều thấy Dận Chân đã mệt thật sự rồi, đi như muốn lảo đảo. Nàng bèn kéo áo Dận Chân lại, dịu dàng nói :
-Được rồi, huynh cứ ngủ ở đây đi.
Dận Chân trở lại giường, đặt lưng xuống. Đông Triều nằm xuống cạnh Dận Chân. Hôm nay cũng mệt mỏi lắm rồi. Đông Triều nhắm mắt, ngủ một giấc. Chợt, Dận Chân quay lại, quơ tay ôm lấy Đông Triều do tưởng là gối ôm, Đông Triều cũng đang say giấc nên rúc vào lòng Dận Chân. Xảo Tuệ vào phòng sửa sang đôi chút, thấy chủ về, còn… Xảo Tuệ đành mắt nhắm mắt mở đi đóng cửa sổ lại.
Đông Triều thức dậy, thấy giường trống. Xảo Tuệ tới đúng lúc, nói :
-Gia vừa dậy đã ra đại sảnh rồi ạ.
Đông Triều gật đầu. Ngủ một giấc thì Dận Chân sẽ khỏe ngay thôi. Đông Triều kêu Xảo Tuệ chải đầu, chọn trang phục cho mình đi thỉnh an Phúc tấn. Đông Triều tự hỏi :
-Không biết Uyển tỷ có giận mình không nhỉ ?
Tiểu Uyển rót cho Dận Chân một ly trà. Dận Chân uống, nhấp lấy từng ngụm. Tiểu Uyển trông cách Dận Chân uống trà rất giống Đông Triều nhưng hai người lại có sở thích uống khác nhau, Dận Chân thích pha thật đậm còn Đông Triều chỉ thích uống trà thật nhạt. Tiểu Uyển khẽ khàng nói :
-Hôm qua gia ngủ ở chỗ Liên Nhi có ngon không ạ ?
Dận Chân nói :
-Nha đầu đó cứ đá đạp ta suốt, chẳng đoan trang chút nào.
Đông Triều đang đi gần đến chỗ hai người ngồi thì đột nhiên hắt hơi. Tiểu Uyển quay lại, thấy Đông Triều đang đứng đằng sau. Tiểu Uyển vẫy tay :
-Muội lại đây !
Đông Triều bước đến thi lễ với Tiểu Uyển và Dận Chân. Tiểu Uyển rót cho nàng một ly trà :
-Muội uống đi !
Đông Triều nhìn ly trà có màu đậm thật đậm, mùi cứ muốn xông lên mũi mà bụng muốn cồn cào. Đông Triều ghét uống trà quá đặc. Tiểu Uyển nghĩ Đông Triều chỉ là thích uống trà thật nhạt chứ không nghĩ là Đông Triều sẽ ghét trà đặc. Dận Chân nhấp ngụm trà rồi nói :
-Phúc tấn, từ nay về sau có mời gia với Liên Nhi ăn chung món nào cứ dọn hai phần riêng biệt ấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook