Hoàng Hậu Hắc Đạo Của Lãnh Đế
-
Chương 4: Nam nhân xa lạ
Tối hôm đó,trên nóc tẩm cung nào đó,hai bóng người mặc hắc y che kín mặt mũi chỉ để lộ đôi mắt đang nhìn về phía Vọng Nguyệt đài. Vọng Nguyệt đài canh gác vô cùng nghiêm ngặt,quân lính tuần tra không biết bao nhiêu người. Gần như không có một khắc nào rời mắt khỏi cửa vào Vọng Nguyệt đài. Nàng quan sát một lúc,quay sang nói với Nhiễm Nhiễm:
-Nhiễm Nhiễm,lúc nào ta ra hiệu em liền dùng khinh công đưa ta qua đó.
-Vâng.
Nàng cùng Nhiễm Nhiễm lại tiếp tục quan sát phía đó. Nhân lúc quân lính đổi ca,nàng nhìn Nhiễm Nhiễm,Nhiễm Nhiễm cũng nhìn nàng. Nàng khẽ gật đầu. Sau đó cả hai liền nhanh chóng đứng trên nóc Vọng Nguyệt đài. Nhân lúc quân lính chưa vào hoàn toàn,nàng cầm một hòn đá nhỏ ném về phía xa. Đám quân lính theo bản năng nhìn theo,chạy về phía đó. Nhiễm Nhiễm đưa nàng xuống dưới rồi cả hai nhanh chóng vào trong Vọng Nguyệt đài. Canh gác nghiêm ngặt thì nghiêm ngặt thật đấy,nhưng cũng chẳng ngăn được hai nàng. Nàng tháo khăn che mặt xuống,nói với Nhiễm Nhiễm:
-Em sang bên kia tìm.
-Vâng.
Nàng và Nhiễm Nhiễm chia nhau ra tìm. Vọng Nguyệt đài này tuy lớn nhưng đồ được sắp xếp theo loại. Đan dược thì ở cuối của Vọng Nguyệt đài được xếp vào hai kệ,một ở giữa,một ở trong cùng. Nàng tìm kệ ở giữa. Lục tung cả chỗ chứa đan dược mà tìm mãi chẳng thấy,nàng đi về phía Nhiễm Nhiễm. Nhiễm Nhiễm cũng chẳng tìm được gì. Nàng định mở miệng nói thì bên ngoài vang lên tiếng của lính canh.
-Trúng kế rồi. Mau,mau vào xem Vọng Nguyệt đài có mất gì không. Nếu mất thì đầu chúng ta không giữ nổi đâu.
Nàng cau mày.
-Nhiễm Nhiễm,đi thôi. Theo ta.
Nàng kéo Nhiễm Nhiễm đến một bức tường trong góc khuất,khẽ gõ vào đó.Theo như nàng biết thì ở cổ đại có rất nhiều mật đạo,thường là nằm trong những chỗ khó nhìn thấy. Quả nhiên bên trong rỗng. Nàng lần mò xung quanh,vô tình chạm vào một viên gạch. Cánh cửa từ từ mở ra. Hai nàng nhìn nhau rồi bắt đầu đi vào trong. Bên trong mật thất này rất sáng. Hai bên đều là dạ minh châu quý hiếm vô cùng. Nàng kéo Nhiễm Nhiễm đi sâu vào trong.Trước mắt nàng bây giờ ở giữa có một khoảng tròn,phía trên để một hộp gấm nhỏ. Nhìn có vẻ an toàn đấy,nhưng ai mà biết trước được. Nàng nhìn Nhiễm Nhiễm rồi kéo khăn che mặt lên. Nhiễm Nhiễm cũng làm theo. Nàng ra hiệu cho Nhiễm Nhiễm đứng yên ở đó rồi tự mình bước lên phía trước. Mặc dù vô cùng cẩn thận nhưng không biết thế nào mà từng mũi tên từ phía hai bên tường lại bắn về phía nàng. Nàng phản ứng nhanh nhẹn liền nhảy lên cao. Nhiễm Nhiễm thấy thế liền dùng khinh công nhân lúc nàng nhảy lên kéo nàng về phía trước hộp gấm. Nàng lắc đầu với Nhiễm Nhiễm tỏ ý không sao rồi nhìn hộp gấm trước mặt kia. Nàng với tay lấy hộp gấm lên mở ra xem. Trong hộp gấm có một viên đan màu hoàng kim đang yên vị. Xung quanh cũng chẳng còn gì,Nhiễm Nhiễm lại đưa nàng về chỗ khi này hai người đứng.
-Hoàn Cốt đan?
Nàng nghi hoặc hỏi Nhiễm Nhiễm. Nhiễm Nhiễm gật đầu,đuôi mắt thể hiện ý cười sâu sắc. Nhưng không lý nào nàng lại thuận lợi lấy được Hoàn Cốt đan này. Chuyện này để sau đi,tìm lối thoát trước đã. Nàng cùng Nhiễm Nhiễm lại lần mò một lúc nhưng chẳng tìm được lối thoát. Theo như nàng biết thì mật thất thường có một lối thoát bí mật mà sao hai nàng tìm cả nửa ngày cũng không thấy? Nhiễm Nhiễm mệt người,tay đặt lên viên dạ minh châu gần đó. Bỗng mặt đất rung lên,một cánh cửa được mở ra. Nàng ngạc nhiên. Không ngờ chìa khoá là ở đó. Nhiễm Nhiễm cũng giật mình bỏ tay ra. Nàng kéo Nhiễm Nhiễm chạy ra ngoài. Lúc ra ngoài,xung quanh quân lính tuần tra nhiều vô kể,đâu đâu cũng có. Là do khi nãy bọn chúng thấy trong Vọng Nguyệt đài có dấu hiệu bị lục lọi. Nhân lúc quân lính không chú ý,nàng và Nhiễm Nhiễm nhảy lên góc một tẩm cung gần đó. Một tên dẫn đầu đám quân lính bỗng ngẩng đầu lên.
-Ai ở đó? Bắt thích khách,nhanh.
Nàng cau mày,quay sang nhìn Nhiễm Nhiễm:
-Em hồi cung trước chờ ta. Ta dụ quân lính,nhân lúc bọn chúng không chú ý thì chạy đi. Đừng lo cho ta.
-Để em dụ quân lính. Người chạy trước đi. Người không biết khinh công,chạy thoát rất khó.
Nhiễm Nhiễm không muốn nàng mạo hiểu. Bỗng ánh mắt sắc lạnh của nàng quét qua,Nhiễm Nhiễm hơi sợ.
-Làm theo lời ta. Ta tự có cách thoát thân.
Nói xong nàng đứng lên,nhảy xuống phía sau tẩm cung đó. Quân lính thấy vậy liền dồn toàn lực chạy hết về phía nàng. Nhiễm Nhiễm rơm rớm nước mắt. Nếu nàng có mệnh hệ gì thì Nhiễm Nhiễm biết làm sao? Nhiễm Nhiễm không thể cứ thế bỏ mặc Trầm Ngư được. Nàng phải nghĩ cách tiếp ứng cho Trầm Ngư. Nghĩ thế Nhiễm Nhiễm liền dùng khinh công chạy về phía nàng nhảy xuống khi nãy.
Từ lúc nàng nhảy xuống khỏi nóc tẩm cung đó thì quân lính đuổi theo không ít. Cả hoàng cung giờ đều biết trong cung có thích khách. Tốc độ chạy của nàng rất nhanh,nhưng quân lính vây bắt lại quá đông. Chạy nãy giờ đến cả một khắc để dừng lại cũng không có,chỗ nấp cũng không có. Nhiễm Nhiễm ngồi trên nóc của tẩm cung nào đó chờ nàng chạy qua mà không thấy,chỉ nghe tiếng quân lính hét bắt thích khách. Vừa đứng lên định đi tìm nàng mà thế quái nào Nhiễm Nhiễm lại trượt chân ngã,rơi xuống tẩm cung nàng đứng khi nãy. "Ào"-tiếng một vật gì đó rơi xuống nước. Người trong bồn tắm thấy thế liền kinh ngạc. Ai to gan lại dám chạy đến tẩm cung của hắn chứ? Nhiễm Nhiễm từ từ ngoi lên,không chú ý gì liền tháo khăn che mặt xuống vì bị ướt rồi. Y phục cả người dính nước rất khó chịu. Mái tóc dài buông xoã tuỳ ý. Nàng từ từ mở mắt ra.
-A...
Nhiễm Nhiễm hét lên thất thanh. Nam nhân kia nhíu mày. Rõ ràng là nàng tự ngã xuống đây lúc hắn đang tắm,giờ lại còn hét lên. Cả người mặc hắc y,chắc chắn chẳng phải làm chuyện tốt đẹp gì. Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân của một đám quân lính cùng một giọng nói trầm đục:
-Vương gia,trong đó xảy ra chuyện gì ạ?
Hắn vẫn nhìn chằm chằm Nhiễm Nhiễm,nhàn nhạt mở miệng:
-Không có gì. Bổn vương thấy chuột chạy qua nên hét lên thôi.
Người đứng ngoài kia không tin,giọng có vẻ mất kiên nhẫn:
-Vương gia,khi nãy trong cung có thích khách nhưng là đến trộm đồ ở Vọng Nguyệt đài,để đảm bảo an nguy của mọi người trong cung nên...xin vương gia thứ tội.
Hắn nghe xong lại dùng ánh mắt dò xét nhìn nữ nhân trước mắt. Hắn kéo Nhiễm Nhiễm lại gần,Nhiễm Nhiễm không dám hét lên nhưng vẫn không chịu để yên cho hắn làm gì thì làm. Hắn nhíu chặt mày,dùng cả hai tay kéo nàng lại rồi nói nhỏ:
-Không muốn chết thì ngoan ngoãn một chút.
Nhiễm Nhiễm nghe vậy,biết hắn không có ý vạch trần nàng liền nghe theo. Hắn xé bộ hắc y nàng đang mặc ra ném vào một góc khuất. Cả người Nhiễm Nhiễm bây giờ chẳng còn gì để che hết. Nhiễm Nhiễm tức giận,nàng tại sao lại gặp phải tên biến thái thế này? Nàng giơ tay lên định tát hắn thì hắn giữ tay nàng lại.
-Ngoan ngoãn một chút bổn vương còn tha cho ngươi.
Nói xong hắn quay ra ngoài nói với đám quân lính:
-Vậy được. Các ngươi cứ vào kiểm tra.
Đám quân lính khi nãy không dám tuỳ tiện xông vào nghe thế liền vui mừng ra mặt. Bọn chúng bước vào trong thì mặt đỏ tía tai. Vương gia...đang tắm cùng một nữ nhân. Chẳng phải vương gia cũng giống hoàng thượng,đều không gần nữ sắc sao? Nữ nhân đó cả người lặn dưới nước,chỉ để lộ đầu lên trên. Còn vương gia...đang ôm nàng ta quay lưng về phía bọn chúng. Cả hai người đều không một mảnh vải che thân. Khuôn mặt nữ nhân kia còn đỏ lên,nhìn qua vô cùng ám muội. Bọn chúng đứng như tượng ở đó. Hắn thấy thế liền khó chịu gắt:
-Xong rồi thì ra ngoài. Đừng làm phiền bổn vương.
Đám quân lính thấy thế liền sợ hãi đi ra ngoài. Chờ bọn chúng đi xa rồi,Nhiễm Nhiễm đẩy hắn ra,gắt:
-Ngươi...rõ ràng còn rất nhiều cách,sao ngươi lại chọn cách này? Sau này bổn cô nương sao có thể gả đi được? Ngươi...ngươi...cứ chờ đấy. Bổn cô nương nhất định báo thù.
Hắn lại cau mày. Vừa rồi hắn không cứu nàng thì nàng còn ở đây lớn tiếng được không? Nhưng mà tại sao hắn lại cứu nàng? Hắn có phải uống nhầm thuốc rồi không? Hắn nhàn nhạt mở miệng.
-Bổn vương muốn làm như thế thì sao? Bây giờ bổn vương nói một câu,tin chắc nàng không sống qua đêm nay được. Nàng nhất định cùng bọn với thích khách kia đi trộm đồ ở Vọng Nguyệt đài.
Nhiễm Nhiễm nghe xong liền chột dạ. Không thể để Trầm Ngư bị liên luỵ được.
-Không có. Chỉ có mình ta thôi. Ngươi đừng nói nhảm. Ngươi ra ngoài cho bổn cô nương mặc y phục.
Hắn lại nhìn nàng từ đầu đến chân một lượt. Lúc lướt qua ngực nàng thoáng đỏ mặt quay đi. Toàn thân hắn ngày càng nóng. Từ lúc xé y phục của Nhiễm Nhiễm đã bắt đầu nóng rồi. Hắn nhìn xuống hạ thân mình chợt cười khổ. Trước giờ có không ít nữ nhân chủ động leo lên giường hắn,không một mảnh vải che thân trước mặt hắn mà hắn không hề có phản ứng gì,lần này lại phản ứng mãnh liệt như vậy,thực sự là rất đặc biệt. Hắn bỗng cảm thấy muốn trêu đùa nàng một lúc. Nghĩ là làm,hắn liền đứng lên. Toàn thân hắn bây giờ chỗ nào cũng lọt vào mắt Nhiễm Nhiễm. Nhiễm Nhiễm kinh hãi,mặt đỏ lên. Tại sao...tại sao nam nhân trước mắt nàng lại vô sỉ như vậy?
-Ngươi...ngươi...đồ không biết xấu...đồ vô sỉ...
Hắn vẫn đứng yên đó,cười cười:
-Nàng nói ta ra ngoài cho nàng thay y phục mà. Ta đứng lên mới có thể ra ngoài được chứ.
Nhiễm Nhiễm quay mặt đi chỗ khác.
-Ra ngoài mặc y phục đi. Ngươi đứng đó làm sao ta ra ngoài được.
Hắn cũng chẳng nói gì nữa. Ngâm nước lâu không tốt cho sức khoẻ. Nếu hắn còn tiếp tục nữa thì nàng bị cảm mất. Hắn tuỳ tiện khoác một cái áo vào rồi nhìn nàng.
-Quay mặt lại đi. Ta ra ngoài trước,thay y phục xong thì ra gặp ta.
Nói xong hắn xoay người rời đi,khuôn mặt hiện lên nụ cười tà mị. Nhiễm Nhiễm xoay mặt lại thì không thấy hắn đâu mới an tâm đi lên. Lúc lên nàng chợt phát hiện ra một điều... Ở đây vốn không có y phục cho nữ nhân. Đến cả y phục nam nhân cũng không luôn. Bộ hắc y kia vừa ướt vừa bị rách,mặc làm sao được chứ? Nàng suy nghĩ một lúc,cuối cùng vẫn phải trần trụi mà đi ra ngoài.
-Nhiễm Nhiễm,lúc nào ta ra hiệu em liền dùng khinh công đưa ta qua đó.
-Vâng.
Nàng cùng Nhiễm Nhiễm lại tiếp tục quan sát phía đó. Nhân lúc quân lính đổi ca,nàng nhìn Nhiễm Nhiễm,Nhiễm Nhiễm cũng nhìn nàng. Nàng khẽ gật đầu. Sau đó cả hai liền nhanh chóng đứng trên nóc Vọng Nguyệt đài. Nhân lúc quân lính chưa vào hoàn toàn,nàng cầm một hòn đá nhỏ ném về phía xa. Đám quân lính theo bản năng nhìn theo,chạy về phía đó. Nhiễm Nhiễm đưa nàng xuống dưới rồi cả hai nhanh chóng vào trong Vọng Nguyệt đài. Canh gác nghiêm ngặt thì nghiêm ngặt thật đấy,nhưng cũng chẳng ngăn được hai nàng. Nàng tháo khăn che mặt xuống,nói với Nhiễm Nhiễm:
-Em sang bên kia tìm.
-Vâng.
Nàng và Nhiễm Nhiễm chia nhau ra tìm. Vọng Nguyệt đài này tuy lớn nhưng đồ được sắp xếp theo loại. Đan dược thì ở cuối của Vọng Nguyệt đài được xếp vào hai kệ,một ở giữa,một ở trong cùng. Nàng tìm kệ ở giữa. Lục tung cả chỗ chứa đan dược mà tìm mãi chẳng thấy,nàng đi về phía Nhiễm Nhiễm. Nhiễm Nhiễm cũng chẳng tìm được gì. Nàng định mở miệng nói thì bên ngoài vang lên tiếng của lính canh.
-Trúng kế rồi. Mau,mau vào xem Vọng Nguyệt đài có mất gì không. Nếu mất thì đầu chúng ta không giữ nổi đâu.
Nàng cau mày.
-Nhiễm Nhiễm,đi thôi. Theo ta.
Nàng kéo Nhiễm Nhiễm đến một bức tường trong góc khuất,khẽ gõ vào đó.Theo như nàng biết thì ở cổ đại có rất nhiều mật đạo,thường là nằm trong những chỗ khó nhìn thấy. Quả nhiên bên trong rỗng. Nàng lần mò xung quanh,vô tình chạm vào một viên gạch. Cánh cửa từ từ mở ra. Hai nàng nhìn nhau rồi bắt đầu đi vào trong. Bên trong mật thất này rất sáng. Hai bên đều là dạ minh châu quý hiếm vô cùng. Nàng kéo Nhiễm Nhiễm đi sâu vào trong.Trước mắt nàng bây giờ ở giữa có một khoảng tròn,phía trên để một hộp gấm nhỏ. Nhìn có vẻ an toàn đấy,nhưng ai mà biết trước được. Nàng nhìn Nhiễm Nhiễm rồi kéo khăn che mặt lên. Nhiễm Nhiễm cũng làm theo. Nàng ra hiệu cho Nhiễm Nhiễm đứng yên ở đó rồi tự mình bước lên phía trước. Mặc dù vô cùng cẩn thận nhưng không biết thế nào mà từng mũi tên từ phía hai bên tường lại bắn về phía nàng. Nàng phản ứng nhanh nhẹn liền nhảy lên cao. Nhiễm Nhiễm thấy thế liền dùng khinh công nhân lúc nàng nhảy lên kéo nàng về phía trước hộp gấm. Nàng lắc đầu với Nhiễm Nhiễm tỏ ý không sao rồi nhìn hộp gấm trước mặt kia. Nàng với tay lấy hộp gấm lên mở ra xem. Trong hộp gấm có một viên đan màu hoàng kim đang yên vị. Xung quanh cũng chẳng còn gì,Nhiễm Nhiễm lại đưa nàng về chỗ khi này hai người đứng.
-Hoàn Cốt đan?
Nàng nghi hoặc hỏi Nhiễm Nhiễm. Nhiễm Nhiễm gật đầu,đuôi mắt thể hiện ý cười sâu sắc. Nhưng không lý nào nàng lại thuận lợi lấy được Hoàn Cốt đan này. Chuyện này để sau đi,tìm lối thoát trước đã. Nàng cùng Nhiễm Nhiễm lại lần mò một lúc nhưng chẳng tìm được lối thoát. Theo như nàng biết thì mật thất thường có một lối thoát bí mật mà sao hai nàng tìm cả nửa ngày cũng không thấy? Nhiễm Nhiễm mệt người,tay đặt lên viên dạ minh châu gần đó. Bỗng mặt đất rung lên,một cánh cửa được mở ra. Nàng ngạc nhiên. Không ngờ chìa khoá là ở đó. Nhiễm Nhiễm cũng giật mình bỏ tay ra. Nàng kéo Nhiễm Nhiễm chạy ra ngoài. Lúc ra ngoài,xung quanh quân lính tuần tra nhiều vô kể,đâu đâu cũng có. Là do khi nãy bọn chúng thấy trong Vọng Nguyệt đài có dấu hiệu bị lục lọi. Nhân lúc quân lính không chú ý,nàng và Nhiễm Nhiễm nhảy lên góc một tẩm cung gần đó. Một tên dẫn đầu đám quân lính bỗng ngẩng đầu lên.
-Ai ở đó? Bắt thích khách,nhanh.
Nàng cau mày,quay sang nhìn Nhiễm Nhiễm:
-Em hồi cung trước chờ ta. Ta dụ quân lính,nhân lúc bọn chúng không chú ý thì chạy đi. Đừng lo cho ta.
-Để em dụ quân lính. Người chạy trước đi. Người không biết khinh công,chạy thoát rất khó.
Nhiễm Nhiễm không muốn nàng mạo hiểu. Bỗng ánh mắt sắc lạnh của nàng quét qua,Nhiễm Nhiễm hơi sợ.
-Làm theo lời ta. Ta tự có cách thoát thân.
Nói xong nàng đứng lên,nhảy xuống phía sau tẩm cung đó. Quân lính thấy vậy liền dồn toàn lực chạy hết về phía nàng. Nhiễm Nhiễm rơm rớm nước mắt. Nếu nàng có mệnh hệ gì thì Nhiễm Nhiễm biết làm sao? Nhiễm Nhiễm không thể cứ thế bỏ mặc Trầm Ngư được. Nàng phải nghĩ cách tiếp ứng cho Trầm Ngư. Nghĩ thế Nhiễm Nhiễm liền dùng khinh công chạy về phía nàng nhảy xuống khi nãy.
Từ lúc nàng nhảy xuống khỏi nóc tẩm cung đó thì quân lính đuổi theo không ít. Cả hoàng cung giờ đều biết trong cung có thích khách. Tốc độ chạy của nàng rất nhanh,nhưng quân lính vây bắt lại quá đông. Chạy nãy giờ đến cả một khắc để dừng lại cũng không có,chỗ nấp cũng không có. Nhiễm Nhiễm ngồi trên nóc của tẩm cung nào đó chờ nàng chạy qua mà không thấy,chỉ nghe tiếng quân lính hét bắt thích khách. Vừa đứng lên định đi tìm nàng mà thế quái nào Nhiễm Nhiễm lại trượt chân ngã,rơi xuống tẩm cung nàng đứng khi nãy. "Ào"-tiếng một vật gì đó rơi xuống nước. Người trong bồn tắm thấy thế liền kinh ngạc. Ai to gan lại dám chạy đến tẩm cung của hắn chứ? Nhiễm Nhiễm từ từ ngoi lên,không chú ý gì liền tháo khăn che mặt xuống vì bị ướt rồi. Y phục cả người dính nước rất khó chịu. Mái tóc dài buông xoã tuỳ ý. Nàng từ từ mở mắt ra.
-A...
Nhiễm Nhiễm hét lên thất thanh. Nam nhân kia nhíu mày. Rõ ràng là nàng tự ngã xuống đây lúc hắn đang tắm,giờ lại còn hét lên. Cả người mặc hắc y,chắc chắn chẳng phải làm chuyện tốt đẹp gì. Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân của một đám quân lính cùng một giọng nói trầm đục:
-Vương gia,trong đó xảy ra chuyện gì ạ?
Hắn vẫn nhìn chằm chằm Nhiễm Nhiễm,nhàn nhạt mở miệng:
-Không có gì. Bổn vương thấy chuột chạy qua nên hét lên thôi.
Người đứng ngoài kia không tin,giọng có vẻ mất kiên nhẫn:
-Vương gia,khi nãy trong cung có thích khách nhưng là đến trộm đồ ở Vọng Nguyệt đài,để đảm bảo an nguy của mọi người trong cung nên...xin vương gia thứ tội.
Hắn nghe xong lại dùng ánh mắt dò xét nhìn nữ nhân trước mắt. Hắn kéo Nhiễm Nhiễm lại gần,Nhiễm Nhiễm không dám hét lên nhưng vẫn không chịu để yên cho hắn làm gì thì làm. Hắn nhíu chặt mày,dùng cả hai tay kéo nàng lại rồi nói nhỏ:
-Không muốn chết thì ngoan ngoãn một chút.
Nhiễm Nhiễm nghe vậy,biết hắn không có ý vạch trần nàng liền nghe theo. Hắn xé bộ hắc y nàng đang mặc ra ném vào một góc khuất. Cả người Nhiễm Nhiễm bây giờ chẳng còn gì để che hết. Nhiễm Nhiễm tức giận,nàng tại sao lại gặp phải tên biến thái thế này? Nàng giơ tay lên định tát hắn thì hắn giữ tay nàng lại.
-Ngoan ngoãn một chút bổn vương còn tha cho ngươi.
Nói xong hắn quay ra ngoài nói với đám quân lính:
-Vậy được. Các ngươi cứ vào kiểm tra.
Đám quân lính khi nãy không dám tuỳ tiện xông vào nghe thế liền vui mừng ra mặt. Bọn chúng bước vào trong thì mặt đỏ tía tai. Vương gia...đang tắm cùng một nữ nhân. Chẳng phải vương gia cũng giống hoàng thượng,đều không gần nữ sắc sao? Nữ nhân đó cả người lặn dưới nước,chỉ để lộ đầu lên trên. Còn vương gia...đang ôm nàng ta quay lưng về phía bọn chúng. Cả hai người đều không một mảnh vải che thân. Khuôn mặt nữ nhân kia còn đỏ lên,nhìn qua vô cùng ám muội. Bọn chúng đứng như tượng ở đó. Hắn thấy thế liền khó chịu gắt:
-Xong rồi thì ra ngoài. Đừng làm phiền bổn vương.
Đám quân lính thấy thế liền sợ hãi đi ra ngoài. Chờ bọn chúng đi xa rồi,Nhiễm Nhiễm đẩy hắn ra,gắt:
-Ngươi...rõ ràng còn rất nhiều cách,sao ngươi lại chọn cách này? Sau này bổn cô nương sao có thể gả đi được? Ngươi...ngươi...cứ chờ đấy. Bổn cô nương nhất định báo thù.
Hắn lại cau mày. Vừa rồi hắn không cứu nàng thì nàng còn ở đây lớn tiếng được không? Nhưng mà tại sao hắn lại cứu nàng? Hắn có phải uống nhầm thuốc rồi không? Hắn nhàn nhạt mở miệng.
-Bổn vương muốn làm như thế thì sao? Bây giờ bổn vương nói một câu,tin chắc nàng không sống qua đêm nay được. Nàng nhất định cùng bọn với thích khách kia đi trộm đồ ở Vọng Nguyệt đài.
Nhiễm Nhiễm nghe xong liền chột dạ. Không thể để Trầm Ngư bị liên luỵ được.
-Không có. Chỉ có mình ta thôi. Ngươi đừng nói nhảm. Ngươi ra ngoài cho bổn cô nương mặc y phục.
Hắn lại nhìn nàng từ đầu đến chân một lượt. Lúc lướt qua ngực nàng thoáng đỏ mặt quay đi. Toàn thân hắn ngày càng nóng. Từ lúc xé y phục của Nhiễm Nhiễm đã bắt đầu nóng rồi. Hắn nhìn xuống hạ thân mình chợt cười khổ. Trước giờ có không ít nữ nhân chủ động leo lên giường hắn,không một mảnh vải che thân trước mặt hắn mà hắn không hề có phản ứng gì,lần này lại phản ứng mãnh liệt như vậy,thực sự là rất đặc biệt. Hắn bỗng cảm thấy muốn trêu đùa nàng một lúc. Nghĩ là làm,hắn liền đứng lên. Toàn thân hắn bây giờ chỗ nào cũng lọt vào mắt Nhiễm Nhiễm. Nhiễm Nhiễm kinh hãi,mặt đỏ lên. Tại sao...tại sao nam nhân trước mắt nàng lại vô sỉ như vậy?
-Ngươi...ngươi...đồ không biết xấu...đồ vô sỉ...
Hắn vẫn đứng yên đó,cười cười:
-Nàng nói ta ra ngoài cho nàng thay y phục mà. Ta đứng lên mới có thể ra ngoài được chứ.
Nhiễm Nhiễm quay mặt đi chỗ khác.
-Ra ngoài mặc y phục đi. Ngươi đứng đó làm sao ta ra ngoài được.
Hắn cũng chẳng nói gì nữa. Ngâm nước lâu không tốt cho sức khoẻ. Nếu hắn còn tiếp tục nữa thì nàng bị cảm mất. Hắn tuỳ tiện khoác một cái áo vào rồi nhìn nàng.
-Quay mặt lại đi. Ta ra ngoài trước,thay y phục xong thì ra gặp ta.
Nói xong hắn xoay người rời đi,khuôn mặt hiện lên nụ cười tà mị. Nhiễm Nhiễm xoay mặt lại thì không thấy hắn đâu mới an tâm đi lên. Lúc lên nàng chợt phát hiện ra một điều... Ở đây vốn không có y phục cho nữ nhân. Đến cả y phục nam nhân cũng không luôn. Bộ hắc y kia vừa ướt vừa bị rách,mặc làm sao được chứ? Nàng suy nghĩ một lúc,cuối cùng vẫn phải trần trụi mà đi ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook