Ánh mắt của Tam hoàng tử, phò mã, ngay cả hạ nhân đứng bên trong đại sảnh đều bất giác dừng trên người Chung Niệm Nguyệt.

Tam hoàng tử thì không nói tới.

Nhưng sao ánh mắt của phò mã lại như vậy.

Chung Niệm Nguyệt cũng cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Bởi vì công cứu giá của nàng có liên quan tới Định Vương nên mới không được để người ngoài biết, nên bọn họ nghĩ không có lý do gì để Tấn Sóc Đế đối xử tốt với nàng.

Khi nào ở bên ngoài, nhất là ở nơi có nhiều người thì Tấn Sóc Đế sẽ không thân cận với nàng.

Nhưng vừa nãy, giọng điệu của Tấn Sóc Đế có phải thân cận quá rồi không.


Chung Niệm Nguyệt nói: "Đau eo hồi nào, ta là đang muốn hành lễ với bệ hạ."
Tấn Sóc Đế cười nhìn nàng: "Xưa nay không hề thấy ngươi biết quy củ như vậy."
Chung Niệm Nguyệt ngừng lại, cũng không biết nên trả lời những lời này như thế nào.

Tấn Sóc Đế cũng không cần nàng phải trả lời, hắn vỗ nhẹ vị trí bên cạnh: "Ngồi xuống trước đi, chút nữa đứng tới mệt mỏi thì ngươi còn muốn oán trách trẫm?"
Lời nói này lại càng thân cận hơn.

Ánh mắt mà phò mã nhìn Chung Niệm Nguyệt lại càng thêm sợ hãi.

Ai có thể làm cho Tấn Sóc Đế nói được những lời này chứ?
Chung Niệm Nguyệt ngừng lại.


Thôi, cứ ngồi đại cho xong chuyện.

Ngay lập tức Chung Niệm Nguyệt đi tới bên cạnh Tấn Sóc Đế ngồi xuống, dáng vẻ hào phóng tự nhiên, không chút lo sợ hay run rẩy.

Tấn Sóc Đế nhìn thấy vậy, ý cười trong mắt càng đậm hơn, tiện tay cầm lấy ấm trà rót cho nàng một tách.

Đúng là Chung Niệm Nguyệt đang cảm thấy có hơi khát nước, liền duỗi tay ra muốn cầm lấy.

Đột nhiên Tấn Sóc Đế đè tay nàng lại.

Bàn tay Tấn Sóc Đế hơi lạnh, không dùng nhiều sức lực.

Chung Niệm Nguyệt thắc mắc mà nhìn hắn, nàng đang tính rút tay lại nhưng hắn lại nắm chặt tay của nàng hơn, dùng sức cỡ nào cũng không rút lại được.

Tấn Sóc Đế nhàn nhạt nói: "Mà thôi, Niệm Niệm không nên uống trà này.

Thức ăn và nước trà trong phủ Trưởng công chúa, không biết bọn họ có suy nghĩ gì khác không.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương