Hoàng Hậu Anh Túc
Chương 111

Trong điện lại im lặng một trận, tiếng cung nữ trả lời thánh thót vô cùng, thời gian cứ lẳng lặng trôi đi, cuối cùng, cũng nghe được tiếng đóng cửa thật mạnh vang lên, tôi từ sau tấm bình phong đứng lên, quét mắt nhìn trong đại điện một lượt thấy trống không không còn ai nữa, yên lặng dường như chưa có ai tới vậy. Tiểu Thuận Tử cũng đứng dậy theo, tôi nhìn thấy nét kinh ngạc hiện trên mặt cậu ta, lời nói vừa rồi chắc cậu ta cũng nghe được, cậu ta máy móc nhìn lại tôi. Tôi cau mày, mở miệng bảo, “Tiểu Thuận Tử, nhớ kỹ, những lời ngươi vừa mới nghe được không được nhắc đến với bất kỳ ai, bao gồm cả Hoàng Thượng nhé”

Tiểu Thuận Tử kinh ngạc thêm, sau đó thì thuận theo gật gật đầu, từ trong sự kinh hãi vàư rồi tỉnh táo trở lại, khôi phục sự thông minh vốn có của mình, nhẹ tay chân đi ra ngoài cửa điện xem xét, sau đó quay đầu nhìn tôi, “nương nương, các nàng ấy đã đi rồi!”

Tôi cùng cậu ta nhanh mở cửa ra, đi ra khỏi đại điện, theo hành lang đi tới phía trước. Thật là nguy hiểm kinh khủng, tôi vừa đi vừa suy nghĩ lại cảnh vừa rồi kia, Lệ phi các nàng ấy đang có âm mưu gì đây? Vừa rồi cảnh đó thay đổi thật lạ lùng, lời nói đều phải giấu trong phòng bí mật, hơn nữa nàng ta chế tạo long bào làm gì nhỉ? Hắn trong miệng nàng ta là ai đây?

Trở lại trong cung, tôi thay y phục công công, trở lại mặc nữ trang, ngồi trầm tư trước bàn, kết hợp tất cả, cuối cùng tôi cũng ngộ ra tính nghiêm trọng của chuyện này, đoạt vị, Thái Hậu và lệ phi đang có âm mưu đoạt ngôi vị Hoàng đế. Ngẫm lại, long bào trong thiên hạ ai dám mặc chứ, ai có thể mặc chỉ có duy nhất một đáp án là một người, đó phải là đương kim hoàng thượng, mà từ hắn xuất hiện trong miệng Lệ Phi có khả năng vô cùng là kẻ có ý định muốn mặc long bào trên người đây.

Không ngờ được đương kim hoàng triều còn có người tồn tại ý tưởng đoạt vị chứ. Nhìn chung triều đình, người có quyền thế đều đã bị Long Kỳ từ từ thu hồi dần quyền lực rồi, Lâm Quân Duệ hạ bệ, có khả năng là người ngoài cung, nhưng mà tôi còn thật nghĩ không ra là ai có lá gan lớn này, vì thế, muốn điều tra rõ người kia trong miệng Lệ phi là ai thì chỉ có từ trên người Lệ phi xuống tay thì mới được. Hơn nữa nghe Lệ phi nói cái giọng thì thào vậy, nói vậy thì người đó và nàng ta còn có một đoạn tình ý, chắc không phải là người lệ phi chung tình đó chứ? Ý tưởng lớn hình thành dần trong đầu tôi.

Tôi gọi Tiểu Thuận Tử tới, bảo cậu ta đi hỏi thăm giúp tôi xem Lệ phi trước khi phong phi tiếp xúc với ai. Đầu tôi càng ngày càng cảm thấy sự tình cũng không đơn giản như tôi nghĩ, trong tình thế này có giấu huyền cơ gì có lẽ tôi chỉ có thể đoán được một góc nhỏ, loại tâm tư lo âu này đều làm cho cảm xúc của tôi không ổn định, cuối cùng tôi có định đem chuyện này nói ra với Long Kỳ không nhỉ? Nếu tôi nói cho Long Kỳ biết thì có tình trạng gì xảy ra đây?

Nghĩ đi nghĩ lại chưa tới thời cơ, đến cả một chứng cớ tôi đều không có, làm sao nói cho người khác tin phục được chứ? Trong cung kiểu anh lừa tôi gạt, chỉ không cẩn thận chút thì khả năng âm mưu đã bị chìm nghỉm, xương cốt không còn.

Đến cả Long Kỳ muốn che chở cho tôi nhưng chàng thân là vua một nước, như vậy có tổn hại đến danh dự của chàng, phá hỏng hình tượng của chàng, đường này không thể đi nổi. Tôi không thể để cho Long Kỳ vì tôi mà đối nghịch với triều thần, đối nghịch với thiê hạ. Muốn vậy trong chuyện này tôi nhất định phải xử lý cẩn thận, không chỉ chuyện có liên quan đến tôi, mà cũng liên quan cả Long Kỳ nữa, liên quan tới hoàng triều Vĩnh Hán nữa.

Nghĩ đến đây lòng tôi hạ thêm quyết tâm, Hà công công đã ban tiểu Thuận Tử cho tôi, quả nhiên tiểu thuận tử không làm tôi thất vọng. Cậu ta làm việc thận trọng, lại hiểu biết mọi việc, xem ra chỉ cần thêm chút thời gian tất nhiên sẽ là nhiệm vụ tàng long ngoạ hổ trong cung, cậu ta ngày nào đó nghe được chuyện gì cũng đều bẩm báo mọi việc với tôi. Tôi nghe được câu đầu tiên nói mà suýt làm cho tôi kinh hãi kêu lên. Tôi thực không thể tưởng được tình nhân trước đây của Lệ Phi lại đúng là đại hoàng tử Long Hạo. Lúc Long Kỳ còn chưa lên ngôi, đại Hoàng tử đã được chọn làm thái tử, còn Lệ phi lại là con gái của đại tướng quân, chắc chắn từng có giao tình thân mật với hoàng tử trong cung, chỉ là tôi kinh ngạc ở chỗ Lệ phi thế mà lại thích đại hoàng tử, nhưng hiện giờ đại hoàng tử đã bị biếm làm dân thường, điều đi biên quan rồi, sao nàng ta vẫn còn chung tình với hắn chứ? Chả nhẽ tình ý Lệ phi với đại hoàng tử không phải được lập thành trên lợi ích, mà đơn thuần là vì tình yêu chăng?

NHưng mà cho dù Lệ phi và đại hoàng tử có tình ý gì đi chăng nữa, hiện giờ nàng ta đã là phi tử của Long Kỳ rồi, chả lẽ lòng nàng ta còn treo bên ngoài sao?

Theo quan sát mấy tháng nay, nói thế nào cũng cảm giác lệ phi biểu hiện với Long Kỳ không phải là hành động yêu thuần tuý. Nàng ta thích Long Kỳ, chính là quyền thế của Long Kỳ, thích địa vị của chàng, thích chàng là vua một nước. Trước đây tôi từng nói qua, phụ nữ hậu cung có bao nhiêu người là yêu thích Hoàng thượng, có người trong các nàng ấy có lẽ cả mặt Long Kỳ cũng chưa từng nhìn thấy, làm sao mà có tình yêu chứ?

Những này đó cũng không quan trọng, quan trọng là tôi biết rõ người trong miệng Lệ phi nói rốt cục là ai đây? Theo hồi báo của Tiểu Thuận Tử, trước khi chưa phong phi, Lệ phi chỉ gần đại Hoàng tư, hơn nữa dường như còn có chút ái muội gì không rõ lắm. Hiện giờ tôi lại hoang mang, tin tình báo này kết hợp với nhau, đáp án lại làm cho tôi kinh hãi.

Ban đầu Lệ phi là người yêu của đại hoàng tử, còn Thái Hậu là mẹ ruột của đại Hoàng tử, ngôi vị hoàng đế, Long bào, đại hoàng tử. Ánh sáng chợt loé lên trong đầu tôi, tôi thở nhẹ ra, chả lẽ hắn trong miệng Lệ phi là đại hoàng tử Long Hạo sao?

Trời ơi! Làm sao có thể chứ? Đại hoàng tử không phải là đang lao động ở tận biên quan sao? Làm sao có thể trở lại kinh thành rồi chứ? Chả nhẽ đại hoàng tử căn bản không bị đày đi biên quan, hoặc là bị đánh tráo, hoặc là có người thay thế? Hoặc là đã trốn từ biên quan trở lại sao?

Đủ loại nguyên nhân làm cho tôi thở không nổi, chấn động thực sự, không thể tưởng nổi trong hoàng cung lại âm thầm ngưng tụ một lực lượng cường đại đến như vậy, âm mưu này với hoàng triều Vĩnh Hán, trời ơi!

Tôi cố gắng trấn tĩnh, chứng cớ đã khá rõ, rất thuyết phục, làm cho tôi không thể không tin được, hơn nữa Thái Hậu đã vội tới mức không thể đợi được nữa đã vội vàng vì hắn làm long bào rồi. Đây chẳng lẽ không thể nói rõ là đại hoàng tử căn bản không bị đày đi biên cương đó sao, có lẽ là đang lánh ở nơi nào đó trong hoàng triều vĩnh Hán, rục rịch, ý đồ mưu phản.

Tôi nhớ lại bà già kia, còn có tên thái giám đẩy tôi xuống nước nữa. Bà già đó nói có một nam tử trẻ tuổi che mặt, có một thế lực rất lớn sau lưng hắn, cảh lẽ chính là đại hoàng tử đang đứng sau lưng làm trò quỷ, Thái Hậu định giết tôi, đó là chuyện cực kỳ bình thường. Lúc ở chùa Khải Phúc, Thái Hậu và đại Hoàng tử câu kết với nhau, do không muốn phá hỏng toàn bộ kế hoạch, không dám để lộ ra dấu vết, chỉ bức bách bà già kia tặng tàng hoa hồng cho tôi, sau đó tạo ra cảnh giả dối, hãm hại tôi và Hàm Mặc có liên quan, làm cho Long kỳ tức giận. Như vậy chẳng những loại được tôi mà cả Hàm Mặc cũng bị liên luỵ vào, Long Kỳ mất đi tôi, còn mất cả một Hoàng thúc rất có tài lực nữa. Mặc kệ bắt đầu từ đâu, đều đả kích mạnh với Long Kỳ, nhưng thực đáng tiếc là tôi không vì thế mà thất sủng, ngược lại càng củng cố thêm địa vị của tôi, thuận thế trở thành Hoàng Quý phi. Lại xem chuyện tôi bị ngã xuống nước nữa. Lúc này Thái Hậu đã có ý muốn hạ sát tôi rồi, định diệt trừ cho thống khoái, nhưng mà bà ta lại thất sách, chẳng những làm cho tôi biết người chủ mưu sau lưng là ai, còn khiến cho tôi hoài nghi. Nói chuyện đẩy tôi xuống nước tên thái giám kia đã thừa nhận là do Thái Hậu sai khiến. Nói vậy hắn cũng có liên quan tới đại hoàng tử. Có lẽ là do đại hoàng tử sai hắn lẻn vào trong cung, ẩn mình xung quanh tôi, thừa dịp lúc tôi không chú ý thì ra tay hạ sát tôi. Lúc ở đông cung, chắc tên sát thủ kia nghĩ chỉ cần đẩy tôi rơi xuống nước, bị chết đuối là ổn. Nhưng hắn lại quấ sơ xuất, tôi không phải là tiểu thư con nhà gia thế, tôn quý yếu đuối vô lực. Tôi là một người hiện đại biết bơi, mới có thể tự cứu lấy mình trong hiểm cảnh.

Thái Hậu à Thái hậu ơi, tôi thật sự coi thường bà lắm. Hoá ra tôi vẫn nghĩ đến không thèm để ý đến bà đúng là chỗ đắc ý của bà rồi, thần không biết quỷ không hay muốn lẳng lặng bày thiên la địa vọng che trời. Nếu hôm nay tôi không nhìn đến cảnh kia, toàn bộ hoàng cung chúng tôi đều chẳng ai hay biết gì. Long Kỳ mỗi ngày đều xử lý chính sự, hơn nữa đối với hậu cung chỉ thoáng quan tâm thôi, căn bản cũng không lo lắng tới một nấc này. Có lẽ chàng cho rằng chỉ cần đem quyền chỉ huy tối cao lục cung giao vào trong tay tôi là an tâm rồi ha! Nhưng nghĩ lại cũng không đúng, mấy ngày trước lúc Long Kỳ ở bên cạnh tôi có an bài hai cao thủ là có chuyện gì xảy ra rồi? Ngày đó, chàng nói đem bà già chết kia cứ giao cho chàng, chả lẽ chàng đã phát hiện ra gì rồi? Còn có chính là Ngọc Hoán nữa, chàng bí mật triệu tập Ngọc Hoán về cung là có nguyên nhân gì đây? Chuyện này nói lên cái gì? Nói rõ là Long Kỳ hình như cũng không phải hoàn toàn không biết, chả lẽ Long Kỳ đang có chuyện gì gạt tôi sao?

Trời ơi, Có phải chẳng hay biết gì chỉ có mỗi mình tôi chăng? Tôi có chút mất hứng cau mày lại, đã đoán bên ngoài đủ kiểu rồi còn chính là chỉ có lời tôi nói thôi, cũng không có chứng thật. Nhưng tôi biết cũng đã gần tiếp cận tới sự thật rồi, chỉ là nấc này còn dấu chưa bị lật lên thôi, vẫn chôn sâu trong lòng mỗi một người. Hiện giờ tôi sợ trận âm mưu này nổi lên ngày nào đó, không phải tôi có thể đoán được hậu quả trước, có lẽ nước lớn Vĩnh Hán sẽ đụng phải một trận long tranh hổ đấu đây.

TRời nóng bức mà sao tôi lại có cảm giác rét run, cơn gió mát thổi mạnh tới, cũng không làm vơi bớt trận đông lạnh trong lòng. Một nỗi mờ mịt sợ hãi nảy lên trong lòng, tôi đứng dậy phiền chán đi lòng vòng trong phòng, đến trước bàn, bưng chén lên, uống một ngụm trà, lo lắng vô cùng được trà lạnh làm dịu mát, thoáng có chút cảm giác, tôi biết nên làm sao đây? Đáp án đã xảy ra trước mặt, nhất định tôi phải ở đây để đợi trận âm mưu nổi lên, vạch trần bộ mặt Thái Hậu và lệ phi. Làm cho lực lượng bí mật đang hình thành không sờ được kia bị một đập. Đúng, chính là làm như vậy. Trong lòng tôi nói kiên định, tôi không thể trơ mắt mà đứng xem trận đấu xảy ra một ngày nào đó được.

Có mục đích rồi, lòng của tôi vững vàng hơn rất nhiều, cả người dường như lâm vào trận chiến đấu vô hình, thấy mệt mỏi vô cùng, một nỗi xúc động dâng lên, muốn đi tìm Long Kỳ. Tôi nghĩ đứng bên cạnh chàng, có cảm giác thật bình ổn, có thể trấn áp được nội tâm sợ hãi của tôi.

Tôi tông cửa xông ra, đi về phía thư phòng Long Kỳ. Ngày đó, Long Kỳ lúc nào cũng phải tiếp kiến không ít, lúc này nhìn thấy Hà công công đứng đợi ở cửa, tôi đã biết chắc chắn Long Kỳ đang tiếp ai đó bên trong. Hà công công nhìn thấy tôi bước tới vội vã, tới đón nói trước, “Nương nương có chuyện gì cần tìm Hoàng thượng sao?”

Tôi thở hổn hển, cố trấn tĩnh lại, mở miệng hỏi, “Hoàng Thượng đang làm cái gì vậy/”

“Hoàng thượng đang tiếp kiến sứ giả ngoại quốc, xin mời nương nương cứ đứng chờ bên ngoài một lúc nữa đi!”

Sứ giả ngoại quốc à? Trong lòng tôi thấy mẫn cảm hẳn lên, nhìn thoáng qua Hà công công, hỏi thử, “Hoàng thượng bây giờ đang tiếp kiến người nào vậy hả?’

Tôi không định đem chuyện tôi chứng kiến nói cho Hà công công biết, tuy ông ấy cùng đứng với tôi trên trận tuyến, cũng vì Long Kỳ bảo vệ chủ, đối với ngươi sợ ông ấy bảo vệ chủ thấy sốt ruột, không đợi nổi mà đem chuyện này nói cho Long Kỳ, như vậy Long Kỳ lại tìm không ra chứng cớ, lại không thể băt được Thái Hậu. Cứ như vậy, chẳng những nói cho Thái Hậu chuyện này đã bại lộ, tôi sợ bọn chúng lại thay đổi kế hoạch, sẽ đột biến phát sinh.

Hà công công nhìn tôi có chút thâm ý, nét mặt bóng loáng biểu hiện cười cười, “Nương nương, Hoàng thượng ngày đó tiếp kiến đều là triều thần cả, nương nương hỏi thăm chuyện này để làm gì chứ?”

Trong lòng tôi có một cảm giác kỳ lạ, cảm giác hình như Hà công công cũng không nói thật, hơn nữa sắc mặt cũng bình thường tới mức khác thường, cũng không phải là tôi hỏi vấn đề này khác thường, mà là tôi ở hậu cung hỏi kiểu vấn đề như thế làm cho ông ấy kinh ngạc. Đây có phải là xuất phát từ Long Kỳ mà muốn bảo hộ tôi không, mà không dám cho tôi biết mọi chuyện chứ?

Trong lòng tôi đã biết đáp án, chắc chắn là nguyên nhân này, Long Kỳ có chuyện quan trọng nào cũng đều tự mình xử lý, mà sẽ khong làm cho tôi có cảm giác sợ hãi và lo lắng. Nhưng điều này chàng có lẽ không dự đoán được, tôi thế nhưng vô tình đã biết chút tin tức. Tôi đang do dự tự hỏi, ngắm vẻ kỳ lạ Hà công công nhìn tôi, thì lại cười, “Ây da, ta hỏi chút cái này sao ông còn không biết sao? Vị đốc thống đại tướng quân kia không phải đã trở lại rồi sao? Ông ta có lẽ sẽ cầu kiến Hoàng Thượng vì chuyện của Lệ phi ấy chứ!” Tôi nói loạn lên vì lý do này, đây ban đầu là khối tâm bệnh trong lòng tôi, nhưng từ lúc biết bí mật động trời rồi, khối tâm bệnh này lại giải quyết rất dễ dàng. Hà công công đương nhiên biết ý của tôi, nét khác lạ trên mặt biến mất, trừng mắt nhìn tôi, “Hoá ra là nương nương đang ghen ha! Yên tâm đi! Nương nương còn không tin được Hoàng thượng hay sao? Cho dù là do đốc thống đại tướng quân nói ra, Hoàng thượng cũng không để ý! Nương nương đa tâm rồi!”

Tôi lộ ra vẻ cười nhẹ nhàng, “Xem ra thật sự là ta đa tâm thật!”

Lúc này, nhìn thấy một người mặc áo kỳ lạ từ trong thư phòng của Long Kỳ đi ra, nhìn thấy tôi thì hành lễ, làm như biết thân phận của tôi vậy. Tôi nhìn ông ta cười cười, nhìn theo bóng của ông ta, chuyển sang hỏi Hà công công, “Đây là người nước nào thế, sao trang phục kỳ lạ vậy?” Trang phục người đó giống như dùng một cái chăn gấm to phủ bên ngoài vậy, lộ ra bộ ngực và bả vai rắn chắc, đoán chừng là người là dân tộc thiểu số ở bên kia đại tây dương gì đó, Hà công công giải thích, ‘”Đây là sứ thần Cao Ly!”

Tôi nhấc chân lên, đi vào trong thư phòng của Long Kỳ, Long Kỳ đang xem thư, thấy tôi tiến vào, nở nụ cười tươi, âm thanh trầm thấp vang lên nói, “Vũ Nhi lại đây!”

Tôi thở nhẹ một hơi, đi đến bên cạnh chàng, cùng ngồi xuống ghế, quét mắt nhìn thư trên bàn, Long Kỳ thấy ánh mắt của tôi thì lén lấy thư lại cười bảo, “Vũ Nhi chắc không phải muốn quan tâm đến chính sự đó chứ?”

Tôi xoa xoa miệng, mặt lạnh nhạt, “Làm sao có thể thế chứ? Rõ chuyện là buồn tẻ, vô vị, buồn chết người mất, em không thèm nhúng tay vào làm gì. Hơn nữa không phải là hậu cung không thể can thiệp vào triều chính đó ư?”

Long Kỳ kéo lấy tay tôi, ôm tôi ngồi trên đùi chàng, lấy tay nhéo mũi tôi một cái, con ngươi đen loé lên tia sủng ái lấp loé, “Quy củ trong cung thật ra đã học xong rồi, chả lẽ không thấy buồn tẻ vô vị đó sao?”

Tôi đưa tay lên ôm lấy cổ chàng, ngả đầu vào vai chàng, vô cùng thân thiết cọ sát vào bên mặt chàng, “Vì chàng, em nguyện ý học!”

Long Kỳ đưa tay nâng cằm tôi lên, không nói lời nào, cúi xuống áp môi, sau một hồi triền miên, mang theo hơi thở nặng nhọc nói ôn nhu bên tai tôi, “Vì nàng, ta cũng nguyện ý trả giá hết thảy!”

Lòng tôi thấy ấm áp quá, chủ động dâg môi thơm lê hôn, đem sự nhiệt tình vừa nãy trả lại cho chàng, hôn tới mức có chút thở không nổi, vừa định lùi ra, Long Kỳ lại dường như đoán được, một bàn tay to ôm lấy sau gáy tôi, làm cho nụ hôn càng thêm sâu hơn. Tôi thở gấp, khe khẽ rên lên, lúc nàylại nghe thấy một câu vốn không nên có vang lên, Hà công công vừa đẩy cảư vào thấy cảnh này của chúng tôi, “Hoàng thượng…”

Lời nói bị mắc trong miệng, ánh mắt Long Kỳ từ sau vai tôi nghiêm nghị đảo qua, Hà công công biết điều lùi ra ngoài. Tôi mặt đỏ chôn sâu vào lòng chàng, khẽ sẵng giọng, “Đều tại chàng…”

Long Kỳ cười bảo, “Vũ Nhi quái ác, ai bảo Vũ nhi mê hoặc làm ta kìm lòng không dừng được chứ!” Mê hoặc tới mười phần, trên mặt tôi nóng bỏng, đứng lên từ trên đùi chàng, “Được rồi, chắc chàng vừa có chuyện quan trọng cần xử lý, em đi trước đây!”

Liếc mắt nhìn Long Kỳ một cái tôi đi ra cửa thư phòng, quả nhiên thấy một số quan viên đang đứng chờ tiếp kiến. Thấy tôi đi ra, đều hành lễ. Tôi hít sâu một hơi, nở nụ cười tươi bảo họ đứng lên, quay đầu nhìn Hà công công che miệng cười trộm. Tôi trừng mắt nhìn lướt qua, mặt lại đỏ bừng lên, Hà công công thấy thế, vội vàng khoát khoát tay, “Lão nô cái gì cũng không có thấy, nương nương phải về cung rồi sao?”

Tôi gật gật đầu, xoay người hướng cung đi tới, trong lòng hiện lên cảnh ái muội chớp mắt vừa rồi, cảm thấy ấm áp dạt dào, âm thầm oán Long Kỳ gây ra, cảm thấy thật vui lắm.

Trở lại trong cung, vừa ngồi xuống lại gặp phải vấn đề rắc rối, dường như có cảm giác Thái Hậu và Long Kỳ hai bên đều không tầm thường, đại hoàng tử có đi biên cương hay không nhỉ? Thái Hậu đang bận cái gì thế?

Đột nhiên nghĩ đến bộ long bào kia, Thái Hậu chế tác tỉ mỉ gấp gáp ra chiếc long bào này rất có ích cho tôi. Chỉ cần tôi lấy được chiếc long bào này ở trong cung Thái HẬu ra, vậy thì bà ta sẽ mang tội giấu long bào, Long Kỳ sẽ có lý do đem trị tội bà ta.

Chỉ cần Thái Hậu đổ, để Long Kỳ tiếp tục truy tra chỗ đại Hoàng tử ở, không tin là không tóm được đại hoàng tử trốn tránh trừng phạt.

Nhưng mà làm cách nào lấy được long bào ở trong tay Thái Hậu chứ? Dĩ nhiên Thái Hậu bí mật gấp gáp như vậy chế tạo ra nó, sẽ không thoải mái lấy ra sau hậu cung được. Chắc chắn nó phải được cất giấu bí mật ở một nơi nào đó, tuyệt đối sẽ không để cho người ta dễ dàng tìm được. Hiện giờ quan hệ của tôi và Thái Hậu rất cứng nhắc, Thái Hậu nhìn thấy tôi cũng không được tự nhiên. Lần trước tôi không chết có đả kích rất mạnh với bà ta, chỉ là bà ta giấu sâu trong lòng, không biểu hiện ra mà thôi. Cứ như vậy, tôi lại khó có cơ hội tiếp cận cung điện Thái Hậu, hay nói cách khác, nhất định Thái HẬu sẽ cố tránh né tôi, không cho tôi nhúng tay vào chuyện của bà ta. Muốn lấy được bộ long bào kia lại khó càng thêm khó.

Xem ra tôi phải lên kế hoạch tốt hơn chút, nếu không có thể làm cho Thái Hậu hoài nghi tôi, cũng không thể làm cho chính tôi gặp nguy hiểm. Trước tiên tôi nhất định phải làm cho Thái Hậu tin được tôi, mà không gây ra hiểu lầm với tôi. Thái Hậu kiêng kỵ nhất chính là đối nghịch với bà ta, vì thế….ánh sáng loé lên trong đầu tôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương