Hoàng Hậu Anh Túc
-
Chương 109
Hoan Nhi không hiểu đi ra từ chỗ nào nữa, tôi đứng lên từ trên thềm đá, vỗ vỗ quần áo, cuối cùng nhìn thoáng qua
hồ nước, dẫn theo Hoan Nhi đi ra cửa đông cung. Từ trong lời nói của Hàm Mặc tôi nghe ra được, hắn vẫn không có ý buông tay với tôi, hắn giống
như cứ tuỳ lúc là len lỏi vào trong cuộc sống của tôi, lại mang vẻ ưu
thương rời đi, không quá phận cố chấp. Người ta đều nói tình yêu con
người là ích kỷ, tôi ích kỷ không muốn lưu tình để ý chút nào cảm thụ
của những người khác, cả người cứ vùi sâu vào bể tình, đối với anh tôi
làm không nổi, tôi dứt khoát không để ý đến. Tuy bề ngoài tôi lạnh lùng
với Hàm Mặc rất nhiều nhưng sâu trong nội tâm lại luôn làm tổn thương
hắn, rồi lại yên lặng tự trách.
Nghĩ ngợi bỗng không hiểu sao đã đến hoa viên. Ngước mắt nhìn thấy người người cười cười nói nói trước mặt mới giật mình sựng lại. Bóng Long Kỳ và Lệ phi như mũi kiếm đâm thẳng vào ngực tôi. Họ sao lại có thể ở cùng một chỗ với nhau chứ?
Ánh mắt tôi lướt qua, ngoài Long Kỳ và Lệ phi ra còn có một người già cả, vẻ mặt thô ráp đang cười đùa. Tôi nhận ra ông ta, ông ta chính là cha của Lệ phi, là đại tướng quân cao nhất trong triều, là người thủ hộ ở biên quan. Nghe Hà công công nói qua, cha Lệ phi vốn không thể động vào được. Ông ta có ảnh hưởng rất lớn trong triều đình, trong tay nắm binh quyền, thiện chiến dũng mãnh, là người không thể có nhiều chiến công hơn được.
Lòng tôi cân nhắc một chút, xoay người dẫn theo Hoan Nhi đi vòng , nhưng trong lòng thì vẫn thấy khó chịu không nổi. Tôi để tâm tới tình cảnh Long Kỳ, tôi được phong phi như này tuy nhìn triều đình có vẻ bình yên, nhưng mà tôi biết có nhiều người rất bất mãn. Tôi vừa không phải là con gái của công thần triều đình nào, lại chẳng có gia thế hiển hách, sợ chống lại chỉ có vị Nhan tướng quân này, cứ đem con gái như hoa như ngọc vào cung, chẳng những chưa được quân sủng mà trước mắt vẫn chỉ là một phi tử, trong lòng ông ta không giận mới lạ. Chú ý chút thì thấy lúc này ông ta sẽ xuất hiện ở đây, hơn nữa lại đem Long Kỳ gắn một khối với Lệ phi, nói vậy là ông ta đã vội vàng từ biên quan trở về gấp, định muốn thông qua chuyện tốt giữa Long Kỳ và Lệ phi rồi đi!
Tâm tư dâng trào, dần dần trở về trong cung. Bảo mọi người lui ra, tôi lẳng lặng ngồi ở ghế quý phi, tay chống cằm nghĩ ngợi. Nghĩ đi nghĩ về cũng cảm thấy phiền chán bất an, đứng ngồi không yên, lại tìm không thấy có chỗ nào phát tiết, đành ngồi rầu rĩ uống trà mang từ chỗ Ngọc Hoán về, cố gắng làm cho lòng bình tĩnh trở lại, rốt cục nghe thấy giọng Hà công công vang lên ở cửa, “Hoàng thượng giá lâm….”
Cả người tôi đứng phắt từ ghế dậy, ánh mắt sốt ruột nhìn về bóng người đang từ cửa đi vào, lòng bình tĩnh, tiến đến hành lễ, Long Kỳ cúi xuống đỡ tôi dậy, kéo tay tôi tới trước bàn ngồi xuống. Chàng nhìn thấy vẻ rầu rĩ của tôi mới hỏi ôn nhu, “Sao ái phi lại mất hứng vậy?”
Ngước khuôn mặt không giấu nổi lên, nói mơ hồ, “Có sao? Sao em lại không biết nhỉ?”
“Vũ nhi, có phải ở mãi trong cung buồn lắm rồi không?” Long Kỳ vẫn nhìn ra, nhìn tôi hiền hoà, tôi cười nhẹ nhàng bảo, “Không buồn gì, hoàng cung lớn như vầy, hơn nữa cảnh sắc lại rất đặc biệt, nếu em buồn đi một vài chỗ giải sầu thì ổn rồi!”
Ánh mắt Long Kỳ xẹt qua tia xin lỗi, nắm lấy tay tôi, khẽ thở dài, “Vũ nhi à, đợi một thời gian nữa, mọi chuyện trong tay ta xử lý êm đẹp rồi, nhất định sẽ dẫn nàng đi Giang Nam một chút, sẽ không để cho nàng phải đợi lâu đâu!”
Trong lòng tôi có chỗ nào đó bỗng mềm mại lạ thường, chàng vẫn còn nhớ rõ lời tôi nói, chàng làm cho tôi thế này là đủ lắm rồi. Tôi gật gật đầu, trừng mắt nhìn, nhẹ giọng trả lời “Vâng” môt câu, ngả đầu lên vai chàng, nở nụ cười an lòng.
Ngày có vẻ trôi qua bình tĩnh quá, tôi tin tưởng Long Kỳ, cũng không muốn nghĩ ngợi linh tinh nữa. Việc làm này của chàng đã xua tan tư tưởng của tôi, gần đây tôi rất mê khiêu vũ. Ngày nào tôi cũng mặc quần áo mỏng, tóc túm đuôi ngựa, thả tóc bên tai, hoặc bay lên. Lúc Long Kỳ không có mặt tôi vội bảo nhạc sỹ trong cung đến, khiêu vũ đủ kiểu, lúc thì nhẹ nhàng, lúc thì mềm mại, lúc thì say mê. Ngoài khiêu vũ ra, tôi còn luyện viết chữ nữa, lúc thì là thơ đương đại, rồi dần đối với lịch sử hoàng triều Vĩnh Hán cũng muốn tìm hiểu đôi chút, có mời giáo viên nổi tiếng trong cung tới dạy tôi chơi cờ. Ngoài lần đó ra, tôi lại học tập lễ nghi trong cung nghiêm túc. Hành động khác thường này của tôi cả nha hoàn bên cạnh cũng cảm thấy kỳ lạ, mãi rồi các nàng ta mới biết nương nương nhà mình là kẻ kỳ lạ. Nhưng tôi thực ra không ngại, cuộc sống kiểu này với tôi mà nói rất là hưởng lạc tự đắc, làm cho tôi chìm vào trong thế giới chung.
Hôm nay tôi tản bộ tới một chỗ yên tĩnh trong hoa viên, mùi hương thược dược bay tới mũi, thấm sâu vào lòng sung sướng. Mùa hạ đã tới, nhuốm chồi cây xanh biếc, gió đông nam thổi, mang đến một cảnh đầy sức sống, mùi hoa nhàn nhạt bay tới. Có rất nhiều loại hoa như hoa cẩm chướng. Tôi ở lương đình đem theo một bộ cờ, đợi Long Kỳ tới. Chỉ lát sau Long Kỳ dẫn theo Hà công công xuất hiện trước cửa cung, nhìn thấy tôi ngồi trước bàn, Long Kỳ cười khẽ, “Ái Phi vui vẻ hứng trí quá ha! Không hiểu cờ đã luyện tới trình độ nào rồi?”
Tôi có chút đắc ý nhìn chàng cười, “Muốn biết kết quả thế nào, cứ thử rồi sẽ biết!” Tôi nhưng đã tốn không ít công phu vào bàn cờ đó nha! Tôi tự đối với bản thân rất tin tưởng. Long Kỳ cười ngồi xuống. Chàng chọn màu trắng, tôi chọn quân màu đen. Chỉ lát sau hai ngừơi bắt đầu sát phạt dần dần tôi phát hiện ra kỹ thuật chơi cờ của tôi vơí Long Kỳ còn kém rất xa. Nhưng mà tôi cứ liều mạng một phen, cứ khéo léo dây dưa với chàng, nhìn thấy Long Kỳ nương tay ba phần, hai người vui vẻ chơi cờ mà không để ý tới thắng thua.
Quân trắng đi trước, quân đen đi sau, trong chớp mắt đã phân ra thắng thua. Tôi nghe thấy tiếng Hà công công và Hoan Nhi ở bên cười, xoa xoa miệng, xoè mười ngón ta, đặt lên trên bàn cờ, lúng búng nói, “Lại thua mất rồi, không chơi nữa!” Tay tôi trùm cả lên bàn cờ, cả quân trắng đen cứ lẫn lộn với nhau thay đổi hoàn toàn.
Tiếng cười vang lên sau lưng, Long Kỳ bất đắc dĩ cười lắc đầu, tham luyến nhìn bộ dạng của tôi, tôi ho khẽ một tiếng, bỗng chốc hai tiếng cười bên cạnh bỗng biến thành tiếng rên, Long Kỳ cũng hạ thấp tiếng cười lại, “Vũ nhi à, xem ra lần sau nàng định tìm ta làm thầy rồi!”
Tôi thuận ý chàng đáp, “Được lắm! Có Hoàng thượng làm thầy, em sợ sẽ không thua nữa, chàng cũng đừng có giấu tuyệt kỹ đó nha!”
Cả buổi chiều tốt đẹp đều tan trong tiếng cười của chúng tôi mà trôi qua. Long Kỳ được một vị quan viên gọi đi mất, tôi bước nhẹ nhàng đi qua hoa viên. Lúc này cảm giác có ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào tôi, đảo nhanh qua cũng thấy là một thái giám. Nhìn thấy tôi nhìn hắn, thì chạy vội tới cúi đầu, rồi vội vàng đi lướt qua tôi. Tôi lạnh nhạt rời mắt, tiếp tục đi lên phía trước, vô tình trong lòng nổi lên lời Hàm Mặc nói, “Có lẽ cả đời nàng chỉ có một lần cho chúng ăn thôi, còn sau này chúng phải làm sao đây?’ Tôi tính lại muốn đi tới đông cung để cho cá ăn. Do tôi thích yên tĩnh, không muốn bị ai quấy rầy. Hơn nữa đã mấy ngày liền, cũng bình an vô sự, tôi bảo cung nữ mà Long Kỳ an bài nghỉ ngơi, một mình đi xuyên qua con đường dài, tới cung điện phía trước. Ở đây vốn yên tĩnh, dường như có rất ít người xuất hiện. Tôi nhịn không được hỏi Hoan Nhi, “Ở đây thật yên ắng quá, sao chẳng có người nào được bố trí ở đây vậy?”
Hoan Nhi trả lời, “Nương nương, nơi này trước đây là tẩm cung của một phi tần, sau đó vị phi tần kia bị nhốt biếm vào lãnh cung, ở đây ban ngày, hơn nữa còn cách chính cung rất xa, vốn chẳng có phi tần nào dám nguyện ý tới ở cả, lại nói phong thuỷ ở đây cũng không tốt cho lắm ạ”
Trong cung cổ đại đối với thuyết có quỷ thần thật ra như có thật vậy. Trong lòng tôi thầm than, nữ nhân cổ đại không thể tự quản được vận mệnh của chính mình, đem mọi chuyện mới hay cũ đều phó thác cả cho ông trời, hạnh lúc đều là do ông trời ban cho, mà không hạnh phúc đều là do chính mệnh của mình, một chút cũng chẳng liên quan gì đến chuyện tình cả, cũng có người yếu bóng vía, nói là do thần hồ này quản.
Tôi nhận thức ăn trong tay Hoan Nhi ném một ít xuống, đàn cá lập tức tập trung bơi tới, cả người màu sắc rực rỡ xinh đẹp muôn phần. Tôi lẳng lặng nhìn chúng tranh cướp, lại thấy lòng mềm hẳn. Cứ tự mình ngắm tới mức nhập thần, phía hành lang đối diện hiện lên bóng người, tôi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy hành lang trống rỗng không thấy gì, lòng tôi thất kinh, chả nhẽ tôi nhìn nhầm sao?
Tôi lắc lắc đầu tiếp tục nhìn vào trong nước, sự cảnh giác trong lòng lại dâng lên, ánh mắt lướt tới hành lang hiện lên trong nước, chỉ một lát sau một bóng ngược trong nước từ hành lang đi ra, tôi đột nhiên ngẩng đầu, thấy một thái giám vội vàng đi đến. Tôi nhìn kỹ hắn thấy hắn chính là gã thái giám lúc nãy tôi gặp trên đường đi, hắn tới đây làm gì vậy chứ?
Tôi đứng lên, nhìn chằm chằm theo dõi hắn. Dường như hắn đi rất vội, tôi mở miệng nói, “Đứng lại, ngươi đi đâu mà vội vàng vậy hả?”
Cả người thái giám đó dừng lại, chậm rãi quay đầu, rồi lại cúi gằm mặt xuống, “Bẩm nương nương, tiểu nhân là nhanh tới đưa thức ăn cá cho nương nương ạ!”
Lòng tôi vẫn thấy kỳ lạ, giọng điệu chợt vống cao lên chút, “Ngẩng đầu lên, ngươi là ở cung nào?”
Thái giám từ từ ngẩng đầu lên, không phải là một khuôn mặt trắng nõn cho lắm, đường nét có chút thô, mặc cả người quần áo thái giám, nhưng luôn có cảm giác rất lạ, hơn nữa giọng của hắn cũng không giống thái giám eo éo. Trong lòng tôi vang lên cảnh báo, giương mắt nhìn quanh, hoảng sợ, sao thế nào mà Hoan Nhi cũng biến mất vậy nè? Hoan Nhi đã đi đâu rồi? Tôi cất giọng gọi, “Hoan Nhi…”
Lại đúng lúc này, tên thái giám kia bưng một mâm thức ăn cho cá đi tới, ánh mắt tôi bỗng lạnh lùng, ngăn hắn lại, “Không cần, bản cung muốn hồi cung!”
Nhưng hắn cũng không dừng lại mà dần dần tới gần tôi, hơn nữa khoé miệng lộ rõ vẻ cười tàn nhẫn, cười tới mức làm tôi run lên, có một loại dự cảm xấu đột nhiên xông tới, kinh sợ nhìn hắn, khoé mắt ngắm lại vị trí của tôi, lập tức hiểu ra, là hắn muốn đẩy tôi rơi xuống hồ nước đây. Tôi sợ hãi hẳn lên, há mồm hô to, “Người đâu!”
Hắn gần như đã đi tới trước mặt tôi, cười lạnh nói, “Quý phi nương nương, khắp xung quanh đây không có người, ngươi không cần gọi đâu!”
Vẻ mặt tôi lạnh lùng, cau mày nhìn hắn, “Ngươi là ai, vì sao muốn hại ta?”
Tay hắn bưng thức ăn cá vung lên, điều chỉnh ném thẳng xuống hồ nước, trong mắt hiện lên tia sáng lạnh lẽo, “Trong lòng nương nương đã rõ rồi, còn để ta phải nói ra sao? Chỉ cần ngươi chết, đối với cả hậu cung ai cũng đều ổn hết, người mong ngươi chết cũng không ít đâu!” Nói xong thì tiến tới gần từng bước.
Trong lòng tôi kinh hoàng, nuốt nước bọt, lùi dần ra sau từng bước, nhưng vẫn không cam tâm, trầm giọng bảo, “Ngươi không phải người trong cung, ngươi là người của Thái Hậu có đúng không?’
Nét cười trong mắt thái giám đột nhiên loé lên lạnh lẽo, gật gật đầu, “Xem như ngươi đang trong vai quý phi nương nương, ta sẽ cho ngươi hiểu rõ, ta là người của Thái Hậu, đáng tiếc là nương nương ngươi sẽ biến mất hoàn toàn, ha ha…”
Tiếng cười lạnh truyền đến, đột nhiên hắn dùng sức đẩy mạnh một cái, tôi còn đang kinh ngạc, chân loạng choạng, cả người cứ thế từ từ rơi xuống nước. Tôi hét lên một tiếng, rơi thẳng xuống nước, cả người lập tức chìm xuống tận đáy. Nước hồ lạnh lẽo trong veo vây quanh tôi, vừa rơi xuống nước tôi lập tức nổi lên, nước vào trong mắt, mơ hồ nhìn không thấy ai trên bờ. Nói vậy thì tên thái giám kia đã chạy thoát, nhưng lòng tôi thực ra rất bình tĩnh. Cũng may là ở hiện đại tôi cũng đã trải qua lớp học bơi, biết được chút kỹ năng bơi, biết làm thế nào cho chính mình nổi lên. Tôi cố bơi tới chỗ tảng đá, miệng uống vài ngụm nước, tôi không để ý, chỉ ra sức khua nước. Hồ nước này so với trong tưởng tượng của tôi thì rất sâu. Nếu tôi điều chỉnh không tốt, rất có thể chìm nghỉm xuống mà không dậy nổi. Từ từ tay tôi chạm được vào một tảng đá, cố sức tóm lấy, cả người ướt đẫm cũng tìm được sự cân bằng. Cũng may là nước đã tới ngang mặt, tôi dễ dàng đi lên, ho khan vài tiếng, ngã ngồi trên mặt đất. Cả người do luyện múa mà trở nên tốt hơn trước kia rất nhiều. Thấy tôi cả người ngấm toàn nước bẩn, nỗi tức giận dâng tràn trong lòng. Tôi cố cắn răng, đứng lên, chạy ra phía ngoài. Trên hành lang thấy Hoan Nhi ngã đó, dường như bị người đánh cho hôn mê bất tỉnh, tôi lắc lắc nàng ta, kêu lên, “Hoan Nhi…Hoan Nhi…”
Hoan Nhi được tôi lay gọi, mở dần mắt lên, nhìn thấy tôi một thân ướt sũng, kinh hoàng đứng bật dậy, hoảng hốt kêu lên, “Nương nương…Người sao thế?’
Nhìn thấy nàng ta tỉnh lại, tôi thở dài nhẹ nhõm, thầm nghĩ trong lòng, chuyện này tuyệt đối không thể cho Hoan Nhi biết được, nếu nàng ta kể cho Long Kỳ nhất định sẽ hỏi chuyện tôi, tôi sao dám nói là Thái Hậu chứ? Đối với mình không có chứng cớ gì, tên thái giám kia lại không phải là người trong cung, cứ như vầy, tôi sợ bị Thái Hậu cắn ngược lại một miếng, bảo tôi nói hại bà ta, câu nói đó chẳng giải quyết được gì, tôi không muốn hậu cung loạn cả lên. Cũng may tôi không chết, còn sợ không lật đổ được bà ta sao? Trong lòng tôi hung hăng thầm mắng, nhìn thấy vẻ mặt Hoan Nhi thì cười bảo, “Không sao, vừa rồi tảng đá trơn ta không cẩn thận rơi xuống hồ nước!”
Hoan Nhi vỗ nhẹ trán thở hắt ra, “Nhưng mà em nhớ rõ là mình bị người đánh ngất mà, rồi cứ ngủ mê luôn!” Tôi nói lấp liếm, “Đánh chút à? Không có khả năng ha! ở đây không có ai cả, nhất định là tối qua ngươi ngủ không đủ, ngủ mất ở đây đó thôi!”
Hoan Nhi có thể không rõ bị đánh ra sao, nghiêng đầu nghĩ ngợi, hình như cũng nghĩ không ra, sau đó nhìn thấy tôi nhỏ nước tong tong thì bỗng cả kinh kêu lên, “Ây da, cứ coi em mãi, nương nương nhanh chút hồi cung thay quần áo đi, nếu không sẽ bị bệnh đó!”
Hiện giờ là mùa hè, nhưng tôi thật ra cũng không cảm thấy lạnh gì, chỉ là tóc có chút ẩm ướt thôi, cảm thấy có chút khó chịu, tôi gậtt gật đầu, bảo Hoan Nhi đi theo tôi trở lại con đường nhỏ về cung. Dọc đường đi, Hoan Nhi cũng tránh thấy người khác, cũng không có ai nhìn thấy cảnh tôi rơi xuống nước chật vật. Tôi vội vàng thay quần áo sạch vào, Hoan Nhi đem toàn bộ quần áo ướt của tôi mang đi. Tóc cũng được hong khô, nhưng mà trong lòng tôi có chút nghĩ mà sợ. Nếu lúc ấy tên thái giám kia không nghĩ đẩy tôi xuống nước mà rút sao ra đâm tôi một nhát rồi đẩy thì tôi cho dù có chút biết bơi cũng đã xong đời rồi. Trong lòng cũng đáng ăn mừng vì cuối cùng tôi đã biết ý đồ của Thái Hậu tính toán với tôi rồi, bà ta thế mà dám sai người bí mật muốn xử lý tôi cho xong, sợ là tôi được sủng ái mãi mới chủ mưu định giết tôi, đúng là người phụ nữ ác độc.
Nghĩ ngợi bỗng không hiểu sao đã đến hoa viên. Ngước mắt nhìn thấy người người cười cười nói nói trước mặt mới giật mình sựng lại. Bóng Long Kỳ và Lệ phi như mũi kiếm đâm thẳng vào ngực tôi. Họ sao lại có thể ở cùng một chỗ với nhau chứ?
Ánh mắt tôi lướt qua, ngoài Long Kỳ và Lệ phi ra còn có một người già cả, vẻ mặt thô ráp đang cười đùa. Tôi nhận ra ông ta, ông ta chính là cha của Lệ phi, là đại tướng quân cao nhất trong triều, là người thủ hộ ở biên quan. Nghe Hà công công nói qua, cha Lệ phi vốn không thể động vào được. Ông ta có ảnh hưởng rất lớn trong triều đình, trong tay nắm binh quyền, thiện chiến dũng mãnh, là người không thể có nhiều chiến công hơn được.
Lòng tôi cân nhắc một chút, xoay người dẫn theo Hoan Nhi đi vòng , nhưng trong lòng thì vẫn thấy khó chịu không nổi. Tôi để tâm tới tình cảnh Long Kỳ, tôi được phong phi như này tuy nhìn triều đình có vẻ bình yên, nhưng mà tôi biết có nhiều người rất bất mãn. Tôi vừa không phải là con gái của công thần triều đình nào, lại chẳng có gia thế hiển hách, sợ chống lại chỉ có vị Nhan tướng quân này, cứ đem con gái như hoa như ngọc vào cung, chẳng những chưa được quân sủng mà trước mắt vẫn chỉ là một phi tử, trong lòng ông ta không giận mới lạ. Chú ý chút thì thấy lúc này ông ta sẽ xuất hiện ở đây, hơn nữa lại đem Long Kỳ gắn một khối với Lệ phi, nói vậy là ông ta đã vội vàng từ biên quan trở về gấp, định muốn thông qua chuyện tốt giữa Long Kỳ và Lệ phi rồi đi!
Tâm tư dâng trào, dần dần trở về trong cung. Bảo mọi người lui ra, tôi lẳng lặng ngồi ở ghế quý phi, tay chống cằm nghĩ ngợi. Nghĩ đi nghĩ về cũng cảm thấy phiền chán bất an, đứng ngồi không yên, lại tìm không thấy có chỗ nào phát tiết, đành ngồi rầu rĩ uống trà mang từ chỗ Ngọc Hoán về, cố gắng làm cho lòng bình tĩnh trở lại, rốt cục nghe thấy giọng Hà công công vang lên ở cửa, “Hoàng thượng giá lâm….”
Cả người tôi đứng phắt từ ghế dậy, ánh mắt sốt ruột nhìn về bóng người đang từ cửa đi vào, lòng bình tĩnh, tiến đến hành lễ, Long Kỳ cúi xuống đỡ tôi dậy, kéo tay tôi tới trước bàn ngồi xuống. Chàng nhìn thấy vẻ rầu rĩ của tôi mới hỏi ôn nhu, “Sao ái phi lại mất hứng vậy?”
Ngước khuôn mặt không giấu nổi lên, nói mơ hồ, “Có sao? Sao em lại không biết nhỉ?”
“Vũ nhi, có phải ở mãi trong cung buồn lắm rồi không?” Long Kỳ vẫn nhìn ra, nhìn tôi hiền hoà, tôi cười nhẹ nhàng bảo, “Không buồn gì, hoàng cung lớn như vầy, hơn nữa cảnh sắc lại rất đặc biệt, nếu em buồn đi một vài chỗ giải sầu thì ổn rồi!”
Ánh mắt Long Kỳ xẹt qua tia xin lỗi, nắm lấy tay tôi, khẽ thở dài, “Vũ nhi à, đợi một thời gian nữa, mọi chuyện trong tay ta xử lý êm đẹp rồi, nhất định sẽ dẫn nàng đi Giang Nam một chút, sẽ không để cho nàng phải đợi lâu đâu!”
Trong lòng tôi có chỗ nào đó bỗng mềm mại lạ thường, chàng vẫn còn nhớ rõ lời tôi nói, chàng làm cho tôi thế này là đủ lắm rồi. Tôi gật gật đầu, trừng mắt nhìn, nhẹ giọng trả lời “Vâng” môt câu, ngả đầu lên vai chàng, nở nụ cười an lòng.
Ngày có vẻ trôi qua bình tĩnh quá, tôi tin tưởng Long Kỳ, cũng không muốn nghĩ ngợi linh tinh nữa. Việc làm này của chàng đã xua tan tư tưởng của tôi, gần đây tôi rất mê khiêu vũ. Ngày nào tôi cũng mặc quần áo mỏng, tóc túm đuôi ngựa, thả tóc bên tai, hoặc bay lên. Lúc Long Kỳ không có mặt tôi vội bảo nhạc sỹ trong cung đến, khiêu vũ đủ kiểu, lúc thì nhẹ nhàng, lúc thì mềm mại, lúc thì say mê. Ngoài khiêu vũ ra, tôi còn luyện viết chữ nữa, lúc thì là thơ đương đại, rồi dần đối với lịch sử hoàng triều Vĩnh Hán cũng muốn tìm hiểu đôi chút, có mời giáo viên nổi tiếng trong cung tới dạy tôi chơi cờ. Ngoài lần đó ra, tôi lại học tập lễ nghi trong cung nghiêm túc. Hành động khác thường này của tôi cả nha hoàn bên cạnh cũng cảm thấy kỳ lạ, mãi rồi các nàng ta mới biết nương nương nhà mình là kẻ kỳ lạ. Nhưng tôi thực ra không ngại, cuộc sống kiểu này với tôi mà nói rất là hưởng lạc tự đắc, làm cho tôi chìm vào trong thế giới chung.
Hôm nay tôi tản bộ tới một chỗ yên tĩnh trong hoa viên, mùi hương thược dược bay tới mũi, thấm sâu vào lòng sung sướng. Mùa hạ đã tới, nhuốm chồi cây xanh biếc, gió đông nam thổi, mang đến một cảnh đầy sức sống, mùi hoa nhàn nhạt bay tới. Có rất nhiều loại hoa như hoa cẩm chướng. Tôi ở lương đình đem theo một bộ cờ, đợi Long Kỳ tới. Chỉ lát sau Long Kỳ dẫn theo Hà công công xuất hiện trước cửa cung, nhìn thấy tôi ngồi trước bàn, Long Kỳ cười khẽ, “Ái Phi vui vẻ hứng trí quá ha! Không hiểu cờ đã luyện tới trình độ nào rồi?”
Tôi có chút đắc ý nhìn chàng cười, “Muốn biết kết quả thế nào, cứ thử rồi sẽ biết!” Tôi nhưng đã tốn không ít công phu vào bàn cờ đó nha! Tôi tự đối với bản thân rất tin tưởng. Long Kỳ cười ngồi xuống. Chàng chọn màu trắng, tôi chọn quân màu đen. Chỉ lát sau hai ngừơi bắt đầu sát phạt dần dần tôi phát hiện ra kỹ thuật chơi cờ của tôi vơí Long Kỳ còn kém rất xa. Nhưng mà tôi cứ liều mạng một phen, cứ khéo léo dây dưa với chàng, nhìn thấy Long Kỳ nương tay ba phần, hai người vui vẻ chơi cờ mà không để ý tới thắng thua.
Quân trắng đi trước, quân đen đi sau, trong chớp mắt đã phân ra thắng thua. Tôi nghe thấy tiếng Hà công công và Hoan Nhi ở bên cười, xoa xoa miệng, xoè mười ngón ta, đặt lên trên bàn cờ, lúng búng nói, “Lại thua mất rồi, không chơi nữa!” Tay tôi trùm cả lên bàn cờ, cả quân trắng đen cứ lẫn lộn với nhau thay đổi hoàn toàn.
Tiếng cười vang lên sau lưng, Long Kỳ bất đắc dĩ cười lắc đầu, tham luyến nhìn bộ dạng của tôi, tôi ho khẽ một tiếng, bỗng chốc hai tiếng cười bên cạnh bỗng biến thành tiếng rên, Long Kỳ cũng hạ thấp tiếng cười lại, “Vũ nhi à, xem ra lần sau nàng định tìm ta làm thầy rồi!”
Tôi thuận ý chàng đáp, “Được lắm! Có Hoàng thượng làm thầy, em sợ sẽ không thua nữa, chàng cũng đừng có giấu tuyệt kỹ đó nha!”
Cả buổi chiều tốt đẹp đều tan trong tiếng cười của chúng tôi mà trôi qua. Long Kỳ được một vị quan viên gọi đi mất, tôi bước nhẹ nhàng đi qua hoa viên. Lúc này cảm giác có ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào tôi, đảo nhanh qua cũng thấy là một thái giám. Nhìn thấy tôi nhìn hắn, thì chạy vội tới cúi đầu, rồi vội vàng đi lướt qua tôi. Tôi lạnh nhạt rời mắt, tiếp tục đi lên phía trước, vô tình trong lòng nổi lên lời Hàm Mặc nói, “Có lẽ cả đời nàng chỉ có một lần cho chúng ăn thôi, còn sau này chúng phải làm sao đây?’ Tôi tính lại muốn đi tới đông cung để cho cá ăn. Do tôi thích yên tĩnh, không muốn bị ai quấy rầy. Hơn nữa đã mấy ngày liền, cũng bình an vô sự, tôi bảo cung nữ mà Long Kỳ an bài nghỉ ngơi, một mình đi xuyên qua con đường dài, tới cung điện phía trước. Ở đây vốn yên tĩnh, dường như có rất ít người xuất hiện. Tôi nhịn không được hỏi Hoan Nhi, “Ở đây thật yên ắng quá, sao chẳng có người nào được bố trí ở đây vậy?”
Hoan Nhi trả lời, “Nương nương, nơi này trước đây là tẩm cung của một phi tần, sau đó vị phi tần kia bị nhốt biếm vào lãnh cung, ở đây ban ngày, hơn nữa còn cách chính cung rất xa, vốn chẳng có phi tần nào dám nguyện ý tới ở cả, lại nói phong thuỷ ở đây cũng không tốt cho lắm ạ”
Trong cung cổ đại đối với thuyết có quỷ thần thật ra như có thật vậy. Trong lòng tôi thầm than, nữ nhân cổ đại không thể tự quản được vận mệnh của chính mình, đem mọi chuyện mới hay cũ đều phó thác cả cho ông trời, hạnh lúc đều là do ông trời ban cho, mà không hạnh phúc đều là do chính mệnh của mình, một chút cũng chẳng liên quan gì đến chuyện tình cả, cũng có người yếu bóng vía, nói là do thần hồ này quản.
Tôi nhận thức ăn trong tay Hoan Nhi ném một ít xuống, đàn cá lập tức tập trung bơi tới, cả người màu sắc rực rỡ xinh đẹp muôn phần. Tôi lẳng lặng nhìn chúng tranh cướp, lại thấy lòng mềm hẳn. Cứ tự mình ngắm tới mức nhập thần, phía hành lang đối diện hiện lên bóng người, tôi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy hành lang trống rỗng không thấy gì, lòng tôi thất kinh, chả nhẽ tôi nhìn nhầm sao?
Tôi lắc lắc đầu tiếp tục nhìn vào trong nước, sự cảnh giác trong lòng lại dâng lên, ánh mắt lướt tới hành lang hiện lên trong nước, chỉ một lát sau một bóng ngược trong nước từ hành lang đi ra, tôi đột nhiên ngẩng đầu, thấy một thái giám vội vàng đi đến. Tôi nhìn kỹ hắn thấy hắn chính là gã thái giám lúc nãy tôi gặp trên đường đi, hắn tới đây làm gì vậy chứ?
Tôi đứng lên, nhìn chằm chằm theo dõi hắn. Dường như hắn đi rất vội, tôi mở miệng nói, “Đứng lại, ngươi đi đâu mà vội vàng vậy hả?”
Cả người thái giám đó dừng lại, chậm rãi quay đầu, rồi lại cúi gằm mặt xuống, “Bẩm nương nương, tiểu nhân là nhanh tới đưa thức ăn cá cho nương nương ạ!”
Lòng tôi vẫn thấy kỳ lạ, giọng điệu chợt vống cao lên chút, “Ngẩng đầu lên, ngươi là ở cung nào?”
Thái giám từ từ ngẩng đầu lên, không phải là một khuôn mặt trắng nõn cho lắm, đường nét có chút thô, mặc cả người quần áo thái giám, nhưng luôn có cảm giác rất lạ, hơn nữa giọng của hắn cũng không giống thái giám eo éo. Trong lòng tôi vang lên cảnh báo, giương mắt nhìn quanh, hoảng sợ, sao thế nào mà Hoan Nhi cũng biến mất vậy nè? Hoan Nhi đã đi đâu rồi? Tôi cất giọng gọi, “Hoan Nhi…”
Lại đúng lúc này, tên thái giám kia bưng một mâm thức ăn cho cá đi tới, ánh mắt tôi bỗng lạnh lùng, ngăn hắn lại, “Không cần, bản cung muốn hồi cung!”
Nhưng hắn cũng không dừng lại mà dần dần tới gần tôi, hơn nữa khoé miệng lộ rõ vẻ cười tàn nhẫn, cười tới mức làm tôi run lên, có một loại dự cảm xấu đột nhiên xông tới, kinh sợ nhìn hắn, khoé mắt ngắm lại vị trí của tôi, lập tức hiểu ra, là hắn muốn đẩy tôi rơi xuống hồ nước đây. Tôi sợ hãi hẳn lên, há mồm hô to, “Người đâu!”
Hắn gần như đã đi tới trước mặt tôi, cười lạnh nói, “Quý phi nương nương, khắp xung quanh đây không có người, ngươi không cần gọi đâu!”
Vẻ mặt tôi lạnh lùng, cau mày nhìn hắn, “Ngươi là ai, vì sao muốn hại ta?”
Tay hắn bưng thức ăn cá vung lên, điều chỉnh ném thẳng xuống hồ nước, trong mắt hiện lên tia sáng lạnh lẽo, “Trong lòng nương nương đã rõ rồi, còn để ta phải nói ra sao? Chỉ cần ngươi chết, đối với cả hậu cung ai cũng đều ổn hết, người mong ngươi chết cũng không ít đâu!” Nói xong thì tiến tới gần từng bước.
Trong lòng tôi kinh hoàng, nuốt nước bọt, lùi dần ra sau từng bước, nhưng vẫn không cam tâm, trầm giọng bảo, “Ngươi không phải người trong cung, ngươi là người của Thái Hậu có đúng không?’
Nét cười trong mắt thái giám đột nhiên loé lên lạnh lẽo, gật gật đầu, “Xem như ngươi đang trong vai quý phi nương nương, ta sẽ cho ngươi hiểu rõ, ta là người của Thái Hậu, đáng tiếc là nương nương ngươi sẽ biến mất hoàn toàn, ha ha…”
Tiếng cười lạnh truyền đến, đột nhiên hắn dùng sức đẩy mạnh một cái, tôi còn đang kinh ngạc, chân loạng choạng, cả người cứ thế từ từ rơi xuống nước. Tôi hét lên một tiếng, rơi thẳng xuống nước, cả người lập tức chìm xuống tận đáy. Nước hồ lạnh lẽo trong veo vây quanh tôi, vừa rơi xuống nước tôi lập tức nổi lên, nước vào trong mắt, mơ hồ nhìn không thấy ai trên bờ. Nói vậy thì tên thái giám kia đã chạy thoát, nhưng lòng tôi thực ra rất bình tĩnh. Cũng may là ở hiện đại tôi cũng đã trải qua lớp học bơi, biết được chút kỹ năng bơi, biết làm thế nào cho chính mình nổi lên. Tôi cố bơi tới chỗ tảng đá, miệng uống vài ngụm nước, tôi không để ý, chỉ ra sức khua nước. Hồ nước này so với trong tưởng tượng của tôi thì rất sâu. Nếu tôi điều chỉnh không tốt, rất có thể chìm nghỉm xuống mà không dậy nổi. Từ từ tay tôi chạm được vào một tảng đá, cố sức tóm lấy, cả người ướt đẫm cũng tìm được sự cân bằng. Cũng may là nước đã tới ngang mặt, tôi dễ dàng đi lên, ho khan vài tiếng, ngã ngồi trên mặt đất. Cả người do luyện múa mà trở nên tốt hơn trước kia rất nhiều. Thấy tôi cả người ngấm toàn nước bẩn, nỗi tức giận dâng tràn trong lòng. Tôi cố cắn răng, đứng lên, chạy ra phía ngoài. Trên hành lang thấy Hoan Nhi ngã đó, dường như bị người đánh cho hôn mê bất tỉnh, tôi lắc lắc nàng ta, kêu lên, “Hoan Nhi…Hoan Nhi…”
Hoan Nhi được tôi lay gọi, mở dần mắt lên, nhìn thấy tôi một thân ướt sũng, kinh hoàng đứng bật dậy, hoảng hốt kêu lên, “Nương nương…Người sao thế?’
Nhìn thấy nàng ta tỉnh lại, tôi thở dài nhẹ nhõm, thầm nghĩ trong lòng, chuyện này tuyệt đối không thể cho Hoan Nhi biết được, nếu nàng ta kể cho Long Kỳ nhất định sẽ hỏi chuyện tôi, tôi sao dám nói là Thái Hậu chứ? Đối với mình không có chứng cớ gì, tên thái giám kia lại không phải là người trong cung, cứ như vầy, tôi sợ bị Thái Hậu cắn ngược lại một miếng, bảo tôi nói hại bà ta, câu nói đó chẳng giải quyết được gì, tôi không muốn hậu cung loạn cả lên. Cũng may tôi không chết, còn sợ không lật đổ được bà ta sao? Trong lòng tôi hung hăng thầm mắng, nhìn thấy vẻ mặt Hoan Nhi thì cười bảo, “Không sao, vừa rồi tảng đá trơn ta không cẩn thận rơi xuống hồ nước!”
Hoan Nhi vỗ nhẹ trán thở hắt ra, “Nhưng mà em nhớ rõ là mình bị người đánh ngất mà, rồi cứ ngủ mê luôn!” Tôi nói lấp liếm, “Đánh chút à? Không có khả năng ha! ở đây không có ai cả, nhất định là tối qua ngươi ngủ không đủ, ngủ mất ở đây đó thôi!”
Hoan Nhi có thể không rõ bị đánh ra sao, nghiêng đầu nghĩ ngợi, hình như cũng nghĩ không ra, sau đó nhìn thấy tôi nhỏ nước tong tong thì bỗng cả kinh kêu lên, “Ây da, cứ coi em mãi, nương nương nhanh chút hồi cung thay quần áo đi, nếu không sẽ bị bệnh đó!”
Hiện giờ là mùa hè, nhưng tôi thật ra cũng không cảm thấy lạnh gì, chỉ là tóc có chút ẩm ướt thôi, cảm thấy có chút khó chịu, tôi gậtt gật đầu, bảo Hoan Nhi đi theo tôi trở lại con đường nhỏ về cung. Dọc đường đi, Hoan Nhi cũng tránh thấy người khác, cũng không có ai nhìn thấy cảnh tôi rơi xuống nước chật vật. Tôi vội vàng thay quần áo sạch vào, Hoan Nhi đem toàn bộ quần áo ướt của tôi mang đi. Tóc cũng được hong khô, nhưng mà trong lòng tôi có chút nghĩ mà sợ. Nếu lúc ấy tên thái giám kia không nghĩ đẩy tôi xuống nước mà rút sao ra đâm tôi một nhát rồi đẩy thì tôi cho dù có chút biết bơi cũng đã xong đời rồi. Trong lòng cũng đáng ăn mừng vì cuối cùng tôi đã biết ý đồ của Thái Hậu tính toán với tôi rồi, bà ta thế mà dám sai người bí mật muốn xử lý tôi cho xong, sợ là tôi được sủng ái mãi mới chủ mưu định giết tôi, đúng là người phụ nữ ác độc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook