Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu
-
Chương 265: Chắc Chắn Có Mai Phục
Chỉ trong một thời gian ngắn, đoàn người Bạch Hổ đi xuyên qua một con đường đá hẹp dài, đi tới một nơi vắng vẻ.
Ầm! Ầm! Ầm!
“Có mai phục!” Bạch Hổ hét to một tiếng: "Mã Viên, dẫn các anh em lui về phía sau!”
Hô! Hô! Hô!
Vừa nói Bạch Hổ vừa lật cổ tay lên, Huyết Ảnh Chiến Đao ở trong tay, ngay lập tức rút ra vô số đao mang sức mạnh sấm sét và chém ra những tảng đá to lớn ở hai bên.
Ầm! Ầm! Ầm!
Đao mang phá hủy thành vỡ vụn, và bất cứ nơi nào chúng đi qua đều có cát bay và đá bay, hầu hết các tảng đá giữa đường đều bị vỡ vụn.
“Giết!” Sau tảng đá, có tiếng hét từ hai bên sườn đá, hàng ngàn người trên tay cầm đao lao xuống.
Trong trận chiến ở thế giới Ám Vực, ngoại trừ súng bắn tỉa ra, bình thường rất ít khi vận dụng vũ khí nóng.
Bởi vì mọi người đều biết rằng vũ khí nhiệt thông thường chẳng có tác dụng gì đối với những người Chiến thần trở lên, rất nhiều lần ngay cả cơ hội nổ súng cũng không có thì đã bị giết.
Mặt khác, vì những hạn chế của quy định, không thể thực sự sử dụng tên lửa và hàng loạt các loại vũ khí hủy diệt khác, nên việc trực tiếp sử dụng vũ khí lạnh sẽ thực tế hơn.
“Thật sự là muốn chết rồi!” Bạch Hổ nhíu mày: "Mã Viên, việc ở đây giao cho cậu, tôi đi xem đám người Lương Tiến!”
Vừa dứt lời, bóng người rất nhanh đã lao về phía con đường đá hẹp phía trước.
Đã ra tay ở nơi này rồi, đám người Lương Tiến còn chưa trở về, hiển nhiên bọn họ cũng đang mai phục.
"Đã nhận!" Mã Viên lớn tiếng đáp lại, đồng thời vung tay lên: "Các anh em, giết!”
“Giết!” Mọi người đồng thanh hô to, hết sức nghênh đón trận doanh của đối phương.
Keng! Keng! Keng.
Khoảnh khắc tiếp theo, hiện trường vang lên những tiếng kim loại va chạm vào nhau, bóng người lập lòe, đao quang kiếm ảnh.
“Đi chết cho tao!” Bạch Hổ lao đi được nửa đường thì bị hàng chục người chặn đường.
Anh ta giận dữ gầm lên, đao mang chợt hiện ra.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Mấy chục người bên kia còn chưa thấy rõ dáng vẻ của Bạch Hổ, từng cái đầu bay lên trời, thậm chí nhiều người còn nhìn thấy cảnh xác chết không đầu rơi xuống.
“Đáng chết!” Giọng một người đàn ông vang lên, sau đó là một đao mang chém tới từ phía sau Bạch Hổ.
Khí thế không kém, thực lực ở cảnh giới Chiến Tôn!
“Cút đi!” Bạch Hổ không hề có ý né tránh, xoay người, rút dao ra chém ngang.
Bịch! Bịch! Bịch!
Người đàn ông bên kia bị đẩy lùi hơn mười bước, trên mặt hiện ra vẻ khiếp sợ, hiển nhiên không ngờ rằng Bạch Hổ lại có thực lực như vậy.
Hô! Hô! Hô!
Trước khi anh ta kịp phản ứng lại, đao mang của Bạch Hổ một lần nữa chém ngang đầu, đao mang vô cùng sắc bén và nhanh như tia chớp.
"Hả?" Đồng tử của người đàn ông ngay lập tức co lại bằng kích thước mắt kim, và một luồng khí tức khủng khiếp mạnh mẽ lập tức lan ra khắp cơ thể anh ta.
Không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng thúc giục công lực toàn thân nghênh chiến.
Leng keng!
Sau khi thế đao của hai người chạm vào nhau, trong nháy mắt thế tấn công của đối phương bị tan rã, đại đao trong tay bị chém thành hai đoạn rơi xuống đất, sau đó đao mang rời khỏi lòng bàn tay của anh ta.
Ầm!
Khoảnh khắc tiếp theo, sau khi người đàn ông lùi lại hai ba bước, một đường máu kéo dài từ vai phải xuống thắt lưng bên trái, máu không ngừng phun ra, rồi chảy thẳng xuống.
Hai mắt anh ta mở to, vẻ mặt không cam lòng!
Anh ta đường đường chính là một trong tứ đại Ngục Vương ở Luyện Ngục Môn, cường giả cảnh giới Chiến Tôn thật sự, vậy mà ở trong tay đối phương không thể cầm cự được hai hiệp!
Tất cả người của nước Hoa Hạ đều khủng bố như vậy sao?
“Ngục Vương đại nhân!” Nhìn thấy tình hình bên này, hơn mười tên đàn ông đều hét lên, đồng loạt đều lao tới Bạch Hổ.
“Chết đi!” Ánh mắt Bạch Hổ trầm xuống, tùy ý dùng đao mang giơ tay chém một nhát, xoay người hướng về phía trước lao ra ngoài.
Vừa rồi anh ta đã nhìn lướt qua xung quanh, ngoại trừ tên Ngục Vương vừa rồi bị giết chết ra thì những người khác đều là cường giả Chiến Thần trở xuống, đương nhiên đều không phải tên chủ lực.
Cho nên trong lòng càng thêm lo lắng cho nhóm người Lương Tiến.
Ầm! Ầm! Ầm!
Thân của anh ta vừa lao tới, hơn mười người đàn ông phía sau đều ngã xuống, đều là bị một lưỡi đao cắt qua cổ.
“Anh Mã, nơi này giao cho anh, tôi đi giúp anh Bạch!” Cùng lúc đó, Huyết La Sát chém một đao xuống, rất nhanh đuổi theo Bạch Hổ.
Tu vi của cô ta trải qua khoảng thời gian liều mạng này đã đột phá tới cảnh giới hậu kỳ Chiến thần Đỉnh phong, chỉ còn cách một chút nữa là đạt tới Viên mãn.
“Được, cô nhớ tự cẩn thận!” Mã Viên lớn tiếng đáp.
Keng! Keng! Keng!
Hai phút sau, Bạch Hổ lao qua con đường đá dài và hẹp, tiếp tục chạy được một hai cây số, lại đến một khu đất trống khác, cách đó không xa đã có tiếng đánh nhau.
Không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng xông tới.
Vụt!
Đúng lúc này, một bóng người bay ngược lại, nặng nề rơi xuống trước mặt anh ta, phun ra một ngụm máu lớn.
"Vương Minh?" Sau khi nhận ra người đàn ông đang nằm trên đất, Bạch Hổ hô to lên, chính là một trong mười đội phó của Huyết Vệ quân.
"Anh Bạch, không...!không cần lo lắng cho tôi, Lương...đội trưởng Lương gặp nguy hiểm, mau đi cứu anh ta..." Vương Minh khó khăn nói.
“Chết tiệt!” Bạch Hổ giận dữ hét lên một tiếng, nhấc đao hướng về phía người đàn ông làm bị thương Vương Minh cách đó không xa: "Dám làm tổn thương anh em của tao, nhất định sẽ phải chết!”
“Không biết tự lượng sức!” Người đàn ông lộ ra vẻ mặt cười nhạo: "Hôm nay, tất cả người của La Sát Đường bọn mày đều sẽ phải chết!”
Người đàn ông này chính là một Ngục Vương khác của Luyện Ngục Môn, thực lực Chiến Tôn Đại thành.
Vụt!
Đáp lại anh ta, Bạch Hổ chém ra một đạo với tốc độ cực nhanh.
Người đàn ông kia đương nhiên đã sớm biết rõ chiến lực của Bạch Hổ cùng cấp bậc với mình, cho nên đối mặt với một đao này của Bạch Hổ, vốn không có bất kỳ ý né tránh nào, đại đao trong tay cũng đồng thời chém lên.
Ầm!
Hai thanh đại đao va chạm với nhau, luồng không khí rung chuyển làm những tảng đá bên cạnh chuyển động, biến chúng thành bụi, cát bay và đá vụn.
Bịch! Bịch! Bịch!
Sau một đao, người đàn ông kia rất nhanh lui về phía sau khoảng hơn mười bước, cánh tay tê dại, máu trong người suýt chút nữa là trào ra.
"Làm thế sao có thể chứ?" Sau khi đứng vững lại, vẻ mặt của người đàn ông vô cùng khiếp sợ, đương nhiên không ngờ rằng chiến lực của Bạch Hổ lại hùng mạnh như vậy.
"Mày có thể đi chết rồi!" Bạch Hổ giận dữ hét lên một tiếng, một lần nữa ra tay.
Anh ta vẫn đang lo lắng cho an nguy của Lương Tiến, đương nhiên không muốn lãng phí thời gian ở đây, khí tức của anh ta lập tức tăng lên đến cực điểm, lao nhanh tới như một tia chớp.
Vù! Vù! Vù!
Cổ tay đồng thời vung lên, thanh đao sáng lóe lên mang theo tia sấm sét.
“Nói không biết xấu hổ!” Người đàn ông hít một hơi sâu, đồng thời dùng toàn lực nâng đao lên nghênh đón.
Choang! Choang! Choang!
Tiếng va chạm vang lên, đao khí tàn phá, mảnh đá vụn bay đầy trời, mấy hiệp qua đi, hai người loạng choạng lướt qua rồi đứng quay lưng về phía nhau.
Vụt!
Khoảnh khắc tiếp theo, Bạch Hổ tiếp tục lao về phía trước mà không hề quay lại, trong nháy mắt biến mất về phía góc tường phía trước.
Hự!
Khi Bạch Hổ lao đi, trên người tên Ngục Vương kia hiện ra hơn chục vết thương dài từ hai mươi đến ba mươi centimet, chằng chịt.
“Đúng là… đúng là rất mạnh…”
Khó khăn mở miệng nói ra mấy chữ, anh ta thẳng đứng, cả người co giật vài cái không có động tĩnh.
Biểu hiện trên khuôn mặt cũng đầy vẻ không thể ngờ được.
Tu vi của cả hai ở cùng một cấp bậc, nhưng chiến lực lại quá chênh lệch!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook