Hoàng Đế Là Gã Đại Lưu Manh
Chương 12: Lưu manh là người một nhà

Ngự Sử tỉnh lại, phát hiện đầu là đầu, chân là chân, cũng không hề bị trói và vân vân. Trong phòng là phiên bang phó sử mũi cao mắt sâu, giống như thế ngoại cao nhân đang ngồi uống trà.

Ngự Sử xuống giường hoạt động tay chân, hai mắt nhìn phó sử, đưa ra kết luận: “Thuật dịch dung.”

Phó sử buông chén trà, cười nói: “Khi còn bé thích xem tiểu thuyết, ngươi còn không tin trên đời này có thuật dịch dung vừa nói.” Nói xong bóc mặt nạ trên mặt xuống: “Chỉ bằng con mắt có thể nhận ra ta,trên đời cũng chỉ có một người là ngươi.”

Ngự Sử lạnh lùng nói: “Ngài không cần cùng bản quan làm bộ tình nghĩa cái gì khi còn bé, lục điện hạ.”

Lục hoàng tử nói: “Làm bộ hay không làm bộ, dù sao ngươi cũng từng là người cùng đọc sách với ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi.”

Ngự Sử tuy rằng cũng có chút ngu ngốc, nhưng hắn tuyệt đối không ngốc hơn sứ giả phiên bang, bởi vậy hắn lập tức hồi phục chính khí nghiêm nghị: “Thì tính sao? Lẽ nào bản quan nên cùng ngươi cấu kết với kẻ thù bên ngoài mưu phản phải không?”

Lục hoàng tử hỏi: “Sao lại nói ta mưu phản?”

Ngự Sử khinh thường nhìn hắn một cái, ưỡn ngực: “Tiên đế hạ lệnh cấm ngươi không được rời khỏi đất phong vương, hiện tại ngươi giả mạo sứ giả phiên bang tới kinh thành, ngươi nghĩ bản quan ngu ngốc sao?”

Lục hoàng tử nói: “Giang sơn vốn là của bản vương, sao lại nói là mưu phản?”

…………………

Từ lúc hoàng đế ký hòa ước thì không thấy thượng triều, chúng đại thần mỗi người đều lo lắng xoay quanh, hơn nữa Ngự Sử từ trước vốn đã xin nghỉ, một thời gian hiển nhiên cũng không ai phát hiện mệnh quan triều đình bị người bắt đi. Lục hoàng tử đem Ngự Sử làm gì, chính là tìm một gian nhà giam lỏng hắn. Ngự Sử cũng rất có khí tiết của văn nhân, bị giam lỏng mà bắt đầu tuyệt thực, thể hiện thái độ.

Đói bụng hai ngày, không chết đói, nhưng váng đầu hoa mắt, hai chân như nhũn ra. Lúc này lục hoàng tử mang theo cơm nước cùng vài tên thân tín đi vào.

“Mấy ngày gần đây bản vương phải rời kinh, hỏi ngươi một lần cuối cùng: có thật muốn cùng hoàng đế đoạn tụ kia toi mạng hay không?”

Ngự Sử hữu khí vô lực liếc hắn một cái, hừ một tiếng.

Lục hoàng tử nói: “Bản vương cũng nghe nói, ngươi đối với hoàng đế đoạn tụ rất bất mãn. Giang sơn đổi chủ, ngươi nên vui vẻ mới đúng.”

Ngự Sử lại hừ một tiếng.

Lục hoàng tử có chút tức giận: “Thế nào, lẽ nào trong lòng ngươi, bản vương so với một hôn quân hoang *** vô độ cả ngày ngoạn nam nhân lại kém hơn?”

Ngự Sử lung lay lắc lắc đứng lên, đi lấy cơm nước đặt trên bàn. Một chén canh run run bay giữa không trung, đột nhiên đổ ập xuống người lục hoàng tử.

Lục hoàng tử né tránh, nước canh nhiễm nửa người. Mấy người thân tín một cước chế trụ Ngự Sử. Ngự Sử bị ấn trên mặt đất, tóc tai bù xù giãy dụa, chửi ầm lên: “Ngươi là nghịch tặc, ta cũng không cần biết ngươi là cái loại gì! “Hôn quân” cũng không phải do ngươi mắng chửi?!”

“—— Nói cho ngươi, khắp thiên hạ, người có thể mắng bệ hạ như thế, chỉ có một, mình, bản, quan!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương