Hoàng Đế Hắc Hóa
Chương 75: Chương 75:

Chương 75
Từ Canh nghĩ, có lẽ hắn không phải một người có đủ tư cách đề trở thành đế vương cần chính, gaio chuyện khó giải quyết trong tay cho Hồng Gia đế xong, Từ Canh thấy cả người nhẹ nhàng đi rất nhiều, dường như gỡ gánh nặng ngàn cân xuống. Nghĩ đến mấy chuyện yêu ma quỷ quái này đều được Hồng Gia đế đi thu thập, hắn liền cảm thấy trong lòng thống khoái, đặc biệt Tuệ Vương, trong lòng Từ Canh hận hắn muốn chết.
So sánh với Từ Long đầu óc đơn giản, Tuệ Vương thật sự như con ốc sên ném cũng không ra, làm việc lại luôn không đoán trước được, thêm vào đó lại không tìm được chứng cứ để thu thập hắn, thấy hắn còn phải khách khách khí khí mà gọi hoàng thúc, thật là mà cho người ta thấy ghê tởm, thật không biết mấy năm nay Hồng Gia đế chịu đựng hắn như thế nào.
Chính là, lần này có thể bắt được nhược điểm để đưa hắn vào chỗ chết hay không, Từ Canh cũng không nắm chắc được, cái tên tiện nhân đáng chết ấy cẩn thật thật sự, âm ngoan giảo hoạt, quỷ kế đa đoan, làm việc chưa bao giờ tự mình ra mặt, muốn nắm được dấu vết của hắn thật sự không dễ dàng. Nếu thật sự không được --- chẳng nhẽ hắn phải giả tạo chứng cứ.
Từ Canh vốn chỉ là nhất thời nghĩ ra biện pháp này, càng nghĩ lại càng thấy tốt. Tuệ Vương mấy năm nay không ít mấy động tác nhỏ, vốn là làm bí mật, chỉ sợ ngay cả Hồng Gia đế cũng chưa phát hiện, cố tình Từ Canh biết trong lòng hắn mang ý xấu, lại biết được hắn ngầm thu mua những người nào, không thiếu được châm ngòi thổi gió mấy chuyện này lên đầu hắn, tuy nói luôn không lấy ra được chứng cứ thuyết phục gì, nhưng tin tức lại truyền đi không ít. Chính cái gọi là ba người thành hổ, miệng nhiều người xói chảy vàng, huống chi là Từ Canh cố ý kích động, mấy triều thần không tin tưởng Tuệ Vương dần dần sinh ra tâm phòng bị, vài vị đại thần nội các còn lặng lẽ nói Hồng Gia đế phải điều tra Tuệ Vương.

Có cơ sở quần chúng tốt như vậy, Tuệ Vương góp phần vào việc mưu phản này cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì. Nhưng mà muốn đánh gãy một thân vương, nhân chứng vật chứng là không thể thiếu, Từ Canh lắc lắc ngón tay, lại vẫy tay với Kim Tử, “Nói với ngươi chuyện này, ngươi lén lút đi làm, đừng để cho người khác biết.”
Kim Tử vểnh tai lên nghe hắn nói xong, nửa tin nửa ngờ, “Này có thể thành sao?”

Từ Canh ra vẻ thâm sâu mà cười, “Tuệ Vương dựa vào những hạng người gì, vô tài vô đức, không thành sao có thể dựa vào đức để thu phục lòng người? Theo bọn chúng phản nghịch là bọn tiểu nhân chỉ muốn một bước lên trời, nghĩ có thể có công ủng hộ lập vương, sau này có thể phong hầu bái tướng, nếu như muốn bọn họ mất đi tính mạng ai chịu chứ? Hạ gia kia chính là ngọn cỏ đầu tường, là người giảo hoạt khôn khéo nhất, vì leo đến bên người Tuệ Vương ngay cả cháu gái cũng đưa vào vương phủ. Nhưng mà, Tuệ Vương thê thiếp nhiều, sinh con cho hắn lại chỉ có vương phi cùng trắc phi Giang thị mà hắn sủng ái, ta cũng không tin nơi này không có gì kỳ quái. Ngươi cho người đi đến vương phủ truyền vài câu, làm cho Hạ thị kia mất ý niệm có con, Hạ gia biết được Tuệ Vương không đáng tin cậy, không cần thiết chúng ta tới cửa, hắn tự nhiên tìm biện pháp khác.”
Từ Canh nói xong, lại cảm thấy chủ ý của mình không đáng được bàn, lại có chút âm độc, vì thế dặn dò Kim Tử, “Cũng đừng có nói đây là chủ ý của ta, nếu có người hỏi….”

Kim Tử lập tức lĩnh hội, “Liền nói là chủ ý của nô tài.”
“Thông minh!” Từ Canh gật đầu mỉm cười, “Còn có, đừng quên chỉnh sửa lại thư từ tới lui. Nếu như có thể tìm được thật sự tốt, nếu như không tìm thấy, ta không tin toàn bộ Đại Lương triều không có người nào giả tạo thành thạo. Mặc kệ là thật hay là giả, chỉ cần lúc đó chủ thẩm là người của chúng ta, tự nhiên có thể dẫm chết Tuệ Vương.”
Phải đối phó với Tuệ Vương âm hiểm, chỉ có thể âm hiểm hơn hắn mới được!
Kim Tử tự đi bố trí không đề cập đến, biên cương Tây Bắc lại truyền tin đến, nói là có địch quấy rầy, mai phục nửa đường, cướp đi súng ống đạn dược và lương thảo, Hồng Gia đế giận dữ, triệu hồi nội các và Bộ Binh hung hăng phát tác một phen, về sau lại lệnh cho Hoắc Kỳ dẫn năm vạn đại quân đến Tây Bắc tiếp viện.
Tin tức truyền đến Từ Canh biết đây là Hồng Gia đế bắt đầu giăng lưới.

“Thật hay là giả a?” Trong viện Tân gia, Thụy Hòa có chút hoài nghi suy đoán của Tân Nhất Lai, “Đây chính là quân vụ, bệ hạ tức giận đến mức muốn giết người, lại chỉ hạ lệnh cắt chức mấy quan viên bất lợi ở Bộ Binh, Tề thượng thư còn dâng sớ từ quan.”
Tân Nhất Lai cười, “Tề thượng thư tuy không phải đại thần nội các, lại chính là tâm phúc của bệ hạ, dâng sớ từ quan gì chứ, ngay cả bảo hắn chết hắn cũng chịu. Súng ống đạn dược là do Công Bộ đúc ra và vận chuyển, áp giải đều là tư binh của bệ hạ, tuyến đường toàn bộ là do bệ hạ định ra, có quan hệ trực tiếp gì với Bộ Binh, thật sự xảy ra chuyện, kia cũng nên truy tra thị vệ quân doanh, thậm chí còn là trách nhiệm của ta, nhưng bệ hạ lại cố tình khai đao ở Bộ Binh, vì cái gì? Còn không phải là mượn cớ đưa nhạc phụ của ngươi ra ngoài ư, đương nhiên, đây cũng chỉ là để cho người khác xem, nếu như nhạc phụ ngươi không đi, quân Tạ gia sẽ còn do dự không dám tới gần, bệ hạ đưa nhạc phụ của ngươi đi, binh lính Tạ gia không còn cố kỵ nữa, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ động thủ.”
Thụy Hòa liên tục líu lưỡi, “Xem ra bệ hạ lúc này muốn động thật. Vốn dĩ còn xem ý tứ của Thái Tử điện hạ, tựa hồ sẽ cho nhị hoàng tử một con ngựa, bây giờ bệ hạ động sát tâm, thật sự làm cho người ta bất ngờ.”
“Hừ, Thái Tử!” Nhắc tới Từ Canh, Tân Nhất Lai liền rất không vui, “Lòng dại đàn bà. Chuyện mưu nghịch lớn như vậy hắn cũng dám áp xuống, sẽ không sợ mấy đệ đệ của hắn về sau sẽ học theo, dù sao không thành công cũng không mất đi tính mạng, còn có cái gì phải sợ!”
Thụy Hòa cười, “Cha còn tức giận với điện hạ ư? Ta thấy chuyện này căn bản là hiểu lầm, chẳng qua Lâm gia cố ý cho người đồn đãi bừa bãi thôi. Mấy mấy qua Thái Tử cửa lớn không ra, cửa nhỏ không vào, ngay cả Lâm gia cô nương kia cũng không gặp, rõ ràng là cố ý tị hiềm, người bên ngoài còn đang chê cười Lâm gia đó!”
Dưới sự cố ý dẫn dắt của Từ Canh, lời đồn đãi thật sự mau chóng biến mất, thấy Thái Tử bày ra tư thế không liên quan, người bên ngoài cố ý chê cười Lâm gia ý nghĩ kỳ lạ, Lâm các lão vừa tức lại vừa bực, lại không dám tự mình đi đến hỏi thẳng Thái Tử rốt cuộc là có ý tứ gì, chỉ sợ bị Từ Canh từ chối, phải biết rằng Thái Tử buồn bực cái gì cũng có thể nói được. Chính mình bị Thái Tử quát thì thôi, nếu chuyện này truyền ra ngoài, mặt mũi Lâm gia sẽ bị mất hết, cháu gái trong nhà kia cũng đừng nghĩ tới gặp người.


Lâm các lão nghĩ tới nghĩ lui, nhẫn nại tính đợi thêm vài ngày, lại ngầm cho người tới mời Từ Canh tụ họp, kết quả bị Từ Canh lấy lý do bận rộn chính sự uyển chuyển cự tuyệt. Thân là một trong những đại thần nội các, Lâm các lão tự nhiên biết Từ Canh gần đây căn bản không có quản sự nhiều như vậy, bận rộn chính sự chỉ là cớ thoái thác, Lâm các lão cuối cùng cũng chết tâm, thừa dịp tin tức này còn chưa truyền đi khắp kinh thành, nhanh chóng định ra hôn sự cho cháu gái.
Nhưng để tránh cho người khác nói bọn họ chột dạ, chuyện Lâm gia cô nương đính hôn tạm thời vẫn chưa truyền ra ngoài, Thụy Hòa tự nhiên cũng không biết. Tân Nhất Lai thấy hắn nói tốt cho Từ Canh, lòng phòng bị nảy sinh, “Như thế nào, ngay cả ngươi cũng bị Thái Tử mua chuộc?”
Thụy Hòa vội vàng phủ nhận, kích động đến cao giọng nói: “Cha người đừng hiểu lầm ta, ta cũng chỉ là thuận miệng nói, chưa có tính là giúp Thái Tử nói chuyện. A Trân chính là muội muội ruột của ta, ta đau lòng nàng nhất, chỉ mong nàng có thể gả vào nhà tốt, mỹ mãn hài hòa, nắm tay đến bạc đầu. Còn Thái Tử, cũng chỉ là thấy hắn oan uổng.”
Nói thật Thụy Hòa có chút thay đổi này đương nhiên cũng do Hoắc đại nương tử tác động không ít, nàng cũng không khuyên Thụy Hòa tiếp nhận Từ Canh ra sao, chỉ thổn thức cảm thán một phen, lại hỏi Thụy Hòa nếu như nàng là công chúa kim chi ngọc diệp, Thụy Hòa có phải không dám cưới nàng hay không.
Thụy Hòa đột nhiên như cảnh tỉnh, ngồi ngốc trong phòng nửa ngày, lúc sau tâm tình có chút thay đổi. Trừ bỏ thân phận của Từ Canh mà nói, mặc kệ nhân phẩm, tướng mạo tài tình, Từ Canh tựa hồ như sự lựa chọn tốt nhất, càng quan trọng là, hắn đối với Đại Trân rất bao dung.
Thụy Hòa cũng biết, Đại Trân là người yêu thích tính tình hành sự có chút khác người, ở Tân gia có cha mẹ và huynh đệ che chở, bên ngoài có ngôn ngữ phiền toái gì cũng sẽ không đến được tai nàng, nhưng tương lai gả cho người thì sao, nhà chồng nàng có chịu cho nàng xuất đầu lộ diện đi lại ở bên ngoài? Cho dù có Tân gia chống lưng, người khác không dám khi dễ nàng, nhưng vẫn không tránh được ngôn ngữ phiền toái đến lỗ tai nàng, đến lúc đó tâm tình Đại Trân có thể tốt sao?
Nếu như nàng thật sự gả cho Từ Canh, tiến cung làm Thái Tử phi, ngày sau là nhất quốc chi mẫu, chỉ cần Từ Canh dung túng nàng, che chở nàng, ai dám nói thị phi với nàng? Cho dù là Thái Hậu – không đúng, chờ chuyện mưu phản lần này có kết quả, Thái Hậu dù giữ được cái mạng cũng không dám nhảy nhót lung tung, hậu cung liền thuộc về Thái Tử phi định đoạt. Có đôi khi cường quyền lại là bùa hộ mệnh cực kỳ tốt!
Lùi một bước mà nói, cho dù ngày sau Từ Canh có tâm tư khác, chỉ cần Đại Trân có mụn con, bọn họ muốn đổi hoàng đế cũng không phải là chuyện gì khó. Từ Canh cũng không phải là người quá thông minh.
Nhưng mà, Thụy Hòa cũng không dám nói tâm tư của mình cho Tân Nhất Lai nghe, bây giờ cha hắn còn nổi nóng, trừ bỏ nương hắn có thể khuyên, ai nói cũng không được, không cẩn thận còn có thể ăn đòn, cha hắn đánh người rất tàn nhẫn đó. Cho dù hôm nay tâm tình thoải mái không đánh, nhưng cũng sẽ bị mắng đến ăn không tiêu, Thụy Hòa không nghĩ sẽ mạo hiểm như vậy.

“Oan uổng cái rắm.” Tân Nhất Lai không lựa lời mà mắng: “Biết bản thân là cái bánh thơm mà không chú ý lời nói việc làm, không có lửa làm sao có khói, nếu như hắn không nhìn chằm chằm vào cô nương nhà người ta, Lâm gia kia sao có gan lan truyền chuyện này? Bây giờ mọi người đều biết, có mất mặt không?”
Thụy Hòa dở khóc dở cười, “Muốn nói mất mặt, thì cũng là Lâm gia mất mặt.” Hắn dừng lại một chút, lại cười nói: “Hóa ra người cũng biết đây là lời đồn.”
“Vô nghĩa! Không là lời đồn hôn sự kia sớm thành, hắn trốn cái gì? Tiểu tử thối kia gần đây cũng không dám xuất hiện trước mặt ta, còn không phải sợ ai mắng sao?”
Trên thực tế, Từ Canh là sợ bị đánh, đời trước hắn không ít lần xuất hiện trước mặt Tân Nhất Lai, khi Tân tiên sinh đánh người một chút tình cảm cũng không có, còn rất đau. Nếu như bị đả thương, Hồng Gia đế đương nhiên sẽ biết, nếu như vì điều này mà sinh ra oán hận với Tân tiên sinh và Đại Trân thì không tốt.
Từ Canh cảm thấy chính mình có một bụng đen tối.
Thụy Hòa mẫn cảm cảm thấy cha mình hình như cũng không chán ghét và ghét bỏ Thái Tử như trong lời nói, đương nhiên, đây cũng chỉ là trong lòng Thụy Hòa nghĩ vậy, cũng sẽ không xuất khẩu, bằng không, cha hắn không nhịn được mặt mũi, thật sự đánh người. Vì thế cười hì hì mà chuyển đề tài, lại hỏi: “Đúng rồi, nhạc phụ đại nhân của ta không đi Tây Bắc, kia hắn dẫn binh đi đâu?”
Tân Nhất Lai trừng mắt nhìn hắn một cái, “Mệt còn luôn khen ngươi thông minh, đầu óc gần đây để đi đâu vậy? Mấy ngọn núi trong vòng trăm dặm gần hành cung chỗ nào không thể giấu người? Nhân mã Tạ gia đến tám chín phần cũng ở bên trong, nếu như muốn bao vây diệt trừ tốn không ít công sức, mà nay thực hiện kế thành không này để dẫn bọn họ tới đi.”
Thụy Hòa đồng ý mà gật đầu, “Cha nói có đạo lý, nhưng mà….” Hắn dừng lại một chút, buồn cười nói, “Mưu kế này… tựa hồ không thể kêu là thành không, mà hắn nên gọi là dẫn quân vào hố.” Vừa mới dứt lời, hắn liền lòng bàn chân mạt du mà chạy ra ngoài, sợ Tân Nhất Lai giữ lại đánh người.
“Cái tên tiểu hỗn đản ngươi đứng lại cho ta.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương