CHƯƠNG 1

Thói đời này hôm nay, cái gì cũng phải thế thân.

Tỷ như lần này vào cung.

Huyền Ngôn Nặc vô hạn phiền muộn nhìn phụ mẫu trước mắt vì y mà chuẩn bị giá y (đồ cưới), chính y đều nhanh điên mất rồi. A a a! ! Không phải là thay thế tỷ tỷ vào cung sao, có cần phải cái dạng này không? Ôi, tỷ tỷ y lúc nào không sinh bệnh, hiện tại cũng không nên mạc danh kì diệu (không rõ vì sao) mà “ngẫu nhiên phong hàn” đi, thật đúng lúc a! Đặc biệt hơn nữa chính là, sau khi giúp tỷ tỷ xem bệnh, đại phu còn đem Huyền Ngôn Nặc kéo tới bên giường, dặn y phải nhìn hình dạng hoàng đế, nếu như lớn lên tuấn tú, một năm sau, Huyền Ngôn Nặc tự nhiên sẽ được tỷ tỷ đón ra cung, đổi lại Huyền Ngôn Nhược —— cũng chính là tỷ tỷ Huyền Ngôn Nặc vào cung; nếu như lớn lên tầm thường, cũng sẽ tìm một biện pháp đem Huyền Ngôn Nặc đưa ra cung. Sau đó lão kín đáo đưa cho Huyền Ngôn Nặc một túi hương, dặn y lúc nào cũng khắc khắc mang ở trên người. Huyền Ngôn Nặc đang muốn cự tuyệt, Trịnh công công – người đón tiếp đã tới. Huyền Ngôn Nặc rất bất đắc dĩ mà đáp ứng. Sau đó thì chính là phụ mẫu liều mạng vì chính mình mà chuẩn bị này nọ.

Trước khi đi, phụ mẫu nắm tay y cũng không có buông ra.

Thẳng đến khi Trịnh công công bắt đầu thúc dục.

Tuy rằng nhà y là thủ phủ ở Dương Châu, thế nhưng dù sao Huyền Ngôn Nặc chỉ có 16 tuổi, phụ mẫu cũng không để y đi ra ngoài, vì thế y cái gì cũng đều không hiểu. Mới vừa vào cung liền ngay trong cung khắp nơi chạy loạn, Trịnh công công nhìn y tướng mạo thanh tú khả ái, cũng không nhẫn tâm giáo huấn y, chỉ là khiến y an phận một chút, nếu như khiến hoàng thượng thấy sẽ không được. Huyền Ngôn Nặc rất nghe lời, còn gật đầu, sẽ không có chạy loạn nữa. Đương nhiên rồi, người trẻ tuổi thường không giữ lời, vào lúc ban đêm Huyền Ngôn Nặc sẽ chạy khỏi tẩm cung của mình, chơi tới sáng sớm mới trở về. Thế nhưng ngày tuyển tú lại là buổi buổi sáng.

Huyền Ngôn Nặc vội vội vàng vàng chạy đi, chưa kịp thay quần áo. Trên mặt bẩn bẩn, y phục cũng rất bẩn. Thế nhưng cũng quản không được nhiều như vậy, vạn nhất hoàng thượng phát hiện thiếu một người, đừng nói chính mình không dễ chịu, cũng sẽ liên lụy đến Trịnh công công. Để không hại tới người khác, chỉ có thể như vậy mà đi. May mà không có quên nhớ đem túi hương mang ở trên người.

Không cần nói, tình cảnh hoàng thượng tuyển tú thật đúng là hoành tráng.

Dù sao người ta cũng là hoàng thượng.

Vài trăm người xếp thành một loạt hàng, chờ đợi hoàng thượng tự mình lựa. Huyền Ngôn Nặc tùy tiện tìm một vị trí, ngoan ngoãn mà đứng. Trịnh công công rất tức giận vỗ vỗ gáy Huyền Ngôn Nặc, vẻ mặt kinh ngạc nhìn y phục trên người bẩn bẩn của Huyền Ngôn Nặc, thanh âm eo éo tức giận hỏi hắn: “Tiểu Nặc… Chuyện gì xảy ra a?!”

Huyền Ngôn Nặc thè lưỡi: “Đêm qua đi ra ngoài chơi… Sau đó liền…” Nói xong chỉ chỉ y phục trên người. Trịnh công công vừa định giơ lên cánh tay “nghiêm phạt nghiêm phạt” y thì thấy hoàng thượng tới, chỉ có thể buông tay, cảnh cáo Huyền Ngôn Nặc: “Tiểu Nặc!! Ngươi a, sau hôm nay ngươi ngoãn ngoãn ở trong cung ngoan ngoãn ba ngày cho ta, không được ra ngoài chơi.”

“A…” Huyền Ngôn Nặc cúi đầu biết chép miệng.

“Hoàng thượng giá lâm!!”

Hoàng thượng —— Dật Thanh Thích một thân hoàng bào chậm rì rì ngồi trên long ỷ, nhìn lướt qua mấy tú nữ phía dưới.

“Bắt đầu đi.”

“Tuân mệnh. Tuyển tú bắt đầu!!!!!”

Dật Thanh Thích đứng lên, theo Trịnh công công cầm trong tay một cái khay, mặt trên có mười thẻ bài ngọc như ý. Dật Thanh Thích từ thẻ bài thứ nhất đi đến thẻ bài thứ hai, từ thẻ bài thứ hai tới thẻ bài thứ ba, liên tục lắc đầu. Huyền Ngôn Nặc cúi đầu chờ tới thẻ bài thứ sáu, may mắn chính mình đêm qua đi ra ngoài đem chính mình làm cho bẩn hề hề, hẳn là sẽ không bị lựa. Đang âm thầm may mắn, y thấy một đôi giày màu vàng dừng lại ở trước mặt, Huyền Ngôn Nặc trừng mắt nhìn đã bị một tay nâng mặt lên.

Dật Thanh Thích cau mày từ trong lòng lấy ra một tấm lụa, lau đi nước bùn trên mặt Huyền Ngôn Nặc. Trịnh công công một bên trừng mắt  nhìn Huyền Ngôn Nặc, Huyền Ngôn Nặc muốn tránh, nhưng bởi vì bị một tay cố định tránh không được, chỉ có thể tùy ý bài bố. Đến khi nước bùn trên đã mặt lau khô, Dật Thanh Thích cười gật đầu, từ trên khay bên người lấy ra một khối ngọc như ý, đưa Huyền Ngôn Nặc cầm lấy.

“Liễu Châu, Huyền Ngôn Nhược, một khối ngọc như ý!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương