Thanh danh gặp nguy cơ

Long Việt Băng và Triệu Du Vân là cùng bị một trận tiếp đập cửa gấp gáp và tiếng gào làm cho giật mình tỉnh giấc. (Ai bảo trời chưa tối đã dắt nhau lên giường tập thể dục buổi tối :-w)

“Du Vân! Tiểu Nhạc! Hai đứa mau dậy đi!”

Hiếm khi nghe được thanh âm kinh hoảng như vậy của trù nương, hai người lường trước là có đại sự xảy ra, nhanh chóng rời giường mặc y vật vào.

Vừa mở cửa ra, dáng vẻ lo lắng của trù nương đã xuất hiện ngay trước mắt.

“Nguy rồi! Những người đó đã biết Hoa Liên Sinh được giấu ở trong nhà chúng ta!” Trù nương nói ra tin tức kin người “Hiện tại tất cả bọn họ đang ở trong đại sảnh hướng chúng ta đòi người.”

“Cái gì…” Long Việt Băng và Triệu Du Vân cùng trao đổi ánh mắt khó có thể tin nổi “Làm thế nào mà họ biết được?”

“Ta vừa đi hỏi Hoa Liên Sinh, hắn nói ngày hôm qua không cẩn thận để Chu Thanh Hà thấy mặt, lại bởi vì nguyên nhân nào đó không thể nói cho các ngươi kịp thời…” Trù nương đầy vẻ sầu lo “Nói chung sự tình khó khăn rồi, tất cả người trong đại sảnh đều bảo chúng ta giao hung thủ giết Lâm Hoàn ra, còn nói Du Vân phải có lời với bọn họ.”

“Cháu hiểu rồi…” Triệu Du Vân nhíu chặt mày gật đầu, nhanh chóng ra quyết định “Mọi người tạm thời tránh đi một chút, ta đi ra giải thích với bọn họ.”

“Chờ chút!” Long Việt Băng vội vàng kéo hắn lại “Hiện tại bọn họ đại khái đã nhất trí cho rằng chúng ta chứa chấp Hoa Liên Sinh, tình cảnh của ngươi rất gian nan, nếu như tùy tiện đi ra ngoài giải thích, bọn họ không chỉ không nghe, có khi còn muốn đem tội danh có-lẽ-có nào đó đổ lên đầu ngươi.”

“Đúng vậy… Du Vân.” Trù nương cũng khuyên nhủ “Trước tiên cháu đừng vội đi ra ngoài, chúng ta còn phải suy nghĩ xem có biện pháp khác hay không… Ai, tới lúc thời khắc mấu chốt thế này, chả biết lão già chết tiệt kia chạy đi đâu rồi…”

“Thế nhưng cứ tiếp tục tránh né cũng không phải là một biện pháp.” Triệu Du Vân bình tĩnh nói “Bọn họ đang không ngừng thêm sốt ruột, nếu như lúc này không có ai đứng ra, sợ rằng tình huống sẽ càng trở nên tồi tệ hơn.Ta thân là võ lâm minh chủ, nhất định phải gánh chịu hậu quả của việc do chính mình gây ra… Cho dù là một mình nhận hết tránh nhiệm.”

“Du Vân…” Long Việt Băng nhìn mặt tình nhân, không biết nên nói gì. Sau cuộc luận võ ngày hôm qua, đây là lần thứ hai y nhìn thấy một mặt trầm ổn, lãnh tĩnh, có trách nhiệm của Triệu Du Vân. Nói thật, chuyện lần này, trách nhiệm chủ yếu hẳn là thuộc về y và trù nương… Nếu như không phải là hai người tự ý đưa một nhân vật nguy hiểm như Hoa Liên Sinh về nhà, thì Triệu Du Vân cũng không phải hổ thẹn với lập trường của mình. Thế nhưng, Triệu Du Vân căn bản không vì thế mà trách cứ bọn họ.

“Ta rất xin lỗi, Du Vân.”

“Xin lỗi ta làm gì?” Triệu Du Vân mỉm cười, tản mát ra một sự mỹ lệ khiến người động tâm “Ta tin tưởng hai người, cũng tin Hoa Liên Sinh vô tội.”

Nói câu đó xong, Triệu Du Vân gật đầu với họ, xoay người rời đi.

“Tiểu Hoa…” Long Việt Băng mở miệng nói “Bà mau dẫn Hoa Liên Sinh tới một góc an toàn rồi giấu đi, đừng để hắn đi ra. Bây giờ ta phải đi cùng với Du Vân.”

“Ân.” Trù nương gật đầu nói “Về phía Du Vân nhờ vào ngươi đó, Tiểu Nhạc.”

Trong đại sảnh ồn ào không gì sánh được, nhân sĩ các phái đều tụ tập ở đây, sợ rằng lúc hội  nghị chính thức cũng không có nhiều người như vậy.

“Thỉnh Triệu minh chủ đi ra giải thích rõ ràng với chúng ta!”

“Giao phạm nhân giết người Hoa Liên Sinh ra đây!”

Trong đó đương nhiên cũng có người vẫn còn nghi ngờ về độ chính xác của việc này, nhưng nếu thiếu bảo chủ Uy Thiên bảo đã chắc chắn như vậy, thì xác nhận một chút cũng có thể yên tâm, vậy nên mới tạo thành khung cảnh như hiện tại.

Mấy hạ nhân phụ trách tiếp khách cũng sắp không chống đỡ nổi nữa, cả đám vẻ mặt cầu xin, trong lòng mong cho tai nạn mau qua.

Rốt cuộc, bọn họ sống sót nhìn thấy ánh rạng đông – Triệu Du Vân và Long Việt Băng đồng thời đi vào. Nhân vật trọng yếu vừa xuất hiện, trong phòng nhất thời lặng ngắt như tờ.

“Chủ nhà… Nhạc quản gia…” Bọn hạ nhân chưa từng chưa từng cảm động trước sự xuất hiện của hai người họ như lúc này.

Long Việt Băng lướt mắt nhìn tình huống xung quanh, phất tay lý giải, nói với hạ nhân “Khổ cực cho các ngươi rồi, tất cả lui xuống dưới đi.”

“Dạ!”

Bọn hạ nhân lập tức như được đại xá cấp tốc lui ra, chỉ để lại hai người cùng một đám đối chọi gay gắt.

“Triệu minh chủ.” Mở miệng đầu tiên chính là Chu Thanh Văn vẻ mặt không có biểu tình gì tử tế. Hắn đi thẳng vào vấn đề nói “Ngày hôm qua xá đệ tản bộ ở hậu viện quý phủ, không ngờ lại phát hiện nghi phạm sát hại Lâm Hoàn là Hoa Liên Sinh. Mọi người đều biết, Hoa Liên Sinh giết Lâm Hoàn xong bỏ trốn, hiện nay chính là tội phạm quan trọng nhất bị truy nã trên giang hồ, Triệu minh chủ cũng đích thân tham gia truy bắt, không thể nào lại không biết hình dạng của Hoa Liên Sinh nhỉ? Xin hỏi các hạ phải giải thích với mọi người thế nào về chuyện chứa chấp tội phạm đây?”

Lời vừa nói vô cùng sắc bén, mọi người trong phòng đều đồng thời nín thở chờ đợi câu trà lời mang tính quyết định của Triệu Du Vân.

Triệu Du Vân nhẹ nhàng gật đầu, không e dè đáp “Không sai, Hoa Liên Sinh đích xác đang ở nhà ta.”

Trong phòng nhất thời ồ lên. Mọi người không ngờ Triệu Du Vân lại thẳng thắn thừa nhận như vậy. Người thì nghi hoặc, người thì lo lắng, người thì phẫn nộ, người thì không hiểu, người thì chờ xem kịch vui… đều bắt đầu nghị luận suy nghĩ và mục đích thực sự của Triệu Du Vân.

“Hừ, thật là nực cười!” Chu Thanh Văn nhướn mày, nổi giận nói “Đại gia truy tìm hung thủ đã lâu như vậy, vậy mà hóa ra lại được giấu trong nhà của võ lâm minh chủ tôn kính đây, như vậy không phải là coi tất cả chúng ta là ngu ngốc mà đùa giỡn hay sao?”

Một vài người tán thành ý kiến của Chu Thanh Văn cũng kêu gào theo “Hoa Liên Sinh cấu kết với ma giáo, lẽ nào Triệu minh chủ cũng muốn cấu kết với ma giáo sao?!”

Những lời này nói ra lại không quá minh bạch. Triệu Du Vân có trong sạch hay không đã trở thành vấn đề được mọi người quan tâm nhất. Logn Việt Băng nhìn Chu Thanh Văn cười đến thập phần đắc ý, yên lặng tự hỏi làm sao để xoay chuyển thế cục.

“Du Vân, trước tiên ngươi cứ giao Hoa Liên Sinh ra đây đi.” Ân Lục Phong có chút bất đắc dĩ mà khuyên nhủ “Ta tin tưởng ngươi trong sạch, với thái độ làm người của ngươi, không thể làm ra chuyện cấu kết với ma giáo. Nếu như ngươi có nỗi khổ gì, chúng ta có thể chậm rãi nghe ngươi nói.”

“Ân thế bá, cảm tạ người.” Triệu Du Vân lễ phép cảm ơn, thái độ không hiện chút hoảng loạn nào: “Giấu kín Hoa Liên Sinh là chủ ý của ta, tuy rằng rất có lỗi với mọi người, nhưng giấu diếm mọi người lâu như vậy cũng là vì không còn cách nào khác.”

“Ô? Chẳng nhẽ Triệu minh chủ còn điều gì có thể biện giải sao? Chu Thanh Văn cười trào phúng “Chi bằng mau chóng giao Hoa Liên Sinh ra thẩm vấn một phen, sự tình sợ rằng sẽ càng sáng tỏ hơn đấy.”

“Không thể được.” Triệu Du Vân lắc đầu, thản nhiên nói “Hoa Liên Sinh đã mất toàn bộ ký ức, hắn thậm chí đến  bản thân là ai cũng không nhớ nữa.”

Cả đám cùng xôn xao. Chu Thanh Văn cười lạnh “Ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ tin tưởng một lời nói dối vụng về như vậy sao? Tuy rằng chúng ta đều hy vọng minh chủ thực sự có nỗi khổ riêng, nhưng còn tiếp tục như vậy, giả có khi cũng thành thật đấy!”

“Mau giao Hoa Liên Sinh ra đây! Vì Lâm đại ca báo thù!”

“Thẩm vấn một phen là biết ngay hắn có thực sự mất trí nhớ hay không!”

“Các vị…” Triệu Du Vân ý bảo mọi người bình tĩnh lại. Hắn dừng một chút, tiếp tục nói “Vào ngày Hoa Liên Sinh tới nhà chúng ta, đã thân mang trọng thương, trải qua chữa trị gian nan mới có thể vất vả tỉnh lại. Chúng ta đoán hắn là bởi vì có liên quan tới vụ án, cũng có thể là biết một chuyện gì đó của hung thủ, cho nên mới rơi vào cảnh bị người ta truy sát. Chúng ta thu lưu Hoa Liên Sinh, thứ nhất là giám thị hắn, thứ hai là vì bảo hộ hắn. Đợi tới khi hắn khôi phục ký ức, tất cả sẽ trở nên rõ ràng.”

Cũng không phải không thể đưa Hoa Liên Sinh tới đây cho những người này xem, mà là Triệu Du Vân thực sự lo lắng vấn đề an toàn của Hoa Liên Sinh sau khi lộ diện.

“Rốt cuộc lúc nào hắn mới có thể khôi phục ký ức?”

“Hừ, đó chỉ lời nói một phía của Triệu minh chủ mà thôi.”

“Hoa Liên Sinh thật sự mất trí nhớ rồi? Có khi nào là giả vờ không vậy?”

“Cứ bắt ra đây xem thì biết!” Vài người tính nóng nảy đã cầm lấy binh khí hướng vào bên trong.

“Đứng lại!” Triệu Du Vân phi thân nhảy lên phía trước mấy người đó, đưa tay ra ngăn cản, lạnh lùng nói:

“Bất luận thế nào, ta đều tuyệt đối không cho phép bất cứ ai ở đây tiếp cận Hoa Liên Sinh!”

Triệu Du Vân trước nay cho người ta ấn tượng ôn hòa khiêm tốn, chưa bao giờ nổi giận, vẻ giận dữ hôm nay đúng là hiếm thấy. Hắn một thân bạch y, khí thế nghiêm nghị đứng bất động ở kia, khiến mấy người nọ không dám tiếp tục lướt qua hắn mà tiến về phía trước một bước.

Mắt thấy bầu không khí trong phòng càng lúc càng không ổn, khẩn trương tới mức có thể hình dung là ‘giương cung bạt kiếm’, Long Việt Băng lén lút đi tới bên cạnh Mộ Dung Thanh Vũ và Lâm Giác vẫn còn đang ngớ ra, thấp giọng hỏi:

“Liệu có phải… Các ngươi cũng tin là Du Vân bao che hung phạm?”

“Vân ca ca… Sẽ không làm chuyện như vậy…” Lâm Giác cắn môi, nước mắt sắp rơi “Huynh ấy nhất định sẽ báo thù cho cha ta…”

“Đúng, Du Vân sẽ không làm chuyện như vậy, đồng thời, Hoa Liên Sinh cũng không phải là hung phạm.” Long Việt Băng nhỏ giọng an ủi, đồng thời vỗ vai Mộ Dung Thanh Vũ, nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai hắn phân phó gì đó.

“Nhạc lão đại… Ngươi muốn ta đi ngay bây giờ sao?” Mộ Dung Thanh Vũ ngẩng đầu, vẻ khó hiểu mà hỏi.

“Đúng, đi ngay bây giờ, càng nhanh càng tốt… Thanh Vũ lão đệ a, có thể khống chế được cục diện ở đây hay không, toàn bộ trông vào tốc độ làm việc của ngươi đó.”

“Được.” Mộ Dung Thanh Vũ ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng, sau đó nhân lúc mọi người xung quanh không để ý thì chuồn ra khỏi phòng khách.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương