Ngày chấm dứt bí mật



Huyết Tuyết đao pháp hay thay đổi, mỗi chiêu mỗi thức đều có lộ tuyến phi thường cổ quái, cực khó đoán trước. Chiêu thức nhìn như bạc nhược mờ ảo, nhưng một khi xuất ra liên tiếp, rồi lại đầy tính công kích, thì như bạo phong tuyết đồng thời kéo tới, đan thành một cái lưới không kẽ hở.

Triệu Du Vân liên tục lui về sau, không phản kích, xem ra biểu hiện là hoàn toàn không đánh trả, thực tế lại đang điều tra thực hư của đối phương. Chu Thanh Văn dù sao cũng mới thi đấu xong, thể lực tiêu hao rất nhiều, không tính là ở vào trạng thái tốt nhất. Triệu Du Vân đánh giá một hồi, nghĩ thời cơ đã đến, vì vậy đầu ngón chân điểm một cái, phi thân lên. Chỉ khoảng nửa khắc, kiếm khí bức người.

Chu Thanh Văn thấy chiêu thức của Triệu Du Vân đột nhiên có biến hóa, lập tức cải biến vị trí ứng đối của chính mình. Khí thế  như hồng bàn khiến Chu Thanh Văn âm thầm lấy làm kinh hãi. Lẫm Nguyệt kiếm pháp của Triệu gia mặc dù danh dương thiên hạ, nhưng là do tiền nhiệm minh chủ Triệu Minh Tuyền phát dương quang đại. Từ khi Triệu Du Vân tiếp nhận vị trí minh chủ, rất ít khi thể hiện tại phương diện võ nghệ, Chu Thanh Văn lại còn nghĩ Triệu Du Vân không dễ dàng chịu ứng chiến là vì lo lắng không đủ tài, hiện tại xem ra, hóa ra là đã coi thường đối phương rồi.

Lẫm Nguyệt kiếm pháp không hổ là Lẫm Nguyệt kiếm pháp. Triệu Du Vân vừa rồi còn phòng thủ vững vàng bỗng nhiên triển khai công kích lẫm liệt không gì sánh được. Thanh kiếm thật dài vũ động giống như ngân xà, xuyên toa (qua lại với tốc độ nhanh) trong không khí một cách diễm lệ, so với tốc độ được ca ngợi của Ảnh Vũ kiếm pháp Lâm gia còn hơn vài phần, đồng thời cũng mãnh liệt hơn vài phần. Người dưới đài nhìn lên thấy kiếm pháp của Triệu Du Vân cấp tốc mà không mất đi ưu nhã, hoa lệ mà không mất đi nhuệ khí, nhất thời quên cả nghị luận.

Không ngờ tới minh chủ an phận này thật sự là chân nhân bất lộ tướng, không ngờ tôn tử của Triệu Minh Tuyền lại có bản lĩnh cao tới vậy… Đây là cảm thụ trong lòng tất cả mọi người.

Vừa rồi so chiêu như điện quang hỏa thạch, tốc độ nhanh tới mức khiến người ta không thể nhìn rõ quá trình. Tới lúc thân ảnh tuyết trắng của Triệu Du Vân đáp vững vàng xuống đất, mũi kiếm của hắn, đã chém rách phần trước ngực áo khoác của Chu Thanh Văn.

“Chu thiếu bảo chủ, dừng ở đây thôi.” Triệu Du Vân tiêu sái vung trường kiếm, vội vàng thu kiếm về vỏ.

Triệu Du Vân thắng bất ngờ, đánh bại Chu Thanh Văn cao ngạo từng đem đông đảo cao thủ dẫm nát dưới chân! Dưới đài nhất thời truyền ra tiếng than sợ hãi.

Chu Thanh Văn cả nửa buổi không nói nên lời, cuối cùng bỏ lại một câu cứng ngắc “Đa tạ chỉ giáo, Chu mỗ chịu thua.” Sau đó đi xuống lôi đài.

“Oa ha ha ha…” Triệu Minh Tuyền cười càng thêm khoa trương, còn không ngừng nện vào đại thụ bên cạnh “Không hổ là tôn nhi của ta a… làm tốt lắm!”

Long Việt Băng đứng bên nhẹ nhàng gật đầu, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

***

Ở trong sài phòng chật hẹp sống vài ngày bị cấm đoán, tính tình Chu Thanh Hà càng ngày càng tồi tệ, mỗi lần đều muốn nhân lúc người hầu vào đưa cơm  thì đẩy ngã đối phương rồi chạy ra, thế nhưng người của Triệu gia phụ trách đưa cơm cho hắn luôn luôn là trù nương ── một nữ nhân võ công cao cường kỳ lạ, hơn nữa bị huynh trưởng nhà mình cảnh cáo, vậy nên hắn cho tới giờ vẫn chưa thể chuồn ra khỏi sài phòng.

Ngày thứ ba, Chu Thanh Hà rốt cuộc không chịu nổi nữa, hắn dùng hết mọi biện pháp đạp cửa sài phòng, sau đó cật lực chui ra ngoài từ cái lỗ trên cửa.

“Mẹ nó… con đàn bà thối kia dám gài bẫy bản thiếu gia, làm hại bản thiếu gia phải chịu tội này… Để xem bản thiếu gia ra ngoài rồi hảo hảo trừng trị ả thế nào…”

Chu Thanh Hà vừa chửi bới vừa đi lang thang trong viện, tìm kiếm mục tiêu khắp nơi.

Hà Lan Đào vừa mới đưa cơm cho Vương thái y xong, tâm tình không tệ vừa đi về phòng bếp vừa ngâm nga một tiểu khúc, không ngờ tại nửa đường lại đụng phải Chu Thanh Hà, sợ đến độ hồn phi phách tán.

“Cuối cùng cũng tìm được ngươi… con đàn bà thối này.” Chu Thành Hà tức giận đến nghiến răng nghiến lợi “Ngươi cũng dám trêu đùa bản thiếu gia! Thật to gan!”

“A… A… Không, không liên quan tới ta…” Hà Lan Đào một bên liều mạng giải thích, một bên lùi về sau.

“Không phải ngươi? Ngươi nghĩ ta sẽ tin chắc?!” Chu Thanh Hà nghiến răng ken két “Bản thiếu gia hôm nay không chỉnh chết ngươi không được!”

“Không nên a ──!” Hà Lan Đào hét lên một tiếng, vội vàng chạy.

“Con đàn bà thối! Ngươi đứng lại cho bản thiếu gia!” Chu Thanh Hà một vẻ hung thần ác sát đuổi phía sau.

“Cứu, người cứu mạng… !” Hà Lan Đào sợ tới phát khóc, không ngừng kêu loạn “Trù nương! Quản gia! Chủ nhà! Cứu ta…!”

Nàng chạy tới một nơi cực kỳ quen thuộc, bỗng nhiên nhớ tới sự tồn tại của một người, vì vậy không chút do dự chạy ào vào phòng.

“Vượng Tài! Cứu ta với!!!”

“Ngươi làm sao vậy??!” Hoa Liên Sinh thấy dáng vẻ kinh khủng của nàng, đứng dậy hỏi “Xảy ra chuyện gì?”

“Ta, ta, ta… Hắn… Hắn…” Hà Lan Đào khẩn trương tới mức không nói nên lời.

“Con đàn bà thối kia!”

“A!!!” Vừa nghe tới thanh âm hung ác của Chu Thanh Hà, Hà Lan Đào vội vã nhào tới trên người Hoa Liên Sinh.

“… Ngươi là ai?” Hoa Liên Sinh lập tức chắn phía trước Hà Lan Đào, cau mày hỏi Chu Thanh Hà “Vì sao lại muốn làm khó Tiểu Đào cô nương?”

“Là ai? Hừ! Bản thiếu gia là ai không cần phải nói với ngươi!” Chu Thanh Hà cực mất kiên trì nói “Mau đưa nữ nhân phía sau ngươi giao cho ta!”

Hoa Liên Sinh thấy người tới bất thiện, liền nghĩ Hà Lan Đào chọc phải phiền phức, xuất phát từ tâm lý anh hùng cứu mỹ nhơn, hắn kiên quyết bảo vệ Hà Lan Đào, lạnh lùng nói:

“Triệu gia là nơi để ngươi tới dương oai đấy chắc!”

“Tiểu tử thối… còn dám giáo huấn bản thiếu gia.” Chu Thanh Hà xắn tay áo đánh về phía Hoa Liên Sinh “Vậy bản thiếu gia liền cho cái tên không biết phân biệt này ăn đập luôn thể!”

Đối phương nộ quyền đột kích, Hoa Liên Sinh né ra theo phản xạ, đồng thời, một cảm giác nhẹ nhàng linh hoạt đầy kỳ dị tràn ngập thân thể hắn. Tiếp đó Hoa Liên Sinh lại tránh được vài lần công kích của Chu Thanh Hà, phát hiện một khi mình tập trung tinh lực thì động tác của đối phương căn bản thua tốc độ phản ứng của mình.

Giống như đây không phải là lần đầu hắn đánh nhau với người khác? Hoa Liên Sinh đột nhiên nảy ra ý nghĩ như vậy.

Võ công của Chu Thanh Hà tuy không giỏi, nhưng vẫn khá hơn người bình thường, vậy mà hiện tại lại vô pháp đánh trúng tiểu tử đeo mặt nạ trước mắt này, lòng tự tin của hắn cũng bởi vậy mà bị thương nặng nề.

Không thể nào… Tiểu tử đeo mặt nạ này nhìn qua có vẻ đần độn, võ công vì sao lại giỏi như vậy? Tựa như trù nương kia… Chu Thanh Hà nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra.

Chẳng lẽ… Tiểu tử này thực ra là một tuyệt thế cao thủ?

Hoa Liên Sinh cảm thấy một cảm giác vui sướng trước nay chưa từng có. Hắn thử ra tay với Chu Thanh Hà, nhưng lại có được hiệu quả không tưởng. Hắn đã mất toàn bộ ký ức, bắt đầu nghĩ bản thân có thể từ trận đấu này tìm kiếm ra một phần nào đó thất lạc.

Cuối cùng hắn đạp Chu Thanh Hà ngã lăn ra đất, thở thật dài một hơi, Hà Lan Đào vừa nãy bị dọa sợ chết khiếp cũng không nhịn được vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Không ngờ Chu Thanh Hà quỳ rạp rưới đất, cố ý ‘ôi ôi’ mấy tiếng xong, thoáng cái nhảy dựng lên, vươn tay ra chụp lấy mặt nạ của Hoa Liên Sinh.

Hoa Liên Sinh nhất thời sơ suất chỉ biết ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn mặt nạ của mình ‘xọet’ một cái bị kéo rơi xuống đất.

Thời gian như đứng im, không khí ngưng kết lại, cả Hà Lan Đào lẫn Chu Thanh Hà đều ngây người.

Dưới mặt nạ không phải là một gương mặt xấu xí gì cả, mà là một dung nhan tuấn mỹ ngũ quan phân minh, tuy rằng biểu tình hơi ngớ ra, nhưng không chút nào ảnh hưởng tới phong thái.

“Đây… Vượng Tài?” Sửng sốt nửa buổi, Hà Lan Đào mới lắp bắp mở miệng “Ngươi… hóa ra trông như vậy sao?”

“Ta… ta xấu lắm sao? Dọa ngươi sợ thành như vậy…” Hoa Liên Sinh có chút kinh hoảng hỏi.

“Không không không… Ngươi căn bản là không xấu!” Hà Lan Đào kích động phủ định “Ngươi rất đẹp… thật sự!”

“Vậy sao?” Hoa Liên Sinh chỉ chỉ vào mình vẻ không tin nổi “Ta thực sự… không hề xấu sao?”

“Đúng vậy!” Hà Lan Đào liều mạng gật đầu.

So với hai cái đứa đang hưng phấn tới độ như hai tên ngố, thì Chu Thanh Hà đứng một bên biểu tình lại có vẻ quái dị hơn rất nhiều.

Tiểu tử này hóa ra có dáng vẻ anh tuấn như vậy sao? Rốt cuộc hắn có địa vị thế nào?

Hơn nữa… vì sao thoạt nhìn hắn lại quen mắt như vậy nhỉ? Hình như đã từng gặp qua ở đâu đó…

Nghi vấn này quấy nhiễu Chu Thanh Hà hồi lâu cũng không có kết quả. Để bảo mệnh, Chu Thanh Hà chọn nhân lúc hai đứa kia còn đang chìm trong hưng phấn thì len lén chuồn đi, về vấn đề báo thù thì… tính sau là được…

Một mặt khác, Hoa Liên Sinh trong lòng vui mừng không gì sánh được cũng không khỏi bắt đầu tự hỏi gương mặt này nếu bị người ta thấy sẽ làm sao, cùng với có nên đi báo cáo vấn đề này cho Long Việt Băng biết hay không.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương