Cảnh trong mơ của bạn Đậu Phộng.

(đương nhiên là Hoa Sinh, nhưng để là Đậu Phộng, vì ý chị Tự Kỷ là thế mah :”> giống như gọi Hà Lan Đào là bạn Hạch Đào ý!)

Một buổi đêm âm lãnh, không trăng, bầu trời đen như mực.

Hắn vững vàng đáp xuống nóc nhà, cấp tốc hành tẩu nhanh như bay. Thân thể khinh phiêu phiêu giống như rót đầy không khí, tựa hồ không thuộc về mình. Hắn rất hưởng thụ cảm giác như vậy.

Xảo diệu tránh được tất cả thủ vệ ngu xuẩn, lặng lẽ luồn vào trong một nơi như khố phòng. Nơi đó chứa đầy binh khí và thư bản. Không quản danh đao danh kiếm trân quý tứ phía, chỉ một lòng tìm kiếm thứ gì đó khát vọng đã lâu. Rốt cuộc tìm được quyển sách hơi mỏng đó, bỏ lại một đóa liên hoa bằng đồng, sau đó nhanh chóng lướt ra cửa.

Gió thổi trên y phục dạ hành của hắn, lành lạnh nhưng có chứa một tia cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái khó hiểu, đại khái là tâm tình tốt, hắn nghĩ lúc này mình hầu như là vô khổng bất nhập vô sở bất năng (không nơi nào không vào được không việc gì không làm được). Buổi tối đó, là hoàn toàn thuộc về hắn.

Đột nhiên, hắn thấy một gian phòng lộ ra ánh đèn yếu ớt. Hóa ra người nhà này còn chưa ngủ sao?

Tùy tiện tiếp cận nơi thể hiện nguy hiểm rõ ràng đó… Hắn vốn định cứ vậy bỏ đi, không để tâm gian phòng kia là thuộc về ai. Thế nhưng, âm hưởng quái dị từ trong phòng truyền ra quả thực khiến hắn thấy tò mò… Tiếng đồ vật đổ xuống, tiếng thân thể va chạm, còn có tiếng thở dốc đau đớn và tiếng giãy dụa.

Hắn rốt cuộc không ức chế được mầm mống hiếu kỳ, phi thân nhảy đến cửa sổ phía trước, nhẹ nhàng đục một lỗ nhỏ trên giấy cửa sổ nhìn trộm vào trong… Tất cả, khiến cho hắn hoàn toàn khiếp sợ.

Có người bị giết… trên quần áo loang lổ vết máu, ngã trên mặt đất không nhúc nhích. Có kẻ giết người… ở một bên âm trầm cười nhạt. Một trong số đó… nhìn rất quen mắt.

Cảnh tượng quá sức bất ngờ khiến hắn không tự chủ được hít vào thấy lạnh buốt.

“Ai?!”

Sát thủ nhạy cảm lập tức phát hiện sự tồn tại của hắn, hắn vội vàng theo phản xạ xoay người đào tẩu, sau đó, bị sát thủ nhào ra đánh một chưởng cực mạnh vào sau lưng.

Hắn nhìn thấy rõ ràng mình phun ra tiên huyết. Hắn nỗ lực đỡ đòn, nhưng đối phương có tới ba người, hơn nữa trọng thương trên người không cho phép hắn chiến đấu với người khác quá lâu. Lại trúng vài chiêu xong, cuối cùng hắn chọn bỏ chạy.

Hắn sẽ chết… Hắn sẽ chết… Bởi vì hắn hình như thấy được chuyện không nên thấy…

Bị người gấp gáp đuổi theo, thương thế khiến cước bộ của hắn trở nên bất ổn. Con đường phía trước dài dằng dặc, khí lực trên người cứ rời đi từng chút một, khinh công thường kiêu ngạo cũng gần như trở thành không còn giá trị, hắn sắp không chống đỡ nổi.

Trời bắt đầu đổ mưa, hạt mưa tinh mịn thấm ướt y vật của hắn, rơi trên mặt hắn, dần dần làm lu mờ ý thức…

Không thể nữa… đã… không thể chống đỡ nổi nữa…

Dưới trận mưa phùn dày đặc, trong cảnh sắc mông lung, hắn thấy cách đó không xa, có địa phương hắn quen thuộc. Hắn biết tinh tường nơi đó, nơi đó hẳn là an toàn. Quay đầu lại nhìn phía sau, cũng may… đám sát thủ còn không đuổi theo.

Như vậy… chính là chỗ này…

Hắn dùng một tia khí lực cuối cùng hướng về phía đó, cuối cùng…

“A…”

Hoa Liên Sinh thoáng cái từ trong mơ tỉnh lại, mờ mịt mở lớn hai mắt nhìn nóc nhà, đưa tay sờ sờ trên người mình, đã thấm ướt mồ hôi lạnh.

Nằm mơ… đây là giấc mơ kỳ quái gì vậy? Người trong mơ, thật sự là hắn sao? Mình trước đây không phải là bán đậu phộng sao? Vì sao lại tới nhà người khác trộm đồ, vì sao lại bị người ta truy sát?

Vô số nghi vấn nhất thời đồng loạt hiện lên trong bộ não trống rỗng của Hoa Liên Sinh. Đây là lần đầu tiên sau khi hắn tỉnh lại nảy ra nghi vấn về thân phận của mình.

Cũng không phải là hoài nghi lời của quản gia, chỉ là bởi vì quản gia thu lưu một kẻ không nơi nương tựa còn mất ký ức như mình, vậy nên hẳn là phải tin tưởng đối phương. Có điều… giấc mơ này rốt cuộc là sao?

Hoa Liên Sinh tựa hồ loáng thoáng nhớ tới điều gì, nhưng vừa đi sâu vào tìm hiểu, lại phát hiện cái gì cũng không có. Không ngừng tự hỏi khiến hắn vô pháp đi vào giấc ngủ lần nữa, vì vậy, hắn không đánh thức vương thái y phụ trách trông coi hắn, rón rén đi ra khỏi cửa.

Tuy rằng Long Việt Băng bảo hắn ít xuất hiện trước mặt người khác, nhưng hiện tại là đêm khuya, hẳn là không có vấn đề gì đâu? Để ngừa vạn nhất, Hoa Liên Sinh phi thường hiểu chuyện còn không quên đeo mặt nạ.

Hoa Liên Sinh ngồi bên giếng nước trong hậu viện, nhìn bầu trời sao.

Mộng vừa rồi cảm giác thật sự quá chân thực, không thể hội được đau đớn của vết thương, nhưng cảm giác thập phần khó chịu, hình như đã thực sự xảy ra… Người bị giết, người giết, dường như đều đã từng gặp qua ở đâu đó… Đó rốt cuộc là ký ức của chính mình, hay là đang nằm mơ đây?

Vô luận nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông, cuối cùng kết quả là đau đầu không chịu nổi, Hoa Liên Sinh đập đập vào đầu, thở thật dài một hơi.

Hoa Liên Sinh nghe được tiếng bước chân rất nhỏ, ngẩng đầu nhìn, vừa lúc đối diện với đôi mắt to sáng long lanh của Hà Lan Đào. Rõ ràng là vừa rồi Hà Lan Đào đi vào cũng không ngờ sẽ gặp nam nhân đeo mặt nạ này, nhất thời cũng ngây ngẩn cả người.

“Tiểu Đào…?”

“Vượng Tài…” Hà Lan Đào ngơ ngác hỏi “Đã trễ thế này, sao ngươi còn ngồi đây?”

“Ta ngủ không được… ngươi thì sao?”

“Ta… ta còn có chút việc chưa xong, vậy nên hơi lâu.” Hà Lan Đào thấp giọng tự trách “Cũng tại ta quá ngu ngốc…”

“Ngươi không ngu ngốc, chỉ là có chút không cẩn thận mà thôi.” Hoa Liên Sinh an ủi người trước mặt, bỗng nhiên nhớ tới một việc, hét lớn “Nguy rồi!”

“Ngươi làm sao vậy?”

“Xin lỗi! Nhạc quản gia không cho phép ta tiếp xúc với người khác… Ta phải đi trước đây…” Hoa Liên Sinh vội vội vàng vàng đứng dậy.

“Vì sao vậy…?” Hà Lan Đào nhìn hắn, hiếu kì hỏi.

“Ta nói với ngươi a… Bởi vì ta quá xấu, Nhạc quản gia sợ ta sẽ dọa người khác sợ.”

“…Thế nhưng, thế nhưng ta không hề ngại a…” Hà Lan Đào đỏ mặt, tiếng nhỏ như muỗi kêu “Lần trước nói chuyện phiếm với ngươi… Ta thấy rất vui…”

“Thế nhưng ta vẫn phải nghe lời quản gia…”

Hoa Liên Sinh nói tiếp vài tiếng áy náy, liền xoay người bước đi, nhưng nhìn người phía sau đột nhiên không có động tĩnh, lại khiến hắn thập phần lưu ý quay đầu lại nhìn một cái.

Chỉ nhìn thoáng qua thì không sao, nhưng lại khiến Hoa Liên Sinh nhất thời luống cuống tay chân, bởi vì hắn thấy trong đôi mắt đẹp của Hà Lan Đào đã đầy lệ, sắp sửa khóc.

“Ngươi, ngươi đừng như vậy…”

“Vượng Tài…” Hà Lan Đào thút thít nói: “Ngươi ghét ta sao…”

“Không không không…” Hoa Liên Sinh không ngừng giải thích: “Ta sao có thể ghét ngươi được…”

“Ta… bởi vì ta rất ngốc… mọi người trong nhà đều không muốn nói nhiều với ta… thật vất vả gặp được ngươi… nhưng ngươi cũng không để ý tới ta…”

“Tiểu Đào… Ta cũng không còn cách nào khác a.” Hoa Liên Sinh bất đắc dĩ nhìn nàng khóc “Tướng mạo của ta…”

“Ta sẽ không để ý bộ dạng ngươi thế nào… Chỉ cần ngươi nguyện ý cùng ta nói chuyện là tốt rồi.” Hà Lan Đào ngẩng gương mặt đẫm nước lên, ai oán nói.

“Vậy… được rồi…” Hoa Liên Sinh do dự cả nửa buổi, cuối cùng cố sức gật đầu. Hắn đã hoàn toàn bị lời Hà Làn Đào đả động rồi, vứt phăng lời yêu cầu của Long Việt Băng ra sau đầu… Hơn nữa, Hà Lan Đào cũng không bị hắn làm cho sợ, vậy nên… hẳn là không thành vấn đề nhỉ?

Từ sau khi Triệu Minh Tuyền trở về, ông và trù nương mỗi ngày sẽ cùng nhau trình diễn một tiết mục phu thê già khá là náo nhiệt ở trong nhà.

“Xú lão đầu tử! Ông đứng lại đó cho ta, không được phép chạy!” Trù nương cầm dây thừng thô to không ngừng đuổi theo.

“Tương Nhi… Ta đã đáp ứng bà là sẽ không đi nữa… sao bà vẫn còn muốn trói ta lại a…” Lão nhân cợt nhả đằng trước liều mạng chạy trốn.

“Không đi nữa không có nghĩa là ông sẽ không chạy vòng quanh gây rối!”

“…Điều này cũng đúng… A, không phải không phải, không đúng không đúng!”

Ngày hôm nay, bọn họ đuổi từ tiền thính tới hành lang, từ hành lang đuổi tới hậu đường, từ hậu đường đuổi tới hoa viên… vận động không biết mệt.

“Ai nha… Tương nhi đối với ta thật đúng là nhiệt tình như lửa a.” Triệu Minh Tuyền vừa chạy vừa thì thào tự nói “Cả một xấp tuổi rồi… thật là có chút mắc cỡ…”

“Ông đứng lại đó cho ta!”

Triệu Minh Tuyền xoay người một cái, chạy ào vào trong Minh Nguyệt lâu, ở đây tất cả đều là khách phòng dành cho khách nhân nghỉ ngơi.

Triệu Minh Tuyền ở trên hành lang quẹo đông quẹo tây, đột nhiên thấy một cánh cửa mở rộng, vì vậy lập tức đi vào, đóng chặt cửa lại.

“Hô… thế này chắc bà ý sẽ không tìm được nữa.”

Ông đắc ý vỗ vỗ tay, đang muốn tìm một cái ghế ngồi xuống nghỉ ngơi, chợt nghe phía sau có người hỏi:

“Ngươi tới đây làm gì?”

“A… nơi này ngươi ở à, thật vô ý, tạm thời cho ta mượn để trốn chút.” Triệu Minh Tuyền vui vẻ xoay người cười cười, lại nghe thấy tiếng người nọ hít sâu.

“Minh Tuyền huynh!!! Huynh đã trở về?”

Triệu Minh Tuyền tập trung nhìn, mới phát hiện đối phương là người ông quen ── trang chủ Ánh Hồng sơn trang ──  Ân Lục Phong.

“Ha hả… hóa ra là Ân phong tử a (aka Ân điên ở mấy chương trước : )) )… Đã lâu không gặp.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương