Tháng tư, tiết trời cuối xuân, cỏ cây xanh tươi, chim én bay lượn, phong cảnh Giang Nam đẹp như tranh vẽ, khắp núi đồi đều là một màu xanh mơn mởn. Trên quan đạo, một đoàn xe ngựa thương nhân đang chậm rãi tiến về phía trước.

Dưới chân núi có một quán trà nhỏ. Thấy khách từ xa, lão bản vội vàng ra chào mời, mặt mày hớn hở: "Các vị khách phương xa, mời vào nghỉ chân uống nước! Hôm nay tiệm mới có trà ngon, dùng chút điểm tâm rồi hãy lên đường."

Thương nhân dẫn đầu nghe vậy liền phân phó dừng xe. Đoàn xe ngựa nối đuôi nhau dừng lại trước quán trà. Mọi người xuống ngựa, lão bản quán trà vội vàng chạy ra tiếp đón. Người dẫn đầu quay sang nói với Vương Tứ: "Ngươi đi hỏi ý Dụ công tử xem, có muốn cùng phu nhân xuống xe uống chén trà không. Cũng không vội, nơi này cách Quan Thành còn đến mười dặm đường."

Vương Tứ vâng dạ rồi đi tới. Đến trước cỗ xe ngựa cuối cùng, hắn nghe thấy giọng nam nhân thanh thoát từ bên trong vọng ra: "Nàng mệt không?"

"Cũng không mệt lắm," giọng mềm mại, ngọt ngào đáp, "Những ngày này đã quen rồi, không khó chịu như lần trước đi Tượng Châu. Hơn nữa xe ngựa này cũng đủ rộng rãi."

Nam nhân nói: "Về nhà ta cho nàng làm một chiếc xe ngựa lớn hơn nữa."

Ồ, còn muốn xe ngựa lớn hơn nữa sao? Vương Tứ thầm kinh ngạc. Cỗ xe ngựa này đã to gấp đôi những chiếc khác trong đoàn rồi, trông thật nổi bật. Nói đến, đoàn xe của bọn họ buôn bán khắp nơi, cũng không phải chưa từng chở khách, nhưng chẳng hiểu sao lần này, vị quản sự kia lại đặc biệt cẩn trọng, từ lời nói đến việc làm đều vô cùng cung kính ân cần. Hai vị này rốt cuộc là nhân vật nào đây?

Vương Tứ vừa nghĩ vừa ho khan một tiếng, gọi: "Dụ công tử."

Một lát sau, một bàn tay thon dài với những khớp xương rõ ràng vén rèm xe lên. Giọng nam nhân trầm ổn lạnh lùng, mang theo khí thế của bậc bề trên: "Chuyện gì?"

Vương Tứ bất giác đứng thẳng người, cẩn trọng nói: "Phía trước có một quán trà, chúng ta định dừng chân nghỉ ngơi. Quản sự sai tiểu nhân đến hỏi ngài và tôn phu nhân có muốn xuống xe uống chén trà không ạ? Từ đây đến Quan Thành còn khoảng mười dặm đường."

"Đi thôi, đi thôi," nữ nhân nói, "Vừa hay có thể xuống đi lại một chút, ngồi lâu trong xe xương cốt cứng hết cả rồi."

Giọng nam nhân lập tức dịu dàng hẳn, đáp: "Được."

Không bao lâu sau, rèm xe được vén lên, một nam tử vận y bào màu xanh đậm bước ra. Dung mạo hắn tuấn mỹ vô cùng, khí độ hơn người, cử chỉ toát lên vẻ quý phái tao nhã, tựa như bẩm sinh đã có.

Nam tử xuống xe, nhìn về phía Vương Tứ, khẽ gật đầu coi như chào hỏi, rồi quay người lại đỡ một nữ tử từ trong xe bước ra.

Vị nữ tử này chính là phu nhân của hắn, dung nhan tuyệt mỹ. Vương Tứ từng gặp qua một lần, khi ấy kinh diễm như thấy tiên nữ. Hai người đứng bên nhau, quả thật là một đôi kim đồng ngọc nữ, ai nhìn thấy cũng phải khen một tiếng xứng đôi vừa lứa.

Từ xa, Yên Dao Xuân đã nghe thấy tiếng cười nói từ quán trà vọng lại. Quản sự của thương đội đang ngồi trên ghế dài uống trà, thấy hai người đến, vội vàng đứng dậy, tươi cười chào đón: "Dụ công tử, Dụ phu nhân, mời ngồi!"

Sở Úc nói lời cảm tạ, dắt tay Yên Dao Xuân ngồi xuống. Lão bản quán trà bưng trà mới lên, cười nói: "Hai vị là người phương Đông phải không? Đến Quan Thành buôn bán à?"

Sở Úc đáp: "Chúng tôi chỉ đến Quan Thành du ngoạn, đi nhờ thương đội của Hoàng lão bản một đoạn đường."

Lão bản quán trà cười nói: "Du sơn ngoạn thủy, hai vị thật tao nhã. Quan Thành quả là nơi đáng để ghé thăm."

Yên Dao Xuân nghe vậy liền hỏi: "Lão bản là người Quan Thành sao?"

Lão bản quán trà cười híp mắt đáp: "Lão bà ta là người Quan Thành. Rượu Hoàng Lương của vùng này rất nổi tiếng, uống vào có thể mơ thấy tiên cảnh trên trời. Hai vị nếu đã đến đây, nhất định phải nếm thử."

"Thần kỳ vậy sao?" Yên Dao Xuân mỉm cười, "Vậy thì phải thử một chút mới được."

Lão bản quán trà nhiệt tình giới thiệu: "Phía nam Quan Thành có một con hẻm Hoa Hoè, trong đó có một tiệm rượu lâu năm, chủ tiệm họ Lưu, gọi là Lưu lão bản, rượu ông ấy tự ủ là ngon nhất."

"Được, đa tạ lão bản," Yên Dao Xuân cười nói, "Nếu có duyên đi ngang qua, nhất định sẽ ghé vào uống một chén."

Lão bản quán trà rất vui vẻ, còn tặng thêm cho họ mấy đĩa đậu phộng ngũ vị. Mọi người nói lời cảm tạ, cùng nhau dùng chút điểm tâm rồi cáo từ lão bản, tiếp tục lên đường.

Mãi đến khi trời tối, thương đội mới đến Quan Thành nghỉ chân. Quản sự lại sai người đưa Yên Dao Xuân và Sở Úc đến khách điếm, an bài ổn thỏa mới rời đi.

Vương Tứ xách đèn lồng, cuối cùng cũng không nhịn được tò mò trong lòng, hỏi: "Hoàng lão, đôi phu thê kia rốt cuộc là người phương nào vậy?"

Hoàng lão liếc hắn một cái, đáp: "Ta cũng không biết."

"A?" Vương Tứ ngạc nhiên, "Ngài cũng không biết?"

Hoàng lão nói: "Đông gia dặn dò, phải hết sức cung kính với hai vị kia, dù có mất hàng cũng không sao, chỉ cần hai vị ấy thoải mái là được. Nếu không phải lần này hắn thật sự không thể rời đi, thì đã tự mình đi chuyến này rồi."

Vương Tứ nói: "Nhưng Đông gia đã nhiều năm không tự mình đi buôn bán rồi."

"Phải đấy," Hoàng lão đút tay vào tay áo, cúi đầu nhìn đường, đáp, "Chắc là hắn muốn đích thân đưa tiễn hai vị này. Ngươi nói xem, họ là nhân vật thế nào?"

Vương Tứ cố gắng suy nghĩ, bỗng nhiên nói: "Chẳng lẽ là hoàng thân quốc thích?"

Hoàng lão bật cười, vỗ vào gáy hắn một cái: "Hoàng thân quốc thích nào lại đến nơi khỉ ho cò gáy này? Chỉ có hai người? Ít nhất cũng phải có hàng trăm tùy tùng đi theo, tiền hô hậu ủng chứ."

Vương Tứ gãi đầu, cười hề hề: "Ngài nói đúng."

...

Khách điếm dường như đã được dọn dẹp kỹ lưỡng, sạch sẽ tinh tươm. Trên chiếc bàn thấp cạnh giường êm còn đặt một chậu hoa dành dành, hương thơm ngào ngạt.

Lúc Sở Úc bước vào, Yên Dao Xuân đang úp mặt xuống giường giả chết. Sở Úc nhắc nhở: "Đừng nằm như vậy, Kiều Kiều, sẽ bị ngạt thở."

Yên Dao Xuân không đáp. Sở Úc tiến lại gần, thấy nàng không động đậy, tưởng nàng đã ngủ, bèn nhẹ nhàng bế nàng lên, định lật người nàng lại.

Ai ngờ Yên Dao Xuân đột nhiên mở mắt: "Ha!"

Sở Úc tựa hồ giật mình, vẻ mặt kinh ngạc. Yên Dao Xuân thấy vậy cười lớn: "Lại bị thiếp dọa rồi phải không?"

Sở Úc vẫn còn chút kinh hãi, ôm nàng vào lòng cười nói: "Kiều Kiều thật tinh nghịch."

Yên Dao Xuân đắc ý, nhăn mũi: "Lần nào cũng bị thiếp dọa, sao chàng không nhớ lâu chút nào vậy?"

Sở Úc chỉ cười không nói. Thực ra hắn không hề bị dọa, nhưng nếu giả vờ một chút, Kiều Kiều sẽ rất vui vẻ, hắn nguyện ý phối hợp với nàng.

Chỉ cần nàng vui là được.

Tốt nhất là có thể mãi mãi vui vẻ như vậy, không có bất kỳ phiền não nào.

Tiểu nhị mang nước nóng đến. Yên Dao Xuân tắm rửa xong, nằm gối đầu lên chân Sở Úc. Hắn rất tự nhiên dùng khăn bông lau tóc cho nàng, chỉ là tóc nàng quá dài, lau mãi không khô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-de-bat-nham-he-thong-cung-dau/chuong-126-ngoai-chuyen-1.html.]

Yên Dao Xuân có chút buồn bực nói: "Hay là tìm cái kéo cắt ngắn đi?"

Tay Sở Úc khựng lại, khuyên nhủ: "Ta nghe nói, tóc là do tinh huyết hóa thành, cắt đi sợ là không tốt cho thân thể."

"Vậy sao?" Yên Dao Xuân ngước nhìn hắn, "Chỉ cần chàng không thấy phiền là được."

Sở Úc cúi đầu, ánh mắt ôn nhu như nước: "Không phiền."

Cây lược là do hắn mang theo, làm bằng bạch ngọc, trên đó khắc hoa văn cành lá giao nhau, là do chính tay Sở Úc làm. Kỹ thuật này là hắn học sau này, còn mời cả danh sư nổi tiếng của Đại Chiêu đích thân dạy. Vị sư phụ dạy ngọc khi vào cung chỉ biết là đến dạy đồ đệ, nào ngờ lại là dạy đương kim thiên tử, sợ đến mức cả tháng không ngủ được.

Sau đó, Yên Dao Xuân còn cười Sở Úc, thân là hoàng đế, ngày thường đã bận rộn lên triều phê tấu chương, xem các đại thần tranh cãi, lúc rảnh rỗi còn phải học thêm kỹ thuật này, cũng không biết học để làm gì.

Khi ấy, Sở Úc đang khắc ngọc, nghiêm túc nói: "Biết nhiều nghề không sợ thất nghiệp. Sau này thái tử đăng cơ, ta đưa nàng đi du ngoạn, nếu gặp lúc túng thiếu, ta cũng có thể nuôi sống chúng ta."

Yên Dao Xuân cười không ngớt, chỉ cảm thấy lời này của hắn vừa thú vị vừa đáng yêu.

Đáng yêu.

Nàng chưa bao giờ nghĩ từ này có thể dùng để hình dung một nam nhân.

Yên Dao Xuân bỗng nhiên nhớ tới một câu nói không biết đọc được ở đâu: "Nếu bạn cảm thấy một người đáng yêu, vậy chính là đã thích người đó rồi."

Lòng Yên Dao Xuân chợt ấm áp, gọi hắn: "A Úc."

Sở Úc dừng động tác trên tay, đáp: "Ta đây."

Yên Dao Xuân nhìn vào mắt hắn, muốn nói gì đó, nhưng lại có chút ngượng ngùng, mặt hơi đỏ lên, ánh mắt lảng tránh, ấp úng nói: "Không có gì."

Thái độ này có chút khác thường. Sở Úc hiểu nàng hơn ai hết, bèn hỏi: "Vừa rồi nàng muốn nói gì?"

Yên Dao Xuân kêu lên một tiếng, xoay người lại, che mặt nói: "Không có gì, không có gì..."

Ở bên nhau nhiều năm như vậy, đã sớm là lão phu lão thê, có gì mà không thể nói, huống hồ Yên Dao Xuân cũng không phải người ngại ngùng nói lời yêu thương.

Sở Úc thấy nàng như vậy cũng không vội, vừa tiếp tục lau tóc, vừa thản nhiên nói: "Giữa chúng ta, còn có lời gì không thể nói sao? Kiều Kiều chán ghét ta rồi à?"

"Không có!" Yên Dao Xuân vội vàng ngồi dậy, "Chàng nói gì vậy?"

Sở Úc buông tay ra, sợ giật tóc nàng. Hai người nhìn nhau một lúc, cuối cùng Yên Dao Xuân bại trận, nghiêng người hôn lên mặt hắn một cái, dỗ dành: "Thiếp thích chàng nhất, đừng nói những lời như vậy."

Sở Úc cuối cùng cũng cong môi cười, thuận thế nâng mặt nàng lên, cúi đầu hôn xuống. Bầu không khí trong phòng dần trở nên quyến luyến, êm ái...

……

Cuối xuân tháng tư, mưa phùn lất phất. Quan Thành là một tiểu thành, tuy không phồn hoa như kinh sư, nhưng lại mang nét đặc trưng của Giang Nam: mái ngói xanh, tường trắng, những con hẻm bình dị. Bảy tám đứa trẻ con cười đùa chạy qua đầu cầu, làm đàn én đang đậu nghỉ ngơi phải giật mình.

Yên Dao Xuân tựa người bên cửa sổ khách điếm nhìn ra ngoài, thấy Sở Úc đang cầm ô giấy dầu trở về, trên tay còn xách theo thứ gì đó.

Nàng đứng thẳng dậy, vẫy tay gọi: "A Úc!"

Sở Úc ngẩng đầu nhìn lại, mỉm cười, dung mạo tuấn mỹ vô cùng.

Hắn đi mua rượu Hoàng Lương. Yên Dao Xuân tuy không thích uống rượu lắm, nhưng đã đến đây du ngoạn, tự nhiên phải nếm thử đặc sản địa phương. Còn lời lão bản quán trà nói uống rượu này sẽ thấy tiên cảnh thiên cung, Yên Dao Xuân không tin lắm, nhưng cũng không sao, người ta luôn thích nói quá lên mà.

Sở Úc trở về phòng, ngoài rượu Hoàng Lương, hắn còn mua thêm điểm tâm và trái cây địa phương, thậm chí còn có một nhành hoa dại không rõ tên. Hoa nhỏ li ti, chừng mười mấy bông, cánh hoa màu vàng rực rỡ, tuy không có hương thơm nhưng lại mang một sức sống mãnh liệt.

Yên Dao Xuân hỏi: "Hoa gì vậy?"

Sở Úc: "Không biết."

Yên Dao Xuân hỏi tiếp: "Người bán hoa không nói cho chàng sao?"

Sở Úc im lặng một lát, rồi thành thật đáp: "Ta tự hái."

Yên Dao Xuân kinh ngạc: "A, chàng hái trộm?"

Sở Úc giải thích: "Vừa rồi ta đi ngang qua một tiểu viện, bên trong có vẻ hoang phế, không có người ở, nên tiện tay hái một cành về, nghĩ nàng nhìn thấy sẽ thích."

Hắn nói: "Đã là vật vô chủ, sao không thể hái?"

"Cũng đúng." Yên Dao Xuân xoa cằm, tìm một cái bình cắm hoa vào, vẻ mặt rất hài lòng.

Sở Úc mở gói điểm tâm bọc giấy dầu ra, rồi rót hai chén rượu. Rượu màu vàng óng, hương thơm nồng nàn. Yên Dao Xuân ngửi thử: "Ngửi cũng được đấy."

Rượu uống vào hơi ngọt, giống như loại rượu trái cây mà Yên Dao Xuân từng uống, không hề say, cũng không có hậu vị gì. Nàng uống một hơi hết sạch, mím môi, nhận xét: "Cũng bình thường."

Sở Úc đặt chén rượu xuống, nói: "Vẫn nên uống ít thôi."

Yên Dao Xuân gật đầu: "Chén cuối cùng."

Nàng vừa uống xong, men rượu liền xộc lên, đầu óc bắt đầu choáng váng. Sở Úc trước mắt từ một biến thành hai, rồi lại biến thành ba.

Yên Dao Xuân chỉ vào hắn đếm: "Một, hai..."

Sở Úc bất đắc dĩ nắm lấy tay nàng, ôm nàng vào lòng, nói: "Kiều Kiều, nàng say rồi."

Diệu Diệu

Yên Dao Xuân nhìn hắn chằm chằm một lúc, bỗng nhiên khẽ nâng lấy mặt hắn, hôn một cái, lẩm bẩm: "Đi ngủ với thiếp đi!"

Ánh mắt Sở Úc sâu thẳm, không nói thêm gì, bế nàng lên, đi vào phòng trong.

Cửa đóng lại, trong phòng yên tĩnh trở lại. Trên bàn chỉ còn lại đĩa điểm tâm ăn dở, hai chén rượu còn thừa, và một nhành hoa vàng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương