Hoàng Cung Kỳ Ngộ
Chương 84: Gặp lần nữa, yêu lần nữa

Tuyết tan, hoa nở…

Rừng đào chìm trong giấc ngủ hai mươi năm, cuối cùng đã hồi sinh.

“Ngươi nhìn xem, đúng là chỉ cần ta chết, vạn vật liền vui như vậy.”

“Không chỉ con người, mà ngay cả chim chóc hoa cỏ, tất cả đều rất ghét ta.”

“Chỉ có ngươi là nói yêu ta…

Nhưng cuối cùng, ngươi lại gạt ta.”

Tuyết tan, hoa nở…

Cũng ngày ấy, nữ nhi mà hắn yêu thương nhất đã ngồi bên gốc anh đào, dùng máu của mình điểm lên lớp tuyết trắng tinh.

“Ngươi vẫn nhớ nơi này sao?”

“Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, chính là ở đây.”



….

…….

Khi ấy, nàng vẫn còn là một tiểu công chúa bảy tuổi, ngày ngày sống giữa bốn bức tường tối tăm trên toà tháp ẩn giữa rừng đào.

Lúc đưa tay đỡ lấy đứa trẻ lao xuống từ ngọn tháp, hắn không hề biết rằng, mình đã gián tiếp hại chết hàng vạn sinh linh.

Thần dân của hắn,

Thần dân của nàng,

…Và cả vị hôn thê mà hắn chỉ có thể gặp một lần duy nhất.

“Ta thích ngươi. Ngươi nhất định phải chờ ta.”

Mười ba năm sau, hắn gặp lại nàng.

Chiến bào uy nghi, ánh cười như lửa.

“Tỷ phu, mười ba năm qua, không ngày nào là ta không mong gặp lại ngươi.”



Gió miên man lướt qua làn tóc mây.

Năm xưa, nàng từ trên ngọn tháp đáp xuống vòng tay hắn, cũng mông lung như một cánh hoa đào bay trong gió.

“Ta biết ngươi rất hận ta, nên ta không cho ngươi cơ hội giết ta.”

Hắn ngồi xuống, đưa tay vuốt lấy đôi môi nhợt nhạt của nàng, rồi ôn nhu đặt lên đó một nụ hôn. Hắn mê đắm đôi môi ấy từ lúc nào, bản thân hắn cũng không biết rõ. Có lẽ đó là kết quả sau ba năm làm nam sủng của nàng. Cũng có thể, từ lúc đôi môi mềm mại nhỏ nhắn ấy chạm vào má hắn mười sáu năm về trước, trái tim hắn đã lạc lối mất rồi.

“Thật ra ta biết ngươi rất yêu ta, nên ta đợi ngươi đến nhìn ta chết, để khiến ngươi đau khổ.”

Nàng gục đầu vào ngực hắn, khoé môi khẽ cong một nụ cười ma mị.

“Ta cũng rất yêu ngươi, rất yêu ngươi. Yêu đến nỗi có thể dùng sinh mạng của mình để ngươi có thể bước lên ngôi hoàng đế, làm anh hùng của vạn dân, lưu danh muôn thuở.”

“Nếu thật sự có kiếp sau, ta chỉ mong mãi mãi không bao giờ gặp lại ngươi. Còn ngươi, kiếp nào cũng sẽ gặp một người con gái giống như ta, khiến ngươi không bao giờ quên được nỗi đau của hôm nay.”



Để không phụ thiên hạ, hắn chỉ có thể phụ trái tim mình.

Đến cuối cùng, hắn mới nhận ra, thiên hạ thuộc về vạn dân, chỉ có trái tim là của hắn.

******

Mười sáu tuổi, hắn gặp Trần Lâm Nguyệt.

Đó không phải là người con gái hắn từng yêu, mà chỉ là công cụ người con gái ấy dùng để trả thù hắn từ kiếp này qua kiếp khác.

Ký ức của năm trăm năm trước bao trùm lấy hắn, dai dẳng hành hạ hắn từng đêm.

Nàng ám ảnh hắn, khiến hắn chỉ có thể xem tất cả những người phụ nữ khác như chiếc bóng lướt qua.

Đối với hắn, nàng là nỗi ám ảnh không thể phai nhoà. Đối với nàng, sự tồn tại của hắn thậm chí nàng còn không biết đến.

Mị La Na.

Hắn phụ nàng một lần. Nàng đời đời kiếp kiếp không cho hắn có một tình yêu trọn vẹn.

Hắn hận nàng.

“Xuyên không là đi ngược lại thiên đạo. Ngươi lại không có linh hồn ở thế giới bên kia để trao đổi, nếu không nhanh chóng trở về đúng thời điểm, mỗi năm dương thọ sẽ theo một ngày ở thế giới bên kia mà biến mất.”

Từ trước đến giờ, chỉ cần được làm điều mình thích, tất cả những thứ khác hắn đều có thể xem như mây khói.

Nhận chén cổ độc từ tay Ái Thực Đạo Nhân, hắn không do dự mà uống cạn.

.

.

.

Hắn không ngờ, vừa mở mắt ra, hắn đã có thể gặp nàng.

Đó là lần đầu tiên hắn được một người con gái tặng hoa.

Lúc ấy, hắn còn ngốc nghếch hỏi, “Nàng thích loại hoa đó sao?”

Mãi sau này, khi nàng bị sốt, hắn mới biết ai đi thăm bệnh cũng tặng hoa. Hắn được hoa, không phải vì nàng thích hắn.

Ngày qua ngày, dù trời mưa hay trời nắng, hắn đều tìm cách lẽo đẽo theo nàng. Hắn sợ một khi nàng rời khỏi tầm mắt mình, hắn liền không cách nào tìm lại được nàng.

Lúc ấy, cũng chẳng phải vì hắn yêu nàng. Hắn chỉ là đã lỡ dịp trở về cổ đại, không muốn từng năm dương thọ của mình trôi qua vô ích, nên mới theo nàng như hình với bóng.

Nàng xoa đầu hắn, nàng cho hắn ăn kem.

Đôi khi nghĩ lại, hắn thấy nhân duyên của bản thân rất buồn cười. Hắn bán đi trái tim mình, chỉ vì một que kem.

Nàng không giống Trần Lâm Nguyệt thông minh tự cao, càng không giống Mị La Na thâm trầm tàn độc.

Hắn không thích Trần Lâm Nguyệt, cũng không thích Mị La Na.

Hắn thích nàng.

Hắn muốn ở bên nàng…

bằng mọi giá.



Chẳng qua chỉ là thứ cổ độc tê tâm phế liệt. Chẳng qua chỉ là một bước ra khỏi quỹ đạo luân hồi.

Chỉ cần có thể tiếp tục mối nhân duyên ấy, tất cả những thứ khác, hắn không cần.

Không màng dài lâu, chỉ cầu hạnh phúc.



Hắn gieo vào nàng sự nỗi sợ hãi đối với Lê Ứng Thiên, lòng nghi ngờ đối với Lý Thiệu Minh. Hắn muốn trở thành người được nàng tin tưởng nhất, là điểm tựa duy nhất của nàng.

Thế nhưng, đến khi nàng chạy về phía hắn, hắn lại cố đẩy nàng ra.

Hắn sợ nàng nhận ra hắn là người từng tổn thương nàng. Hắn sợ nàng hận hắn.

Những lúc khao khát được chạm vào nàng, hắn đều tỏ ra mình là kẻ sắc lang. Như thế, nàng sẽ không thể phát hiện ra tình cảm thật sự của hắn đối với nàng.

Chỉ cần trong tim nàng có hắn, hắn tự nhủ, làm một tri kỷ cũng đủ rồi.

Sau hai năm, hắn tan thành khói bụi, nàng trở về thế giới của mình, quên đi tất cả kí ức về hắn. Đó chẳng phải là một kết thúc mỹ mãn sao?

Vậy mà, đến cuối cùng, trái tim nàng vẫn tìm về bên hắn.

Đến cuối cùng, hắn vẫn không cưỡng lại được cảm xúc của mình.

Tình yêu ấy giống như một ngọn lửa chưa bao giờ tắt. Chỉ cần một cơn gió, liền lập tức bùng lên.



Nếu có thể quay về quá khứ để chọn người mình được sinh ra, hắn vẫn chọn làm Lê Nguyên Phong.

Gặp lần nữa, yêu lần nữa.



“Những lúc nghĩ đến cảnh tượng hôm nay, ta luôn tự trấn an mình, tất cả chẳng qua chỉ là một nhát dao.” Hắn nhắm mắt, cảm nhận từng giọt nước mắt nóng hổi lặng lẽ chạm xuống môi. “Sau nhát dao ấy, nàng hạnh phúc, ta hạnh phúc.”

HẠNH PHÚC…

Giọng hắn nghẹn lại vì tiếng nấc của nàng. “Chẳng phải nàng từng nói, nếu ta làm nàng đau khổ, nàng sẽ quên ta sao?”

Gió miên man lướt qua làn tóc mây.

Trong thoát chốc, hắn lại nhìn thấy ảo ảnh của năm trăm năm về trước.

Chỉ là, lần này, người ra đi là hắn.

“Ở thế giới ấy, nàng có tất cả.” Hắn ngẩng mặt lên, mỉm cười đưa tay vuốt lấy giọt nước mắt đang dở dang tuôn xuống má nàng. “Còn ta, chẳng qua là kẻ từ đầu đến cuối chỉ biết dối gạt nàng.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương