Hoàng Cung Cẩm Tú
Chương 5: Tấn thanh

Phó Cẩm Họa đưa mắt nhìn về phía nam tử áo trắng rời đi, dõi theo bóng dáng khôi ngô mà khoáng đạt của chàng dưới ánh mặt trời ấm áp buổi ban chiều, dần dần khiến nàng có cảm giác yên tâm.

Trong khoang xe, Gia Luật Sở Tế và Phó Cẩm Họa mỗi người tựa vào một góc.

Gia Luật Sở Tế vứt cho Phó Cẩm Họa một tấm thảm mỏng rồi nhắm mắt dưỡng thần, nàng đón lấy từ từ đắp lên người, một tay nắm chặt lấy một góc thảm, cất tiếng hỏi: “Có phải ngươi đã sớm dự liệu được rằng ta nhất định sẽ quay lại?”

Gia Luật Sở Tế chỉ lạnh lùng “hừ” một tiếng, không nói năng gì.

Phó Cẩm Họa chưa chịu thôi, tiếp tục hỏi: “Có phải ngươi cũng biết, rốt cuộc là ai đã cứu ta, lại là ai đã ép ta quay lại làm con tin nhục nhã thế này?”

Gia Luật Sở Tế như không hứng thú nghe Phó Cẩm Họa nhắc đến người đó, nhưng lại rất để ý đến câu nói cuối cùng của nàng, khẽ “ồ” lên một tiếng, hỏi lại đầy hào hứng: “Làm con tin của bản vương, có chỗ nào nhục nhã?”

Phó Cẩm Họa thấy Gia Luật Sở Tế tỏ vẻ cố tình bức bách, nàng nhếch miệng cười rồi lạnh lùng nói: “Phi tử của hoàng thượng triều Thương Ly bị kẻ khác bắt cóc, tuyệt thực tự sát, chẳng phải khiến cho quân thần bách tính triều Thương Ly mất hết thể diện hay sao?”

Gia Luật Sở Tế sững người, bỗng ngẩng đầu cười ngất, hồi lâu mới nói như thể chòng ghẹo: “Nhưng cho dù là vậy, chẳng phải nàng cũng chưa từng có ý định tự sát đấy thôi?”

Phó Cẩm Họa lườm hắn tức tối, thanh âm tuy nhỏ, nhưng ngữ khí lại cực kì kiên quyết, “Ta có chuyện chưa hoàn thành, đương nhiên không thể dễ dàng chết đi được. Hơn nữa, nếu giờ ta chết, ngươi lấy gì ra mà uy hiếp triều Thương Ly?”

Ánh mắt Gia Luật Sở Tế lóe lên, khóe môi nở một nụ cười chế giễu coi thường, nói: “Hắn bảo nàng quay lại đây, là để nàng khua môi múa mép thế này sao?”

“Ngươi quen ngài ấy sao?” Phó Cẩm Họa hỏi dằn từng chữ, tựa như nghi vấn nhưng trong lòng đã hiểu rõ vài phần.

Đúng như dự đoán, Gia Luật Sở Tế không trả lời, vẫn nhắm mắt dưỡng thần, như không nghe thấy lời của Phó Cẩm Họa.

Lại qua mấy ngày, đoàn người Gia Luật Sở Tế nghỉ ở bên ngoài một tòa thành trên núi, Tề tướng quân trước kia tiếp ứng ở thành Tuyền Châu vẫn luôn theo hầu bên cạnh Gia Luật Sở Tế, lúc này tiến lên bẩm báo: “Bẩm cáo Sở vương, trước mặt chính là thành An Lăng ở biên giới, do Ngu tướng quân Ngu Tấn Thanh trấn giữ. Hắn thông minh trời phú, danh tiếng khắp nơi, tướng sĩ triều Nguyên Hy chúng ta bao năm nay tử thương vô số dưới tay hắn, chỉ e lần này chúng ta chẳng thể dễ dàng đi qua…”

Phó Cẩm Họa vừa nghe thấy tên Ngu Tấn Thanh thì khấp khởi mừng thầm, lúc quay đầu nhìn về phía thành An Lăng đã có thêm vài phần mong đợi, nhưng càng như vậy, Phó Cẩm Họa lại càng thích châm chọc, nàng nói: “Tề tướng quân nói sai rồi, Sở vương của các người uy trấn thiên hạ, chỉ cần nói ra danh hiệu, Ngu Tấn Thanh kia thể nào chẳng mở cổng thành nghênh đón? Đừng nói là thả cho chúng ta đi qua, cho dù các người muốn chiếm luôn tòa thành trì này, chắc cũng chỉ mất vài lời mà thôi.”

Dứt lời nàng ngẩng đầu nhìn lên, thấy sắc mặt của Tề tướng quân đã trở nên đờ đẫn, không biết phải trả lời thế nào, còn Gia Luật Sở Tế vẫn chỉ để lộ ánh mắt lạnh lùng nham hiểm, khiến Phó Cẩm Họa cảm thấy có phần hối hận, hiểu rằng không nên đắc ý, mồm miệng sắc bén trêu chọc thêm vào hắn.

Quả nhiên, Gia Luật Sở Tế cất giọng lạnh lùng quát: “Tề tướng quân, mời Họa phi lên xe ngựa, không có lệnh của bản vương bất kì ai cũng không được lại gần.”

Phó Cẩm Họa lườm hắn một cái, đang định nhấc chân bước lên xe bỗng từ trong ngách có một gã ăn mày xông ra, hét lớn: “Cô nương, ngoài thành An Lăng trời đất giá lạnh, xin hãy thưởng vài lượng bạc cho kẻ tiểu nhân này sống qua ngày đi.”

Phó Cẩm Họa thấy gã ăn mày trước mắt áo quần lam lũ, dáng vẻ đáng thương nhưng thần tình khí chất lại khoáng đạt tự tại, không có chút nào túng quẫn, trong lòng ngầm cảm thấy hiếu kỳ.

Tề tướng quân theo sát sau lưng nàng lớn tiếng quát hỏi: “Tên ăn mày ở đâu ra, đây là chỗ cho ngươi tùy tiện ăn xin chắc?” Vừa nói, vừa vứt cho gã ăn mày mấy miếng bạc vụn, giục hắn mau mau ra chỗ khác.

Gã ăn mày đón lấy bạc vụn, giả vờ ngã vào bên cạnh Phó Cẩm Họa, đợi đến khi Phó Cẩm Họa đang định giơ tay ra đỡ liền lập tức đứng dậy, trong miệng lẩm bẩm gì đó, đi về phía thành An Lăng.

Còn Phó Cẩm Họa đứng nguyên tại chỗ dáng vẻ thất thần, đến khi nghe thấy Tề tướng quân giục nàng mới tỉnh lại, quay đầu nhìn sang, Gia Luật Sở Tế dường như không để ý tới chuyện xảy ra ở bên này, nàng ngầm thở phào một tiếng.

Phó Cẩm Họa lên xe ngựa, lấy vật mà vừa rồi gã ăn mày nhét vào trong tay áo mình ra, thì ra là một tờ giấy.

Chính là lúc giả vờ bị ngã, gã ăn mày đã nhét tờ giấy này vào trong tay áo của Phó Cẩm Họa. Nàng mở ra xem, chỉ thấy trên đó viết: “An Lăng ngư sinh, bình an quy Thanh Tuyền.”

Phó Cẩm Họa khẽ đọc, phút chốc liền hiểu ra, đây nhất định là bức thư do Ngu Tấn Thanh sai người đưa tới, “ngư sinh” đối ứng với Ngu Tấn Thanh[2], còn “bình an quy Thanh Tuyền” là để chỉ giúp Phó Cẩm Họa bình yên quay về thành Tuyền Châu.

Ban đầu Phó Cẩm Họa vô cùng kinh ngạc, về sau mới từ từ bình tĩnh lại, băn khoăn hồi lâu. Gia Luật Sở Tế là người thông minh, Ngu Tấn Thanh muốn cứu nàng từ tay hắn chỉ e không dễ. Hơn nữa, điều khiến Phó Cẩm Họa lo lắng nhất là hiện giờ nàng vẫn không hiểu, rốt cuộc vì sao Tế Dương vương lại bảo nàng quay về bên cạnh Gia Luật Sở Tế?

Đang lúc Phó Cẩm Họa cúi đầu suy tính, tờ giấy trong tay thình lình bị kẻ khác nhanh chóng ra tay đoạt mất, chẳng ai khác chính là Gia Luật Sở Tế. Chỉ thấy sắc mặt hắn sa sầm, đến khi đọc xong tờ giấy, liền hỏi nàng với vẻ rất khinh thường: “Rốt cuộc kẻ ngu đần nào tưởng rằng chỉ với một tờ giấy thế này là có thể cứu được nàng?”

Trong lòng Phó Cẩm Họa chợt động, giận dữ đáp trả: “Ngoại trừ Tế Dương vương ra, ngươi cảm thấy còn có thể là ai?”

Khóe môi Gia Luật Sở Tế nở một nụ cười lạnh lùng, nói: “Nếu quả thực là hắn, thì mấy ngày trước hắn đã không thả nàng quay lại.”

Đợi đến tối, đoàn người Gia Luật Sở Tế ở tạm trong một ngôi miếu ngoài thành. Phó Cẩm Họa được sắp xếp trong một căn phòng ở phía trong cùng của hành lang. Sau khi dùng cơm cùng mọi người xong, Phó Cẩm Họa được hộ tống về phòng, nàng đóng kín cửa không ra ngoài, muốn tìm kiếm chút tĩnh lặng.

Nhưng chẳng được bao lâu đã nghe thấy tiếng bước chân nặng nề ồn ào ở bên ngoài, Phó Cẩm Họa nhìn ra ngoài từ cánh cửa khép hờ, thì ra là hai tên thuộc hạ của Gia Luật Sở Tế, đứng hai bên cửa như thể môn thần…

Phó Cẩm Họa thấy vậy đẩy mạnh cửa ra, quát hai tên thuộc hạ: “Gọi Gia Luật Sở Tế đến đây cho ta!”

Lát sau Gia Luật Sở Tế vào phòng, sai hai tên thuộc hạ lui xuống, Phó Cẩm Họa bực bội hỏi: “Gia Luật Sở Tế, ngươi giải thích cho ta, đến tận hôm nay ngươi vẫn cho rằng ta là tù binh của ngươi sao? Đừng quên, ngày trước ta đã từng trốn thoát khỏi gông cùm của ngươi rồi đó.”

Gia Luật Sở Tế lần tràng hạt trong lòng bàn tay, chậm rãi nói: “Trụ trì trong miếu tặng bản vương chuỗi tràng hạt này, ban đầu bản vương cũng chẳng để tâm, bây giờ nhìn kỹ lại thì ra không phải thứ đồ vật tầm thường…”

“Gia Luật Sở Tế, ngươi chẳng qua chỉ là một vương tử bất đắc chí của triều Nguyên Hy, tính tình âm độc lạnh lùng, ai nấy đều nói sau này ngươi chắc chắn không thể ngồi lên được hoàng vị Nguyên Hy, chẳng những thế, cho dù ngươi bằng lòng được phong vương phong hầu đi ra biên cương, bọn họ cũng sẽ không dễ gì mà tha cho ngươi. Sự thực đã là như vậy, ngươi làm ra những chuyện này phỏng có nghĩa lý gì? Chẳng lẽ ngươi vẫn chưa chịu chấp nhận số phận?” Phó Cẩm Họa thấy Gia Luật Sở Tế không thèm để ý đến những lời mình nói, không còn kìm nén được những nghi vấn trong lòng nữa, quyết dùng lời lẽ sắc bén của mình, nhất định muốn dồn Gia Luật Sở Tế vào ngõ cụt mới chịu thôi.

Quả nhiên, Gia Luật Sở Tế không phải không có chút nào kinh động, sắc mặt hắn sa sầm, nhưng ánh mắt lại vẫn lạnh lùng đầy căm phẫn, chậm rãi tiến lại gần Phó Cẩm Họa, ngang ngược nói: “Vậy thì, nàng nóiho bản vương nghe, bản vương phải chấp nhận số phận thế nào đây? Chẳng lẽ khoanh tay chịu trói, mặc kẻ khác chém giết, chính là chấp nhận số phận? Chẳng lẽ để cho kẻ khác áp bức, cúi đầu tuân theo, chính là chấp nhận số phận?”

Có lẽ lời phản pháo của Gia Luật Sở Tế quá sắc bén, Phó Cẩm Họa sững người, kế đó mới chậm rãi nói: “Nói như vậy thì, ngươi nhất định là không hiểu đạo lý sáng suốt giữ mình rồi phải không? Nếu ngươi bằng lòng sống đời tầm thường, có khi còn có thể giữ được tính mạng. Nếu ngươi thề phải so cao với trời, vậy thì chỉ uổng phí tính mạng mà thôi. Đừng quên, ngươi bắt cóc ta hoàn toàn chẳng hề thao túng được triều Thương Ly.”

Gia Luật Sở Tế lạnh lùng “hừ” một tiếng, càng thêm coi thường, nói: “Sao nàng có thể khẳng định rằng, ta bắt cóc nàng là vì hoàng đế của triều Thương Ly?”

Phó Cẩm Họa kinh hãi trong lòng, bỗng nhiên hiểu ra, Gia Luật Sở Tế bắt cóc nàng chẳng lẽ là vì Tế Dương vương sao?

“Nàng chẳng qua chỉ là một phi tử chưa vào cung, hơn nữa Chung Ngân Hoàng kia một lần sắc phong những ba vị phi tử, nàng trong lòng hắn có đáng kể gì? Thế nhưng, ý nghĩa của nàng đối với Tế Dương vương lại hoàn toàn khác…”

Gia Luật Sở Tế lấp lửng không nói hết lời, Phó Cẩm Họa ngấm ngầm dò đoán xem rốt cuộc hắn biết được bao nhiêu. Có điều, nàng đoán, giữa Tế Dương vương và Gia Luật Sở Tế nhất định có mối quan hệ khác thường nào đó, nếu không hắn chẳng có lý do gì lại đem nàng ra để uy hiếp Tế Dương vương cả.

“Gia Luật Sở Tế, ta nên khen ngươi thông minh hay chê ngươi ngu đần đây? Ngươi nói bắt cóc ta là để uy hiếp Tế Dương vương, nhưng lại nói ngày hôm đó là Tế Dương vương bảo ta quay lại, những điều đó lẽ nào không mâu thuẫn ư?” Phó Cẩm Họa hơi nheo mắt, chậm rãi nói.

Gia Luật Sở Tế khẽ cười, ngữ khí ngang ngược mà thách thức: “Câu này nên để bản vương nói với nàng mới đúng! Tế Dương vương rốt cuộc coi trọng nàng ở điểm nào cơ chứ? Chiêu dò la kém cỏi này của nàng, ai chẳng nhìn thấu được? Bản vương cảnh cáo nàng, đừng tưởng có thể dễ dàng thăm dò được thứ gì từ chính miệng bản vương…”

Đúng vào lúc đó, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, Phó Cẩm Họa đáp lời, thấy người đẩy cửa vào là một tiểu hòa thượng mặc áo vải nâu sồng, lễ phép nói: “Thí chủ, tiểu tăng đưa trà tới.”

Tiểu hòa thượng đặt ấm trà trong tay lên bàn, chưa vội lui ra ngay mà lại hướng về phía Phó Cẩm Họa, nói: “Nữ thí chủ, vừa rồi phương trượng trụ trì thấy nàng chau mày ủ rũ, cho nên bảo tiểu tăng đưa mấy quyển kinh thư đến, giúp nữ thí chủ tụng kinh niệm phật, an tâm dưỡng tính.”

Tiểu hòa thượng vừa nói vừa rút từ trong lòng ra mấy quyển kinh thư, cung kính đưa cho Phó Cẩm Họa, miệng vẫn nói không ngớt lời.

Gia Luật Sở Tế nghe có vẻ miễn cưỡng, bèn nhìn Phó Cẩm Họa một cái rồi ra cửa trước.

Phó Cẩm Họa đón lấy kinh thư, chậm rãi giở ra, đi đến trước bàn, dùng ngón tay chấm vào nước trà viết: “Là Tế Dương vương hay Ngu Tấn Thanh sai ngươi đến?”

Tiểu hòa thượng đó mặt mũi sáng sủa, ánh mắt thông minh, đang định dùng ngón tay viết trả lời Phó Cẩm Họa, liền thấy Gia Luật Sở Tế lại quay trở vào, lập tức đưa ống tay áo lên bàn lau vệt nước, nói: “Nữ thí chủ, xin lỗi, để tiểu tăng đổi ấm trà khác.”

Phó Cẩm Họa cố làm vẻ trấn tĩnh nói: “Không cần đâu, không còn sớm nữa, ta cũng nên nghỉ ngơi thôi.”

Tiểu hòa thượng khẽ đáp lời, lại chắp tay nói “A di đà phật”, rồi nhanh chóng rời đi.

Gia Luật Sở Tế làm như vô tình cầm cuốn kinh thư từ trong tay Phó Cẩm Họa lên giở xem kỹ càng, Phó Cẩm Họa cũng không lật tẩy hắn, chờ hắn xem kỹ xong mới nói: “Chẳng lẽ cuốn kinh thư này cũng nhuốm bụi trần thế rồi?”

Gia Luật Sở Tế đương nhiên hiểu ý Phó Cẩm Họa, chỉ khẽ cười, nói: “Nàng phải hiểu, bốn chữ “Ám độ Trần Thương”[3] cũng không phải là không thể vận dụng vào việc giữa nữ thí chủ và tiểu hòa thượng đâu.”

Phó Cẩm Họa đứng bật dậy, giọng tức tối: “Gia Luật Sở Tế, ngươi đừng có ức hiếp người quá đáng. Bất kể Tế Dương vương hay Ngu Tấn Thanh, đều là những bậc nam nhi đường đường chính chính của triều Thương Ly, ngươi tưởng một hoàng tử tộc man di như ngươi có thể có kết cục tốt đẹp dưới tay họ sao?”

“Tế Dương vương ư?” Gia Luật Sở Tế nghe thấy thế trong mắt liền lóe lên một tia âm độc mà người khác khó lòng thấy được, trả lời đầy vẻ bất cần: “Nàng có biết hôm đó sau khi nàng bỏ trốn, Tế Dương vương làm thế nào mà tìm được nàng không?”

Phó Cẩm Họa hơi sững người, trước đó nàng cũng từng nghĩ đến việc muốn hỏi Tế Dương vương việc này, nhưng bởi lẽ nàng hậm hực bỏ đi, cho nên đến tận bây giờ vẫn không giải được mối nghi hoặc trong lòng.

Gia Luật Sở Tế dường như tình cờ nhìn vào trước ngực Phó Cẩm Họa, quay người đi, nói: “Trên người nàng có mang Thiên Kim Túy, thứ dịch này có mùi hương khác lạ…”

“Chẳng lẽ hôm đó Tế Dương vương đã dựa vào mùi hương lạ này mà tìm được ta sao?” Phó Cẩm Họa buột miệng, nói xong lại cảm thấy kinh hãi, gã Gia Luật Sở Tế này lại có thể đọc ra được lai lịch của Thiên Kim Túy, vậy thì phải chăng hắn cũng có thể theo dấu mùi hương mà đuổi theo nàng?

Hoặc giả, Gia Luật Sở Tế đoán chắc Tế Dương vương sẽ tìm được nàng, cho nên hôm đó sau khi rẽ sai đường, hắn bèn đợi ở một bên mà không tiếp tục đuổi theo truy tìm nàng nữa.

Có lẽ phát hiện ra vẻ hoảng sợ trong thần thái của Phó Cẩm Họa, Gia Luật Sở Tế lạnh lùng “hừ” một tiếng, quay người ngồi đối diện với nàng, chậm rãi nói: “Mười năm trước, Tế Dương vương và ta bái chung một thầy, khi đó chẳng qua chỉ là sư huynh đệ nhiệt huyết dâng trào, bây giờ lại thành ra người ở hai phía chân trời, ta muốn mượn thế hắn, đoạt lấy vương vị…”

Thì ra là như vậy, Phó Cẩm Họa lập tức hiểu ra, Tế Dương vương và Gia Luật Sở Tế là sư huynh đệ, quen biết nhau từ trước. Chẳng lẽ ngày trước khi Tế Dương vương giao Thiên Kim Túy cho nàng, đã sớm dự liệu rằng Gia Luật Sở Tế nhất định sẽ đến bắt cóc nàng đi?

“Gia Luật Sở Tế, Tế Dương vương tuy thống lĩnh ba mươi vạn tinh binh, nhưng cũng không thể xua quân lên phía bắc quét sạch triều Nguyên Hy được. Hơn nữa, nếu Tế Dương vương công hạ được triều Nguyên Hy, ngươi nghĩ ngài ấy sẽ dâng trả triều Nguyên Hy cho ngươi sao?” Phó Cẩm Họa có phần không hiểu, Gia Luật Sở Tế rốt cuộc dựa vào cái gì mà muốn Tế Dương vương nghe lệnh hắn?

Gia Luật Sở Tế có vẻ thất thần, buột miệng nói: “Trong tay hắn nắm giữ một thứ, có thể khiến triều Nguyên Hy…”

Bỗng nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng của Tề tướng quân, Gia Luật Sở Tế đột nhiên bừngtỉnh , ngừng lời không nói nữa, nhìn Phó Cẩm Họa một cái rồi đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.

Phó Cẩm Họa thấp thoáng nghe thấy Tề tướng quân nói truy binh của triều Thương Ly đã tới thành An Lăng, đang đuổi đến ngôi miếu này, phải lập tức di chuyển đến nơi kín đáo hơn.

Phó Cẩm Họa nhìn ra ngoài từ cửa sổ phía sau, quả nhiên đằng xa dưới chân núi đèn đuốc từng đốm sáng trưng, đang đi nhanh về phía ngôi miếu này. Phó Cẩm Họa không phân biệt được là người do Ngu Tấn Thanh hay Tế Dương vương phái tới, lại thấy cửa sổ phía sau chỉ cách mặt đất vài thước, bèn hạ quyết tâm, tháo rèm trên giường ra buộc vào song cửa sổ, nhảy ra ngoài thuận theo tấm rèm trượt xuống đất.

Thế nhưng, Phó Cẩm Họa không hề đi về phía quan binh triều Thương Ly, mà chạy nhanh theo hướng ngược lại.

May mà lính canh miếu không hề nghiêm ngặt, Phó Cẩm Họa thừa cơ không có ai bèn ra khỏi miếu, chọn đường nhỏ mà đi. Khi Phó Cẩm Họa vào miếu, Gia Luật Sở Tế từng bảo Tề tướng quân đưa cho nàng một bộ quần áo đơn giản, cho nên lúc này, dù nàng xuất hiện trong thành An Lăng cũng sẽ không gây sự chú ý.

Thành An Lăng, chuyến này Phó Cẩm Họa nhất định phải đi.

Vốn dĩ Phó Cẩm Họa nghĩ rằng vào thành An Lăng một là có thể dò la thái độ của quân thần triều Thương Ly đối với việc mình bị bắt cóc, hai là phải tùy thời cơ mà tìm cáchquay về Tuyền Thành. Còn về Ngu Tấn Thanh ở thành An Lăng, nàng chưa từng nghĩ đến việc đi tìm, một là vì chuyện hôm đó Ngu Hồng Ngạc nhờ cậy nàng vẫn chưa hoàn thành, hai là nàng không biết gì về Ngu Tấn Thanh cả, không rõ tính tình con người này, không dám chắc Ngu Tấn Thanh rốt cuộc có dám ôm đồm chuyện của nàng không.

Đợi đến khi trời mờ sáng, Phó Cẩm Họa mới vào được trong thành An Lăng, nàng không biết đường nên mọi hành động đều vô cùng cẩn thận. Thành An Lăng này nằm ở biên quan, vật chất thiếu thốn, không được phồn hoa cho lắm.

Phó Cẩm Họa lúc này đã rất đói, bèn mạnh bước vào một tửu lầu, gọi vài món ăn, trong lúc đợi đồ ăn được bê ra mới ngẩng đầu quan sát xung quanh bốn phía, chỉ thấy khách khứa trong tửu lầu thưa thớt chẳng được mấy người, một người đàn ông râu quai nón ngồi ở góc đông nam cứ nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt dâm tà thật hết sức vô lễ.

Phó Cẩm Họa không khỏi chau mày, lại nhìn về phía bắc, người khách ngồi cạnh cửa sổ là một nam tử đang quay lưng lại với nàng, thân hình gầy gò nhưng cao lớn, trên bàn đặt một vò rượu lớn, người đó đang nâng chén uống một mình.

Cơm canh nhanh chóng được đưa lên, Phó Cẩm Họa vội vàng ăn hết, rồi gọi tiểu nhị lên tính tiền. Đợi đến khi tiểu nhị lại gần, Phó Cẩm Họa mới phát hiện ra trong tay mình hoàn toàn không có tiền, trong khi những trang sức còn lại trên người cũng để ở trong miếu.

Tình cảnh ấy dường như bị gã đàn ông râu quai nón trông thấy, hắn cười dâm tà tiến lại, nói: “Cô nương từ đâu đến? Sao trong thành An Lăng chưa từng thấy nhân vật nào có nhan sắc như cô nương nhỉ? Nếu cô nương đã cạn túi, chi bằng theo bản đại gia về phủ, bản đại gia cũng tiện giúp cô nương sắp xếp cho ổn thoả một phen.”

Phó Cẩm Họa không nói năng gì, hồi lâu mới cười lạnh lùng đáp: “Thứ các hạ uống trên bàn cũng là rượu phải không?”

Gã râu quai nón có phần không hiểu, gật đầu nói: “Chẳng lẽ cô nương cũng muốn uống?”

“Nếu các hạ chưa từng soi gương, thì chi bằng dùng chén rượu này thay gương soi thử xem…” Phó Cẩm Họa chậm rãi nói, cầm chặt chén trà trong tay, chỉ đợi gã râu quai nón kia phát điên là sẽ ném về phía hắn trước.

Gã râu quai nón ngẩn ra một lát, đến khi hiểu ra quả nhiên giận dữ quát: “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, nữ nhân trong thành An Lăng này ai có thể thoát khỏi lòng bàn tay của bản đại gia? Ngươi đã không chịu bằng lòng cho nhanh thì cứ theo bản đại gia về phủ, để bản đại gia dạy dỗ ngươi một lượt cho cẩn thận…”

Phó Cẩm Họa lập tức ném chén trà trong tay qua, gã râu quai nón không ngờ Phó Cẩm Họa lại hành động như vậy nên không tránh kịp bị ném trúng, lập tức trán chảy đầy máu, vừa thẹn vừa giận sai tùy tùng trói Phó Cẩm Họa lại rồi tính tiếp.

Trước mắt thấy không địch lại được đông người, Phó Cẩm Họa bỗng cảm thấy hối hận, hận mình không nên mồm miệng sắc sảo như thế, chọc tức gã râu quai nón này chỉ khiến bản thân rơi vào cảnh cùng quẫn hơn.

Phó Cẩm Họa do dự không quyết, đang nghĩ có nên lôi thân phận của mình ra để đẩy lùi bọn người này hay không thì chính vào lúc đó, nam tử dựa bên cửa sổ ở phía bắc đứng dậy, đi về phía Phó Cẩm Họa.

Phó Cẩm Họa vô tình liếc mắt nhìn về phía nam tử đang đi về phía nàng, chỉ thấy đôi mắt chàng đen nhánh, đầu tóc bóng mượt, mình mặc áo trắng, bên eo thắt một chiếc túi thơm có hoa văn hình đám mây, trong khoảnh khắc, Phó Cẩm Họa hơi thất thần, thấy nam tử áo trắng vô cùng đặc biệt đó tay cầm chiếc quạt ngọc đang rảo bước tới.

“Thành An Lăng này vàng thau lẫn lộn, Châu Lục nhà ngươi có là cái thá gì?”

Gã râu quai nón có phần do dự, không biết lai lịch của nam tử áo trắng, nhưng trong nháy mắt lại lên tiếng quát: “Ông đây cảnh cáo ngươi đừng có lo chuyện bao đồng…”

Còn chưa nói hết lời, đã thấy bên ngoài tửu lầu có một nam nhân mặc áo màu xanh sẫm bước vào, phi thân như gió kề đao lên cổ hắn, lực đạo mạnh mẽ, ép hắn phải quỳ xuống đất.

Nam tử áo trắng xoay chiếc quạt ngọc trong tay, thanh âm vang vọng, trầm ấm dịu dàng nhưng lại mang vẻ kiên quyết không cho phép người khác nghi ngờ hay chống lại, kiêu ngạo nói: “Trên thế gian này, chưa có ai dám xưng ‘ông’ trước mặt ta đâu…”

Nam nhân áo xanh tung một cước đá bay gã râu quai nón, quát: “Cút cho xa vào, nếu không Ngũ Cừu ta sẽ cho ngươi biến mất khỏi thành An Lăng kể từ ngày hôm nay đó.”

Gã râu quai nón bị Ngũ Cừu đá trúng ngực, đau đớn phun ra một ngụm máu, đám tùy tùng bên cạnh hắn vội vàng khiêng hắn ra khỏi tửu lầu.

Ngũ Cừu ôm đao đứng đó, nhanh chóng liếc nhìn Phó Cẩm Họa, sau đó mới cất giọng: “Gã đó tên là Châu Lục, tổ tiên là ác bá chuyên giết người cướp của, về sau đến thành An Lăng trốn tránh kẻ thù, mấy đời định cư ở đây. Nhưng vì tổ tiên hắn không sửa tính trộm cắp, cho nên ngày thường Châu Lục không biết giữ mình, thường xuyên sinh sự vô lối. Hôm nay hắn gặp phải công tử, lại ăn một cước của Ngũ Cừu ta, đảm bảo ba tháng sau cũng không dám ra đường gây chuyện thị phi nữa đâu.”

Nam tử áo trắng nghe thấy Ngũ Cừu nói thế, không tỏ thái độ gì, mà nhìn Phó Cẩm Họa mỉm cười, hỏi: “Cô nương đến thành An Lăng tìm người thân hay thăm bạn bè? Dọc đường có còn bạn hữu nào không?”

“Tôi từ Tuyền Thành tới, phụ mẫu đều đã mất bèn đến thành An Lăng tìm người thân, trên đường gặp cướp, hành lý quần áo đều bị cướp mất, tôi cũng may mắn mới trốn ra được cho nên trên người chẳng còn thứ gì, một xu cũng không có.” Phó Cẩm Họa cúi đầu, hạ giọng nói.

Nam tử áo trắng khẽ “ồ” một tiếng, trầm ngâm một hồi mới nói: “Nếu đã là như vậy, cô nương muốn tìm đến nhà ai, cứ việc bảo Ngũ Cừu đưa tới, nếu không tìm được gia đình đó, chi bằng đến phủ ta ở tạm vài ngày rồi tính sau.”

Kế đó, nam tử áo trắng cũng không đợi Phó Cẩm Họa từ chối, dặn dò Ngũ Cừu vài câu rồi ra khỏi tửu lầu, tựa như một cơn gió.

Phó Cẩm Họa đưa mắt nhìn về phía nam tử áo trắng rời đi, dõi theo bóng dáng khôi ngô mà khoáng đạt của chàng dưới ánh mặt trời ấm áp của buổi ban chiều, dần dần nàng bỗng cảm thấy rất yên tâm.

Khi nàng còn đang chìm trong cảm giác hiếm hoi thư thái đó, bỗng thấy vang lên tiếng nói của Ngũ Cừu, “Cô nương, chúng ta mau đi thôi, để lâu Ngũ Cừu e rằng không kịp về bẩm báo với công tử trước khi trời tối.”

Đương nhiên, Phó Cẩm Họa và Ngũ Cừu đi hai canh giờ liền cũng chẳng tìm được gia đình đó.

Thấy trời đã tối, Ngũ Cửu thở dài bỏ cuộc, tỏ rõ vẻ rầu rĩ vì không làm tốt nhiệm vụ được chủ nhân giao.

Sau cùng, Phó Cẩm Họa được Ngũ Cừu dẫn đến một phủ đệ, cất bước tiến vào, trước mắt nàng là tuyết dày ba thước.

Phó Cẩm Họa có phần kinh ngạc, nàng đưa mắt nhìn quanh tứ phía, chỉ thấy trong phủ ngoại trừ bên ngoài hành lang, trên mặt tuyết đều không hề có dấu vết gì, không có lấy một vết chân.

Ngũ Cừu thấy sắc mặt Phó Cẩm Họa như thế thì liền hiểu ngay suy nghĩ của nàng, bèn nói: “Đây là thói quen của công tử, huynh ấy ưa sạch sẽ, người trong phủ chúng tôi cũng đều biết rõ điều ấy cho nên tuyết trong đình viện dần dà không ai dám quét dọn.”

Ngũ Cừu dẫn Phó Cẩm Họa vào nhà giữa ngồi, sai người dâng trà nóng lên, tự mình đi bẩm báo đợi lệnh. Chẳng bao lâu sau, Ngũ Cừu đã từ trong đi ra, nói: “Cô nương, công tử còn đang tiếp khách ở trong, bảo Ngũ Cừu sắp xếp phòng khách cho cô nương nghỉ ngơi trước, đợi ngày mai sẽ tiếp đãi cho tròn bổn phận chủ nhà.”

Ngũ Cừu đưa tay làm dáng mời, tiếp tục nói: “Còn chưa thỉnh giáo phương danh của cô nương…”

Phó Cẩm Họa đứng dậy, theo Ngũ Cừu đi ra khỏi nhà giữa, còn chưa trả lời đã thấy một bóng hình nhanh nhẹn gầy gò từ xa đi tới, suýt thì đâm vào nàng.

Ngũ Cừu thấy người đó không dừng lại mà chạy thẳng vào nhà giữa, bèn quát với sau lưng: “Thằng ranh con, ta sẽ tính sổ với ngươi sau.”

Phó Cẩm Họa hỏi tựa như vô tình: “Người vừa rồi là thế nào trong phủ?”

“Hắn là Chân Phiến, chẳng qua chỉ là một kẻ được công tử lượm về từ bãi tha ma mà thôi. Ngày thường hắn theo công tử tập võ viết chữ, ỷ thế công tử thương hắn mà hay tỏ vẻ ngông cuồng. Đợi Ngũ Cừu này nắm chắc cơ hội, nhất định phải chỉnh cho thằng ranh ấy một trận mới được.” Ngũ Cừu tuy nói năng lời lẽ ghê gớm nhưng ngữ khí lại rất ôn hòa, Phó Cẩm Họa nhìn bộ dạng nổi cáu của Ngũ Cừu, hiểu rằng ngày thường Ngũ Cừu chẳng qua oán trách Chân Phiến quá lắm cũng chỉ bằng mấy câu nói cửa miệng mà thôi.

Vào đến phòng khách chuẩn bị cho Phó Cẩm Họa, Ngũ Cừu còn huyên thuyên thêm vài câu rồi mới đi ra.

Chẳng mấy chốc đã thấy một tiểu a đầu mắt híp bước vào, bưng nước nóng cho Phó Cẩm Họa, định hầu hạ nàng rửa mặt súc miệng.

Phó Cẩm Họa nhìn kỹ căn phòng từ trong ra ngoài, tiểu a đầu mắt híp ấp úng nói: “Cô nương có chỗ nào không hài lòng? Những thứ này đều do công tử tự mình sai người sắp xếp đó.”

Phó Cẩm Họa chợt cảm động, bèn hỏi: “Công tử nhà ngươi đến đây sắp xếp từ bao giờ?”

Tiểu a đầu chau mày vẻ suy nghĩ, nói: “Thanh Bích nhớ là công tử vừa từ ngoài phủ về liền sai người xuống chuẩn bị đồ đạc ngay, rồi tự mình đến đây xem xét, sai người bày biện.”

Phó Cẩm Họa gật đầu không có gì nhưng trong lòng đầy ngạc nhiên, nói như vậy thì nam tử áo trắng kia đã đoán ra từ lâu rằng nàng sẽ không tìm được người thân, nhất định sẽ theo Ngũ Cừu trở về phủ, cho nên mới sai người chuẩn bị sẵn phòng khách ư?

Thanh Bích đứng hầu một bên, Phó Cẩm Họa rửa ráy xong xuôi, bèn bảo cô ta lui xuống nghỉ ngơi.

Để cả quần áo như cũ lên giường, lòng Phó Cẩm Họa như sóng cuộn dâng.

Nàng đã sớm nhận ra, Chân Phiến chính là người đóng giả làm tiểu ăn mày đưa mẩu giấy cho nàng, cũng là người đóng giả làm tiểu hòa thượng đến đưa kinh thư cho nàng trong miếu tối hôm qua.

Nói như vậy thì, nam tử áo trắng kia hiển nhiên chính là Ngu Tấn Thanh. Ngoại trừ chàng, còn ai có được phong thái như vậy?

Hôm sau khi nàng tỉnh dậy, Thanh Bích đã bưng nước nóng đến giúp nàng rửa mặt chải đầu, còn mang theo một bộ quần áo sạch, nói: “Công tử nói cô nương rửa mặt thay đồ xong thì mời đến gian trước cùng dùng cơm.”

Khi Phó Cẩm Họa vào đến gian trước đã thấy Ngu Tấn Thanh đang ngồi ngay ngắn trước bàn, trong tay còn cầm một quyển kinh thư, trên bàn bày một ấm trà cùng mấy món điểm tâm tinh xảo.

Chân Phiến đứng sau lưng Ngu Tấn Thanh, trông thấy Phó Cẩm Họa bèn chớp chớp mắt, cười lanh lợi.

Ngu Tấn Thanh gật đầu ra hiệu cho Phó Cẩm Họa ngồi xuống, nàng cũng không đa lễ, giơ tay lấy điểm tâm trên bàn ăn, nhưng chỉ thấy Ngu Tấn Thanh uống một chén trà, không dùng đồ ăn thì cảm thấy có phần kì lạ.

Chân Phiến đứng một bên thấy thế cười nói: “Cô nương đừng lấy làm lạ, công tử nhà tôi buổi sáng xưa nay chỉ uống một chén trà, đọc kinh văn, đợi đến trưa mới ăn đồ mặn, đến tối lại chỉ dùng ít đồ chay, những thứ dính dầu mỡ đều không chịu đụng vào. Bách tính trong thành An Lăng này đều nói công tử nhà tôi thân từ hoa sen mà ra, thanh khiết sáng trong vô cùng.”

Ngu Tấn Thanh lườm Chân Phiến một cái, làm vẻ giận nói: “Nhiều chuyện, những lời như thế mà cũng đem ra nói giỡn được, để người ta cười cho.”

Phó Cẩm Họa nhất thời không ngờ Ngu Tấn Thanh lại là người điều độ như vậy, vừa ngạc nhiên, lại vừa có phần tán thưởng, bèn nói: “Người ta đều nói, kinh văn có thể siêu độ cho con người thoát khỏi bể khổ, nhưng Phật ngữ cũng dạy rằng, bể khổ vô biên, nói như vậy thì đọc kinh văn rốt cuộc có thể giúp con người thoát khỏi bể khổ hay không?”

Ngu Tấn Thanh sững người, hiển nhiên không ngờ Phó Cẩm Họa lại nói những lời này, trầm ngâm một hồi mới chậm rãi nói: “Từ nhỏ ta đã được cao nhân chỉ điểm, tám tuổi đã bắt đầu đọc kinh văn buổi sáng, cho nên lâu dần thành quen, xưa nay chưa từng nghĩ đến đạo lý này. Nay cô nương nói ra thực khiến ta nhất thời không thể nào giải đáp nổi. Thôi vậy, thôi vậy, sáng nay không đọc kinh văn nữa…”

Nói đoạn, Ngu Tấn Thanh bèn đặt quyển kinh sang một bên, Chân Phiến cẩn thận cầm lấy, đặt vào trong chiếc hộp bằng gỗ đàn hương ở đằng xa, xong đâu đấy rồi mới quay lại nói: “Công tử đọc kinh văn buổi sớm vốn là chuyện mười năm không khác một ngày, nay nói phá lệ là phá lệ, nếu lão gia và tiểu thư biết được chuyện này không biết sẽ kinh ngạc đến mức nào đây.”

Phó Cẩm Họa biết người mà Chân Phiến nói nhất định là Ngu Hồng Ngạc, có điều Ngu Hồng Ngạc giờ đã vào cung làm phi, kể ra tuy không thể vinh sủng cả đời nhưng chỉ cần Ngu Tấn Thanh trấn thủ biên quan một giờ, nàng ấy sẽ có thể giữ được bình an phú quý một giờ.

Phó Cẩm Họa còn đang suy nghĩ miên man liền nghe thấy Ngu Tấn Thanh hỏi: “Cô nương, còn chưa thỉnh giáo phương danh.”

Phó Cẩm Họa do dự một hồi, đối diện với ánh mắt trong trẻo của Ngu Tấn Thanh nàng không muốn che giấu nữa bèn hạ giọng hồi đáp: “Ta họ Phó…”

Còn chưa nói tên, Ngu Tấn Thanh cũng không hỏi tiếp.

Chân Phiến ở bên cạnh cười gỡ, nói: “Thì ra là Phó cô nương, rất hân hạnh…”

Phó Cẩm Họa thấy Chân Phiến niềm nở tươi cười, đâm ra phẫn nộ, bèn làm mặt lạnh lùng, hậm hực nói: “Ngu công tử nếu đã biết thân phận của ta, cần gì phải giả vờ không biết!”

Ngu Tấn Thanh khẽ quát Chân Phiến không được xen vào, bảo Chân Phiến lui xuống, sau đó tự tay rót một chén trà cho Phó Cẩm Họa rồi mới nói: “Chẳng phải nàng cũng tự đoán ra thân phận của ta trước rồi đó sao? Nhưng nàng cũng không hề tiết lộ nửa lời với ta. Nếu nàng đã không muốn nói, ta cần gì phải hỏi?”

Phó Cẩm Họa hơi đỏ mặt, biết Ngu Tấn Thanh muốn ám chỉ hôm qua khi gặp mặt nàng đã sớm trông thấy bên eo chàng đeo một chiếc túi thơm thêu hoa văn hình đám mây, loại vải đó do cung đình ngự chế, Phó Cẩm Họa là con gái trong gia đình quan lại không có lý gì lại không biết vật này.

Thành An Lăng tuy là nơi vàng thau lẫn lộn, nhưng người có thể đeo túi thơm ngự chế hành tẩu, ngoại trừ Ngu Tấn Thanh trấn thủ biên quan thì làm gì còn ai khác?

Chỉ e khi Ngu Tấn Thanh cứu nàng trong tửu lầu cũng đã nhìn rõ thân phận của nàng từ lâu, bảo Ngũ Cừu theo nàng đi tìm người thân, chẳng qua chỉ là cho nàng chỗ lùi để giữ thể diện mà thôi.

Ngu Tấn Thanh, chàng suy nghĩ thật chu đáo.

Phó Cẩm Họa ôm chén trà trong tay, ngưng thần thu mắt nói: “Nếu Ngu công tử đã biết rõ thân phận của ta, vậy thì ta cũng không ngại nói rõ mọi chuyện. Ta muốn biết, sau khi ta bị bắt cóc, thái độ của triều đình rốt cuộc ra sao?”

Ngu Tấn Thanh đưa ánh mắt sâu thẳm của mình nhìn Phó Cẩm Họa một lát rồi lại nhìn ra chỗ khác, hướng về phía tuyết trắng tinh khôi ở trong sân, nói: “Họa phi bị bắt cóc ngay trong ngày nhập cung, long nhan phẫn nộ, hạ lệnh cho Tế Dương vương phải toàn lực đuổi theo, nhất định phải chém đầu kẻ bắt cóc Họa phi trước cửa cung.”

Phó Cẩm Họa sững người, kế đó cười lạnh lùng, sao nàng có thể không nghe ra thâm ý trong lời nói của Ngu Tấn Thanh cơ chứ? Trong chỉ dụ của Chung Ngân Hoàng, ngoại trừ việc hạ lệnh chém đầu kẻ bắt cóc nàng trước cửa cung, hoàn toàn không hề nhắc đến chuyện sống chết của nàng.

Hoặc giả, Chung Ngân Hoàng hoàn toàn không còn cần đến một phi tử đã bị bắt cóc nữa, như thế sẽ tổn hại đến thể diện hoàng gia. Nói như vậy thì, bất luận nàng có còn tấm thân trong trắng hay không đều khó tránh khỏi cái chết, mà bất kể chết theo cách nào đều sẽ chụp cho Phó Cẩm Họa cái mũ là tự tận để bảo vệ trinh tiết, rồi an táng theo nghi lễ của Họa phi.

Đến khi đó, Chung Ngân Hoàng sẽ thông cảm cho nỗi đau mất con của Phó Thần Đồ, rồi lại chọn trong số Phó Tố Cầm và Phó Nhan Thư, đưa một người nữa vào cung, để tiếp tục vinh sủng phú quý cho nhà họ Phó.

Thế nhưng, Phó Cẩm Họa vẫn còn có điều chưa rõ, nàng hỏi: “Quan binh vào miếu lục soát hôm qua, có phải là người của Ngu công tử không?”

Ngu Tấn Thanh trầm ngâm một hồi, cuối cùng cũng nói cặn kẽ đầu đuôi sự việc.

Hóa ra, hôm đó sau khi Phó Cẩm Họa bị Gia Luật Sở Tế bắt cóc, Chung Ngân Hoàng đã hạ chỉ khẩn cấp cho các châu quận trong vòng tám trăm dặm từ Tuyền Thành đến thành An Lăng, Tế Dương vương cũng dẫn ba ngàn tinh binh theo sát đằng sau.

Cho nên, từ rất lâu trước khi Phó Cẩm Họa và đoàn người Gia Luật Sở Tế tiến vào thành An Lăng, Ngu Tấn Thanh đã sớm tiếp được chỉ dụ, bố trí sẵn người ngựa ở bên ngoài thành.

Phó Cẩm Họa vẫn còn vài phần nghi hoặc, hỏi thêm: “Nếu chỉ dụ của hoàng thượng đã đến, công tử cần gì phải quan tâm đến sự sống chết của ta nữa? Lại còn bảo Chân Phiến đưa mẩu giấy cho ta làm gì?”

Sắc mặt Ngu Tấn Thanh sa sầm, đáp: “Bởi vì có người bảo ta cứu mạng nàng…”

Trong phút chốc, Phó Cẩm Họa đột nhiên hiểu ra, nghi hoặc ẩn giấu trong lòng tiêu tan như thể thoát khỏi cơn mây mù. Người mà Ngu Tấn Thanh nói nhất định là Tế Dương vương.

Nói như vậy thì, hôm đó sau khi Tế Dương vương tìm được nàng trong đống tuyết rồi nhẫn tâm để nàng quay lại bên cạnh Gia Luật Sở Tế, thực ra cũng là một sự bảo vệ nàng ư? Bởi vì nếu Phó Cẩm Họa quay về triều Thương Ly, Chung Ngân Hoàng chắc chắn sẽ hạ lệnh ban cho nàng cái chết, còn nếu đi theo Gia Luật Sở Tế, ngược lại sẽ bảo toàn được tính mạng.

Tế Dương vương, Tế Dương vương, nhớ đến vẻ mặt u ám lạnh lùng của chàng, trong lòng Phó Cẩm Họa bỗng cảm thấy quặn lại, một nỗi đau đớn âm thầm lan tỏa…

Phó Cẩm Họa ngồi trên ghế có phần chán nản, chén trà nóng trên tay đã nguội, dần dần ngay cả đầu ngón tay cũng trở nên lạnh giá.

“Nàng có dự định gì không?”

Phó Cẩm Họa nghe thấy Ngu Tấn Thanh hỏi như vậy, cười khổ đáp: “Đời người lắm sự đổi thay, bất luận là xe đưa thuận gió hay thuyền trôi ngược dòng cũng đều phải thản nhiên đối mặt.”

Ngu Tấn Thanh thay một chén trà nóng cho Phó Cẩm Họa, khẽ cười nói: “Nghe thấy tin tức như thế nàng không kinh hoàng, cũng không có chút nào lo sợ, chẳng trách Tế Dương vương lại có vài phần coi trọng. Nếu là muội muội Hồng Ngạc của ta, muội ấy cũng sẽ không khóc lóc, nhưng sẽ không thể nào kìm nén được lửa giận, đến lúc đó sẽ gây ra tai họa gì nữa e rằng chẳng ai có thể biết trước được.”

Phó Cẩm Họa thấy vẻ chiều chuộng khi Ngu Tấn Thanh nhắc tới Ngu Hồng Ngạc thì không khỏi thầm ngưỡng mộ, đáng tiếc tỷ muội trong nhà nàng không có được tình cảm ấm áp như thế, nếu không Phó Cẩm Họa nàng cũng không đến nỗi lòng dạ lạnh lùng thế này.

Hai người cứ ngồi như thế, chẳng ai nói gì.

Qua một hồi lâu, Phó Cẩm Họa định thần lại, hỏi: “Tế Dương vương có từng nhắc tới việc bảo huynh sắp xếp cho ta thế nào không?”

Ngu Tấn Thanh dường như sớm đã liệu được Phó Cẩm Họa sẽ hỏi câu này, cũng không hàm hồ, lập tức trả lời: “Đám người Gia Luật Sở Tế còn chưa vào thành, nhưng thành An Lăng vốn đã là một nơi hỗn tạp, khó có thể đảm bảo rằng không có quân tiếp ứng của bọn chúng, chúng ta không thể không đề phòng bọn chúng lại bắt cóc nàng thêm một lần nữa. Hơn nữa, chỉ dụ của hoàng thượng không thể làm trái, nếu chuyện này truyền vào trong cung, để người khác phát hiện ra hành tung của nàng, đối với nàng hay với nhà họ Phó đều vô cùng bất lợi. Cho nên, Tế Dương vương và ta đều không muốn để cho mọi người biết được thân phận của nàng, chỉ đành để nàng chịu thiệt thòi, tạm thời đóng giả làm a hoàn trong phủ của ta, ở bên cạnh ta, cũng tiện cho ta bảo vệ nàng chu toàn bất cứ lúc nào…”

Phó Cẩm Họa thoáng trầm ngâm, hồi sau mới đáp: “Nếu vậy xin cảm ơn Ngu công tử trước. Phiền công tử chuyển lời giúp ta, bất luận thế nào ta cũng muốn gặp Tế Dương vương một lần. Có những chuyện ta cần ngài ấy chính miệng hứa với ta.”

Ngu Tấn Thanh không đáp, cũng không cự tuyệt ngay, chỉ nhìn Phó Cẩm Họa thật kỹ, ánh mắt sáng mà trong trẻo, tựa như đang dò xét ngữ khí của nàng, xem rốt cuộc nàng kiên quyết đến mức nào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương