Hoàng Cung Cẩm Tú
-
Chương 11: Đôi đường khó khăn
Phó Cẩm Họa nhướng mày nhìn Tế Dương vương, khi bốn mắt nhìn nhau,
tựa như ngọc đá va chạm tạo ra muôn ngàn tia lửa, tình cảm kìm nén lâu
nay trong khoảnh khắc ấy tuôn trào không còn do dự nữa. Sau cơn gió cuộn mây vần, là tình ý dịu dàng êm ái.
Gia Luật Sở Tế cau chặt đôi lông mày lưỡi kiếm, gần như muốn nghiến gãy răng, quát: “Không ngờ lại là một đứa con gái, trước mặt năm vạn tinh binh của triều Nguyên Hy, lẽ nào bản thái tử lại chịu để cho các ngươi uy hiếp hay sao? Bản thái tử muốn xem xem, sư huynh đã bị thương rồi thì làm thế nào mà đưa hai đứa con gái bình yên rời khỏi đây?”
Gia Luật Sở Tế đột nhiên nói ra chuyện Tế Dương vương bị thương, nữ nhân bắt cóc Tề tướng quân có phần hoảng hốt, quát: “Ngươi sai rồi, xưa nay Tế Dương vương chưa từng nghĩ đến việc đưa ta đi, ta cũng chưa từng có tham vọng đó, ta dám đột nhập vào quân doanh của ngươi, là đã nắm chắc sẽ phải bỏ mạng rồi. Tế Dương vương nhất định sẽ rời khỏi quân doanh này, nếu ngài ấy bất chấp an nguy của bản thân, nhất định đòi đưa người con gái kia đi, thì ta sẽ giết cô ta, như vậy Tế Dương vương sẽ không còn vướng bận gì nữa.”
Phó Cẩm Họa đột nhiên nghe thấy cô gái kia nói thế chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu vô cùng, nhìn thiên quân vạn mã, giáp sắt sáng choang, nàng không sợ, nhưng khi nghĩ đến việc Tế Dương vương phải một mình chiến đấu khổ sở với đại quân Nguyên Hy, chưa biết chừng phải phơi thây ngoài nội cỏ, trong lòng nàng chợt cảm thấy thê lương, chỉ thấy toàn thân bỗng nhiên run lên cầm cập, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh cất giọng nói: “Cùng là nữ nhân với nhau, ta kính trọng cô có vài phần hào sảng, nhưng xưa nay ta vốn kiêu ngạo, sao có thể chịu chết trong tay cô được? Cô yên tâm, nếu thực sự đến nước đó, ta chẳng thà tự sát chứ cũng sẽ không làm liên lụy đến ngài ấy đâu.”
Tế Dương vương nắm chặt tay Phó Cẩm Họa, khẽ nói: “Bản vương không cho phép nàng nói như vậy.”
Tế Dương vương nói xong thấy Phó Cẩm Họa dường như không có phản ứng gì, lại ghé bên tai nàng khẽ quát: “Phó Cẩm Họa, bản vương nói cho nàng biết, nếu nàng thực sự có ý định đó, bản vương sẽ giết cả nhà họ Phó của nàng, giày vò tất cả những người nàng quen biết cho đến chết, kể cả Ngu Tấn Thanh…”
Phó Cẩm Họa nhướng mày nhìn Tế Dương vương, khi bốn mắt nhìn nhau, tựa như ngọc đá va chạm tạo ra muôn ngàn tia lửa, tình cảm kìm nén lâu nay, trong khoảnh khắc ấy tuôn trào không còn do dự nữa. Sau cơn gió cuộn mây vần, là tình ý dịu dàng êm ái.
Phó Cẩm Họa khẽ nói: “Nếu thiếp chết rồi, sẽ chẳng còn biết gì nữa, ngài giết ai cũng có liên quan gì đến thiếp? Nhưng nếu thiếp giương mắt nhìn ngài chết đi, ngài bảo thiếp nửa đời sau phải sống thế nào? Sống với nước mắt và nỗi hối hận cả đời, hay là áy náy đến chết?”
“Bản vương không muốn tranh cãi với nàng về chuyện này, nàng nên hiểu rõ. Những lời bản vương đã nói ra xưa nay khó có thể thu lại, nếu nàng quả thật có ý định ngu ngốc đó, thì bản vương sẽ dùng máu của bọn họ để tế nàng…” Tế Dương vương nắm mạnh tay Phó Cẩm Họa khiến nàng đau đớn, nhưng vẫn cố nhịn không kêu thành tiếng, nàng nhìn Tế Dương vương, vẻ phẫn nộ và căng thẳng trong mắt chàng không thể nào che giấu được, quả nhiên, trong lòng chàng có nàng, biết được điều đó, thế là đủ rồi.
Phó Cẩm Họa đưa tay lên má Tế Dương vương, khẽ khàng như một búi tơ mềm, nói: “Chung Hoa Ly, ngài đi cẩn thận, đừng dùng cách này giày vò thiếp nữa, bất kể là bá đạo hay dịu dàng, thiếp đều không chịu đựng nổi nữa đâu…”
Tế Dương vương hơi sững người, bàn tay nắm tay Phó Cẩm Họa bỗng nhiên nới lỏng, đúng lúc đó Phó Cẩm Họa dùng sức giằng ra, chạy về phía Gia Luật Sở Tế, Gia Luật Sở Tế cũng không nén được nỗi kinh ngạc nhưng không hề lơ là chút nào, đưa tay nắm lấy mạch môn của nàng ngay lập tức.
“Họa nhi…” Tế Dương vương khản giọng gào lên, nửa phần giận dữ nửa phần đau thương.
Phó Cẩm Họa dằn lòng, quyết không nhìn chàng lấy một lần, nói với Gia Luật Sở Tế: “Thả ngài ấy đi, ta ở lại làm con tin, ngươi nên hiểu rõ, chỉ cần ta ở lại trong quân doanh này một ngày, ngài ấy sẽ còn đến nữa.”
Ánh nhìn trong mắt Gia Luật Sở Tế bỗng nhiên trở nên u ám, nói: “Nhưng từ nay về sau, ta sẽ không còn cơ hội có thể ngang nhiên nhìn sư huynh của ta thế này nữa, có thể vượt lên trên khí thế hơn người và uy vũ của hắn, nàng nói xem, rốt cuộc ta nên vứt bỏ Tề tướng quân, hay là giúp bản thân từ nay bớt đi một kẻ kình địch bình sinh?”
Thanh kiếm kề lên cổ Tề tướng quân của Thanh Thù lại tiến lên vài phân, lập tức máu tươi trào ra, tuy biết rõ vết thương không đến nỗi mất mạng nhưng vẫn khiến người ta kinh hãi vô cùng. Thanh Thù cao giọng quát: “Gia Luật Sở Tế, ngươi nhìn đây, có phải ngươi muốn Tề tướng quân chết trước mặt ngươi không? Có phải ngươi muốn để năm vạn tinh binh của ngươi biết ngươi là kẻ máu lạnh ích kỷ thế nào không? Ngươi vì một mối tư lợi, bất chấp sự sống chết của Tề tướng quân, không tiếc uổng phí tính mạng của hắn, nếu đây chính là đạo quân thần của ngươi, thì bách tính triều Nguyên Hy làm sao tin phục ngươi được?”
“Miệng lưỡi sắc sảo lắm!” Gia Luật Sở Tế cúi xuống nói với Phó Cẩm Họa, “Kể ra cũng không thua kém gì nàng, có điều cứ hơi tí là chém chém giết giết, bản thái tử vẫn thích con gái dịu dàng một chút, giống như nàng chẳng hạn…”
Tế Dương vương không nén được cơn giận nữa, gào lên một tiếng, rút kiếm bên eo ra xông lên đâm vào phía binh sĩ ở gần, bóng đao ánh kiếm lóe lên một chốc đã chém đứt mấy cái đầu, nhưng không lâu sau Tế Dương vương rơi vào vòng hỗn chiến, lại có càng nhiều binh sĩ tiến lên vây đánh, khiến chàng không có cách gì phân thân, không thể để tâm đến chuyện tranh cãi giữa Phó Cẩm Họa và Gia Luật Sở Tế được nữa.
“Gia Luật thái tử, tốt hơn hết ngươi hãy thả ngài ấy đi…” Phó Cẩm Họa cố gắng kìm nén tâm trạng lo lắng, vẫn giữ vẻ điềm đạm, nói: “Không phải ngươi muốn biết tung tích của Cầm Long lệnh sao? Ta sẽ nói cho ngươi…”
Sắc mặt Gia Luật Sở Tế thoắt biến sang mừng rỡ, nói: “Nàng biết tung tích của Cầm Long lệnh ư? Mau nói cho ta.”
“Thả ngài ấy đi!”
“Nàng đang bỡn cợt bản thái tử ta có phải không? Bản thái tử thả hắn đi rồi, nàng lại nói nàng không biết thì bản thái tử biết làm thế nào đây?”
Phó Cẩm Họa lo lắng như ngồi trên đống lửa, mắt thấy vết thương trên bụng Tế Dương vương lại rách ra, máu tươi chảy theo vạt áo, sức lực không đủ, cánh tay trái lại thêm một vết thương, nàng sao có thể không sốt ruột?
Một người nữa cũng không kiềm chế được chính là Thanh Thù. Tuy nàng ta vừa mới làm Tề tướng quân bị thương nhưng rốt cuộc vẫn không dám giết chết hắn một cách dễ dàng, tạo thành thế nước lửa không dung, khi đó thực sự sẽ mất đi cái cớ để o ép Gia Luật Sở Tế.
Tế Dương vương vùng vẫy tựa như con thú bị giam cầm, mắt thấy thương thế trên người chàng ngày một nặng thêm, trái tim Phó Cẩm Họa nhỏ máu như thể sắp vỡ ra, lập tức ra tay rút dao bên eo Gia Luật Sở Tế, kề trước ngực mình, khẽ nói: “Thạch kích huyền lưu, thả ẩm khê đàm, long hành giáng khí, thiên ngữ tương văn,…”
Dù thanh âm của Phó Cẩm Họa cực kì nhỏ nhưng lọt vào tai Gia Luật Sở Tế tựa như sấm chớp, hắn lập tức buông bàn tay đang nắm giữ mạch môn của nàng, trong mắt không nén được vẻ kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ, quát lên: “Nàng biết, quả thực là nàng biết, không ngờ nàng lại biết khẩu quyết của Cầm Long lệnh…”
Có lẽ do thanh âm của Gia Luật Sở Tế quá lớn, các tướng sĩ đều theo tiếng đổ xô qua bên này, động tác trên tay chậm lại, Tế Dương vương liền thừa cơ lấy đầu mấy binh sĩ bên cạnh, lớn tiếng nói: “Họa nhi, Cầm Long lệnh này cả thiên hạ đều có thể biết, chỉ riêng Gia Luật Sở Tế là không được, nếu không tất sẽ thành đại họa khó lòng cứu vãn.”
Gia Luật Sở Tế lập tức nhìn về phía Tế Dương vương với ánh mắt hung bạo, tiến lên một bước, dường như động ý giết chóc, cười lạnh lùng nói: “Sư huynh, đến giờ huynh vẫn không chịu từ bỏ cái thứ gọi là tấm lòng thương tiếc chúng sinh ư? Huynh tưởng không nói cho ta biết Cầm Long lệnh đang ở đâu nghĩa là đang cứu vớt thiên hạ ư? Thế nhưng, hôm nay huynh không giữ nổi tính mạng của bản thân nữa đâu.”
Phó Cẩm Họa cầm dao đưa vào trước ngực mình, lập tức máu tuôn ra như một đóa hoa kiều mị, Phó Cẩm Họa đón ánh mắt nghi hoặc của Gia Luật Sở Tế, nói: “Gia Luật Sở Tế, thả ngài ấy đi, để ngài ấy dẫn Thanh Thù rời khỏi đây…”
Tế Dương vương nghiêng đầu nhìn qua, thấy Phó Cẩm Họa bị thương chảy máu, chỉ thấy trong lòng cay đắng, tâm trạng phức tạp khó tả dâng lên, vội nói: “Họa nhi, nàng không nên làm như vậy, Gia Luật Sở Tế không giết được ta, nhưng nàng lại dùng cách này để giày vò ta đến chết đấy!”
Còn Gia Luật Sở Tế, dù giận dữ vô cùng nhưng vẫn cố gắng nhẹ nhàng , lớn tiếng gọi quân y đến chữa trị cho Phó Cẩm Họa. Bàn tay cầm dao của Phó Cẩm Họa lại gia tăng lực, lông mày nàng cau chặt, như đang chịu đựng nỗi đau tột độ, nhưng thanh âm vẫn điềm nhiên như không, “Gia Luật Sở Tế, thả ngài ấy đi! Nếu ngươi muốn biết Cầm Long lệnh, ta là sự lựa chọn duy nhất của ngươi, nếu ta chết rồi, ngươi mãi mãi không có cách gì biết được bí mật này đâu!”
“Được, bản thái tử sẽ thả bọn chúng đi!” Trong mắt Gia Luật Sở Tế lóe lên một tia sắc bén, đốt ngón tay nắm lấy thân kiếm trắng bệch, toàn thân đằng đằng sát khí.
Thanh Thù lúc này đã kéo Tề tướng quân lại gần Tế Dương vương, không giấu được vẻ quan tâm lo lắng, thấy Tế Dương vương tự mình đứng vững mới yên tâm, nghe thấy Gia Luật Sở Tế nói vậy, liền cao giọng quát: “Cô không thể tin lời Gia Luật Sở Tế được, nếu hắn bày trận mai phục, vương gia vẫn sẽ không thể ra khỏi biên giới triều Nguyên Hy.”
Phó Cẩm Họa dường như đã sớm liệu được điều đó, lạnh nhạt nói với Gia Luật Sở Tế: “Vậy thì phiền Gia Luật thái tử cùng ta đi tiễn một đoạn, ta phải tận mắt trông thấy Tế Dương vương ra khỏi biên giới triều Nguyên Hy trước đã.”
Ánh mắt Gia Luật Sở Tế càng trở nên thâm hiểm, gần như đã chạm đến đáy của sự nhẫn nại. Phó Cẩm Họa nheo mắt, ngầm nắm bắt những tình cảm lộ ra trong mắt hắn, giả vờ không hề quan tâmlại nói: “Ngươi nên biết, cùng lắm thì ta với ngài ấy cùng chết…”
Gia Luật Sở Tế hằm hằm lườm Phó Cẩm Họa, như đang tìm chỗ sơ hở yếu đuối không được đề phòng trên người nàng, nhưng Phó Cẩm Họa cứ lặng lẽ đứng như thế, mặc cho gió thổi qua quần áo của nàng, mái tóc đen tung bay, đóa hoa nở trước ngực ngày càng diễm lệ lóa mắt, thần sắc điềm đạm trầm tĩnh, dường như trên người không hề bị thương, dường như không phải đang luận đàm chuyện sống chết.
Gia Luật Sở Tế cuối cùng vẫy tay nói: “Bản thái tử đồng ý với nàng là được chứ gì… Có điều, nàng phải xử lý vết thương trước đã. Bản thái tử không muốn trông thấy nữ nhân bị thương…”
Phó Cẩm Họa nhìn Tế Dương vương, mỉm cười với chàng, trong mắt cũng thoáng nới lỏng cảnh giác vài phần, chỉ loạng choạng vài bước rồi leo lên con ngựa ở bên cạnh, nói: “Gia Luật Sở Tế, ngươi yên tâm, chút thương tích này không làm ta chết được đâu.”
Trước sự kiên quyết của Phó Cẩm Họa, cả đoàn người cùng cưỡi ngựa phi như bay ra khỏi đại doanh.
Thanh Thù lo cho thương thế của Tế Dương vương, bèn vứt trả Tề tướng quân, cùng chàng cưỡi một ngựa, Phó Cẩm Họa không giỏi cưỡi ngựa nhưng vẫn gắng sức giục ngựa đi nhanh, Tế Dương vương biết rõ Phó Cẩm Họa lo cho mình cho nên mới tranh thủ thời gian đưa mình đến nơi an toàn. Chàng vốn định gọi Phó Cẩm Họa, hỏi thăm thương thế của nàng, nhưng cổ họng như bị mắc nghẹn thứ gì đó, mở miệng mà không thốt nên lời.
Khi đến biên giới, mặt Phó Cẩm Họa đã trắng như tờ giấy, quần áo trước ngực đã hoàn toàn nhuốm máu đỏ, không còn phân biệt được màu sắc nữa, nàng phủ phục trên lưng ngựa, mặc cho con ngựa chở nàng phóng như bay. Gia Luật Sở Tế lúc này cũng phát hiện ra nàng không ổn, đang định nhảy lên giúp nàng điều khiển ngựa, chợt phát hiện ra từ xa có bóng người dồn dập xông đến, tạo thành thế bao vây.
Người dẫn đầu chính là nam tử mặc khôi giáp trắng, khuôn mặt như ngọc, đôi mắt đen trầm tĩnh như dòng nước, khi trông thấy Phó Cẩm Họa bị thương, đôi mắt chàng rúng động, nói: “Gia Luật thái tử, ngươi làm nàng bị thương ư?”
Gia Luật Sở Tế phen này không đem theo nhiều người, nhưng chẳng hề lo lắng sợ hãi, chỉ vào Tế Dương vương, lớn tiếng cười nói: “Không phải, là hắn làm nàng ấy bị thương…”
Trong mắt Ngu Tấn Thanh dậy sóng, nhưng không nhận ra bất kì xao động lớn nào, Phó Cẩm Họa nhìn đôi mắt ấy, cũng không nhận thấy bất kì vẻ mừng giận gì, chỉ thấy nơi nào đó trong lòng dần trở nên nguội lạnh, nàng vốn từng oán hận chàng, hận chàng dễ dàng buông tay, hận chàng để mặc cho Gia Luật Sở Tế bắt nàng đi, nhưng hiện giờ nàng không còn hận nữa, giữa nàng và chàng, vốn dĩ đã không có thứ tình cảm mãnh liệt đến chết đủ để khiến hai bên từ bỏ tất cả, chẳng phải vậy sao?
Gia Luật Sở Tế không bỏ qua sự đau đớn, giằng xé trong lòng Ngu Tấn Thanh, cười lạnh lùng nói: “Ngu Tấn Thanh, hắn đã bị thương nặng, e rằng không cần ngươi ra tay cũng đủ chết rồi, nhưng nếu ngươi muốn giết hắn, đây là cơ hội duy nhất của ngươi…”
Thanh Thù ngắt lời, quát: “Ngu tướng quân, huynh là thần tử được triều đình trọng dụng, sau này đương nhiên sẽ được phong quan tấn tước, cần gì phải làm một tên loạn thần tặc tử thích sát vương hầu?”
“Phong quan tấn tước ư?” Ngu Tấn Thanh khẽ nhắc lại bốn chữ này, nói như thể tự chế nhạo mình, “Cả đời Ngu Tấn Thanh ta lẽ nào là vì bốn chữ đó sao?”
Phó Cẩm Họa phấp phỏng trong lòng, thấy Tế Dương vương gần như đã hôn mê, cái khó ló cái khôn, nàng bèn nói với Ngu Tấn Thanh: “Có thể chàng không quan tâm đến chuyện phong quan tấn tước, nhưng còn Ngu Hồng Ngạc thì sao, chàng cũng không quan tâm ư? Ngài ấy là ai kia chứ, là Tế Dương vương đó! Dựa vào thủ đoạn của ngài ấy, chẳng lẽ chàng tưởng Ngu Hồng Ngạc có thể đấu lại hay sao? Ngài ấy không thể chết được, nếu ngài ấy chết, nhà họ Ngu chẳng ai có thể sống nổi.”
Mắt Ngu Tấn Thanh lập tức lóe lên thứ ánh sáng vừa đau đớn, vừa thất vọng, chậm rãi nói: “Nàng đang nói thay cho ngài ấy sao?”
Phó Cẩm Họa cắn môi không nói nữa. Ngu Tấn Thanh hiểu rõ tâm tư của Phó Cẩm Họa, nhưng vẫn không dám làm gì Tế Dương vương. Nàng nói đúng, ngài ấy là Tế Dương vương, Tế Dương vương mưu lược quyết đoán, dựa vào thủ đoạn của ngài ấy chắc chắn không tính toán sai lệch chỗ nào, chàng sao có thể mạo hiểm, đặt nhà họ Ngu lên đầu sóng ngọn gió được.
Tế Dương vương lúc này khẽ gọi một tiếng “Họa nhi”, Phó Cẩm Họa hơi run người suýt thì ngã ngựa, cố gắng chịu đựng đến trước mặt Tế Dương vương, dùng tay vuốt ve khuôn mặt chàng, nói: “Ngài chịu khó dưỡng thương, thiếp đợi ngài khỏe lại rồi đến đón thiếp…”
Nói đoạn, đang định quay người bỏ đi, ai ngờ Tế Dương vương giơ tay nắm lấy cổ tay nàng, mặc cho Phó Cẩm Họa vùng vẫy thế nào cũng không giằng ra được, mắt thấy vết thương trên bụng Tế Dương vương vẫn chảy máu, Phó Cẩm Họa nhìn Thanh Thù nói: “Hãy chăm sóc cẩn thận cho ngài ấy, đừng vì ta mà mạo hiểm thêm nữa. Ta có thể ra khỏi triều Nguyên Hy hay không là số phận của ta, đừng vì ta mà hi sinh thêm người vô tội.”
Khoảnh khắc đó, Thanh Thù thấy Phó Cẩm Họa tuy toàn thân đẫm máu, mặt trắng như tờ giấy nhưng vẫn không giấu được dáng vẻ tuyệt trần, thần thái điềm tĩnh như không, cúi đầu nhìn thấu cõi đời của nàng, chẳng ai có thể coi thường. Thanh Thù cuối cùng đã hiểu, vì sao Tế Dương vương xưa nay trầm ngâm ít nói, lại có thể vì nàng, mà bất chấp cả thương thế, đơn thương độc mã chạy đi cứu nàng.
“Vương gia, xin lỗi…” Thanh Thù ra tay điểm huyệt Tế Dương vương, sau đó vung roi ngựa, vượt qua trùng trùng binh sĩ phóng đi.
Phó Cẩm Họa lại nhìn Ngu Tấn Thanh, ánh mắt u sầu, khẽ nở nụ cười nhạt, nói: “Chàng không giết ngài ấy, thiếp xin nhớ ân tình của chàng.” Nói đoạn, nàng quay người đi về phía triều Nguyên Hy.
Lời thề sau lưng theo gió tan đi, những tình cảm ấm áp dưới gốc hoa lê tựa như mối tương tư nhàn nhạt diễn ra trong nháy mắt, đã hoàn toàn biến mất.
“Tiểu Tứ…” Ngu Tấn Thanh giơ tay trong không trung, cuối cùng không cất tiếng gọi nàng, chỉ thấy Gia Luật Sở Tế ôm Phó Cẩm Họa đi xa dần, ánh mắt hắn cũng tựa như viên ngọc lưu ly vụn vỡ, lóe lên hàng ngàn tia sáng, phản chiếu vẻ u ám và đau thương.
Gia Luật Sở Tế cúi đầu, thấy hơi thở của Phó Cẩm Họa trong lòng trở nên yếu ớt, hắn lầm bầm khẽ nói điều gì đó, rồi không kìm được, khẽ mắng một câu, giục tùy tùng phóng ngựa nhanh chóng về quân doanh truyền quân y đến đây. Hắn không dám giục ngựa chạy nhanh, bởi vết thương trên người Phó Cẩm Họa không nặng, nhưng vì đường xóc lại tốn nhiều thời gian, đã mất máu quá nhiều, nếu còn vội vã trở về nữa, e rằng…
Gia Luật Sở Tế cũng có phần kinh ngạc, từ bao giờ hắn lại căng thẳng vì một người con gái thế này, còn không thể chịu đựng được khi thấy nàng chịu bất kì khổ sở nào, cho dù hôm nay không giết được Tế Dương vương, cho dù hôm nay không lấy được Cầm Long lệnh, nhưng hiện giờ hắn có thể ôm nàng vào lòng, đã cảm thấy đó là niềm vui cả đời này khó lòng có được. Hơn nữa, người con gái này còn biết khẩu quyết của Cầm Long lệnh.
Về đến quân doanh, sau khi quân y băng bó xong xuôi cho Phó Cẩm Họa bèn nhìn sang Gia Luật Sở Tế, nói: “Thái tử điện hạ, thương thế của cô nương không quá nặng nhưng bị mất nhiều máu, cho nên thân thể suy nhược nặng. Hơn nữa, vết thương của cô nương ở trên ngực, còn cần có thuốc liền sẹo, nếu không, e rằng sẽ để lại sẹo.”
“Trong hoàng cung thiếu gì phương thuốc bí truyền, nhưng chuyến đi này ngàn dặm xa xôi, thời gian đi lại rất dài, e rằng không có lợi cho thương thế của cô nương.”
“Thái tử, trong phủ Ngu tướng quân chưa biết chừng có thứ thuốc này, chi bằng sai người đi ăn trộm về đây.”
Gia Luật Sở Tế chau mày, giơ tay cho quân y lui xuống, trong lòng đang tính toán xem phải làm thế nào. Gia Luật Sở Tế nhìn từ cửa sổ vào, thấy Phó Cẩm Họa yên tĩnh chìm trong giấc ngủ, hàng mi dày đổ bóng như nửa vầng trăng, không khỏi rung động trong lòng, lập tức quay người bỏ đi.
Đêm hôm đó, tại Ngu phủ.
Một bóng đen xuyên qua ba trạm gác lẻn vào thư phòng, khi bước vào chợt do dự trong chốc lát, đúng lúc đó trong thư phòng vang lên giọng nói trong trẻo dễ nghe, “Gia Luật thái tử, có phải ngài đang thấy lạ, là tại sao đêm nay trong phủ của ta lại phòng bị lại lơ là đến thế, để ngài dễ dàng vào được đến đây?”
Gia Luật Sở Tế tháo khăn che mặt, đẩy cửa bước vào, thấy trên bàn đặt mấy chiếc bình ngọc tinh xảo, bèn cười lớn nói: “Thì ra Ngu công tử đã đoán ra bản thái tử sẽ đến. Nếu đã như vậy, bản thái tử cũng không khách khí nữa, xin đa tạ.”
“Thuốc này là cho nàng ấy, không cần Gia Luật thái tử phải cảm ơn.”
Gia Luật Sở Tế không tỏ vẻ tức giận, vẫn cười nhạt như không, nói: “Có điều đáng tiếc cho tâm ý của Ngu tướng quân rồi, hiện giờ, e rằng thứ nàng không muốn dùng nhất chính là thuốc của ngươi.”
Trong mắt Ngu Tấn Thanh lóe lên chút tự chế nhạo, lạnh nhạt nói: “Gia Luật thái tử có thể không cần phải nói cho nàng ấy biết.”
“Đúng thế, bản thái tử sẽ không nói cho nàng ấy biết đâu.” Gia Luật Sở Tế tựa như cố ý nhấn mạnh, lại nói, “Ngu Tấn Thanh, ngươi nhớ lấy, lần này là ngươi tự tay đẩy nàng ấy đi đó…”
Nói đoạn, Gia Luật Sở Tế cầm bình ngọc trên bàn rồi phi thân bỏ đi.
Chân Phiến đi vào, vội nói: “Công tử, chẳng lẽ cứ thế thả hắn đi sao? Hiện giờ hai nước giao chiến, nếu chúng ta có thể bắt được Gia Luật Sở Tế, tuy không thể đơn giản giết hắn là xong, nhưng đã có vốn để đàm phán, ít nhất cũng có thể khiến bọn chúng phải cống nạp hai tòa thành trì.”
“Không phải là không thể bắt hắn, nhưng đừng quên tiểu Tứ vẫn ở trong tay hắn. Ta đã làm tổn thương nàng ấy một lần, sao có thể lại làm tổn thương nàng ấy đến lần thứ hai?”
“Công tử làm như vậy, cũng là thân bất do kỷ mà. Tế Dương vương được chỉ dụ của hoàng thượng đích thân đến thành An Lăng, nếu để Tế Dương vương biết được tình cảm giữa công tử và Tứ cô nương, ngài ấy tất sẽ làm khó công tử vào những lúc quan trọng. Hơn nữa Hồng Ngạc tiểu thư ở trong cung hầu vua đã mang thai, nếu lại làm liên lụy đến cô ấy, chỉ e…”
Ngu Tấn Thanh đứng quay lưng lại, thân hình lạc lõng, ánh trăng tuôn vào từ cửa sổ phản chiếu thứ ánh sáng nhàn nhạt, chiếu sáng quyển kinh trên bàn. Chân Phiến biện bạch cho Ngu Tấn Thanh, càng nói giọng càng nhỏ, bất luận thế nào trong lòng hắn cũng biết, Tứ cô nương và công tử chẳng thể nào quay lại như ngày trước được nữa.
“Chân Phiến, hiện giờ Tế Dương vương đã quay về doanh địa của ngài ấy chưa? Thương thế của ngài ấy ra sao rồi?”
Thì ra, lần này Tế Dương vương đến thành An Lăng là phụng chỉ dụ của hoàng thượng thống soái ba quân, đẩy lùi sự xâm chiếm của triều Nguyên Hy, đồng thời phải bắt quân chủ triều Nguyên Hy lập thệ, trong vòng mười năm không được xâm phạm biên quan nữa. Trên đường đến đây, Tế Dương vương được tin Phó Cẩm Họa bị Gia Luật Sở Tế bắt cóc, trong lúc lo lắng chỉ dẫn theo Thanh Thù và vài người đi suốt đêm, ai ngờ trên đường vẫn gặp nhiều lần mai phục, bị thương ở bụng. Tế Dương vương băng bó đơn giản xong, bất chấp sự ngăn cản của Thanh Thù, đột nhập vào trong doanh trại, dẫn đến những chuyện xảy ra phía sau.
Cho nên, dù Gia Luật Sở Tế đưa lời khiêu khích thế nào, Ngu Tấn Thanh cũng sẽ không làm gì Tế Dương vương, bởi lẽ quân tinh nhuệ của ngài ấy đã đóng trong thành An Lăng. Không những thế, trong lòng chàng vẫn còn nỗi phiền muộn chưa rũ bỏ được, đó chính là sự căng thẳng và bảo vệ rất rõ ràng của Phó Cẩm Họa dành cho Tế Dương vương.
Chân Phiến giờ mới trả lời: “Tế Dương vương đã quay về đại doanh ở phía nam thành An Lăng, lần này ngài ấy mang theo mấy vạn tinh binh, lương thảo đầy đủ, e rằng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không lui binh. Nếu hoàng thượng đã hạ chỉ bắt công tử giao binh quyền cho Tế Dương vương, chi bằng, chi bằng công tử thừa cơ, thừa cơ…”
Ngu Tấn Thanh liếc nhìn Chân Phiến, Chân Phiến vội cúi đầu xuống, lí nhí: “Bỏ qua cơ hội hôm nay, chúng ta sẽ chẳng bao giờ còn có cơ hội giết được ngài ấy nữa. Nếu không phải vì Tiểu Tứ, ngài ấy sao có thể đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế? Cũng chỉ có vì Tiểu Tứ, ngài ấy mới hành động nông nổi như vậy.”
Trong lịch sử luôn có những người phụ nữ mà vai trò của họ được nâng cao đến vô hạn, hoặc bị gọi là hồng nhan họa quốc, mê hoặc chúng sinh, hay hại nước hại dân, nhưng mọi thứ đều chỉ là hiện tượng bề nổi mà thôi, thực chất bên trong là tình cảm. Chính vì tình cảm tối thượng lấn át lý trí, nên mới gây ra những chuyện điên rồ.
Mọi thứ đều không thể giải thích, chỉ có thể lĩnh ngộ, còn về việc ngộ ra được bao nhiêu, chỉ có thể tùy vào tình duyên của từng người.
Trong cuộc đời rốt cuộc có bao nhiêu cơ duyên có thể khiến người ta không tiếc phung phí tình cảm của mình? Tuy đó là một con số không xác định, nhưng Ngu Tấn Thanh lại đoan chắc rằng, dù không rõ thì đó cũng là một con số ít ỏi, ít đến mức đáng thương, cho nên chàng cũng biết, cả đời này, Tế Dương vương sẽ không bao giờ hành động ngông cuồng bất chấp tính mạng như thế nữa.
Có những chuyện, đời người chỉ làm một lần đã đủ rung động chúng sinh, không có gì đáng tiếc. Có những chuyện, cho dù ngày đêm làm không ngừng nghỉ, cũng chẳng thể gợn lên một cơn sóng nhỏ, tựa như dòng nước chết dưới đầm sâu.
Vào thời khắc thích hợp nhất, Tế Dương vương đã lựa chọn phương thức ấy, hoàn toàn chiếm giữ trái tim Phó Cẩm Họa. Từ nay về sau, trước bất kì chỉ lệnh gì của Tế Dương vương, nàng cũng sẽ không mảy may do dự chút nào nữa.
Tế Dương vương, đây quả thực là chiêu số cao minh nhất của ngài!
Ngu Tấn Thanh lặng lẽ suy nghĩ, càng cố gắng nghĩ mọi chuyện theo hướng đơn giản lại càng thấy trong lòng thêm phần cay đắng, Chân Phiến đã lui xuống đi nghỉ từ lâu, còn chàng vẫn đứng đó, bên cửa sổ, bóng hình khôi ngô đổ tràn trên mặt đất, cứ thế cả đêm, không hề chợp mắt.
Gia Luật Sở Tế cau chặt đôi lông mày lưỡi kiếm, gần như muốn nghiến gãy răng, quát: “Không ngờ lại là một đứa con gái, trước mặt năm vạn tinh binh của triều Nguyên Hy, lẽ nào bản thái tử lại chịu để cho các ngươi uy hiếp hay sao? Bản thái tử muốn xem xem, sư huynh đã bị thương rồi thì làm thế nào mà đưa hai đứa con gái bình yên rời khỏi đây?”
Gia Luật Sở Tế đột nhiên nói ra chuyện Tế Dương vương bị thương, nữ nhân bắt cóc Tề tướng quân có phần hoảng hốt, quát: “Ngươi sai rồi, xưa nay Tế Dương vương chưa từng nghĩ đến việc đưa ta đi, ta cũng chưa từng có tham vọng đó, ta dám đột nhập vào quân doanh của ngươi, là đã nắm chắc sẽ phải bỏ mạng rồi. Tế Dương vương nhất định sẽ rời khỏi quân doanh này, nếu ngài ấy bất chấp an nguy của bản thân, nhất định đòi đưa người con gái kia đi, thì ta sẽ giết cô ta, như vậy Tế Dương vương sẽ không còn vướng bận gì nữa.”
Phó Cẩm Họa đột nhiên nghe thấy cô gái kia nói thế chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu vô cùng, nhìn thiên quân vạn mã, giáp sắt sáng choang, nàng không sợ, nhưng khi nghĩ đến việc Tế Dương vương phải một mình chiến đấu khổ sở với đại quân Nguyên Hy, chưa biết chừng phải phơi thây ngoài nội cỏ, trong lòng nàng chợt cảm thấy thê lương, chỉ thấy toàn thân bỗng nhiên run lên cầm cập, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh cất giọng nói: “Cùng là nữ nhân với nhau, ta kính trọng cô có vài phần hào sảng, nhưng xưa nay ta vốn kiêu ngạo, sao có thể chịu chết trong tay cô được? Cô yên tâm, nếu thực sự đến nước đó, ta chẳng thà tự sát chứ cũng sẽ không làm liên lụy đến ngài ấy đâu.”
Tế Dương vương nắm chặt tay Phó Cẩm Họa, khẽ nói: “Bản vương không cho phép nàng nói như vậy.”
Tế Dương vương nói xong thấy Phó Cẩm Họa dường như không có phản ứng gì, lại ghé bên tai nàng khẽ quát: “Phó Cẩm Họa, bản vương nói cho nàng biết, nếu nàng thực sự có ý định đó, bản vương sẽ giết cả nhà họ Phó của nàng, giày vò tất cả những người nàng quen biết cho đến chết, kể cả Ngu Tấn Thanh…”
Phó Cẩm Họa nhướng mày nhìn Tế Dương vương, khi bốn mắt nhìn nhau, tựa như ngọc đá va chạm tạo ra muôn ngàn tia lửa, tình cảm kìm nén lâu nay, trong khoảnh khắc ấy tuôn trào không còn do dự nữa. Sau cơn gió cuộn mây vần, là tình ý dịu dàng êm ái.
Phó Cẩm Họa khẽ nói: “Nếu thiếp chết rồi, sẽ chẳng còn biết gì nữa, ngài giết ai cũng có liên quan gì đến thiếp? Nhưng nếu thiếp giương mắt nhìn ngài chết đi, ngài bảo thiếp nửa đời sau phải sống thế nào? Sống với nước mắt và nỗi hối hận cả đời, hay là áy náy đến chết?”
“Bản vương không muốn tranh cãi với nàng về chuyện này, nàng nên hiểu rõ. Những lời bản vương đã nói ra xưa nay khó có thể thu lại, nếu nàng quả thật có ý định ngu ngốc đó, thì bản vương sẽ dùng máu của bọn họ để tế nàng…” Tế Dương vương nắm mạnh tay Phó Cẩm Họa khiến nàng đau đớn, nhưng vẫn cố nhịn không kêu thành tiếng, nàng nhìn Tế Dương vương, vẻ phẫn nộ và căng thẳng trong mắt chàng không thể nào che giấu được, quả nhiên, trong lòng chàng có nàng, biết được điều đó, thế là đủ rồi.
Phó Cẩm Họa đưa tay lên má Tế Dương vương, khẽ khàng như một búi tơ mềm, nói: “Chung Hoa Ly, ngài đi cẩn thận, đừng dùng cách này giày vò thiếp nữa, bất kể là bá đạo hay dịu dàng, thiếp đều không chịu đựng nổi nữa đâu…”
Tế Dương vương hơi sững người, bàn tay nắm tay Phó Cẩm Họa bỗng nhiên nới lỏng, đúng lúc đó Phó Cẩm Họa dùng sức giằng ra, chạy về phía Gia Luật Sở Tế, Gia Luật Sở Tế cũng không nén được nỗi kinh ngạc nhưng không hề lơ là chút nào, đưa tay nắm lấy mạch môn của nàng ngay lập tức.
“Họa nhi…” Tế Dương vương khản giọng gào lên, nửa phần giận dữ nửa phần đau thương.
Phó Cẩm Họa dằn lòng, quyết không nhìn chàng lấy một lần, nói với Gia Luật Sở Tế: “Thả ngài ấy đi, ta ở lại làm con tin, ngươi nên hiểu rõ, chỉ cần ta ở lại trong quân doanh này một ngày, ngài ấy sẽ còn đến nữa.”
Ánh nhìn trong mắt Gia Luật Sở Tế bỗng nhiên trở nên u ám, nói: “Nhưng từ nay về sau, ta sẽ không còn cơ hội có thể ngang nhiên nhìn sư huynh của ta thế này nữa, có thể vượt lên trên khí thế hơn người và uy vũ của hắn, nàng nói xem, rốt cuộc ta nên vứt bỏ Tề tướng quân, hay là giúp bản thân từ nay bớt đi một kẻ kình địch bình sinh?”
Thanh kiếm kề lên cổ Tề tướng quân của Thanh Thù lại tiến lên vài phân, lập tức máu tươi trào ra, tuy biết rõ vết thương không đến nỗi mất mạng nhưng vẫn khiến người ta kinh hãi vô cùng. Thanh Thù cao giọng quát: “Gia Luật Sở Tế, ngươi nhìn đây, có phải ngươi muốn Tề tướng quân chết trước mặt ngươi không? Có phải ngươi muốn để năm vạn tinh binh của ngươi biết ngươi là kẻ máu lạnh ích kỷ thế nào không? Ngươi vì một mối tư lợi, bất chấp sự sống chết của Tề tướng quân, không tiếc uổng phí tính mạng của hắn, nếu đây chính là đạo quân thần của ngươi, thì bách tính triều Nguyên Hy làm sao tin phục ngươi được?”
“Miệng lưỡi sắc sảo lắm!” Gia Luật Sở Tế cúi xuống nói với Phó Cẩm Họa, “Kể ra cũng không thua kém gì nàng, có điều cứ hơi tí là chém chém giết giết, bản thái tử vẫn thích con gái dịu dàng một chút, giống như nàng chẳng hạn…”
Tế Dương vương không nén được cơn giận nữa, gào lên một tiếng, rút kiếm bên eo ra xông lên đâm vào phía binh sĩ ở gần, bóng đao ánh kiếm lóe lên một chốc đã chém đứt mấy cái đầu, nhưng không lâu sau Tế Dương vương rơi vào vòng hỗn chiến, lại có càng nhiều binh sĩ tiến lên vây đánh, khiến chàng không có cách gì phân thân, không thể để tâm đến chuyện tranh cãi giữa Phó Cẩm Họa và Gia Luật Sở Tế được nữa.
“Gia Luật thái tử, tốt hơn hết ngươi hãy thả ngài ấy đi…” Phó Cẩm Họa cố gắng kìm nén tâm trạng lo lắng, vẫn giữ vẻ điềm đạm, nói: “Không phải ngươi muốn biết tung tích của Cầm Long lệnh sao? Ta sẽ nói cho ngươi…”
Sắc mặt Gia Luật Sở Tế thoắt biến sang mừng rỡ, nói: “Nàng biết tung tích của Cầm Long lệnh ư? Mau nói cho ta.”
“Thả ngài ấy đi!”
“Nàng đang bỡn cợt bản thái tử ta có phải không? Bản thái tử thả hắn đi rồi, nàng lại nói nàng không biết thì bản thái tử biết làm thế nào đây?”
Phó Cẩm Họa lo lắng như ngồi trên đống lửa, mắt thấy vết thương trên bụng Tế Dương vương lại rách ra, máu tươi chảy theo vạt áo, sức lực không đủ, cánh tay trái lại thêm một vết thương, nàng sao có thể không sốt ruột?
Một người nữa cũng không kiềm chế được chính là Thanh Thù. Tuy nàng ta vừa mới làm Tề tướng quân bị thương nhưng rốt cuộc vẫn không dám giết chết hắn một cách dễ dàng, tạo thành thế nước lửa không dung, khi đó thực sự sẽ mất đi cái cớ để o ép Gia Luật Sở Tế.
Tế Dương vương vùng vẫy tựa như con thú bị giam cầm, mắt thấy thương thế trên người chàng ngày một nặng thêm, trái tim Phó Cẩm Họa nhỏ máu như thể sắp vỡ ra, lập tức ra tay rút dao bên eo Gia Luật Sở Tế, kề trước ngực mình, khẽ nói: “Thạch kích huyền lưu, thả ẩm khê đàm, long hành giáng khí, thiên ngữ tương văn,…”
Dù thanh âm của Phó Cẩm Họa cực kì nhỏ nhưng lọt vào tai Gia Luật Sở Tế tựa như sấm chớp, hắn lập tức buông bàn tay đang nắm giữ mạch môn của nàng, trong mắt không nén được vẻ kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ, quát lên: “Nàng biết, quả thực là nàng biết, không ngờ nàng lại biết khẩu quyết của Cầm Long lệnh…”
Có lẽ do thanh âm của Gia Luật Sở Tế quá lớn, các tướng sĩ đều theo tiếng đổ xô qua bên này, động tác trên tay chậm lại, Tế Dương vương liền thừa cơ lấy đầu mấy binh sĩ bên cạnh, lớn tiếng nói: “Họa nhi, Cầm Long lệnh này cả thiên hạ đều có thể biết, chỉ riêng Gia Luật Sở Tế là không được, nếu không tất sẽ thành đại họa khó lòng cứu vãn.”
Gia Luật Sở Tế lập tức nhìn về phía Tế Dương vương với ánh mắt hung bạo, tiến lên một bước, dường như động ý giết chóc, cười lạnh lùng nói: “Sư huynh, đến giờ huynh vẫn không chịu từ bỏ cái thứ gọi là tấm lòng thương tiếc chúng sinh ư? Huynh tưởng không nói cho ta biết Cầm Long lệnh đang ở đâu nghĩa là đang cứu vớt thiên hạ ư? Thế nhưng, hôm nay huynh không giữ nổi tính mạng của bản thân nữa đâu.”
Phó Cẩm Họa cầm dao đưa vào trước ngực mình, lập tức máu tuôn ra như một đóa hoa kiều mị, Phó Cẩm Họa đón ánh mắt nghi hoặc của Gia Luật Sở Tế, nói: “Gia Luật Sở Tế, thả ngài ấy đi, để ngài ấy dẫn Thanh Thù rời khỏi đây…”
Tế Dương vương nghiêng đầu nhìn qua, thấy Phó Cẩm Họa bị thương chảy máu, chỉ thấy trong lòng cay đắng, tâm trạng phức tạp khó tả dâng lên, vội nói: “Họa nhi, nàng không nên làm như vậy, Gia Luật Sở Tế không giết được ta, nhưng nàng lại dùng cách này để giày vò ta đến chết đấy!”
Còn Gia Luật Sở Tế, dù giận dữ vô cùng nhưng vẫn cố gắng nhẹ nhàng , lớn tiếng gọi quân y đến chữa trị cho Phó Cẩm Họa. Bàn tay cầm dao của Phó Cẩm Họa lại gia tăng lực, lông mày nàng cau chặt, như đang chịu đựng nỗi đau tột độ, nhưng thanh âm vẫn điềm nhiên như không, “Gia Luật Sở Tế, thả ngài ấy đi! Nếu ngươi muốn biết Cầm Long lệnh, ta là sự lựa chọn duy nhất của ngươi, nếu ta chết rồi, ngươi mãi mãi không có cách gì biết được bí mật này đâu!”
“Được, bản thái tử sẽ thả bọn chúng đi!” Trong mắt Gia Luật Sở Tế lóe lên một tia sắc bén, đốt ngón tay nắm lấy thân kiếm trắng bệch, toàn thân đằng đằng sát khí.
Thanh Thù lúc này đã kéo Tề tướng quân lại gần Tế Dương vương, không giấu được vẻ quan tâm lo lắng, thấy Tế Dương vương tự mình đứng vững mới yên tâm, nghe thấy Gia Luật Sở Tế nói vậy, liền cao giọng quát: “Cô không thể tin lời Gia Luật Sở Tế được, nếu hắn bày trận mai phục, vương gia vẫn sẽ không thể ra khỏi biên giới triều Nguyên Hy.”
Phó Cẩm Họa dường như đã sớm liệu được điều đó, lạnh nhạt nói với Gia Luật Sở Tế: “Vậy thì phiền Gia Luật thái tử cùng ta đi tiễn một đoạn, ta phải tận mắt trông thấy Tế Dương vương ra khỏi biên giới triều Nguyên Hy trước đã.”
Ánh mắt Gia Luật Sở Tế càng trở nên thâm hiểm, gần như đã chạm đến đáy của sự nhẫn nại. Phó Cẩm Họa nheo mắt, ngầm nắm bắt những tình cảm lộ ra trong mắt hắn, giả vờ không hề quan tâmlại nói: “Ngươi nên biết, cùng lắm thì ta với ngài ấy cùng chết…”
Gia Luật Sở Tế hằm hằm lườm Phó Cẩm Họa, như đang tìm chỗ sơ hở yếu đuối không được đề phòng trên người nàng, nhưng Phó Cẩm Họa cứ lặng lẽ đứng như thế, mặc cho gió thổi qua quần áo của nàng, mái tóc đen tung bay, đóa hoa nở trước ngực ngày càng diễm lệ lóa mắt, thần sắc điềm đạm trầm tĩnh, dường như trên người không hề bị thương, dường như không phải đang luận đàm chuyện sống chết.
Gia Luật Sở Tế cuối cùng vẫy tay nói: “Bản thái tử đồng ý với nàng là được chứ gì… Có điều, nàng phải xử lý vết thương trước đã. Bản thái tử không muốn trông thấy nữ nhân bị thương…”
Phó Cẩm Họa nhìn Tế Dương vương, mỉm cười với chàng, trong mắt cũng thoáng nới lỏng cảnh giác vài phần, chỉ loạng choạng vài bước rồi leo lên con ngựa ở bên cạnh, nói: “Gia Luật Sở Tế, ngươi yên tâm, chút thương tích này không làm ta chết được đâu.”
Trước sự kiên quyết của Phó Cẩm Họa, cả đoàn người cùng cưỡi ngựa phi như bay ra khỏi đại doanh.
Thanh Thù lo cho thương thế của Tế Dương vương, bèn vứt trả Tề tướng quân, cùng chàng cưỡi một ngựa, Phó Cẩm Họa không giỏi cưỡi ngựa nhưng vẫn gắng sức giục ngựa đi nhanh, Tế Dương vương biết rõ Phó Cẩm Họa lo cho mình cho nên mới tranh thủ thời gian đưa mình đến nơi an toàn. Chàng vốn định gọi Phó Cẩm Họa, hỏi thăm thương thế của nàng, nhưng cổ họng như bị mắc nghẹn thứ gì đó, mở miệng mà không thốt nên lời.
Khi đến biên giới, mặt Phó Cẩm Họa đã trắng như tờ giấy, quần áo trước ngực đã hoàn toàn nhuốm máu đỏ, không còn phân biệt được màu sắc nữa, nàng phủ phục trên lưng ngựa, mặc cho con ngựa chở nàng phóng như bay. Gia Luật Sở Tế lúc này cũng phát hiện ra nàng không ổn, đang định nhảy lên giúp nàng điều khiển ngựa, chợt phát hiện ra từ xa có bóng người dồn dập xông đến, tạo thành thế bao vây.
Người dẫn đầu chính là nam tử mặc khôi giáp trắng, khuôn mặt như ngọc, đôi mắt đen trầm tĩnh như dòng nước, khi trông thấy Phó Cẩm Họa bị thương, đôi mắt chàng rúng động, nói: “Gia Luật thái tử, ngươi làm nàng bị thương ư?”
Gia Luật Sở Tế phen này không đem theo nhiều người, nhưng chẳng hề lo lắng sợ hãi, chỉ vào Tế Dương vương, lớn tiếng cười nói: “Không phải, là hắn làm nàng ấy bị thương…”
Trong mắt Ngu Tấn Thanh dậy sóng, nhưng không nhận ra bất kì xao động lớn nào, Phó Cẩm Họa nhìn đôi mắt ấy, cũng không nhận thấy bất kì vẻ mừng giận gì, chỉ thấy nơi nào đó trong lòng dần trở nên nguội lạnh, nàng vốn từng oán hận chàng, hận chàng dễ dàng buông tay, hận chàng để mặc cho Gia Luật Sở Tế bắt nàng đi, nhưng hiện giờ nàng không còn hận nữa, giữa nàng và chàng, vốn dĩ đã không có thứ tình cảm mãnh liệt đến chết đủ để khiến hai bên từ bỏ tất cả, chẳng phải vậy sao?
Gia Luật Sở Tế không bỏ qua sự đau đớn, giằng xé trong lòng Ngu Tấn Thanh, cười lạnh lùng nói: “Ngu Tấn Thanh, hắn đã bị thương nặng, e rằng không cần ngươi ra tay cũng đủ chết rồi, nhưng nếu ngươi muốn giết hắn, đây là cơ hội duy nhất của ngươi…”
Thanh Thù ngắt lời, quát: “Ngu tướng quân, huynh là thần tử được triều đình trọng dụng, sau này đương nhiên sẽ được phong quan tấn tước, cần gì phải làm một tên loạn thần tặc tử thích sát vương hầu?”
“Phong quan tấn tước ư?” Ngu Tấn Thanh khẽ nhắc lại bốn chữ này, nói như thể tự chế nhạo mình, “Cả đời Ngu Tấn Thanh ta lẽ nào là vì bốn chữ đó sao?”
Phó Cẩm Họa phấp phỏng trong lòng, thấy Tế Dương vương gần như đã hôn mê, cái khó ló cái khôn, nàng bèn nói với Ngu Tấn Thanh: “Có thể chàng không quan tâm đến chuyện phong quan tấn tước, nhưng còn Ngu Hồng Ngạc thì sao, chàng cũng không quan tâm ư? Ngài ấy là ai kia chứ, là Tế Dương vương đó! Dựa vào thủ đoạn của ngài ấy, chẳng lẽ chàng tưởng Ngu Hồng Ngạc có thể đấu lại hay sao? Ngài ấy không thể chết được, nếu ngài ấy chết, nhà họ Ngu chẳng ai có thể sống nổi.”
Mắt Ngu Tấn Thanh lập tức lóe lên thứ ánh sáng vừa đau đớn, vừa thất vọng, chậm rãi nói: “Nàng đang nói thay cho ngài ấy sao?”
Phó Cẩm Họa cắn môi không nói nữa. Ngu Tấn Thanh hiểu rõ tâm tư của Phó Cẩm Họa, nhưng vẫn không dám làm gì Tế Dương vương. Nàng nói đúng, ngài ấy là Tế Dương vương, Tế Dương vương mưu lược quyết đoán, dựa vào thủ đoạn của ngài ấy chắc chắn không tính toán sai lệch chỗ nào, chàng sao có thể mạo hiểm, đặt nhà họ Ngu lên đầu sóng ngọn gió được.
Tế Dương vương lúc này khẽ gọi một tiếng “Họa nhi”, Phó Cẩm Họa hơi run người suýt thì ngã ngựa, cố gắng chịu đựng đến trước mặt Tế Dương vương, dùng tay vuốt ve khuôn mặt chàng, nói: “Ngài chịu khó dưỡng thương, thiếp đợi ngài khỏe lại rồi đến đón thiếp…”
Nói đoạn, đang định quay người bỏ đi, ai ngờ Tế Dương vương giơ tay nắm lấy cổ tay nàng, mặc cho Phó Cẩm Họa vùng vẫy thế nào cũng không giằng ra được, mắt thấy vết thương trên bụng Tế Dương vương vẫn chảy máu, Phó Cẩm Họa nhìn Thanh Thù nói: “Hãy chăm sóc cẩn thận cho ngài ấy, đừng vì ta mà mạo hiểm thêm nữa. Ta có thể ra khỏi triều Nguyên Hy hay không là số phận của ta, đừng vì ta mà hi sinh thêm người vô tội.”
Khoảnh khắc đó, Thanh Thù thấy Phó Cẩm Họa tuy toàn thân đẫm máu, mặt trắng như tờ giấy nhưng vẫn không giấu được dáng vẻ tuyệt trần, thần thái điềm tĩnh như không, cúi đầu nhìn thấu cõi đời của nàng, chẳng ai có thể coi thường. Thanh Thù cuối cùng đã hiểu, vì sao Tế Dương vương xưa nay trầm ngâm ít nói, lại có thể vì nàng, mà bất chấp cả thương thế, đơn thương độc mã chạy đi cứu nàng.
“Vương gia, xin lỗi…” Thanh Thù ra tay điểm huyệt Tế Dương vương, sau đó vung roi ngựa, vượt qua trùng trùng binh sĩ phóng đi.
Phó Cẩm Họa lại nhìn Ngu Tấn Thanh, ánh mắt u sầu, khẽ nở nụ cười nhạt, nói: “Chàng không giết ngài ấy, thiếp xin nhớ ân tình của chàng.” Nói đoạn, nàng quay người đi về phía triều Nguyên Hy.
Lời thề sau lưng theo gió tan đi, những tình cảm ấm áp dưới gốc hoa lê tựa như mối tương tư nhàn nhạt diễn ra trong nháy mắt, đã hoàn toàn biến mất.
“Tiểu Tứ…” Ngu Tấn Thanh giơ tay trong không trung, cuối cùng không cất tiếng gọi nàng, chỉ thấy Gia Luật Sở Tế ôm Phó Cẩm Họa đi xa dần, ánh mắt hắn cũng tựa như viên ngọc lưu ly vụn vỡ, lóe lên hàng ngàn tia sáng, phản chiếu vẻ u ám và đau thương.
Gia Luật Sở Tế cúi đầu, thấy hơi thở của Phó Cẩm Họa trong lòng trở nên yếu ớt, hắn lầm bầm khẽ nói điều gì đó, rồi không kìm được, khẽ mắng một câu, giục tùy tùng phóng ngựa nhanh chóng về quân doanh truyền quân y đến đây. Hắn không dám giục ngựa chạy nhanh, bởi vết thương trên người Phó Cẩm Họa không nặng, nhưng vì đường xóc lại tốn nhiều thời gian, đã mất máu quá nhiều, nếu còn vội vã trở về nữa, e rằng…
Gia Luật Sở Tế cũng có phần kinh ngạc, từ bao giờ hắn lại căng thẳng vì một người con gái thế này, còn không thể chịu đựng được khi thấy nàng chịu bất kì khổ sở nào, cho dù hôm nay không giết được Tế Dương vương, cho dù hôm nay không lấy được Cầm Long lệnh, nhưng hiện giờ hắn có thể ôm nàng vào lòng, đã cảm thấy đó là niềm vui cả đời này khó lòng có được. Hơn nữa, người con gái này còn biết khẩu quyết của Cầm Long lệnh.
Về đến quân doanh, sau khi quân y băng bó xong xuôi cho Phó Cẩm Họa bèn nhìn sang Gia Luật Sở Tế, nói: “Thái tử điện hạ, thương thế của cô nương không quá nặng nhưng bị mất nhiều máu, cho nên thân thể suy nhược nặng. Hơn nữa, vết thương của cô nương ở trên ngực, còn cần có thuốc liền sẹo, nếu không, e rằng sẽ để lại sẹo.”
“Trong hoàng cung thiếu gì phương thuốc bí truyền, nhưng chuyến đi này ngàn dặm xa xôi, thời gian đi lại rất dài, e rằng không có lợi cho thương thế của cô nương.”
“Thái tử, trong phủ Ngu tướng quân chưa biết chừng có thứ thuốc này, chi bằng sai người đi ăn trộm về đây.”
Gia Luật Sở Tế chau mày, giơ tay cho quân y lui xuống, trong lòng đang tính toán xem phải làm thế nào. Gia Luật Sở Tế nhìn từ cửa sổ vào, thấy Phó Cẩm Họa yên tĩnh chìm trong giấc ngủ, hàng mi dày đổ bóng như nửa vầng trăng, không khỏi rung động trong lòng, lập tức quay người bỏ đi.
Đêm hôm đó, tại Ngu phủ.
Một bóng đen xuyên qua ba trạm gác lẻn vào thư phòng, khi bước vào chợt do dự trong chốc lát, đúng lúc đó trong thư phòng vang lên giọng nói trong trẻo dễ nghe, “Gia Luật thái tử, có phải ngài đang thấy lạ, là tại sao đêm nay trong phủ của ta lại phòng bị lại lơ là đến thế, để ngài dễ dàng vào được đến đây?”
Gia Luật Sở Tế tháo khăn che mặt, đẩy cửa bước vào, thấy trên bàn đặt mấy chiếc bình ngọc tinh xảo, bèn cười lớn nói: “Thì ra Ngu công tử đã đoán ra bản thái tử sẽ đến. Nếu đã như vậy, bản thái tử cũng không khách khí nữa, xin đa tạ.”
“Thuốc này là cho nàng ấy, không cần Gia Luật thái tử phải cảm ơn.”
Gia Luật Sở Tế không tỏ vẻ tức giận, vẫn cười nhạt như không, nói: “Có điều đáng tiếc cho tâm ý của Ngu tướng quân rồi, hiện giờ, e rằng thứ nàng không muốn dùng nhất chính là thuốc của ngươi.”
Trong mắt Ngu Tấn Thanh lóe lên chút tự chế nhạo, lạnh nhạt nói: “Gia Luật thái tử có thể không cần phải nói cho nàng ấy biết.”
“Đúng thế, bản thái tử sẽ không nói cho nàng ấy biết đâu.” Gia Luật Sở Tế tựa như cố ý nhấn mạnh, lại nói, “Ngu Tấn Thanh, ngươi nhớ lấy, lần này là ngươi tự tay đẩy nàng ấy đi đó…”
Nói đoạn, Gia Luật Sở Tế cầm bình ngọc trên bàn rồi phi thân bỏ đi.
Chân Phiến đi vào, vội nói: “Công tử, chẳng lẽ cứ thế thả hắn đi sao? Hiện giờ hai nước giao chiến, nếu chúng ta có thể bắt được Gia Luật Sở Tế, tuy không thể đơn giản giết hắn là xong, nhưng đã có vốn để đàm phán, ít nhất cũng có thể khiến bọn chúng phải cống nạp hai tòa thành trì.”
“Không phải là không thể bắt hắn, nhưng đừng quên tiểu Tứ vẫn ở trong tay hắn. Ta đã làm tổn thương nàng ấy một lần, sao có thể lại làm tổn thương nàng ấy đến lần thứ hai?”
“Công tử làm như vậy, cũng là thân bất do kỷ mà. Tế Dương vương được chỉ dụ của hoàng thượng đích thân đến thành An Lăng, nếu để Tế Dương vương biết được tình cảm giữa công tử và Tứ cô nương, ngài ấy tất sẽ làm khó công tử vào những lúc quan trọng. Hơn nữa Hồng Ngạc tiểu thư ở trong cung hầu vua đã mang thai, nếu lại làm liên lụy đến cô ấy, chỉ e…”
Ngu Tấn Thanh đứng quay lưng lại, thân hình lạc lõng, ánh trăng tuôn vào từ cửa sổ phản chiếu thứ ánh sáng nhàn nhạt, chiếu sáng quyển kinh trên bàn. Chân Phiến biện bạch cho Ngu Tấn Thanh, càng nói giọng càng nhỏ, bất luận thế nào trong lòng hắn cũng biết, Tứ cô nương và công tử chẳng thể nào quay lại như ngày trước được nữa.
“Chân Phiến, hiện giờ Tế Dương vương đã quay về doanh địa của ngài ấy chưa? Thương thế của ngài ấy ra sao rồi?”
Thì ra, lần này Tế Dương vương đến thành An Lăng là phụng chỉ dụ của hoàng thượng thống soái ba quân, đẩy lùi sự xâm chiếm của triều Nguyên Hy, đồng thời phải bắt quân chủ triều Nguyên Hy lập thệ, trong vòng mười năm không được xâm phạm biên quan nữa. Trên đường đến đây, Tế Dương vương được tin Phó Cẩm Họa bị Gia Luật Sở Tế bắt cóc, trong lúc lo lắng chỉ dẫn theo Thanh Thù và vài người đi suốt đêm, ai ngờ trên đường vẫn gặp nhiều lần mai phục, bị thương ở bụng. Tế Dương vương băng bó đơn giản xong, bất chấp sự ngăn cản của Thanh Thù, đột nhập vào trong doanh trại, dẫn đến những chuyện xảy ra phía sau.
Cho nên, dù Gia Luật Sở Tế đưa lời khiêu khích thế nào, Ngu Tấn Thanh cũng sẽ không làm gì Tế Dương vương, bởi lẽ quân tinh nhuệ của ngài ấy đã đóng trong thành An Lăng. Không những thế, trong lòng chàng vẫn còn nỗi phiền muộn chưa rũ bỏ được, đó chính là sự căng thẳng và bảo vệ rất rõ ràng của Phó Cẩm Họa dành cho Tế Dương vương.
Chân Phiến giờ mới trả lời: “Tế Dương vương đã quay về đại doanh ở phía nam thành An Lăng, lần này ngài ấy mang theo mấy vạn tinh binh, lương thảo đầy đủ, e rằng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không lui binh. Nếu hoàng thượng đã hạ chỉ bắt công tử giao binh quyền cho Tế Dương vương, chi bằng, chi bằng công tử thừa cơ, thừa cơ…”
Ngu Tấn Thanh liếc nhìn Chân Phiến, Chân Phiến vội cúi đầu xuống, lí nhí: “Bỏ qua cơ hội hôm nay, chúng ta sẽ chẳng bao giờ còn có cơ hội giết được ngài ấy nữa. Nếu không phải vì Tiểu Tứ, ngài ấy sao có thể đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế? Cũng chỉ có vì Tiểu Tứ, ngài ấy mới hành động nông nổi như vậy.”
Trong lịch sử luôn có những người phụ nữ mà vai trò của họ được nâng cao đến vô hạn, hoặc bị gọi là hồng nhan họa quốc, mê hoặc chúng sinh, hay hại nước hại dân, nhưng mọi thứ đều chỉ là hiện tượng bề nổi mà thôi, thực chất bên trong là tình cảm. Chính vì tình cảm tối thượng lấn át lý trí, nên mới gây ra những chuyện điên rồ.
Mọi thứ đều không thể giải thích, chỉ có thể lĩnh ngộ, còn về việc ngộ ra được bao nhiêu, chỉ có thể tùy vào tình duyên của từng người.
Trong cuộc đời rốt cuộc có bao nhiêu cơ duyên có thể khiến người ta không tiếc phung phí tình cảm của mình? Tuy đó là một con số không xác định, nhưng Ngu Tấn Thanh lại đoan chắc rằng, dù không rõ thì đó cũng là một con số ít ỏi, ít đến mức đáng thương, cho nên chàng cũng biết, cả đời này, Tế Dương vương sẽ không bao giờ hành động ngông cuồng bất chấp tính mạng như thế nữa.
Có những chuyện, đời người chỉ làm một lần đã đủ rung động chúng sinh, không có gì đáng tiếc. Có những chuyện, cho dù ngày đêm làm không ngừng nghỉ, cũng chẳng thể gợn lên một cơn sóng nhỏ, tựa như dòng nước chết dưới đầm sâu.
Vào thời khắc thích hợp nhất, Tế Dương vương đã lựa chọn phương thức ấy, hoàn toàn chiếm giữ trái tim Phó Cẩm Họa. Từ nay về sau, trước bất kì chỉ lệnh gì của Tế Dương vương, nàng cũng sẽ không mảy may do dự chút nào nữa.
Tế Dương vương, đây quả thực là chiêu số cao minh nhất của ngài!
Ngu Tấn Thanh lặng lẽ suy nghĩ, càng cố gắng nghĩ mọi chuyện theo hướng đơn giản lại càng thấy trong lòng thêm phần cay đắng, Chân Phiến đã lui xuống đi nghỉ từ lâu, còn chàng vẫn đứng đó, bên cửa sổ, bóng hình khôi ngô đổ tràn trên mặt đất, cứ thế cả đêm, không hề chợp mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook