Hoàn Toàn Ngoài Ý Muốn
-
Chương 2
Một học kỳ mới chính thức được mở màn trong lúc hỗn loạn.
Tuy nói đại học là khoảng thời gian nhàn nhã nhẹ nhõm nhất, nhưng để bốn năm sau có thể thuận lợi lấy được bằng tốt nghiệp dát vàng, đám học sinh chuyên nghành vẫn không dám lơ là. So với bà lịch sử học cả ngày vênh mặt mắng chửi người cùng với ông chú thể văn ngôn (*tác phẩm viết bằng ngôn ngữ sách vở cổ của Trung Quốc) suốt ngày ngúc ngắc cái đầu Địa trung hải mà “Chi, hồ, giả, dã”, Nguyên Sở Thiên đẹp trai anh tuấn đương nhiên là tốt hơn ngàn vạn lần.
Nguyên đẹp trai vừa mới lên lớp chưa đến hai tuần, các nữ sinh khoa Hán ngữ đã phát huy năng lực buôn dưa của mình đến cực hạn --- đủ loại tin đồn về Nguyên Sở Thiên cứ tới dồn dập:
Truyền thuyết kể rằng Nguyên Sở Thiên lớn hơn đám sinh viên không đến mấy tuổi, trừ dạy thêm ở đại học G ra thì còn là biên tập chương trình ở Đài truyền hình, là một “Thanh niên tài tuấn” danh xứng với thực;
Truyền thuyết kể rằng Nguyên Sở Thiên trừ đọc sách ra thì ham mê duy nhất chính là trốn trong nhà đánh DOTA, cho nên bạn trẻ trạch nam này đến giờ vẫn còn ở trong trạng thái độc thân không yêu chưa lập gia đình;
Lại có truyền thuyết kể rằng quan hệ của Nguyên đẹp trai và Hiệu trưởng không hề nông, không loại trừ khả năng đi cửa sau vào...
Ngôn Khanh không hứng thú lắm với mấy tin tức buôn dưa đó, cô chỉ quan tâm xem Nguyên Sở Thiên có nhận ra mình để trả thù hay không. Lo lắng đề phòng suốt hai tuần lễ, Nguyên Sở Thiên lại chẳng có hành động nào, trừ lúc lên lớp đến ngay cả ngước mắt nhìn đám sinh viên lâu một chút cũng lười ra. Đám nữ sinh cũng len lén châm chọc, Nguyên đẹp trai tốt thì tốt, chỉ mỗi tội là quá lạnh quá không có tình cảm, cả ngày cứ vác cái mặt lạnh như bài tú lơ khơ, đến lớp của anh ta luôn có một cảm giác vi diệu như bước vào thủ tục tố tụng, chờ bị thẩm tra vậy.
Nhận ra điều này, Ngôn Khanh lại thoáng yên lòng, với tính tình lãnh đạm như của Nguyên Sở Thiên, hẳn là... không nhớ rõ chuyện nhỏ nhặt như bị người khác chỉ đường lung tung chứ? Hơn nữa hôm đó hoàn toàn là ngoài ý muốn, không thể trách mình hết được. Cứ tự an ủi mình như vậy một phen, Ngôn Khanh hoàn toàn thả lỏng, nhưng ngay khi cô chực hoan hô chuẩn bị ăn mừng, bất ngờ không kịp đề phòng, Nguyên đẹp trai xuất chiêu.
Hôm đó tiết trời âm u, mưa nhỏ chuyển thành mưa vừa, mưa vừa chuyển thành mưa to, gió Đông lại thêm gió Nam, gió Nam lại thêm sấm sét, tóm lại chính là một ngày vô cùng thích hợp để ngủ bù. Buổi sáng, 8: 09 phút, Ngôn Khanh vẫn quấn chăn co ro trên giường theo nguyên tắc “Không cúp tiết uổng thanh xuân”, quyết định bất cứ giá nào cũng không học tiết một. Trùng hợp làm sao, giờ đầu tiên lại là môn Khái luận Ngôn ngữ học của Nguyên đẹp trai.
Nhớ đến gương mặt ngũ quan tinh xảo kia của Nguyên Sở Thiên, chẳng hiểu sao Ngôn Khanh cứ thấy là lạ trong lòng, vậy nên cố ý dặn Miên Miên đi học một câu, nếu lão Nguyên điểm danh, nhớ CALL ME. Dù sao tên mình cũng bắt đầu bằng chữ Y, xếp cuối danh sách, tiết hôm nay lại học ở dãy phòng học số hai cách ký túc xá siêu gần, nếu thực sự bất hạnh, còn có thể chạy như bay quá đáp một tiếng “Có”.
Ôm tâm lý cầu may như vậy, Ngôn Khanh lại ngủ say sưa, nhưng mộng đẹp vừa mới nhấc lên làn váy hoa lệ, tiếng chuông tin nhắn đã kêu vang.
Người gửi: Miên Miên
Nội dung tin nhắn: Điểm danh!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Nhìn một hàng dấu chấm than khủng bố mà Miên Miên gửi đến, Ngôn Khanh tỉnh như sáo, luống cuống tay chân, còn chưa kịp thay áo ngủ, tin nhắn thứ hai đã nối gót mà tới.
Người gửi: Miên Miên
Nội dung tin nhắn: ạch, gọi qua tên bà rồi...
Sao có thể như vậy? Trong lòng Ngôn Khanh có hàng vạn con Thảo Nê Mã* đang gào thét chạy qua, đầu óc trống rỗng, tên của cô không phải đứng cuối ư? Sao hôm nay lại điểm danh nhanh như vậy?! Sau đó, bạn học thanh niên văn nghệ Miên Miên có dùng một đoạn văn cực kỳ mùi mẫn để miêu tả lại cảnh tượng khi đó:
“Đó là một buổi sáng mưa to tầm tã, lão Nguyên cầm sách giáo khoa trong tay bước lên bục giảng mà lão yêu quí nhất, nhìn đống người thưa thớt trong phòng học, lão cảm thấy ưu thương ~ ưu thương ~ rất ưu thương~~ chẳng lẽ tôi giảng bài tẻ nhạt chán ngắt như vậy sao? Chỉ một cơn mưa lớn thôi đã ngăn cách được duyên phận giữa tôi và các sinh viên ư? Vậy nên, lão hạ một quyết định khó khăn: điểm danh!
(*) Thảo Nê Mã: Ngôn ngữ mạng, hài âm tiếng trung của từ f*ck ur mother, là một con vật đầu lạc đà mình ngựa trông ngu ngu =)))))
Trước khi điểm danh, lão vội vàng quét mắt qua phía dưới, khóe miệng bỗng nhếch lên một đường cong quái dị, lão bổ sung một câu, “Hôm nay điểm danh từ cuối lên đầu.”
Nghe xong câu chuyện này, Ngôn Khanh cũng cảm thấy đau khổ ~ đau khổ ~ rất đau khổ ~~ trực giác bất an nói cô biết, có lẽ đồng chí lão Nguyên không hề mau quên như cô tưởng, vẫn án binh bất động chẳng qua là để ủ đòn chuẩn bị ra chiêu lớn mà thôi. Hơn nữa, nếu như cô đoán không sai, sau chiêu lớn còn có thể xuất hiện vô số chiêu nhỏ ---- màn khói thuốc súng thầm lặng này đã chính thức bắt đầu.
Sự thực chứng minh, trực giác của phụ nữ ít nhất cũng chính xác đến tám mươi phần trăm. Sau chuyện đó, Nguyên đẹp trai quả nhiên biểu hiện khác thường, từ sinh lý, tâm lý mọi mặt đều tỏ ra vô cùng hứng thú với Ngôn Khanh. Ví dụ như khi lên lớp, Nguyên đẹp trai bỗng nổi hứng nói: “Bạn học Ngôn Khanh, bạn đứng dậy nói cho mọi người nghe xem, nguyên âm đầu lưỡi là gì?”
Lại ví dụ như sau khi phát hiện có người đang lim dim, bình tĩnh ung dung nói: “Bạn học Ngôn Khanh, phiền bạn gọi cái bạn đang đánh cờ với Chu công kia dậy, bảo cậu ấy giờ có thể quay về ký túc xá được rồi.”
“Bạn học Ngôn Khanh, lại đây phát tài liệu.”
“Bạn học Ngôn Khanh, lau bảng.”
“Bạn học Ngôn Khanh, giúp tôi thu bài tập.”
“Bạn học Ngôn Khanh...”
Có một khoảng thời gian, Ngôn Khanh vừa nghe thấy tên mình sẽ thấy ám ảnh. Nhưng may là dù như vậy, theo hướng lạc quan, bạn học Ngôn Khanh vẫn tin chắc, thời gian trôi qua, Nguyên đẹp trai kiểu gì cũng có thể đại nhân không chấp tiểu nhân --- hết giận quên chuyện. Sự việc kia vốn hoàn toàn ngoài ý muốn! Chờ đợi một thời gian là ổn thôi, vậy nên cứ chờ mãi chờ mãi, bất tri bất giác đã đến giữa kỳ.
Tuy nói đại học là khoảng thời gian nhàn nhã nhẹ nhõm nhất, nhưng để bốn năm sau có thể thuận lợi lấy được bằng tốt nghiệp dát vàng, đám học sinh chuyên nghành vẫn không dám lơ là. So với bà lịch sử học cả ngày vênh mặt mắng chửi người cùng với ông chú thể văn ngôn (*tác phẩm viết bằng ngôn ngữ sách vở cổ của Trung Quốc) suốt ngày ngúc ngắc cái đầu Địa trung hải mà “Chi, hồ, giả, dã”, Nguyên Sở Thiên đẹp trai anh tuấn đương nhiên là tốt hơn ngàn vạn lần.
Nguyên đẹp trai vừa mới lên lớp chưa đến hai tuần, các nữ sinh khoa Hán ngữ đã phát huy năng lực buôn dưa của mình đến cực hạn --- đủ loại tin đồn về Nguyên Sở Thiên cứ tới dồn dập:
Truyền thuyết kể rằng Nguyên Sở Thiên lớn hơn đám sinh viên không đến mấy tuổi, trừ dạy thêm ở đại học G ra thì còn là biên tập chương trình ở Đài truyền hình, là một “Thanh niên tài tuấn” danh xứng với thực;
Truyền thuyết kể rằng Nguyên Sở Thiên trừ đọc sách ra thì ham mê duy nhất chính là trốn trong nhà đánh DOTA, cho nên bạn trẻ trạch nam này đến giờ vẫn còn ở trong trạng thái độc thân không yêu chưa lập gia đình;
Lại có truyền thuyết kể rằng quan hệ của Nguyên đẹp trai và Hiệu trưởng không hề nông, không loại trừ khả năng đi cửa sau vào...
Ngôn Khanh không hứng thú lắm với mấy tin tức buôn dưa đó, cô chỉ quan tâm xem Nguyên Sở Thiên có nhận ra mình để trả thù hay không. Lo lắng đề phòng suốt hai tuần lễ, Nguyên Sở Thiên lại chẳng có hành động nào, trừ lúc lên lớp đến ngay cả ngước mắt nhìn đám sinh viên lâu một chút cũng lười ra. Đám nữ sinh cũng len lén châm chọc, Nguyên đẹp trai tốt thì tốt, chỉ mỗi tội là quá lạnh quá không có tình cảm, cả ngày cứ vác cái mặt lạnh như bài tú lơ khơ, đến lớp của anh ta luôn có một cảm giác vi diệu như bước vào thủ tục tố tụng, chờ bị thẩm tra vậy.
Nhận ra điều này, Ngôn Khanh lại thoáng yên lòng, với tính tình lãnh đạm như của Nguyên Sở Thiên, hẳn là... không nhớ rõ chuyện nhỏ nhặt như bị người khác chỉ đường lung tung chứ? Hơn nữa hôm đó hoàn toàn là ngoài ý muốn, không thể trách mình hết được. Cứ tự an ủi mình như vậy một phen, Ngôn Khanh hoàn toàn thả lỏng, nhưng ngay khi cô chực hoan hô chuẩn bị ăn mừng, bất ngờ không kịp đề phòng, Nguyên đẹp trai xuất chiêu.
Hôm đó tiết trời âm u, mưa nhỏ chuyển thành mưa vừa, mưa vừa chuyển thành mưa to, gió Đông lại thêm gió Nam, gió Nam lại thêm sấm sét, tóm lại chính là một ngày vô cùng thích hợp để ngủ bù. Buổi sáng, 8: 09 phút, Ngôn Khanh vẫn quấn chăn co ro trên giường theo nguyên tắc “Không cúp tiết uổng thanh xuân”, quyết định bất cứ giá nào cũng không học tiết một. Trùng hợp làm sao, giờ đầu tiên lại là môn Khái luận Ngôn ngữ học của Nguyên đẹp trai.
Nhớ đến gương mặt ngũ quan tinh xảo kia của Nguyên Sở Thiên, chẳng hiểu sao Ngôn Khanh cứ thấy là lạ trong lòng, vậy nên cố ý dặn Miên Miên đi học một câu, nếu lão Nguyên điểm danh, nhớ CALL ME. Dù sao tên mình cũng bắt đầu bằng chữ Y, xếp cuối danh sách, tiết hôm nay lại học ở dãy phòng học số hai cách ký túc xá siêu gần, nếu thực sự bất hạnh, còn có thể chạy như bay quá đáp một tiếng “Có”.
Ôm tâm lý cầu may như vậy, Ngôn Khanh lại ngủ say sưa, nhưng mộng đẹp vừa mới nhấc lên làn váy hoa lệ, tiếng chuông tin nhắn đã kêu vang.
Người gửi: Miên Miên
Nội dung tin nhắn: Điểm danh!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Nhìn một hàng dấu chấm than khủng bố mà Miên Miên gửi đến, Ngôn Khanh tỉnh như sáo, luống cuống tay chân, còn chưa kịp thay áo ngủ, tin nhắn thứ hai đã nối gót mà tới.
Người gửi: Miên Miên
Nội dung tin nhắn: ạch, gọi qua tên bà rồi...
Sao có thể như vậy? Trong lòng Ngôn Khanh có hàng vạn con Thảo Nê Mã* đang gào thét chạy qua, đầu óc trống rỗng, tên của cô không phải đứng cuối ư? Sao hôm nay lại điểm danh nhanh như vậy?! Sau đó, bạn học thanh niên văn nghệ Miên Miên có dùng một đoạn văn cực kỳ mùi mẫn để miêu tả lại cảnh tượng khi đó:
“Đó là một buổi sáng mưa to tầm tã, lão Nguyên cầm sách giáo khoa trong tay bước lên bục giảng mà lão yêu quí nhất, nhìn đống người thưa thớt trong phòng học, lão cảm thấy ưu thương ~ ưu thương ~ rất ưu thương~~ chẳng lẽ tôi giảng bài tẻ nhạt chán ngắt như vậy sao? Chỉ một cơn mưa lớn thôi đã ngăn cách được duyên phận giữa tôi và các sinh viên ư? Vậy nên, lão hạ một quyết định khó khăn: điểm danh!
(*) Thảo Nê Mã: Ngôn ngữ mạng, hài âm tiếng trung của từ f*ck ur mother, là một con vật đầu lạc đà mình ngựa trông ngu ngu =)))))
Trước khi điểm danh, lão vội vàng quét mắt qua phía dưới, khóe miệng bỗng nhếch lên một đường cong quái dị, lão bổ sung một câu, “Hôm nay điểm danh từ cuối lên đầu.”
Nghe xong câu chuyện này, Ngôn Khanh cũng cảm thấy đau khổ ~ đau khổ ~ rất đau khổ ~~ trực giác bất an nói cô biết, có lẽ đồng chí lão Nguyên không hề mau quên như cô tưởng, vẫn án binh bất động chẳng qua là để ủ đòn chuẩn bị ra chiêu lớn mà thôi. Hơn nữa, nếu như cô đoán không sai, sau chiêu lớn còn có thể xuất hiện vô số chiêu nhỏ ---- màn khói thuốc súng thầm lặng này đã chính thức bắt đầu.
Sự thực chứng minh, trực giác của phụ nữ ít nhất cũng chính xác đến tám mươi phần trăm. Sau chuyện đó, Nguyên đẹp trai quả nhiên biểu hiện khác thường, từ sinh lý, tâm lý mọi mặt đều tỏ ra vô cùng hứng thú với Ngôn Khanh. Ví dụ như khi lên lớp, Nguyên đẹp trai bỗng nổi hứng nói: “Bạn học Ngôn Khanh, bạn đứng dậy nói cho mọi người nghe xem, nguyên âm đầu lưỡi là gì?”
Lại ví dụ như sau khi phát hiện có người đang lim dim, bình tĩnh ung dung nói: “Bạn học Ngôn Khanh, phiền bạn gọi cái bạn đang đánh cờ với Chu công kia dậy, bảo cậu ấy giờ có thể quay về ký túc xá được rồi.”
“Bạn học Ngôn Khanh, lại đây phát tài liệu.”
“Bạn học Ngôn Khanh, lau bảng.”
“Bạn học Ngôn Khanh, giúp tôi thu bài tập.”
“Bạn học Ngôn Khanh...”
Có một khoảng thời gian, Ngôn Khanh vừa nghe thấy tên mình sẽ thấy ám ảnh. Nhưng may là dù như vậy, theo hướng lạc quan, bạn học Ngôn Khanh vẫn tin chắc, thời gian trôi qua, Nguyên đẹp trai kiểu gì cũng có thể đại nhân không chấp tiểu nhân --- hết giận quên chuyện. Sự việc kia vốn hoàn toàn ngoài ý muốn! Chờ đợi một thời gian là ổn thôi, vậy nên cứ chờ mãi chờ mãi, bất tri bất giác đã đến giữa kỳ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook