Hoàn Toàn Mất Kiểm Soát
-
Chương 18
Editor: Jena
———————————-
Trần Bác Hàm lái xe tới đại học A, anh đã từng đưa Đàm Trận tới đây vài lần để đón Đàm Thiên.
Mỗi lần Đàm Trận có sự kiện hoặc là tiệc đóng máy, chỉ cần thuận đường thì đều tới đón cô.
Hai chị em cộng với người đại diện là Trần Bác Hàm và trợ lý tiểu Lưu cùng tài xế tiểu Chương, mấy người bọn họ cùng ăn một bữa cơm.
Chẳng qua lúc đó người lái xe không phải là anh.
Hôm nay không biết có phải là do bị mất ngủ một đêm hay không, trên đường vòng đi vòng lại mấy lần cũng không tìm thấy Viện Văn học ở chỗ nào.
Dừng lại hỏi sinh viên ven đường một chút, cô gái giơ tay chỉ đường cho anh, Trần Bác Hàm nói một tiếng "cảm ơn", đóng cửa sổ xe lại.
Lúc xe chậm rãi chạy về phía trước còn loáng thoáng vang lên tiếng nói chuyện của hai cô gái, anh mơ hồ nghe được mấy tiếng "Đàm Trận" rồi "Có lẽ cũng không còn hy vọng".
Tin tức về vụ rơi máy bay sau một ngày lên men đã khiến mọi người từ khiếp sợ chuyển thành tang thương.
Trần Bác Hàm biết mình nên đi an ủi cha mẹ Đàm Trận trước tiên, nhưng tối hôm qua lúc gọi điện cho Ngô Tịnh thì bị thông báo đối phương đang tắt máy.
Năm đó mẹ Đàm Trận mang thai anh đã là 36 tuổi, cũng được coi là sản phụ lớn tuổi.
Sau khi sinh Đàm Trận liền bị bệnh nặng một thời gian, về sau tim của bà vẫn luôn không được tốt.
Mỗi lần Trần Bác Hàm đối mặt với bà đều có áp lực nói không nên lời, huống chi với tình huống trước mắt, anh không biết phải giải thích với bà như thế nào về việc Đàm Trận không ở Bali.
Điện thoại không liên lạc được, ngược lại khiến anh thở phào nhẹ nhõm.
Về phần cha của Đàm Trận...
Anh chưa từng tiếp xúc nhiều với cha của Đàm Trận, chỉ biết ông là giáo sư của khoa lịch sử trường Đại học A, đứng vào hàng ngũ các học giả hàng đầu trong ngành.
Trần Bác Hàm chỉ gặp ông 2 lần, một lần trong bữa tiệc sinh nhật mẹ Đàm Trận, lần còn lại là ở trong bệnh viện.
Đàm Mạnh Sinh là kiểu người lớn không dễ ở chung, hơn mẹ Đàm Trận là Ngô Tịnh những mười tuổi.
ông vừa xuất hiện liền khiến mọi người không tự giác cảm thấy khách sáo khó gần.
Trần Bác Hàm vẫn luôn cảm thấy cha của Đàm Trận và bọn họ không phải người cùng một thế giới.
Ông nội của Đàm Trận lại càng là sự tồn tại cao không với tới, ngay cả Đàm Trận cũng rất ít khi nói đến ông nội mình.
Cũng may Đàm Trận có một người chị gái, Trần Bác Hàm càng tình nguyện muốn gặp mặt người chị gái lớn hơn 8 tuổi này của anh.
Hơi hiểu một chút về gia đình của Đàm Trận, Trần Bác Hàm cũng muốn thay Đàm Trận cùng Đàm Thiên cảm thấy hít thở không thông.
Có lẽ bởi vì như vậy, tình cảm của Đàm Trận với Đàm Thiên càng thêm khăng khít.
Trần Bác Hàm nhìn hai người họ ở chung một chỗ mới ít nhiều cảm thấy đó là người một gia đình.
Đàm Trận cũng chỉ có ở trước mặt Đàm Thiên là được thả lỏng, Đàm Thiên cũng vậy.
Máy bay Đàm Trận gặp tai nạn, người đầu tiên mà anh nghĩ đến không phải là mẹ Đàm Trận mà lại là Đàm Thiên.
Trước khi tới đây anh đã gọi điện cho Đàm Thiên, điện thoại di động không tắt máy nhưng cũng không có ai nghe.
Đàm Thiên là giảng viên của Viện Văn học, anh nhớ rõ hôm nay cô có tiết dạy, nên trực tiếp lái xe đến đây.
Tới dưới tòa nhà Viện Văn học rồi, anh lại không tìm được người.
Đến văn phòng hỏi mới biết là Đàm Thiên hôm nay xin nghỉ.
"Chẳng qua cô ấy vừa mới đi cách đây không lâu.", thầy giáo được hỏi nói.
Một giảng viên khác cũng nói: "Tôi vừa đi lên thì vẫn thấy xe cô ấy còn đậu ở đây, chắc là vẫn chưa rời khỏi trường đâu."
Trần Bác Hàm nói cảm ơn, đuổi xuống tầng.
Đại học A rất lớn, anh lái xe ở trong khuôn viên trường một vòng, quả nhiên tìm được Đàm Thiên.
Cô vẫn chưa đi, đang ngồi một mình ở ghế dài bên hồ ngẩn người.
Trần Bác Hàm thở dài một cái đi qua đó, giờ phút này anh rất thấu hiểu cho Đàm Thiên.
Đổi lại là mình, hẳn lúc này cũng sẽ ngồi ở đây.
Ngồi xuống bên cạnh Đàm Thiên, cô thấy anh thì có chút ngoài ý muốn.
Trần Bác Hàm hỏi cô: "Chị vẫn ổn chứ?"
Sắc mặt Đàm Thiên hiển nhiên không tốt, cô đã 37 tuổi, so với anh còn lớn hơn một chút, nhưng nhìn một thân văn nhã trí thức này trẻ hơn tuổi thật nhiều.
Trần Bác Hàm nhớ rõ đến nay cô vẫn còn độc thân, cô cùng Đàm Trận giống nhau, trên người đều có một loại khí chất rất mâu thuẫn.
Đàm Thiên không ôm hy vọng gì hỏi anh: "Cậu có tin tức gì không?"
Trần Bác Hàm lắc đầu, nhìn mặt hồ phía trước: "Không có, vẫn còn đang cứu hộ.
Tôi là muốn đến thăm chị." Lại hỏi, "Bên nhà chị thế nào rồi?"
Đàm Thiên thở dài, không nói gì, lúc này không nói lời nào còn có sức nặng hơn hết thảy.
"Thực xin lỗi...", Trần Bác Hàm đầy mặt áy náy, "Tôi còn nói với mẹ chị..."
"Tôi biết, không trách cậu được." Đàm Thiên nói, "Tôi vừa mới nghĩ, thật ra cậu cũng chỉ là một người bị em ấy lừa gạt mà thôi."
Trần Bác Hàm chậm chạp nhận ra "em ấy" là chỉ Đàm Trận, có chút kinh ngạc: "Chị biết gì sao?"
Đàm Thiên cười khổ: "Những bí mật đó của em ấy, có lẽ tôi đều biết..."
Trần Bác Hàm không kìm nén được hỏi: "Cậu ấy nói với chị ư?"
Đàm Thiên lắc đầu: "Không có, em ấy không nói gì với tôi hết."
Đàm Trận không nói với cô, nhưng cô cảm nhận được.
Từ cái lần Đàm Trận đưa Thịnh Dã tới nhà chơi cô đã cảm nhận được.
Đối với Thịnh Dã, Đàm Trận có đủ loại cảm xúc.
Có thưởng thức tài hoa, có tán thưởng lẫn nhau, có tình cảm tri kỷ, nhưng càng nhiều hơn là dục vọng bảo hộ và chiếm hữu rất nặng.
Chỉ là anh che dấu rất tốt, Đàm Trận rất giỏi che dấu những thứ này, vì anh biết những điều này đều bị người đời cho là thứ tình cảm không đàng hoàng.
Ngày đó ngay cả cha mẹ cô cũng không phát hiện ra, cô lại nhìn ra được.
Đàm Trận rất coi trọng cái nhìn của cha mẹ với Thịnh Dã.
Lần đó anh nói với mẹ, Thịnh Dã cũng là diễn viên ký kịch, nhìn thấy ánh mắt mẹ anh sáng lên, trên khuôn mặt anh ẩn giấu một tia may mắn cùng vui mừng.
Anh rất muốn nhận được một chút thừa nhận từ mẹ mình, cho dù cuối cùng bà không có khả năng đồng ý anh đi vào con đường đó, nhưng chẳng sợ chỉ có một chút tán thành, anh đều nguyện ý dốc hết sức lực.
Cứ thế, một Đàm Trận liều lĩnh không chút do dự, không màng tất cả đắm mình vào thứ tình cảm ấy, một Đàm Trận mà cô đã lâu không thấy được.
Hôm ấy Đàm Trận nói với cha rằng Thịnh Dã đạt điểm văn hóa cao nhất trong các khóa sinh viên từ trước đến giờ của Học viện Điện ảnh CTR, còn nói Thịnh Dã đã đọc qua sách của ông rồi.
Thịnh Dã quả thực đã đọc qua sách của Đàm Mạnh Sinh, nhưng mãi sau này cô mới biết quyển sách kia là do Đàm Trận tặng cho Thịnh Dã vào ngày sinh nhật.
Hẳn Đàm Trận biết rất rõ rằng chỉ cần là quà anh tặng, Thịnh Dã đều sẽ nghiêm túc đọc.
Cô nhìn em trai mình nỗ lực lấy lòng cha mẹ như vậy, từng ly từng tý lấy lòng người cha đến không bắt bẻ được chút nào.
Hôm ấy Đàm Trận thậm chí còn để Thịnh Dã ở trong thư phòng của người cha khó tính của anh nói chuyện phiếm.
Thịnh Dã lấy cơ đi vệ sinh, rất rõ ràng là muốn anh giúp đỡ.
Một Đàm Trận luôn luôn rất săn sóc hiểu lòng người lại nói với cậu: "Em cùng ông ấy nói chuyện nhiều hơn đi."
Thịnh Dã nói em sợ nói nhiều sẽ lộ ra mất.
Đàm Trận lại nói, ông ấy là cha tôi, coi như là vì tôi được không.
Trong ánh mắt anh tràn ngập dịu dàng cùng chờ mong, Thịnh Dã căn bản không có cách nào từ chối, liền cứ thế căng da đầu bước vào thư phòng.
Hiện giờ Đàm Thiên nhớ lại cảm giác ngày ấy, cha cô thật sự để ý Thịnh Dã sao? Hay chỉ xem cậu là một độc giả của ông, trùng hợp lại là bạn bè của Đàm Trận, cho nên tâm tình không tồi liền khen ngợi cậu mấy câu?
Nhưng khen ngợi không liên quan tới chuyện thích hay không thích.
Cha cô rất rõ ràng chuyện này, huống chi ông vẫn luôn không thích người trong giới giải trí.
Cô biết Đàm Trận đang làm chuyện vô bổ, nhưng lại không đành lòng nói với anh.
Ngày đó Đàm Trận vẫn luôn chờ ở bên ngoài thư phòng, hút một điếu thuốc, không đi đâu hết.
Đàm Trận biết hút thuốc, điều này hẳn khiến nhiều người kinh ngạc, vì thoạt nhìn anh không giống như là người biết hút thuốc, dù có đến gần anh cách mấy cũng không ngửi được mùi thuốc lá trên người anh.
Trần Bác Hàm thiết lập hình tượng của Đàm Trận là một người hoàn mỹ, mọi người cũng sẽ không nghĩ rằng sẽ có một ngày hình tượng của anh sụp đổ.
Cho dù anh có mặt tiêu cực, nhưng không thể không thừa nhận rằng anh đem bốn chữ thần tượng hoàn mỹ này "thể hiện" đến mức chưa từng có.
Chỉ có cô biết lúc Đàm Trận học trung học anh đã bắt đầu hút thuốc, nhưng anh không thường xuyên hút.
Thật ra biết hút không phải vì phản nghịch, cũng không phải vì nghĩ hút thuốc sẽ tăng thêm cảm giác đẹp trai.
Chỉ có những lúc không chịu nổi anh mới hút thuốc, anh sẽ không để cho bất luận người nào nhìn thấy, cũng sẽ không để cho bất kỳ ai ngửi được mùi thuốc lá trên người mình.
Anh hút thuốc phần lớn là các loại nhạt, như chính anh nói, chỉ là cảm thấy "Thứ này thật sự có thể khiến em thả lỏng".
Mẹ cô vẫn luôn cho rằng Đàm Trận là sau khi tốt nghiệp Học viện CTR, tiến vào giới giải trí mới bắt đầu hút thuốc, nên có thể tiếp thu chuyện này dễ dàng.
Nhưng mà Đàm Trận trưởng thành sớm khác xa so với tưởng tượng của họ.
Có khi cô cảm thấy Đàm Trận không phải em trai mình, không thể tin được Đàm Trận thế mà kém mình 8 tuổi.
Hôm đó cô cầm ly cà phê đưa cho Đàm Trận, nhìn Đàm Trận uống latte trà xanh, có lẽ là không cảm nhận được vị gì.
Rõ ràng người chịu nạn là Thịnh Dã, nhưng hình ảnh kia lại giống như anh mới là người đang độ kiếp, đứng đó thổi thổi gó vào hai lòng bàn tay, xoa đi xoa lại.
Thỉnh thoảng anh nhìn qua thư phòng một cái, nếu như cô không nói chuyện với anh một lúc, Đàm Trận cứ đứng ở đó như thế có vẻ rất kỳ quặc.
Nhưng mặc kệ như thế nào, hôm ấy là ngày mà Đàm Trận dành thời gian ở nhà nhiều hơn cả, ở nhà vui vẻ đợi hết một ngày.
Anh một lòng mong mỏi, nụ cười trên môi còn chưa phai nhạt.
————————————-
Hết chương 18..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook