Hoàn Toàn Bị Sự Đáng Yêu Của Em Đánh Bại
-
Chương 2
Edit + Beta: Tôm
“Nhìn chị có vẻ căng thẳng nhỉ.” Đào Yếm Yếm nhìn chăm chú vào mặt cô, thản nhiên trêu chọc.
“Không… không có.” Thanh Bảo nhỏ giọng.
Đào Yếm Yếm khẽ cười một tiếng.
Còn nói là không có? Chị gái nhỏ à, giọng chị ngày một nhỏ đi kìa!
“Sao hôm nay chị lại đi cùng?” Đào Yếm Yếm lại hỏi.
“Tôi… tôi muốn đến.”
“Ồ.”
Hai người lại im lặng.
Thanh Bảo lén nhìn cậu, nhìn mắt, nhìn miệng, nhìn eo rồi lại nhìn chân.
Tuy là cô nhát gan, hướng nội lại còn dễ thẹn, nhưng vẫn luôn biết thưởng thức cái đẹp. Lần đầu tiên được gặp một cậu nhóc đẹp đến kinh ngạc như vậy, cô có hơi khó rời mắt, không kể đến Đào Yếm Yếm còn cố tình trêu chọc cô.
Ngồi một lát, Đào Yếm Yếm đứng dậy, bắt đầu hoạt động tay chân một lát.
Thanh Bảo tưởng rằng cậu ta định rời đi, trong lòng hoảng hốt.
“Cậu, cậu…” Ấp úng nửa ngày.
“Hửm? Sao vậy?” Đào Yếm Yếm quay đầu lại nhìn cô.
“Cậu có thể… cho tôi số điện thoại của cậu không?”
Lời nói vừa thốt ra, cả hai đều kinh ngạc.
Thanh Bảo thấy sốc vì không ngờ bản thân lại nói nhầm, vốn dĩ cô muốn hỏi cậu có muốn uống thêm ly nữa không.
Mà Đào Yếm Yếm…
Cậu chớp mắt đầu kinh ngạc, lát sau mới kịp phản ứng, bình tĩnh nhìn cô nửa phút, có thể thấy hai má Thanh Bảo ngày càng đỏ lên.
Rồi cậu ta lại lười biếng ngồi xuống, mỉm cười nhìn Thanh Bảo: “Chị gái nhỏ, chị thích em đấy à?”
“Tôi… tôi không… Tôi…” Trái tim Thanh Bảo đập thình thịch không yên.
Đào Yếm Yếm bắt chéo chân, không để ý đến câu trả lời của cô, ngược lại còn kề sát tai Thanh Bảo, “Chị gái nhỏ, chị có biết nhảy không?” Cậu ta chỉ sang sân nhảy bên kia, “Kiểu như vậy kìa.”
Thanh Bảo không dám ngẩng đầu, giọng rầu rĩ, “Không biết.”
Đào Yếm Yếm lại cong môi cười, nắm lấy cổ tay Thanh Bảo, đứng dậy, “Em dạy chị.”
Đào Yếm Yếm kéo cô đến sân nhảy gần đó, xung quanh toàn người với người, Thanh Bảo buộc phải vô tình dựa vào người cậu.
Đào Yếm Yếm nắm lấy tay Thanh Bảo, đối mặt với cô.
Cậu cao hơn cô hẳn một cái đầu, giờ phải hơi cúi đầu xuống, miệng kề sát tai cô, Ôm chặt em.”
Vành tay Thanh Bảo hồng hồng, ma xui quỷ khiến thế nào mà từ từ đưa tay ra, vòng qua ôm eo Đào Yếm Yếm.
Khóe môi Đào Yếm Yếm khẽ cong lên, ánh mắt không tập trung, khẽ xoay người, cả cơ thể toát ra vẻ đẹp trai tuyệt đối.
Thanh Bảo hơi ngẩng đầu, rụt rè nhìn cậu, đôi môi đỏ mọng hé mở dưới ánh đèn, e lệ mà quyến rũ.
Đào Yếm Yếm ôm lấy cô, chậm rãi xoay người, nở một nụ cười chân thành mà bất đắc dĩ. Cậu muốn trêu chọc cô, ra hiệu sẽ nhấc bổng cô lên.
Thanh Bảo kinh hãi liếc nhìn cậu ra, Đào Yếm Yếm lại như đạt được ý muốn, lay lay eo cô.
Lắc nhẹ một lát, Đào Yếm Yếm theo nhịp điệu, dần dần lắc hông, vặn eo, eo cậu ta nhỏ hẹp, chỉ cần một vài cử chỉ cũng có thể câu dẫn người khác. Thanh Bảo bị động tác của cậu lôi kéo, cũng bắt đầu chuyển động theo, hai người ngày càng phối hợp.
Một lát sau nhịp điệu lại nhanh hơn, Thanh Bảo bị ảnh hưởng, cũng lắc hông theo Đào Yếm Yếm.
Mấy cặp đôi xung quanh bắt đầu quấn lấy nhau, hôn nhau.
Thanh Bảo coi như không thấy, vui vẻ nhìn Đào Yếm Yếm, hoàn toàn chìm đắm trong sự vui thích mà cậu ta mang đến cho cô.
Nhảy bốn, năm điệu thì bị Trần Lưu nhìn thấy.
Trần Lưu chen qua đám người, ngạc nhiên nhìn Thanh Bảo với Đào Yếm Yếm như gặp quỷ.
“Thanh Bảo, Thanh Bảo.”
“A Lưu.” Thanh Bảo định thần lại.
Đào Yếm Yếm buông tay cô ra, đưa cô quay lại cạnh Trần Lưu, vẻ mặt nhẹ đi ba phần.
“Thanh Bảo, tớ khá hơn rồi, về thôi.” Trần Lưu không còn tâm trí đâu để trực tiếp hỏi lý do hai người ở cạnh nhau, nắm lấy tay cô rời khỏi sân nhảy.
“Ừm, được.” Thanh Bảo cũng muốn quên cái tình huống xấu hổ này đi.
“Em đưa hai người về.” Khi này Đào Yếm Yếm mới chen vào, bước lại gần Thanh Bảo.
“Không cần đâu, chị đây cũng hay tới chỗ này, bọn chị tự về được.”
Đào Yếm Yếm nhướng mày, đưa tay ra tóm lấy cánh tay còn lại của Thanh Bảo, mỉm cười: “Em đưa bạn gái em về ký túc xá, có gì không ổn à?”
Trần Lưu kinh ngạc.
Thanh Bảo cũng kinh hãi.
Câu, câu nói vô lý kia là Đào Yếm Yếm nói đấy hả?
Không ngờ rằng, người tưởng như lúc nào cũng không đàng hoàng này, kỳ thực lại vô cùng ngây thơ.
Cứ đợi xem sau này sẽ ra sao đi, Thanh Bảo.
Vì cô, cậu ta còn có thể vứt bỏ cái khí chất không đàng hoàng này, dâng tặng cho cô tấm chân tình độc nhất vô nhị.
“Nhìn chị có vẻ căng thẳng nhỉ.” Đào Yếm Yếm nhìn chăm chú vào mặt cô, thản nhiên trêu chọc.
“Không… không có.” Thanh Bảo nhỏ giọng.
Đào Yếm Yếm khẽ cười một tiếng.
Còn nói là không có? Chị gái nhỏ à, giọng chị ngày một nhỏ đi kìa!
“Sao hôm nay chị lại đi cùng?” Đào Yếm Yếm lại hỏi.
“Tôi… tôi muốn đến.”
“Ồ.”
Hai người lại im lặng.
Thanh Bảo lén nhìn cậu, nhìn mắt, nhìn miệng, nhìn eo rồi lại nhìn chân.
Tuy là cô nhát gan, hướng nội lại còn dễ thẹn, nhưng vẫn luôn biết thưởng thức cái đẹp. Lần đầu tiên được gặp một cậu nhóc đẹp đến kinh ngạc như vậy, cô có hơi khó rời mắt, không kể đến Đào Yếm Yếm còn cố tình trêu chọc cô.
Ngồi một lát, Đào Yếm Yếm đứng dậy, bắt đầu hoạt động tay chân một lát.
Thanh Bảo tưởng rằng cậu ta định rời đi, trong lòng hoảng hốt.
“Cậu, cậu…” Ấp úng nửa ngày.
“Hửm? Sao vậy?” Đào Yếm Yếm quay đầu lại nhìn cô.
“Cậu có thể… cho tôi số điện thoại của cậu không?”
Lời nói vừa thốt ra, cả hai đều kinh ngạc.
Thanh Bảo thấy sốc vì không ngờ bản thân lại nói nhầm, vốn dĩ cô muốn hỏi cậu có muốn uống thêm ly nữa không.
Mà Đào Yếm Yếm…
Cậu chớp mắt đầu kinh ngạc, lát sau mới kịp phản ứng, bình tĩnh nhìn cô nửa phút, có thể thấy hai má Thanh Bảo ngày càng đỏ lên.
Rồi cậu ta lại lười biếng ngồi xuống, mỉm cười nhìn Thanh Bảo: “Chị gái nhỏ, chị thích em đấy à?”
“Tôi… tôi không… Tôi…” Trái tim Thanh Bảo đập thình thịch không yên.
Đào Yếm Yếm bắt chéo chân, không để ý đến câu trả lời của cô, ngược lại còn kề sát tai Thanh Bảo, “Chị gái nhỏ, chị có biết nhảy không?” Cậu ta chỉ sang sân nhảy bên kia, “Kiểu như vậy kìa.”
Thanh Bảo không dám ngẩng đầu, giọng rầu rĩ, “Không biết.”
Đào Yếm Yếm lại cong môi cười, nắm lấy cổ tay Thanh Bảo, đứng dậy, “Em dạy chị.”
Đào Yếm Yếm kéo cô đến sân nhảy gần đó, xung quanh toàn người với người, Thanh Bảo buộc phải vô tình dựa vào người cậu.
Đào Yếm Yếm nắm lấy tay Thanh Bảo, đối mặt với cô.
Cậu cao hơn cô hẳn một cái đầu, giờ phải hơi cúi đầu xuống, miệng kề sát tai cô, Ôm chặt em.”
Vành tay Thanh Bảo hồng hồng, ma xui quỷ khiến thế nào mà từ từ đưa tay ra, vòng qua ôm eo Đào Yếm Yếm.
Khóe môi Đào Yếm Yếm khẽ cong lên, ánh mắt không tập trung, khẽ xoay người, cả cơ thể toát ra vẻ đẹp trai tuyệt đối.
Thanh Bảo hơi ngẩng đầu, rụt rè nhìn cậu, đôi môi đỏ mọng hé mở dưới ánh đèn, e lệ mà quyến rũ.
Đào Yếm Yếm ôm lấy cô, chậm rãi xoay người, nở một nụ cười chân thành mà bất đắc dĩ. Cậu muốn trêu chọc cô, ra hiệu sẽ nhấc bổng cô lên.
Thanh Bảo kinh hãi liếc nhìn cậu ra, Đào Yếm Yếm lại như đạt được ý muốn, lay lay eo cô.
Lắc nhẹ một lát, Đào Yếm Yếm theo nhịp điệu, dần dần lắc hông, vặn eo, eo cậu ta nhỏ hẹp, chỉ cần một vài cử chỉ cũng có thể câu dẫn người khác. Thanh Bảo bị động tác của cậu lôi kéo, cũng bắt đầu chuyển động theo, hai người ngày càng phối hợp.
Một lát sau nhịp điệu lại nhanh hơn, Thanh Bảo bị ảnh hưởng, cũng lắc hông theo Đào Yếm Yếm.
Mấy cặp đôi xung quanh bắt đầu quấn lấy nhau, hôn nhau.
Thanh Bảo coi như không thấy, vui vẻ nhìn Đào Yếm Yếm, hoàn toàn chìm đắm trong sự vui thích mà cậu ta mang đến cho cô.
Nhảy bốn, năm điệu thì bị Trần Lưu nhìn thấy.
Trần Lưu chen qua đám người, ngạc nhiên nhìn Thanh Bảo với Đào Yếm Yếm như gặp quỷ.
“Thanh Bảo, Thanh Bảo.”
“A Lưu.” Thanh Bảo định thần lại.
Đào Yếm Yếm buông tay cô ra, đưa cô quay lại cạnh Trần Lưu, vẻ mặt nhẹ đi ba phần.
“Thanh Bảo, tớ khá hơn rồi, về thôi.” Trần Lưu không còn tâm trí đâu để trực tiếp hỏi lý do hai người ở cạnh nhau, nắm lấy tay cô rời khỏi sân nhảy.
“Ừm, được.” Thanh Bảo cũng muốn quên cái tình huống xấu hổ này đi.
“Em đưa hai người về.” Khi này Đào Yếm Yếm mới chen vào, bước lại gần Thanh Bảo.
“Không cần đâu, chị đây cũng hay tới chỗ này, bọn chị tự về được.”
Đào Yếm Yếm nhướng mày, đưa tay ra tóm lấy cánh tay còn lại của Thanh Bảo, mỉm cười: “Em đưa bạn gái em về ký túc xá, có gì không ổn à?”
Trần Lưu kinh ngạc.
Thanh Bảo cũng kinh hãi.
Câu, câu nói vô lý kia là Đào Yếm Yếm nói đấy hả?
Không ngờ rằng, người tưởng như lúc nào cũng không đàng hoàng này, kỳ thực lại vô cùng ngây thơ.
Cứ đợi xem sau này sẽ ra sao đi, Thanh Bảo.
Vì cô, cậu ta còn có thể vứt bỏ cái khí chất không đàng hoàng này, dâng tặng cho cô tấm chân tình độc nhất vô nhị.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook