Hoán Tình Kiếp
-
Chương 52: Trung giới
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kim Yến từng đến đây trong một chuyến vi hành vào mười năm trước, nên hiện nay cô không cần thông qua Cầu Khứ Hồi để mở lối, trực tiếp xuyên phá không gian.
Hiện tại, Kim Yến đang truy đuổi những kẻ bắt cóc kia. Vài tên Đoạ Nhân đôi lúc đánh xuống nhiều đòn tấn công nhằm ngặn chặn, hay trực tiếp lao xuống tấn công. Dĩ nhiên, với tu vi áp đảo, Kim Yến dễ dàng hạ gục chúng.
Cuộc truy đuổi kéo dài tận sáu canh giờ, những tên tà giáo bắt cóc rất khôn ngoan khi chọn rừng núi, các khe vực, hay những lùm cây um tùm mà len lỏi chạy trốn, gây khó khăn cho Kim Yến rất nhiều. Nếu không phải bản thân thường xuyên tập bay lượn tại rừng trúc của Thanh Linh phái, có lẽ cô đã mất dấu chúng từ lâu.
Vượt qua một con suối chạy dọc sườn núi, Kim Yến và nhóm bắt cóc liền tiến vào một thị trấn lớn. Nơi đây các công trình được xây dựng liền kề và suýt soát nhau, lại xếp chồng mỗi tầng là một vùng sinh sống riêng biệt, các cây cầu trên dưới nối liền lại, bố trí thêm vài đài phun nước ở hai bên dãy nhà.
Kim Yến truy đuổi sát phía sau, vừa tránh mất dấu bọn chúng, cũng vừa tránh va vào người dân. Lạng lách, xoay người, thu và phóng cánh thần đều đặn, cứ mỗi hành động như thế, Kim Yến lại tiếp cận bọn chúng thêm vài thước. Bỗng có tiếng kêu vang lên từ hai bên dãy nhà, nhất là sau mỗi lần nhóm tà giáo luồn lách qua người dân.
"Tà giáo! Là bọn tà giáo!"
Kim Yến nghe đến thì thầm nhớ quan niệm của người tại Trung giới. Nơi đây tuy không phân biệt đối xử với Đoạ Nhân hay các Đoạ Thần, nhưng họ vẫn một lòng căm ghét hai giáo Huyết Mạch và Quang Minh bởi chính những việc chúng làm, nhất là mưu đồ giải phong ấn Thứ Đó - nỗi khiếp sợ ám ảnh trong tâm trí các thế hệ.
"Bắt cóc... tà giáo bắt người... tà giáo bắt người!"
Lời vừa nói xong thì Kim Yến cũng đi ngang một khu thành trì của Hồng Ngọc phái, nơi phụ trách canh giữ an nguy của người dân nơi đây. Họ thấy một thiếu nữ vận trang phục của Thanh Linh, còn bọn bị truy đuổi thì rõ ràng phát ra khí tức thuộc về tà giáo, lập tức nhận ra sự tình, liền hô hào xông tới hỗ trợ.
Nhóm kẻ bắt cóc bị tấn công bất ngờ, liền lâm vào lúng túng. Gã dẫn dầu bèn ra lệnh mọi người ở lại chặn đứng, hỗ trợ hai kẻ khác áp giải hai con tin trốn đi.
Kim Yến thấy vậy thì vội vã xông đến, đánh bay vài kẻ cản đường, trực tiếp cướp lại một vị lão nhân gia đang bị trói trong một cái bao bố bằng rơm rạ.
Hai kẻ áp giải hốt hoảng, liền gấp rút phi thân bay khỏi, đem theo con tin cuối cùng trong tay, tiến vào khu rừng phủ đầy sương gần đấy.
Tên dẫn đầu lại hướng Kim Yến mà giao chiến, nhằm câu thời gian chạy thoát cho đồng bọn, đồng thời hi vọng cướp lại được lão nhân gia trong tay cô. Đáng tiếc, tu vi hắn thua xa Kim Yến tận ba bậc, chẳng mấy chốc hắn liền bị triệt hạ, bị đánh một đòn, cơ thể bay thẳng về phía tường thành, bất tỉnh nhân sự.
Kim Yến muốn tiếp tục đuổi theo, nhưng hai kẻ áp giải đã chạy thoát từ bao giờ, mất hút sau đám rừng cây mù mịt.
"Không kịp rồi! Mình đúng là vô dụng mà!" Kim Yến tự oán trách, không khỏi dậm chân thật mạnh, tạo nên một vết nứt nhỏ trên nền đất.
Bỗng, một tiếng nổ từ khu rừng rậm vang lên, thổi bay toàn bộ lớp sương mù trong đấy. Kim Yến liền ngoảnh mặt lại quan sát, thì thấy trong đó bay ra một thiếu niên nho nhã, có đôi phần tuấn tú, gương mặt phúc hậu. Trên tay hắn đang ôm lấy lão nhân gia bị bắt khi nãy, cùng một bên tay thi phép áp giải hai tên tà giáo vừa chạy thoát.
Thấy đối phương diện một bộ thanh y, còn thêu hoa văn hình đoá sen hồng thắm, cô liền đoán ra hắn đến từ môn phái nào. Kẻ ấy nhìn một thân trang phục tím của Kim Yến thì cũng nhận thức rõ.
"Tại hạ Đặng Thừa Thiên, đệ tử nội môn của Thiên Tôn phái, hân hạnh!"
Kim Yến nghe vậy thì cũng mỉm cười đáp lễ:
"Tiểu nữ Trần Kim Yến, đệ tử ngoại môn của Thanh Linh phái, hân hạnh!"
Thừa Thiên lại hỏi:
"Cô nương phải chăng là người đã hô hào khi nãy phải không?"
"Chính là tiểu nữ, đáng lý ra là đã để xổng vài tên. May mà có quý phái tương trợ!" Kim Yến chân thành đáp.
"Không có gì... là việc tại hạ nên làm!" Thừa Thiên mỉm cười khách sáo.
Ngay khi cả hai chuẩn bị trao đổi thêm đôi điều thì bỗng lão nhân gia trên tay Kim Yến tỉnh lại. Nhưng bà ta đôi mắt vô thần, còn mang chút sợ hãi, không tự chủ quơ tay loạn xạ khắp người Kim Yến, miệng không ngừng hô to:
"Nương tử... nương tử... nàng ở đâu?"
"Này... bà bình tĩnh lại đi! Đã ổn rồi!" Kim Yến vội vã trấn an.
Thừa Thiên một bên nhíu mày, thắc mắc:
"Kì lạ, bà ta là nữ nhân. Cớ sao lại tìm "nương tử" chứ?"
Hắn vừa dứt lời thì lão nhân gia trên tay hắn đột ngột chấn động, hốt hoảng chẳng kém, miệng cũng không ngừng gọi "nương tử".
Cả hai vì vậy liền bận rộn trấn an họ, dẫn đến buông lỏng cảnh giác xung quanh.
Tên dẫn đầu tà giáo khi nãy nằm một góc phía tường thành nứt toác, khi này bỗng tỉnh lại. Nhận thấy đồng bọn đều bị người của Hồng Ngọc phái bắt, liền lợi dụng lúc Kim Yến và Thừa Thiên không chú ý, bay đến toang cướp lấy lão nhân gia trên tay đối phương.
Kim Yến dĩ nhiên nhận thức được nguy hiểm, liền hướng tên tà giáo đang xông đến, chuẩn bị ra đòn.
Bỗng, lão nhân gia đang hoảng loạn quơ tay nắm nhầm miếng ngọc bội, kéo nó ra khỏi cổ Kim Yến một đoạn, khiến cô hốt hoảng muốn giữ lại. Nhưng tên tà giáo đã thừa cơ hội ấy, tóm lấy lão nhân gia, cướp người và miếng ngọc bội rời khỏi tay Kim Yến.
Dự định đuổi theo, nhưng tên tà giáo lại đột ngột xoay người, đánh ngất và kê kiếm vào sát cổ lão nhân gia, uy hiếp:
"Thả người của ta ra mau! Bằng không thì bà ta sẽ chết!"
Lão nhân gia bị đánh ngất thì buông thỏng hai tay, miếng ngọc bội đang giữ chặt cũng thả rơi xuống đất. Kim Yến nhìn di vật mẫu thân nằm dưới chân tên tà giáo ấy mà nôn nóng, muốn tiến lên lập tức lấy lại. Nhưng con tin trong tay hắn khiến cô không dám làm liều, đành nhẹ nhàng thương thuyết:
"Ngươi đừng làm bậy! Đừng lạm sát người vô tội!"
----------
Cách đó không xa, cũng ở tại Trung giới, trong phòng của mình, Lai Sát ngồi trước bàn trang điểm, nhàn nhã chờ đợi báo cáo từ thuộc hạ.
Một lúc sau, Trấn Tiên Tri, Hoàng Long và Đài Xuân Thu cùng tiến vào, hướng hắn hành lễ:
"Bái kiến Giáo Chủ!"
"Nha... Đứng lên đi. Nhiệm vụ thế nào rồi?" Lai Sát hỏi, dùng chất giọng khá chua chát. Tay thì vỗ nhẹ hai bên má, ngắm nghía bản thân trong gương.
Trấn Tiên Tri vội bước lên, ả mỉm cười thông báo:
"Bẩm Giáo Chủ... Đã thành công cướp lấy Kim Bài Bắc hướng!" Vừa nói, ả vừa dâng lên một tấm Kim Bài vàng óng, có tạo hình một nam nhân ngồi thiền, trên đấy còn khắc một chữ "tướng".
Lai Sát nhận lấy nó, tâm trạng liền vui vẻ, nở ra một nụ cười hài lòng.
"Làm tốt lắm! Khi về, ta sẽ có khen thưởng..."
Ba tên thuộc hạ lập tức cảm tạ. Hoàng Long bỗng tiến lên dò hỏi:
"Giáo Chủ, còn về việc của Thiên Tôn phái..."
Lai Sát ngắt lời hắn, ra giấu giữ kín bí mật, nhỏ giọng dặn dò:
"Chuyện đấy sẽ được sắp xếp sau khi thu thập đủ Bát Mạch Kim Bài."
Đài Xuân Thu nghe vậy liền hỏi thêm:
"Vậy chúng ta sẽ làm gì tiếp theo đây, Giáo Chủ."
"Chuyện đó tất nhiên là..."
Lai Sát nói chưa hết câu thì Kim Bài Bắc hướng đột nhiên rung lên dữ dội, nó còn nóng đến bốc khói mù mịt, khiến những ai có mặt trong phòng tránh không khỏi hoang mang.
Trấn Tiên Tri kích động hỏi:
"Giáo Chủ, chuyện này là..."
Lai Sát chăm chú quan sát hiện tượng trước mắt. Theo hắn đoán, thứ có thể khiến Kim Bài trở nên như vậy chỉ có một nguyên do.
"Theo ta đoán không lầm... điều này là do Vật Tế."
Cả ba tên thuộc hạ nghe vậy thì cùng nhìn nhau vui mừng. Bọn chúng theo lệnh Lai Sát đã đi khắp cả Thiên, Nhân, Trung giới tìm kiếm tung tích Vật Tế, nhưng mỗi lần trở về đều không thu được tin tức gì, Lai Sát vì vậy luôn mắng mỏ thậm tệ. Nay Vật Tế tự chui đầu vào rọ thì không còn gì đáng vui mừng hơn.
Kim Bài rung trên tay Lai Sát được một lúc thì đột nhiên phát ra ánh sáng chói loá, làm hắn hốt hoảng buông rơi nó xuống. Và ngay khi Kim Bài vừa chạm đất thì một luồng sáng màu vàng kim bỗng bay ra khỏi cửa phòng, mất hút sau các đám mây.
Lai Sát thấy vậy thì vội vàng thu lại Kim Bài, hoá ra đôi cánh thần, phi thân đuổi theo.
"Mau theo ta!" Lai Sát hét lên với ba tên thuộc hạ.
Trấn Tiên Tri, Hoàng Long và Đài Xuân Thu sau khi lấy lại thị giác thì cũng lập tức bám sát.
----------
Trước cửa Hậu Linh điện, các đệ tử trên dưới Thanh Linh phái đã rút đi gần hết vì chờ đợi quá lâu, chỉ riêng nhóm người Thúc Hạo vẫn còn ở lại vì lo lắng cho Minh Nguyệt. Hồng Quang Trụ đã duy trì được nửa ngày, lâu hơn bất kì lần đột phá Hoá Thần nào đã được ghi chép.
Trưởng Thành mất kiên nhẫn, liền nói:
"Tại sao nó vẫn còn chưa kết thúc? Sư muội sẽ không gặp gì nguy hiểm chứ?"
Mọi người ai nấy đều lắc đầu bất lực. Vạn Linh Bất Nhập Võng bao phủ Hậu Linh điện vẫn vững chắc và khó phá giải như ngày nào, nếu Minh Nguyệt không chính tay thu hồi nó thì chẳng một ai có thể xông vào được.
Bỗng, một đệ tử từ xa hốt hoảng chạy đến trước mặt Thúc Hạo, báo cáo:
"Bẩm Chưởng Môn, Kim Bài Nam hướng tại Cấm điện có động tĩnh."
Thúc Hạo cùng mọi người bị bất ngờ mà cùng nhìn về phía Cấm điện. Ngay khi dự định bay đến kiểm tra thì trong điện liền bắn ra một luồng sáng, nó xé rách không gian, tạo nên một lỗ hổng rồi tiến vào Trung giới.
Trong lòng tất cả liền tỏ tường đó là dấu hiệu của Vật Tế. Khi họ muốn phi thân đuổi theo thì Thúc Hạo vội lên tiếng cản lại:
"Ta cùng An Tĩnh sẽ đi kiểm tra. Các sư đệ hãy ở lại trông chừng sư muội!"
Hoạt Bát và Trưởng Thành vốn vô cùng lo lắng cho Minh Nguyệt nên đồng ý ở lại. Dễ Tính dẫu quan tâm đến tình hình Vật Tế nhưng hắn đồng thời cũng muốn biết kẻ ở bên Minh Nguyệt lúc này là ai, với lại Thúc Hạo là người lo liệu nên hắn cũng yên tâm phần nào, lập tức gật đầu đáp ứng.
Thúc Hạo cùng An Tĩnh sau đó cũng tức tốc xuyên phá không gian, bắt đầu tiến vào Trung giới, đuổi theo luồng sáng đang không ngừng bay đi.
An Tĩnh lo lắng, hướng Thúc Hạo dò hỏi:
"Đại sư huynh, nếu thân phận con bé bị lộ thì chúng ta phải làm gì đây?"
Thúc Hạo lắc đầu. Nghĩ đến Kim Yến, anh liền nhíu mày, tự hỏi trong lòng: "Nha đầu ấy... thật bất cẩn!"
----------
Nhân giới là nơi sinh sống của những người bình thường, là cái gốc, cái nguồn của Tứ giới.
Thiên giới là chốn ngự trị của thần nhân với nguồn thần khí dồi dào, nơi lí tưởng cho người tu luyện đến nâng cao tu vi.
Âm giới vừa là chốn sa đoạ của thần và người, liên tục sản sinh ra các Đoạ Thần, Đoạ Nhân vô tri vô giác; đồng thời Âm giới cũng là chốn yên bình cho những kẻ đã chết, hoá thành linh hồn bất xâm bất nhập, nhàn nhã bước trên con đường tiến về cánh cổng luân hồi chuyển thế.
Và giữa chúng chính là Trung giới, nơi giao thoa giữa người, thần, yêu, Đoạ Nhân và các Đoạ Thần; là vùng đất nhộn nhịp, đa dạng nhất. Dân cư đông đúc với số lượng sinh vật có mặt tại đây ước tính bằng "một chữ số" cộng với ba chữ "vạn" phía sau*.
Kim Yến từng đến đây trong một chuyến vi hành vào mười năm trước, nên hiện nay cô không cần thông qua Cầu Khứ Hồi để mở lối, trực tiếp xuyên phá không gian.
Hiện tại, Kim Yến đang truy đuổi những kẻ bắt cóc kia. Vài tên Đoạ Nhân đôi lúc đánh xuống nhiều đòn tấn công nhằm ngặn chặn, hay trực tiếp lao xuống tấn công. Dĩ nhiên, với tu vi áp đảo, Kim Yến dễ dàng hạ gục chúng.
Cuộc truy đuổi kéo dài tận sáu canh giờ, những tên tà giáo bắt cóc rất khôn ngoan khi chọn rừng núi, các khe vực, hay những lùm cây um tùm mà len lỏi chạy trốn, gây khó khăn cho Kim Yến rất nhiều. Nếu không phải bản thân thường xuyên tập bay lượn tại rừng trúc của Thanh Linh phái, có lẽ cô đã mất dấu chúng từ lâu.
Vượt qua một con suối chạy dọc sườn núi, Kim Yến và nhóm bắt cóc liền tiến vào một thị trấn lớn. Nơi đây các công trình được xây dựng liền kề và suýt soát nhau, lại xếp chồng mỗi tầng là một vùng sinh sống riêng biệt, các cây cầu trên dưới nối liền lại, bố trí thêm vài đài phun nước ở hai bên dãy nhà.
Kim Yến truy đuổi sát phía sau, vừa tránh mất dấu bọn chúng, cũng vừa tránh va vào người dân. Lạng lách, xoay người, thu và phóng cánh thần đều đặn, cứ mỗi hành động như thế, Kim Yến lại tiếp cận bọn chúng thêm vài thước. Bỗng có tiếng kêu vang lên từ hai bên dãy nhà, nhất là sau mỗi lần nhóm tà giáo luồn lách qua người dân.
"Tà giáo! Là bọn tà giáo!"
Kim Yến nghe đến thì thầm nhớ quan niệm của người tại Trung giới. Nơi đây tuy không phân biệt đối xử với Đoạ Nhân hay các Đoạ Thần, nhưng họ vẫn một lòng căm ghét hai giáo Huyết Mạch và Quang Minh bởi chính những việc chúng làm, nhất là mưu đồ giải phong ấn Thứ Đó - nỗi khiếp sợ ám ảnh trong tâm trí các thế hệ.
"Bắt cóc... tà giáo bắt người... tà giáo bắt người!"
Lời vừa nói xong thì Kim Yến cũng đi ngang một khu thành trì của Hồng Ngọc phái, nơi phụ trách canh giữ an nguy của người dân nơi đây. Họ thấy một thiếu nữ vận trang phục của Thanh Linh, còn bọn bị truy đuổi thì rõ ràng phát ra khí tức thuộc về tà giáo, lập tức nhận ra sự tình, liền hô hào xông tới hỗ trợ.
Nhóm kẻ bắt cóc bị tấn công bất ngờ, liền lâm vào lúng túng. Gã dẫn dầu bèn ra lệnh mọi người ở lại chặn đứng, hỗ trợ hai kẻ khác áp giải hai con tin trốn đi.
Kim Yến thấy vậy thì vội vã xông đến, đánh bay vài kẻ cản đường, trực tiếp cướp lại một vị lão nhân gia đang bị trói trong một cái bao bố bằng rơm rạ.
Hai kẻ áp giải hốt hoảng, liền gấp rút phi thân bay khỏi, đem theo con tin cuối cùng trong tay, tiến vào khu rừng phủ đầy sương gần đấy.
Tên dẫn đầu lại hướng Kim Yến mà giao chiến, nhằm câu thời gian chạy thoát cho đồng bọn, đồng thời hi vọng cướp lại được lão nhân gia trong tay cô. Đáng tiếc, tu vi hắn thua xa Kim Yến tận ba bậc, chẳng mấy chốc hắn liền bị triệt hạ, bị đánh một đòn, cơ thể bay thẳng về phía tường thành, bất tỉnh nhân sự.
Kim Yến muốn tiếp tục đuổi theo, nhưng hai kẻ áp giải đã chạy thoát từ bao giờ, mất hút sau đám rừng cây mù mịt.
"Không kịp rồi! Mình đúng là vô dụng mà!" Kim Yến tự oán trách, không khỏi dậm chân thật mạnh, tạo nên một vết nứt nhỏ trên nền đất.
Bỗng, một tiếng nổ từ khu rừng rậm vang lên, thổi bay toàn bộ lớp sương mù trong đấy. Kim Yến liền ngoảnh mặt lại quan sát, thì thấy trong đó bay ra một thiếu niên nho nhã, có đôi phần tuấn tú, gương mặt phúc hậu. Trên tay hắn đang ôm lấy lão nhân gia bị bắt khi nãy, cùng một bên tay thi phép áp giải hai tên tà giáo vừa chạy thoát.
Thấy đối phương diện một bộ thanh y, còn thêu hoa văn hình đoá sen hồng thắm, cô liền đoán ra hắn đến từ môn phái nào. Kẻ ấy nhìn một thân trang phục tím của Kim Yến thì cũng nhận thức rõ.
"Tại hạ Đặng Thừa Thiên, đệ tử nội môn của Thiên Tôn phái, hân hạnh!"
Kim Yến nghe vậy thì cũng mỉm cười đáp lễ:
"Tiểu nữ Trần Kim Yến, đệ tử ngoại môn của Thanh Linh phái, hân hạnh!"
Thừa Thiên lại hỏi:
"Cô nương phải chăng là người đã hô hào khi nãy phải không?"
"Chính là tiểu nữ, đáng lý ra là đã để xổng vài tên. May mà có quý phái tương trợ!" Kim Yến chân thành đáp.
"Không có gì... là việc tại hạ nên làm!" Thừa Thiên mỉm cười khách sáo.
Ngay khi cả hai chuẩn bị trao đổi thêm đôi điều thì bỗng lão nhân gia trên tay Kim Yến tỉnh lại. Nhưng bà ta đôi mắt vô thần, còn mang chút sợ hãi, không tự chủ quơ tay loạn xạ khắp người Kim Yến, miệng không ngừng hô to:
"Nương tử... nương tử... nàng ở đâu?"
"Này... bà bình tĩnh lại đi! Đã ổn rồi!" Kim Yến vội vã trấn an.
Thừa Thiên một bên nhíu mày, thắc mắc:
"Kì lạ, bà ta là nữ nhân. Cớ sao lại tìm "nương tử" chứ?"
Hắn vừa dứt lời thì lão nhân gia trên tay hắn đột ngột chấn động, hốt hoảng chẳng kém, miệng cũng không ngừng gọi "nương tử".
Cả hai vì vậy liền bận rộn trấn an họ, dẫn đến buông lỏng cảnh giác xung quanh.
Tên dẫn đầu tà giáo khi nãy nằm một góc phía tường thành nứt toác, khi này bỗng tỉnh lại. Nhận thấy đồng bọn đều bị người của Hồng Ngọc phái bắt, liền lợi dụng lúc Kim Yến và Thừa Thiên không chú ý, bay đến toang cướp lấy lão nhân gia trên tay đối phương.
Kim Yến dĩ nhiên nhận thức được nguy hiểm, liền hướng tên tà giáo đang xông đến, chuẩn bị ra đòn.
Bỗng, lão nhân gia đang hoảng loạn quơ tay nắm nhầm miếng ngọc bội, kéo nó ra khỏi cổ Kim Yến một đoạn, khiến cô hốt hoảng muốn giữ lại. Nhưng tên tà giáo đã thừa cơ hội ấy, tóm lấy lão nhân gia, cướp người và miếng ngọc bội rời khỏi tay Kim Yến.
Dự định đuổi theo, nhưng tên tà giáo lại đột ngột xoay người, đánh ngất và kê kiếm vào sát cổ lão nhân gia, uy hiếp:
"Thả người của ta ra mau! Bằng không thì bà ta sẽ chết!"
Lão nhân gia bị đánh ngất thì buông thỏng hai tay, miếng ngọc bội đang giữ chặt cũng thả rơi xuống đất. Kim Yến nhìn di vật mẫu thân nằm dưới chân tên tà giáo ấy mà nôn nóng, muốn tiến lên lập tức lấy lại. Nhưng con tin trong tay hắn khiến cô không dám làm liều, đành nhẹ nhàng thương thuyết:
"Ngươi đừng làm bậy! Đừng lạm sát người vô tội!"
----------
Cách đó không xa, cũng ở tại Trung giới, trong phòng của mình, Lai Sát ngồi trước bàn trang điểm, nhàn nhã chờ đợi báo cáo từ thuộc hạ.
Một lúc sau, Trấn Tiên Tri, Hoàng Long và Đài Xuân Thu cùng tiến vào, hướng hắn hành lễ:
"Bái kiến Giáo Chủ!"
"Nha... Đứng lên đi. Nhiệm vụ thế nào rồi?" Lai Sát hỏi, dùng chất giọng khá chua chát. Tay thì vỗ nhẹ hai bên má, ngắm nghía bản thân trong gương.
Trấn Tiên Tri vội bước lên, ả mỉm cười thông báo:
"Bẩm Giáo Chủ... Đã thành công cướp lấy Kim Bài Bắc hướng!" Vừa nói, ả vừa dâng lên một tấm Kim Bài vàng óng, có tạo hình một nam nhân ngồi thiền, trên đấy còn khắc một chữ "tướng".
Lai Sát nhận lấy nó, tâm trạng liền vui vẻ, nở ra một nụ cười hài lòng.
"Làm tốt lắm! Khi về, ta sẽ có khen thưởng..."
Ba tên thuộc hạ lập tức cảm tạ. Hoàng Long bỗng tiến lên dò hỏi:
"Giáo Chủ, còn về việc của Thiên Tôn phái..."
Lai Sát ngắt lời hắn, ra giấu giữ kín bí mật, nhỏ giọng dặn dò:
"Chuyện đấy sẽ được sắp xếp sau khi thu thập đủ Bát Mạch Kim Bài."
Đài Xuân Thu nghe vậy liền hỏi thêm:
"Vậy chúng ta sẽ làm gì tiếp theo đây, Giáo Chủ."
"Chuyện đó tất nhiên là..."
Lai Sát nói chưa hết câu thì Kim Bài Bắc hướng đột nhiên rung lên dữ dội, nó còn nóng đến bốc khói mù mịt, khiến những ai có mặt trong phòng tránh không khỏi hoang mang.
Trấn Tiên Tri kích động hỏi:
"Giáo Chủ, chuyện này là..."
Lai Sát chăm chú quan sát hiện tượng trước mắt. Theo hắn đoán, thứ có thể khiến Kim Bài trở nên như vậy chỉ có một nguyên do.
"Theo ta đoán không lầm... điều này là do Vật Tế."
Cả ba tên thuộc hạ nghe vậy thì cùng nhìn nhau vui mừng. Bọn chúng theo lệnh Lai Sát đã đi khắp cả Thiên, Nhân, Trung giới tìm kiếm tung tích Vật Tế, nhưng mỗi lần trở về đều không thu được tin tức gì, Lai Sát vì vậy luôn mắng mỏ thậm tệ. Nay Vật Tế tự chui đầu vào rọ thì không còn gì đáng vui mừng hơn.
Kim Bài rung trên tay Lai Sát được một lúc thì đột nhiên phát ra ánh sáng chói loá, làm hắn hốt hoảng buông rơi nó xuống. Và ngay khi Kim Bài vừa chạm đất thì một luồng sáng màu vàng kim bỗng bay ra khỏi cửa phòng, mất hút sau các đám mây.
Lai Sát thấy vậy thì vội vàng thu lại Kim Bài, hoá ra đôi cánh thần, phi thân đuổi theo.
"Mau theo ta!" Lai Sát hét lên với ba tên thuộc hạ.
Trấn Tiên Tri, Hoàng Long và Đài Xuân Thu sau khi lấy lại thị giác thì cũng lập tức bám sát.
----------
Trước cửa Hậu Linh điện, các đệ tử trên dưới Thanh Linh phái đã rút đi gần hết vì chờ đợi quá lâu, chỉ riêng nhóm người Thúc Hạo vẫn còn ở lại vì lo lắng cho Minh Nguyệt. Hồng Quang Trụ đã duy trì được nửa ngày, lâu hơn bất kì lần đột phá Hoá Thần nào đã được ghi chép.
Trưởng Thành mất kiên nhẫn, liền nói:
"Tại sao nó vẫn còn chưa kết thúc? Sư muội sẽ không gặp gì nguy hiểm chứ?"
Mọi người ai nấy đều lắc đầu bất lực. Vạn Linh Bất Nhập Võng bao phủ Hậu Linh điện vẫn vững chắc và khó phá giải như ngày nào, nếu Minh Nguyệt không chính tay thu hồi nó thì chẳng một ai có thể xông vào được.
Bỗng, một đệ tử từ xa hốt hoảng chạy đến trước mặt Thúc Hạo, báo cáo:
"Bẩm Chưởng Môn, Kim Bài Nam hướng tại Cấm điện có động tĩnh."
Thúc Hạo cùng mọi người bị bất ngờ mà cùng nhìn về phía Cấm điện. Ngay khi dự định bay đến kiểm tra thì trong điện liền bắn ra một luồng sáng, nó xé rách không gian, tạo nên một lỗ hổng rồi tiến vào Trung giới.
Trong lòng tất cả liền tỏ tường đó là dấu hiệu của Vật Tế. Khi họ muốn phi thân đuổi theo thì Thúc Hạo vội lên tiếng cản lại:
"Ta cùng An Tĩnh sẽ đi kiểm tra. Các sư đệ hãy ở lại trông chừng sư muội!"
Hoạt Bát và Trưởng Thành vốn vô cùng lo lắng cho Minh Nguyệt nên đồng ý ở lại. Dễ Tính dẫu quan tâm đến tình hình Vật Tế nhưng hắn đồng thời cũng muốn biết kẻ ở bên Minh Nguyệt lúc này là ai, với lại Thúc Hạo là người lo liệu nên hắn cũng yên tâm phần nào, lập tức gật đầu đáp ứng.
Thúc Hạo cùng An Tĩnh sau đó cũng tức tốc xuyên phá không gian, bắt đầu tiến vào Trung giới, đuổi theo luồng sáng đang không ngừng bay đi.
An Tĩnh lo lắng, hướng Thúc Hạo dò hỏi:
"Đại sư huynh, nếu thân phận con bé bị lộ thì chúng ta phải làm gì đây?"
Thúc Hạo lắc đầu. Nghĩ đến Kim Yến, anh liền nhíu mày, tự hỏi trong lòng: "Nha đầu ấy... thật bất cẩn!"
----------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook