"A Niệm?"
"A Niệm!"
"Tôi đây." Cố Niệm dựa lưng vào góc tường, thấp giọng đáp lại.

Cậu vừa che vết thương đang không ngừng chảy máu trên vai mình, vừa lướt xem tình hình xung quanh, nhanh chóng nói.

"Có hai người bị thương, tầng trên cùng đã xử lí xong, tầng 27, 28 vẫn có khả năng còn..."
"Đã biết."
Báo xong thông tin, Cố Niệm mới hơi thả lỏng tinh thần, dựa vào tường thở dốc.

Trên đất la liệt vô số thi thể, cái xác gần cậu nhất, vừa mới chết dưới nòng súng của cậu.

Cố Niệm hài lòng mỉm cười, sắc mặt lộ ra vài phần tham lam nóng lòng muốn thử sức.

"Keng!" Cửa thang máy của tầng cao nhất chậm rãi mở ra, Tô Mục dẫn một đám người mang đầy đủ súng ống xông tới, bắt đầu trật tự dọn dẹp thi thể.

Hắn đỡ thiếu niên ngồi ở góc tường dậy.

"A Niệm, không sao chứ?"
Cố Niệm đưa tay ra cho người kia băng bó.

"Không có chuyện gì cả, văn kiện đâu?"
Tô Mục lắc lắc túi đựng tài liệu được bọc lại kĩ càng.

"Đây, bản sao đã được quét lại gửi cho ngài Phó rồi."
Cố Niệm lúc này mới hoàn toàn yên tâm, "Ừm."
Tô Mục dìu cậu đi vào thang máy, nhìn quần áo cậu bị máu nhuộm gần hết liền có chút giật mình, bất đắc dĩ nói, "Đứa ngốc, cậu thực sự...!Ngài Phó đã nói, chỉ cần lấy văn kiện là được."
Cố Niệm nhìn liếc qua vết thương, nhếch miệng cười, thoải mái đáp, "Dù sao ngài Phó cũng đã muốn tiêu diệt hắn từ lâu rồi.".


truyện xuyên nhanh
Đây đúng là sự thật không thể bàn cãi.

Các hợp đồng đầu tư bất động sản và việc không chế cồ phần trong Trọng Cảnh ngày càng có chiều hướng thay đổi tiêu cực, hai lão đại Phó Trí và Diệp Văn Lệ, ngoài mặt là vui vẻ hợp tác đầu tư với nhau, nhưng sau lưng chính là lén lút tranh giành địa bàn buôn lậu vũ khí ở tỉnh A đến đỏ mắt.

Hơn nữa mấy ngày qua Diệp Văn Lệ bởi vì nhận được hậu thuẫn từ một trong những nhà buôn vũ khí hàng đầu Đông Nam Á lão K nên con đường làm ăn cực kì thênh thang rộng mở.

Vì thế Phó Trí hôm nay đã âm thầm bày ra một cái bẫy dành riêng cho hắn.

Chuyến đi này Tô Mục chủ yếu đến xưởng vũ khí nhưng trá hình dưới cái tên công ty tư nhân Trọng Cảnh để lấy đi văn kiện giao dịch quan trọng của đối phương.

Người phụ trách công ty này là phụ tá đắc lực nhiều năm của Diệp Văn Lệ, Phó Trí biết giải quyết được hắn cũng không dễ, nên cũng không có yêu cầu thêm nhiều.

Không cần sự chấp thuận của cấp trên, Cố Niệm cứ thế mang theo hai người chạy vào đánh một trận.

Tô Mục không nói lời nào, nhưng khi bước đến cầu thang hắn vẫn không nhịn được dùng giọng điệu cấp trên dạy dỗ cậu "Làm việc quá kích động.

Ngày hôm nay là do em may mắn, nếu vô tình..."
Cố Niệm rất kiên nhẫn nghe hắn dạy dỗ.

Chỉ đến khi cửa thang máy mở ra, trước mắt đám thuộc hạ, Tô Mục vì ngại mặt mũi cậu, mới im lặng không càm ràm nữa, liếc nhìn cậu đầy cảnh cáo.

Cố Niệm bị lườm một cái sắc lẻm, vẫn tỏ vẻ như không có chuyện gì.

Cậu thoải mái ngồi trên xe, trả lời qua loa.

"Biết rồi."
Tô Mục mới đưa văn kiện qua, lúc này đã đến tay trợ lí của Phó Trí.

Tiết Tắc cầm văn kiện đi vào phòng làm việc, giao cho Phó Trí đang bồi Nhâm đương gia Hứa Chấn Quân uống trà.


Phó Trí nhận lấy văn kiện, nhìn lướt sơ qua liền đặt sang một bên.

Hắn nhìn sắc mặt Tiếc Tắc có chút do dự, lạnh nhạt nói, "Có chuyện gì?"
"Vâng." Tiết Tắc đưa ra mấy tấm ảnh nhỏ.

"Người cũng giải quyết xong rồi."
Phó Trí có chút bất ngờ, hắn nhận lấy mấy tấm hình kia, không nóng không lạnh đáp "Tô Mục làm việc rất tốt."
"Không phải Tô Mục." Tiết Tắc đáp, "Mà là Cố Niệm, một thân một mình mang theo hai người xông vào."
Hứa Chấn Quân vẫn luôn ngồi ở cửa sổ uống trà nghe vậy nở nụ cười, "Người trẻ tuổi đúng là có dũng khí."
Ông vừa nói vừa nhìn về phía Phó Trí, "Hồi mày mới vào nghề, tính tình cũng hấp tấp như thế."
Phó Trí khéo léo cười cười, nâng tách trà trước mặt nhấp một ngụm, phân phó Tiết Tắc "Đợi chút nữa rồi đưa bọn họ tới đây."
Tiết Tắc gật đầu lui xuống.

Phó Trí lại cùng Hứa Chấn Quân nói chuyện phiếm về mấy công việc làm vườn sau đó hỏi ông lần này về nước có muốn ở lại vài ngày hay không.

Ông xua tay.

"Không được, hai ngày nay gặp gỡ đã đủ rồi.

Tao dự định ngày mai sẽ trở lại Thụy Sĩ." Ông vừa nói vừa nhìn ra ngôi nhà trồng đầy hoa hồng được xây đặc biệt ngoài cửa sổ, có chút phức tạp tiếp lời, "Ngày hôm nay ngắm một vòng, vẫn là chỗ này khiến tinh thần người ta thoải mái nhất."
Phó Trí cười phụ họa nói, "Đúng vậy."
Đây là biệt thự do Hứa Chấn Quân đặt mua, trong cả biệt thự, đáng giá nhất chính là nhà kính trồng hoa hồng trắng này.

Người vợ mất sớm của ông rất yêu hoa hồng trắng, khi còn sống chăm sóc chúng rất kĩ lưỡng.

Mười năm sau khi vợ con bị bắn chết trong vụ bắt cóc, Hứa Chấn Quân cảm giác mình không thể nào tiếp nhận tình yêu khác, nên chưa từng tái giá, cẩn thẩn chăm sóc vườn hồng mà vợ ông luôn yêu quý.


Mà từ lúc Phó Trí tiếp quản công ty cùng những tài sản của ông, cũng không có ý định thay đổi gì trong khu biệt thự.

Dù sao cha mẹ hắn đều mất sớm, những năm qua Hứa Chấn Quân vẫn luôn nuôi nấng bồi dưỡng hắn như con ruột trong nhà.

"Được rồi, không làm lỡ việc lớn của mày nữa." Hứa Chấn Quân chống gậy đứng lên, xua tay ra hiệu Phó Trí không cần đưa tiễn.

Dẫu vậy, Phó Trí vẫn đưa ông ra khỏi phòng làm việc.

Nhìn người đã đi xa, hắn mới quay lại ngồi trên ghế salon, lật giấy tờ hỏi "Có chuyện gì?"
Tiết Tắc rút ra một tập tư liệu cho hắn "Trước tiên đề cập với ngài về người mới rất có tư chất kia."
Bên phải tập tài liệu có dán một tấm hình, là gương mặt thanh tú của một thiếu niên.

Phó Trí thấy có chút quen mắt, nhưng lại lười tìm hiểu một kẻ không quan trọng, thuận miệng hỏi, "Bối cảnh sạch sẽ?"
"Rất sạch sẽ, là cháu trai của bác Cố."
Lần này Phó Trí mới có chút ấn tượng.

Bác Cố là quản gia già bên cạnh Hứa Chấn Quân, vô thân vô cố, cô độc một mình.

Cháu trai này, hẳn là đồ vật nhỏ tám năm trước Phó Trí đi ra ngoài nhặt được mang về cho ông nuôi.

Đó là lần cuối cùng Phó Trí tự mình dẫn người đi làm việc lại có thu hoạch ngoài ý muốn.

Tám năm trước Hứa Chấn Quân bắt tay thanh lí thế lực lạc hậu không phục tùng tại thành phố A, sai Phó Trí đi xử lí căn cứ của trùm buôn thuốc phiện.

Phó Trí từ lúc mười lăm, mười sáu tuổi đã đi chém giết, lần đó cũng không có gì đặc biệt.

Đến lúc kết thúc, cấp dưới nói có phát hiện có một căn phòng đặc biệt dưới lòng đất.

Hoá ra lão trùm thuốc phiện kia tuy đã năm mươi sáu mươi nhưng dục vọng biến thái không hề giảm mà ngược lại còn tăng.

Dưới lòng đất biệt thự của nuôi rất nhiều bé trai, nói là giữ lại để sau làm cấp dưới, kỳ thực là để thỏa mãn thú tính của bản thân.

Những bé trai đó không biết đã bị giam bao lâu, cửa lớn của tầng hầm mở ra cũng không dám chạy.

Trên người chúng là những dải nắng hoàng hôn, thoạt nhìn rất giống một đám cừu con trắng như tuyết chờ bị làm thịt.


Phó Trí từ trước đến giờ đều lười quản mấy chuyện vô bổ, hắn kiểm kê các đồ vật trọng yếu, đứng ở cửa phòng hầm nhìn qua, dặn dò cấp dưới đưa những đứa trẻ này vào trại mồ côi.

Nhưng hắn vừa nói xong, liền có một bé trai loạng choạng đi lên thẳng trên lầu.

Bé trai kia vẫn luôn ngồi ở trong góc, giống như phải đấu tranh rất lâu mới dám đi tới.

Phó Trí cau mày nhìn cậu.

Mặt trời chiều bao quanh cậu bé, khiến cậu như một viên ngọc tỏa sáng.

Người cậu vẫn sạch sẽ, da dẻ trắng bệch, có vài chỗ bị thương.

Tuy dáng người rất gầy gò nhưng cặp mắt kia lại sáng đến kinh người.

Cậu có chút sợ hãi nhìn người đàn ông giương súng trước mặt, giọng điệu khác biệt hẳn so với vẻ ngoài "Tôi không muốn tới trại mồ côi, tôi muốn đi với anh."
"Biết bọn tao làm nghề gì không?"
"Biết.

Giết người." Bé trai dùng ngôn ngữ của trẻ con mà thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình.

Phó Trí nở nụ cười, ngửi mùi máu tanh trên người mình, hơi khom lưng hỏi cậu.

"Làm sao? Muốn học à?"
Cậu bé gầy yếu gật đầu.

"Thế nhưng nếu không giết người được cũng có thể sẽ bị giết...!vẫn muốn học chứ?" Phó Trí cố ý hạ thấp giọng dọa cậu.

"Ừm." Đứa trẻ mười tuổi khó tránh khỏi việc không đủ sức lực, nhưng cậu nhìn đồng tử đen kịt của Phó Trí, gằn từng chữ một, "Chỉ cần tôi không bị nhốt lần nào nữa."
Phó Trí đứng thẳng, đánh giá cậu nửa ngày "Tên?"
Vừa nói xong, đứa trẻ đột nhiên mềm nhũn ra, hơi không tự nhiên mà nhăn chóp mũi tinh xảo, mím môi nói với Phó Trí có chút xa cách.

"Niệm Niệm.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương