Hoán Phu Cách Cách
-
Chương 7
****
“Đứng lên, hư … nhỏ tiếng một chút, xuống giường.”
“Xuống giường mau, nhanh một chút, nhỏ giọng lại.”
Nửa đêm, bên trong Tĩnh Vũ sơn trang bóng người hoảng động, Thạc Nhân, Đỗ Kiều Tuyên cùng toàn bộ nô bộc, bao gồm cả hai môn thần cũng bị Tình Tâm cùng Tiểu Liễu nhỏ tiếng thỉnh đến một hậu viện xa Nhất Thanh hiên nhất, Tình Tâm muốn mọi người còn đang ngây ngủ dùng tay che miệng, tránh những tiếng động này làm kinh động đánh thức Thừa Diệp.
Việc này hoàn toàn nằm trong dự đoán, cũng quả nhiên hiệu quả, sau khi nghe chuyện giữa nàng cùng thập nhị cách cách xong, mọi người mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhưng một tiếng kinh ngạc cũng đều bị khóa chặt trong mồm.
“Từ nay về sau, ta sẽ cùng nàng đổi lại thân phận, cho nên các ngươi cứ xem như không nhìn thấy ta là được, ta cũng sẽ cố không nói lời nào-”
Trông thấy mọi người đang muốn mở miệng, nàng liền vội vã lắc đầu, “Ta biết các ngươi muốn nói gì? Nhưng chuyện này là do ta khởi xướng, là ta muốn đổi trượng phu với nàng, nếu nàng đổi ý, ta còn có thể làm gì nữa?”
Vừa thấy mọi người lắc đầu như muốn nói thêm chuyện gì, nàng vội vàng dùng ngón trỏ làm một dấu cấm trên đôi môi đỏ mọng, “Ta biết, độ khó rất cao, nhưng các ngươi không nghĩ tới, lỡ như gia phát hiện ra chuyện này, hắn chỉ nghĩ mình bị ta lợi dụng, các ngươi cho rằng hắn sẽ giữ ta lại sao?!”
Mọi người bắt đầu cùng nhau lắc đầu.
“Cho nên ngày mai thập nhị cách cách sẽ dọn đến Nhất Thanh hiên, ta sẽ ở lại Vân Ảnh lâu, về phần tại sao còn ở lại thì, là do,” viền mắt nàng bắt đầu hơi hơi đỏ hồng, “Ta thực sự luyến tiếc mọi người, còn có gia nữa…” Nàng thở dài một hơi, “Ta cũng hứa với thập nhị cách cách, sẽ giúp đỡ nàng thuận lợi ở lại Tĩnh Vũ sơn trang làm thiếu phúc tấn của nàng, vì thế, mong mọi người cùng nhau giúp đỡ.”
Thế nhưng ai nấy cũng đều lắc đầu, trong mắt lộ ra vẻ không muốn, ngày mai là một ngày đáng vui cỡ nào, sao bây giờ lại thành ra khẩn trương như vậy!
“Ta biết ta làm khó dễ các ngươi, nhưng cứ coi như là vì gia đi, ta không dám nói là sau khi quen biết ta, thế giới của hắn trở nên có màu sắc, nhưng ít ra hắn cũng đã nở nụ cười, hắn tình nguyện bước chân ra khỏi cửa, hắn tình nguyện tiếp nhận người thê tử này, lúc trước, hắn ngay cả bái đường còn không chịu!” Nàng vừa nói cổ họng càng chua xót hơn, “Hắn thay đổi là tốt rồi, là vui rồi, ta và các ngươi đều không thể phủ nhận việc này, các ngươi cũng không muốn nhìn thấy hắn trở lại vào trong cái vỏ như ngày trước phải không, chúng ta coi như lừa gạt hắn cũng vì có thiện ý đi. Xem như ta cầu xin các ngươi vậy!”
Đôi mắt nàng bỗng nhiên ứa lệ, mọi người ai nấy đều cúi đầu xuống, đại đa số đều tiếp nhận thỉnh cầu này của nàng, lòng đầy ưu tư trở về phòng ngủ, nhưng Tiểu Liễu vẫn không chịu quay về Vân Ảnh lâu, “Em không muốn hầu hạ nàng.”
Hai vị môn thần cũng nói, “Chủ tử nhà ta không phải dễ gạt như vậy!”
Tình Tâm sắc mặt ngưng trọng lắc đầu, “Thành thật mà nói, ta cùng thập nhị cách cách ngoại trừ khuôn mặt khác nhau, ngoài ra, vóc dáng, thân hình đều tương tự, ngay cả giọng nói cũng giống nhau vài phần, chỉ cần nàng bỏ đi một chút yểu điệu trong giọng nói, ta nghĩ gia cũng không phân biệt được đâu.”
“Tẩu tử-”
“Thiếu phúc tấn-”
Thạc Nhân cùng Đỗ Kiều Tuyên đồng thanh lên tiếng.
“Được rồi, tóm lại ta vẫn còn ở lại đây mà, có gì cũng còn có cơ hội nói chuyện. Cũng đã muộn rồi, mọi người nên trở về nghỉ ngơi đi.” Nàng thực sự quá mệt mỏi, “Ta ra phòng khách ngủ.”
Tiểu Liễu kiên trì nói muốn theo nàng, nàng cũng hết cách, đành phải giữ Tiểu Liễu lại bên người, nhưng nàng nói với Tiểu Liễu, cũng chỉ có đêm nay thôi.
Những người khác tương đối không còn gì để nói, sau cùng chỉ có thể mang theo một bụng tâm sự trở về phòng, nhưng không ai biết tất cả những chuyện đêm nay đều rơi vào một đôi mắt đang bốc hỏa…
Ngày thứ hai, Tĩnh Vũ sơn trang ai nấy đều mắt như gấu mèo, không ai ngủ ngon giấc, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng ngáp dài.
Tình Tâm cũng không được ngủ ngon, mắt cũng như gấu mèo, nhưng vì không muốn mọi người lo lắng, nàng muốn Tiểu Liễu trang điểm nhạt cho mình một chút, xem tinh thần đã đỡ hơn chút rồi, nhưng tiếp đó, Tiểu Liễu lại mặt ủ mày ê bị nàng ép đi giúp thập nhị cách cách thay trang phục.
Tiểu Liễu rất mất hứng, bởi vì những thứ mang theo không khí vui mừng này, đặc biệt là bộ hỉ phục màu đỏ được may từ vải vóc thượng hạng này trên người thập nhị cách cách đều là để cho thiếu phúc tấn mặc á, không phải cho nàng đâu mà nàng lại dương dương tự đắc, mới sáng sớm cách cách đáng ghét này đã sai đông sai tây mang đến cho mặc rồi!
Sau khi thập nhị cách cách thay trang phục xong, Thừa Diệp đi tới Vân Ảnh lâu, theo sau hắn là Hà tổng quản cùng Lâm di đều nhìn Tình Tâm đang tận lực đứng vào sát góc, lại nhìn thập nhị cách cách cả người toàn một màu hồng, đến cả hai gò má cũng thoa cho hồng, hai người nhướng mày, nhưng chỉ có thể cúi đầu.
Tình Tâm cố gắng nín thở, vẻ mặt khẩn trương chăm chú nhìn Thừa Diệp, kỳ quái chính là dường như hắn cũng đang nhìn nàng, đương nhiên, đây chắc chỉ là tưởng tượng của nàng thôi.
Có điều một màn này, trong mắt mọi người, bọn họ chính là bốn mắt nhìn nhau, hơn nữa cả hai đều không nhúc nhích.
Lúc này, toàn bộ gian phòng lặng ngắt như tờ, trái tim mọi người đều thắt chặt, ngoại trừ thập nhị cách cách, trái tim nàng thẳng thắn nhảy lên, nhìn Thừa Diệp đến ngây dại!
“Tình Tâm?” Thừa Diệp giống như người mù, đưa tay tìm kiếm trong không trung, “Chúng ta đến Nhất Thanh hiên.”
“Được!” Thập nhị cách cách vừa mừng vừa sợ đưa tay cho hắn nắm, nàng không người Thừa Diệp lại tuấn tú mê người như vậy!
Thừa Diệp sửng sốt, “Giọng nói của ngươi?”
Tình Tâm vội vàng nhìn thập nhị cách cách, lắc đầu, còn khoa tay múa chân muốn nàng nói chuyện sang sảng một chút, đừng nũng nịu quá, cái này bọn họ đã từng nói qua rồi.
Thập nhị cách cách tức giận liếc mắt nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: “Ắc – Hôm qua dường như bị nhiễm phong hàn, cho nên giọng nói không giống ngày thường lắm.”
“Vậy sao?” Vẻ mặt hắn khó chịu, “Qua đây.”
Trong họng Tình Tâm giống như bị nghẹn một cái gì đó, nhìn nữ nhân khác cười dịu dàng chui vào ngực hắn.
“Quái, Hà tổng quản, Lâm di cùng Tiểu Liễu vẫn còn ở đây chứ? Sao ngươi lần này lại hào phóng như vậy để ta ôm?!”
Tiểu Liễu thiếu chút bật cười, vội vàng che miệng lại.
Hà tổng quản cùng Lâm di hai mắt nhìn nhau, cũng tốt, để xem nữ nhân tuyệt nhiên khác hẳn thiếu phúc tấn này có thể lừa bối lặc gia được bao lâu?
Thế nhưng trong lòng Tình Tâm lại hết sức kinh hoàng, không thể nào? Mới ra trận là đã vong trận rồi sao?! Nàng vội vàng khoa tay múa chân với thập nhị cách cách, muốn nàng lui ra!
Thập nhị cách cách lại trừng mắt với Tình Tâm, không cam tâm rời khỏi cái ôm dễ chịu của hắn, xấu hổ nói: “Bởi vì chúng ta lưỡng tình tương hứa mà, hơn nữa đã muốn ở chung một chỗ, cho nên… Ắc – suy cho cùng, cũng là mấy tên nô tài này quá không biết điều, còn đứng đây làm gì?”
Thừa Diệp cau mày thật chặt, “Ngươi đã bao giờ gọi họ là nô tài đâu.”
Trong mắt Tiểu Liễu hiện ra tiếu ý càng lúc càng sâu, bối lặc gia à, ngài thật sự mắt mù nhưng tâm không mù đó! (TN: Xin lỗi, mắt hết mù lâu rồi =)))
Thập nhị cách cách lại hung hăng trừng mắt nhìn Tình Tâm đang khoa tay múa chân, nhưng khẩu khí vẫn mềm nhẹ như trước , “Có thể là ta đầu óc choáng váng, nên ngay cả nói năng cũng kỳ quái.”
“Vì tránh để lỡ giờ lành, chúng ta đến Nhất Thanh hiên trước, sau đó thỉnh đại phu tới xem cho ngươi sau.”
Nhìn thấy hắn mỉm cười ôm thập nhị cách cách ra khỏi phòng, Tình Tâm mới thở dài một hơi, nhưng lúc này, hắn đột nhiên dừng bước xoay đầu nhìn lại, Lâm di cùng Hà tổng quản, còn có Tiểu Liễu đang đi sau hắn cũng đồng thời dừng bước, trong lòng căng thẳng, sợ hãi quay đầu lại nhìn.
Tình Tâm thấy thế liền vội vã che miệng lại, thấy hắn giống như đang đi tuần tra, ánh mắt xẹt qua nàng một cái, lại lắc đầu, sau đó quay lại ôm thập nhị cách cách sắc mặt khẽ biến bỏ đi.
Xác định đoàn ngươi đã đi xa rồi, Tình Tâm mới vô lực ngồi ở trên giường, thở ra một hơi thật dài, thật sự là hù chết nàng mà, chỉ là trong mắt nàng lại ứa ra một tầng nước mắt, nhìn hắn ôm một nữ nhân khác, trong lòng nàng thật là khó chịu, rất muốn khóc a!
“Thiếu phúc tấn- ”Tiểu Liễu đột nhiên chạy trở về, nàng vội vã đứng dậy, “Sao ngươi lại trở về? Hơn nữa sau này không thể gọi thiếu phúc tấn a!”
“Vâng vâng,” Tiểu Liễu không vui mở miệng, “Nhưng ‘thiếu phúc tấn’ kia dùng khẩu ngữ nói muốn ngài đi theo á.”
Cũng đúng, không phải khẳng định có thể bị nhìn ra sao, chỉ có thật thật giả giả, mới có thể lừa được Thừa Diệp!
Vì vậy Tình Tâm theo Tiểu liễu đến Nhất Thanh hiên, Tề Tâm Tề Lực nhìn thấy nàng cũng theo thói quen muốn gọi, khiến nàng sợ hãi nhanh chóng lắc đầu, hai người không thể làm gì khác hơn là chắp tay hành lễ, biểu thị bọn họ vẫn đối với nàng cung kính như trước.
Nàng cười cười đáp lễ, đi tới gian phòng của Thừa Diệp, nhưng không thấy hắn và thập nhị cách cách đâu, chỉ còn mỗi Lâm di ở lại.
Lâm di vừa nhìn thấy nàng gọi, “Thiếu- ” , nhưng thấy nàng lắc đầu, Lâm di cũng đổi giọng, “Cách cách, bối lặc gia đột nhiên nghĩ đến có một số việc muốn nói với La Nhĩ tiên sinh, nên thập nhị cách cách theo ngài tới thư phòng rồi, ta thấy cách cách có phải cũng nên- ”
Không đợi Lâm di nói xong, Tình Tân liền đuổi tới thư phòng, Tiểu Liễu cùng Lâm di hai mắt nhìn nhau, cười, tình trạng các nàng mong muốn đang càng ngày càng tốt.
Tình Tâm vừa đến thư phòng, đã thấy Hà tổng quản đang đứng trước cửa phòng đang khép hờ một nửa, vừa nhìn thấy nàng, Hà tổng quản vội vàng chỉ vào bên trong.
Nàng gật đầu, nhẹ nhàng bước vào, thập nhị cách cách nhìn thấy nàng, thở phào một hơi nhẹ nhõm, chỉ chỉ vào vị trí này, muốn nàng vào đổi chỗ, nàng cũng khoa tay múa chân, muốn thập nhị cách cách nhẹ nhàng đứng dậy.
Thừa Diệp nhìn thấy hai nữ nhân từ từ trao đổi vị trí, nếu không phải hắn tự chủ đủ cao, còn có lửa giận đè nén trong lòng, chắc đã cười ra thành tiếng.
Có điều, hắn muốn nghiêm phạt Tình Tâm, thập nhị cách cách muốn đổi nàng liền đổi, trong lòng nàng, hắn chẳng lẽ không có chút phân lượng nào sao?
“Ngươi muốn viết cái gì?” Tình Tâm lần thứ hai ngồi đối diện hắn, trái tim nai con lại nhảy loạn một lần.
“Giọng nói của ngươi?” Hắn vờ ra vẻ hoang mang.
“Ắc- ”Nàng vội vã thêm vào chút nũng nịu, “Không phải nói bị nhiễm phong hàn sao? Giọng nói khi tốt khi xấu đó mà.”
“Qua đây.”
“Cái này…”
“Qua đây!” Hắn lập lại lần nữa.
Nàng bất an quay đầu nhìn thập nhị cách cách đang đứng trước cửa, đã thấy thập nhị cách cách liều mạng lắc đầu, còn chỉ chỉ những quyển sách tiếng Tây Dương trên kệ, nàng một chữ cũng không biết, lỡ như Thừa Diệp muốn hỏi nàng nội dung thì phải làm thế nào? Nàng trái lại vung tay bảo Tình Tâm qua đó.
Hết cách, Tình Tâm đành phải đứng dậy đi tới bên người hắn, không ngờ hắn đột nhiên ôm một cái, dọa nàng kêu lên, “Gia-”
“Hà tổng quản, cửa có mở không?”
Thừa Diệp đúng là đang trợn mắt nói dối, nhưng cảm giác trong lòng phải nói là rất tốt, nhất là ôm nữ nhân đáng ghét ‘bội tình bạc nghĩa’, còn đem hắn xoay mòng mòng, cảm giác quả thật rất tốt!
Hà tổng quản vừa nghe mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng vẫn trả lời, “Vâng.”
“Đóng cửa lại, nói Lâm di không cần lo lắng, trước giờ lành ta sẽ đưa thiếu phúc tấn về phòng.”
“Vâng.” Hà tổng quản đi lên phía trước, làm như không thấy biểu tình nháy mắt ra hiệu hết sức khẩn trương của Tình Tâm, đem cửa đóng lại.
Hắn nhún vai một cái, biểu thị ‘không biết gì hết’, nhưng trong lòng lại hết sức vui mừng, bởi vì mặc kệ có xảy ra chuyện gì, thiếu phúc tấn bên trong mới là thiếu phúc tấn bọn họ thích.
Tình Tâm hết sức khẩn trương, trái tim kinh hoàng như muốn nhảy bật ra, đôi gò má hồng hào dán chặt trong lòng ngực ấm áp của hắn, càng nghĩ càng bất an, hắn rất rốt muốn làm gì? Như vậy không được a, cái ôm này không thuộc về nàng…
Nàng thở sâu, ngẩng đầu hỏi, “Ngươi không phải- ”
Thừa Diệp đưa tay thuận thế trụ ở sau gáy nàng, cúi người che lại đôi môi đỏ mọng của nàng, nàng sửng sốt, theo trực giác muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn làm sao cho phép? Hắn muốn nàng, hơn nữa còn dự định ở đây muốn nàng!
Hắn thật sâu hôn một cái, đưa tay di động từ thắt lưng của nàng, cách lớp quần áo khẽ vuốt nơi căng tròn của nàng.
“Không… Không được…”Tình Tâm giãy dụa.
“Ý nghĩa của ngày hôm nay chính là thế này, không phải sao?” Cánh môi hắn cũng từ đôi môi đỏ mọng của nàng đi xuống, đi tới giữa cái cổ trắng nõn nhẹ nhàng mút một cái, một tay khác gọn gàn rút đi quần áo trên người nàng.
Tình Tâm chỉ cảm thấy càng lúc càng mất đi lí trí, “Không thể… Không được… Không được ở đây…”
Không được ở đây, chẳng lẽ muốn rời khỏi thư phòng, trở lại gian phòng, để thập nhị cách cách nằm dưới thân hắn sao!?
Ngay từ đầu, hắn biết rõ nữ nhân hắn yêu là ai, hắn khát muốn có nàng, đem hết văn phòng tứ bảo trên bàn toàn bộ gạt xuống, hắn ôn nhu đem nàng đang nửa thân trần đặt lên bàn.
Ngoài thư phòng, thập nhị cách cách nghe thấy tiếng “lanh canh, lách cách”, vội vàng lôi kéo Hà tổng quản thấp giọng hỏi, “Bọn họ rốt cuộc đang làm cái gì?!”
Khuôn mặt già nua bỗng dưng đỏ bừng, ngẩng mặt nhìn trời nói, “Khục, nô tài không biết.”
“Ngươi đi gõ cửa!” Hắn không biết thì nàng cũng biết, hắn đã sớm mất đi thuần khiết rồi!
“Không được đâu, bối lặc gia tính tình không tốt, thư phòng càng là nơi cấm địa, nếu ta xông vào nhất định bị giết, nô tài, nô tài đi làm việc đây!” Hắn vội vã lui ra, nhưng quay mặt đi, trên khuôn mặt tràn đầy tiếu ý, như vậy cũng tốt, thiếu phúc tấn sẽ không thể tiếp tục hào hiệp rồi!
Thập nhị cách cách đứng ở ngoài cửa, không muốn đi, nhưng càng không thể tới gõ cửa, tức giận, đành phải chạy đi tìm Lâm di cùng Tiểu Liễu.
Trong thư phòng, quả thật tràn ngập phong quang kiều diễm.
Tình Tâm thở gấp, quần áo trên người người toàn bộ đều bị rút đi, trong cơ thể có một luồn dục hảo bất minh len lỏi trong người nàng, nhất là những nơi đôi môi Thừa Diệp chạm tới, càng giống như bốc cháy.
Nàng đầu óc trống rỗng, nhưng nhìn thấy đôi mắt đen thâm tình của Thừa Diệp, một đôi mắt không thể nhìn thấy nàng nhưng có thể thật sâu mê hoặc nàng, quyến rũ nàng, càng lúc càng đem nàng đẩy sâu vào đáy sâu dục vọng…
Nàng quên trời, quên đất, quên cả việc mình đang ở chỗ nào, mãi cho đến khi hắn động thân tiến vào, đau đớn khôn tả khiến nàng từ trong dục vọng tỉnh lại, nhưng chỉ trong chốc lát, Thừa Diệp dùng ánh mắt dịu dàng luyến ái nhìn nàng, du dương bên tai nàng nói nhỏ, khiến nàng trong đau đớn chuyển sang vô cùng vui thích.
Hắn chăm chú nhìn đôi mắt long lanh mỹ lệ tràn ngập dục vọng, rốt cuộc, hắn cũng có được nàng rồi!
“Đứng lên, hư … nhỏ tiếng một chút, xuống giường.”
“Xuống giường mau, nhanh một chút, nhỏ giọng lại.”
Nửa đêm, bên trong Tĩnh Vũ sơn trang bóng người hoảng động, Thạc Nhân, Đỗ Kiều Tuyên cùng toàn bộ nô bộc, bao gồm cả hai môn thần cũng bị Tình Tâm cùng Tiểu Liễu nhỏ tiếng thỉnh đến một hậu viện xa Nhất Thanh hiên nhất, Tình Tâm muốn mọi người còn đang ngây ngủ dùng tay che miệng, tránh những tiếng động này làm kinh động đánh thức Thừa Diệp.
Việc này hoàn toàn nằm trong dự đoán, cũng quả nhiên hiệu quả, sau khi nghe chuyện giữa nàng cùng thập nhị cách cách xong, mọi người mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhưng một tiếng kinh ngạc cũng đều bị khóa chặt trong mồm.
“Từ nay về sau, ta sẽ cùng nàng đổi lại thân phận, cho nên các ngươi cứ xem như không nhìn thấy ta là được, ta cũng sẽ cố không nói lời nào-”
Trông thấy mọi người đang muốn mở miệng, nàng liền vội vã lắc đầu, “Ta biết các ngươi muốn nói gì? Nhưng chuyện này là do ta khởi xướng, là ta muốn đổi trượng phu với nàng, nếu nàng đổi ý, ta còn có thể làm gì nữa?”
Vừa thấy mọi người lắc đầu như muốn nói thêm chuyện gì, nàng vội vàng dùng ngón trỏ làm một dấu cấm trên đôi môi đỏ mọng, “Ta biết, độ khó rất cao, nhưng các ngươi không nghĩ tới, lỡ như gia phát hiện ra chuyện này, hắn chỉ nghĩ mình bị ta lợi dụng, các ngươi cho rằng hắn sẽ giữ ta lại sao?!”
Mọi người bắt đầu cùng nhau lắc đầu.
“Cho nên ngày mai thập nhị cách cách sẽ dọn đến Nhất Thanh hiên, ta sẽ ở lại Vân Ảnh lâu, về phần tại sao còn ở lại thì, là do,” viền mắt nàng bắt đầu hơi hơi đỏ hồng, “Ta thực sự luyến tiếc mọi người, còn có gia nữa…” Nàng thở dài một hơi, “Ta cũng hứa với thập nhị cách cách, sẽ giúp đỡ nàng thuận lợi ở lại Tĩnh Vũ sơn trang làm thiếu phúc tấn của nàng, vì thế, mong mọi người cùng nhau giúp đỡ.”
Thế nhưng ai nấy cũng đều lắc đầu, trong mắt lộ ra vẻ không muốn, ngày mai là một ngày đáng vui cỡ nào, sao bây giờ lại thành ra khẩn trương như vậy!
“Ta biết ta làm khó dễ các ngươi, nhưng cứ coi như là vì gia đi, ta không dám nói là sau khi quen biết ta, thế giới của hắn trở nên có màu sắc, nhưng ít ra hắn cũng đã nở nụ cười, hắn tình nguyện bước chân ra khỏi cửa, hắn tình nguyện tiếp nhận người thê tử này, lúc trước, hắn ngay cả bái đường còn không chịu!” Nàng vừa nói cổ họng càng chua xót hơn, “Hắn thay đổi là tốt rồi, là vui rồi, ta và các ngươi đều không thể phủ nhận việc này, các ngươi cũng không muốn nhìn thấy hắn trở lại vào trong cái vỏ như ngày trước phải không, chúng ta coi như lừa gạt hắn cũng vì có thiện ý đi. Xem như ta cầu xin các ngươi vậy!”
Đôi mắt nàng bỗng nhiên ứa lệ, mọi người ai nấy đều cúi đầu xuống, đại đa số đều tiếp nhận thỉnh cầu này của nàng, lòng đầy ưu tư trở về phòng ngủ, nhưng Tiểu Liễu vẫn không chịu quay về Vân Ảnh lâu, “Em không muốn hầu hạ nàng.”
Hai vị môn thần cũng nói, “Chủ tử nhà ta không phải dễ gạt như vậy!”
Tình Tâm sắc mặt ngưng trọng lắc đầu, “Thành thật mà nói, ta cùng thập nhị cách cách ngoại trừ khuôn mặt khác nhau, ngoài ra, vóc dáng, thân hình đều tương tự, ngay cả giọng nói cũng giống nhau vài phần, chỉ cần nàng bỏ đi một chút yểu điệu trong giọng nói, ta nghĩ gia cũng không phân biệt được đâu.”
“Tẩu tử-”
“Thiếu phúc tấn-”
Thạc Nhân cùng Đỗ Kiều Tuyên đồng thanh lên tiếng.
“Được rồi, tóm lại ta vẫn còn ở lại đây mà, có gì cũng còn có cơ hội nói chuyện. Cũng đã muộn rồi, mọi người nên trở về nghỉ ngơi đi.” Nàng thực sự quá mệt mỏi, “Ta ra phòng khách ngủ.”
Tiểu Liễu kiên trì nói muốn theo nàng, nàng cũng hết cách, đành phải giữ Tiểu Liễu lại bên người, nhưng nàng nói với Tiểu Liễu, cũng chỉ có đêm nay thôi.
Những người khác tương đối không còn gì để nói, sau cùng chỉ có thể mang theo một bụng tâm sự trở về phòng, nhưng không ai biết tất cả những chuyện đêm nay đều rơi vào một đôi mắt đang bốc hỏa…
Ngày thứ hai, Tĩnh Vũ sơn trang ai nấy đều mắt như gấu mèo, không ai ngủ ngon giấc, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng ngáp dài.
Tình Tâm cũng không được ngủ ngon, mắt cũng như gấu mèo, nhưng vì không muốn mọi người lo lắng, nàng muốn Tiểu Liễu trang điểm nhạt cho mình một chút, xem tinh thần đã đỡ hơn chút rồi, nhưng tiếp đó, Tiểu Liễu lại mặt ủ mày ê bị nàng ép đi giúp thập nhị cách cách thay trang phục.
Tiểu Liễu rất mất hứng, bởi vì những thứ mang theo không khí vui mừng này, đặc biệt là bộ hỉ phục màu đỏ được may từ vải vóc thượng hạng này trên người thập nhị cách cách đều là để cho thiếu phúc tấn mặc á, không phải cho nàng đâu mà nàng lại dương dương tự đắc, mới sáng sớm cách cách đáng ghét này đã sai đông sai tây mang đến cho mặc rồi!
Sau khi thập nhị cách cách thay trang phục xong, Thừa Diệp đi tới Vân Ảnh lâu, theo sau hắn là Hà tổng quản cùng Lâm di đều nhìn Tình Tâm đang tận lực đứng vào sát góc, lại nhìn thập nhị cách cách cả người toàn một màu hồng, đến cả hai gò má cũng thoa cho hồng, hai người nhướng mày, nhưng chỉ có thể cúi đầu.
Tình Tâm cố gắng nín thở, vẻ mặt khẩn trương chăm chú nhìn Thừa Diệp, kỳ quái chính là dường như hắn cũng đang nhìn nàng, đương nhiên, đây chắc chỉ là tưởng tượng của nàng thôi.
Có điều một màn này, trong mắt mọi người, bọn họ chính là bốn mắt nhìn nhau, hơn nữa cả hai đều không nhúc nhích.
Lúc này, toàn bộ gian phòng lặng ngắt như tờ, trái tim mọi người đều thắt chặt, ngoại trừ thập nhị cách cách, trái tim nàng thẳng thắn nhảy lên, nhìn Thừa Diệp đến ngây dại!
“Tình Tâm?” Thừa Diệp giống như người mù, đưa tay tìm kiếm trong không trung, “Chúng ta đến Nhất Thanh hiên.”
“Được!” Thập nhị cách cách vừa mừng vừa sợ đưa tay cho hắn nắm, nàng không người Thừa Diệp lại tuấn tú mê người như vậy!
Thừa Diệp sửng sốt, “Giọng nói của ngươi?”
Tình Tâm vội vàng nhìn thập nhị cách cách, lắc đầu, còn khoa tay múa chân muốn nàng nói chuyện sang sảng một chút, đừng nũng nịu quá, cái này bọn họ đã từng nói qua rồi.
Thập nhị cách cách tức giận liếc mắt nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: “Ắc – Hôm qua dường như bị nhiễm phong hàn, cho nên giọng nói không giống ngày thường lắm.”
“Vậy sao?” Vẻ mặt hắn khó chịu, “Qua đây.”
Trong họng Tình Tâm giống như bị nghẹn một cái gì đó, nhìn nữ nhân khác cười dịu dàng chui vào ngực hắn.
“Quái, Hà tổng quản, Lâm di cùng Tiểu Liễu vẫn còn ở đây chứ? Sao ngươi lần này lại hào phóng như vậy để ta ôm?!”
Tiểu Liễu thiếu chút bật cười, vội vàng che miệng lại.
Hà tổng quản cùng Lâm di hai mắt nhìn nhau, cũng tốt, để xem nữ nhân tuyệt nhiên khác hẳn thiếu phúc tấn này có thể lừa bối lặc gia được bao lâu?
Thế nhưng trong lòng Tình Tâm lại hết sức kinh hoàng, không thể nào? Mới ra trận là đã vong trận rồi sao?! Nàng vội vàng khoa tay múa chân với thập nhị cách cách, muốn nàng lui ra!
Thập nhị cách cách lại trừng mắt với Tình Tâm, không cam tâm rời khỏi cái ôm dễ chịu của hắn, xấu hổ nói: “Bởi vì chúng ta lưỡng tình tương hứa mà, hơn nữa đã muốn ở chung một chỗ, cho nên… Ắc – suy cho cùng, cũng là mấy tên nô tài này quá không biết điều, còn đứng đây làm gì?”
Thừa Diệp cau mày thật chặt, “Ngươi đã bao giờ gọi họ là nô tài đâu.”
Trong mắt Tiểu Liễu hiện ra tiếu ý càng lúc càng sâu, bối lặc gia à, ngài thật sự mắt mù nhưng tâm không mù đó! (TN: Xin lỗi, mắt hết mù lâu rồi =)))
Thập nhị cách cách lại hung hăng trừng mắt nhìn Tình Tâm đang khoa tay múa chân, nhưng khẩu khí vẫn mềm nhẹ như trước , “Có thể là ta đầu óc choáng váng, nên ngay cả nói năng cũng kỳ quái.”
“Vì tránh để lỡ giờ lành, chúng ta đến Nhất Thanh hiên trước, sau đó thỉnh đại phu tới xem cho ngươi sau.”
Nhìn thấy hắn mỉm cười ôm thập nhị cách cách ra khỏi phòng, Tình Tâm mới thở dài một hơi, nhưng lúc này, hắn đột nhiên dừng bước xoay đầu nhìn lại, Lâm di cùng Hà tổng quản, còn có Tiểu Liễu đang đi sau hắn cũng đồng thời dừng bước, trong lòng căng thẳng, sợ hãi quay đầu lại nhìn.
Tình Tâm thấy thế liền vội vã che miệng lại, thấy hắn giống như đang đi tuần tra, ánh mắt xẹt qua nàng một cái, lại lắc đầu, sau đó quay lại ôm thập nhị cách cách sắc mặt khẽ biến bỏ đi.
Xác định đoàn ngươi đã đi xa rồi, Tình Tâm mới vô lực ngồi ở trên giường, thở ra một hơi thật dài, thật sự là hù chết nàng mà, chỉ là trong mắt nàng lại ứa ra một tầng nước mắt, nhìn hắn ôm một nữ nhân khác, trong lòng nàng thật là khó chịu, rất muốn khóc a!
“Thiếu phúc tấn- ”Tiểu Liễu đột nhiên chạy trở về, nàng vội vã đứng dậy, “Sao ngươi lại trở về? Hơn nữa sau này không thể gọi thiếu phúc tấn a!”
“Vâng vâng,” Tiểu Liễu không vui mở miệng, “Nhưng ‘thiếu phúc tấn’ kia dùng khẩu ngữ nói muốn ngài đi theo á.”
Cũng đúng, không phải khẳng định có thể bị nhìn ra sao, chỉ có thật thật giả giả, mới có thể lừa được Thừa Diệp!
Vì vậy Tình Tâm theo Tiểu liễu đến Nhất Thanh hiên, Tề Tâm Tề Lực nhìn thấy nàng cũng theo thói quen muốn gọi, khiến nàng sợ hãi nhanh chóng lắc đầu, hai người không thể làm gì khác hơn là chắp tay hành lễ, biểu thị bọn họ vẫn đối với nàng cung kính như trước.
Nàng cười cười đáp lễ, đi tới gian phòng của Thừa Diệp, nhưng không thấy hắn và thập nhị cách cách đâu, chỉ còn mỗi Lâm di ở lại.
Lâm di vừa nhìn thấy nàng gọi, “Thiếu- ” , nhưng thấy nàng lắc đầu, Lâm di cũng đổi giọng, “Cách cách, bối lặc gia đột nhiên nghĩ đến có một số việc muốn nói với La Nhĩ tiên sinh, nên thập nhị cách cách theo ngài tới thư phòng rồi, ta thấy cách cách có phải cũng nên- ”
Không đợi Lâm di nói xong, Tình Tân liền đuổi tới thư phòng, Tiểu Liễu cùng Lâm di hai mắt nhìn nhau, cười, tình trạng các nàng mong muốn đang càng ngày càng tốt.
Tình Tâm vừa đến thư phòng, đã thấy Hà tổng quản đang đứng trước cửa phòng đang khép hờ một nửa, vừa nhìn thấy nàng, Hà tổng quản vội vàng chỉ vào bên trong.
Nàng gật đầu, nhẹ nhàng bước vào, thập nhị cách cách nhìn thấy nàng, thở phào một hơi nhẹ nhõm, chỉ chỉ vào vị trí này, muốn nàng vào đổi chỗ, nàng cũng khoa tay múa chân, muốn thập nhị cách cách nhẹ nhàng đứng dậy.
Thừa Diệp nhìn thấy hai nữ nhân từ từ trao đổi vị trí, nếu không phải hắn tự chủ đủ cao, còn có lửa giận đè nén trong lòng, chắc đã cười ra thành tiếng.
Có điều, hắn muốn nghiêm phạt Tình Tâm, thập nhị cách cách muốn đổi nàng liền đổi, trong lòng nàng, hắn chẳng lẽ không có chút phân lượng nào sao?
“Ngươi muốn viết cái gì?” Tình Tâm lần thứ hai ngồi đối diện hắn, trái tim nai con lại nhảy loạn một lần.
“Giọng nói của ngươi?” Hắn vờ ra vẻ hoang mang.
“Ắc- ”Nàng vội vã thêm vào chút nũng nịu, “Không phải nói bị nhiễm phong hàn sao? Giọng nói khi tốt khi xấu đó mà.”
“Qua đây.”
“Cái này…”
“Qua đây!” Hắn lập lại lần nữa.
Nàng bất an quay đầu nhìn thập nhị cách cách đang đứng trước cửa, đã thấy thập nhị cách cách liều mạng lắc đầu, còn chỉ chỉ những quyển sách tiếng Tây Dương trên kệ, nàng một chữ cũng không biết, lỡ như Thừa Diệp muốn hỏi nàng nội dung thì phải làm thế nào? Nàng trái lại vung tay bảo Tình Tâm qua đó.
Hết cách, Tình Tâm đành phải đứng dậy đi tới bên người hắn, không ngờ hắn đột nhiên ôm một cái, dọa nàng kêu lên, “Gia-”
“Hà tổng quản, cửa có mở không?”
Thừa Diệp đúng là đang trợn mắt nói dối, nhưng cảm giác trong lòng phải nói là rất tốt, nhất là ôm nữ nhân đáng ghét ‘bội tình bạc nghĩa’, còn đem hắn xoay mòng mòng, cảm giác quả thật rất tốt!
Hà tổng quản vừa nghe mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng vẫn trả lời, “Vâng.”
“Đóng cửa lại, nói Lâm di không cần lo lắng, trước giờ lành ta sẽ đưa thiếu phúc tấn về phòng.”
“Vâng.” Hà tổng quản đi lên phía trước, làm như không thấy biểu tình nháy mắt ra hiệu hết sức khẩn trương của Tình Tâm, đem cửa đóng lại.
Hắn nhún vai một cái, biểu thị ‘không biết gì hết’, nhưng trong lòng lại hết sức vui mừng, bởi vì mặc kệ có xảy ra chuyện gì, thiếu phúc tấn bên trong mới là thiếu phúc tấn bọn họ thích.
Tình Tâm hết sức khẩn trương, trái tim kinh hoàng như muốn nhảy bật ra, đôi gò má hồng hào dán chặt trong lòng ngực ấm áp của hắn, càng nghĩ càng bất an, hắn rất rốt muốn làm gì? Như vậy không được a, cái ôm này không thuộc về nàng…
Nàng thở sâu, ngẩng đầu hỏi, “Ngươi không phải- ”
Thừa Diệp đưa tay thuận thế trụ ở sau gáy nàng, cúi người che lại đôi môi đỏ mọng của nàng, nàng sửng sốt, theo trực giác muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn làm sao cho phép? Hắn muốn nàng, hơn nữa còn dự định ở đây muốn nàng!
Hắn thật sâu hôn một cái, đưa tay di động từ thắt lưng của nàng, cách lớp quần áo khẽ vuốt nơi căng tròn của nàng.
“Không… Không được…”Tình Tâm giãy dụa.
“Ý nghĩa của ngày hôm nay chính là thế này, không phải sao?” Cánh môi hắn cũng từ đôi môi đỏ mọng của nàng đi xuống, đi tới giữa cái cổ trắng nõn nhẹ nhàng mút một cái, một tay khác gọn gàn rút đi quần áo trên người nàng.
Tình Tâm chỉ cảm thấy càng lúc càng mất đi lí trí, “Không thể… Không được… Không được ở đây…”
Không được ở đây, chẳng lẽ muốn rời khỏi thư phòng, trở lại gian phòng, để thập nhị cách cách nằm dưới thân hắn sao!?
Ngay từ đầu, hắn biết rõ nữ nhân hắn yêu là ai, hắn khát muốn có nàng, đem hết văn phòng tứ bảo trên bàn toàn bộ gạt xuống, hắn ôn nhu đem nàng đang nửa thân trần đặt lên bàn.
Ngoài thư phòng, thập nhị cách cách nghe thấy tiếng “lanh canh, lách cách”, vội vàng lôi kéo Hà tổng quản thấp giọng hỏi, “Bọn họ rốt cuộc đang làm cái gì?!”
Khuôn mặt già nua bỗng dưng đỏ bừng, ngẩng mặt nhìn trời nói, “Khục, nô tài không biết.”
“Ngươi đi gõ cửa!” Hắn không biết thì nàng cũng biết, hắn đã sớm mất đi thuần khiết rồi!
“Không được đâu, bối lặc gia tính tình không tốt, thư phòng càng là nơi cấm địa, nếu ta xông vào nhất định bị giết, nô tài, nô tài đi làm việc đây!” Hắn vội vã lui ra, nhưng quay mặt đi, trên khuôn mặt tràn đầy tiếu ý, như vậy cũng tốt, thiếu phúc tấn sẽ không thể tiếp tục hào hiệp rồi!
Thập nhị cách cách đứng ở ngoài cửa, không muốn đi, nhưng càng không thể tới gõ cửa, tức giận, đành phải chạy đi tìm Lâm di cùng Tiểu Liễu.
Trong thư phòng, quả thật tràn ngập phong quang kiều diễm.
Tình Tâm thở gấp, quần áo trên người người toàn bộ đều bị rút đi, trong cơ thể có một luồn dục hảo bất minh len lỏi trong người nàng, nhất là những nơi đôi môi Thừa Diệp chạm tới, càng giống như bốc cháy.
Nàng đầu óc trống rỗng, nhưng nhìn thấy đôi mắt đen thâm tình của Thừa Diệp, một đôi mắt không thể nhìn thấy nàng nhưng có thể thật sâu mê hoặc nàng, quyến rũ nàng, càng lúc càng đem nàng đẩy sâu vào đáy sâu dục vọng…
Nàng quên trời, quên đất, quên cả việc mình đang ở chỗ nào, mãi cho đến khi hắn động thân tiến vào, đau đớn khôn tả khiến nàng từ trong dục vọng tỉnh lại, nhưng chỉ trong chốc lát, Thừa Diệp dùng ánh mắt dịu dàng luyến ái nhìn nàng, du dương bên tai nàng nói nhỏ, khiến nàng trong đau đớn chuyển sang vô cùng vui thích.
Hắn chăm chú nhìn đôi mắt long lanh mỹ lệ tràn ngập dục vọng, rốt cuộc, hắn cũng có được nàng rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook