Hoạn Phi Thiên Hạ
Quyển 3 - Chương 52: Mê sắc

Tư Lễ Giám điều tra ra một đám từ mua quan bán tước đến tham ô lương thảo bộ Binh, viết thành danh sách giao cho Thiên Tuế Vương Phi – Phi Vũ Đốc Vệ Tây Lương Mạt đang đi nghỉ hóng mát cùng bọn nhỏ.

Mà chẳng bao lâu sau, Thiên Tuế Vương Phi xem xong, thậm chí không vào phòng giao cho Cửu Thiên Tuế thẩm tra, trực tiếp dặn dò phải tra rõ, không tha một ai, tội trạng gồm ba bảy loại, hơn nữa thẩm lí, phán quyết cùng phá án đều phải giám sát lẫn nhau, xem có ai gian lận hay không.

Cho nên lập tức tất cả mọi người trong triều giống như con mèo bị giẫm cái đuôi, rục rịch ngóc đầu dậy.

“Được rồi, đừng nói mấy chuyện này nữa, vừa rồi Chu đại nhân còn bảo ta đem những tấu chương này đến Tốc Ngọc Cung đưa cho Thiên Tuế gia và Thiên Tuế Vương Phi xem.” Một vị Hàn lâm trông rất trẻ tuổi nói.

“Ừ, ngươi đi nhanh đi!” Mấy người khác vừa nghe tên Chu đại nhân – lãnh đạo trực tiếp của mình lên tiếng, bèn đồng thanh nói.

Hàn lâm trẻ tuổi kia dẫn người mang tấu chương đến Tốc Ngọc Cung.

Xa xa hắn đã trông thấy trước cửa điện Tốc Ngọc Cung có một đại thái giám áo đỏ đang dẫn mấy tiểu cung nữ và tiểu thái giám từ trong cung đi ra, vừa nói chuyện vừa bực dọc trừng mắt với đám tiểu cung nữ và thái giám đó, trừng đến mức mấy người kia sắp khóc, có mấy cung nữ đỏ cả vành mắt.

Hắn không khỏi có chút do dự, đây là cấp trên dạy dỗ người dưới, lúc này hắn đi qua có vẻ không ổn lắm.

Nhưng đối phương đã thấy hắn, liền quay mặt lại, hắn đành mỉm cười nghênh đón, chắp tay nói: “Thắng tổng lĩnh!”

Tiểu Thắng Tử nhìn người vừa đến, lại nhìn một số tấu chương trong tay hắn liền hiểu ra, cười nói: “Lý Hàn Lâm tới đưa tấu chương à, Thiên Tuế Vương Phi vừa mới dậy, dẫn tiểu chủ tử ra ngoại viện hóng mát rồi, để chúng ta thông báo giúp ngài một tiếng.”

Vị Hàn Lâm trẻ tuổi kia cũng không khách khí, không kiêu không nịnh cười nói: “Vậy làm phiền công công.”

Tiểu Thắng Tử lạnh lùng liếc mắt nhìn vài tiểu cung nhân đang đứng, quát: “Cút đến tạp dịch cho đại gia, cẩn thận ngẫm lại phương pháp hầu hạ tiểu chủ tử như thế nào, lại để cho tiểu chủ tử bị nóng thì các ngươi chờ biến thành mặt trống đi!”

Sau đó quay người vào cửa cung trong ánh mắt sa sút của đám tiểu cung nhân.

Lý Hàn Lâm nhìn bóng lưng Tiểu Thắng Tử, trong lòng không khỏi thầm nói, Thắng công công thật sự để tâm với hai tiểu chủ tử không biết từ đâu ra này, có lẽ ngay cả Hoàng Đế bệ hạ cũng không được hưởng đãi ngộ như vậy đâu.

Đây là bởi vì hai đứa trẻ này được Cửu Thiên Tuế và Thiên Tuế Vương Phi nhận làm con nuôi, cũng không biết con cái nhà ai mà may mắn đến vậy.

Lý Hàn Lâm cũng không phải chờ lâu, rất nhanh có một đại cung nữ tiếp đón hắn vào trong cung.

Hắn vội vàng ôm chặt tấu chương rồi đi vào.

Theo đại cung nữ vào cung điện xa hoa, lại vòng qua hành lang, đến hoa viên của Tốc Ngọc Cung.

Trong vườn hoa này trồng đầy kỳ hoa dị thảo, đồng thời còn có một thảm cỏ lớn, trên mặt cỏ dưới gốc cổ thụ còn bày mấy cái diều và một thứ gì đó giống chiếc thang, cũng không biết là cái gì, nay hai thân ảnh nho nhỏ được vài cung nữ và thái giám trông nom, leo lên leo xuống, trượt tới trượt lui, chơi quên cả đất trời.

Bên cạnh là một bóng người mặc hoàng bào – Thuận Đế cũng ở đó cười híp mắt nhìn, nhìn qua có vẻ giống hộ vệ mà không phải một Hoàng Đế.

Cách đó không xa trên ghế xích đu là bóng người mặc nam trang màu trắng, trên mặt còn đặt một quyển sách, cái ghế đong đưa theo gió, cũng không nhìn ra có phải đang ngủ hay không, mà trên chiếc ghế mây nhỏ bên cạnh tay người đó là một chiếc ấm tần ngọc lưu ly cỡ lớn, ngâm lá trà, hơi nước nhẹ nhàng phiêu đãng, tư thái nhàn dật mà phong lưu.

Lý Hàn Lâm do dự một chút, vẫn quyết định đi lên trước, hắn còn chưa đến gần Tây Lương Mạt thì nữ quan Bạch Trân hầu hạ bên cạnh tới đón, nàng thản nhiên cười với Lý Hàn Lâm: “Hàn Lâm đại nhân đưa tấu chương cho nô tỳ là được.”

Lý Hàn Lâm không dám cãi lại vị Đại cô cô bên cạnh Thiên Tuế Vương Phi này, lập tức đưa đồ trên tay cho tiểu cung nữ bên cạnh Bạch Trân, Bạch Trân liền dẫn tiểu cung nữ đi lên, chỉ thấy Bạch Trân cúi đầu thấp giọng nói gì đó bên tai người mặc áo trắng, thân thể người áo trắng kia giật giật, sau đó miễn cưỡng vươn tay lấy quyển sách xuống, lộ ra khuôn mặt thanh mỹ dịu dàng, có điều gương mặt vốn xinh đẹp như lan kia phối hợp với bộ nam trang không có vẻ giống một cô gái xinh đẹp, mà lại tựa như thiếu niên dị thường tuấn mỹ, thấy thế nào cũng không giống mẫu thân của hai đứa bé trai kia.

Thế nhưng trong lòng Lý Hàn Lâm thầm nói, ừm, quả thực đứa bé không phải do vị Thiên Tuế Vương Phi này sinh ra.

“Tham kiến Vương Phi.” Lý Hàn Lâm cung kính tiến lên chắp tay nói.

Tây Lương Mạt lười biếng ngồi dậy, nheo mắt lại liếc nhìn người thanh niên trước mặt, dường như đang phán đoán thân phận của hắn, qua một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Là ngươi à, Chu đại nhân đâu?”

“Hồi bẩm Vương Phi, Chu đại nhân đi đại doanh Đông Nam chỗ Samuel đại nhân ạ, nghe nói có binh vụ quan trọng cần phải thương lượng, cho nên dặn hạ quan đem tấu chương hôm nay tới đây.” Lý Hàn Lâm kính cẩn nói, không biết vì sao, rõ ràng mỹ nhân nam trang trước mặt có khuôn mặt dịu dàng uyển chuyển, thế nhưng lúc hắn nói chuyện với nàng hắn vẫn căng thẳng như một năm trước.

Ánh mắt của vị Thiên Tuế Vương Phi này luôn lạnh nhạt khác thường làm cho người ta không đoán biết được, giống như cười như không cười lại có thể nhìn thấu góc u ám nhất trong đáy lòng ngươi, khiến ngươi không còn chỗ nào có thể ẩn giấu.

Tây Lương Mạt liếc chồng tấu chương trên tay tiểu cung nữ bên cạnh Bạch Trân, nhàn nhạt nói: “Ừ, xem ra hôm nay những lão thần tử kia lại luận bàn sôi nổi trước mặt Thiên Tuế gia rồi, còn Thiên Tuế gia thì sao?”

Nhắc tới chính vụ, Lý Hàn Lâm mới tự tại chút, hắn lập tức gật đầu, cười nói: “Thiên Tuế gia cũng không quan tâm tới đám cổ hủ đó, chỉ nói dựa vào ý của Vương Phi mà làm là được, khiến đám cổ hủ đó tức giận đến đau đầu, Thiên Tuế gia bãi triều đến Minh Đường rồi ạ!”

Tây Lương Mạt nhìn thần tử còn trẻ tuổi dào dạt đắc ý, có chút buồn cười.

Thấy ánh mắt đầy ý cười của Tây Lương Mạt, Lý Hàn Lâm mới biết mình quá kích động, nhất thời có chút bối rối, mặc dù mình thuộc phe phái của Thiên Tuế gia thế nhưng quang minh chính đại coi thường và cười nhạo quan viên quý tộc có địa vị cao hơn vẫn là không ổn.

Tây Lương Mạt nhàn nhạt nói: “Được rồi, mấy thứ này để ở chỗ ta, ngươi lui xuống trước đi, chờ Chu đại nhân các ngươi trở về nha môn, nói hắn cùng Tả Kiêu Kỵ Bạch tướng quân đến gặp ta.”

“Vâng!” Lý Hàn Lâm nghe vậy cầu còn không được, hắn quả thật không có gan ở gần vị Vương Phi này, bèn lập tức gật đầu rồi lui xuống.

Dù sao nay nhìn như Thiên Tuế gia nhiếp chính, thật ra tất cả đại quyền đều giao cho vị Thiên Tuế Vương Phi và Ninh Vương.

Những quan viên ngoài kia đều cho rằng Ninh Vương sẽ không thèm hợp tác với một nữ tử, nhưng không ngờ hai người hợp tác tương đối tốt, cũng không có mâu thuẫn gì lớn, hai năm qua cho dù có mâu thuẫn cũng được giải quyết rất nhanh.

Nhìn tiểu cung nữ tiễn Lý Hàn Lâm, Tây Lương Mạt mới thản nhiên nói với Bạch Trân: “Lát nữa đi xem có phải Thiên Tuế gia đến Minh Đường của Vô Minh đại sư hay không, nếu phải, sau khi thu xếp ổn thỏa cho hai thằng nhỏ, chúng ta đi Minh Đường.”

Bạch Trân gật đầu, sai bảo đầy tớ đi tìm hiểu tin tức.

Mà ngay lúc này, hai tiếng trẻ con mềm mại bỗng vang lên: “Mẫu thân!”

Tây Lương Mạt nhìn sang, thấy hai đôi chân ngắn ngủn nhỏ nhắn nhanh chóng chạy tới chỗ nàng, bởi vì bé con hai tuổi chân còn chưa cứng cáp cho nên chạy còn hơi lảo đảo nghiêng ngả.

Bạch Nhụy và vài đại cung nữ vừa đuổi theo ba đứa nhỏ vừa gọi: “Tiểu chủ tử, bệ hạ, chạy chậm một chút, cẩn thận ngã!”

Bạch Trân nhìn hai bánh bao nhỏ lảo đảo không khỏi có chút căng thẳng, muốn ra đón lại bị Tây Lương Mạt quát bảo ngưng lại, nàng không nhanh không chậm nói: “Để chúng chạy, bị ngã cũng là do chúng chọn, dưới sự bảo vệ của người lớn bọn trẻ có ngã vài lần cũng không sao, dần dần sẽ khỏe mạnh chứ không yếu ớt vậy nữa.”

Bạch Trân không biết nói gì, nàng biết từ trước đến nay Quận Chúa nhà mình làm mẹ không giống những người khác, người ta đều ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ ngã, Quận Chúa lại hoàn toàn không phải như thế, thương yêu thì vẫn thương yêu, thế nhưng lúc phạt cũng không nương tay chút nào.

Với những người ngoài như các nàng, đôi khi Quận Chúa dùng phương pháp của người trưởng thành để đối xử với con mình, làm cho các nàng nhìn mà đau lòng.

Quả nhiên, bởi vì chạy quá nhanh, hai bánh bao nhỏ chạy đến cách nàng năm bước liền “bịch” một tiếng trực tiếp đập mặt xuống đất.

Đám Bạch Nhụy hoảng sợ, đang định đỡ dậy lại bị ánh mắt lạnh như băng của Tây Lương Mạt liếc qua, tay đưa ra liền cứng lại giữa chừng.

Hai tiểu tử ngã sấp xuống xong bèn nhổm dậy, cái miệng nhỏ méo xệch muốn khóc, nhưng phát hiện không có ai đưa tay, lại thấy mẫu thân mình đang cười tủm tỉm nhìn mình, hai tiểu tử lập tức nín khóc, đứng lên một trước một sau nhào vào lòng Tây Lương Mạt, mềm nhũn gọi: “Mẫu thân, mẫu thân.”

Tây Lương Mạt cười tủm tỉm nhìn hai thằng nhóc, mỗi tay ôm một đứa, hôn lên gương mặt mập mạp dính cỏ xanh của chúng một cái rồi mới giúp bọn trẻ phủi bộ quần áo nhếch nhác.

“Tiểu Thanh Nhi, Tiểu Hi Nhi, đã nói hai con đừng chạy nhanh như vậy sẽ té ngã rồi mà, có đau không?” Tây Lương Mạt nhìn hai thằng bé đang dựa vào đôi chân thon nhỏ của nàng, khẽ cười nói, thậm chí vừa giúp chúng sửa sang lại vừa xấu xa chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn sau khi té của hai đứa.

“Không đau!” Hai thằng nhóc vội vàng lấy lòng mẫu thân mình.

Mẫu thân tức giận sẽ không thích ôm hai đứa nữa.

Hai năm trước sinh ra hai bé trai, Tây Lương Mạt cũng lười nghĩ nhiều tên, đứa lớn lấy tên mà năm đó Bách Lý Thanh đặt – Bách Lý Hi, còn đứa nhỏ lấy tên – Bách Lý Thanh.

Những người khác cảm thấy rất kỳ quái, sao lại đặt tên đồng âm với tên phụ thân, không kiêng kỵ gì sao.

Thế nhưng Bạch Trân và Bạch Nhụy thì hiểu, bởi vì mỗi khi hai đứa bé kia nghịch ngợm nên bị phạt, Tây Lương Mạt mắng con mang theo chút vui sướng âm thầm.

Đặc biệt là những tình huống thế này…

“Bách Lý Thanh, con lại không mặc quần chạy khắp nơi, thò chim nhỏ ra sẽ bị sâu cắn đấy!”

“Bách Lý Thanh, con còn đi đào ổ chim, lão nương sẽ đánh con ba ngày không xuống được giường!”

“Bách Lý Thanh, đến đây, con cởi truồng múa cái vòi con voi cho mẹ xem được không?”

Sau đó mỗi lần bà mẹ vô lương tâm nào đó tắm cho Tiểu Thanh Nhi lại xúi giục thằng bé múa bài vòi con voi, nhìn Tiểu Thanh Nhi vừa giậm đôi chân ngắn ngủn vừa vung vẩy “cái vòi voi con”, miệng thì hát: “Voi ơi là voi, sao vòi của voi lại dài, a a a

.”

Bà mẹ vô lương tâm không thèm để ý hình tượng cười ngã nghiêng ngã ngửa, sau đó Tiểu Hi Nhi thấy mình bị bỏ rơi, cũng cởi quần cùng đệ đệ hát bài hát con voi, nhảy múa voi.

Tình huống này xảy ra không ít lần, thường xuyên làm cho Bạch Trân và Bạch Nhụy không biết nói gì.

Hôm nay, Bạch Trân và Bạch Nhụy nhìn ba mẹ con chơi đùa, trong lòng không khỏi buồn cười lại thở dài.

Hai đứa bé này thật sự rất đẹp, kế thừa hoàn toàn vẻ đẹp của phụ thân bọn nhỏ, đôi mắt phượng dài hơi xếch, hàng mi dài đen như cánh phượng, có điều trong mắt phụ thân bọn trẻ luôn loáng thoáng tia sáng âm u làm người ta không dám nhìn thẳng, còn bọn nhỏ lại luôn sáng sủa rực rỡ đáng yêu mềm mại, như tia nắng ban mai long lanh chiếu qua giọt sương sớm.

Tiếp đó là cái mũi nho nhỏ thẳng tắp, thứ giống mẫu thân nhất cuối cùng lại là cái miệng xinh xinh kia, mềm mại, cong cong, giống như hai cánh hoa, khuôn mặt thì bầu bĩnh tròn trịa, trắng trẻo hồng hào, da thịt mịn màng như bạch ngọc khiến người ta liên tưởng đến bánh bao vừa mới ra khỏi lồng hấp, nhìn mà muốn cắn một miếng.

Thế nhưng đừng nhìn gương mặt cực kỳ ngoan hiền của hai thằng nhóc này mà tưởng nhầm, tính tình bọn chúng cũng thừa kế hết của cha mẹ.

Ca ca giống phụ thân, còn nhỏ tuổi đã cực kỳ bắt bẻ, còn soi mói một cách mà người ta không thế cãi lại, không chỉ có cái miệng nhanh nhảu, nói hai ba câu đã khiến người ta dở khóc dở cười, còn có lý có cứ, cộng thêm gương mặt búp bê trắng ngần khiến người ta không đành lòng từ chối những yêu cầu soi mói của thằng bé, bị thằng bé dày vò điên đầu.

Đệ đệ thì giống mẫu thân, luôn cười hì hì, đáng yêu lại ngây thơ vô tội, thế nhưng… bất kể gây ra chuyện gì đều giống như không liên quan tới thằng nhóc, người hầu bị đày đọa đến bở hơi tai cũng không đành lòng trách cứ thằng nhóc, thấy phu nhân dạy dỗ nó còn định đi lên nói giúp, sợ thằng nhóc kia bị đánh mông.

Có lẽ cái này chính là bị bán còn giúp người ta đếm tiền.

Ai cũng nói hai đứa trẻ này là ma đầu, nhưng ba mẹ con này rõ ràng là đại ma đầu dẫn theo hai tiểu ma đầu, đừng nhìn hai tiểu ma đầu này còn nhỏ tuổi, mới hai tuổi đã nói năng lưu loát, tính cách lại tinh quái, không ai làm gì được bọn chúng, thế nhưng nếu rơi vào tay mẫu thân thì bọn chúng đặc biệt dễ bảo.

Ba mẹ con chơi đùa xong, Tây Lương Mạt kéo hai đứa vào lòng hôn một cái, đang định buông xuống thì thấy một bóng người mảnh khảnh màu vàng tiến lên vài bước, giọng trẻ con mềm mại vang lên: “Cô mẫu, ta dẫn hai đệ đệ đi tắm được không?”

Nhìn dáng người gầy yếu của đứa trẻ, nó chỉ mới năm sáu tuổi, trên gương mặt nhỏ như lòng bàn tay lộ ra vẻ lấy lòng, trong đôi mắt to có chút hâm mộ mơ hồ, Tây Lương Mạt thầm than, đúng rồi, nàng không để ý Thuận Đế cũng ở đây, hiện giờ đứa bé này không có mẹ ruột bên cạnh, tuy rằng mẫu thân của Ninh Vương – Minh Tuệ Thái Phi rất chăm sóc và thương yêu đứa bé này nhưng dù sao tuổi Minh Tuệ Thái Phi đã đủ để làm tổ mẫu của Thuận Đế, còn giáo dục Thuận Đế giống như năm đó giáo dục Ninh Vương – thi thư lễ nghĩa, không tranh không đoạt, theo khuôn phép cũ.

Cho nên Thuận Đế luôn rất yên lặng, nhưng dù sao nó vẫn còn là con nít, trong vô thức vẫn muốn được thân cận với Tây Lương Mạt.

Nhất là mỗi lần nhìn thấy Tiểu Hi Nhi và Tiểu Thanh Nhi cùng Tây Lương Mạt thoải mái chơi đùa là thằng bé không cách nào che giấu được sự hâm mộ trong đáy mắt.

Thân phận của Thuận Đế trong cung quá đặc biệt, tất cả mọi người biết nó chỉ là con rối, tuy cung kính với nó nhưng không ít lần nó bị xa lánh và cô đơn, đám tiểu thái giám cũng không muốn chơi đùa cùng nó.

Cho nên Thuận Đế luôn vắng vẻ, cho đến một lần Tây Lương Mạt thấy nó trốn trong bụi cỏ nhìn trộm ba mẹ con chơi đùa mới gọi nó ra ngoài.

Thuận Đế cẩn thận đi ra, có thể quang minh chính đại chơi cùng Tây Lương Mạt và hai bánh bao nhỏ trắng ngần, thế nhưng do phương thức giáo dục lâu dài làm cho nó giống như một người ca ca săn sóc tiểu đệ đệ của mình, thỉnh thoảng bị hai tiểu tử kia bắt nạt còn ngốc nghếch cười rất vui vẻ.

Bởi vì nó rất ít khi được vui đùa, chỉ cần có người muốn chơi đùa với nó, nó sẽ rất vui vẻ.

Thế cho nên đôi khi Tây Lương Mạt cảm thấy đứa bé Thuận Đế mới năm sáu tuổi còn để ý hai thằng nhóc kia hơn cả nàng, làm cho Tây Lương Mạt phải thở dài.

Tây Lương Mạt nhìn tiểu Hoàng Đế, ôn hòa cười, tay xoa gò má nó dịu dàng nói: “Được, vậy làm phiền bệ hạ.”

Lần đầu tiên được bàn tay dịu dàng xoa má mình, Thuận Đế sửng sốt, sự ấm áp và nhẹ nhàng làm cho nó nhịn không được, bỗng nhiên nói: “Mẫu thân…”

Tay Tây Lương Mạt dừng lại, Thuận Đế cũng phát hiện mình gọi sai, nhất thời hoảng hốt: “Ta… ta… ta không cố ý.”

Tây Lương Mạt cười khẽ, sờ cái đầu nhỏ của nó: “Không sao, ngài dẫn hai đệ đệ đi tắm đi!”

Sau đó, nàng cúi đầu đặt một cái hôn trên trán nó.

Thuận Đế lập tức ngây người, đứa nhỏ sáu tuổi sững sờ xoa trán, giống như không thể tin nổi, viền mắt liền đỏ lên.

Thuận Đế cố gắng không để nước mắt mình rơi xuống, lớn tiếng nói: “Vâng!”

Rồi nó dắt hai thằng nhóc đang mặt mày nhăn nhó vì mẫu thân hôn người khác đi, hai thằng nhóc liếc nhìn nhau, trao nhau ánh mắt giảo hoạt rồi ngoan ngoãn đi theo.

Tây Lương Mạt nhìn thấy ánh mắt hai thằng nhóc, có chút buồn cười nói: “Bạch Nhụy, em đi theo bọn nhỏ đi, đừng để trong lúc tắm hai thằng nhóc thối kia bắt nạt bệ hạ.”

Bạch Nhụy hầu hạ hai tiểu tổ tông đã lâu, tất nhiên biết năng lực của hai đứa nhỏ này, lập tức gật đầu đi theo.

“Aizz, tuổi còn nhỏ vậy mà đã thích mang thù và ghen tị, không biết giống ai nữa!” Tây Lương Mạt có điểm bất đắc dĩ đỡ trán.

Bạch Trân ở bên nghe nàng nói vậy, thì thầm trong lòng, giống ai, còn không phải giống vợ chồng hai người, còn giống ai.

“Hừ, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột sinh con biết đào hang, nhất định là giống lão cha bụng dạ hẹp hòi, vô sỉ lại buồn nôn của bọn chúng!” Tây Lương Mạt trầm ngâm chốc lát, rút ra kết luận.

Bạch Trân: “… Chỉ cần thông minh, dễ thương đều giống Quận Chúa, còn cái gì không tốt đều giống Thiên Tuế gia là được ạ.”

Tây Lương Mạt ra vẻ đương nhiên: “Tất nhiên rồi.”

Bạch Trân: “…”

“Đúng rồi, chúng ta đi Minh Đường thôi.” Tây Lương Mạt duỗi người, lười biếng nói.

Bạch Trân ra hiệu cho cung nhân khác thu dọn đồ đạc, sau đó đi theo Tây Lương Mạt.

Tây Lương Mạt không thích ngồi kiệu, thích đi bộ, Bạch Trân cùng nàng chậm rãi đi đến Minh Đường ở Thanh Vân Điện, trên đường đi Bạch Trân không nhịn được nói: “Quận Chúa, ngài cũng biết mẹ ruột Thuận Đế bệ hạ chết trong tay ngài, ngài để nó đến gần hai tiểu chủ tử như thế, tuy bây giờ nó còn nhỏ nhưng trẻ con trong cung thường trưởng thành sớm, lẽ nào ngài không sợ sau này nó biết sự thật, cho dù không thể ra tay với ngài, nếu làm tiểu chủ tử bị thương…”

Nói đến mới thấy đãi ngộ của hai tiểu chủ tử tốt hơn của Thuận Đế rất nhiều, đấy âu cũng là lẽ thường của thời thế thôi.

Tây Lương Mạt nhàn nhạt nói: “Em cho rằng vì sao Minh Tuệ Thái Phi có thể sống đến bây giờ, ngoại trừ Thái Tử, con trai bà ấy là hoàng tử trưởng thành duy nhất còn sống, em cho rằng bà ấy là người không biết gì hết sao, sống đến cuối cùng mới thật sự là người thắng, bà ấy không cạnh tranh, mà là lập thế bén rễ, bà ấy dùng nhiều quy củ và phương thức như thế để giáo dục Thuận Đế, thực ra đang dạy Thuận Đế sau này đừng nảy sinh lòng dạ khác, cũng đang nói rõ lập trường của bà giống Tư Lễ Giám chúng ta, ta không tin người như vậy có thể dạy ra đứa nhỏ phản bội và hùng tài đại lược.”

Nàng dừng một chút lại nói: “Huống hồ ta cũng không định lừa gạt Thuận Đế, đứa bé này đã sớm biết mẫu thân nó chết trong tay ta, có điều nó không hề giống mẫu thân của nó chút nào, hơn nữa… nó cho rằng chính sự ngu xuẩn và ngu muội của mẫu thân nó đã khiến nó hôm nay không có tình yêu thương của mẹ.”

Bạch Trân sửng sốt, có chút không hiểu, thế nhưng cẩn thận nghĩ lại mới thấy trong lòng rét lạnh, còn gì tốt hơn sự căm hận và ghét bỏ của một đứa trẻ để khiến nó đoạn tuyệt ý định báo thù cho mẹ mình nữa?

Tây Lương Mạt giống như có thể cảm nhận được ý nghĩ của nàng ấy, lãnh đạm nói: “Rất đáng sợ đúng không, có điều so với kết cục của Thái Tử và Đức Vương Phủ trước kia, thì đối với tương lai của một đứa trẻ mà nói, hắn không nên có cái nhìn thiện cảm về mẫu thân của mình sẽ tốt hơn.”

Nàng vốn không phải là thánh mẫu, có thể để đứa con của kẻ thù mình sống sót đã là khoan dung và ban ơn tốt nhất mà nàng có thể cho, nếu đổi lại là Bách Lý Thanh…

Tây Lương Mạt mỉa mai nhếch môi.

Chưa bao lâu, hai người rất nhanh đã tới Minh Đường – Phật đường duy nhất trong cung, do Vô Minh đại sư chủ trì, cũng là nơi Cửu Thiên Tuế tĩnh tu lễ Phật.

Dưới sự chỉ dẫn của tiểu sa di, Tây Lương Mạt và Bạch Trân đi vào bên trong Phật đường, hoa mạn đà la nở rộ, một bóng người mặc áo tím lẳng lặng ngồi, khóe mắt vẽ son trọng tử quý hiếm, hắn đang nhắm mắt trầm tư.

Tiểu sa di niệm một tiéng a di đà phật với Tây Lương Mạt, cung kính nói: “Vương Phi và Thiên Tuế gia chậm rãi trò chuyện, tiểu tăng đi mời Vô Minh đại sư qua đây.”

Tây Lương Mạt gật đầu, nhìn tiểu sa di đi khuất rồi mới tới bên người cạnh mỹ nhân áo tím, mỹ nhân áo tím chậm rãi mở mắt, nhìn nàng: “Ngươi đã đến rồi?”

Tây Lương Mạt buông tầm mắt nhìn xuống “Cửu Thiên Tuế” đang tĩnh tọa, mỉm cười: “Ừ, ta đã đến, A Lạc, hôm nay ngươi vất vả rồi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương