Hoạn Phi Thiên Hạ
Chương 4: Gậy ông đập lưng ông (hạ)

Mấy câu nói khiến Tây Lương Tiên không khỏi nhướng mày, bề ngoài Tây Lương Mạt có vẻ cung kính nhưng không sợ hãi, rụt rè, không bằng một đại nha hoàn như trước, tuy là tỷ muội cùng cha khác mẹ cũng không đến mức khiến người ta nhìn liền căm hận.

Nàng vốn cũng tò mò Tây Lương Mạt có thứ gì hay ho, vừa vào nhà liền ngửi thấy một mùi thơm ngát, đương nhiên đồng ý để Tây Lương Mạt dẫn tới phòng nhỏ sát vách.

Tây Lương Tiên chỉ thấy trong phòng có ba cái bàn dài, cái phía Đông bày một ít hộp sứ nhỏ màu trắng, phía Tây và phía nam là một ít đá mài, sàng nhỏ đảo dược, chén nhỏ, còn có cả một số thứ đồ chơi nàng cũng không biết là cái gì.

Nàng tới trước cái bàn phía Đông nhìn ngó, bên ngoài vài chiếc hộp và lọ sứ nhỏ đều vẽ những hoa văn màu sắc nho nhã, chia thành ba màu xanh, hồng, vàng, không đáng giá nhưng cũng coi như trang nhã.

Tây Lương Mạt mở nắp một chiếc hộp sứ trắng vẽ hình hoa mai màu vàng, bên trong là kem phấn màu hồng nhạt nhẵn mịn, mùi thơm hoa hồng nhàn nhạt ùa vào mũi, trên mặt kem phấn bằng phẳng không biết dùng thứ gì ấn thành hình một bông hồng nở rộ, rất đẹp mắt.

Tây Lương Mạt thấy vẻ mặt Tây Lương Tiên bình thường, cũng biết Huyện chúa này đã thấy nhiều thứ tốt, nàng lại lần lượt mở hết những hộp màu trắng ra, bên trong là đủ loại phấn son, màu sắc từ trắng, tím, vàng đến màu vàng đất, cái nào cùng thơm ngát kỳ lạ.

Hồng Vu bên cạnh Tây Lương Tiên rốt cuộc không nhịn được mà hỏi: “Mạt tỷ nhi, những thứ này của ngươi là cái gì, vì sao son cũng có màu đen, màu xám như màu kẻ lông mày vậy?”

Nhìn ra vẻ hiếu kỳ mà vẫn tỏ vẻ rụt rè trên mặt Tây Lương Tiên, Tây Lương Mạt cười nhạt trong lòng nhưng vẫn nhẹ giọng nói: “Than vẽ lông mày đựng ở chỗ khác, những thứ này đều là phấn bôi mặt.”

Tây Lương Tiên không nhịn được phải lên tiếng, giọng điệu rất khinh thường: “Những thứ xám, vàng, tím này bôi lên mặt còn thành cái gì nữa?”

Tây Lương Mạt thoáng cười rộ lên: “Những thứ này không tiện giải thích, Huyện chúa, chi bằng mời Hồng Vu hoặc Hồng Liên cô nương ngồi xuống đây, ta sẽ trang điểm cho bọn họ một lần, nếu thật sự không đẹp, ở đây có nước, rửa đi là được.”

Hồng Vu cùng Hồng Liên được nửa chủ tử như Tây Lương Mạt gọi một tiếng cô nương cảm thấy có mặt mũi, vì vậy tuy không muốn bị nàng dùng thử nghiệm nhưng cũng không nghĩ ra cớ gì từ chối, hơn nữa ánh mắt Tây Lương Tiên rõ ràng đang tò mò.

Giữa hai người Hồng Liên đành bị đẩy ra đồng ý, vẻ mặt Hồng Liên có chút khó coi, nếu nàng bị vẽ mặt không ra gì, nàng nhất định phải thầm khiến Mạt tỷ nhi không chịu nổi.

Tây Lương Mạt nhìn vẻ mặt không tình nguyện của Hồng Liên vẫn cười dài mời cô ta ngồi xuống ghế, lấy một chiếc gương đồng tới, nhặt một chiếc chổi quét rất nhỏ trong ngăn kéo ra dính phấn rồi bắt đầu tỉ mỉ bôi lên mặt Hồng Liên.

Đầu tiên là là lấy một chai hương lộ lau cho Hồng Liên một lớp, rồi dùng phấn màu tím cẩn thận trải đều trên mặt cô ta, phấn màu tím vừa quệt lên mặt Hồng Liên liền tinh tế tản ra, khiến màu da vốn nhợt nhạt của Hồng Liên lập tức hiện lên vẻ non mịn hồng hào, quả nhiên không tái nhợt như phấn trắng bình thường.

Tô vẽ một lúc sau, Tây Lương Tiên chỉ thấy nàng dùng một lọ cao đỏ tươi trong suốt bôi lên môi Hồng Liên, lại dùng chổi nhỏ chấm một chút phấn vàng xám lên mi mắt và mũi Hồng Liên, nhất thời một mỹ nhân nhu mì sinh động xuất hiện trước mặt bọn họ.

Căn bản của Hồng Liên tuy không tệ nhưng cũng chỉ thường thường, mà lúc này, nàng mặt mày sinh động, cái mũi hơi thấp thoáng cái cao thẳng hẳn lên, đôi mắt cũng có vẻ thâm thúy ẩn tình, môi đỏ mọng mềm mại như trái cây đông lạnh khiến người ta không nhịn được muốn cắn một cái.

Tất cả mọi người ngỡ ngàng không thôi, mấy nha đầu của Tây Lương Tiên đều tỏ vẻ kinh ngạc và đố kị.

“Hồng Liên cô nương quả nhiên có nhan sắc, trước luôn nhạt nhẽo thanh nhã một chút, nếu không làm di nương cũng xứng.” Tây Lương Mạt vừa dọn đồ vừa cười khẽ khiến Hồng Liên đỏ mặt ngượng ngùng, nhưng trong lòng tràn đầy vui sướng, trước kia nàng là nha đầu tư sắc bình thường nhất bên cạnh Huyện chúa, các thiếu gia có khen cũng chỉ khen Hồng Vu, Hồng Hàm.

Hồng Liên lập tức vội vã nói với Tây Lương Mạt: “Chẳng trách Tử Lan, Lục Kiều yêu thích không buông tay đồ của ngươi, quả thật rất tốt.”

Tây Lương Mạt ung dung cười nói: “Mấy thứ đồ chơi này đương nhiên không so được với cửa tiệm có tiếng, chỉ là mới làm, không cho thêm bột chì, có thể dưỡng da, các vị thích ta tặng một ít là được.”

Rồi nàng lập tức tặng mấy hộp son phấn cho nha đầu của Tây Lương Tiên, mấy nha đầu thấy chủ tử không phản đối liền vui vẻ nhận lấy.

Nàng sớm đã liếc nhìn Tây Lương Tiên, nàng ta không nói lời nào, sắc mặt cũng có chút khinh miệt nhưng nàng hiểu vị này, tuy chướng mắt đồ của nàng nhưng nào có cô nương không thích son phấn, huống hồ còn mới mẻ, cộng thêm Tây Lương Mạt nói có thể dưỡng nhan, Tây Lương Tiên chỉ không tiện mở miệng, sợ hạ thấp thân phận mà thôi.

Tây Lương Mạt thức thời từ một ngăn kéo khác lấy ra hai, ba chiếc hộp nhỏ mạ vàng cùng hai chiếc lọ nhỏ và một hộp son vuông vắn đưa cho Tây Lương Tiên, dịu dàng cười: “Hôm nay Huyện chúa hiếm khi nào lại đây, những thứ này tuy không đáng tiền nhưng là son môi làm từ hoa lựu và hoa hồng mới hái hôm qua, phấn thơm phấn hoa cùng hương lộ chưng cất từ thủy tiên, Huyện chúa cầm về thưởng cho hạ nhân đắc lực cũng tốt.”

Tây Lương Tiên vốn đã rất thích son môi như trái cây đông lạnh và kem phấn kia, lại cảm thấy mở miệng đòi là mất thân phận, nay Tây Lương Mạt đề nghị liền thuận thế nhàn nhạt nhận lấy.

Nhìn Tây Lương Mạt cung kính tiễn nàng về, sắc mặt Tây Lương Tiên nhìn có vẻ thoải mái hơn khi vừa tới, liền đơn giản bỏ qua dự định mượn cơ hội nổi giận một phen.

“Tiểu thư, may lần này không khiến Huyện chúa và bọn họ lợi dụng cơ hội, chân của người không thể lại bị thương, đại phu nói nếu lại bị thương sau này bước đi sẽ… Tốt nhất vẫn tránh đi thì hơn.” Bạch Nhụy do dự, trong lòng còn sợ hãi, Huyện chúa thân phận cao quý, tuy không khó xử tiểu thư như những tiểu thư và di nương khác nhưng nhìn thấy Tây Lương Mạt cũng không chịu để yên.

Nhìn bóng lưng lả lướt đi xa của Tây Lương Tiên, Tây Lương Mạt vốn khom người chậm rãi đứng thẳng lên, nàng vuốt đôi chân vẫn khập khiễng của mình, cười nhạt một tiếng: “Tránh? Tránh có gì tốt? Đều là người một nhà, nếu những tỷ muội, phu nhân, di nương này đều thích được người hầu hạ, ta đây đương nhiên sẽ cẩn thận ‘hầu hạ’, sau này, sẽ còn nhiều.”

Nàng từng tránh chưa đủ sao? Kiếp trước nàng là thư ký số một của chính khách nổi danh, năm ấy nàng bị kẻ thù chính trị đánh bất tỉnh bắt cóc, khi tỉnh lại đột nhiên biến thành một tiểu thư cổ đại khoảng mười tuổi không được yêu thương. Nàng chán ghét những ngày máu tanh hắc ám, còn tưởng cuối cùng cũng có thể thoát khỏi những ngày tranh chấp triền miên kiếp trước, chỉ muốn lẳng lặng cùng Liễu ma ma và mọi người tìm tới bà con xa của Liễu ma ma ở Giang Nam nương nhờ, không ngờ thì ra có vài thứ đã là số mệnh, muốn tránh cũng tránh không thoát.

Những người đó không phải đều coi hạ nhân là rơm rác sao, nàng sẽ khiến bọn họ hiểu được rơm rác cũng có thể lấy mạng người.

“Tiểu thư?” Nhìn vẻ mặt lạnh giá, đạm mạc của Tây Lương Mạt, Bạch Nhụy đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh, nàng chỉ từng nhìn thấy vẻ mặt khiến người ta không rét mà run này trên mặt Quốc công gia.

“Tứ tiểu thư sắp đến ngày nghị thân phải không?” Tây Lương Mạt đột nhiên hỏi. Bạch Nhụy gật đầu: “Vâng, nhị phu nhân chọn đã lâu, đều là công tử đại gia, nghe nói ngày mai phu nhân Vương ngự sử tự mình tới cửa làm người bảo lãnh.”

Tây Lương Mạt thoáng híp mắt lại khiến Bạch Nhụy nhất thời không nhìn rõ thần sắc của nàng, nàng lại hỏi: “Trong số nha đầu thô sử trong Hương Tuyết Các của tứ tiểu thư có đồng hương thân thiết của ngươi phải không?”

Bạch Nhụy gật đầu, lại thấy Tây Lương Mạt bỗng nhiên nở nụ cười: “Mấy ngày nay đi mời nàng ta dùng trà vài lần đi.”

***

Quả nhiên, ngày hôm đó, tiểu nha hoàn thô sử kia vội vã đến tìm Bạch Nhụy nói mấy câu xong rồi rời đi, Tây Lương Mạt liền dẫn Bạch Nhụy tới đại hoa viên thu nhặt cánh hoa.

Hai người vừa nhặt được nửa rổ cánh hoa hồng đã nghe thấy phía sau có một giọng nữ cực kỳ sắc nhọn vang lên:

“Tây Lương Mạt, tiểu tiện nhân kia, còn không cùng ta đi gặp tứ tiểu thư!”

Nghe tiếng chửi bới kia, Tây Lương Mạt dừng tay đang nhặt hoa, khóe môi khẽ nhếch lên, quả nhiên đã tới.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương