. . . . . . . . . . . .

Sau khi tiến vào thế giới ký ức đến nay, Hàn Phi chỉ mới hoàn thành hai nhiệm vụ, rất nhiều đạo cụ quan trọng hắn đều chưa có cơ hội lấy ra.

“Điểm kinh nghiệm sẽ rất phong phú, ban thưởng đặc biệt cũng không nên bỏ lỡ, nhiệm vụ này đáng để đi làm nha.”

Đặt hình nhân giấy vào vị trí gần tim nhất, Hàn Phi vẫn tin tưởng nhất vào hình nhân giấy có huyết dịch của Từ Cầm, cho nên hắn để nó bảo vệ trái tim mình.

“Chuẩn bị đi lên lầu.”

Hàn Phi di chuyển về phía trước, bóng tối trong gian phòng đầu tiên kia không ngừng lắc lư. Khi Hàn Phi thuận lợi đi ngang qua nó và bước lên cầu thang thoát hiểm, trong phòng vẫn không có gì xuất hiện.

“Tạm thời an toàn.” A Trùng vội vàng đi theo sau lưng Hàn Phi, nhưng khi hắn đi tới cửa phòng, một bàn tay to lớn mọc đầy tóc đen đột nhiên vươn ra!

“Chạy lên lầu!”

Hàn Phi vừa thúc giục vừa cầm dao chém thẳng vào bàn tay to lớn kia!

Tóc đen bị Hàn Phi chặt đứt, bàn tay to lớn biến thành một đám tóc rơi lả tả xuống đất. Nhưng ngay sau đó chúng lại bò lổm ngổm dưới đất như có sinh mệnh và tụ tập lại lần nữa.

“Phải chém vào bản thể mới được.”

Hàn Phi không dám tự tiện đi vào trung tâm cấy ghép tóc một mình, thế nên ba người vội vàng chạy lên tầng hai.

Gian phòng đầu tiên cạnh cầu thang tầng hai cũng rất kỳ quái, cửa phòng khép hờ, máu không ngừng chảy ra ngoài, trên cửa có viết —— Trung tâm điều trị hở hàm ếch.

Hàn Phi đang chuẩn bị tăng tốc chạy lên tầng ba thì có một bác sĩ mặc áo khoác trắng bước ra khỏi phòng!

Hắn đứng đưa lưng về phía Hàn Phi, nói ra một câu rất kỳ quái: “A? Đã trễ như vậy còn có người đi lại trên hành lang?”

“Chúng ta muốn tìm bác sĩ Trương Hỉ nói chuyện một chút.”

“Tạm thời đừng đi tìm nàng, bên chỗ ta có chút phiền toái cần các ngươi giúp đỡ.” Bác sĩ đứng đưa lưng về phía mọi người kia gấp rút nói.

“Giúp đỡ chuyện gì?” Hàn Phi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào vị bác sĩ khả nghi.

“Có một bệnh nhân đang phát bệnh, ta sắp không khống chế nổi!” Bác sĩ lo lắng hô, “Đừng nói nhảm nữa, mau tới đây!”

“Được rồi.” Hàn Phi đi tới gần bác sĩ, khi bác sĩ sắp tóm lấy cổ tay Hàn Phi thì hắn đột ngột tăng tốc. “Ngươi nói người bệnh nhân kia có phải là ngươi không?”

Vị bác sĩ vẫn luôn đứng đưa lưng về phía Hàn Phi đột nhiên khựng lại, đầu hắn nghiêng qua để lộ cái miệng nứt ra thành bốn phần.

“Sao ngươi biết? Chẳng lẽ ngươi cũng cảm thấy ta và đám các ngươi không giống nhau?”

Bên dưới tấm áo khoác trắng của bác sĩ là bộ quần áo bệnh nhân dính đầy máu, ánh mắt của hắn hoàn toàn khác biệt với những linh hồn bị khống chế trong bệnh viện.

. . . . . . .

Môi của bác sĩ bung ra bốn hướng, để lộ hàm răng rậm rạp, xiêu xiêu vẹo vẹo bên trong.

Tên bác sĩ mới đi ra từ Trung tâm trung tâm điều trị hở hàm ếch có gương mặt rách ra, mở cái mồm to cắn về phía đầu của Hàn Phi!

Đối mặt với cảnh tượng khủng bố như thế này, Hàn Phi cũng không lui một bước, đối kháng chính diện, vung đao nhắm ngay mặt bác sĩ.

Vãng Sinh nơi tay, ngay cả hận ý hắn cũng dám chém giết.

Ánh đao lộng hạ xuống, hình như bác sĩ xấu xí ghê tởm nhận ra tình huống không ổn, thời khắc va chạm nhanh chóng lùi về sau.

Vãng Sinh chỉ chém rớt một “Cánh” môi của hắn, để lại một vết thương trên cái vết thương máu tươi đầm đìa.

“A!”

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, bác sĩ ôm lấy gương mặt vốn khác với người thường của mình, hai mắt hắn dần dần đỏ lên, nhìn chằm chằm miếng môi rớt trên đất.

Nguyên cái môi mọc đầy răng rơi xuống, giống một bông hoa làm từ thịt người.

“Ngươi! Tìm! Chết!”

Máu loãng pha lẫn tiếng gào rống, bác sĩ lấy ra hai cây dao phẫu thuật dính máu:

“Ta muốn biến tất cả trở nên như ta! Như vậy những người hoàn hảo sẽ biến ít đi! Những người thuộc số ít chính là người có bệnh!”

Bác sĩ có tốc độ rất nhanh, Hàn Phi cũng âm thầm kinh hãi, một đao vừa rồi hắn nhắm ngay cổ bác sĩ, nhưng đối phương có thể tránh né trong thời gian ngắn như vậy . . . . . .

Phòng ở lầu 7 này đều có quái vật khủng bố, Hàn Phi nhanh chóng đưa ra quyết định: “Lên lầu 4 trước!”

Bác sĩ trước mắt là người bệnh trong trung tâm điều trị hở hàm ếch giả trang, nếu bọn họ bị các bác sĩ khác của bệnh viện nhìn thấy thì hai người đều sẽ bị nhắm vào, cho nên Hàn Phi cũng muốn dẫn bác sĩ sứt môi này lên lầu.

Thu được lệnh của Hàn Phi, A Trùng cõng Đỗ Tĩnh liều mạng chạy lên trên, không dám lãng phí thời gian quý giá mà Hàn Phi tranh thủ giành lấy.

“Một đứa cũng đừng hòng chạy!” Tên bác sĩ này đã điên cuồng, hắn cầm hai cây dao phẫu thuật, tốc độ tia chớp, như một dã thú nấp trong bóng tối không màng tất cả mọi thứ mà cắn xé mọi vật còn sống.

Vì không muốn Đỗ Tĩnh tổn thương, Hàn Phi chỉ có thể căng da đầu giữ chân bác sĩ quái vật này.

Bác sĩ cực kỳ biến thái, dao nhỏ trong tay hắn đều trực tiếp công kích gương mặt Hàn Phi, muốn hủy diệt gương mặt đẹp trai đầy sức hút của Hàn Phi.

Đối với đa số diễn viên mà nói thì mặt vĩnh viễn quan trọng hơn tất cả các bộ phận khác, nhưng Hàn Phi là một ngoại lệ, trong đầu bắt đầu suy nghĩ xem có nên dùng gương mặt của mình tạo ra sơ hở, tìm kiếm cơ hội vung đao.

Chỉ cần có thể chém trúng chỗ hiểm của đối phương thì với độ sắc bén của Vãng Sinh, chắc chắn đối phương sẽ phải chết.

Bác sĩ là một kẻ điên bệnh hoạn, Hàn Phi còn thì là một kẻ điên bình tĩnh, hai người đều từng trải sự tuyệt vọng đến tột cùng.

“Hàn Phi! Cẩn thận!” Ở chỗ rẻ lên lầu 3, A Trùng hô to, Hàn Phi căn bản không có quay đầu nhìn mà trực tiếp rời khỏi chỗ.

Nơi hắn vừa đứng có một ít dịch nhầy màu cam vàng nhỏ giọt xuống.

----

Vì một số vấn đề của dịch giả nên truyện sẽ ra chậm lại một chút, mong các bạn thông cảm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương