Giang Dật tiến cung diện thánh như mọi khi, chẳng qua khác với thường ngày ở chỗ, lần này chỉ có mình hắn diện thánh.

Vẻ mặt Giang Dật lạnh nhạt, mà lời hắn nói ra lại sóng to gió lớn làm người khác khϊếp sợ.
Một câu Giản thừa tướng và Giang Hạ Vương quan hệ cá nhân thân mật đã đủ cho Hoàng đế không thể không coi trọng.
Hoàng đế đã phát hiện việc này đã nhiều năm, nhưng đúng là gần đây mới xác định Giang Hạ Vương lại đang mưu đồ bí mật điều gì, Hoàng đế cau mày vội lệnh cho Giang Dật nói tỉ mỉ hơn.
Giang Dật bắt đầu nói từ chuyện phát hiện vài năm trước quý phủ Định Bắc Hầu có cống vật Nam Hải, sau đó dần dần lôi bí mật mà Giản phủ che giấu ra ngoài ánh sáng.

Rất nhiều điểm nhỏ trải dài qua năm tháng có vẻ không đáng kể mà Giang Dật đều nhớ rành mạch, cũng cẩn thận nói rõ điểm không ổn.
Nói mãi tới thời gian này Lâm An quận chúa nhập kinh, Lâm An quận chúa cố ý gây tin đồn làm cả thành đều biết chuyện của nàng và Giản Ngọc Diễn.

Ngụy Hùng Kiệt vẫn luôn đi theo Lâm An quận chúa cũng thường xuyên tiếp xúc với Giản thừa tướng...
Hoàng đế càng nghe thì mặt càng trầm trọng, bản thân ông ta ngồi trên địa vị cao vốn dĩ đã có lòng nghi ngờ rất nặng, một điểm đáng ngờ đã đủ để ông ta xem trọng rồi, chứ đừng nói đến điểm đáng ngờ chồng chất như vậy.

Huống chi, Giang Dật là trọng thần do đích thân Hoàng đế đề bạt lên.

Lúc trước thấy hắn tuổi trẻ tài cao mà tán thưởng trong lòng, giờ nhiều năm trôi qua, hắn đã sớm thành một trong các thần tử thân tín của Hoàng đế.

Tuy nói Giang Dật và Thái tử quan hệ rất tốt, ngay cả người bên ngoài cũng tự động quy Giang Dật về phe phái Thái tử.

Nhưng thật ra người coi trọng Giang Dật nhất vẫn là đương kim Thánh Thượng.
Nếu là người khác nói ra tin tức đáng sợ như vậy thì có lẽ Hoàng đế còn nghi ngờ, nhưng người nói ra là Giang Dật, Hoàng đế đã tin hơn nửa, càng đừng nói Giang Hạ Vương chính là cái gai trong lòng ông ta nhiều năm.
Hoàng đế trầm mặc một lúc lâu, sau đấy đưa mắt nhìn về phía Giang Dật, nhỏ giọng nói: “Trẫm biết tính tình của ngươi, nếu không có chứng cứ đầy đủ và chính xác thì ngươi chắc chắn không nói cho trẫm.

Vậy nên, ngoại trừ những việc này, ngươi còn biết gì nữa?”
“Thần còn biết, mấy tin tức này đều là do Lâm An quận chúa cố ý lộ ra!” Giang Dật đáp.
“Lời này có ý gì?” Hoàng đế kinh hãi, ý bảo Giang Dật ngồi.
“Lúc trước thần tới Hàng Châu đón Lâm An quận chúa nhập kinh từng ở chung với Quận chúa một thời gian ngắn.


Sau đó lúc Quận chúa nhập kinh thái độ rất khác thường, thần không thể không sinh nghi...”
Lúc này Giang Dật mới nói ra những sơ hở Nhan Nhất Minh để lộ cho Hoàng đế nghe, Hoàng đế cũng càng nghe càng khó hiểu: “Lâm An quận chúa chính là nữ nhi thân sinh của Giang Hạ Vương, sao có thể lộ ra sơ hở như vậy? Chẳng lẽ nàng lớn lên bên người Giang Hạ Vương mà còn thương tiếc giang sơn của trẫm hay sao?”
Lý do trong chuyện này Giang Dật cũng không thể nói, hắn cười đáp: “Thần cũng không rõ Lâm An quận chúa muốn cái gì, chỉ là thà tin rằng có cũng không thể tin là không.

Giang Hạ Vương nhiều năm coi rẻ Hoàng uy là thật, Giản thừa tướng và Giang Hạ Vương nhiều năm quan hệ thân mật cũng là thật, thỉnh Bệ hạ cân nhắc.”
Giang Dật thật sự không biết nàng rốt cuộc muốn cái gì, nhưng hắn vĩnh viễn nhớ rõ, khi A Minh nói chuyện với hắn từng nhắc đến Hoàng đế hiện giờ ưu quốc ái dân, quốc gia tứ hải thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp, đây là may mắn của thiên hạ.

Người nói ra được lời như vậy sao có thể đánh đồng với loạn thần tặc tử như Giang Hạ Vương.
Hoàng đế gật đầu, không cần biết mục đích của Lâm An quận chúa là gì, quan trọng nhất bây giờ vẫn là việc Giản thừa tướng.

Nếu Giản thừa tướng thật sự cấu kết với Giang Hạ Vương, Giản thừa tướng quyền khuynh triều đình nhiều năm như vậy, Giản Ngọc Diễn lại làm thư đồng lớn lên bên người Thái tử từ nhỏ.

Chỉ tưởng tượng thôi đã đủ khiến người ta sởn tóc gáy.
“Vậy theo ái khanh, việc này nên xuống tay từ chỗ nào?”
“Theo thần thấy, hiện giờ sài lang chưa hiện nên nhất định không thể đánh rắn động cỏ.

Thứ nhất là cần khiển binh bổ khuyết chỗ trống tại Giang Nam để ngừa vạn nhất, thứ hai là âm thầm điều tra, nhận biết thế cuộc.”
Binh Giang Nam đa số là miệng cọp gan thỏ, tăng mạnh phòng bị vốn nằm trong kế hoạch của Hoàng đế gần đây.

m thầm điều tra tìm kiếm chứng cớ lại có thể thấy được Giang Dật thật sự không có âm mưu hại người khác.
Nhưng nếu Giản thừa tướng thật sự bố cục nhiều năm, bây giờ bọn họ điều tra thì đúng là khó càng thêm khó.
“Manh mối hỗn loạn, Bệ hạ có thể chỉ nhằm vào một người điều tra đến cùng.”
“Ai?”
Giang Dật nở nụ cười, gương mặt tuấn dật vẫn bình thản như cũ, nói ra tên một người.
“Trưởng công tử của Giản phủ, Giản Ngọc Diễn.”

Giản thừa tướng ẩn náu hơn hai mươi năm tại triều dã, giờ muốn tra không phải là chuyện dễ, nhưng nói đi cũng phải nói lại, chỉ cần thật sự muốn điều tra, kiểu gì cũng có manh mối để lại.

Mầm mống nghi ngờ một khi đã gieo sẽ liên lụy ra rất nhiều dây leo sinh trưởng.
Hoàng đế chưa từng kinh động người trên triều đình, bí mật triển khai điều tra, không trực tiếp nhằm vào Giản thừa tướng mà nghe theo kiến nghị của Giang Dật để điều tra những người khác.

Ví như đám người Định Bắc Hầu lúc trước xém chút thành thông gia với Giản thừa tướng, ngoài ra còn đặc biệt điều tra thân phận của Giản Ngọc Diễn.
Hoàng đế chưa quá để ý tới Giản Ngọc Diễn, nhưng nửa tháng sau lại thật sự tra ra rất nhiều manh mối.
Ví dụ như Giản Ngọc Diễn không phải nhi tử ruột thịt của Giản thừa tướng.
Giản Ngọc Diễn không phải nhi tử của Giản thừa tướng và Giản phu nhân, mà là nhi tử thân muội muội của Giản thừa tướng và nam tử lúc trước được Giản lão gia nhận làm nghĩa tử.

Hai người này sau khi sinh Giản Ngọc Diễn không lâu thì không biết sao đồng thời ly thế, ngoại trừ lão nô cực kỳ đáng tin cậy nhiều năm ở Giản gia thì toàn bộ người biết chuyện đều biến mất chỉ sau một đêm.
Lúc này Hoàng đế mới cảm thấy việc này không bình thường, sai người tiếp tục điều tra theo hướng đó, nhưng cũng không thể tra ra chân tướng nào khác.
Thân phận nam tử kia, cũng chính là phụ thân ruột của Giản Ngọc Diễn vẫn là một bí mật.
Thật ra coi cháu ngoại trai thành nhi tử nuôi lớn cũng không có gì khác thường, nhưng Giản gia lại vì giấu diếm việc này mà không tiếc diệt khẩu toàn bộ những người biết chuyện.

Như vậy đã đủ để khơi dậy lòng nghi kỵ của Hoàng đế.
Rốt cuộc Giản gia muốn giấu diếm cái gì?
Thân phận Giản Ngọc Diễn tồn tại bí mật gì không muốn người biết?
Bởi vì lúc trước chưa từng nghi ngờ nên chưa bao giờ cảm thấy có vấn đề.

Giờ Hoàng đế lặng yên không một tiếng động thanh tra toàn diện dưới tình huống mấy người Giản thừa tướng đều không chút phòng bị, nhất thời đúng là tra ra không ít gì đó.
Đủ loại dấu hiệu khiến Hoàng đế càng ngày càng tin tưởng, Giản thừa tướng ẩn núp nhiều năm thật sự không trung thành và lương thiện như bề ngoài.
Nhưng nhiều năm đã qua, Giản thừa tướng vẫn luôn ngấm ngầm ủng hộ Thái tử, lúc trước đưa Giản Ngọc Diễn tiến cung làm thư đồng thì Hoàng đế chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt, bây giờ bên phía Giản thừa tướng xuất hiện dị động, vậy Thái tử rốt cuộc là như thế nào?
Là bị người che giấu qua mắt hay giống với Giản thừa tướng và Giang Hạ Vương...
Lòng nghi ngờ của Hoàng đế nặng, dù là nhi tử thân sinh cũng không nhịn được mà sinh lòng hoài nghi.

Giang Dật thấy hết mọi chuyện, sau khi rời hoàng cung bèn nhắc nhở Thái tử, mấy ngày gần đây Bệ hạ rất bất mãn với Giản thừa tướng, mong hắn đừng quá thân cận với Giản thừa tướng.
Nam Cung Huyền quan hệ thân cận với Giản gia.


Nếu Giang Dật trực tiếp nói với hắn Giản gia có tâm mưu nghịch, Nam Cung Huyền khẳng định không tin.

Giang Dật đổi cách nói, dùng Bệ hạ tạo áp lực, Nam Cung Huyền không nghi ngờ mà trực tiếp hỏi hắn vì sao.
“Mấy ngày trước Bệ hạ tra được Giản thừa tướng và Giang Hạ Vương quan hệ cá nhân thân mật.”
Nam Cung Huyền ngẩn ra, chỉ cảm thấy khó mà tin được.
Nhưng đây là Phụ hoàng nghi ngờ, Nam Cung Huyền nhớ tới vẻ mặt khác thường của Phụ hoàng mấy ngày này, cuối cùng cũng hiểu.

Nhưng dù vậy thì vẫn rất khó tin tưởng.
Giang Dật cười bất đắc dĩ, chọn lúc thích hợp nhắc tới một đoạn việc tư của Thái tử và Giản Ngọc Nhi thuở trước, sau đó mới nói: “Lúc trước Điện hạ có ý với Giản tiểu thư, Hoàng hậu nương nương cũng tán thành, nhưng cuối cùng lại bỏ lỡ nhân duyên, ngoài...”
Nhắc đến người này, Giang Dật dừng một chút mới tiếp tục nói: “Ngoài nguyên nhân là Thái tử phi nương nương, Điện hạ có từng nhớ rõ lúc trước hành động của Giản thừa tướng thế nào không?”
Nam Cung Huyền nhớ lại thời gian đó, hắn và Giản Ngọc Nhi thân cận, thậm chí đã nhắc chuyện này với mẫu hậu, mẫu hậu cũng truyền Giản Ngọc Nhi vào cung, nhưng sau đó việc này cũng không thành.
Nhớ tới việc này là sẽ nhớ tới A Minh.

Nhưng giờ ngẫm lại, Nam Cung Huyền chợt nhớ tới một chuyện.

Lúc trước từng có lần Giản Ngọc Nhi khóc trước mặt hắn, nói Giản thừa tướng không cho phép nàng quá thân cận với hắn, nhưng nguyên nhân chỉ là không muốn Giản Ngọc Nhi gả vào hoàng gia thôi.
Kết hợp với hiện tại có lẽ nguyên nhân không hề đơn giản như vậy?
Giang Dật đến điểm là ngừng, Thái tử không phải kẻ ngu dốt không phân nổi trái phải đúng sai.

Hoàng đế nghi ngờ Thái tử, nhưng Giang Dật quen biết Thái tử nhiều năm, cũng hiểu được Thái tử bị hiểu lầm.
Sau khi điều tra hơn một tháng, bên phía Giản thừa tướng không lộ ra dấu vết gì, nhưng Định Bắc Hầu kia lại lộ ra vài thứ.
Định Bắc Hầu thân là tam phẩm Vệ Tướng Quân, chưởng quản mười vạn cấm quân trấn giữ thành Kim Lăng.

Nhưng người thân cư địa vị cao như vậy lại có dính líu đến tiền triều.

Mẫu thân Định Bắc Hầu, hiện tại là lão thái quân của phủ Định Bắc Hầu lại chính là nữ nhi của Trung Nghĩa Công ở tiền triều.
Bút trong tay Hoàng đế rơi xuống mặt bàn vang lên “bộp” một tiếng, hoàn toàn khϊếp sợ.
Nếu nói Giang Hạ Vương làm cho Hoàng đế trắng đêm bất an, vậy hai chữ tiền triều đủ cho Hoàng đế từ trong mộng bừng tỉnh.
Hoàng đế nổi giận ngay tại chỗ.
Giang Dật không kịp tiến cung, Hoàng đế dưới cơn giận đã sai người vây quanh phủ Định Bắc Hầu, không cho bất cứ kẻ nào có thời gian phản ứng.
Mùa thu năm Trần Hạ thứ năm mươi tư, Tam phẩm Vệ Tướng Quân Định Bắc Hầu vì dính líu đến tiền triều, trên dưới hơn trăm người toàn tộc bị đưa vào Thiên lao, không một ai dám cầu tình giúp Định Bắc Hầu.

Dù là Đế vương nào cũng không thể dễ dàng tha thứ cho những thứ có liên quan đến tiền triều.
Qua mấy ngày sau đó, Nam Bình xa tại phía nam Kim Lăng phát sinh nổi loạn.

Bệ hạ giận dữ hạ lệnh phái người trấn áp, sau đó lệnh cho Phiêu Kỵ Đại tướng quân Thiệu Kinh Vũ trấn thủ Tây Bắc quay về kinh báo cáo công tác, tiếp quản mấy chục vạn đại quân Giang Nam, cũng kiêm luôn chức Vệ Tướng Quân chưởng quản cấm quân.
Một tháng trước Giang Dật đề ra hai điểm với Hoàng đế, hiện giờ đã toàn bộ chứng thực.
Giang Dật có nắm chắc trong lòng, mà lòng Giản thừa tướng lại hốt hoảng không yên.

Lần này Hoàng đế làm việc không cho bọn họ bất cứ thời gian nào để phản ứng, chờ ông ta nghe được tin tức thì Định Bắc Hầu đã bị bắt vào Thiên lao, đến nay vẫn chưa rõ sống chết.
Giản thừa tướng kinh sợ với sự ngang ngược này của Hoàng đế, càng đau lòng cho mười vạn quân quy về tay người khác sau khi Định Bắc Hầu ngã xuống.

Tổn thất như vậy chẳng khác nào đánh gãy một chân của ông ta.
Nếu Vệ Tướng Quân được tín nhiệm giao hảo với ông ta thì còn có thể cứu chữa, nhưng không ngờ Hoàng đế càng không cho triều thần bất cứ cơ hội nào, trực tiếp mệnh Thiệu Kinh Vũ hồi kinh.
Năm đó Thiệu Kinh Vũ thoát ly quan hệ với Thiệu gia, lại vì chuyện của Ngọc Nhi mà trở mặt với ông ta.

Bệ hạ lại có ân với hắn, người như vậy khiến Giản thừa tướng càng càng cảm thấy bất an.

Ông ta không rõ vì sao Hoàng đế bỗng nhiên tra ra được việc này, rốt cuộc là vô tình phát hiện hay từng bước thâm nhập.

Nhưng cuối cùng mồi lửa sẽ có ngày dẫn tới trên người ông ta.
Dù là Giản thừa tướng hay đám người Ngụy Hùng Kiệt, mấy ngày nay thấy gió thổi cỏ lay đều nơm nớp lo sợ, trắng đêm không yên.

Cũng chỉ có Nhan Nhất Minh thấy âm mưu của Giản thừa tướng từng bước suy tàn thì càng nhìn thấy ánh sáng hy vọng được về nhà.
Ngụy Hùng Kiệt khuyên nàng thời gian này khiêm tốn một chút, Nhan Nhất Minh lắc đầu không cho là đúng, việc này càng khiêm tốn càng khiến người ta nhận ra dấu vết mà thôi.

Ngụy Hùng Kiệt không nói lại nàng, chỉ có thể để mặc nàng tiếp tục phóng khoáng.

Chờ đến khi đuổi được đám người Ngụy Hùng Kiệt đi rồi, Nhan Nhất Minh thở dài một hơi nhẹ nhõm, ngồi dưới tán cây phong không một bóng người, nhìn lá phong rơi đầy đất.
Sau lưng có người từ từ đi tới, Quả Táo vội vàng muốn báo cho nàng, nhưng người kia đã lên tiếng trước một bước, giọng nói dịu dàng thanh nhã gọi một tiếng “A Minh”, quen thuộc mà tự nhiên như rất nhiều năm về trước.
Nhan Nhất Minh phản xạ đáp lại một tiếng, sau đó mới chợt phản ứng lại, quay đầu thấy Giang Dật đứng trong rừng phong lẳng lặng nhìn nàng.
Áo trắng tóc đen, gương mặt tuấn dật vô song, nụ cười của hắn lúc này dịu dàng đến thế..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương