Trận diễn xuất khuynh tình ngày hôm nay, Nhan Nhất Minh cũng tương đối vừa lòng với hành động của mình, vậy nên chính nàng cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, còn Quả Táo lại càng không hiểu ra sao.
Đáng lẽ ra mọi chuyện nên cứ vậy cho qua, nhưng dù việc hệ thống cảnh cáo Giang Dật vẫn đang đứng cạnh ranh giới nguy hiểm hay thái độ của Giang Dật vẫn không vì lần thử này mà giảm bớt hứng thú đều chứng tỏ hôm nay đã xảy ra vấn đề rồi.
Điều càng khiến Nhan Nhất Minh sợ hãi là sau khi nàng về tới quý phủ không lâu, Giang Dật đã sai người đưa một hộp đồ ăn tới.
Nàng mở hộp ra, bên trong là đủ loại điểm tâm nhỏ tinh xảo đủ màu sắc, mỗi thứ đều không quá nhiều, nhưng nhìn thôi cũng thấy mê người rồi.

Khác hẳn bữa cơm ban trưa, điểm tâm trong hộp đều là đồ nàng ngày thường thích ăn, đặc biệt là bánh Phục Linh nàng hay ăn là nhiều nhất.
Nhan Nhất Minh:”...”
Vốn dĩ vừa phải ăn nhiều thứ khó ăn như vậy, đúng là muốn ăn gì đó ngon lành để áp xuống một chút.

Nhưng giờ nhìn chằm chằm bánh Phục Linh trong veo, nàng lại thấy hơi hoảng.

Ngụy Hùng Kiệt trầm mặc theo sau Nhan Nhất Minh.

Nhớ tới ánh mắt của Giang Dật trước khi rời đi, trong lòng vẫn luôn cảm thấy thấp thỏm không yên, ngập ngừng thật lâu không biết có nên nói với Quận chúa không.

Mà khi hắn ta đang do dự, nhìn thấy điểm tâm được tặng tới, hai mắt hắn tối sầm xuống, cất bước đi tìm Nhan Nhất Minh.
Vừa vào cửa đã thấy đủ loại điểm tâm được bày trên bàn, màu sắc mê người, hương thơm ngọt lan tràn khoang mũi.
Sau một thoáng yên lặng, Nhan Nhất Minh quyết định không cần phải làm bản thân chịu tội, không ăn thì lãng phí biết bao.

Dù gì cũng đã đưa tới rồi, ăn hay không Giang Dật cũng không thấy.

Nhan Nhất Minh vừa từ tốn ăn bánh Phục Linh vừa phẩm trà, ngước lên nhìn thoáng qua Ngụy Hùng Kiệt ý bảo.
Có việc gì sao?
Đúng là hôm ấy hắn ta nói rất nhiều khẩu vị Quận chúa thích cho Giang Dật, nhưng chắc chắn không đầy đủ thế này.

Ngụy Hùng Kiệt nhìn chằm chằm điểm tâm đủ màu, đáy lòng dâng lên chua xót khó tả thành lời.
Là Quận chúa nói cho Giang Dật sao? Vì sao hôm nay Quận chúa tới gặp Giang Dật lại phải phái hắn ta đi xa, nàng thân mật với Giản Ngọc Diễn hắn ta còn hiểu được, nhưng Giang Dật là chuyện thế nào?
Ngụy Hùng Kiệt mím môi, có vẻ hơi mất mát hỏi Nhan Nhất Minh: “Quận chúa, có phải người đối với Giang đại nhân...”
Nhan Nhất Minh ngước mắt: “Cái gì?”
“Không có gì!” Ngụy Hùng Kiệt nhẹ nhàng lắc đầu: “Lúc trước Quận chúa lệnh cho ta đi tìm đào kép mà Giản công tử từng nuôi bên ngoài kia.

Nhưng người không nhắc tới tên và tướng mạo của cô nương ấy, bảo thuộc hạ đi tìm thế nào đây?”

Nhan Nhất Minh chậm rãi nhấp một ngụm trà, lại lấy một miếng Hải Đường Tô nhỏ lên: “Chỉ là ngụy trang để giữ chân Giản công tử ứng phó Giản thừa tướng thôi.

Ngươi cứ sai người đi tìm là được.

Nếu Giản thừa tướng đề phòng chúng ta thì sẽ để ý đến vấn đề này, vừa lúc thử sự tin tưởng của ông ta với chúng ta luôn.

Nếu ông ta thật sự hỏi tới thì cứ nói chi tiết cho ông ta, để ông ta có thể an tâm.”
Ngụy Hùng Kiệt thoáng cái đã hiểu ý tứ của Nhan Nhất Minh.
Nàng đồng ý tìm nữ tử kia thay cho Giản Ngọc Diễn, tạm thời lấy được tín nhiệm của đối phương, rồi lại mượn cớ giúp hắn tìm người mà giữ lấy Giản Ngọc Diễn, đồng thời kéo hắn về phía mình.

Mà bên kia cùng lúc nói cho Giản thừa tướng, Quận chúa không phải thật sự muốn tìm người giúp Giản Ngọc Diễn, vừa lúc khiến Giản thừa tướng yên tâm, mặc cho Nhan Nhất Minh tiếp cận Giản Ngọc Diễn.
Nhưng Ngụy Hùng Kiệt vẫn hơi lo lắng: “Nếu Giản công tử phát hiện thì phải làm sao?”
“Chúng ta không nói, Giản thừa tướng cũng không nói thì sao hắn biết được? Huống chi muốn tìm được một người bặt vô âm tín suốt bốn năm vốn rất khó, nếu nàng ấy còn cố ý tránh né thì là khó càng thêm khó.

Lúc Giản công tử đồng ý đạt thành hiệp ước với ta cũng hiểu được đạo lý này.”
Người Nhan Nhất Minh thật sự cần lừa gạt chính là Ngụy Hùng Kiệt và Giản thừa tướng, chẳng qua với thân phận của nàng bây giờ, cho dù câu nào câu nấy đều là nói bậy nói bạ cũng sẽ không có ai nghi ngờ.
Về phần Giản Ngọc Diễn, chờ Ngụy Hùng Kiệt rời đi rồi, Nhan Nhất Minh mới lấy một chiếc bút ra tùy tiện vẽ vài nét, một nữ tử thanh tú nhanh chóng hiện ra trên mặt giấy.

Nếu có ai từng gặp qua Giản Ngọc Nhi thì liếc mắt một cái sẽ nhận ra người trên giấy chính là nàng ta.

Chỉ khác ở chỗ bên phải gương mặt này có thêm một vết sẹo rõ ràng, mà nơi đuôi mắt cũng có thêm một nốt ruồi son nhỏ.
Từ lần trước lên chiến trường, đã hơn nửa năm nàng chưa từng vẽ tranh, có phần ngượng tay.

Nhưng may là còn có thể chấp nhận được.
Nàng sai người đối chiếu bức kí hoạ này vẽ lại một bức.

Không cần giống hệt, chỉ cần tương tự bảy, tám phần thôi là được.

Chờ người đưa tranh tới nàng lại ném bức tranh tự mình vẽ vào lửa thiêu rụi, sau đó cuộn bức tranh vẽ lại cất kỹ.
Giản Ngọc Diễn đương nhiên sẽ nghi ngờ, nhưng nàng luôn có cách ứng phó với hắn.
Quả nhiên, mấy ngày sau khi Giản thừa tướng và Ngụy Hùng Kiệt trò chuyện thì nhắc tới việc này.


Ngụy Hùng Kiệt cười giải thích với ông ta rằng đây là kế hoãn binh của Quận chúa, những người được phái đi tìm người còn chẳng biết cô nương kia trông thế nào ấy chứ.
Giản thừa tướng yên lòng.

Ông ta đúng là có phần lo lắng nữ tử kia ảnh hưởng quá lớn tới Giản Ngọc Diễn, nhưng lo lắng nhất chính là nàng ta quá giống Ngọc Nhi.
Nghe Ngụy Hùng Kiệt nói như vậy, ông ta chợt cảm thấy nước cờ này của Lâm An quận chúa không tồi.
Mấy năm này Giản Ngọc Diễn vì đào kép kia mà lạnh lẽo xa cách bọn họ, đào kép kia đã trở thành điều cấm kỵ trong miệng mọi người.

Nhưng ngẫm lại thì có lẽ nàng ta cũng là một con đường cứu vãn quan hệ với Giản Ngọc Diễn cũng nên.
Ông ta vốn còn lo Lâm An quận chúa sẽ vì đào kéo kia mà khó chịu không vui, dẫn tới nàng tiếp xúc với Giản Ngọc Diễn sẽ không thuận lợi.

Ai ngờ Lâm An quận chúa hào phóng như vậy, còn rất thông minh lựa chọn phương pháp khôn khéo này.
Hai ngày trước lúc Giản Ngọc Diễn về phủ thăm phu nhân, Giản thừa tướng từng nhắc tới Lâm An quận chúa trước mặt hắn.

Giản Ngọc Diễn có vẻ không bài xích nàng như các nữ tử khác.

Đây là một dấu hiệu tốt.
Nhan Nhất Minh cũng nhân lúc rảnh rỗi truyền lời nói với Giản thừa tướng rằng mình muốn làm quen với Giản tiểu thư, mượn lý do đó ra vào Giản phủ, như thế càng có thể quang minh chính đại tiếp xúc với Giản Ngọc Diễn.
Giản thừa tướng thoáng chần chừ.
Lúc này mọi quan hệ tiếp xúc giữa ông ta và Giang Hạ Vương đều tiến hành trong bóng tối.

Nhưng ý của Lâm An quận chúa rõ ràng là muốn phơi bày hết thảy ra ngoài sáng.
Lâm An quận chúa vốn đã khiến người ta phải chú ý rồi, hành vi lại phách lối, nếu khiến người ta nghi ngờ thì phải làm sao đây.
Ngụy Hùng Kiệt nhớ tới lời Nhan Nhất Minh dặn dò, nói với Giản thừa tướng: “Tác phong của Quận chúa vốn là như vậy, nếu cố ý che giấu còn ngược lại khiến người ta nghi ngờ nhiều hơn.

Huống chi vẫn luôn có người của Hoàng đế đi theo Quận chúa, rất khó để gặp mặt Giản công tử, hy vọng Giản thừa tướng suy tính rõ ràng.”
Lời này cũng rất có lý.
Hoàng đế không tín nhiệm Lâm An quận chúa, đương nhiên sẽ bố trí người giám sát nàng.

Che che lấp lấp thì thời gian dài sẽ lộ ra dấu vết, nhưng thật ra quang minh chính đại ngược lại càng làm cho người an tâm.
Giản thừa tướng gật đầu đồng ý, lén nhắc tới Lâm An quận chúa khi trò chuyện với Giản Ngọc Nhi, chỉ nói vị Lâm An quận chúa này tính tình thú vị, thân phận cũng bất phàm.


Nếu Giản Ngọc Nhi có hứng thú kết giao một phen thì cũng không tồi.
Lâm An quận chúa đang là tân quý trong Kinh, Giản Ngọc Nhi chưa từng cảm thấy lời này của Giản thừa tướng có ý gì đặc biệt.

Khi nàng ta tiến cung cũng thường xuyên nghe người ta nhắc tới vị Lâm An quận chúa này, giờ lại nghe Giản thừa tướng nói đến thì cũng sinh ra hứng thú.
Vốn là là cố ý bố trí làm quen nên mấy ngày sau đã có một cuộc gặp “tình cờ” giữa hai người.

Nhan Nhất Minh lần nữa thấy được Giản Ngọc Nhi bị Giản thừa tướng lừa gạt vài năm chẳng hay biết gì, bị nàng cướp mất một đống bạn trai nhưng vẫn đơn thuần như trước, gọi cho nàng ta chút trà và điểm tâm mà nàng ta thích.
Đôi mắt hạnh của Giản Ngọc Nhi sáng ngời, kinh ngạc nhìn nàng: “Sao Quận chúa biết ta thích những thứ này.”
Nhan Nhất Minh ra vẻ kinh ngạc: “Ta tùy ý gọi thôi, thì ra Giản tiểu thư cũng thích à.”
Tới tận khi về Giản phủ mà tâm trạng Giản Ngọc Nhi vẫn tốt vô cùng.

Lúc dùng bữa tối với Giản phu nhân còn nhắc tới Lâm An quận chúa, khen nàng hoạt bát thân thiện, rất dễ ở chung, tuy rằng nhỏ hơn nàng ta nhưng đã rất cẩn trọng.

Giản thừa tướng nghe xong thì cười nói: “Đã thân thiết thì có dịp nhớ mời Quận chúa tới quý phủ chơi.”
Giản Ngọc Nhi gật gật nói tất nhiên, Giản phu nhân lại luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Chờ Giản Ngọc Nhi đi rồi mới hỏi Giản thừa tướng có phải cố ý để Ngọc Nhi tiếp xúc với Lâm An quận chúa không.
Giản thừa tướng cười nói với Giản phu nhân: “Thời gian trước khi Quận chúa du ngoạn Ngân Hồ có gặp Tử An, đại khái là có ý với thằng bé.”
Giản phu nhân bừng tỉnh gật đầu: “Thì ra là thế.”
Giản phu nhân không biết Giang Hạ Vương và Giản thừa tướng lén cấu kết với nhau, chỉ biết thân phận Quận chúa tôn quý vô cùng.

Mà nghe Ngọc Nhi kể lại thì có vẻ tính tình rất thoải mái.

Nhiều năm như vậy rồi Tử An vẫn luôn không chịu cưới thê tử, các tiểu thư trong Kinh Thành cũng dần không tới cửa bàn việc kết thân với hắn nữa.

Giờ nếu Quận chúa thích Tử An, bà ấy đương nhiên tán thành chuyện Ngọc Nhi có thể giúp Quận chúa một tay.
Lúc dẫn Lâm An quận chúa vào kinh, tuy Giang Hạ Vương không nói rõ ra nhưng ai cũng đều ngầm hiểu rõ ràng là vì tuyển vị hôn phu.

Mọi người đều cho rằng sẽ là vị Hoàng tử nào đó, không ngờ đã qua hai tháng, Hoàng tử trong cung còn không thấy động tĩnh gì mà có người ta đã nghe nói Lâm An quận chúa nhìn trúng mỹ nam đệ nhất Kinh Thành Giản Ngọc Diễn.
Dù là tướng mạo hay gia cảnh thì Giản công tử đều rất xuất sắc, nữ tử thích hắn nhiều không đếm được, nếu không phải Giản công tử vì một đào kép thề không cưới thê thì vẫn sẽ có rất nhiều tiểu thư nguyện ý gả cho hắn.

Chỉ là không nghĩ tới vị Quận chúa này cũng nhìn trúng hắn.
Bây giờ có người thường xuyên bắt gặp Quận chúa ra vào Giản phủ, thường thường uống trà du ngoạn cùng Giản tiểu thư, ngay cả Hoàng đế ở trong cung cũng nghe nói việc này, còn từng hỏi thăm Giản Ngọc Nhi.
Hoàng hậu tiếc nuối oán hận Thái tử, thê tử tốt như vậy không cần, giờ lại khiến người ngoài chiếm món hời.

Nam Cung Huyền nhớ tới sự chủ động của Lâm An quận chúa ngày ấy, cười nhạt không đáp.
Hai tháng trước tìm mọi cách thân cận hắn, đảo mắt đã bám lấy Tử An rồi.


Kẻ lẳиɠ ɭơ như thế hắn nhìn không ra có chỗ nào tốt cả.
Mà bên phía Giản Ngọc Diễn tuy biết Nhan Nhất Minh chắc chắn nghĩ được cách khiến hai người không cần che giấu, lén lút gặp mặt nữa.

Nhưng không đoán được Nhan Nhất Minh sẽ đánh trống khua chiêng khiến ai nấy đều biết như vậy.

Hắn chỉ thích một người, hiện tại lại có gút mắc không rõ với nữ tử khác thì sẽ khó chịu trong lòng.

Hơn nữa, qua lâu như vậy rồi lại vẫn không có chút tin tức nào của A Minh cả.
Giản Ngọc Diễn từng hỏi vài lần, Nhan Nhất Minh đều nói còn đang tìm.
Giản Ngọc Diễn dần nhận ra, có lẽ Nhan Nhất Minh chỉ đang qua loa có lệ để ứng phó với hắn thôi.
Hiện giờ hai người chính đại quang minh gặp mặt, Nhan Nhất Minh vừa chậm rãi uống trà vừa nói: “Việc gì cũng phải có quá trình, cô nương kia mất tích lâu như vậy rồi, sao có thể nói tìm là tìm ra ngay được.

Không bằng công tử thư thả cho ta chút thời gian, sống hay chết đều sẽ cho công tử một kết quả chắc chắn.”
Lại cố ý câu Giản Ngọc Diễn một thời gian, ngay lúc Giản Ngọc Diễn không thể nhịn thêm nữa, cuối cùng Nhan Nhất Minh lấy bức họa đặt trên giá sách gần hai tháng nay ra, đưa cho Giản Ngọc Diễn.
Giản Ngọc Diễn nghi hoặc nhận lấy cuộn tranh trong tay Nhan Nhất Minh, chậm rãi mở ra, sau đó đôi mắt hoa đào của hắn chợt có thần hẳn lên.
“Ta sai người chia làm năm hướng tìm người, cuối cùng thám tử đi hướng Tây Bắc đã tìm được người này.” Nhan Nhất Minh liếc thoáng qua Giản Ngọc Diễn, thở dài buồn bã: “Công tử chỉ nói với ta khóe mắt của nàng có một nốt ruồi son, trên mặt lại có vết thương, cũng không nói với ta nàng ấy giống Ngọc Nhi đến thế.

Nếu công tử sớm nói thì chẳng phải dễ tìm hơn rồi sao?”
Giản Ngọc Diễn nhìn chăm chú người trong họa: “Nàng ấy không thích có người nói các nàng giống nhau.”
“Thì ra là thế.” Nhan Nhất Minh gật đầu: “Khó trách khi Ngọc Nhi nhắc tới cô nương ấy với ta luôn có vẻ ấp úng như vậy.”
Giản Ngọc Diễn lặng đi một thoáng, sau đó mới nói: “Giữa nàng và Ngọc Nhi không có vấn đề gì cả!” Cuối cùng cũng có tin tức, Giản Ngọc Diễn nôn nóng, không muốn giải thích gì nhiều, chỉ hỏi thẳng nàng A Minh đang ở đâu.
“Cô nương kia ở Tây Bắc, khoảng cách xa xôi, thám tử cũng dùng bồ câu mới đưa bức tranh này về được.

Chẳng qua...” Nhan Nhất Minh bí ấn nỏi: “Vị cô nương kia không quá nguyện ý trở về, nên giờ ta muốn hỏi công tử có cần cưỡng chế mang người về không?”
“Không cần!” Giản Ngọc Diễn bật thốt.

Trong lòng cực kỳ chua xót.

Hắn đã sớm nghĩ đến chuyện nàng không muốn quay về, nhưng nghe người ta thuật lại vẫn thấy đau đến mức không chịu nổi.
Ánh mắt Nhan Nhất Minh thoáng đảo, đặt chén trà xuống bàn, chậm rãi nói: “Nếu công tử không muốn miễn cưỡng nàng thì chi bằng viết một phong thư giải thích hết chuyện năm ấy với cô nương kia, để cô nương ấy hiểu trong lòng công tử có nỗi khổ.”
Giản Ngọc Diễn không nói gì, một lúc lâu sau lại lắc đầu, dứt khoát nói: “Không, ta muốn đích thân đi đón nàng.”

Tác giả:
Ha ha, đã bảo là đừng có vội khinh địch rồi mà, lại là một kẻ hành động không theo lẽ thường.
Nhan Nhất Minh vô cùng câm nín, sao tự nhiên lực hành động lại tăng vọt thế?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương