Bị Quả Táo cưỡng ép đổ hàng đống ký ức vào đầu, Nhan Nhất Minh đại khái nhớ được vị Giang Hạ Vương này rất coi trọng nữ nhi.

Quá trình từ đây tới Kinh Thành chủ yếu chỉ tiếp xúc mới mấy vị quyền quý, còn về những chuyện khác chủ yếu giao cho quan viên dáng vẻ thư sinh mặt trắng mấy ngày trước đi cùng Nhan Nhất Minh.
Thư sinh đó dáng người gầy yếu, sắc mặt tái nhợt, nhưng lại có cái tên không hề tương xứng với tướng mạo - Ngụy Hùng Kiệt.

Nghe Quả Táo nói hắn là trợ tá tuổi trẻ đầy hứa hẹn nhất ở bên cạnh Giang Hạ Vương, lần này đặc biệt phái hắn đi cùng Nhan Nhất Minh tới Kinh Thành.
Ngụy Hùng Kiệt từng nói với Nhan Nhất Minh, Hoàng đế vô cùng coi trọng lần liên hôn này, thế nên đặc biệt phái trọng thần mà Hoàng đế cực kỳ coi trọng tới nghênh đón.
Nhan Nhất Minh không ngờ người đó lại là Giang Dật.
Hiện giờ đang là Trần Hạ năm thứ năm mươi ba, cũng chính là ba năm sau khi nàng làm nữ tướng quân.

Tuy rằng không so được với tốc độ đạt được vị trí cao nhất chỉ trong hai năm như Thiệu Kinh Vũ, nhưng trong thời gian năm sáu năm ngắn ngủi, Giang Dật đã đứng ở vị trí tam phẩm.

Quan văn không giống quan võ, càng có thể thấy được bản lĩnh của Giang Dật khiến Hoàng đế vô cùng tín nhiệm hắn.
Giang Dật trong ký ức nàng vẫn là dáng vẻ thiếu niên năm đó, bây giờ hắn mặc quan phục màu tím quý phái mà trầm ổn, thật sự là khác hoàn toàn so với quá khứ.
Trong lòng Nhan Nhất Minh hơi kinh ngạc mất một lúc, nhưng thoáng cái vẻ mặt đã khôi phục như bình thường, mạng che mặt che đi quá nửa trên má nên không nhìn ra chút manh mối nào.
Lúc trước dù có thế nào, bây giờ đã đều là quá khứ, thế nên hắn đã không còn quan hệ gì với nàng nữa.

Bây giờ việc nàng cần phải làm là nhanh chóng đẩy nhanh tới kết thúc sau đó trở về thế giới hiện thực.
Tính toán đơn giản một chút, nàng thật sự đã ở trong không gian trò chơi này gần tám năm rồi, rất nhiều ký ức trong thế giới hiện thực thậm chí đã có chút mơ hồ.
Điều này khiến Nhan Nhất Minh càng muốn nhanh chóng trở về thế giới quen thuộc.
Nhan Nhất Minh cao quý mà lãnh đạm gật đầu, chỉ đơn giản “ừm” một tiếng, làm tốt thể diện mà một Quận chúa nên có.

Đợi đến khi Ngụy Hùng Kiệt tiến lên chào hỏi vài câu với Giang Dật, Nhan Nhất Minh mới làm ra dáng vẻ kinh ngạc tán thưởng nói.

“Hóa ra là Giang đại nhân, nghe danh đã lâu.”
Hiện giờ ai ai cũng nói văn có Giang Dật võ có Thiệu Kinh Vũ, danh tiếng hai người này vang vọng Đại Giang nam bắc.

Nhan Nhất Minh tán thưởng một câu đúng lúc không hề có chút đường đột, nhưng khi nói xong, Ngụy Hùng Kiệt ở bên cạnh không hiểu sao lại đột nhiên liếc mắt nhìn sang Nhan Nhất Minh, Nhan Nhất Minh có chút khó hiểu quay đầu.
Giang Dật cười nói một câu Quận chúa quá khen, tiện đà dời ánh mắt khỏi người Nhan Nhất Minh.
Năm đó đậu Trạng nguyên cùng lắm là mười bảy, bây giờ đã hai mươi ba, bảy năm đã trôi qua rồi.
Lúc trước sau khi A Minh rời đi hắn rầu rĩ phiền muộn, tinh thần sa sút một khoảng thời gian mới dần dần hồi phục lại.
Sau khi A Minh chết, hắn không cưới thêm thê cũng không nạp thêm thϊếp, người bên cạnh ai ai cũng nói hắn thâm tình sâu nặng, ngay cả Bệ hạ cũng nói như vậy, nhưng chỉ có hắn biết mình đã từng làm gì, bỏ lỡ điều gì.
Tiếc nuối và áy náy cả đời này không thể nguôi ngoai, cho tới bây giờ mỗi khi tỉnh mộng, hắn vẫn nhớ tới ngày ấy tuyết rơi trắng xóa phủ kín Giang phủ.
Có người nói thời gian dần trôi, dáng vẻ khắc ghi trong lòng cũng sẽ dần dần trở nên mơ hồ.

Nhưng bảy tám năm qua đi, ngũ quan của nàng lại càng ngày càng rõ ràng, hắn nhớ đôi mắt đạm mạc như lưu ly và làn da trắng như tuyết của nàng, cùng với đó là nốt ruồi son sáng rực ở đuôi mắt.
Giống như nốt ruồi son ở đuôi mắt của nữ tử trước mắt này.
Chẳng qua chỉ là một nốt ruồi son giống nhau, chẳng qua chỉ mới suy nghĩ nửa khắc mà trong lòng đã gợn lên muôn vàn sóng gió.

Nỗi chua xót lại dần dần dâng lên, ngoài mặt Giang Dật vẫn tỏ ra như thường.

Hắn dời tầm mắt đi rồi mời Nhan Nhất Minh và đám người tới Lâm viên nghỉ ngơi, lại nói nếu Quận chúa có hứng thú, có thể lưu lại Hàng Châu mấy ngày.
Ngụy Hùng Kiệt mở miệng: “Nếu Giang đại nhân đã có ý tốt mời, vậy tất nhiên là…”
Lời còn chưa dứt đã bị Nhan Nhất Minh cắt đứt: “Không cần.”
Ngụy Hùng Kiệt đột nhiên quay đầu nhìn Nhan Nhất Minh, ánh mắt Nhan Nhất Minh ánh lên vẻ lạnh lùng nhàn nhạt: “Nghỉ ngơi một đêm, ngày mai xuất phát.”
Dứt lời, Giang Dật khẽ gật đầu, ý bảo nha hoàn tiến tới đón người đưa nàng về chỗ ở nghỉ ngơi.
“Tính tình Quận chúa thật là thẳng thắn.” Giang Dật nhìn Ngụy Hùng Kiệt nhàn nhạt nói.
“Đúng vậy, nàng ấy từ trước tới nay đều vậy.” Ngụy Hùng Kiệt thu hồi ánh mắt cười nói: “Chỉ tiếc là, hiện giờ là lúc phong cảnh Hàng Châu đẹp nhất.”

Vốn dĩ hắn không muốn nàng tới kinh nhanh như vậy, có thể muộn ngày nào hay ngày đó, nhưng nàng lại là nữ nhi cực kỳ nghe lời, luôn nhớ lời dặn dò của Vương gia bên tai.
...
Cảnh đẹp Hàng Châu, đợi sau khi trở về sẽ có thời gian thưởng thức hẳn hoi.

Còn bây giờ Nhan Nhất Minh không có tâm tư ở lại đây, hơn nữa, nếu như nàng muốn du ngoạn, Giang Dật tất nhiên phải đi theo.
Nhan Nhất Minh không muốn dây dưa với bốn người này cho lắm, đặc biệt là Giang Dật.
Trong bốn người, thời gian ở cùng Giang Dật là dài nhất, mà bốn năm này chính là khoảng thời gian nàng thả lỏng diễn xuất nhất trong tất cả các lần công lược.

Trước mặt những người khác đa số đều phải diễn, nhưng trước mặt Giang Dật, ngoại trừ những lúc dụng tâm đối xử tốt với hắn, còn lại đều là dáng vẻ vốn có của nàng.
Mà Giang Dật lại là người thông minh nhất trong số mấy người, một chút dấu vết thôi có lẽ cũng có thể khiến hắn phát giác ra manh mối.
Nhan Nhất Minh có thể qua mắt được Nam Cung Huyền nhưng lại không dám tác quai tác quái trước mặt Giang Dật.

Khoảng thời gian cuối cùng nàng chỉ mong an ổn hoàn thành nhiệm vụ.

Nếu như bị nhận ra thì sẽ gặp rất nhiều phiền phức không đáng có.
Vừa rồi Quả Táo hỏi nàng vì sao không nhân cơ hội này để kéo gần quan hệ với Giang Dật.

Sau khi lấy được lòng tin của Giang Dật, không phải vừa hay có thể nói với hắn âm mưu của Giang Hạ Vương sao.
Nhan Nhất Minh gõ gõ cái đầu máy móc của Quả Táo, hận sắt không thành thép nói: “Chưa đợi đến lúc tạo quan hệ tốt với hắn ta đã tự khiến mình khó khăn trước rồi.”
Thân phận hiện giờ của nàng là nữ nhi của Giang Hạ Vương, nếu đã là một trong những kẻ đồng lõa phục quốc với Giản thừa tướng, vậy mà cứ trắng trợn táo bạo nói với Giang Dật rằng mình không phải người tốt, lẽ nào coi Giang Dật là tên ngốc sao?
“Vậy thì phải làm thế nào?”
Quả Táo không hiểu, đầu óc máy móc của nó chỉ cho phép suy nghĩ những vấn đề đơn giản nhất, nếu như bây giờ bước đầu tiên phải làm chính là để Giang Dật biết được tâm tư tạo phản của Giản thừa tướng, ngoại trừ nói việc này cho Giang Dật biết, nó không nghĩ ra được cách nào nữa.
“Tương kế tựu kế thuận nước đẩy thuyền là được rồi.”

Giang Hạ Vương phái nàng tới để đạt được thỏa thuận với Giản thừa tướng, vậy thì nói không chừng nàng có thể trở thành nhân tố bắc cầu hữu nghị Giang Hạ Vương và Giản thừa tướng, nói khó nghe một chút, chính là trở thành cây gậy chọc cứt.
Nàng chỉ cần cố tình “không cẩn thận” phạm phải một hai lỗi khi thực hiện kế hoạch ban đầu để tiến tới sự nghiệp “phục quốc” vĩ đại của Giản thừa tướng là đã có thể phá hỏng âm mưu của Giản thừa tướng, còn có thế cố ý nghĩ vài lý do làm bại lộ âm mưu giữa hai bên để thu hút sự chú ý của Giang Dật.
Nếu như có thể làm trót lọt đương nhiên là tốt nhất, mà nếu như khiến Giang Hạ Vương hoặc Giang Dật phát hiện ra, người trước cũng chỉ có thể cảm thán quả nhiên nữ nhi còn quá nhỏ không thể gánh vác được trọng trách như vậy, còn người sau cũng sẽ cảm thấy nàng ngu xuẩn không cẩn thận để lộ.
Không có ai tin rằng nữ nhi thân sinh của Giang Hạ Vương lại phản bội Giang Hạ Vương.
Tới cuối cùng thì cho dù là vì “phục quốc” mà anh dũng hiến thân cũng không có gì là không tốt, mà cũng có thể nói đấy là kết cục tốt nhất rồi.
Vì chỉ cần nàng đứng ở phía đối lập các vị nam chính, bọn họ đương nhiên sẽ không phát hiện ra nàng từng là Thái tử phi/ tiểu tình nhân/ thê tử chưa qua cửa, đảm bảo nàng có thể sống an ổn đồng thời có thể chắc chắn có thể quay về thế giới hiện thực.
Quả Táo cuối cùng cũng hiểu ý của Nhan Nhất Minh.

Tâm tư loài người quả nhiên vô cùng gian trá, máy móc vừa đơn thuần vừa lương thiện như mình thật sự không nghĩ ra được sự quanh co lòng vòng như vậy.

Vẫn chưa phỉ báng xong lại nghe thấy ký chủ hỏi nó: “Tên Ngụy Hùng Kiệt kia là sao?”
Hoàn toàn không phải Nhan Nhất Minh nghĩ nhiều, giác quan thứ sáu của nàng rất chuẩn, ánh mắt tên tiểu bạch kiểm đó nhìn vị Quận chúa này tuy rằng đã rất khắc chế nhưng vẫn bị nàng phát hiện ra chút manh mối.
Đúng như dự đoán, lúc này Quả Táo mới nhớ ra nói: “À, suýt nữa thì ta quên mất, Ngụy Tuấn Kiệt luôn yêu thầm Lâm An quận chúa, có điều từ trước tới nay Minh Di Nghiên chưa từng để hắn vào mắt, thế nên ký chủ hoàn toàn không cần phải lo lắng.”
Nhan Nhất Minh “ồ” một tiếng, đột nhiên phản ứng lại, đùa cái gì vậy.
“Minh Di Nghiên?”
Quả Táo nói với vẻ mặt tự hào: “Ký chủ còn nói mình là Nhan Nhất Minh nữa thì chắc chắn sẽ không được đâu.

Thế nên ta đặc biệt suy nghĩ cẩn cận, Nhan Nhất Minh nói ngược lại là Minh Di Nghiên*, vừa có thể không khiến bọn họ không phát hiện ra vừa có thể giữ nguyên nước nguyên vị của tên cũ, có phải ta rất tuyệt không!”
(*: Nhan Nhất Minh phiên âm là Yan Yi Ming nên nói ngược lại là Ming Yi Yan nghĩa là Minh Di Nghiên)
Nhan Nhất Minh: “...”
Nàng vừa nghe đã cảm thấy có điều bất ổn, Nhan Nhất Minh không cảm thấy cái tên này an toàn cho lắm, chỉ có thể cầu nguyện không có rắc rối gì xảy ra.
Lúc chạng vạng, quận thủ Hàng Châu mở tiệc chiêu đãi Nhan Nhất Minh, Nhan Nhất Minh mặc trang phục lộng lẫy khoan thai tới muộn, nhưng không ngờ nửa đường lại đúng lúc gặp được Giang Dật.
Nhan Nhất Minh nhìn thấy ngọc bội bên hông Giang Dật, ngọc bội đó nhìn rất quen mắt, nhưng thứ khiến người ta chú ý nhất là hàng ren trên ngọc bội đó đã có chút phai màu, không hề ăn nhập với tân bào quý giá đẹp đẽ trên người hắn.
Nhan Nhất Minh lặng lẽ di chuyển tầm mắt, ánh mắt đối diện với tầm mắt của Giang Dật, khẽ mỉm cười một cái.
Một bữa yến tiệc, tuy rằng trên danh nghĩa là tiếp đón Lâm An quận chúa nhưng ánh mắt vị quận thủ này rõ ràng đặt trên người Giang Dật, Nhan Nhất Minh cũng vui vẻ tự do.
Có thể thấy được sự khó xử của mọi người khi một nữ tử như mình ở đây, Nhan Nhất Minh rất có mắt nhìn sớm rời đi một chút.

Khi nàng ra ngoài Ngụy Hùng Kiệt vội vàng tới cản lại, nhìn trái nhìn phải không có ai mới thấp giọng hỏi nàng:

“Quận chúa có thể nghĩ cách thoát thân ở Kinh Thành.
Nhan Nhất Minh hơi sửng sốt, Quả Táo vội vàng nhắc nhở nàng một câu, lúc này Nhan Nhất Minh mới phản ứng lại.
Lần này Giang Hạ Vương đưa nàng nhập kinh, trên danh nghĩa là đưa nàng tới làm vợ Nam Cung Huyền, nhưng trên thực tế lại bảo nàng ngấm ngầm tiếp xúc với Giản thừa tướng hoặc Giản Ngọc Diễn, sau này sẽ giao nàng cho Giản Ngọc Diễn.
Thế nên chuyện gả cho Thái tử căn bản chỉ là một lớp ngụy trang.
Lúc trước Lâm An quận chúa thề son sắt với Giang Hạ Vương đảm bảo xử lý tốt chuyện này, không cần những người khác lo lắng nhúng tay vào.

Giang Hạ Vương vô cùng tin tưởng nữ nhi nên đã giao việc này cho nàng.

Bây giờ cách Kinh Thành ngày càng gần, Nhan Nhất Minh chưa từng nhắc tới chuyện này, còn Ngụy Hùng Kiệt thì càng lúc càng nôn nóng.
Cho dù Ngụy Hùng Kiệt xuất phát từ tâm tư nào thì chuyện này cũng không phải chuyện hắn có thể hỏi tới.

Nhan Nhất Minh nhíu mày có chút không vui: “Chuyện này ta sẽ giải quyết, Ngụy đại nhân không cần lo lắng.”
“Nhưng mà…”
“Ngụy đại nhân, ngươi đi quá giới hạn rồi.” Nhan Nhất Minh nhàn nhàn nói, bản thân nàng cũng chưa từng nhận ra, lúc này thần thái của nàng không có gì khác với Nhan giáo úy lúc trước.
Chỉ một câu đơn giản lại khiến trong lòng Ngụy Hùng Kiệt run lên, hắn ngẩn ngơ nhìn nữ tử lạnh lùng trước mắt.

Không biết vì sao, hình như so với trước kia có rất nhiều phong thái không nói nên lời.
Trông thấy Nhan Nhất Minh xoay người rời đi, một lúc sau Ngụy Hùng Kiệt mới ảm đạm quay về, không ngờ trên đường lại gặp Giang Dật vốn dĩ phải đang ở bên trong đại điện.
Giang Dật như chưa nhìn thấy gì mà khẽ gật đầu với hắn, nhưng Ngụy Hùng Kiệt đột nhiên lại đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
Bởi vì con đường Giang Dật vừa đi tới rõ ràng giống hệt với hắn.
Mà vừa rồi hắn căn bản không thấy Giang Dật ở đâu.
...
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Dật còn thông minh hơn so với tưởng tượng của nữ chính nhiều, nhưng không phải chỉ nhận ra nàng ở điểm này.
Viết đến đây muốn nhắc nhở mọi người một chút, ai không muốn đọc Tu La Tràng* thì có thế dừng ở sau chuyện thứ tư là được rồi, tránh cho tôi viết Tu La Tràng xong lại có người nói nữ chính là kỹ nữ, nữ chính bây giờ một lòng muốn về nhà không muốn tán tỉnh bất kỳ ai, nàng ấy tra nhưng không đến nỗi kỹ nữ.
(*: nhiều người theo đuổi 1 người).

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương