Hoàn Mỹ Bạch Nguyệt Quang Chuẩn Bị Tu Dưỡng
-
Chương 115
Giang Dật từng tức giận, từng đau thương, nhưng vẫn lựa chọn thành toàn cho Nhan Nhất Minh, cũng có lẽ là thành toàn cho mình.
Từ lúc bắt đầu, Giang Dật chưa từng nghĩ sẽ khiến nàng tổn thương, cho dù cuối cùng người chịu tổn thương là bản thân mình.
Hắn không hề nói cho Nhan Nhất Minh biết đây thật ra là một “âm mưu”, hắn cố giả vờ ra vẻ cố chấp cùng điên cuồng khó hiểu, nhưng thật ra đã sớm nghĩ tới ngày rời đi này.
Hắn không muốn nói với Nhan Nhất Minh chỉ ở bên ta một đoạn thời gian thôi, không muốn vì vậy mà Nhan Nhất Minh trở nên mềm lòng và dung túng hắn, vì vậy hắn lừa gạt Nhan Nhất Minh, từ đó nhìn được phản ứng chân thực nhất của nàng.
Thấy nàng tức giận, thấy nàng bất lực, thấy nàng sau khi buồn bực một đoạn thời gian thì lại bắt đầu cười nói hoạt bát, thấy nàng ngày một trở nên càng ỷ lại vào hắn.
Cuối cùng Giang Dật cũng hiểu, không phải Nhan Nhất Minh không có tình cảm, không phải nàng không hề động lòng với hắn.
Chỉ là nàng vẫn còn chuyện mình để ý hơn.
Nhưng, như vậy đã đủ rồi.
Cuối cùng vào lúc rời đi, Giang Dật từng có không nỡ, từng có đau đớn, nhưng cũng có thỏa mãn.
Có lẽ sáng sớm ngày mai, Nhan Nhất Minh vẫn sẽ tỉnh dậy giống như mỗi buổi sáng trong đoạn thời gian qua.
Chỉ có điều không giống là, lúc trước sau khi nàng tỉnh dậy vẫn sẽ lười biếng tiếp tục làm ổ trong ngực hắn ngủ nướng thêm chút nữa, nhưng bây giờ bên gối đã không còn hình bóng của hắn.
Có lẽ nàng sẽ tưởng rằng hắn chỉ là sáng sớm đến thư phòng, vậy nên vẫn sẽ lười biếng nằm trên giường chờ hắn về gọi nàng, sau đó thời gian trôi qua rất lâu mới phát hiện có điều khác lạ, mới phát hiện ra lá thư hắn để lại cho nàng.
Có lẽ nàng sẽ rất vui vì cuối cùng cũng có thể rời đi, nhưng có lẽ cũng sẽ rất buồn vì sự rời đi của hắn.
Thật ra hắn rất muốn âm thầm ở lại xem thử phản ứng lúc đó của nàng, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, nếu nàng hoàn toàn không để ý mà chỉ có vui mừng, hắn sẽ hối hận vì mình đã ở lại nhìn thấy cảnh tượng này, nếu nàng thật sự vì hắn rời đi mà đau lòng buồn bã, hắn sẽ càng không nỡ rời đi.
Cuối cùng hắn vẫn rời đi, đem theo đoạn ký ức cuối cùng, vào đêm tối cô đơn khép lại cánh cửa, từ nay về sau không còn gặp lại.
Vì vậy hắn không thấy được Nhan Nhất Minh hoảng hốt vì sáng ra chỉ có một mình, không thấy được vẻ luống cuống nước mắt như mưa của nàng khi cầm lấy bức thư, cũng không biết được, thật ra tình cảm của Nhan Nhất Minh đối với hắn, so với mong đợi của hắn, còn nhiều hơn rất nhiều.
Có một số chuyện, một số tình cảm, chỉ vào thời khắc chia ly cuối cùng mới khắc sâu trong lòng.
Hôm nay là cuối tháng tư, là ngày thứ hai khi xưa nàng rời khỏi Giang Dật, cũng là ngày thứ hai Giang Dật rời khỏi nàng.
Giang Dật không bao giờ muốn nhớ lại ký ức của ngày này năm đó, nhưng lại đem ngày này hôm nay vĩnh viễn khắc sâu trong ký ức.
Bên cạnh đã không còn người tỉ mỉ khoác áo cho nàng, cũng không còn người sẽ dùng giọng nói dịu dàng nhất gọi nàng rời giường, Nhan Nhất Minh cầm lấy bức thư, chầm chậm ngồi xổm xuống đất.
Trong thời gian tám năm đằng đẵng này, ngoại trừ ngày các tướng sĩ tắm máu anh dũng chiến đấu cuối cùng thắng lợi là nàng từng vui mừng mà rơi lệ, thì đây là lần thứ hai, Nhan Nhất Minh bật khóc, thậm chí còn khóc rất lâu.
Giang Dật cùng sự dịu dàng cuối cùng của mình giáng cho trái tim nàng một nhát trí mạng.
Cuối cùng Nhan Nhất Minh đã thật sự cảm giác được nỗi đau đớn trong tim, bởi vì sự rời đi của hắn, cũng bởi vì sự ra đi của nàng.
Thì ra nàng cũng sẽ động lòng, cũng sẽ động tình.
Quả Táo nói trước khi Giang Dật rời đi đã ngồi bên giường nhìn nàng rất lâu, nói trước khi đi hắn vẫn tỉ mỉ đắp chăn cho nàng, kéo màn giường cho nàng như cũ.
Lần này Nhan Nhất Minh không hề ngắt lời Quả Táo, để mặc cho Quả Táo nói rất nhiều, tỉ mỉ gấp gọn bức thư, cuối cùng nàng đứng dậy nói với Quả Táo: “Cái này, ta có thể đem về không?”
Nàng từng hỏi Quả Táo có thể đem theo vòng tay phỉ thúy trên tay, hoặc có thể đem những món đồ chơi khác không, tất cả đều là để trêu chọc Quả Táo, nhưng bây giờ thứ nàng thật sự muốn đem đi, lại chỉ có một tờ giấy này mà thôi.
Giá trị của một tờ giấy, gần như có thể bị hệ thống bỏ qua, Quả Táo không lý nào lại không đồng ý, nhưng cái đầu máy đơn giản kia của nó đột nhiên có hơi buồn bã nói không ra lời.
“Đương nhiên có thể.” Quả Táo nói.
“Cảm ơn.” Nhan Nhất Minh cất bức thư đi.
Trong lòng vẫn còn đau ê ẩm, chỉ là lần này sau khi lau khô nước mắt, nàng vẫn là Nhan Nhất Minh bất cứ lúc nào cũng giữ vững tỉnh táo kia.
Ngày thứ hai sau khi Giang Dật rời đi, Nhan Nhất Minh và Quả Táo cũng rời khỏi nơi này, ngày về nhà cuối cùng cũng bước vào thời gian đếm ngược.
Nàng nhờ Quả Táo thăm dò ký ức của Giản Ngọc Nhi mà biết được, Hoàng đế và Thái tử tỏ ra cực kỳ hoan nghênh đối với sự quay lại của Giang Dật, trong triều có người phê bình kín đáo, nhưng lại không dám động đến địa vị của Giang Dật.
Trên triều, sự tranh đoạt giữa Thái tử và Hoàng trưởng tử ngày càng rõ ràng, Hoàng đế lại vào ngày đi săn không cẩn thận mà ngã ngựa, từ đó bắt đầu bệnh nặng liệt giường.
Giống như những gì Nhan Nhất Minh đoán trước, lần bức vua thoái vị trước đó không thể đoạt đi được tính mạng Hoàng đế, nhưng tính mạng của ông ta cũng không dài hơn tình tiết truyện ban đầu được bao nhiêu.
Ngày Hoàng đế băng hà, Nhan Nhất Minh và Quả Táo đứng trên đỉnh núi cao nhất thành Kim Lăng, nghe tiếng chuông báo tang từ trong cung truyền ra, từng tiếng lại từng tiếng, bi ai mà trầm trọng.
Giang Dật cùng thủ đoạn sấm rền gió cuốn giúp Nam Cung Huyền thanh tẩy tất cả chướng ngại trước khi đăng cơ.
Thiệu Kinh Vũ truyền tin chiến thắng từ Lưỡng Quảng về, cung cấp màn bảo vệ kiên cố nhất cho Nam Cung Huyền.
Trong triều không còn ai dám phản đối, Nam Cung Huyền danh chính ngôn thuận ngồi lên vị trí kia.
Mà dường như vào cùng thời khắc đó, tất cả mọi thứ xung quanh giống như bị cắt thành từng chấm nhỏ nát vụn, từng chút từng chút tan biến, cho đến khi không nhìn thấy được nữa, không khí quen thuộc nhiều năm chưa cảm nhận được lại lần nữa xâm nhập vào từng lỗ chân lông.
Giang Dật ở trong thịnh điển đăng cơ không biết tại sao lại nhìn về phía thành nam một cái, nhưng lại không thấy được gì.
Tất cả của tất cả như một giấc mộng, thế gian này đã không còn Nhan Nhất Minh nữa, chỉ còn dây la anh đeo ngọc bội màu xanh được dắt bên eo, đón lấy gió nhẹ mà khẽ lay động.
Tất cả.
Kết thúc rồi.
… Hoàn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook