Nhan Nhất Minh lần đầu tiên tiện tay vẽ ra bản đồ xung quanh mình, Vân Hiểu cầm bức bản đồ đó ngó trái ngó phải, cuối cùng lật ngược tấm bản đồ lại mới thuận mắt hơn nhiều, nói với Nhan Nhất Minh: “Hoàng quyền vi thượng, Nam diện vi tôn, đương nhiên là nam ở phía trên, bắc ở phía dưới, tấm bản đồ này của ngươi lại là bắc trên nam dưới, sai rồi sai rồi.”
Nhan Nhất Minh căn bản không để ý tới hắn ta, lấy lại tấm bản đồ, vẫn lạnh lùng như cũ lên tiếng: “Bản đồ của ta theo ý ta, ngươi, câm mồm.”
Vân Hiểu trừng mắt nhìn Nhan Nhất Minh nói mấy câu “ngươi ngươi ngươi” rồi ngồi xuống ghế, thở phì phò ngậm miệng lại.

Thiệu Kinh Vũ ngồi ở một bên, cầm lấy tấm bản đồ Nhan Nhất Minh vẽ, nhìn hai người rồi bật cười ra tiếng.
Khi đó ăn đồ ăn thô sơ, uống nước lã, sống một cuộc sống khổ sở mà các quý tộc Kinh Thành khó có thể tưởng tượng nổi, nhưng lại là ký ức khó quên nhất cả đời này của Thiệu Kinh Vũ.

Sau đó hắn quay lại phương bắc, thậm chí còn đi tới Tây Bắc ngày càng hoang sơ lạnh lẽo, cát vàng đầy trời, cỏ cây không mọc, mỗi đêm như thể nghe thấy tiếng sói hú truyền tới từ phía xa, Thiệu Kinh Vũ quay đầu nhìn doanh trướng trống rỗng, cuối cùng chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Nhan Nhất Minh lúc đó luôn nghỉ ngơi ở cách đó không xa giờ đây đã không còn nữa, nàng đã rời xa hắn tròn ba năm.
Ba năm qua, chúng thuộc hạ xung quanh sẽ không chủ động nhắc tới Nhan Nhất Minh trước mặt hắn, hắn cũng chưa từng gặp ai giống nàng.

Cứ như vậy ngày qua ngày, cho tới hôm nay, trái tim cô đơn lạnh lẽo suốt ba năm của Thiệu Kinh Vũ mới sống lại.
Nếu như có chút giống thì cũng không sao, nhưng vì sao lại có thể giống nàng đến như vậy.
Có thể so sánh với kỹ thuật cưỡi ngựa của một kỵ binh, tay chơi đao nhỏ xuất sắc, thói quen bị thương không kêu rên một tiếng, tiện tay có thể vẽ ra một tấm bản đồ trái ngược với người bình thường.
Thậm chí ngay cả nốt ruồi son ở đuôi mắt, cũng không có gì khác với Nhất Minh.
Thiệu Kinh Vũ đứng trong làn gió dần trở nên lạnh lẽo, cho dù là song sinh do cùng một mẹ đẻ ra cũng sẽ không có nhiều đặc điểm tương tự như vậy, nhưng hai người lại giống nhau như thế, thậm chí ngay cả những tài lẻ ít người biết của Nhất Minh cũng đều giống nhau như đúc.
Thiệu Kinh Vũ không tìm được lý do thuyết phục bản thân, trừ phi, họ chính là cùng một người.
Nhưng kết luận này, không phải càng vớ vẩn hơn so với nghi ngờ lúc trước sao?
Một khi có nghi ngờ, những chi tiết trước nay chưa từng chú ý sẽ ngay lập tức hiện lên trong đầu, ví dụ như Lâm An quận chúa rõ ràng là nữ nhi của Giang Hạ Vương nhưng lại phản bội Giang Hạ Vương để cứu Thái tử, chuyện này vốn dĩ đã vô cùng không bình thường.
Thật sự mà nói, Lâm An quận chúa quả thật khiến người ta không hiểu nổi, mà chính vì như vậy, những suy đoán hoang đường kia đặt ở những hành động kỳ lạ của Lâm An quận chúa, dường như lại không hoang đường đến vậy.
Ánh mắt Thiệu Kinh Vũ dần dâng lên một ngọn sóng, phía sau ngọn sóng là mưa rền gió dữ sắp ập tới.


Hắn lẳng lặng nhìn về phía nơi ở của Nhan Nhất Minh, cuối cùng vẫn khống chế được bước chân.
Là thật hay là giả vẫn cần phải xác minh một lần nữa.

Nếu như là giả thì là giấc mộng đã mơ suốt ba năm, cũng sớm đã quen rồi.
Còn nếu như thật sự là nàng, hơi thở của Thiệu Kinh Vũ nặng nề hơn, hai mắt hiện lên sự kích động và hưng phấn bị đè nén.

Thiệu Kinh Vũ tự nói với chính mình, không thể bứt dây động rừng, không thể dọa tới nàng được.
Nếu như thật sự là nàng, vậy thì chuyện đường ai nấy đi với Giang Hạ Vương có thể giải thích được.

Đương nhiên ngoại trừ cái này ra, trên mặt Thiệu Kinh Vũ cũng có chút khó chịu, giống với Giản Ngọc Diễn, Thiệu Kinh Vũ cũng bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc vì sao Lâm An quận chúa lại liều chết cứu Thái tử.
So với nguyên nhân phản bội Giang Hạ Vương, hắn càng để ý vấn đề này hơn.
Điện hạ không nói rõ, nhưng ngữ khí lại mang ý Lâm An quận chúa thâm tình với hắn.

Nghe Thái tử nói, lúc trước Lâm An quận chúa vừa tới Kinh Thành đã biểu đạt ý nguyện muốn trở thành Thái tử phi, nhưng lại bị Điện hạ từ chối ngay lập tức.
Sau đó Kinh Thành truyền tới tin đồn Lâm An quận chúa và Giản Ngọc Diễn ái muội, nhưng sau khi ra tay cứu Thái tử, Giản Ngọc Diễn lại hoàn toàn bị Thiệu Kinh Vũ bỏ qua.
Không phải đại phu nói nàng bị thương rất nặng sao, thế nên có phải nàng vì cứu Thái tử nên mới không tiếc thân mình bị thương, nhưng rốt cuộc là vì sao? Lẽ nào thật sự là vì trong lòng thích Thái tử?
Một tiếng “răng rắc” vang lên, nhánh cây khô bằng cánh tay trẻ con bị đánh gãy, lúc này Thiệu Kinh Vũ mới như hồi phục tinh thần lại, tùy ý phủi sạch vỏ cây rớt trên tay.
Hà tất phải tự tìm phiền não, chuyện như thế này, hỏi là biết ngay.
Hiện giờ Thiệu Kinh Vũ và Nam Cung Huyền vẫn lưu lại Thường Châu chờ thánh chỉ.


Mấy ngày tới Kinh Thành nhất định sẽ phái người tới Kinh Thành xử lý chuyện này, thế nên Thiệu Kinh Vũ hiếm lắm mới có được mấy ngày rảnh rỗi, hắn lệnh người mời các đầu bếp có tiếng ở Thường Châu tới phủ hầu hạ, cực kỳ tự nhiên nhắc nhở Thái tử, không bằng mời Giản Ngọc Diễn và Lâm An quận chúa tới dùng bữa cùng.
Mấy ngày nay Nam Cung Huyền vẫn chưa gặp Nhan Nhất Minh, không phải vì quá bận, mà là cứ có cảm giác không tự nhiên khó nói thành lời.
Cho dù lúc trước vô cùng không thích Lâm An quận chúa, nhưng ơn cứu mạng, mấy ngày ở bên suy nghĩ sớm đã thay đổi.

Lại một lần nữa nghĩ tới Lâm An quận chúa, nhớ tới nàng lúc trước dò hỏi hắn mình trông có giống Thái tử phi không, nhớ tới dáng vẻ liều chết để cứu hắn của nàng, Nam Cung Huyền đè lại trái tim, thật lâu sau mới thở dài một hơi.
Thiệu Kinh Vũ hỏi hắn sao lại thở dài, Nam Cung Huyền bất đắc dĩ nói: “Không muốn phụ lòng người tốt, chỉ là không biết nên làm thế nào, trong lòng ta chỉ có một mình Thái tử phi quá cố thôi.”
“Điện hạ định xử lý chuyện này thế nào?”
“Tìm một ngày nói rõ ràng với nàng ấy.” Nam Cung Huyền thở dài: “Bây giờ Giang Hạ Vương phái người truy tìm tung tích Lâm An quận chúa, nhất định sẽ gϊếŧ chết không tha, phải phái nhiều người bảo vệ nàng ấy hơn mới được.”
Lúc đó Thiệu Kinh Vũ chỉ cười không nói, trong lòng thầm nghĩ Thái tử ngoài miệng không để ý nhưng thật ra lại không nhịn được quan tâm nàng.

Bây giờ nghĩ lại, Thiệu Kinh Vũ lại thấy hối hận, thậm chí có chút ghen tuông khó đè nén nổi.
Lúc này hắn nhắc tới chuyện mời Nhan Nhất Minh tới yến hội với Nam Cung Huyền.

Nam Cung Huyền nhíu mày suy nghĩ một lát, Thiệu Kinh Vũ thấy vẻ mặt Nam Cung Huyền như vậy khẽ cười nói: “Điện hạ lo lắng Quận chúa vẫn có tâm tư với Điện hạ như trước, chi bằng nhân cơ hội này để thần thăm dò đến cùng xem sao.”
Nam Cung Huyền nhìn thoáng qua Thiệu Kinh Vũ, hắn không muốn khiến Nhan Nhất Minh thất vọng, nếu như để người khác nói ra, có lẽ sẽ tốt hơn là mình.
Nghĩ vậy Nam Cung Huyền đương nhiên đồng ý, đêm đó mở yến hội chiêu đãi tất cả những người có công phá thành lần này, những người còn lại đều dùng bữa bên ngoài, bên trong chỉ có bốn người là hắn cùng Thiệu Kinh Vũ và Giản Ngọc Diễn với Nhan Nhất Minh.
Nhan Nhất Minh không muốn đi chút nào, chỉ cần nghĩ tới việc ngồi cùng một bàn ăn cơm với ba nam nhân này, không hiểu sao lại nơm nớp lo sợ liệu có để lộ dấu vết hay không, còn chưa ăn đã thấy no rồi.

Nhưng không thể ngăn được Nam Cung Huyền mới tới yến hội, Nhan Nhất Minh chỉ đành cố ý viện cớ đau chân để kéo dài thời gian, tập tễnh đi tới dự tiệc.
Nhan Nhất Minh vừa xuất hiện, ánh mắt Thiệu Kinh Vũ lập tức khóa chặt trên người nàng, người luyện võ, mắt nhìn luôn tốt hơn so với người thường, tư thế đi đường, độ cong cánh tay khi đi đều có thể nhìn ra dấu vết.

Đáng tiếc là lúc trước Nhan Nhất Minh cắn răng không kêu đau, bây giờ lại cố ý giả bệnh, khập khiễng như vậy sao Thiệu Kinh Vũ có thể không nhìn ra.
Nhan Nhất Minh kiểm soát ý cười trên mặt chào hỏi những người khác rồi ngồi xuống một bên, âm thầm quan sát vẻ mặt của những người xung quanh.

Giản Ngọc Diễn hình như có chút sa sút tinh thần, Nam Cung Huyền vẫn giống như trước, còn Thiệu Kinh Vũ, so với sự lạnh nhạt lúc trước, lúc này lại nhiệt tình hơn không ít, thậm chí còn chủ động nói chuyện với nàng.
Dáng vẻ Nhan Nhất Minh thụ sủng nhược kinh* cầm lấy đũa, nhưng lại cầm thấp hơn so với trước kia nhiều.
Sau khi Giang Dật nhận ra mình, Nhan Nhất Minh bất đắc dĩ tự hỏi vì sao Giang Dật lại nhận ra, Giang Dật liền nói ra từng chút từng chút sơ hở cho nàng nghe.
Món ăn yêu thích, đặc điểm nói chuyện, những thói quen nhỏ ngay cả nàng cũng chưa từng nhận ra, thậm chí là cách cầm đũa.

Giang Dật nói nàng cầm đũa không giống người khác, nàng thích cầm đũa rất cao, những chi tiết nhỏ này hắn đều nhớ rất rõ ràng.
Nhan Nhất Minh thừa nhận lúc đó trong lòng nàng có chút nhói đau, hắn hiểu rõ nàng tới mức này, ngay cả những chi tiết nhỏ nhất cũng khắc sâu trong lòng.
Từ sau hôm đó, Nhan Nhất Minh bắt đầu để ý hơn, cách cầm đũa cũng thay đổi, cầm đũa thấp hơn, nếu như Thiệu Kinh Vũ và Giản Ngọc Diễn cũng biết những chi tiết này thì sẽ không giống như Giang Dật lúc đó may mắn nắm được chứng cứ này.
Nét mặt Thiệu Kinh Vũ thoáng hiện lên chút mê mang, nhưng chỉ một giây thoáng qua, hắn chủ động nói tới chuyện nàng và Thái tử cùng trải qua chặng đường trốn chạy nguy hiểm, nói không ngờ Quận chúa lại có công phu tốt như vậy.
Nhan Nhất Minh chủ yếu đề phòng Giản Ngọc Diễn, lúc này vẫn chưa phát hiện Thiệu Kinh Vũ cũng đang nghi ngờ nàng, nghe được lời này liền nhìn thoáng qua Nam Cung Huyền với vẻ khiêm tốn: “Tướng quân quá khen.”
“Hơn trăm tinh binh truy sát mà vẫn toàn thân lui được, có gì mà quá khen.” Thiệu Kinh Vũ nhìn nàng với vẻ hứng thú: “Nếu có cơ hội, không biết có thể so chiêu cùng Quận chúa không.”
Đương nhiên không được.
Đánh cái là lộ ngay.
Nhan Nhất Minh khẽ nhíu mày lại, cuối cùng cũng cảm thấy có chút không bình thường, lời nói hành động của Thiệu Kinh Vũ hình như còn có mục đích khác.
Giản Ngọc Diễn vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ bi thương A Minh không muốn gặp lại mình, hoặc là A Minh đã có nam nhân khác, không nhận ra không khí căng thẳng trên bàn ăn.

Ngược lại là Nam Cung Huyền thấy tranh đua một hồi mà Nhan Nhất Minh im lặng không nói gì, bèn chủ động gạt chuyện này đi.
“Quận chúa bị thương, việc so chiêu để sau này khỏi hẳn nhắc lại cũng không muộn.”
“Điện hạ nói phải.” Thiệu Kinh Vũ nói, ánh mắt vẫn dán trên mặt Nhan Nhất Minh, thật lâu sau mới nói: “Nghe nói Quận chúa cưỡi ngựa rất cừ, xem ra còn có rất nhiều chuyện Thiệu mỗ có thể lãnh giáo.”
Nhan Nhất Minh ngày càng căng thẳng, khẽ nhíu mày rồi nói một tiếng để sau rồi nói, sau đó không nói thêm gì nữa, chỉ muốn nhanh chóng ăn cho xong rồi rời đi.
Lúc này nàng dám đảm bảo, Thiệu Kinh Vũ nhất định đã biết điều gì đó.

Lúc trước Giang Dật từng bước từng bước ép nàng thừa nhận thân phận, khi đó Nhan Nhất Minh chỉ cảm thấy áy náy, không muốn đối mặt với Giang Dật nhưng sẽ không sợ hắn.
Cho dù Giang Dật phải chịu tổn thương tới cùng cực cũng sẽ không làm tổn thương nàng, thế nên trong tiềm thức Nhan Nhất Minh không hề kiêng nể gì cảm thấy hắn vô hại.

Nhưng Thiệu Kinh Vũ thì không giống vậy, Thiệu Kinh Vũ tàn nhẫn và cố chấp từ trong cốt tủy, dù biết lúc trước Thiệu Kinh Vũ có lỗi với mình, nhưng khi đối mặt với Thiệu Kinh Vũm Nhan Nhất Minh vẫn luôn cảm thấy sợ hãi, một cảm giác sợ hãi trước nay nàng chưa từng có.
Một bữa tiệc tối, Thiệu Kinh Vũ từng bước ép sát khiến người ta không thể thở thổi.

Suốt bữa tiệc Giản Ngọc Diễn đều mơ mơ màng màng, Nam Cung Huyền không biết vì sao lại có chút thất thần, tới khi Thiệu Kinh Vũ hỏi tới vấn đề hai người vô cùng hứng thú, hai người mới đồng loạt nhìn về phía Nhan Nhất Minh.
Thiệu Kinh Vũ nói Quận chúa liều mạng cứu Thái tử điện hạ có thể thấy được tấm chân tình, đợi sau khi hồi kinh Điện hạ bẩm báo với Bệ hạ, nhất định có thể cho phép hôn sự này.
Nam Cung Huyền sặc một ngụm trà, liều mạng nháy mắt với Thiệu Kinh Vũ, sao lại không giống lúc thương lượng với hắn, đang định lên tiếng thì lại bị Nhan Nhất Minh chặn lại.
Nhan Nhất Minh vô cùng nghiêm túc nói: “Ta cứu Điện hạ là vì ý khác, hoàn toàn không như Tướng quân nghĩ đâu.”
Nam Cung Huyền thầm nghĩ Thiệu Kinh Vũ đúng là không hiểu chuyện, chuyện này nói trước mặt nhiều người như vậy sao nàng có thể thừa nhận, hắn không hề phát hiện bởi vì những lời này của nàng mà khóe môi Thiệu Kinh Vũ khẽ cong lên.
“Hóa ra hoàn toàn không phải vì Điện hạ.” Thiệu Kinh Vũ nói: “Vậy rốt cuộc là sao, nếu như bây giờ Quận chúa không muốn nói, đợi tới khi gặp Bệ hạ sẽ không thể không nói, thật sự không có gì đáng phải giấu như vậy.”
Thiệu Kinh Vũ không cho nàng thời gian từ chối, Nhan Nhất Minh nhất thời tiến thoái lưỡng nan, chỉ hận hôm nay vì sao lại đồng ý tới đây.

Đang không biết nên giải thích thế nào thì phó tướng vội vàng tiến vào thông báo, Giang đại nhân mà Bệ hạ phái tới đã đến Thường Châu rồi, hiện giờ đang chờ ngoài cửa.
Một tiếng Giang đại Nhân khiến Nhan Nhất Minh như đột nhiên nhìn thấy ánh sáng.
Thiệu Kinh Vũ thầm thấy đáng tiếc, nhưng ngày tháng còn dài, phải đi đón người trước đã.

Mấy người buông đũa rửa tay đi tới trước bàn trà, không lâu sau bóng dáng cao lớn của Giang Dật xuất hiện trước mắt mọi người, quan bào đỏ tía vẫn làm tôn lên khí chất lỗi lạc của hắn.
Khuôn mặt tuấn tú mang theo chút ý cười, bình tĩnh tham kiến Thái tử rồi chào hỏi Thiệu Kinh Vũ và Giản Ngọc Diễn, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt Nhan Nhất Minh chất chứa ý cười, trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc, cất tiếng dịu dàng nói: “Xin lỗi, ta tới muộn rồi.”
...
Tác giả có lời muốn nói:
Nhan Nhất Minh thầm nghĩ, chưa bao giờ mong chờ bạn học Tiểu Giang như lúc này..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương