Hoàn Lương
-
Chương 10
91.
Lạc Thời là bị khát tỉnh.
Cậu nằm nghiêng trên giường, tựa hồ không còn khí lực để mở mắt ngồi dậy.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân làm tròng mắt cậu chuyển động, thế nhưng vẫn không hề mở ra nhìn về nơi phát ra.
Chìa khóa tra vào ổ, vặn mở cửa ra, giày da cọ xát trên mặt sàn, càng lúc càng gần.
Một đôi tay ấm áp vén lớp chăn mỏng trên người cậu lên, lộ ra thân thể tràn đầy vết thương.
Xiềng xích loảng xoảng kêu vang, Lạc Thời nghiêng mặt hướng người tới mở chân ra, thanh âm khàn khàn không rõ: “Muốn làm liền làm, làm xong cút.”
Nam nhân cười cười, ôn nhu xoa cằm cậu: “Thật bẩn a.”
92.
Lạc Thời biết, Hám Tắc đang ám chỉ mình.
Y đang ám chỉ thân thể tràn đầy dấu vết hoan ái cùng tinh dịch đã khô lại.
Không có dấu hôn, tất cả đều là dấu răng cắn đến rỉ máu cùng vết cấu véo tím bầm.
Cậu khẽ cử động thân thể kéo theo xiềng xích đang buộc vào tứ chi rung động, cơ thể suy yếu bị treo giữa không trung, chạm vào khí lạnh liền run lên bần bật.
“Thật ra tôi không muốn làm,” Hám Tắc cụp mắt, với lấy món đồ chơi ghê người lạnh băng băng bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống.
“Mở mắt ra.”
Lạc Thời không hé răng.
Dây xích trên cổ đột nhiên bị túm chặt, cậu ngửa mặt lên, để lộ ra dấu tay đáng sợ ẩn dưới vòng dây.
Hám Tắc chậm rì rì lặp lại một lần: “Thỏ con, mở mắt.”
Sắc mặt Lạc Thời trắng bệch, mở bừng mắt, ngước nhìn Hám Tắc.
Không hề giống một bé thỏ thuần khiết không nhiễm bụi trần, mà tựa như một con chó lưu lạc dưới cống ngầm dơ bẩn.
93.
Lòng chiếm hữu của Hám Tác cực mạnh, ở chung suốt nửa năm trời, y chưa từng để bất cứ thứ gì ngoại trừ bản thân y xâm chiếm lấy cơ thể Lạc Thời.
Thanh âm ong ong quanh quẩn trong căn phòng trống trải, thứ lạnh như băng kia dán sát lên người, liều mạng xông vào bên trong.
Lạc Thời cắn chặt đôi môi, trong lúc nhất thời cậu không nhận rõ rốt cuộc là thân thể mình đau, hay trái tim mình đau hơn một chút.
Cậu liều chết nhìn chằm chằm con người đang cười lạnh xem diễn kia, cuối cùng khép lại đôi mắt.
Cậu không muốn nhìn y, cậu sợ mình còn nhìn y thêm chút nữa, sẽ không nhịn được mà rơi nước mắt, lộ ra bộ dáng chật vật.
“Thích món đồ chơi này không?”
“Có phải là nó càng thỏa mãn em hơn tôi không?”
“Nếu thích, về sau liền luôn mang nó đi.”
Lạc Thời đau đến căng cứng toàn thân, cậu biết mình bị thương.
Hám Tắc muốn hủy hoại cậu.
Lạc Thời mê man mà lẩm bẩm: “Hám Tắc…. Không bằng anh giết tôi đi.”
94.
Lạc Thời biết lí do Hám Tắc lại giết bartender hơn ba mươi kia.
Người này tử vong đồng nghĩa với tấm lưới Hám Tắc chăng suốt hai năm qua sẽ được thu lại, cũng đồng nghĩa với vụ án mất tích liên hoàn kia sẽ chấm hết.
Cậu muốn mở miệng hỏi Hám Tắc một câu, rằng nếu như lúc trước cậu không nộp chứng cứ lên trên, Hám Tắc cũng tính toán vì mình mà thu tay lại.
Nhưng mà cậu lại không nói ra nổi thành lời, bởi vì trong lòng cậu biết rất rõ, cậu cần phải làm chuyện mình nên làm.
Hám Tắc không có đáp lại câu ‘giết tôi đi’ kia, ngược lại, y hơi khom lưng sờ sờ mặt cậu: “Tôi đã làm một chiếc quan tài thủy tinh xinh đẹp nhất, em chắc hẳn sẽ thích.”
Nghĩ tới những chiếc quan tài chứa thi thể dưới tầng hầm kia, Lạc Thời nhắm nghiền đôi mắt: “…. tại vì sao?”
Sức lực trên tay y không khống chế được mà càng thêm lớn hơn: “Tôi yêu em, dù cho em có dơ bẩn như thế đi chăng nữa, tôi cũng vẫn yêu em.”
95.
Lạc Thời bị y nhéo đau, dạ dày cũng bởi vì đói khát quá độ mà thường thường co rút đau đớn, tra tấn cả lí trí lẫn thân thể.
Hám Tắc không nói thêm lời nào nữa, cũng không phát ra tiếng vang.
Đau đến toàn thân vặn vẹo, cậu thật sự không có sức lực đi suy đoán tâm tư của y.
Cậu có đôi khi suy nghĩ, nếu như dạ dày đau quặn thêm chút nữa, hoặc là Hám Tắc xuống tay tàn nhẫn một ít, đau đến ngất xỉu luôn đi, thì cậu biết đâu sẽ được giải thoát?
Hám Tắc thu tay lại, cười như không cười mở miệng: “Tôi bỗng nhiên nhớ ra, có món quà quên không tặng em.”
Dòng nước lạnh lẽo theo miệng ấm rót vào trong miệng, Lạc Thời khát đã lâu, nước trà vừa nhập khẩu liền cuống quýt nuốt xuống.
Hám Tắc cất ấm trà đi, cầm một bình nhỏ tới, mở ra, đưa tới trước mũi cậu quơ quơ.
Mùi ete xộc thẳng vào mũi, Lạc Thời bỗng dưng trợn trừng mắt, mờ mịt nói: “…. rush?”
96.
Hám Tắc không để cậu ngửi lâu, chờ Lạc Thời vừa phân biệt xong, liền thu chai lại cẩn thận.
Y dạo bước tới phía sau Lạc Thời, đùa nghịch món đồ chơi nhỏ bị cậu bài xích, bắt đầu thưởng thức dáng vẻ thẹn thùng mặt đỏ, ngón chân co quắp.
Mấy ngày nay Lạc Thời vẫn luôn rất phối hợp.
Ngoan ngoãn mang lên xiềng xích, ngoan ngoãn mặc y ôm, mặc y dằn vặt dày vò nhận bao thống khổ.
Đây là lần đầu Hám Tắc thấy Lạc Thời chống cự.
Rõ ràng thân thể dưới tác dụng của thuốc bắt đầu hưng phấn, rõ ràng thần chí cũng bắt đầu mơ màng mê man, thế nhưng lại giãy giụa kịch liệt, xiềng xích loảng choảng va chạm vào nhau.
Hám Tắc cười, biết rõ còn cố hỏi: “Không thích? Nhóc lừa đảo, em rõ ràng thích như vậy.”
Hai mắt Lạc Thời đỏ bừng: “… Cút, cút đi. Đi ra ngoài, đừng đụng vào tôi….”
97.
Tác dụng của rush không lâu lắm liền tiêu tan.
Hám Tắc khống chế lượng dùng, Lạc Thời chỉ choáng váng chừng hai phút, dần dần tỉnh táo lại.
Nhưng mà hai phút, cũng đủ khiến cậu phô bày dáng vẻ quẫn bách trước mặt Hám Tắc.
Huyệt khẩu bị cưỡng ép giữ chặt món đồ chơi nhỏ, vết máu đã khô cạn, dần dần trở nên ướt át.
Hám Tắc vuốt ve song mông Lạc Thời, cảm nhận cơ thể đối phương run rẩy, đưa tay nắn nắn vành tai cậu: “Biết sử dụng rush quá độ sẽ thế nào không?”
Lạc Thời không có sức lực trả lời y.
Cậu biết, cũng từng dùng qua, thế nên mới có thể chính xác nhận ra.
Nếu Hám Tắc muốn cậu dùng thuốc, cậu căn bản không thể tránh khỏi.
Hám Tắc cũng không có ý chờ đáp án từ cậu, chỉ lấy bình nhỏ ra quơ quơ: “Sẽ mù.”
“Chờ em không nhìn thấy nữa, tôi sẽ trở thành đôi mắt của em.”
“Tôi sẽ đưa em ra cửa, hái đủ loại hoa màu sắc rực rỡ tặng cho em.”
“Tôi sẽ đích thân khoác lên người em bộ áo cưới trắng tinh, cả đời này làm bạn lữ bên cạnh tôi.”
“Tôi sẽ ôm chặt lấy em, che chở em trong lồng ngực, không để cho bất cứ ai đụng vào em, thương tổn em.”
Lạc Thời càng run dữ dội hơn.
Hám Tắc dán sát bên tai Lạc Thời, nhẹ giọng hỏi: “Được không, thỏ con?”
98.
Hám Tắc ngồi xổm trước mặt cậu, nhẹ nhàng nâng cằm đối phương, kiên nhẫn chờ đáp án.
Lạc Thời cụp mắt, trên môi đều là vết cắn rươm rướm máu, chứng tỏ trong lòng chủ nhân có bao mâu thuẫn cùng giãy giụa.
Mà Lạc Thời biết, Hám Tắc thích nhất đôi mắt này.
Nhan sắc đồng tử thực nhạt, tựa hồ chỉ cần liếc một cái liền có thể nhìn thấu tận tâm hồn, hoàn toàn là một người vô cùng đơn thuần trong sáng.
Lông mi dày và cong, tựa như quạt nan nho nhỏ, mỗi lần chớp mắt như muốn quét đến tận trái tim người đối diện.
Dĩ vãng mỗi lần thân mật, Hám Tắc đều thích hôn lên đôi mắt cậu, dịu dàng đặt từng nụ hôn.
Hiện tại Hám Tắc lại nói, muốn làm mù đôi mắt ấy, hủy diệt đi bộ phận mà y thích nhất trên người cậu.
99.
Lạc Thời không hiểu.
Trước khi đặt chân vào nông trường này, cậu có vô số cơ hội có thể trốn thoát.
Máy bay hạ cánh, Hám Tắc túm lấy cậu mang đi, khiến cậu chợt nhớ tới thật lâu trước kia, Hám Tắc cũng đưa cậu tới chung cư của y.
Hám Tắc cưng chiều cậu, chăm sóc cậu, trừ bỏ hạn chế đi lại, cơ hồ đều là muốn gì được nấy.
Y không nỡ để lại bất kì vết sẹo nào trên cơ thể cậu, thậm chí sợ cậu hay đi chân trần, y liền trải thảm khắp căn nhà.
Tựa như đang dưỡng một chú chim hoàng yến yêu kiều vậy.
Cậu không hiểu tại sao y có thể dễ dàng nhốt mình lại, càng không muốn đi tìm hiểu lí do lúc trước để y có đầy đủ thời gian đào tẩu, thậm chí còn có thể thảnh thơi lưu lại dấu vết khiến mình mềm lòng.
Cậu dường như nghe thấy Hám Tắc thở dài: “Em thật khiến ta đau đầu.”
Lông mi run rẩy, mí mắt vừa nhấc, lúc này mới chợt nhận ra không hiểu bản thân rơi lệ từ bao giờ.
100.
Cảm xúc kìm nén bấy lâu tựa như tìm được nơi phát tiết, tầm mắt mờ đi sau làn nước.
Cậu mê mang, nửa năm trước cậu quyết tâm tìm kiếm chứng cứ mà tới, nửa năm sau liền hoàn thành nhiệm vụ.
Giao ảnh chụp lại cho phía cảnh sát, trong lòng cậu không hề vui vẻ, thậm chí còn cảm thấy trái tim nhói đau.
Cậu cấp bách tìm kiếm an ủi – muốn Hám Tắc đụng chạm cơ thể, dù là dịu dàng hay hung ác cũng chẳng sao.
Nhưng cậu không thể làm vậy.
Ở trước mặt cậu chính là tội phạm giết người, là hung thủ mà phụ thân đã truy tìm suốt hai năm qua, là đối tượng truy nã đặc biệt.
Hám Tắc cầm món đồ chơi đã dính máu kia đi, khẽ hỏi “Thật sự rất đau sao?”
Lạc Thời tranh thủ thời gian thở dốc, hít hít cái mũi.
‘lạch cạch’ một tiếng, món đồ kia bị ném vào trong góc phòng, bắn ra từng mảnh vỡ.
“Hỏi em đó, nói!”
“Đau không?”
Lạc Thời hé miệng, liếm liếm đôi môi khô nứt.
Hám Tắc không cười, mày nhíu lại, tâm tình có lẽ không được thoải mái lắm.
Nếu cậu không trả lời, Hám Tắc sẽ nổi giận.
Có lẽ sẽ dùng nước muối lạnh như băng cho cậu tắm rửa, có lẽ y sẽ cầm lấy món đồ chơi dính đầy bụi kia, nhét lại dằn vặt cậu.
Lạc Thời khẽ cong lên khóe miệng, nước muối cũng được, đau đớn cũng tốt, cậu đều không hề sợ.
Cậu quả nhiên sợ nhất cái dáng vẻ không chút dịu dàng kia của y.
Cậu cẩn thận suy ngẫm lại.
Hám Tắc căng lưới chờ sẵn, mấy lần mời mọc cậu đi vào. Mà cậu lại yêu y, cho nên cam tâm tình nguyện sa lưới.
Hám Tắc lặp lại lần thứ ba, trong giọng nói không giấu nổi tức giận: “Đau không?”
Lạc Thời muốn dựa vào trong lồng ngực y, thế nhưng xiềng xích xiết chặt, cậu chỉ có thể cọ lên bàn tay y, run giọng đáp: “…. Em đau, Hám Tắc, em đau lắm.”
———————————-
Chú thích:
Rush là một loại thuốc kích dục các đồng chí ạ, dùng để ngửi nha
Lạc Thời là bị khát tỉnh.
Cậu nằm nghiêng trên giường, tựa hồ không còn khí lực để mở mắt ngồi dậy.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân làm tròng mắt cậu chuyển động, thế nhưng vẫn không hề mở ra nhìn về nơi phát ra.
Chìa khóa tra vào ổ, vặn mở cửa ra, giày da cọ xát trên mặt sàn, càng lúc càng gần.
Một đôi tay ấm áp vén lớp chăn mỏng trên người cậu lên, lộ ra thân thể tràn đầy vết thương.
Xiềng xích loảng xoảng kêu vang, Lạc Thời nghiêng mặt hướng người tới mở chân ra, thanh âm khàn khàn không rõ: “Muốn làm liền làm, làm xong cút.”
Nam nhân cười cười, ôn nhu xoa cằm cậu: “Thật bẩn a.”
92.
Lạc Thời biết, Hám Tắc đang ám chỉ mình.
Y đang ám chỉ thân thể tràn đầy dấu vết hoan ái cùng tinh dịch đã khô lại.
Không có dấu hôn, tất cả đều là dấu răng cắn đến rỉ máu cùng vết cấu véo tím bầm.
Cậu khẽ cử động thân thể kéo theo xiềng xích đang buộc vào tứ chi rung động, cơ thể suy yếu bị treo giữa không trung, chạm vào khí lạnh liền run lên bần bật.
“Thật ra tôi không muốn làm,” Hám Tắc cụp mắt, với lấy món đồ chơi ghê người lạnh băng băng bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống.
“Mở mắt ra.”
Lạc Thời không hé răng.
Dây xích trên cổ đột nhiên bị túm chặt, cậu ngửa mặt lên, để lộ ra dấu tay đáng sợ ẩn dưới vòng dây.
Hám Tắc chậm rì rì lặp lại một lần: “Thỏ con, mở mắt.”
Sắc mặt Lạc Thời trắng bệch, mở bừng mắt, ngước nhìn Hám Tắc.
Không hề giống một bé thỏ thuần khiết không nhiễm bụi trần, mà tựa như một con chó lưu lạc dưới cống ngầm dơ bẩn.
93.
Lòng chiếm hữu của Hám Tác cực mạnh, ở chung suốt nửa năm trời, y chưa từng để bất cứ thứ gì ngoại trừ bản thân y xâm chiếm lấy cơ thể Lạc Thời.
Thanh âm ong ong quanh quẩn trong căn phòng trống trải, thứ lạnh như băng kia dán sát lên người, liều mạng xông vào bên trong.
Lạc Thời cắn chặt đôi môi, trong lúc nhất thời cậu không nhận rõ rốt cuộc là thân thể mình đau, hay trái tim mình đau hơn một chút.
Cậu liều chết nhìn chằm chằm con người đang cười lạnh xem diễn kia, cuối cùng khép lại đôi mắt.
Cậu không muốn nhìn y, cậu sợ mình còn nhìn y thêm chút nữa, sẽ không nhịn được mà rơi nước mắt, lộ ra bộ dáng chật vật.
“Thích món đồ chơi này không?”
“Có phải là nó càng thỏa mãn em hơn tôi không?”
“Nếu thích, về sau liền luôn mang nó đi.”
Lạc Thời đau đến căng cứng toàn thân, cậu biết mình bị thương.
Hám Tắc muốn hủy hoại cậu.
Lạc Thời mê man mà lẩm bẩm: “Hám Tắc…. Không bằng anh giết tôi đi.”
94.
Lạc Thời biết lí do Hám Tắc lại giết bartender hơn ba mươi kia.
Người này tử vong đồng nghĩa với tấm lưới Hám Tắc chăng suốt hai năm qua sẽ được thu lại, cũng đồng nghĩa với vụ án mất tích liên hoàn kia sẽ chấm hết.
Cậu muốn mở miệng hỏi Hám Tắc một câu, rằng nếu như lúc trước cậu không nộp chứng cứ lên trên, Hám Tắc cũng tính toán vì mình mà thu tay lại.
Nhưng mà cậu lại không nói ra nổi thành lời, bởi vì trong lòng cậu biết rất rõ, cậu cần phải làm chuyện mình nên làm.
Hám Tắc không có đáp lại câu ‘giết tôi đi’ kia, ngược lại, y hơi khom lưng sờ sờ mặt cậu: “Tôi đã làm một chiếc quan tài thủy tinh xinh đẹp nhất, em chắc hẳn sẽ thích.”
Nghĩ tới những chiếc quan tài chứa thi thể dưới tầng hầm kia, Lạc Thời nhắm nghiền đôi mắt: “…. tại vì sao?”
Sức lực trên tay y không khống chế được mà càng thêm lớn hơn: “Tôi yêu em, dù cho em có dơ bẩn như thế đi chăng nữa, tôi cũng vẫn yêu em.”
95.
Lạc Thời bị y nhéo đau, dạ dày cũng bởi vì đói khát quá độ mà thường thường co rút đau đớn, tra tấn cả lí trí lẫn thân thể.
Hám Tắc không nói thêm lời nào nữa, cũng không phát ra tiếng vang.
Đau đến toàn thân vặn vẹo, cậu thật sự không có sức lực đi suy đoán tâm tư của y.
Cậu có đôi khi suy nghĩ, nếu như dạ dày đau quặn thêm chút nữa, hoặc là Hám Tắc xuống tay tàn nhẫn một ít, đau đến ngất xỉu luôn đi, thì cậu biết đâu sẽ được giải thoát?
Hám Tắc thu tay lại, cười như không cười mở miệng: “Tôi bỗng nhiên nhớ ra, có món quà quên không tặng em.”
Dòng nước lạnh lẽo theo miệng ấm rót vào trong miệng, Lạc Thời khát đã lâu, nước trà vừa nhập khẩu liền cuống quýt nuốt xuống.
Hám Tắc cất ấm trà đi, cầm một bình nhỏ tới, mở ra, đưa tới trước mũi cậu quơ quơ.
Mùi ete xộc thẳng vào mũi, Lạc Thời bỗng dưng trợn trừng mắt, mờ mịt nói: “…. rush?”
96.
Hám Tắc không để cậu ngửi lâu, chờ Lạc Thời vừa phân biệt xong, liền thu chai lại cẩn thận.
Y dạo bước tới phía sau Lạc Thời, đùa nghịch món đồ chơi nhỏ bị cậu bài xích, bắt đầu thưởng thức dáng vẻ thẹn thùng mặt đỏ, ngón chân co quắp.
Mấy ngày nay Lạc Thời vẫn luôn rất phối hợp.
Ngoan ngoãn mang lên xiềng xích, ngoan ngoãn mặc y ôm, mặc y dằn vặt dày vò nhận bao thống khổ.
Đây là lần đầu Hám Tắc thấy Lạc Thời chống cự.
Rõ ràng thân thể dưới tác dụng của thuốc bắt đầu hưng phấn, rõ ràng thần chí cũng bắt đầu mơ màng mê man, thế nhưng lại giãy giụa kịch liệt, xiềng xích loảng choảng va chạm vào nhau.
Hám Tắc cười, biết rõ còn cố hỏi: “Không thích? Nhóc lừa đảo, em rõ ràng thích như vậy.”
Hai mắt Lạc Thời đỏ bừng: “… Cút, cút đi. Đi ra ngoài, đừng đụng vào tôi….”
97.
Tác dụng của rush không lâu lắm liền tiêu tan.
Hám Tắc khống chế lượng dùng, Lạc Thời chỉ choáng váng chừng hai phút, dần dần tỉnh táo lại.
Nhưng mà hai phút, cũng đủ khiến cậu phô bày dáng vẻ quẫn bách trước mặt Hám Tắc.
Huyệt khẩu bị cưỡng ép giữ chặt món đồ chơi nhỏ, vết máu đã khô cạn, dần dần trở nên ướt át.
Hám Tắc vuốt ve song mông Lạc Thời, cảm nhận cơ thể đối phương run rẩy, đưa tay nắn nắn vành tai cậu: “Biết sử dụng rush quá độ sẽ thế nào không?”
Lạc Thời không có sức lực trả lời y.
Cậu biết, cũng từng dùng qua, thế nên mới có thể chính xác nhận ra.
Nếu Hám Tắc muốn cậu dùng thuốc, cậu căn bản không thể tránh khỏi.
Hám Tắc cũng không có ý chờ đáp án từ cậu, chỉ lấy bình nhỏ ra quơ quơ: “Sẽ mù.”
“Chờ em không nhìn thấy nữa, tôi sẽ trở thành đôi mắt của em.”
“Tôi sẽ đưa em ra cửa, hái đủ loại hoa màu sắc rực rỡ tặng cho em.”
“Tôi sẽ đích thân khoác lên người em bộ áo cưới trắng tinh, cả đời này làm bạn lữ bên cạnh tôi.”
“Tôi sẽ ôm chặt lấy em, che chở em trong lồng ngực, không để cho bất cứ ai đụng vào em, thương tổn em.”
Lạc Thời càng run dữ dội hơn.
Hám Tắc dán sát bên tai Lạc Thời, nhẹ giọng hỏi: “Được không, thỏ con?”
98.
Hám Tắc ngồi xổm trước mặt cậu, nhẹ nhàng nâng cằm đối phương, kiên nhẫn chờ đáp án.
Lạc Thời cụp mắt, trên môi đều là vết cắn rươm rướm máu, chứng tỏ trong lòng chủ nhân có bao mâu thuẫn cùng giãy giụa.
Mà Lạc Thời biết, Hám Tắc thích nhất đôi mắt này.
Nhan sắc đồng tử thực nhạt, tựa hồ chỉ cần liếc một cái liền có thể nhìn thấu tận tâm hồn, hoàn toàn là một người vô cùng đơn thuần trong sáng.
Lông mi dày và cong, tựa như quạt nan nho nhỏ, mỗi lần chớp mắt như muốn quét đến tận trái tim người đối diện.
Dĩ vãng mỗi lần thân mật, Hám Tắc đều thích hôn lên đôi mắt cậu, dịu dàng đặt từng nụ hôn.
Hiện tại Hám Tắc lại nói, muốn làm mù đôi mắt ấy, hủy diệt đi bộ phận mà y thích nhất trên người cậu.
99.
Lạc Thời không hiểu.
Trước khi đặt chân vào nông trường này, cậu có vô số cơ hội có thể trốn thoát.
Máy bay hạ cánh, Hám Tắc túm lấy cậu mang đi, khiến cậu chợt nhớ tới thật lâu trước kia, Hám Tắc cũng đưa cậu tới chung cư của y.
Hám Tắc cưng chiều cậu, chăm sóc cậu, trừ bỏ hạn chế đi lại, cơ hồ đều là muốn gì được nấy.
Y không nỡ để lại bất kì vết sẹo nào trên cơ thể cậu, thậm chí sợ cậu hay đi chân trần, y liền trải thảm khắp căn nhà.
Tựa như đang dưỡng một chú chim hoàng yến yêu kiều vậy.
Cậu không hiểu tại sao y có thể dễ dàng nhốt mình lại, càng không muốn đi tìm hiểu lí do lúc trước để y có đầy đủ thời gian đào tẩu, thậm chí còn có thể thảnh thơi lưu lại dấu vết khiến mình mềm lòng.
Cậu dường như nghe thấy Hám Tắc thở dài: “Em thật khiến ta đau đầu.”
Lông mi run rẩy, mí mắt vừa nhấc, lúc này mới chợt nhận ra không hiểu bản thân rơi lệ từ bao giờ.
100.
Cảm xúc kìm nén bấy lâu tựa như tìm được nơi phát tiết, tầm mắt mờ đi sau làn nước.
Cậu mê mang, nửa năm trước cậu quyết tâm tìm kiếm chứng cứ mà tới, nửa năm sau liền hoàn thành nhiệm vụ.
Giao ảnh chụp lại cho phía cảnh sát, trong lòng cậu không hề vui vẻ, thậm chí còn cảm thấy trái tim nhói đau.
Cậu cấp bách tìm kiếm an ủi – muốn Hám Tắc đụng chạm cơ thể, dù là dịu dàng hay hung ác cũng chẳng sao.
Nhưng cậu không thể làm vậy.
Ở trước mặt cậu chính là tội phạm giết người, là hung thủ mà phụ thân đã truy tìm suốt hai năm qua, là đối tượng truy nã đặc biệt.
Hám Tắc cầm món đồ chơi đã dính máu kia đi, khẽ hỏi “Thật sự rất đau sao?”
Lạc Thời tranh thủ thời gian thở dốc, hít hít cái mũi.
‘lạch cạch’ một tiếng, món đồ kia bị ném vào trong góc phòng, bắn ra từng mảnh vỡ.
“Hỏi em đó, nói!”
“Đau không?”
Lạc Thời hé miệng, liếm liếm đôi môi khô nứt.
Hám Tắc không cười, mày nhíu lại, tâm tình có lẽ không được thoải mái lắm.
Nếu cậu không trả lời, Hám Tắc sẽ nổi giận.
Có lẽ sẽ dùng nước muối lạnh như băng cho cậu tắm rửa, có lẽ y sẽ cầm lấy món đồ chơi dính đầy bụi kia, nhét lại dằn vặt cậu.
Lạc Thời khẽ cong lên khóe miệng, nước muối cũng được, đau đớn cũng tốt, cậu đều không hề sợ.
Cậu quả nhiên sợ nhất cái dáng vẻ không chút dịu dàng kia của y.
Cậu cẩn thận suy ngẫm lại.
Hám Tắc căng lưới chờ sẵn, mấy lần mời mọc cậu đi vào. Mà cậu lại yêu y, cho nên cam tâm tình nguyện sa lưới.
Hám Tắc lặp lại lần thứ ba, trong giọng nói không giấu nổi tức giận: “Đau không?”
Lạc Thời muốn dựa vào trong lồng ngực y, thế nhưng xiềng xích xiết chặt, cậu chỉ có thể cọ lên bàn tay y, run giọng đáp: “…. Em đau, Hám Tắc, em đau lắm.”
———————————-
Chú thích:
Rush là một loại thuốc kích dục các đồng chí ạ, dùng để ngửi nha
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook