Hoán Kiểm Trọng Sinh
-
Chương 1: Học sinh trung học Hàn Tuyết Nhi
"Hạo Vân, anh muốn đi thật sao? Chẳng lẽ không còn cách nào khác? Mấy năm nay, giáo quan và ba em đều đối xử với anh không tệ, nếu ở lại, tiền đồ của anh sẽ rất sáng lạng. Em và ba đã bàn với nhau trước rồi, tương lai chiếc ghế long đầu có khả năng được truyền cho anh…, cho dù anh không hứng thú với chiếc ghế long đầu, chẳng lẽ anh không thể vì em mà ở lại sao?"
Đứng trước tấm rèm cửa sổ trong căn phòng hạng sang dành cho tổng thống của hội sở quốc tế Tân Nguyệt, một cô gái mang vẻ mặt ưu sầu, đôi mắt ngấn lệ, nhìn chăm chăm vào chàng trai ngồi trên ghế sofa đối diện, đôi môi khẽ nhúc nhích, đang ra sức dùng lí lẽ và tình cảm thuyết phục.
Cô gái mặc một chiếc váy dài bó sát màu trắng, từng đường cong mỹ miều của cơ thể được phô bày rõ nét, chỉ là trên khuôn mặt xinh xắn dễ thương đó lại mang vẻ gì đó mệt mỏi và mấy phần tiều tụy, giữa đôi lông mày còn ẩn hiện chút buồn bã. Dù cho là vậy, cô vẫn kiều diễm khó ai sánh bằng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://qtruyen.net
Chàng trai ngẩng đầu lên, bình thản nhìn vào cô gái, không nói tiếng nào, hắn đưa ánh mắt lướt qua cô gái, nhìn ra ngoài cửa sổ xa xăm, dõi mắt chăm chú về trời xanh mây trắng trên cao.
"Phương Hạo Vân, anh nói gì đi chứ, muốn đi muốn ở, anh phải nói ra chứ? Anh câm rồi à, hay là anh bị điên?"
Sự im lặng của chàng trai khiến cô gái cảm thấy bị xúc phạm, cô đã bắt đầu tức giận, sống mũi cay cay, một cơn uất ức nổi lên trong lòng, cô nổi điên lên, nếu mềm mỏng không được thì chỉ còn cách cứng rắn vậy.
Chàng trai được gọi là Phương Hạo Vân thu mắt lại, khóe môi nở một nụ cười hối lỗi, cầm tách trà để trước mặt lên, động tác nhẹ nhàng quý phái, hớp lấy một ngụm, sau đó ánh mắt một lần nữa quét sang cô gái mỹ miều kia, cất tiếng dịu dàng: "Nguyệt Như, xin lỗi em, lần này anh phải ra đi thật rồi!"
Cách nói chuyện của chàng trai tuy rất nhạt, nhưng lại bộc lộ một thái độ vô cùng kiên quyết.
Cô gái nghe xong câu này, toàn thân run nhẹ một cái, ánh mắt thất thần, sắc mặt trở nên sầu não, hiển nhiên câu trả lời của chàng trai làm cô ấy không thể chấp nhận được.
"Hạo Vân, tại sao anh cứ phải ra đi? Tổ chức không thể thiếu anh, em cũng không thể thiếu anh? Nếu anh nhất định ra đi, vậy chúng ta… chúng ta sẽ không thể đến với nhau đó. Anh nên biết luật lệ của tổ chức, việc hôn nhân nam nữ bắt buộc phải là thành viên trong tổ chức với nhau, tuy em là con gái của long đầu, nhưng em cũng không cách gì thay đổi luật lệ của tổ chức này… Hạo Vân, anh có hiểu không? Anh có hiểu một khi anh từ bỏ tổ chức, suốt đời này chúng ta không còn cơ hội gặp mặt nhau được nữa?"
Cô gái không cam tâm, cố gắng giữ tâm trạng bình tĩnh, dùng tình cảm nhỏ nhẹ khuyên nhủ chàng trai.
"Nguyệt Như, thật ra em nên biết anh không thích hợp với em, hôn nhân của em, em không làm chủ được đâu, long đầu và phu nhân đã chọn một con rể họ cho là tốt nhất cho em rồi. Hơn nữa, anh quả thật muốn rời khỏi tổ chức này, đã ba năm trôi qua rồi, những việc anh hứa với long đầu cũng đã làm xong, anh hy vọng rời khỏi tổ chức, nhận lại tự do thật sự vốn thuộc về anh, anh đã chán ghét cuộc sống của một sát thủ, anh chỉ muốn sống những ngày tháng bình lặng."
Nói đến đây, chàng trai mỉm cười nhạt nhẽo: "Có lẽ em cảm thấy anh nói như vậy là đang trốn tránh, là đang tìm cớ cho mình đúng không?"
"Phương Hạo Vân, em muốn anh nói cho em biết, anh có yêu em không?" Cô gái cuối cùng đã bộc lộ cơn tức giận tột cùng, cách trả lời của chàng trai lại khiến cô thất vọng thêm lần nữa.
Đối mặt với cơn giận của cô gái, chàng trai vẫn giữ lấy nụ cười bình thản trên khóe môi, hắn nói nhỏ nhẹ: "Rất xin lỗi em, Nguyệt Như, có thể phải bắt em thất vọng rồi. Chúng ta quen biết nhau ba năm, em thử nghĩ kĩ lại xem, có bao giờ anh ngỏ lời yêu em không nhỉ? Nói thật lòng, trong ba năm hợp tác, anh đối với em đúng là có chút cảm tình, nhưng chút cảm tình đó chỉ giới hạn là tình bạn mà thôi."
Nói đến đây chàng trai ngừng lại giây lát, cẩn thận liếc nhìn sắc mặt tối sầm lại của cô gái, cười nhếch mép nói tiếp: "Có lẽ em sẽ cảm thấy câu nói này của anh là rất giả dối…"
"Phương Hạo Vân, anh không phải là đàn ông."
Cô gái đanh mặt lại, giận dữ chất vấn: "Anh quá ngây thơ rồi, chẳng lẽ anh cho rằng giữa nam và nữ có thể tồn tại thứ tình bạn đơn thuần đó à?"
Chàng trai vẫn mỉm cười, nhìn xoáy vào cô gái, không lên tiếng tranh cãi lấy một câu. Lần này hắn đã hạ quyết tâm nhất định phải rời khỏi tổ chức, theo đuổi ước mơ tự do và cuộc sống bình dị thuộc về mình. Nếu đã phải ra đi, đồng nghĩa với việc suốt đời không còn gặp lại, nên hắn cảm thấy không còn cần thiết để giải thích thêm gì nữa.
"Anh không phải là đàn ông!"
Vẻ mặt lạnh lùng và thái độ dửng dưng của chàng trai khiến trái tim cô gái đau như bị dao cứa vào, cô điên cuồng lao đến, giật lấy chiếc tách trên tay chàng trai, sau đó ném mạnh xuống nền nhà, ném rất mạnh, cứ như cô đang ném gã đàn ông đáng ghét kia vậy.
Thái độ vô lễ và cơn giận của cô gái không làm chàng trai có phản ứng gì đáp lại. Sống ba năm trong nghề sát thủ đã tập cho hắn tính nhẫn nhịn, hơn nữa hắn cũng hiểu đối xử với Nguyệt Như như thế, nói ra có phần tàn nhẫn và vô tình. Nhưng đồng thời hắn cũng hiểu rõ, hắn và Nguyệt Như không phải là người trong cùng một thế giới, hắn khao khát tự do và bình dị, nhưng Nguyệt Như lại thích cuộc sống sôi động, quan điểm sống của hai người hoàn toàn khác biệt, nếu miễn cưỡng đến bên nhau sẽ không bao giờ có được hạnh phúc.
Sau khi nhặt từng mảnh vỡ của tách trà dưới đất lên, chàng trai ngẩng đầu, ánh mắt lộ vẻ kiên định, nói khẽ: "Nguyệt Như, xin lỗi em, dù em nói gì đi chăng nữa, lần này anh nhất định phải ra đi."
"Cút, anh cút đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa!"
Cách trả lời của chàng trai khiến cô gái tuyệt vọng một cách triệt để, trong một lúc, từng giọt từng giọt nước mắt của cô như chuỗi hạt trân châu bị đứt dây, không ngừng tuôn rơi xuống nền nhà khô khốc.
Nhìn thấy hình dáng đau buồn của cô gái, Phương Hạo Vân nhói đau trong lòng, tim hắn cũng cảm thấy chua chát lắm, nhưng lần này hắn đã suy nghĩ kĩ lắm rồi, hắn không hề muốn thay đổi quyết định.
"Nguyệt Như, em hãy bảo trọng!"
Đó là câu nói cuối cùng, chàng trai đứng dậy quay lưng bước đi.
……
"Đợi đã!"
Khi chàng trai sắp bước ra cửa phòng, Nguyệt Như đột nhiên ngưng bặt tiếng khóc, cô đưa tay lau sạch nước mắt, lạnh lùng nói: "Anh còn nợ tổ chức một việc."
Phương Hạo Vân nghe nói thế, lập tức dừng bước, nghĩ kĩ một hồi, quay đầu lại nói với cô gái: "Đúng vậy, Nguyệt Như, nếu không phải em nhắc nhở, suýt nữa là anh quên mất. Hay là vậy đi, em nhận nhiệm vụ này giùm anh, làm xong nhiệm vụ cuối cùng này, anh mới rời khỏi…"
Phương Hạo Vân ba năm trước gia nhập tổ chức, từng thỏa thuận với long đầu của tổ chức, trong vòng ba năm hoàn thành một trăm nhiệm vụ, mới có thể đổi lại tự do, muốn đi muốn ở tùy ý. Phương Hạo Vân nghĩ kĩ lại, tính luôn nhiệm vụ mười ngày trước hắn đến Anh quốc chém chết Bá tước huyết tộc, mới chỉ có chín mươi chín nhiệm vụ, đúng là vẫn còn thiếu một. Trong khoảng thời gian ba năm này, tổ chức đối xử với hắn cũng không tệ, thậm chí còn sắp xếp giáo quan chuyên môn chỉ dạy kĩ năng cho hắn. Tổ chức đối xử tốt, hắn cũng không thể bội bạc, thôi thì làm tốt nhiệm vụ cuối rồi mới rút lui vậy.
"Phương Hạo Vân, chẳng lẽ anh định đi như thế này sao?"
Nguyệt Như không nói tiếp vấn đề nhiệm vụ, mà cô nói sang chuyện khác: "Tuy anh mới gia nhập tổ chức ba năm, nhưng trong khoảng thời gian ba năm này, vì nhiệm vụ anh đã đắc tội với quá nhiều người, nếu anh rời bỏ tổ chức, em tin chắc chỉ mấy ngày thôi, nhất định rất nhiều kẻ thù sẽ đến tìm anh. Em biết với sức của anh, chưa chắc anh sợ đám kẻ thù đó, nhưng anh có nghĩ tới không? Cuộc sống bình dị mà anh ảo tưởng có xảy ra không nào?"
Nghe Nguyệt Như nói vậy, Phương Hạo Vân trong một lúc rơi vào ý nghĩ mông lung, trước đây hắn chỉ nghĩ đến vấn đề ra đi hay ở lại, mà bỏ qua vấn đề then chốt nhất này, kẻ thù của hắn quá nhiều, nếu rời khỏi sự bảo vệ của tổ chức, rất có thể hắn ngày nào cũng phải đối mắt với cảnh bị truy đuổi, bị kẻ thù bắn giết, chuyện đó mà xảy ra, hắn vẫn không thể sống cuộc sống bình dị như mong muốn.
"Phương Hạo Vân, anh không cần lo!"
Nguyệt Như ảm đạm nói: "Anh đi quán bar Hồng Vân tiếp nhận nhiệm vụ đi, em sẽ giúp anh sắp xếp mọi thứ. Nếu thuận lợi thì khi anh rời khỏi tổ chức, sẽ có một thân phận hoàn toàn mới, em dám bảo đảm sẽ không có ai đi phá rối cuộc sống bình dị của anh."
Phương Hạo Vân nghe thế cảm động, ngẩng đầu lên nói một câu với cô gái: "Cám ơn!"
"À đúng rồi, nhắc trước với anh một tiếng, nhiệm vụ lần này rất đơn giản, giúp một cô gái nhà giàu cứu ba từ tay bọn bắt cóc…"
"Con gái nhà giàu?"
Phương Hạo Vân khẽ nhăn mày, hình như có ý không vừa lòng: "Nguyệt Như, em cũng biết rồi, anh xưa nay không nhận ủy thác của phụ nữ."
"Em biết, nhưng người ta chỉ rõ là bảo anh đứng ra phục vụ, hơn nữa còn trả giá rất cao, ba em cũng đã đồng ý, đây là nhiệm vụ cuối cùng của anh, anh phá lệ một lần đi thực hiện vậy." Nguyệt Như vội vàng giải thích.
Phục vụ? Ta đâu phải là trai gọi đâu. Phương Hạo Vân có hơi không vừa ý, hơi chút do dự, cuối cùng cũng không lên tiếng phản đối nữa, xoay lưng bỏ đi. Dù sao cũng là lần cuối cùng, thôi thì mặc kệ nguyên tắc hay không nguyên tắc.
……
Đêm tối, bước đi trên con đường chớp xanh chớp đỏ đầy quán bar vũ trường, dõi mắt nhìn xung quanh, đâu đâu cũng là gái đứng đường ăn mặc hở hang, uốn éo mời gọi. Dưới ánh đèn mờ ảo, một số cặp nam nữ không biết xấu hổ đứng dưới gốc cây đang lúc nhúc giao dịch với nhau, một vài cặp còn táo tợn hơn, thậm chí nằm đè ra ngay con đường vắng người qua lại, bắt đầu vui vẻ với nhau…
Hàn Tuyết Nhi đi trên con đường nhơ nhuốc này, cảm thấy khắp người không được tự nhiên, cô xuất thân gia đình danh giá, từ nhỏ được dạy dỗ đàng hoàng, nào là trung nghĩa lễ trí tín cô đều được học. Những cảnh tượng khó coi đập vào mắt, cô quả thật không biết phải làm sao? Mấy lần rồi, cô định quay đầu đi khỏi con đường cô cho là nhơ nhuốc bẩn thỉu này, nhưng nghĩ tới ba mình đã bị bắt cóc mười ngày đến nay bặt vô âm tín, cô lập tức từ bỏ ý định bỏ đi, cố kiềm nén nỗi chán ghét trong lòng tiếp tục bước đi về phía trước, ánh mắt không ngừng láo liên nhìn xung quanh, dõi tìm quán bar có tên là Hồng Vân đó.
Cuối cùng, khi tinh thần của cô sắp không chịu đựng được nữa, cô nhìn thấy một quán bar tên Hồng Vân bên kia đường.
Đẩy cửa ra, Hàn Tuyết Nhi bước vào, đưa mắt nhìn xung quanh, quán bar này khá là tao nhã, khác xa với cảnh tượng nhơ nhuốc bên ngoài. Ánh đèn ấm áp, tiếng nhạc du dương, khuôn viên quán sạch sẽ khiến tâm trạng của Hàn Tuyết Nhi thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng rất nhanh cô đã biết mình nhận định sai lầm, cái quán bar Hồng Vân này, không sạch sẽ như cô tưởng tượng, đúng là cô quá ngây thơ, đây là quán bar trong khu phố đèn đỏ, sao mà lại sạch sẽ được chứ?
Mới đi được mấy bước, cô đã nghe tiếng rên phát ra từ những căn phòng hai bên, tuy năm nay cô mới mười sáu tuổi, nhưng cô vẫn biết những tiếng rên kia đại diện cho cái gì.
May là những người kia hành lạc với nhau trong phòng, ngoài đại sảnh vẫn còn giữ được nét tao nhã.
Hàn Tuyết Nhi vội chọn cho mình một vị trí có thể nhìn bao quát quán bar ngồi xuống, bắt đầu đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm, hy vọng sớm tìm ra vị sát thủ cô đã liên hệ.
Chốc chốc lại có tiếng rên xiết sung sướng của phụ nữ văng vẳng truyền đến bên tai, Hàn Tuyết Nhi đỏ mặt tía tai, nếu không vì muốn cứu ba, cô quả thật không muốn dây dưa ở đây thêm một phút nào.
"Ở bên kia à?" Đột nhiên, Hàn Tuyết Nhi chú ý đến chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ, gã đàn ông đang nhắm nháp ly rượu vang ngồi đó hình như là mục tiêu tìm kiếm của cô. Chỉ trong một ngày, số lần đỏ mặt của Hàn Tuyết Nhi vượt xa cả số lần suốt một năm trời trước đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook