Hoàn Khố Tà Hoàng
-
Chương 33: Nan đề thương pháp
Trong mắt Doanh Trùng, trong và ngoài thành Hàm Dương là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Trong thành phồn hoa náo nhiệt, ngoài thành thì lưu dân thành đàn, khổ không tả nổi.
Những năm gần đây Đại Tần vẫn tính là mưa thuận gió hòa, không có thiên tai gì lớn, nhưng là ngoài cửa thành Hàm Dương vẫn tập trung lượng lớn lưu dân. Doanh Trùng nhìn ra cửa sổ hai mắt âm trầm, tình cảnh như địa ngục này hắn đã sớm biết nhưng lần này tận mắt chứng kiến mới biết số lượng lưu dân lớn hơn nhiều nghe nói.
- Đáng tiếc, đáng trách cũng đáng thương.
Trương Nghĩa cũng khẽ than thở, biểu tình phức tạp:
- Bây giờ làn gió thôn tính mãnh liệt, bình dân muốn có một miếng đất mưu sinh cũng khó. Càng ngày cuộc sống càng khó khăn a…
- Đấy là vấn đề chư công đương triều cần suy tính, không liên quan gì đến ta và ngươi.
Doanh Trùng khẽ lắc đầu buông rèm cửa sổ, nhắm mắt làm ngơ. Chuyện như vậy hắn muốn thay đổi cũng vô lực. Mà Vũ Dương Doanh thị cũng nằm trong phong trào này, theo hắn biết, Doanh thị vẻn vẹn năm nay đã nuốt vào bốn ngàn khoảnh đất ruộng, cất gần nửa trấn vào gia sản. Phải biết cả Vũ Dương quận cũng chỉ có đến năm ngàn chín trăm vạn khoảnh đất mà thôi.
Dù cho biết rõ hậu quả xấu có thể xảy ra nhưng Doanh thị luôn coi như không thấy, cũng không thể nhìn các gia tộc khác trắng trợn cướp đoạt, bản thân lại chắp tay dâng cho người ta được.
Mà Doanh Trùng tuy có tâm thương xót dân chúng nhưng nếu muốn hắn dùng gia tài bản thân cứu trợ lưu dân thì hắn chắc chắn không chịu rồi. Mà căn bản hiện tại hắn cũng không có tiền dư, dù cho có thì cũng không dám làm. Mua chuộc lòng dân, ý đồ bất chính, tội này một khi định xuống đầu thì Doanh Trùng hắn không chết cũng bị lột da. Từ khia Trần thị Tề Quốc soán ngôi, dùng phương pháp phát gạo cứu đói mua chuộc lòng dân thì loại cử động cứu tế lưu dân này rất dễ bị chụp mũ có mưu đồ, bị Đế Hoàng nghi kỵ.
Ngoài thành tuy loạn nhưng không ai dám chạm vào xa giá An Quốc công phủ. Ác danh Doanh Trùng ngay cả những lưu dân này cũng có nghe nói, mà một đoàn tám mươi người này không khác một nhánh quân đội nhỏ, nào ai dám đến trêu chọc chứ, sau khi đoàn xe bình yên chạy khỏi Hàm Dương thành hơn hai mươi dặm, tình cảnh mới dần tốt. Lúc này không còn lưu dẫn nữa, chỉ còn lại những đường lớn thẳng tắp, ruộng đồng bát ngát bên đường.
Nhưng lúc này Doanh Trùng cũng không còn tâm tình thưởng thức phong cảnh mà tĩnh tọa trên xe. Nhìn như nhập định nhưng thật ra hắn đã tiến vào Luyện Thần hồ. Hắn lúc này đang luyện thương, nhưng không phải Huyễn Lôi thương hay thương pháp gia truyền mà là Đoạt Hồn Tuyệt Mệnh Thăng Tiên thương!
Vì chỉ có ba chiêu thức, Doanh Trùng trong năm ngày này đã luyện không dưới ngàn lần, có vẻ vô cùng quen thuộc tùy ý thi triển nhưng hắn vẫn chưa sờ được yếu lĩnh của thương pháp này. Lại thêm nửa canh giờ nữa, Doanh Trùng vẫn là lắc đầu, giờ khắc này hắn dùng thương pháp này đã không cần nghĩ, đi vào bản năng rồi nhưng vẫn còn cảm giác ngưng trệ không trọn vẹn. Dù cho hắn phối hợp Đại Tự Tại hay Ý Thần Quyết cũng vô dụng.
Nhưng Doanh Trùng không chút từ bỏ, đưa ánh mắt nhìn hướng Bá Vương thương. Luyện tập bình thường đã vô dụng thì thử thực chiến xem, cũng không biết sử dụng thương pháp này sẽ có hiệu quả như nào?
Hắn đầu tiên mang vào một lồng thỏ đã sớm chuẩn bị, dưới ánh mắt khinh bỉ của Nguyệt Nhi, Doanh Trùng cẩn thận nhấc thỏ trắng, từng tí một đụng vào Bá Vương thương kia xem sao. Kết quả thí nghiệm là con thỏ trắng không chút khác thường, còn dùng đôi mắt rất là vô tội nhìn chằm chằm Doanh Trùng. Vô dụng? Doanh Trùng ngây cả người sau đó bực mình vứt lồng thỏ sang một bên.
Tay nâng cằm, Doanh Trùng suy ngẫm chốc lát rồi bất đắc dĩ tiến lên mấy bước, xem ra uy lực Bá Vương thương này hắn vẫn phải tự mình lĩnh hội.
Ngay khi Doanh Trùng sắp chạm tay vào thương thì nghe Nguyệt Nhi kia nói:
- Phụ vương nói Đoạt Hồn Tuyệt Mệnh Thăng Tiên thương bí quyết nằm ở sát niệm, dùng sát niệm là phụ, phối hợp Đại Tự Tại và Ý Thần Quyết, đây mới thật sự là Đoạt Hồn Tuyệt Mệnh Thăng Tiên thương! Đây là thương pháp vô song sát thế dưới thiên vị, phụ thân năm xưa khi còn là võ hầu cấp bảy đã dùng thương pháp này ám sát một vị tiểu thiên vị. Nhưng nếu như ngươi không có sát ý trong lòng thì ba chiêu thức này còn không bằng thương pháp bình thường.
Doanh Trùng không khỏi bực tức nhìn Nguyệt Nhi:
- Sao ngươi không nói sớm?
Trước hắn cũng hỏi nha đầu này nhưng nàng ta một mực không nói, giờ ngay khi hắn chuẩn bị chạm vào Bá Vương thương thì đột nhiên lại phun ra câu này.
Lần này Nguyệt Nhi không nói lời nào, chỉ ngẩng đầu nhìn đỉnh, không thèm nhìn hắn. Doanh Trùng vừa nhìn đã biết chính mình không cần hỏi làm gì, quá nửa là “An Vương” kia bàn giao lại.
Dù biết yếu lĩnh Đoạt Hồn Tuyệt Mệnh Thăng Tiên thương này nhưng Doanh Trùng vẫn không từ bỏ ý thử Bá Vương thương, kỳ lạ lần này Nguyệt Nhi không chút ngăn cản chỉ lẳng lặng nhìn.
Trong chớp mắt khi tay hắn tiếp xúc đoạn thương, Doanh Trùng như cảm thấy một luồng điện mãnh liệt giật lên bản thân, cả người hắn run rẩy tê dại. Trong lòng thầm hô không ổn, chỉ trong nháy mắt Doanh Trùng đã mất đi ý thức.
Khi hắn tỉnh lại thì phát hiện mình không còn trong Luyện Thần hồ nữa mà quang cảnh xung quanh là cát vàng mênh mông, cuồn cuộn không dứt, khắp nơi đều là thi thể binh sĩ, mảnh vụn binh khí áo giáp, y như một chiến trường vậy. Tình cảnh thì xen lẫn giữa hư ảo và chân thực, nơi này có nhiều hình ảnh quái lạ không thể tưởng tượng, đặt biệt là nơi biên giới mơ hồ bất định.
Đối diện hắn là một nam tử bốn mươi, mặc sơn văn tinh giáp, tay cầm song đao, ngũ quan tuấn tú nhưng để bồng đầu, cả người nhuốm máu dáng vẻ chật vật nhưng đôi mắt vẫn sáng lấp lánh, khí thế đầy hung hãn.
Người này vốn ngồi bất động bên bờ sông nhưng khi vừa nhìn thấy Doanh Trùng thì ánh mắt sáng ngời:
- An Vương Doanh Trùng? Là cẩu tặc nhà ngươi!
Lời còn chưa dứt người này đã một đao chém qua.
Doanh Trùng khi còn bé luyện võ cũng hay tỷ thí với người khác nhưng từ sau khi bị phế võ mạch, đã bốn năm rồi hắn chưa từng chính diện động thủ với ai vì vậy hắn phản ứng chậm một nhịp, mãi đến khi ánh đao sát người mới kịp múa thương, một chiêu bát vũ liêu vân (đẩy mưa vén mây) vội đánh ra.
Hắn luyện tập Huyễn Lôi thương đã gần tháng, mỗi thức luyện không dưới vạn lần nhưng ở thời điểm sống còn, hắn vẫn theo bản năng dùng thương pháp phụ thân hắn Doanh Thần Thông truyền lại. Đây cũng vì thương pháp này hắn tập lâu nhất, cũng quen thuộc nhất, theo một tiếng keng vang lên, Doanh Trùng cảm thấy lực lớn mãnh liệt ập đến, hổ khẩu như muốn nứt vỡ. Doanh Trùng lại chậm thêm một nhịp, lúc này mới khí đến vội vã lùi về phía sau, ý đồ kéo dài khoảng cách. Một tấc dài một tấc mạnh, thương pháp chỉ có thể ở khoảng cách dài mới bày ra được uy lực. Lúc này hắn mới phát hiện cây thương trong tay mình là bát trượng Tà Anh thương!
- Phản ứng quá chậm! Không giống ngươi!
Người kia tuy châm biếm nhưng ánh đao không chút dừng lại, vẫn như hình với bóng chém đến. Trong khoảng thời gian ngắn Doanh Trùng cảm thấy khổ không tả nổi, cảm giác đao pháp người này mới thật như gió táp mưa rào, căn bản không chút dừng lại. Mà kỳ quái là kẻ này như không cần hồi khí, nguyên lực liên miên vô tận, một đao mạnh hơn một đao!
Càng làm Doanh Trùng không thể phản kích là bát trượng Tà Anh giờ này không trợ giúp được gì mà còn trở thành vướng víu, cuối cùng không thể chia Tà Anh thương ra làm hai cây đoản thương. Đây là một trong những công năng của Tà Anh thương, lúc trước Doanh Trùng ở Luyện Thần hồ đã biết, giờ trong mộng cảnh có thể làm tự nhiên.
Trong Tà Hoàng chân truyền chưa có đoản thương thuật nhưng trong thương pháp gia truyền Doanh thị có một bộ thương pháp Bích thương quyết, có thể dùng đoản thương chém giết. Thông thường là bị người ép đến rất gần mới dùng đến bộ thương pháp này, bộ thương pháp này cũng lấy thủ làm chính, chữ bích trong Bích thương quyết là cất giấu tâm ý phòng thủ.
Trong nháy mắt thêm ba mươi đao trôi qua, đôi tay Doanh Trùng đã run rẩy tê dại, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng, như này đừng nói là không thi triển được Đoạt Hồn Tuyệt Mệnh Thăng Tiên thương mà ngay cả Huyễn Lôi thương cũng không thi triển được.
Ngay khi Doanh Trùng cảm giác không thể chống đỡ được nữa thì đao thế người kia mới tạm dừng.
Những năm gần đây Đại Tần vẫn tính là mưa thuận gió hòa, không có thiên tai gì lớn, nhưng là ngoài cửa thành Hàm Dương vẫn tập trung lượng lớn lưu dân. Doanh Trùng nhìn ra cửa sổ hai mắt âm trầm, tình cảnh như địa ngục này hắn đã sớm biết nhưng lần này tận mắt chứng kiến mới biết số lượng lưu dân lớn hơn nhiều nghe nói.
- Đáng tiếc, đáng trách cũng đáng thương.
Trương Nghĩa cũng khẽ than thở, biểu tình phức tạp:
- Bây giờ làn gió thôn tính mãnh liệt, bình dân muốn có một miếng đất mưu sinh cũng khó. Càng ngày cuộc sống càng khó khăn a…
- Đấy là vấn đề chư công đương triều cần suy tính, không liên quan gì đến ta và ngươi.
Doanh Trùng khẽ lắc đầu buông rèm cửa sổ, nhắm mắt làm ngơ. Chuyện như vậy hắn muốn thay đổi cũng vô lực. Mà Vũ Dương Doanh thị cũng nằm trong phong trào này, theo hắn biết, Doanh thị vẻn vẹn năm nay đã nuốt vào bốn ngàn khoảnh đất ruộng, cất gần nửa trấn vào gia sản. Phải biết cả Vũ Dương quận cũng chỉ có đến năm ngàn chín trăm vạn khoảnh đất mà thôi.
Dù cho biết rõ hậu quả xấu có thể xảy ra nhưng Doanh thị luôn coi như không thấy, cũng không thể nhìn các gia tộc khác trắng trợn cướp đoạt, bản thân lại chắp tay dâng cho người ta được.
Mà Doanh Trùng tuy có tâm thương xót dân chúng nhưng nếu muốn hắn dùng gia tài bản thân cứu trợ lưu dân thì hắn chắc chắn không chịu rồi. Mà căn bản hiện tại hắn cũng không có tiền dư, dù cho có thì cũng không dám làm. Mua chuộc lòng dân, ý đồ bất chính, tội này một khi định xuống đầu thì Doanh Trùng hắn không chết cũng bị lột da. Từ khia Trần thị Tề Quốc soán ngôi, dùng phương pháp phát gạo cứu đói mua chuộc lòng dân thì loại cử động cứu tế lưu dân này rất dễ bị chụp mũ có mưu đồ, bị Đế Hoàng nghi kỵ.
Ngoài thành tuy loạn nhưng không ai dám chạm vào xa giá An Quốc công phủ. Ác danh Doanh Trùng ngay cả những lưu dân này cũng có nghe nói, mà một đoàn tám mươi người này không khác một nhánh quân đội nhỏ, nào ai dám đến trêu chọc chứ, sau khi đoàn xe bình yên chạy khỏi Hàm Dương thành hơn hai mươi dặm, tình cảnh mới dần tốt. Lúc này không còn lưu dẫn nữa, chỉ còn lại những đường lớn thẳng tắp, ruộng đồng bát ngát bên đường.
Nhưng lúc này Doanh Trùng cũng không còn tâm tình thưởng thức phong cảnh mà tĩnh tọa trên xe. Nhìn như nhập định nhưng thật ra hắn đã tiến vào Luyện Thần hồ. Hắn lúc này đang luyện thương, nhưng không phải Huyễn Lôi thương hay thương pháp gia truyền mà là Đoạt Hồn Tuyệt Mệnh Thăng Tiên thương!
Vì chỉ có ba chiêu thức, Doanh Trùng trong năm ngày này đã luyện không dưới ngàn lần, có vẻ vô cùng quen thuộc tùy ý thi triển nhưng hắn vẫn chưa sờ được yếu lĩnh của thương pháp này. Lại thêm nửa canh giờ nữa, Doanh Trùng vẫn là lắc đầu, giờ khắc này hắn dùng thương pháp này đã không cần nghĩ, đi vào bản năng rồi nhưng vẫn còn cảm giác ngưng trệ không trọn vẹn. Dù cho hắn phối hợp Đại Tự Tại hay Ý Thần Quyết cũng vô dụng.
Nhưng Doanh Trùng không chút từ bỏ, đưa ánh mắt nhìn hướng Bá Vương thương. Luyện tập bình thường đã vô dụng thì thử thực chiến xem, cũng không biết sử dụng thương pháp này sẽ có hiệu quả như nào?
Hắn đầu tiên mang vào một lồng thỏ đã sớm chuẩn bị, dưới ánh mắt khinh bỉ của Nguyệt Nhi, Doanh Trùng cẩn thận nhấc thỏ trắng, từng tí một đụng vào Bá Vương thương kia xem sao. Kết quả thí nghiệm là con thỏ trắng không chút khác thường, còn dùng đôi mắt rất là vô tội nhìn chằm chằm Doanh Trùng. Vô dụng? Doanh Trùng ngây cả người sau đó bực mình vứt lồng thỏ sang một bên.
Tay nâng cằm, Doanh Trùng suy ngẫm chốc lát rồi bất đắc dĩ tiến lên mấy bước, xem ra uy lực Bá Vương thương này hắn vẫn phải tự mình lĩnh hội.
Ngay khi Doanh Trùng sắp chạm tay vào thương thì nghe Nguyệt Nhi kia nói:
- Phụ vương nói Đoạt Hồn Tuyệt Mệnh Thăng Tiên thương bí quyết nằm ở sát niệm, dùng sát niệm là phụ, phối hợp Đại Tự Tại và Ý Thần Quyết, đây mới thật sự là Đoạt Hồn Tuyệt Mệnh Thăng Tiên thương! Đây là thương pháp vô song sát thế dưới thiên vị, phụ thân năm xưa khi còn là võ hầu cấp bảy đã dùng thương pháp này ám sát một vị tiểu thiên vị. Nhưng nếu như ngươi không có sát ý trong lòng thì ba chiêu thức này còn không bằng thương pháp bình thường.
Doanh Trùng không khỏi bực tức nhìn Nguyệt Nhi:
- Sao ngươi không nói sớm?
Trước hắn cũng hỏi nha đầu này nhưng nàng ta một mực không nói, giờ ngay khi hắn chuẩn bị chạm vào Bá Vương thương thì đột nhiên lại phun ra câu này.
Lần này Nguyệt Nhi không nói lời nào, chỉ ngẩng đầu nhìn đỉnh, không thèm nhìn hắn. Doanh Trùng vừa nhìn đã biết chính mình không cần hỏi làm gì, quá nửa là “An Vương” kia bàn giao lại.
Dù biết yếu lĩnh Đoạt Hồn Tuyệt Mệnh Thăng Tiên thương này nhưng Doanh Trùng vẫn không từ bỏ ý thử Bá Vương thương, kỳ lạ lần này Nguyệt Nhi không chút ngăn cản chỉ lẳng lặng nhìn.
Trong chớp mắt khi tay hắn tiếp xúc đoạn thương, Doanh Trùng như cảm thấy một luồng điện mãnh liệt giật lên bản thân, cả người hắn run rẩy tê dại. Trong lòng thầm hô không ổn, chỉ trong nháy mắt Doanh Trùng đã mất đi ý thức.
Khi hắn tỉnh lại thì phát hiện mình không còn trong Luyện Thần hồ nữa mà quang cảnh xung quanh là cát vàng mênh mông, cuồn cuộn không dứt, khắp nơi đều là thi thể binh sĩ, mảnh vụn binh khí áo giáp, y như một chiến trường vậy. Tình cảnh thì xen lẫn giữa hư ảo và chân thực, nơi này có nhiều hình ảnh quái lạ không thể tưởng tượng, đặt biệt là nơi biên giới mơ hồ bất định.
Đối diện hắn là một nam tử bốn mươi, mặc sơn văn tinh giáp, tay cầm song đao, ngũ quan tuấn tú nhưng để bồng đầu, cả người nhuốm máu dáng vẻ chật vật nhưng đôi mắt vẫn sáng lấp lánh, khí thế đầy hung hãn.
Người này vốn ngồi bất động bên bờ sông nhưng khi vừa nhìn thấy Doanh Trùng thì ánh mắt sáng ngời:
- An Vương Doanh Trùng? Là cẩu tặc nhà ngươi!
Lời còn chưa dứt người này đã một đao chém qua.
Doanh Trùng khi còn bé luyện võ cũng hay tỷ thí với người khác nhưng từ sau khi bị phế võ mạch, đã bốn năm rồi hắn chưa từng chính diện động thủ với ai vì vậy hắn phản ứng chậm một nhịp, mãi đến khi ánh đao sát người mới kịp múa thương, một chiêu bát vũ liêu vân (đẩy mưa vén mây) vội đánh ra.
Hắn luyện tập Huyễn Lôi thương đã gần tháng, mỗi thức luyện không dưới vạn lần nhưng ở thời điểm sống còn, hắn vẫn theo bản năng dùng thương pháp phụ thân hắn Doanh Thần Thông truyền lại. Đây cũng vì thương pháp này hắn tập lâu nhất, cũng quen thuộc nhất, theo một tiếng keng vang lên, Doanh Trùng cảm thấy lực lớn mãnh liệt ập đến, hổ khẩu như muốn nứt vỡ. Doanh Trùng lại chậm thêm một nhịp, lúc này mới khí đến vội vã lùi về phía sau, ý đồ kéo dài khoảng cách. Một tấc dài một tấc mạnh, thương pháp chỉ có thể ở khoảng cách dài mới bày ra được uy lực. Lúc này hắn mới phát hiện cây thương trong tay mình là bát trượng Tà Anh thương!
- Phản ứng quá chậm! Không giống ngươi!
Người kia tuy châm biếm nhưng ánh đao không chút dừng lại, vẫn như hình với bóng chém đến. Trong khoảng thời gian ngắn Doanh Trùng cảm thấy khổ không tả nổi, cảm giác đao pháp người này mới thật như gió táp mưa rào, căn bản không chút dừng lại. Mà kỳ quái là kẻ này như không cần hồi khí, nguyên lực liên miên vô tận, một đao mạnh hơn một đao!
Càng làm Doanh Trùng không thể phản kích là bát trượng Tà Anh giờ này không trợ giúp được gì mà còn trở thành vướng víu, cuối cùng không thể chia Tà Anh thương ra làm hai cây đoản thương. Đây là một trong những công năng của Tà Anh thương, lúc trước Doanh Trùng ở Luyện Thần hồ đã biết, giờ trong mộng cảnh có thể làm tự nhiên.
Trong Tà Hoàng chân truyền chưa có đoản thương thuật nhưng trong thương pháp gia truyền Doanh thị có một bộ thương pháp Bích thương quyết, có thể dùng đoản thương chém giết. Thông thường là bị người ép đến rất gần mới dùng đến bộ thương pháp này, bộ thương pháp này cũng lấy thủ làm chính, chữ bích trong Bích thương quyết là cất giấu tâm ý phòng thủ.
Trong nháy mắt thêm ba mươi đao trôi qua, đôi tay Doanh Trùng đã run rẩy tê dại, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng, như này đừng nói là không thi triển được Đoạt Hồn Tuyệt Mệnh Thăng Tiên thương mà ngay cả Huyễn Lôi thương cũng không thi triển được.
Ngay khi Doanh Trùng cảm giác không thể chống đỡ được nữa thì đao thế người kia mới tạm dừng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook