Hoàn Khố Đệ Tử
Chương 4: Âu Dương huynh đệ

Âu Dương Hoành, Âu Dương minh hai huynh đệ cảm giác được hôm nay thật sự sảng khoái, không chỉ có thể chiêm ngưỡng những con chim khách bay trên Thước Kiều, một kỳ cảnh trong thiên hạ, còn có thể ra tay đánh đám hoàn khố đệ tử ỷ thế hiếp người. Bọn họ lần đầu rời nhà ra giang hộ, liền nếm được vị vui thú trong chốn giang hồ.

"Cái heo mập kia nói tới cái gì? Uy, các ngươi hai người, đây là tiền rượu đại gia thưởng cho các ngươi, đến nơi khác uống rượu đi, nơi này là chỗ của đại gia." Âu Dương Hoành bắt chướt thanh âm của Âu Tề và nói, vừa lại khinh thường đánh giá: "Sách sách, năm mươi lượng bạc muốn nghĩ đuổi chúng ta. Hắn xem chúng ta như là tên khất cái ư? Hừ, trên giang hồ có nhiều nhất chính là loại phế vật chán sống này. Sau này thấy được ai thì đánh người đó!"

Âu Dương Minh cũng nói: "Nhưng mà chỉ là một đám hoàn khố đệ tự mà thôi, kiêu ngạo cái gì. Mỗi tên đều là tay trói gà không chặc, ta một mình có thể đánh bọn chúng đến nỗi phụ mẫu nhận không ra luôn."

"Hừ, mấy tên du côn ác bá như vậy đều là khi yếu sợ mạnh. Trông như mạnh mẽ lắn, thật ra chỉ là miệng cọp gan thỏ." Âu Dương Hoành vừa uống một ngụm rượu rồi nói.

"Tháp tháp tháp tháp.... " Một trận âm thanh đi lên lầu truyền đến, tựa hồ có một đám người đang đi lên lầu.

Âu Dương Hoành liếc nhìn cầu thanh một cái, cười cười, rồi nói: "Xem ra là mang cứu binh tới rồi!"

Âu Dương Minh nói thêm: "Đúng lúc, uống rượu xong thống khoái nhất là đánh một trận. Ở trong nhà cũng không có cơ hội tốt như vậy! Cáp, coi thịt người là bao cát đi!"

"Được, cùng so ai trong chúng ta đánh ngã nhiền người hơn!"

"Ai thua hôm nay trả tiền!"

"Một lời đã định."

Lúc này ở cửa cầu thang có một vật đen đen gì đó. Hai người nhìn thấy liền cả kinh, thân thể không nhịn được mà lùi về sau. Đúng là một con cự khuyển lớn như con cọp, cả người phủ đầy lớp lông đen, đang lè lười thở, lộ ra hàm răng nhọn, chạy lên rất nhanh.

"Cái này... đây là dị thú gì?!" Âu Dương Hoành nuốt nước miếng rồi mở to hai mắt mà hỏi.

Đại ngao khuyển là linh khuyển từ Khổ Hàn phía tây bắc, hung mãnh hơn hổ sư, đa số là liệp khuyển của thợ săn. Mà ngay cả ở Tây Bắc cũng không thấy nhiều lắm, huống chi là ở nơi phồn hoa như Giang Nam này.

Hai người sau khi kinh hãi liền phát hiện được, những vị khách khác trên lầu sau khi thấy con cự khuyển kia, chỉ nhìn thoáng qua, không có lộ ra bao nhiêu ngạc nhiên, mà có người cứ tiếp tục uống rượu, còn có người vui vẻ nhìn về phía bọn họ, dường như là bộ dáng xem náo nhiệt.

Cửa thang phía sau đại ngao khuyển lại xuất hiện một nam hài chừng mười tuổi, một thân trù bào hoa lệ, vừa nhìn là biết đó là hào môn đệ tử. Phía sau hắn lại có mười mấy người lục đục lên đây. Nhìn qua, đó chính là đám công tử vừa bị hai người bọn họ đánh qua. Cái gã Âu Tề mập mạp kia thì ghé vòng trong tai của nam hai chỉ về phía hai người bọn họ và nói cái gì đó. Nam hài nghe xong liền gật đầu, nhíu mắt nhìn lại bên này.

Âu Dương Hoành và Âu Dương Minh không khỏi cảm thấy kỳ quái. Đám người này kêu cứu binh tới tại sao là dẫn một người một khuyển đến? Nếu là con cự khuyển kia thì cũng được đi, đích thật có vài phần uy thế, nhưng mà nam hài kia rõ ràng mới chừng mười tuổi, lại tới làm gì?

Nhưng nhìn hai mắt híp lại của nam hài, vẻ mặt vui vẻ thản nhiên, bị hắn nhìn như vậy, tựa như bị con độc xà nhìn chòng chọc, bọn họ đều cảm thấy ớn lạnh. Sau đó bọn họ lại nhìn đám công tử kia, tựa hồ đều lấy hắn dẫn đầu. Hai người liếc mắt nhìn nhau, càng cảm thấy nam hài này rất không đơn giản.

Nam hài này tự nhiên chính là Lý nhị công tử, Lý Cáp. Lúc này hắn đang có hứng thú đánh giá hai người thiếu niến dám đánh bầm dập tay anh chị ở thành Hổ Dương.

Hai người này thoạt nhìn chừng mười sáu mười bảy tuổi, mặc một bộ trường bào màu trắng, tuấn dật phi phàm, cũng là nhân vật ưu tú hiếm thấy.

Trước tiên điều tra bọn họ rồi tính tiếp, đừng có là cái hoàng thân quốc thích vi phục xuất tuần gì cả. Lý Cáp nghĩ vậy, liền mỉm cười tiến tới, ôm quyền nói: "Hai vị công tử quang lâm thành Hổ Dương, thật là may mắn của tại hạ, cũng là may mắn của thành Hổ Dương! Mấy tiểu hài tử này không hiểu chuyện, đã đắc tội với hai vị, mong rộng lượng tha thứ. Ta lát nữa sẽ để cho bọn họ bồi tội với hai vị." Lời nói này vừa cung kính nhưng cũng cực kỳ khôn khéo. Trên mặt của hắn lộ vẻ thỏa đáng và vui vẻ, thoạt nhìn đúng là phi thường tự nhiên. Ngay cả hắn xưng đám người Âu Tề là "tiểu hài tử" cũng nên phải được xử lý.

Đám người Âu Tề và Âu Dương Hoành hai huynh đệ đều sửng sờ.

Người này không phải là cứu binh bọn họ mời tới ư? Âu Dương Hoành hai huynh đệ suy nghĩ.

Nhị công tử hôm nay tại sao lại thay đổi tính tình vậy? Cũng chính lần đầu tiên thấy hắn ra dáng người tốt, đám người Âu Tề đều nghĩ.

Không để ý tới sự nghi hoặc của mọi người, Lý Cáp tự tiện ngồi xuống trước mặt Âu Dương hai huynh đệ. Ngao khuyển Đại Phi cũng phác xích phác xích thể phì phò chạy tới, nằm bên cạnh chân hắn.

"Lưu lão bản, lầu bốn hôm nay không buôn bán." Lý Cáp thản nhiên nói, mặc dù thanh âm không lớn, nhưng tất cả người ở lầu này đều chú ý qua bên đây, cho nên cơ bản nghe được.

Lời này là nói cho lão bản của Vọng Thước lâu nghe, mà lại khiến cho cái vị khách khứa ở đâu đều nghe rõ.

Vừa nghe Lý nhị công tử lên tiếng, các vị khách này đều đứng dựng rời đi, cũng không cần Lưu lão bản đi mời. Dù sao người không thức thời cũng còn ít. Các vị khác đi ngang qua Lý Cáp, đều cung kính vấn an, rồi mới xuống lầu. Người ở Hỗ Dương có lẽ không nhận ra tổng đốc hai tỉnh Lý Tư Hồng, nhưng còn Lý nhị công tử Lý Cáp thì không ai là không nhận ra. Nếu không hắn cũng không cần ở lại thành Hổ Dương làm gì nữa.

Âu Dương huynh đệ thấy tình huống này, càng tò mò đối với nam hài trước mắt này, ngôn ngữ và cử chỉ cũng lập tức giảm bớt sự ngông cuồng, càng cẩn thận hơn.

Chỉ chốc lát, lầu bốn của Vọng Thước lâu trừ Lý Cáp, Âu Tề đám người và Âu Dương huynh đệ ra đã không còn vị khách nào khác. Lưu lão bản vội vàng phân phó người lau sạch cái bàn, thay đổi rượu và thức ăn mới. và mời đám người Âu Tề ngồi vào bàn.

Lý Cáp đợi cho mọi người ngồi xong xuôi, liền bắt đầu khản khản nói: "Hai vị chắn là vì kỳ cảnh chim khách tụ tập trên cầu mà đến phải không? Thước Kiều này, đích xác không hổ là đệ nhất kỳ cảnh của thành Hổ Dương. Các ngươi nhìn xem có rất nhiều chim khách đang bay lượn trên cầu, cả ở trên cầu, hay cả thành cầu. Đúng là cái tên Thước Kiều từ đó mà ra. Kỳ cảnh này, nếu có thể có giai nhân làm bạn thì thật là thêu hoa dệt gấm...." Hắn không có nói qua việc xung đột giữa đám người Âu Tề và hai người lúc nãy, mà chỉ là một lần khen ngợi Thước Kiều, nói cho đến Âu Dương huynh đệ vẻ mặt tràn ngập mơ tưởng, phảng phất như chính mình và mỹ nữ giai nhân gặp nhau trên cầu, cùng thưởng thức kỳ cảm một lần.

Lý Cáp đột nhiện chuyển đề tài, nói tiếp: "Tại hạ nhìn hai vị tuấn dật phi phàm, tư thế oai hùng, giống như một vị thần tiên, trong lòng phi thường ngưỡng một, và nghĩ rằng hai vị tất nhiên không phải là người tầm thường...." khi nói hai mắt hiện lên sự nhiệt huyết nhìn về phía hai người, tựa như là người ngưỡng mộ hai người bọn họ.

Âu Dương Hoành và Âu Dương Minh hai huynh đệ sớm bị lời nói của Lý Cáp làm choáng váng không rõ phương hứng. Trong lời nói dường như cảm giác được hắn giống như một lão bằng hữu, không còn lòng phòng bị nào.

Nghe được hắn hỏi như vậy, Âu Dương Hoàng ngạo nghễ nói: "Hai huynh đệ ta là đệ tử của Âu Dương thế gia, về võ nghệ có chút thành tựu, đi ra ngoài để kiếm thêm kinh nghiệm. Vừa đến nơi đây, đúng lúc thúc phụ ở đâu đặt một bàn ở Vọng Thước lâu, liền thuận tiện thưởng thức một chút cảnh đẹp của Thước Kiều này. Cũng qua nhiên là danh bất hư truyền, không ổn chuyến này a!"

Âu Dương thế gia? Lý Cáp đầu óc suy nghĩ, tìm kiếm cái hào môn thế gia nổi danh trong Đại Hạ quốc.

Trong mấy thế gia tương đối có lực ảnh hưởng ở Đại Hạ quốc, tự hồ không có Âu Dương thế gia nào cả.

Lần nữa tìm trong trọng thần ở thượng kinh, các quan lại biên cương các ngươi, cũng không có người họ Âu Dương nào cả.

Như vậy hai tiểu tử này.... Xem ra là tiểu tử của tiểu thế gia nào đó mới ngóc đầu!

Nếu đã xác định được thân phận của bọn họ không có ảnh hưởng gì với chính mình, Lý Cáp liền bắt đầu chỉnh hai tên tiểu tử chẳng biết trời cao đất dày dám đến giương oai ở thành Hổ Dương.

Để cho đám tùy tùng Lý Đông, Lý Tây đi đánh bọn họ? Không được, không được, bình thương trong thành Hổ Dương, bởi hì hắn có thân phận là Lý nhị công tử, không ai dám đối với hắn thế nào, cho nên mang theo bốn tùy tùng cũng không phải là người biết võ. Muốn để cho hai người bọn hai đi đánh hai tiểu tử nà, xem ra không biết là ai sẽ đánh ai.

Lý Cáp vừa liếc nhìn ngao khuyển Đại Phi dưới chân, để nó đi cắn bọn chúng? Ngao khuyển Đại Phi cực kỳ thần dũng, so với hổ sư cũng không thua kém, so về khí thế có thể gấp ba lần đối thủ. Hai tiểu tử này mặc dù biết quyền cười, nhưng vị tất có thể địch lại sự dũng mãnh của ngao khuyển Đại Phi.

Nhưng mà chứng kiến bội kiếm bên người của Âu Dương huynh đệ, hắn lại lo lắng. Nếu ngao khuyển Đại Phi bị hai tiểu tử này đả thương, vậy thật đau lòng a, được một mất mười.

Chẳng lẽ thật phải chờ cứu binh của bọn người Âu Tề tới ư? Vậy chẳng phải là quá mất mặt ư, lão tử đường đường là Lý nhị công tử, tự nhiên vẫn không thể chỉnh hai tiểu tử mới xuất đạo này ư?

Đang lúc suy nghĩ, cầu thanh lại truyền tới một tiếng cười như chuông bạc: "Tiểu đệ xem nè, tỷ tỷ mặt y phục này nhìn có đẹp không?"

Lý Cáp theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy tỷ tỷ Vân Lâm trên thân mặc một bộ áo màu đỏ nhạt, bên trong là một bộ ống quần bằng lụa mỏng, đang duyên dáng yêu kiều bước lên lầu, phảng phất như một đóa hoa mới nở.

Cái tỷ tỷ này, mỗi ngày đều muốn thay một bộ trang phục, rõ ràng tính tình dã mang, nhưng ăn mặc so với thục nữ càng đẹp hơn.

Trong mắt sáng ngời, Lý Cáp đột nhiên nghĩ ra làm sao để chỉnh hai tiểu tử này rồi. Hắn âm thầm cười nham hiểm, đướng lên nghênh đón tỷ tỷ. Đám công tử hào môn Âu Tề đều đứng dậ, đại tiểu thư này là thuộc Lý phủ không thể chậm trễ được.

Thành Hổ Dương cón một câu nói có thể nói rõ ràng địa vị của Lý đại tiểu thư: "Lý gia có một phác, thiên địa cũng không sợ, duy chỉ ngại đại tiểu thư, cửu âm bạch cốt trảo." Nhị công tử Lý Cáp một thân mình đồng da sắt, Lý gia ai cũng không trị nổi, chỉ có vị tỷ tỷ này có một công phu độc môn chuyên nhéo lỗ tai của hắn mới có khiến hắn phục tùng, và trở thành khắc tinh của hắn.

Âu Dương hai huynh đệ vừa thấy Vân Lâm, hai mắt sáng lên. Mặc dù bây giờ tuổi còn nhỏ, nhưng cho dù ai nấy đầu thấy được nàng là một cái mỹ nhân trời sanh lệ chất. Qua hai ba năm nữa, tất nhiên trở thành một đại mỹ nữ duyên dáng yểu điệu. Hai huynh đệu đều là đang tuổi phát dục, gặp được Vân Lâm liền tìm mọi cách để lấy lòng, "Tiểu muội, tiểu muội" gọi rất thích.

Vân Lâm cũng không phải thiếu nợ hai người, làm ra một vẻ phớt lo, tự nhiên cùng đệ đệ kể những tin tồn thú vị khi đang mua trang phục.

Trên thực tế, tại cả thành Hổ Dương, cũng chỉ có Lý Cáp có thể bồi tiếp vị Lý đại tiểu thư này. Những người khác, nàng ngay cả một cái liếc mắt cũng không có, giống như đám người Âu Tề. Đừng nhìn bình thường bọn họ uy phong, gặp phải hai tỷ đệ này, cũng chỉ có thể bị chỉnh hoặc bị trêu mà thôi. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Vân Lâm đột nhiên phát hiện mắt trái của Lý Cáp nháy một cái, khẽ sững sờ, lại lập tức khôi phục nguyên dạng, nhưng chú ý đến động tác của đệ đệ. Cái vẻ mặ này là ám hào của bọn họ hai người. Nghĩ đến, đệ đệ này lại muốn chơi đùa một trận nữa rồi. Vì thế, Vân Lâm liền cảm giác hưng phấn lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương