Hoàn Khố Đệ Tử
Chương 211: Sinh tử biệt ly

Kinh thành, mưa tí tách rơi xuống. Từ ngày Lê phủ bắt đầu lo liệu tang sự tới nay, trên bầu trời đô thành của Đại Hạ quốc chưa từng thấy nắng.

Xung quanh Lê phủ tại phố Chu Tước, khắp nơi treo đầy màn trắng, một mảng trời âu sầu.

Nhưng bất đồng với sự thanh tĩnh do không có người hầu chính là lúc này khắp các hành lang trong Lê phủ lại có rất đông gia tướng, quân sĩ mang áo giáp cùng áo tang.

Những quân sĩ này là có thân vệ do bộ hạ cũ của Lê Bố phái tới, đa phần được đưa lên chiến trường Đông Bắc nay quay trở lại kinh thành, có cả thân vệ quân của Lê Bố, tất cả đều đến túc trực bên linh cửu của vị tướng quân tuổi tráng niên có chiến công huy hoàng này. Vẻ mặt bọn hắn kiên nghị, dáng người cao ngất, trong ánh mắt đều toát ra nét bi thương

Còn những gia tướng còn lại là người đưa tin Lê Bố mất tất cả đều là gia tướng Lý phủ do Lý gia phái tới phái tới hỗ trợ chuẩn bị tang sự.

Lý Lê hai nhà quan hệ cực kỳ thân mật, mọi người đều biết. Giờ Lê Bố đột nhiên qua đời, tuy rằng Lý Cáp đang tại Giang Nam xa xôi cùng Triều Vương tác chiến, nhưng huynh trưởng của hắn và ông nội chắc sẽ không ngồi yên mặc kệ.

Lúc này, trong đại đường Lê phủ, một cỗ quan tài màu đen nằm ngay giữa, một cô gái vận tang phục đầu đội khăn tang đang lặng lẽ quỳ trên mặt đất, hai tay buông xuống, làm người ta không thấy rõ khuôn mặt cũng như biểu cảm. Trên mặt đất, bên tay phải đặt một cây trường thương, đó là binh khí của Lê Bố - câu liêm thương.

Một bên kiaa quan tài, cũng có một cô gái mặc đồ tang như vậy. Tướng mạo dễ thương, xinh đẹp tuyệt trần, dáng người yểu điệu, thoạt nhìn chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi.

Qua rất lâu sau, cô gái đứng đó thấp giọng nói với cô gái quỳ trên mặt đất:
-Muội à, đã gần chín ngày rồi, muội xem… Có thể để đại ca muội được chôn cất chưa?

Cô gái đang quỳ không trả lời.

Vẻ mặt nàng kia hơi có vẻ xấu hổ, một lát sau, lại nói:
- Muội tử, chị dâu biết muội đang khổ sở trong lòng, trong lòng chị dâu làm sao dễ chịu chứ?
Nói xong, thanh âm hơi có vẻ nghẹn ngào:
- Hắn thế nào cũng là phu quân của ta mà! Muội tử, muội cũng không thể để đại ca ngươi nằm tại đây mãi, nên để hắn sớm được chôn cất an nghỉ a!

Cô gái đang nói này là Lâm Hồng thê tử mà Lê Bố vừa cưới chưa bao lâu. Mà cô gái đang quỳ kia, không cần phải nói, chính là muội muội Lê Bố - Lê Anh.

Lâm Hồng nói nửa ngày, Lê Anh vẫn quỳ trên mặt đất không nói tiếng nào. Chín ngày, Lê Anh trước sau vẫn quỳ bên linh cửu của đại ca Lê Bố, chỉ trừ thi thoảng lúc mấy hạ nhân khuyên bảo uống nước và húp chút cháo loãng, còn lại cơ hồ không khi nào rời khỏi linh đường, cũng không mở miệng nói gì. Mấy hôm trước mấy đại thần cùng tướng quân đến phúng viếng đều do Lâm Hồng cùng Lý phủ phái người ra tiếp đón, Lê Anh căn bản ai cũng không để ý, cứ như vậy cúi đầu quỳ bên quan tài.

Đôi mi thanh tú của Lâm Hồng lơ đãng nhăn lại một chút, nói:
- Muội tử, muội không nói lời nào, ta coi như muội đồng ý rồi đấy.
Sau đó liền nói với người trung niên ục ịch thân mặt đồ tang xám nói:
- Vượng Tài, gọi người tới đưa quan tài lên, chuẩn bị hạ huyệt. Bên ngoài trời đang mưa, chuẩn bị bố trí che chắn cho tốt, đừng để quan tài bị ướt.

Vốn là huynh muội Lê gia thích thanh tĩnh, nên trong Lê phủ cơ bản không có người nào. Nhiều lắm cũng chỉ là mấy thân vệ của Lê Bố mà thôi. Nhưng sau khi Lâm Hồng được gả vào đây, Lâm phụ sợ con gái chịu khổ, nên hồi môn theo một đại đội nha hoàn, hạ nhân còn có cả quản gia Vượng Tài.

Vượng tài được lệnh của phu nhân, tất nhiên nhanh chóng thi hành, gọi mấy tên gia đinh, liền sửa sang lại khối băng trong quan.

Bỗng “Oành!” một tiếng, Lâm Hồng, Vượng Tài cùng mấy tên gia đinh đều hoảng sợ, nhìn lại, chỉ thấy Lê Anh đang quỳ chẳng biết đã ngẩng đầu lên lúc nào, dùng cặp mắt đầy tơ máu, thoáng sung đỏ lạnh lùng trừng mắt nhìn bọn hắn, tay phải nắm lấy vũ khí của Lê Bố khi còn sống, câu liêm thương, đầu thương hướng về phía trước, thương trùy đập bể gạch trên mặt đất, tiếng vang vừa rồi là do nàng dùng thương đập mà phát ra.

Lê Anh nói ra từng chữ một:
- Ai dám đụng đến đại ca ta, thì hỏi câu liêm thương này trước đi!
Thanh âm cất lên có chút khàn khàn, nhưng lời nói ra từng chữ rõ ràng, kiên định làm cho người nghe không một chút hoài nghi lời nàng nói.

Lâm Hồng tựa hồ bị dọa đến mơ hồ, bộ ngực phập phồng kịch liệt, hai tay che trước ngực nói:
- Lê Anh, ngươi rốt cuộc muốn thế nào! Ta nói thế nào cũng là chị dâu của ngươi, là thê tử của Lê Bố, là nữ chủ nhân của cái nhà này, vì cái gì ta không thể làm chủ? Chín ngày, đã chín ngày rồi, ngươi vì sao không chịu để đại ca ngươi được chôn cất yên nghỉ chứ? Cái thứ muội muội như ngươi cuối cùng muốn làm cái gì?

Một vị tướng quân đứng một bên của Lê Anh bước lên giảng hòa:
- Phu nhân, Lê tiểu tướng quân nếu không muốn nhập tang cho Lê đại tướng quân, chính xác là có đạo lý của nàng.
Từ sau khi Lê Anh theo quân tham gia chiến sự Tây Nam xong, trong quân tướng lãnh không hề kêu nàng là Lê cô nương hay Lê tiểu thư nữa mà sửa lại kêu là Lê tiểu tướng quân, Lê Bố thành Lê đại tướng quân.

Một gia đinh thân mặc tang phục cũng nói:
- Lê phu nhân, Lê Bố tướng quân nói thế nào cũng là nhất phẩm đại tướng quân, cho dù cần nhập tang, nghi thức này cũng không đơn giản được, sao lại như bây giờ làm việc cho qua loa? Hơn nữa đại công tử nhà chúng ta cũng đã từng giao phó. Hậu sự của Lê Bố tướng quân, toàn bộ nghe theo phân phó của Lê Anh tiểu thư. Nếu hiện tại Lê Anh tiểu thư không muốn Lê Bố tướng quân nhập tang, vậy thì không thể nhập tang.
Nghe ngữ khí như vậy liền biết người này chính là do Lý gia phái đến.

- Các ngươi…
Lâm Hồng tức giận, rõ ràng bộ hạ cũ của Lê Bố, tướng lãnh trong quân cùng người của Lý gia đều hướng về Lê Anh, mà cái chuẩn tướng quân phu nhân này lại bị gạt bỏ bên ngoài.

Ngày Lê Bố chết, Lê Anh đẫm lệ, cầm theo câu liêm thương canh giữ bên thi thể của ca ca, ai cũng không được đến gần. Nếu không phải mấy thân vệ ngăn lại, thì Lâm Hồng thiếu chút nữa đã bị đâm chết.

Chờ đến khi ca ca Lý Cáp - Lý Minh nghe tin mà đến, mới thật không dễ dàng khuyên nhủ cô gái quật cường kia, để cho nhóm đại phu nổi tiếng kinh thành khám nghiệm tử thi.

Cuối cùng đám đại phu cũng nhất trí kết quả: Lê Bố do tâm bệnh đột phát mà qua đời.

Lúc sau dưới sự trợ giúp của Lý gia, Lâm gia, một ít tướng lĩnh, linh đường rất nhanh được dựng lên. Từ khi đó, Lê Anh bắt đầu quỳ gối trước thi thể của Lê Bố, yên lặng không nói, đến người do hoàng đế phái tới phúng viếng cũng không để ý. Chỉ có người nói phải cho Lê Bố nhập táng, muốn di chuyển quan tài của Lê Bố thì nàng mới cầm câu liêm thương lên, giống như vừa rồi, liền quát bảo ngưng cùng uy hiếp.

Lê Bố và Lê Anh từ nhỏ sống dựa vào nhau, ở kinh thành ngoài Lý Cáp không có ai khác đặc biệt thân nhau thân thích và bằng hữu, cho nên lúc này chỉ có duy nhất Lý Minh có thể khuyên được Lê Anh, nhưng sự thật Lý Minh cũng không cách nào thuyết phục nàng, cuối cùng cũng chỉ có thể sai người đi làm một cỗ quan tài đặc biệt, rồi đưa thi thể Lê Bố chuyển qua quan tài mới, sau đó tiếp tục phân phó người Lý gia mỗi ngày chuẩn bị một khối băng mới đặt bên trong để tránh cho thi thể Lê Bố bị hủ thực.

Ngoài phòng, trời mưa càng ngày càng lớn, tiếng sất ầm vang trời giống như kèm theo vài tiếng rồng ngâm hổ rống.

Lâm Hồng cảm giác mình bị coi thành người ngoài, trong bụng đầy ủy khuất, không muốn tiếp tục ở tại linh đường để mọi người xem thường nữa, liền để Vượng Tài đưa mình về phòng.

Nhìn Lâm Hồng đi về phía cửa, không ai nói gì. Trong linh đường vẫn một mảnh tĩnh mịch như cũ.

Một trận gió thổi từ ngoài vào, xẹt qua khối quan tài, mang theo một cỗ hàn khí lướt qua thân thể cũng như trong lòng mỗi người. Thổi qua mấy ngọn nến trong nội đường, Lâm Hồng đi tới cửa không khỏi rùng mình một cái, tiếp tục thả chậm bước đi.

- A!
Một tiếng thét hoảng sợ chói tai vang lên, trong Lê phủ tất cả mọi người trong lòng chợt nhảy, quay đầu hình về hướng đại môn, Lê Anh quỳ trên mặt đất, cơ thể mềm mãi cũng run lên, xoay người qua.

Chỉ thấy Lâm Hồng vốn đã đi tới trước cửa, lúc này đang được Vượng Tài nâng đỡ, lảo đảo lui về phía sau, thần tình hoảng sợ, suýt nữa té ngã trên đất.

Mà ngoài cửa, trong mưa lớn rõ ràng xuất hiện một bóng người cao lớn. Do ánh sáng, mà mọi người trong nội đường không thấy rõ khuôn mặt của người này, chỉ nhìn thấy mơ hồ bộ giáp đen hắn đang mặc. Nhìn kỹ sẽ thấy, bên cạnh hắn còn có một bóng người màu trắng không lớn.

Lê Bố qua đời mấy ngày nay, trong quân tướng lãnh đến Lê phủ phúng viếng chỉ là số ít, nếu có tướng lãnh mới từ Đông Bắc trở về kinh đến cũng không phải là chuyện gì kỳ quái, Lâm Hồng tại sao lại hoảng sợ như vậy?

Lúc này, mấy tên gia đinh đứng một bên mới chú ý thấy, đang quỳ trên mặt đất, thân thể Lê Anh hơi run rẩy lên, hai mắt chỉ nhìn ngoài cửa. Trong ánh mắt, giống như đau khổ, như ai oán, như vui sướng, vừa như giải thoát. Nhìn kỹ chút sẽ thấy, hai hàng nước mắt trong suốt chảy ra. Phải biết rằng, trừ bỏ cái ngày Lê Bố vừa mới qua đời, Lê Anh khóc đến cực kỳ bi thương, trong những ngày kế tiếp, cô gái quật cường này cũng không chảy một giọt lệ nào trước mặt người khác. Ánh mắt luôn lạnh băng đầy thù hận, mặc kệ là ai, đều mang một bộ dáng muốn giết người. Mà lúc này lại toát ra vẻ mặt như vậy, thực làm cho lòng người khó hiểu, ngoài cửa, đến tột cùng là thần thánh phương nào?

Giữa tiếng sấm ầm ầm, một đạo thiểm điện xẹt qua thiên không hôn ám. Trong nháy mắt cảnh vật hiện rõ như ban ngày, lại không hề làm cho người trong nội đường thấy rõ bộ dạng của người nọ, trái lại làm cho bầu không khí càng thêm quỷ dị.

Tướng lĩnh đứng bên cạnh Lê Anh tiến lên hai bước, cất cao giọng nói vọng ra ngoài:
- Ngoài cửa là người phương nào?
Hắn không khỏi có chút kỳ quái, nếu là tướng quân tiến đến phúng viếng, vì sao đám gia đinh bên ngoài cùng quân sĩ không báo tên?

Cạch! Người nọ nâng một chân bước vào linh đường, chiếc giày quân nhân kia ướt sũng, hiển nhiên là đã ở trong mưa rất lâu.

Cạch! Cạch! Cạch!... Từng tiếng bước chân vang lên, người đó bước vào linh đường, ánh sáng lúc này chiếu tỏ trên khuôn mặt hắn, cơ hồ tất cả mọi người đều phát ra tiếng thét kinh hãi, người mặc áo giáp này chính là Lý Cáp, người đang ở Giang Nam bình định Triệu Vương phản loạn.

Một thân khải giáp màu đen tràn đầy nước mưa, chiến bào bên dưới áo giáp hoàn toàn ướt đẫm, từng giọt mưa nhỏ tí tách, trên đầu không đội mũ giáp, tóc dính chặt trên trán và vai, cả người giống như mới từ trong hồ nước vớt lên.

Trên mặt hắn không một chút biểu tình, môi mím chặt, tùy ý để nước mưa chảy ròng ròng trên má. Ánh mắt lại giống như của Lê Anh, đầy tơ máu, ánh mắt âm lãnh như sói hoang trong rừng rậm, toàn thân tỏa ra một cỗ hơi thở làm cho người ta không rét mà run, chẳng trách gì Lâm Hồng vừa thấy hắn liền thét thất thanh.

Lý Cáp từng bước một bước đến quan tài Lê Bố, ánh mắt ửng đỏ gắt gao nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên linh vị.

Theo sát sau hắn là một cô gái mặc váy dài trắng, toàn thân ướt đẫm, chính là Hương Hương - thị nữ của Lý Cáp.

Đáng lẽ với phép thuật của Hương Hương, ngăn cách nước mưa giống như ở Đông Bắc chỉ là chuyện nhỏ như nhấc tay nhấc chân. Nhưng Lý Cáp biết được tin Lê Bố chết, sau đó liền cưỡi hỏa kỳ lân chạy về kinh thành, dầm mưa cũng không muốn để Hương Hương làm phép che, tựa hồ như hy vọng mưa có thể dập tắt ngọn lửa vô danh đang dâng trong lòng hắn. Mà Hương Hương, tự nhiên cũng theo chủ nhân mình đội mưa.

Hương Hương toàn thân ướt đẫm, quần áo đều dán cả trên người, dung nhan xinh đẹp cùng dáng người như tiên nữ hiện rõ vô cùng. Nhưng mọi người, lại không một ai dám dừng ánh mắt lại trên người nàng. Không chỉ có khiếp sợ uy thế của Lý Cáp, đồng thời cũng là vì chính tiểu hồ yêu này, ánh mắt và khí chất đều giống nhau, âm lãnh đáng sợ, một chút cũng không thua chủ nhân của nàng. 

Bởi vì Hương Hương cảm nhận được chủ nhân không vui, cho nên nàng cũng không cầm lòng được, chỉ tiếc là nàng và Lý Cáp giống nhau, cũng không biết loại khí thế vô hình này tản ra từ đâu.

Trong linh đường, tất cả mọi người mới gặp Lý Cáp lần đầu chưa kịp có phản ứng. Tin tức phụ tử Tiêu gia bị Lý Cáp chém giết trên chiến trường mới vừa về tới kinh thành, lẽ ra hắn lúc này hẳn còn đang trên đường hành quân ở Thường Châu, bất kể như thể nào cũng không thể gấp gáp trở về. Nhưng bọn hắn lại không biết, Hương Hương ở kinh thành vừa được biết tin Lê Bố chết liền đi suốt đêm đến Giang Nam, bất luận ngày đêm làm phép như điên, đem tin tức này cho Lý Cáp. Lý Cáp nghe tin xong, sắp xếp sơ công việc, liền lập tức cưỡi hỏa kỳ lân chạy về kinh thành, trên đường chưa dừng lại chút nào.

Lê Anh chống thanh câu liêm thương kia chậm rãi đứng lên đi nhanh về phía Lý Cáp, nhưng do quỳ quá lâu, mới bước đi được hai bước liền khụy xuống. Mắt thấy sắp ngã thì Lý Cáp đã bước nhanh tiến lên ôm lấy nàng.

Lê Anh lao vào trong lòng Lý Cáp, cũng không quan tâm đến hắn toàn thân ướt sũng liền chui đầu vào ngực hắn, ô ô khóc lên. Lúc đầu thì giọng nức nở nho nhỏ, càng về sau thanh âm càng lúc càng lớn thành thất thanh thống khổ, cả thân thể mềm mại trong ngực hắn không ngừng run rẩy, phảng phất như muốn đem toàn bộ ủy khuất cùng bi thương đều phát tiết ra ngoài. Thế nhưng từ đầu đến cuối, bàn tay trắng nõn nắm câu liêm thương không có nới lỏng chút nào.

Lý Cáp nhẹ nhàng vỗ về lưng Lê Anh, ánh mắt dần trở nên ôn nhu.

- Đại tướngquân…
- Nhị công tử!
Lúc này người trong nội đường đều hướng Lý Cáp thi lễ tới tấp.

- Thiếp thân ra mắt Hầu gia!
Lâm Hồng sau khi kinh hãi, cũng hồi thần lại, biết người trước mặt là Hổ Uy tướng quân đỉnh đỉnh đại danh, cũng bước lên phía trước thi lễ với Lý Cáp.

Lý Cáp liếc mắt đánh giá nàng một cái, rồi gật đầu nói:
- Tẩu tử không cần đa lễ, vừa rồi làm tẩu sợ hãi.

- Nhị công tử, ngài không phải đang ở Giang Nam sao, như thế nào…
Vị gia đinh do Lý phủ phái đi do dự một hồi, tiến lên thấp giọng dò hỏi:
- Ngài đã gặp lão gia cùng đại công tử chưa?

- Ra ngoài.
Lý Cáp thản nhiên nói.

- Nhị công tử…

Ánh mắt Lý Cáp bỗng nhiên trở nên sắc bén, lạnh lùng quét nhìn hắn một cái. Ánh mắt màu đỏ kia, vẻ sắc bén làm cho gia đinh Lý phủ kia lui về phía sau mấy bước theo bản năng, thậm chí trong lòng tin tưởng rằng, nếu hắn còn không đi, Lý Cáp chắn chắn sẽ cho hắn một búa thành hai nửa.

- Tất cả đi ra ngoài!
Lý Cáp đối mặt với các thị vệ cùng gia đinh trong linh đường quát. Một trận gió lạnh thổi vào, làm cho từng ngọn nến theo tiếng quát mà tắt hết.

Mọi người không dám có chút do dự nào, nhanh chóng chào Lý Cáp rồi cáo lui, lục tục đi ra khỏi linh đường. Lâm Hồng bị dọa, lồng ngực như muốn rớt ra ngoài, trong đầu trống rỗng, cũng cùng bọn Vượng Tài đi ra ngoài, lại bị Lý Cáp gọi lại:
- Tẩu tử, tẩu lưu lại đã.

Lầm Hồng nhẹ nhàng “A!” một tiếng, thân mình run lên, dừng bước, chân run lên.

Vượng Tài đứng phía trước thấy nàng dừng lại, cũng muốn quay lại, lại bị Hương Hương trừng mắt lạnh lùng, vội vàng thối lui ra khỏi linh đường, chạy vào trong mưa, không dám quay đầu lại.

Hương Hương hơi phất tay, toàn bộ cửa linh đường liền đóng lại, tiếp tục vung tay áo, mấy ngọn nến đã tắt trong phòng lại một lần nữa được đốt sáng lên, hơn nữa độ sáng còn muốn mạnh hơn vừa rồi nhiều.

Lâm Hồng thấy vậy mà trợn mắt há hốc mồm, trong lòng kinh hãi không thôi. Chẳng biết từ lúc nào, lưng đã ướt nhẹp mồ hôi, gần như mỗi lần Lý Cáp hay Hương Hương nhìn về phía nàng, nàng đều cảm giác như rơi vào hầm băng, lạnh toát cả người.

Lê Anh nằm trong lòng Lý Cáp chẳng biết đã ngủ từ lúc nào, cúi đầu nhìn, cô gái đáng thương đã chìm vào giấc ngủ vì quá mệt, trên gương mặt mềm mại vẫn còn mang theo giọt nước mắt. Đúng vậy a, đã nhiều ngày như vậy, gần như chưa từng ngủ qua một giây nào, trong lòng chỉ có bi thương, giờ đã có bờ vai có thể tin tưởng mà dựa vào, tâm tình cuối cùng cũng đã có thể tạm thời bình tĩnh lại.

- Nghỉ ngơi một chút đi, hết thảy đã có huynh…
Lý Cáp thấp giọng nỉ non nói, muốn đem Lê Anh giao cho Hương Hương, lại phát hiện nàng ôm thật chặt, lại không dám dùng sức đẩy nàng ra, chỉ đành để ôm như vậy đã.

Mặc dù đã ngủ, tay Lê Anh vẫn nắm thật chặt câu liêm thương.

Giống như đó chính là linh hồn của Lê Bố ca ca, sợ vừa buông tay, thì linh hồn ca ca sẽ theo đó mà tan biến.

- Tẩu tử, ta cùng Lê đại ca ở trên chiến trường vào sinh ra tử, tình như thủ túc, các ngươi lập gia đình khi ta đang có việc tại thân mà không thể đến uống rượu mừng. Vốn tưởng rằng chờ khi bình định xong Đông Bắc, quay về kinh thì bổ khuyết sau, lại không nghĩ lần này từ biệt thành vĩnh biệt…
Lý Cáp nhớ tới lúc trước khi mình rời kinh đi Đông Bắc đã cùng Lê Bố ước định khi quay về kinh sẽ không say không về. Bi thương dâng lên, ánh mắt không khỏi nheo lại, đem nước mắt gắt gao ghìm lại trong hốc mắt, cố nén không cho chảy xuống.

- Hầu gia… Tâm ý của hầu gia… Phu quân dưới suối vàng có biết, chắc sẽ hiểu. Hầu gia cũng không cần quá mức thương tâm…
Lâm Hồng cúi đầu, không dám nhìn mặt Lý Cáp, hai mắt nhìn cái khe dưới đất do Lê Anh dùng thương trùy mở ra có chút xuất thần.

Lý Cáp lại nói:
- Tẩu tử, tẩu cứ gọi ta là Lý Cáp hoặc là Thiết Lang đi. Lê đại ca khi còn sống, đều gọi ta là Lý lão đệ và Lý…
Nghĩ đến lúc trước đánh người Hồ, hắn gọi Lê Bô là Lê lão hắc, Lê Bố gọi hắn là Lý Nhị Hổ. Chẳng bao lâu sau còn đang sánh vai giết địch, cùng uống vò rượu, hiện giờ cũng đã âm dương cách biệt, nhìn khuôn mặt quen thuộc tái nhợt trong quan tài, trong lòng càng thêm chua xót.

- Được, Lý lão đệ.
Đầu Lâm Hồng vẫn cúi thấp như trước.

- Tẩu tử, Lê đại ca, hắn chết như thế nào?
Lý Cáp chậm rãi hỏi.

Hắn bình tĩnh hỏi. Lâm Hồng nghe lại không bình tĩnh được nữa, từng chữ giống như đá tảng ngàn cân nện trong lòng nàng, thình thịch vang lên, đáy lòng không khỏi hoảng hốt.

- Hắn… Hắn… Hắn… Chết… Ở… Ở trong phòng.
Lâm Hồng đứng bên người Lý Cáp cảm giác như có một cỗ áp lực vô hình, ép nàng hết hơi, chỉ cần một câu nói tùy tiện, một động tác tùy tiện, thậm chí một ánh mắt tùy tiện, có thể khiến nàng thần hồn tán loạn.

Lý Cáp nhíu mày, xoay đầu nhìn về phía nàng:
- Tẩu tử, ta đang hỏi, Lê đại ca chết như thế nào?

- Hắn… Hắn… Hắn là do tâm bệnh bộc phát mà chết.
- Tâm bệnh bộc phát?
Lý Cáp thấp giọng lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ là bệnh tim bộc phát? Không có khả năng. Lê đại ca làm sao có thể bị bệnh tim? Có tâm bệnh, ở chiến trường liều chết chém giết lại không sao, thế nào ở kinh thành lại bị?

Lại đem ánh mắt hướng về phía Lâm Hồng, trong lòng Lý Cáp không khỏi nổi lên chút nghi ngờ, nữ nhân này biểu hiện thật sự làm cho người ta hoài nghi. Nhưng nghĩ đến vừa rồi mình xuất hiện bên ngoài linh đường thì đã đem nàng hoảng sợ không nhẹ, có thể là vì vậy mới khiến nàng với chính mình sợ hãi như thế đi.

- Lê đại ca có phải do người mưu sát hay không?
Lý Cáp bỗng cao giọng quát, toàn bộ ánh nến nhất thời đong đưa.

Lâm Hồng hô nhỏ một tiếng, thân mình run lên, ngã xuống đất hôn mê.

Lý Cáp nhíu mày:
- Tại sao lại nhát gan như vậy?
Mối hoài nghi lên nàng càng sâu.

- Hương Hương, muội đem nàng dẫn đi, phân phó người trông chừng. Sau đó về phủ của chúng ta, tìm Phong Hỏa Tiêu Lan, nhắn nàng thông tri cho người của Hồng Luyện môn và Bắc Cực môn, hãy chuẩn bị tốt, tùy thời hành động theo lệnh của ta.
Lý Cáp phân phó.

- Vâng, chủ nhân.
Hương Hương đáp, liền nhấc Lâm Hồng đang nằm dưới đất bước đi ra ngoài.

Lý Cáp lại gọi nàng nói:
- Đợi một chút, đi tìm vài hũ rượu Viên Châu của Hạ gia. Tối nay, ta muốn túc trực bên linh cửu của Lê đại ca.

Hôm nay, mưa tại kinh thành gần như điên rồi, từ sáng sớm vẫn là mưa phùn lất phát, tới chiều, mưa rền gió giật, tựa như có người đang đứng trên không kinh thành hô mưa gọi gió vậy. Vốn hệ thống thoát nước của kinh thành đã rất tốt, nhưng mưa hôm nay thật sự quá lớn, chưa đến hai canh giờ, đường đã ngập sâu. Nhiều phòng ốc mới xây bị mưa làm vỡ tung, rất nhiều nhà mái ngói không chắc chắn cũng ít nhiều bị dột. Vẫn chưa đến thời điểm ăn cơm chiều, mà bầu trời một mảnh tối đen, giống như cảnh tận thế trong kinh phật. 

Rất nhiều lão nhân sợ hãi, nhanh chóng đi vào phòng thờ, trước tượng phật thắp hương tụng kinh, từ nhà thờ nhỏ đến chùa trong kinh thành đều nhận được lệnh vua, bắt đầu cúng bái hành lễ. Nhưng mưa to vẫn như cũ không giảm đi chút nào, phảng phất như muốn cuốn trôi cả kinh thành đi.

Đêm khuya.

Ở trong đại đường Lê phủ, rất nhiều người đang đứng, ngoài Hương Hương và Phong Hỏa Tiêu Lan, còn có đám người Tam Ngưu, Dương Cận mới từ Đông Bắc quay về kinh không lâu, Tuyết Sơn Ngâm của Hồng Luyện môn cùng vài cao thủ Bắc Cực môn, Bắc Cực môn môn chủ Tư Không Minh vì đang ở Tây Nam cho nên nhất thời không về kịp.

Lý Cáp ngồi xếp bằng trước quan tài, Lê Anh vẫn đang nằm trong lồng ngực hắn, bên người thì bày số vò rượu lâu năm của Hạ gia.

- Hương Hương và Tiêu Lan lưu lại, những người khác ra ngoài chờ đi.
Lý Cáp mở giấy bọc một vò rượu, thản nhiên nói.

Mọi người nghe xong, liền đi ra khỏi linh đường, đứng một loạt bên ngoài hành lang.

Cửa lại một lần nữa đóng lại, trong nội đường vẫn có thể nghe tiếng mưa ào ào như trút nước.

Nghe tiếng mưa đánh liên tục vào mái nhà, dưới mặt đất, hơi rượu nồng nàn từ vò rượu Hạ gia lan tỏa, Lý Cáp giống như nhớ tới cái tư thế hào hùng kia, nơi gió tanh mưa máu tại chiến trường Bắc cương, tiếng mưa rơi như tiếng gót sắt nổ vang. Mùi rượu thì giống như mùi máu tươi tràn ngập trên chiến trường. 

- Lê đại ca, dưới cửu tuyền, cũng đừng quên lão đệ ta a…

Mấy năm trước, lúc ban đầu Lý Cáp mới mang binh ra chiến trường, Lê Bố, ngày xưa là võ trạng nguyên, là nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi trong quân, hai người lần đầu tiên gặp mặt, đó là lúc đang xung trận liều chết. Trường phủ của Lý Cáp quét ngang, không có ai là đối thủ, câu liêm thương của Lê Bố múa may, gió thổi cỏ rạp, hai người hợp lực đem ba mươi vạn quân người hồ xé mở một lỗ hổng.

Anh hùng trọng anh hùng. Hai người có thể là tướng lĩnh bậc nhất trong quân, từ vài lần kề vai quyết tử, bắt đầu một đoạn tương giao.
- Lê đại ca, rượu này là rượu huynh yêu thích nhất. Ta nhớ rằng huynh từng nói qua, rượu trong kinh thành, đều là rượu cho đàn bà, chỉ có cái rượu Viên Châu Hạ gia này mới là rượu để nam nhi uống… Lê đại ca, ta đây liền mời huynh một vò!
Lý Cáp tay cầm một vò rượu, ừng ừng mà uống, một giọt cũng chưa rỉ ra.

Một vò đã xong, ánh mắt Lý Cáp đã có chút mơ hồ, giống như khoác lên một tầng mây. Nếu như bình thường, có trăm vò hay ngàn vò, uống hết cũng không có khả năng say, nhưng hiện tại, hắn lại có ý muốn làm cho tâm mình say trước:
- Huynh đệ, đã nói chúng ta không say không về…

Mấy năm trước trên chiến trường Bắc cương, trong doanh địa của hai lộ quân, hai gã nam nhân mới quen đã liền xưng huynh gọi đệ, đều mời đối phương về quê mình uống rượu. Tình cảnh lúc đó đến nay vẫn còn in rõ mồn một trong mắt Lý Cáp.



- Lý huynh đệ, ta đã nói với đệ, rượu Tây Bắc Viên châu Hạ gia là mạnh nhất, so với đệ nhất liệt tửu kinh thành cái gì đó thì rượu kinh thành đều là cho đàn bà uống! Chờ chúng ta chiến thắng trở về, khi nào ở kinh thành, đến nhà của ca ca, ta sẽ mở hai vò rượu Viên châu chính hiệu cho đệ thưởng thức!

- Được, Lê đại ca có bao nhiêu rượu cứ mang hết ra đây, tiểu đệ ta uống không hết ta là kẻ vô dụng!

- Haha! Tốt! Có khí phách! Lý huynh đệ, Lý lão đệ, ta đã nói với đệ, đến lúc đó đệ đến nhà ta đi, ta để muội tử của ta tự mình xuống bếp nấu vài món cho đệ ăn. Làm thịt kho tàu ăn nhé, lấy ra nhắm rượu thì thích hợp vô cùng!

- Lê đại ca, huynh đến Hỗ Dương của ta đi, ta sẽ cho huynh biết thế nào là mỹ vị nhân gian chân chính.

- Lý huynh đệ, ta đã nói với ngươi rồi… Em gái ta, bộ dáng như tiên nữ, vừa hiểu tri thức lễ nghĩa, lại ôn nhu hiền lành… Ngươi đừng thấy ta đen, ta đây là do luyện võ mà ra, muội tử của ta nào phải là hạng đường sữa chứ.

Lý Cáp nhìn Lê Anh nằm trong lòng. Tiểu nha đầu cuộn tròn thân thể mềm mại, nằm trên đùi Lý Cáp, vẫn gắt gao ôm lấy ngực của hắn, trên khuôn mặt thanh tú, đôi mi thỉnh thoảng hơi nhíu vài cái, tựa hồ như thấy điều gì đáng sợ trong giấc mộng, lại dùng sức chui sâu vào trong ngực hắn, như muốn chui vào cơ thể hắn vậy, cánh tay ôm thắt lưng hắn càng ngày càng dùng sức. Còn một tay kia, như cũ vẫn nắm thanh vũ khí từng theo Lê Bố nam chinh bắc chiến – câu liêm thương.

Lý Cáp nhẹ nhàng đem vài lọn tóc trên trán đưa ra sau tai, ôn nhu vuốt ve gò má non mềm trước mặt, thấp giọng tự nói:
- Lê đại ca, huynh nói không sai, muội muội của huynh đẹp tựa tiên trên trời…
Thanh âm khàn khàn nghẹn ngào, nước mắt chẳng biết từ lúc nào đã tràn mi.

Đứng ở phía sau Lý Cáp, Phong Hỏa Tiêu Lan tuy rằng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của hắn, nhưng rõ ràng biết hắn đang rơi lệ, trong lòng không khỏi cảm thấy quái dị vô cùng – nam nhân này là một người như thế nào? Là ma đầu khát máu, giết người không chớp mắt hay là công tử phong lưu ôn nhu đa tình? Là hoàn khố đệ tử ăn chơi trác táng hay là huynh đệ bằng hữu trọng tình trọng nghĩa?

Trong nháy mắt, Lý Cáp đã uống hết năm vò rượu.

Đây là lần thứ hai hắn uống nhiều rượu của Hạ gia như vậy, lần đầu tiên đó là sau khi bình định Hồ man, quay về kinh, uống cùng huynh muội Lê gia ở Lê phủ, lúc ấy cũng chính tại đây, nơi đại đường này. Cảnh còn người mất, tất cả hết thảy vĩnh viễn đều thành chuyện xưa…

- Lê đại ca, huynh say rồi.

- Ta… Ta không có say, đệ đáp ứng ta, ngàn vạn lần đừng làm cho Lê Anh phải chịu ủy khuất, hãy chiếu cố nàng thật tốt, được chứ?

- Lê đại ca, huynh yên nghỉ đi, ta sẽ không để cho bất kỳ ai khi dễ Lê Anh.

- Có được những lời này của đệ, ta an tâm rồi. Lý lão đệ, ta tin ngươi… Tuy rằng hiện tại ta cũng là đại tướng quân, võ nghệ cũng không kém, nhưng người ở trong triều, ở trong quân, không thể nói chính xác khi nào sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn. Đến lúc đó chỉ còn Lê Anh một mình trên cõi đời này, không có nơi nương tựa…

- Lê đại ca, đừng nghĩ nhiều quá, có Lý Cáp ta một ngày, thì còn có huynh một ngày, ai dám đụng đến huynh một cọng lông, ta sẽ liều mạng với chúng. Có chúng ta chiếu cố, Lê Anh, nàng cả đời này nhất định sẽ luôn luôn vui vẻ, hạnh phúc.

- Được, Lý lão đệ, huynh đệ tốt...
...

Bưng vò cuối cùng lên, Lý Cáp không biết là đang khóc hay đang cười:
- Lê đại ca, ta đáp ứng huynh, còn Lý Cáp ta một ngày, thì còn có huynh một ngày. Giống như hiện tại... Ta Lý Cáp đứng trước linh vị huynh mà thề, Lê Anh, ta sẽ dùng chính tính mạng của ta đi bảo vệ, tuyệt đối không… Tuyệt sẽ không để nàng chịu bất kỳ tổn thương nào, tuyệt sẽ không để nàng chịu bất kỳ ủy khuất nào!!!
Lời vừa dứt, ngửa đầu đem rượu uống cạn.

Nhìn sáu vò rượu đã trống trơn, Lý Cáp đã mắt vương lệ từ sớm, trong lòng phiền muộn cùng bi thương nói không nên lời. Trước kia, hắn dù đối với mình hay với người đều cảm thấy được có quyền lực to lớn, cảm thấy có thể nắm giữ được vận mệnh, điều khiển sinh tử, rất ít khi gặp được tình huống lực bất tòng tâm. Nhưng từ khi đến U Minh đảo, rồi gặp qua U hậu, hắn đã biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, mà việc Lê Bố chết, lại càng làm cho hắn cảm nhận được sức trời vô đối cùng với sống chết vô thường. 
Lần đầu tiên, hắn có ý nghĩ muốn phá tan xiềng xích này.

Bỗng “hắt xì” một tiếng, cửa đại đường bị mở ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương