Hoàn Khố Đệ Tử
-
Chương 204: Tái dương Hổ uy
Lý Cáp không nghĩ tới, Lê Bố cùng Nhị cữu cũng đi tới Đàm Bình trấn.
Bất quá mấy thớt chiến mã vừa tới gần hỏa kỳ lân liền ngay lập tức chao đảo, ngay cả tuấn mã lương câu cũng không ngoại lệ, toàn bộ đều quỳ rạp trên mặt đất, đám người Phong Liễu Tam theo đó ầm ầm nhảy xuống ngựa.
Chung quanh đó đám Hổ quân binh sĩ cùng dân chúng thấy vậy liền cất tiếng hoan hô ngày càng lớn.
- Lý Nhị Hổ a Lý Nhị Hổ, đệ để cho chúng ta chờ đến khổ a, đây chắc là thần thú hỏa kỳ lân đi, quả nhiên là uy phong ha ha.
Lê Bố vừa rơi xuống đất liền cười vang nói.
- Lê lão hắc, sao huynh lại rảnh rỗi đến đây?
Lý Cáp trở mình nhảy từ trên hỏa kỳ lân xuống.
Lê Bố cười nói:
- Tên tiểu tử này, trí nhớ sao lại có thể kém như vậy, đệ quên rằng trước khi rời khỏi kinh thành ta đã nói chờ ta đến Cẩm Châu nhận chức nhất định sẽ đến tham dự hôn lễ của đệ sao? Thật không nghĩ đến đệ không ở Hỗ Dương lo chuyện hôn lễ lại chạy đến nơi này.
Lý Cáp cười đánh một quyền lên vai hắn:
- Yên tâm đi, rượu cưới của ta nhất định huynh sẽ có một ly, đúng rồi Lê Anh sao lại không đến?
- Đệ nghĩ muội tử của ta có thể không đến sao? Hiện tại nàng ở trong tân Hầu phủ, chắc hẳn đang cùng một chỗ với đám hồng nhan tri kỷ của đệ a.
Lý Cáp chuyển hướng sang Nhị cữu:
- Cữu cữu cũng là đến để tham dự hôn lễ của cháu sao?
Nhĩ cữu gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, ta vốn tính trước tiên tới Hỗ Dương giúp ngươi chuẩn bị hôn lễ, thật không nghĩ đến mẫu thân ngươi lại nói với ta ngươi đi Đàm Bình trấn, ta liền ngựa không dừng vó chạy đến. Ta nói Thiết Lang a, ngươi đang làm cái quỷ gì vậy? Hôn lễ của ngươi cùng Hoa gia đại tiểu thư là chuyện đại sự, ngươi thế nào không ở Hỗ Dương lo liệu lại chạy đến cái tiểu thành xa xôi này?
Lý Cáp thầm nghĩ may mắn nếu để cho cữu cữu nhìn thấy Đàm Bình trấn trước kia thì chỉ sợ cữu cữu sẽ cười đến rụng cả răng lúc đó thì quả là mất mặt.
- Hôn lễ chỉ sợ sẽ không cử hành nhanh như vậy, đúng rồi, cữu cữu, biểu muội có đến không?
Nhị cữu học ngữ khí của Lê Bố cười nói:
- Ngươi nghĩ Dao nhi có thể không đến sao? Nàng hiện tại ở tân Hầu phủ, chỉ sợ đang cùng mấy vị phu nhân của ngươi nói chuyện phiếm a.
Phong Liễu Tam khẽ lay kim phiến nói:
- Nhị công tử, Lê tướng quân, Tiểu vương gia, chúng ta hay là vừa hồi phủ vừa chậm rãi nói chuyện a?
Lý Cáp gật đầu nói:
- Được rồi, Lê đại ca, cữu cữu, chúng ta hồi phủ đi.
Hai bên đường tiếng hô rung trời quả thật không phải là nơi tốt để nói chuyện phiếm.
Nhị cữu liếc mắt nhìn Hỏa kỳ lân sau lưng hắn, khẽ chọc hắn cúi xuống, thấp giọng nói:
- Thiết Long, sáu cô nương trên lưng hỏa kỳ lân không phải là nữ nhân của cháu cả chứ?
Lý Cáp cười hắc hắc, không nói gì.
Do có hỏa kỳ lân ở đây khiến cho ngựa của đám người Phong Liễu Tam toàn bộ xoắn quẩy, bọn hắn chỉ còn nước đi bộ, hỏa kỳ lân thì đi sát ngay phía sau Lý Cáp.
Trên đường, Lý Cáp khẽ kéo Phong Liễu Tam, thấp giọng nói:
- Đây là chuyện gì?
- Cái gì là sao?
Phong Liễu Tam sửng sốt hỏi.
- Đừng có giả vờ, ta muốn hỏi tại sao Đàm Bình trấn lại biến thành như thế này?
Phong Liễu Tam cười nói:
- Nhị công tử, biến thành như vậy không phải là tốt sao? Ta là theo ý của ngài toàn lực xây dựng lại nơi này a.
- Tốt, sao lại không tốt a, chỉ là ta rời đi có mấy tháng không ngờ ngươi lại có thể làm được như vậy, ngươi từ đâu lấy được nguồn nhân công nhiều như vậy? Còn các thương hộ nữa?
Lý Cáp nhíu mày hỏi.
Phong Liễu Tam cười hắc hắc nói:
- Thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
- Là sao?
- Tây Nam chiến họa, Đông Bắc thiên tai, nạn dân nhiều không kể xiết, ở Giang Nam mỗi châu phủ, thị trấn đều chịu không nổi, đều đóng chặt cửa thành không cho nạn dân tiến vào, triều đình lúc này cũng không phát chẩn khiến cho đám nạn dân này vì đói khát mà vô cùng thê thảm, vì thế ta liền sai người thu thập lương thảo hấp dẫn nạn dân, lúc đó chỉ cần ngày ba bữa cơm không cần tiền lương bọn họ cũng đổ xô đến để làm, chuyện này chẳng phải là vẹn toàn đôi bên sao? Mà có dân chúng thì tiểu thương tất nhiên sẽ nhiều hơn.
Lý Cáp nghe xong liền ngẩn ngơ, hóa ra là nhờ như vậy Đàm Bình Trấn mới được như ngày nay? Xem ra thành này giờ ít nhất cũng có mấy vạn dân chúng.
Võ Uy hầu phủ của Lý Cáp mặc dù không tính là xa hoa, đối với thân phận của hắn có chút không tương xứng nhưng ở Đàm Bình trấn này cũng được xem là nơi đẹp đẽ, ít nhất phòng viện cũng không hề ít.
- Biểu ca!
Vừa đến trước cửa một thân ảnh màu đỏ liền phóng về phía Lý Cáp.
Hắn vội vàng đỡ lấy, nhìn vào gương mặt tươi cười tựa như đóa hoa mới nở liền nhận ra đó là Chân Dao.
- Biểu muội a, ai nha để biểu ca nhìn xem.
Lý Cáp nhìn nhìn Chân Dao, vuốt cẳm cười lớn:
- Ân, Dao Nhi quả là cao lớn hơn nhiều, bất quá sao muội lại mặc toàn màu đỏ vậy?
Chân Dao cười ngọt ngào nói:
- Biểu ca thích không? Đây là do ta nhờ Nguyệt Nhi tỷ tỷ làm giúp a.
- Nguyên lai là do Nguyệt Nhi làm, chẳng trách lại vừa vặn như vậy, biểu ca đương nhiên là thích, Dao nhi mặc gì biểu ca cũng đều thích.
Nghe được biểu ca khen ngợi, Chân Dao liền tươi cười rạng rỡ, thập phần vui vẻ.
- Hừ !
Đúng lúc này bên cạnh liền truyền đến một tiếng hừ lạnh, Lý Cáp quay đầu nhìn lại liền thấy Thiên Thiên, Nguyệt Nhi, Thanh Thanh, Diễm Nhi, Tử Nghiên,… đã đi đến trước cửa, đứng cạnh Thiên Thiên là một nữ tử vận một thân quân phục, là muội muội của Lê Bố Lê Anh, tiếng hừ lạnh vừa rồi cũng là do nàng phát ra.
- Đây chẳng phải là muội muội Lê Anh sao? Ha ha một thân giáp trụ vô cùng vừa vặn, nhìn qua quả là hiên ngang mạnh mẽ, chắc hẳn là tay nghề của Nguyệt Nhi a?
Lý Cáp hắc hắc cười nói.
Chúng nữ thấy Lý Cáp trở về ai nấy cũng vô cùng vui vẻ.
- Đừng đứng ở cửa, tất cả cùng vào đi a.
Dưới sự giúp đỡ của Hương Hương và Tiêu Lan, Lý Cáp đưa Linh Nhi và chúng nữ xuống lưng hỏa kỳ lân, vừa vào phủ vừa giới thiệu chúng nữ với nhau. Minh Vũ thì có chút ngại ngùng, Tiêu Lan vẫn đeo khăn che mặt lãnh đạm, chỉ khi Lý Cáp nói sai tên nàng mới mở miệng nắn lại, với chúng nữ cũng gật đầu bắt chuyện.
Nguyệt Nhi cùng Tử Nghiên chúng nữ không khỏi thì thầm với nhau, mỗi lần Lý Cáp đi ra ngoài khi về đều mang theo mấy mỹ nữ, Minh Vũ kia thoạt nhìn không bằng Hương Hương hoặc Thiên Thiên khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại có một phong vị khác mà Tiêu Lan kia mặc dù che mặt nhưng chỉ nhìn qua dáng người cũng khẳng định hẳn là một đại mỹ nhân, tính cách lại lạnh lùng như thế chắc hẳn lại là Công Tôn Vô Tình thứ hai.
Mặc dù bề ngoài chúng nữ vẫn vui vẻ hoanh nghênh nhưng trong lòng ai cũng thầm mắng Lý Cáp hoa tâm.
Lý Cáp bỗng nhiên cảm thấy chéo áo bị ai đó kéo kéo, quay đầu nhìn lại liền thấy Lê Anh, thấp giọng nói:
- Đừng quên huynh đã đáp ứng ta a, lần này bất kể thế nào cũng phải mang ta theo a.
Lý Cáp mờ mịt hỏi:
- Ta định đi đâu sao?
Lê Anh chớp chớp mắt nói:
- Rồi huynh sẽ biết, dù sao thì cũng phải mang ta đi cùng a.
- Tốt, đưa muội đi cùng là được chứ gì.
Lý Cáp nghĩ rằng nàng muốn mình dẫn đi chơi nên thuận miệng đáp ứng, Lê Anh sau khi được việc khuôn mặt liền tươi cười, hì hì một tiếng nói:
- Đây mới là Lý đại ca a.
Sau đó liền chạy đi khiến cho Lý Cáp đứng một chỗ ngơ ngác không hiểu.
Trong thư phòng ở hậu viện Vũ Uy hầu phủ, Lý Cáp, nhị cữu, Phong Liễu Tam cùng Lê Bố bốn người ngồi chung bàn đối diện với nhau, chỉ có Hương Hương cùng Thiên Thiên đứng hầu một bên.
Tuy là thư phòng nhưng trên giá sách lại chẳng có mấy cuốn, phần lớn là hồ sơ, đồ dùng trong phòng đều bóng loáng, vừa nhìn qua liền nhận ra là đồ mới.
Lý Cáp nhấp một ngụm trà do ThiênThiên pha, mấp máy miệng cười nói:
- Trà ngon, trà ngon, vẫn là trà từ Hỗ Dương mang đến ngon a, Lê đại ca có chuyện gì mà không thể nói ở đại sảnh lại phải đến đây?
Lê Bố nói:
- Lý lão đệ a, thật sự xin lỗi, lần này ta không thể ở lại uống rượu mừng.
Lý Cáp sửng sốt:
- Tại sao lại như vậy? Huynh có việc gì cần làm gấp sao?
Lê Bố nhìn về phía hắn chậm rãi nói:
- Không chỉ có ta, đệ cũng phải theo ta cùng đi, hơn nữa phải mang theo cả Hổ quân.
Nói xong Lê Bố đưa tay vào áo lấy ra một khối cuộn vải màu vàng đưa cho hắn.
Lý Cáp nhận lấy cuộn vải mở ra liền nhận ra đó là thánh chỉ.
Lê Bố tiếp tục nói:
- Chúng ta đều là huynh đệ không cần cái lễ nghi rườm rà của triều đình, như đệ đã thấy, ta chỉ nói qua, Tây Nam tà giáo Thiên Gia giáo phát động làm phản, mấy chục châu ở Tây Nam qua một đêm thất thủ quá nữa, triều đình phái Tiêu Hàn làm chủ soái, Ông Viễn Nhâm phó soái dẫn ba mươi vạn đại quân đi bình định, chuyện này khi đệ ở kinh thành hẳn đã biết.
Vốn lần bình định này cũng không có liên quan đến chúng ta, ai cũng nghĩ triều đình phái đi ba mươi vạn đại quân, thể nào cũng có thể thoải mái dẹp yên loạn Tây Nam, không ngờ thực lực của đám tà giáo này lại vượt qua sự dự liệu của triều đình, bọn chúng không những cắt đứt đường vận lương còn bày mưu đem bảy vạn quân chủ lực ở Lương thành bao vây tiêu diệt, Ông Viễn Thanh phó soái cũng tự vẫn tại Lương Thành.
Đại quân triều đình bại trận liền vội vã rút binh, hiện tại phản quân thậm chí còn dẫn quân trực chỉ kinh thành, rêu rao rằng chỉ trong một năm sẽ tiêu diệt Hàn thị, Tiêu Hàn vì chỉ huy bất lợi bị triều đình nhốt vào đại lao, xuất quân đổi tướng khiến cho toàn quân rối loạn, thất bại liên tiếp.
Triều đình dự trù điều lương không ngờ Đông Bắc lại gặp đại hạn, nạn châu chấu hoành hành, cũng bởi vì trước kia số liệu lương thảo dược địa phương phủ nha báo cáo lên so với thực tế lại kém xa quá nhiều, khiến cho lương thảo không thể cung ứng kịp cho đại quân, nhân dân bị thiên tai cũng không thể cứu chẩn, huynh đệ Mao Nguyên Phong, Mao Nguyên Nguyệt ở Tây Nam lại muốn tăng thêm mười vạn quân, vốn triều đình đang có chiến sự tăng quân cũng không sao bất quá lương thực khan hiếm không kiếm đâu ra quân lương, mấy đại lương khố ở Giang Nam nhất thời không thể điều động, hoặc là có kẻ quấy nhiễu khiến cho quân tâm của Đông Bắc quân tan rã thiếu chút nữa làm phản, cuối cùng một nửa Đông Bắc quân đào ngũ, lẫn vào nạn dân nam hạ.
Tình huống hiện tại hoàng thượng cùng thái hậu cũng bất chấp chuyện cân bằng binh quyền, lệnh Lý thái sư điều Giang Nam quân xuất chiến do đệ làm chủ soái nhanh chóng mang binh đi bình định Tây Nam, hắc hắc, lần này ta cũng thành phó soái, đệ nhìn xem, khải giáp này của ta là do hoàng thượng ban tặng, đệ cũng có một bộ a.
- Không thể tưởng tượng được, chỉ là một đám giặc ngu xuẩn ở Tây Nam cũng có thể làm ra phong ba lớn như thế.
Lý Cáp bỏ thánh chỉ xuống, bĩu môi nói:
- Hoàng đế ban khải giáp cho chúng ta cũng chẳng có ý tốt gì, ta thà mặc giáp do Nguyệt Nhi làm còn thoải mái hơn a, nếu không phải gia gia đang ở kinh thành thì ta cũng không thèm làm cái chức chủ soái này, hừ lúc cần thì mới tặng khải giáp khiến chúng ta dốc sức, con mịa nó quả là lòng dạ giả dối.
Nhị cữu cũng cười nói:
- Hoàng gia là vậy, được chim quên ná, được cá quên nơm, có mới nới cũ, từ trước đến này đều như vậy, phụ thân ngươi cũng nhờ ta nhắn tới ngươi, lúc tây chinh cũng nên cẩn thận, đừng liều mạng, Giang Nam quân đều là người của phụ thân cùng gia gia ngươi, đều là tinh binh, vì thế trận chiến này ngươi phải đánh thật đẹp, nếu trận này thắng thì địa vị của Lý gia ta ở Đại Hạ quốc sẽ càng thêm kiên cố.
Lý Cáp nói:
- Cữu cữu yên tâm, đám giặc cỏ Tây Nam hại dân hại nước kia ta còn chưa để vào mắt.
- Đúng rồi, Lý lão đệ, nếu muội muội của ta hỏi đệ một chuyện muốn đệ đáp ứng thì ngươi ngàn vạn lần chớ đồng ý, trên đường ta đã bị nó làm khổ đến hết biện pháp, chỉ đành nói với nó đệ là chủ soái nếu đệ đồng ý thì ta cũng đồng ý.
Lê Bố nói.
Lý Cáp sửng sốt, nhớ tới vừa nãy những lời Lê Anh nói với hắn tức thì vỗ trán nói:
- Sao huynhkhông nói sớm, ta đã sớm đáp ứng rồi.
- A?
Lúc này đến lượt Lê Bố choáng váng.
Lý Cáp lắc đầu:
- Việc này huynh đi nói với nàng đi, đó là muội muội của huynh, chắc hẳn sẽ không quá khó a.
- Mụ của ta ơi, đệ nghĩ rằng nó sẽ nghe lời ta sao?
Lê Bố vẻ mặt đau khổ thở dài.
Thương nghị một hồi, sau đó liền quyết định ngày mai chỉnh đốn và sắp đặt, ngày mốt xuất phát đến Hỗ Dương, cùng quân chủ lực hội tụ, vốn Lý Cáp thập phần không tình nguyện vừa gặp chúng nữ đã phải rời đi, ngay cả thời gian thân thiết cũng không có nhưng nghĩ đến phản quân có thể Bắc thượng rồi uy hiếp kinh thành mà ở đó có gia gia và đại ca, đành không thể không đi.
Lê Bố cùng nhị cữu đi rồi, Phong Liễu Tam mới đứng dậy cầm một đống hồ sơ đưa tới trước mặt Lý Cáp nói:
- Nhị công tử, những thứ này là sổ ghi chép dân cư, nhà cửa cùng ruộng vườn, đây là tình hình kinh doanh của ngài ở Hỗ Dương, Diên Đông phủ cùng các châu ở Giang Nam.
Lý Cáp tùy úy lật vài trang liếc mắt một cái rồi khép lại nói:
- Ta cũng lười xem những thứ này, chỉ cần ngươi nói lại là được rồi, bất quá không cần xem ta cũng có thể thấy được, Đàm Bình Trấn mấy tháng ngắn ngủi đã có thể thành thế này, chẳng những dựng lên tiểu thành, dân cư cũng đông lên gấp bội, các ngành nghề đa dạng, việc này không thể không kể đến công của Phong tiên sinh ngài a.
Nói xong nhìn lên kim phiến trên tay Phong Liễu Tam:
- Kim phiến dùng thuận tay không? Chờ ta tây chinh về sẽ đến Hỗ Dương làm cho ngươi hai ba cái dùng, lần này mặt trên của Đông Cung đồ là do ngươi chọn.
Phong Liễu Tam nghe đến câu cuối mặt không khỏi xấu hổ, vội ho khan vài tiếng nói:
- Một cái đã đủ rồi, Nhị công tử khỏi cần lo lắng a…. chuyện kia cũng là do dân chạy nạn nhiều nên mới có thể thuê được dân công với giá rẻ, vốn dĩ ta còn muốn thuê nhiều hơn nhưng vì Đông Bắc đại họa, Tây Nam lại đang tiến hành chiến sự, nơi nơi đều cần lương thảo, khiến cho giá lương thảo tăng vùn vụt, thậm chí có nơi có tiền không mua được lương thực, chúng ta hiện tại phải nuôi nhiều ngươi như vậy, lương thực cùng lắm chỉ có thể chống đỡ được ba bốn tháng, ta vì vậy không dám nhận thêm nhân công để mở rộng Đàm Bình trấn. Đúng rồi, Nhị công tử, ngân lượng ngươi để cho ta đã dùng hết hơn nữa ta còn tự ý bán đi mấy cửa hàng nhỏ ở Tây Nam thành.
Lý Cáp khoát tay nói:
- Không có việc gì, về điểm này không sao, ta đã nói với ngươi hiện tại ta tây chinh, mọi chuyện ở Đàm Bình trấn đều giao cả cho ngươi, thành nhất định phải xây, hiện tại quy mô như vậy chưa đủ, lương thực ngươi cứ mua cho dù có đem của cải của ta bán hết cũng không sao, dù sao cũng đều do mình làm ra, nếu không đủ tiền ta sẽ hỏi mượn Nhị cữu cùng phụ thân, bọn họ giàu hơn ta không biết bao nhiêu lần, mục tiêu của chúng ta là tranh thủ thời gian đem Đàm Bình trấn kiến tạo như đại thành ở Hỗ Dương, sau đó sẽ thành lập Đàm Bình phủ, Ừ, địa giới chung quanh khuếch trương ra, bằng hai lần Hỗ Dương là được rồi.
Phong Liễu Tam nghe thấy vậy liền sửng sốt, hắn vốn nghĩ ý định của mình đã to gan lớn mật rồi, không ngờ dã tâm của Lý Cáp còn lớn hơn, đem một chỗ chó ỉa như thế này kiến tạo tương đương với Giang Nam đệ nhất đại thành, quả thực là không thể tưởng tượng.
- Nhị công tử, không phải Phong mỗ coi thường nhưng việc này dường như khả năng không lớn a, đầu tiên vấn đề lương thực quả thật rất khó khăn,hiện tại đa số đại thương nắm giữ lương thực ở Giang Nam đều không bán, chỉ sợ có bạc cũng không mua nổi, không có lương thực làm sao có thể nuôi nhiều nạn dân?
Lý Cáp khép hờ mắt cười nói:
- Phong tiên sinh, ngươi nghĩ vẫn chỉ là tình huống như năm đó ở Nạp Lan gia, ngươi ngẫm lại đi, ta có thân phận gì?
- Thân phận…
Phong Liễu Tam ngưng thần trầm tư, kim phiến theo bản năng mở ra, trên mặt quạt tấm xuân cung đồ trông thập phần sống động.
Lý Cáp hớp trà, dựa vào eo thon của Thiên Thiên nhấc chân lên, Hương Hương hiểu ý liền ngồi bên cạnh giúp hắn xoa bóp.
Lý Cáp thoải mái rên khẽ một tiếng, tiếp tục nói:
- Chúng ta mua được, hơn nữa còn có thể mua với giá thấp, muốn bán hay không cũng không phải là do bọn thương nhân kia định đoạt.
Phong Liễu Tam giật mình nói:
- Chúng ta… chúng ta ép mua ép bán sao?
- Không, không, không.
Lý Cáp nói liền một lúc ba từ không, vẻ mặt tựa như hò ly cười nói:
- Đương nhiên là bọn hắn tự nguyện, ép mua ép bán chẳng phải không khác gì đám thổ phỉ sao, ngươi xem chúng ta giống thế sao?
Phong Liễu Tam trong lòng thầm phỉ nhổ, ngươi nói không phải thổ phỉ ác bá, nhưng so với thổ phỉ ác bá còn độc ác hơn a. Nhưng ngoài miệng liền nói:
- Vậy làm sao thì bọn họ mới có thể tư nguyện bán lương thực với giá thấp?
Lý Cáp nói:
- Hiểu chi dĩ lễ, động chi dĩ tình, kỳ chi dĩ lợi, tái uy chi dĩ thế.
- Xin lắng tai nghe.
- Đầu tiên chúng ta đang giúp nạn dân, đó là việc vì nước, muốn bọn hắn giúp đó là coi trọng bọn chúng, chỉ cần bọn chúng bán lương thực cho chúng ta với giá thấp, sau đó bọn chúng sẽ được nhận một bảng hiệu do tự tay hoàng đế viết “Vì nước vì dân”. Đám thương nhân này mặc dù hám lợi nhưng cũng rất coi trọng mặt mũi, loại vinh dự này nhất định sẽ khiến bọn chúng cảm động không thôi.
Phong Liễu Tam nghi ngờ nói :
- Nhưng hoàng thượng như thế nào mới có thể giúp chúng ta viết bảng hiệu này?
Lý Cáp cười:
- Đơn giản là vì chúng ta đang giúp hắn a, ngươi ngẫm lại đi triều đình vốn không có tinh lực để để ý đến đám nạn dân này, nếu cứ mặc như vậy sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, chúng ta nhận đám nạn dân này giúp chúng có miếng ăn, việc làm, việc này không phải đã giúp bọn họ một cái đại ân sao? Hắn không cần bỏ tiền bỏ sức, chỉ cần tùy tiện viết vài ba chữ liền có thể vừa có thanh danh tốt vừa giải quyết vấn đề nạn dân, chuyện tốt như vậy sao mà hắn không làm chứ? Hơn nữa ta sẽ nhờ cha ta làm một mớ chính sách kiểu giảm đến miễn hai năm thuế. Còn ta sẽ miến thuế mười năm cho bọn chúng, cứ như vậy thể nào chẳng có người nguyện bán.
Phong Liễu Tam nghĩ nghĩ nói:
- Nếu như có người không chịu bán thì sao?
Lý Cáp cười hai tiếng, sau đó bỗng nhiên nghiêm mặt, trầm giọng nói:
- Nếu là như vậy thì ngươi hãy âm thầm thu mua một ít nạn dân hoặc khất cái đến kho của những tên không chịu bán, làm nháo sự, ta sẽ hướng phụ thân xin hắn lệnh xuống nha môn xin giúp đỡ, lúc đó chỉ cần đám quan sai đến nói “ai nha, nạn dân này chúng ta cũng không có biện pháp, triều đình đánh giặc đang cần lương thảo gấp, chúng ta cũng không có cách nào phát lương cho nạn dân, cũng không thể trấn áp bằng không sẽ dẫn đến dân biến, hay là các ngươi tự lo liệu đi” Hắc hắc cứ như vậy không tin bọn hắn không chịu bán.
Phong Liễu Tam nghe xong không khỏi gật gật đầu:
- Nhị công tử quả là cao minh, bất quá như thế chẳng phải chúng ta đắc tội bọn họ sao?
- Đắc tội?
Lý Cáp cười nói:
- Ai là quan ai là thương a? Là ai sợ tội? Phong tiên sinh, ngươi không phải không nghĩ được mà là không nghĩ tới, nếu ta cho ngươi toàn quyền phụ trách thì ngươi cũng đừng lên lấy thân phận mình đi thi hành mà hãy đo góc độ, dùng thân phận của ta để hành động, ta tin tưởng bằng tài trí của ngươi sẽ không có gì làm khó được, hy vọng sau khi ta tây chinh về Đàm Bình trấn sẽ đem lại sự kinh hỉ cho ta.
- Nhị công tử yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ toàn tâm toàn lực.
Tuyên Hòa năm hai mươi tám, tháng mười một, Vũ Uy hầu Lý Cáp vâng mệnh làm Bình Tây đại tướng quân, Lê Bố làm phó soái, suất lĩnh mười một vạn quân tinh nhuệ Giang Nam, hai mươi vạn đại quân hướng về Tây Nam bình định.
Lần này xuất chinh tâm tình của Lý Cáp so với lần trước bắc phạt tốt hơn rất nhiều, trong quân cũng có hai nữ tử, người thứ nhất tự nhiên là muội muội Lê Anh của Lê Bố, tiểu nha đầu lần này đã được thỏa ước nguyện mặc giáp cầm thương cưỡi ngựa sa trường, người còn lại là thị nữ Hương Hương của Lý Cáp, Lý đại chủ soái của chúng ta cho rằng đối phó với đám tà giáo Tây Nam này Hương Hương chắc chắn sẽ có biện pháp, đương nhiên cũng một phần nhỏ là vì tiểu hồ yêu có thể giúp hắn bớt tịch mịch trên đường hành quân, càng có thể trợ giúp hắn luyện công bảo trì thể lực, bất quá chúng nữ trong nhà cùng Lê Bố đều nghĩ rằng chủ yếu là cái lý do thứ hai.
Đại binh của triều đình sau khi nghe người lần này làm chủ soái là Hổ uy tướng quân Lý Cáp tức thì sĩ khí tăng vọt.
Trung tuần tháng giêng năm Vĩnh Đức, Lý Cáp lệnh mười năm vạn đại quân chủ lực tấn công vài căn cứ lương thảo chủ lực của quân Tây Nam, còn mình thì mang một ngàn năm trăm kỵ binh Hổ Uy quân tấn công thủ lĩnh của phản quân Thiên Gia giáo chủ A Mạc Hách Địch.
Vốn kế sách rất đơn giản cũng mạo hiểm cực kỳ, nhưng với thực lực Lý Cáp thì lại là chuyện khác.
Lý Cáp khi Bắc phạt lập lên uy danh vô cùng lớn, bách chiến bách thắng không gì cản được đã sớm ăn sâu vào lòng người, phản quân Tây Nam cũng biết. Nghe tin hắn dẫn quân, phản quân chưa đụng độ quân Lý Cáp đã ngừng bắc tiến, đóng quân tại thành Cung Kính tỉnh Dương Bình, khắp nơi bố trí phòng ngự, vì sợ hãi mà phải làm vậy hay không thì chỉ sợ có mỗi A Mạc Hách Địch biết.
Tháng hai, gió đông miên man, Tây Nam bước vào thời kì lạnh nhất trong năm, phản quân dần lâm vào sợ hãi là quân đội hùng hậu hộ tống quần áo ấm, trang bị vũ khí và lương thảo đã bị đại quân triều đình toàn diệt.
Trong trận mưa lớn, thành Cung Kính chào đón một trận tiếng vó ngựa, vô số hắc giáp kỵ binh xuất hiện ngoài thành.
Bất quá mấy thớt chiến mã vừa tới gần hỏa kỳ lân liền ngay lập tức chao đảo, ngay cả tuấn mã lương câu cũng không ngoại lệ, toàn bộ đều quỳ rạp trên mặt đất, đám người Phong Liễu Tam theo đó ầm ầm nhảy xuống ngựa.
Chung quanh đó đám Hổ quân binh sĩ cùng dân chúng thấy vậy liền cất tiếng hoan hô ngày càng lớn.
- Lý Nhị Hổ a Lý Nhị Hổ, đệ để cho chúng ta chờ đến khổ a, đây chắc là thần thú hỏa kỳ lân đi, quả nhiên là uy phong ha ha.
Lê Bố vừa rơi xuống đất liền cười vang nói.
- Lê lão hắc, sao huynh lại rảnh rỗi đến đây?
Lý Cáp trở mình nhảy từ trên hỏa kỳ lân xuống.
Lê Bố cười nói:
- Tên tiểu tử này, trí nhớ sao lại có thể kém như vậy, đệ quên rằng trước khi rời khỏi kinh thành ta đã nói chờ ta đến Cẩm Châu nhận chức nhất định sẽ đến tham dự hôn lễ của đệ sao? Thật không nghĩ đến đệ không ở Hỗ Dương lo chuyện hôn lễ lại chạy đến nơi này.
Lý Cáp cười đánh một quyền lên vai hắn:
- Yên tâm đi, rượu cưới của ta nhất định huynh sẽ có một ly, đúng rồi Lê Anh sao lại không đến?
- Đệ nghĩ muội tử của ta có thể không đến sao? Hiện tại nàng ở trong tân Hầu phủ, chắc hẳn đang cùng một chỗ với đám hồng nhan tri kỷ của đệ a.
Lý Cáp chuyển hướng sang Nhị cữu:
- Cữu cữu cũng là đến để tham dự hôn lễ của cháu sao?
Nhĩ cữu gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, ta vốn tính trước tiên tới Hỗ Dương giúp ngươi chuẩn bị hôn lễ, thật không nghĩ đến mẫu thân ngươi lại nói với ta ngươi đi Đàm Bình trấn, ta liền ngựa không dừng vó chạy đến. Ta nói Thiết Lang a, ngươi đang làm cái quỷ gì vậy? Hôn lễ của ngươi cùng Hoa gia đại tiểu thư là chuyện đại sự, ngươi thế nào không ở Hỗ Dương lo liệu lại chạy đến cái tiểu thành xa xôi này?
Lý Cáp thầm nghĩ may mắn nếu để cho cữu cữu nhìn thấy Đàm Bình trấn trước kia thì chỉ sợ cữu cữu sẽ cười đến rụng cả răng lúc đó thì quả là mất mặt.
- Hôn lễ chỉ sợ sẽ không cử hành nhanh như vậy, đúng rồi, cữu cữu, biểu muội có đến không?
Nhị cữu học ngữ khí của Lê Bố cười nói:
- Ngươi nghĩ Dao nhi có thể không đến sao? Nàng hiện tại ở tân Hầu phủ, chỉ sợ đang cùng mấy vị phu nhân của ngươi nói chuyện phiếm a.
Phong Liễu Tam khẽ lay kim phiến nói:
- Nhị công tử, Lê tướng quân, Tiểu vương gia, chúng ta hay là vừa hồi phủ vừa chậm rãi nói chuyện a?
Lý Cáp gật đầu nói:
- Được rồi, Lê đại ca, cữu cữu, chúng ta hồi phủ đi.
Hai bên đường tiếng hô rung trời quả thật không phải là nơi tốt để nói chuyện phiếm.
Nhị cữu liếc mắt nhìn Hỏa kỳ lân sau lưng hắn, khẽ chọc hắn cúi xuống, thấp giọng nói:
- Thiết Long, sáu cô nương trên lưng hỏa kỳ lân không phải là nữ nhân của cháu cả chứ?
Lý Cáp cười hắc hắc, không nói gì.
Do có hỏa kỳ lân ở đây khiến cho ngựa của đám người Phong Liễu Tam toàn bộ xoắn quẩy, bọn hắn chỉ còn nước đi bộ, hỏa kỳ lân thì đi sát ngay phía sau Lý Cáp.
Trên đường, Lý Cáp khẽ kéo Phong Liễu Tam, thấp giọng nói:
- Đây là chuyện gì?
- Cái gì là sao?
Phong Liễu Tam sửng sốt hỏi.
- Đừng có giả vờ, ta muốn hỏi tại sao Đàm Bình trấn lại biến thành như thế này?
Phong Liễu Tam cười nói:
- Nhị công tử, biến thành như vậy không phải là tốt sao? Ta là theo ý của ngài toàn lực xây dựng lại nơi này a.
- Tốt, sao lại không tốt a, chỉ là ta rời đi có mấy tháng không ngờ ngươi lại có thể làm được như vậy, ngươi từ đâu lấy được nguồn nhân công nhiều như vậy? Còn các thương hộ nữa?
Lý Cáp nhíu mày hỏi.
Phong Liễu Tam cười hắc hắc nói:
- Thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
- Là sao?
- Tây Nam chiến họa, Đông Bắc thiên tai, nạn dân nhiều không kể xiết, ở Giang Nam mỗi châu phủ, thị trấn đều chịu không nổi, đều đóng chặt cửa thành không cho nạn dân tiến vào, triều đình lúc này cũng không phát chẩn khiến cho đám nạn dân này vì đói khát mà vô cùng thê thảm, vì thế ta liền sai người thu thập lương thảo hấp dẫn nạn dân, lúc đó chỉ cần ngày ba bữa cơm không cần tiền lương bọn họ cũng đổ xô đến để làm, chuyện này chẳng phải là vẹn toàn đôi bên sao? Mà có dân chúng thì tiểu thương tất nhiên sẽ nhiều hơn.
Lý Cáp nghe xong liền ngẩn ngơ, hóa ra là nhờ như vậy Đàm Bình Trấn mới được như ngày nay? Xem ra thành này giờ ít nhất cũng có mấy vạn dân chúng.
Võ Uy hầu phủ của Lý Cáp mặc dù không tính là xa hoa, đối với thân phận của hắn có chút không tương xứng nhưng ở Đàm Bình trấn này cũng được xem là nơi đẹp đẽ, ít nhất phòng viện cũng không hề ít.
- Biểu ca!
Vừa đến trước cửa một thân ảnh màu đỏ liền phóng về phía Lý Cáp.
Hắn vội vàng đỡ lấy, nhìn vào gương mặt tươi cười tựa như đóa hoa mới nở liền nhận ra đó là Chân Dao.
- Biểu muội a, ai nha để biểu ca nhìn xem.
Lý Cáp nhìn nhìn Chân Dao, vuốt cẳm cười lớn:
- Ân, Dao Nhi quả là cao lớn hơn nhiều, bất quá sao muội lại mặc toàn màu đỏ vậy?
Chân Dao cười ngọt ngào nói:
- Biểu ca thích không? Đây là do ta nhờ Nguyệt Nhi tỷ tỷ làm giúp a.
- Nguyên lai là do Nguyệt Nhi làm, chẳng trách lại vừa vặn như vậy, biểu ca đương nhiên là thích, Dao nhi mặc gì biểu ca cũng đều thích.
Nghe được biểu ca khen ngợi, Chân Dao liền tươi cười rạng rỡ, thập phần vui vẻ.
- Hừ !
Đúng lúc này bên cạnh liền truyền đến một tiếng hừ lạnh, Lý Cáp quay đầu nhìn lại liền thấy Thiên Thiên, Nguyệt Nhi, Thanh Thanh, Diễm Nhi, Tử Nghiên,… đã đi đến trước cửa, đứng cạnh Thiên Thiên là một nữ tử vận một thân quân phục, là muội muội của Lê Bố Lê Anh, tiếng hừ lạnh vừa rồi cũng là do nàng phát ra.
- Đây chẳng phải là muội muội Lê Anh sao? Ha ha một thân giáp trụ vô cùng vừa vặn, nhìn qua quả là hiên ngang mạnh mẽ, chắc hẳn là tay nghề của Nguyệt Nhi a?
Lý Cáp hắc hắc cười nói.
Chúng nữ thấy Lý Cáp trở về ai nấy cũng vô cùng vui vẻ.
- Đừng đứng ở cửa, tất cả cùng vào đi a.
Dưới sự giúp đỡ của Hương Hương và Tiêu Lan, Lý Cáp đưa Linh Nhi và chúng nữ xuống lưng hỏa kỳ lân, vừa vào phủ vừa giới thiệu chúng nữ với nhau. Minh Vũ thì có chút ngại ngùng, Tiêu Lan vẫn đeo khăn che mặt lãnh đạm, chỉ khi Lý Cáp nói sai tên nàng mới mở miệng nắn lại, với chúng nữ cũng gật đầu bắt chuyện.
Nguyệt Nhi cùng Tử Nghiên chúng nữ không khỏi thì thầm với nhau, mỗi lần Lý Cáp đi ra ngoài khi về đều mang theo mấy mỹ nữ, Minh Vũ kia thoạt nhìn không bằng Hương Hương hoặc Thiên Thiên khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại có một phong vị khác mà Tiêu Lan kia mặc dù che mặt nhưng chỉ nhìn qua dáng người cũng khẳng định hẳn là một đại mỹ nhân, tính cách lại lạnh lùng như thế chắc hẳn lại là Công Tôn Vô Tình thứ hai.
Mặc dù bề ngoài chúng nữ vẫn vui vẻ hoanh nghênh nhưng trong lòng ai cũng thầm mắng Lý Cáp hoa tâm.
Lý Cáp bỗng nhiên cảm thấy chéo áo bị ai đó kéo kéo, quay đầu nhìn lại liền thấy Lê Anh, thấp giọng nói:
- Đừng quên huynh đã đáp ứng ta a, lần này bất kể thế nào cũng phải mang ta theo a.
Lý Cáp mờ mịt hỏi:
- Ta định đi đâu sao?
Lê Anh chớp chớp mắt nói:
- Rồi huynh sẽ biết, dù sao thì cũng phải mang ta đi cùng a.
- Tốt, đưa muội đi cùng là được chứ gì.
Lý Cáp nghĩ rằng nàng muốn mình dẫn đi chơi nên thuận miệng đáp ứng, Lê Anh sau khi được việc khuôn mặt liền tươi cười, hì hì một tiếng nói:
- Đây mới là Lý đại ca a.
Sau đó liền chạy đi khiến cho Lý Cáp đứng một chỗ ngơ ngác không hiểu.
Trong thư phòng ở hậu viện Vũ Uy hầu phủ, Lý Cáp, nhị cữu, Phong Liễu Tam cùng Lê Bố bốn người ngồi chung bàn đối diện với nhau, chỉ có Hương Hương cùng Thiên Thiên đứng hầu một bên.
Tuy là thư phòng nhưng trên giá sách lại chẳng có mấy cuốn, phần lớn là hồ sơ, đồ dùng trong phòng đều bóng loáng, vừa nhìn qua liền nhận ra là đồ mới.
Lý Cáp nhấp một ngụm trà do ThiênThiên pha, mấp máy miệng cười nói:
- Trà ngon, trà ngon, vẫn là trà từ Hỗ Dương mang đến ngon a, Lê đại ca có chuyện gì mà không thể nói ở đại sảnh lại phải đến đây?
Lê Bố nói:
- Lý lão đệ a, thật sự xin lỗi, lần này ta không thể ở lại uống rượu mừng.
Lý Cáp sửng sốt:
- Tại sao lại như vậy? Huynh có việc gì cần làm gấp sao?
Lê Bố nhìn về phía hắn chậm rãi nói:
- Không chỉ có ta, đệ cũng phải theo ta cùng đi, hơn nữa phải mang theo cả Hổ quân.
Nói xong Lê Bố đưa tay vào áo lấy ra một khối cuộn vải màu vàng đưa cho hắn.
Lý Cáp nhận lấy cuộn vải mở ra liền nhận ra đó là thánh chỉ.
Lê Bố tiếp tục nói:
- Chúng ta đều là huynh đệ không cần cái lễ nghi rườm rà của triều đình, như đệ đã thấy, ta chỉ nói qua, Tây Nam tà giáo Thiên Gia giáo phát động làm phản, mấy chục châu ở Tây Nam qua một đêm thất thủ quá nữa, triều đình phái Tiêu Hàn làm chủ soái, Ông Viễn Nhâm phó soái dẫn ba mươi vạn đại quân đi bình định, chuyện này khi đệ ở kinh thành hẳn đã biết.
Vốn lần bình định này cũng không có liên quan đến chúng ta, ai cũng nghĩ triều đình phái đi ba mươi vạn đại quân, thể nào cũng có thể thoải mái dẹp yên loạn Tây Nam, không ngờ thực lực của đám tà giáo này lại vượt qua sự dự liệu của triều đình, bọn chúng không những cắt đứt đường vận lương còn bày mưu đem bảy vạn quân chủ lực ở Lương thành bao vây tiêu diệt, Ông Viễn Thanh phó soái cũng tự vẫn tại Lương Thành.
Đại quân triều đình bại trận liền vội vã rút binh, hiện tại phản quân thậm chí còn dẫn quân trực chỉ kinh thành, rêu rao rằng chỉ trong một năm sẽ tiêu diệt Hàn thị, Tiêu Hàn vì chỉ huy bất lợi bị triều đình nhốt vào đại lao, xuất quân đổi tướng khiến cho toàn quân rối loạn, thất bại liên tiếp.
Triều đình dự trù điều lương không ngờ Đông Bắc lại gặp đại hạn, nạn châu chấu hoành hành, cũng bởi vì trước kia số liệu lương thảo dược địa phương phủ nha báo cáo lên so với thực tế lại kém xa quá nhiều, khiến cho lương thảo không thể cung ứng kịp cho đại quân, nhân dân bị thiên tai cũng không thể cứu chẩn, huynh đệ Mao Nguyên Phong, Mao Nguyên Nguyệt ở Tây Nam lại muốn tăng thêm mười vạn quân, vốn triều đình đang có chiến sự tăng quân cũng không sao bất quá lương thực khan hiếm không kiếm đâu ra quân lương, mấy đại lương khố ở Giang Nam nhất thời không thể điều động, hoặc là có kẻ quấy nhiễu khiến cho quân tâm của Đông Bắc quân tan rã thiếu chút nữa làm phản, cuối cùng một nửa Đông Bắc quân đào ngũ, lẫn vào nạn dân nam hạ.
Tình huống hiện tại hoàng thượng cùng thái hậu cũng bất chấp chuyện cân bằng binh quyền, lệnh Lý thái sư điều Giang Nam quân xuất chiến do đệ làm chủ soái nhanh chóng mang binh đi bình định Tây Nam, hắc hắc, lần này ta cũng thành phó soái, đệ nhìn xem, khải giáp này của ta là do hoàng thượng ban tặng, đệ cũng có một bộ a.
- Không thể tưởng tượng được, chỉ là một đám giặc ngu xuẩn ở Tây Nam cũng có thể làm ra phong ba lớn như thế.
Lý Cáp bỏ thánh chỉ xuống, bĩu môi nói:
- Hoàng đế ban khải giáp cho chúng ta cũng chẳng có ý tốt gì, ta thà mặc giáp do Nguyệt Nhi làm còn thoải mái hơn a, nếu không phải gia gia đang ở kinh thành thì ta cũng không thèm làm cái chức chủ soái này, hừ lúc cần thì mới tặng khải giáp khiến chúng ta dốc sức, con mịa nó quả là lòng dạ giả dối.
Nhị cữu cũng cười nói:
- Hoàng gia là vậy, được chim quên ná, được cá quên nơm, có mới nới cũ, từ trước đến này đều như vậy, phụ thân ngươi cũng nhờ ta nhắn tới ngươi, lúc tây chinh cũng nên cẩn thận, đừng liều mạng, Giang Nam quân đều là người của phụ thân cùng gia gia ngươi, đều là tinh binh, vì thế trận chiến này ngươi phải đánh thật đẹp, nếu trận này thắng thì địa vị của Lý gia ta ở Đại Hạ quốc sẽ càng thêm kiên cố.
Lý Cáp nói:
- Cữu cữu yên tâm, đám giặc cỏ Tây Nam hại dân hại nước kia ta còn chưa để vào mắt.
- Đúng rồi, Lý lão đệ, nếu muội muội của ta hỏi đệ một chuyện muốn đệ đáp ứng thì ngươi ngàn vạn lần chớ đồng ý, trên đường ta đã bị nó làm khổ đến hết biện pháp, chỉ đành nói với nó đệ là chủ soái nếu đệ đồng ý thì ta cũng đồng ý.
Lê Bố nói.
Lý Cáp sửng sốt, nhớ tới vừa nãy những lời Lê Anh nói với hắn tức thì vỗ trán nói:
- Sao huynhkhông nói sớm, ta đã sớm đáp ứng rồi.
- A?
Lúc này đến lượt Lê Bố choáng váng.
Lý Cáp lắc đầu:
- Việc này huynh đi nói với nàng đi, đó là muội muội của huynh, chắc hẳn sẽ không quá khó a.
- Mụ của ta ơi, đệ nghĩ rằng nó sẽ nghe lời ta sao?
Lê Bố vẻ mặt đau khổ thở dài.
Thương nghị một hồi, sau đó liền quyết định ngày mai chỉnh đốn và sắp đặt, ngày mốt xuất phát đến Hỗ Dương, cùng quân chủ lực hội tụ, vốn Lý Cáp thập phần không tình nguyện vừa gặp chúng nữ đã phải rời đi, ngay cả thời gian thân thiết cũng không có nhưng nghĩ đến phản quân có thể Bắc thượng rồi uy hiếp kinh thành mà ở đó có gia gia và đại ca, đành không thể không đi.
Lê Bố cùng nhị cữu đi rồi, Phong Liễu Tam mới đứng dậy cầm một đống hồ sơ đưa tới trước mặt Lý Cáp nói:
- Nhị công tử, những thứ này là sổ ghi chép dân cư, nhà cửa cùng ruộng vườn, đây là tình hình kinh doanh của ngài ở Hỗ Dương, Diên Đông phủ cùng các châu ở Giang Nam.
Lý Cáp tùy úy lật vài trang liếc mắt một cái rồi khép lại nói:
- Ta cũng lười xem những thứ này, chỉ cần ngươi nói lại là được rồi, bất quá không cần xem ta cũng có thể thấy được, Đàm Bình Trấn mấy tháng ngắn ngủi đã có thể thành thế này, chẳng những dựng lên tiểu thành, dân cư cũng đông lên gấp bội, các ngành nghề đa dạng, việc này không thể không kể đến công của Phong tiên sinh ngài a.
Nói xong nhìn lên kim phiến trên tay Phong Liễu Tam:
- Kim phiến dùng thuận tay không? Chờ ta tây chinh về sẽ đến Hỗ Dương làm cho ngươi hai ba cái dùng, lần này mặt trên của Đông Cung đồ là do ngươi chọn.
Phong Liễu Tam nghe đến câu cuối mặt không khỏi xấu hổ, vội ho khan vài tiếng nói:
- Một cái đã đủ rồi, Nhị công tử khỏi cần lo lắng a…. chuyện kia cũng là do dân chạy nạn nhiều nên mới có thể thuê được dân công với giá rẻ, vốn dĩ ta còn muốn thuê nhiều hơn nhưng vì Đông Bắc đại họa, Tây Nam lại đang tiến hành chiến sự, nơi nơi đều cần lương thảo, khiến cho giá lương thảo tăng vùn vụt, thậm chí có nơi có tiền không mua được lương thực, chúng ta hiện tại phải nuôi nhiều ngươi như vậy, lương thực cùng lắm chỉ có thể chống đỡ được ba bốn tháng, ta vì vậy không dám nhận thêm nhân công để mở rộng Đàm Bình trấn. Đúng rồi, Nhị công tử, ngân lượng ngươi để cho ta đã dùng hết hơn nữa ta còn tự ý bán đi mấy cửa hàng nhỏ ở Tây Nam thành.
Lý Cáp khoát tay nói:
- Không có việc gì, về điểm này không sao, ta đã nói với ngươi hiện tại ta tây chinh, mọi chuyện ở Đàm Bình trấn đều giao cả cho ngươi, thành nhất định phải xây, hiện tại quy mô như vậy chưa đủ, lương thực ngươi cứ mua cho dù có đem của cải của ta bán hết cũng không sao, dù sao cũng đều do mình làm ra, nếu không đủ tiền ta sẽ hỏi mượn Nhị cữu cùng phụ thân, bọn họ giàu hơn ta không biết bao nhiêu lần, mục tiêu của chúng ta là tranh thủ thời gian đem Đàm Bình trấn kiến tạo như đại thành ở Hỗ Dương, sau đó sẽ thành lập Đàm Bình phủ, Ừ, địa giới chung quanh khuếch trương ra, bằng hai lần Hỗ Dương là được rồi.
Phong Liễu Tam nghe thấy vậy liền sửng sốt, hắn vốn nghĩ ý định của mình đã to gan lớn mật rồi, không ngờ dã tâm của Lý Cáp còn lớn hơn, đem một chỗ chó ỉa như thế này kiến tạo tương đương với Giang Nam đệ nhất đại thành, quả thực là không thể tưởng tượng.
- Nhị công tử, không phải Phong mỗ coi thường nhưng việc này dường như khả năng không lớn a, đầu tiên vấn đề lương thực quả thật rất khó khăn,hiện tại đa số đại thương nắm giữ lương thực ở Giang Nam đều không bán, chỉ sợ có bạc cũng không mua nổi, không có lương thực làm sao có thể nuôi nhiều nạn dân?
Lý Cáp khép hờ mắt cười nói:
- Phong tiên sinh, ngươi nghĩ vẫn chỉ là tình huống như năm đó ở Nạp Lan gia, ngươi ngẫm lại đi, ta có thân phận gì?
- Thân phận…
Phong Liễu Tam ngưng thần trầm tư, kim phiến theo bản năng mở ra, trên mặt quạt tấm xuân cung đồ trông thập phần sống động.
Lý Cáp hớp trà, dựa vào eo thon của Thiên Thiên nhấc chân lên, Hương Hương hiểu ý liền ngồi bên cạnh giúp hắn xoa bóp.
Lý Cáp thoải mái rên khẽ một tiếng, tiếp tục nói:
- Chúng ta mua được, hơn nữa còn có thể mua với giá thấp, muốn bán hay không cũng không phải là do bọn thương nhân kia định đoạt.
Phong Liễu Tam giật mình nói:
- Chúng ta… chúng ta ép mua ép bán sao?
- Không, không, không.
Lý Cáp nói liền một lúc ba từ không, vẻ mặt tựa như hò ly cười nói:
- Đương nhiên là bọn hắn tự nguyện, ép mua ép bán chẳng phải không khác gì đám thổ phỉ sao, ngươi xem chúng ta giống thế sao?
Phong Liễu Tam trong lòng thầm phỉ nhổ, ngươi nói không phải thổ phỉ ác bá, nhưng so với thổ phỉ ác bá còn độc ác hơn a. Nhưng ngoài miệng liền nói:
- Vậy làm sao thì bọn họ mới có thể tư nguyện bán lương thực với giá thấp?
Lý Cáp nói:
- Hiểu chi dĩ lễ, động chi dĩ tình, kỳ chi dĩ lợi, tái uy chi dĩ thế.
- Xin lắng tai nghe.
- Đầu tiên chúng ta đang giúp nạn dân, đó là việc vì nước, muốn bọn hắn giúp đó là coi trọng bọn chúng, chỉ cần bọn chúng bán lương thực cho chúng ta với giá thấp, sau đó bọn chúng sẽ được nhận một bảng hiệu do tự tay hoàng đế viết “Vì nước vì dân”. Đám thương nhân này mặc dù hám lợi nhưng cũng rất coi trọng mặt mũi, loại vinh dự này nhất định sẽ khiến bọn chúng cảm động không thôi.
Phong Liễu Tam nghi ngờ nói :
- Nhưng hoàng thượng như thế nào mới có thể giúp chúng ta viết bảng hiệu này?
Lý Cáp cười:
- Đơn giản là vì chúng ta đang giúp hắn a, ngươi ngẫm lại đi triều đình vốn không có tinh lực để để ý đến đám nạn dân này, nếu cứ mặc như vậy sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, chúng ta nhận đám nạn dân này giúp chúng có miếng ăn, việc làm, việc này không phải đã giúp bọn họ một cái đại ân sao? Hắn không cần bỏ tiền bỏ sức, chỉ cần tùy tiện viết vài ba chữ liền có thể vừa có thanh danh tốt vừa giải quyết vấn đề nạn dân, chuyện tốt như vậy sao mà hắn không làm chứ? Hơn nữa ta sẽ nhờ cha ta làm một mớ chính sách kiểu giảm đến miễn hai năm thuế. Còn ta sẽ miến thuế mười năm cho bọn chúng, cứ như vậy thể nào chẳng có người nguyện bán.
Phong Liễu Tam nghĩ nghĩ nói:
- Nếu như có người không chịu bán thì sao?
Lý Cáp cười hai tiếng, sau đó bỗng nhiên nghiêm mặt, trầm giọng nói:
- Nếu là như vậy thì ngươi hãy âm thầm thu mua một ít nạn dân hoặc khất cái đến kho của những tên không chịu bán, làm nháo sự, ta sẽ hướng phụ thân xin hắn lệnh xuống nha môn xin giúp đỡ, lúc đó chỉ cần đám quan sai đến nói “ai nha, nạn dân này chúng ta cũng không có biện pháp, triều đình đánh giặc đang cần lương thảo gấp, chúng ta cũng không có cách nào phát lương cho nạn dân, cũng không thể trấn áp bằng không sẽ dẫn đến dân biến, hay là các ngươi tự lo liệu đi” Hắc hắc cứ như vậy không tin bọn hắn không chịu bán.
Phong Liễu Tam nghe xong không khỏi gật gật đầu:
- Nhị công tử quả là cao minh, bất quá như thế chẳng phải chúng ta đắc tội bọn họ sao?
- Đắc tội?
Lý Cáp cười nói:
- Ai là quan ai là thương a? Là ai sợ tội? Phong tiên sinh, ngươi không phải không nghĩ được mà là không nghĩ tới, nếu ta cho ngươi toàn quyền phụ trách thì ngươi cũng đừng lên lấy thân phận mình đi thi hành mà hãy đo góc độ, dùng thân phận của ta để hành động, ta tin tưởng bằng tài trí của ngươi sẽ không có gì làm khó được, hy vọng sau khi ta tây chinh về Đàm Bình trấn sẽ đem lại sự kinh hỉ cho ta.
- Nhị công tử yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ toàn tâm toàn lực.
Tuyên Hòa năm hai mươi tám, tháng mười một, Vũ Uy hầu Lý Cáp vâng mệnh làm Bình Tây đại tướng quân, Lê Bố làm phó soái, suất lĩnh mười một vạn quân tinh nhuệ Giang Nam, hai mươi vạn đại quân hướng về Tây Nam bình định.
Lần này xuất chinh tâm tình của Lý Cáp so với lần trước bắc phạt tốt hơn rất nhiều, trong quân cũng có hai nữ tử, người thứ nhất tự nhiên là muội muội Lê Anh của Lê Bố, tiểu nha đầu lần này đã được thỏa ước nguyện mặc giáp cầm thương cưỡi ngựa sa trường, người còn lại là thị nữ Hương Hương của Lý Cáp, Lý đại chủ soái của chúng ta cho rằng đối phó với đám tà giáo Tây Nam này Hương Hương chắc chắn sẽ có biện pháp, đương nhiên cũng một phần nhỏ là vì tiểu hồ yêu có thể giúp hắn bớt tịch mịch trên đường hành quân, càng có thể trợ giúp hắn luyện công bảo trì thể lực, bất quá chúng nữ trong nhà cùng Lê Bố đều nghĩ rằng chủ yếu là cái lý do thứ hai.
Đại binh của triều đình sau khi nghe người lần này làm chủ soái là Hổ uy tướng quân Lý Cáp tức thì sĩ khí tăng vọt.
Trung tuần tháng giêng năm Vĩnh Đức, Lý Cáp lệnh mười năm vạn đại quân chủ lực tấn công vài căn cứ lương thảo chủ lực của quân Tây Nam, còn mình thì mang một ngàn năm trăm kỵ binh Hổ Uy quân tấn công thủ lĩnh của phản quân Thiên Gia giáo chủ A Mạc Hách Địch.
Vốn kế sách rất đơn giản cũng mạo hiểm cực kỳ, nhưng với thực lực Lý Cáp thì lại là chuyện khác.
Lý Cáp khi Bắc phạt lập lên uy danh vô cùng lớn, bách chiến bách thắng không gì cản được đã sớm ăn sâu vào lòng người, phản quân Tây Nam cũng biết. Nghe tin hắn dẫn quân, phản quân chưa đụng độ quân Lý Cáp đã ngừng bắc tiến, đóng quân tại thành Cung Kính tỉnh Dương Bình, khắp nơi bố trí phòng ngự, vì sợ hãi mà phải làm vậy hay không thì chỉ sợ có mỗi A Mạc Hách Địch biết.
Tháng hai, gió đông miên man, Tây Nam bước vào thời kì lạnh nhất trong năm, phản quân dần lâm vào sợ hãi là quân đội hùng hậu hộ tống quần áo ấm, trang bị vũ khí và lương thảo đã bị đại quân triều đình toàn diệt.
Trong trận mưa lớn, thành Cung Kính chào đón một trận tiếng vó ngựa, vô số hắc giáp kỵ binh xuất hiện ngoài thành.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook