Hoàn Khố Đệ Tử
-
Chương 191: Đám cưới (Thượng)
Lý Cáp bộ dạng mờ mịt:
- Là ba người giang hồ a, Ngưu Đại nói ba cái tên kia gây sự trên đường, còn dám ra tay tập kích bọn họ. Khi ra tay khó tránh thu tay không kịp cộng thêm ba người kia không tự lượng sức. Tỷ tỷ cũng biết, Tam Ngưu không biết nặng nhẹ nên ra tay đánh chết ba người kia.
Vừa nói vừa kinh ngạc hỏi:
- Tỷ tỷ hỏi chuyện này làm gì?
Vân Lâm giơ đầu ngón tay dí vào đầu đệ đệ trách mắng:
- Đừng đánh trống lảng lừa gạt ta, chiêu của đệ ta lạ gì.
Lý Cáp trừng mắt nhìn:
- Chiêu gì?
Vân Lâm niết mũi hắn nói:
- Đệ từ nhỏ hư hỏng, có chiêu trò gì mà ta không biết? Hiện tại nhất định đệ đang nghĩ, không thể nói, không thể nói. Đánh chết cũng không thể nhận, đúng không? Ta hỏi đệ, đệ có biết bọn Ngưu Đại đánh chết là ai không?
Lý Cáp bị tỷ tỷ nắm mũi, ngũ quan nhăn nhúm lại, hừ hừ mà nói:
- Ngưu Đại bọn họ nói không rõ, đệ nào biết đâu, bất quá đệ đã để cho Lý Đông đi thăm dò rồi, sau khi tra được thật thân phận cho người nhà của bọn họ đưa chút bạc là ...
- Có phải cảm thấy tỷ tỷ của đệ rất dễ lừa gạt? Đưa chút bạc? Một chút bạc là có thể mua tính mạng sao?
Ngón tay nhỏ nhắn của Vân Lâm dời chỗ cắm lên mặt Lý Cáp.
- Đó là chuyện bất đắc dĩ a, ai bảo bọn họ chọc Tam Ngưu trước... Ô oa! Tỷ tỷ, đau a!
- Đệ dám nói đệ không biết thân phận ba người chết?
Vân Lâm nhéo mặt Lý Cáp
- Không biết thân phận bọn họ đệ sẽ phái người chặn miệng những vị khách đứng xem sao?
Lý Cáp còn giảo biện:
- Ta nào có. . . Ô oa!
- Ngươi còn nói không có?
Vân Lâm bấm mạnh:
- Tiểu tử thối, tiểu tử đần, bịa chuyện cũng không biết bịa cho ra chuyện, dám bảo những khách nhân kia bảo người ta là 'mỗ nhân phì', còn đến từ Tây Hải, cõi đời này có Tây Hải sao? Tiểu tử thối, có phải là chủ tâm để tỷ tỷ đối nghịch với sư phụ ta không?
Lý Cáp thầm mắng to. Lý Đông thằng ngốc này, bảo hắn bịa tên giả, hắn trực tiếp đảo ngược tên "Phí nhân kiếm" lại. Bảo hắn bịa chỗ, Bắc Hải, Nam Hải không dùng lại dùng tới Tây Hải mà Lý Cáp tùy ý nói, thật là hại khổ hắn rồi.
- Ách, cái này, tỷ tỷ a, Tây Hải cũng có, Đại Hạ Quốc đi thẳng về phía tây, là có thể thấy một vùng biển, đó chính là Tây Hải.
Lý Cáp nịnh nói, cái thế giới này chắc cũng tròn mà. Dù sao cũng vô bằng vô chứng, chết không nhận là được rồi.
Vân Lâm nheo mắt lại nhìn đệ đệ, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của hắn:
- Đệ thật đúng là heo chết không sợ nước nóng, chết không nhận?
Lý Cáp nheo mắt, theo bản năng muốn rụt cổ lại.
- Tỷ tỷ a, đệ là thật không biết... Ai nha!
Vân Lâm nhéo tai đệ đệ mà nói:
- Tiểu tử thối, gan lớn quá nha, sư huynh đệ của Liên tỷ cũng dám giết!
- Đệ oan uổng a tỷ tỷ ~!
Lý Cáp vẻ mặt vô tội thêm thống khổ.
- Ba!
Vân Lâm ném một chuôi kiếm bị chặt đứt lên bàn đá:
- Đệ vẫn nói xạo? Đây là sư phụ ta Hoa bà bà nhặt ngoài cửa Bạch môn tửu lâu Tây Môn nhai, đệ còn gì muốn nói?
Lý Cáp nhìn đoạn chuôi kiếm trên bàn, không khỏi thấp giọng nói:
- Một đoạn kiếm gãy cùng chuôi mà thôi, không thể nói ra cái gì.
Vân Lâm lật chuôi kiếm lại, phía trên rõ ràng khắc một chữ "Linh" to, góc phải bên dưới còn ba chữ "Phí nhân kiếm".
Hắn, Lý Đông cái tên ngu ngốc, không quét dọn hiện trường sao? Lý Cáp trong lòng mắng to Lý Đông làm việc vớ vẩn, ánh mắt kinh ngạc nhìn cái chuôi kiếm, bắt đầu tự định đối sách. Hắn không sợ Đông Hải Linh Uyên các, bọn họ nếu muốn tìm hắn báo thù, hắn đang cầu mà không được. Nhưng hắn sợ tỷ tỷ, sợ tỷ tỷ tức giận.
- Sao hắn lại là sư huynh tỷ tỷ?
Lý Cáp bỗng nhiên kinh hô:
- Hắn tới Hỗ Dương sao không tới nhà chúng ta? Sao lại đánh nhau trên đường với Tam Ngưu chứ? Kháo, bị đánh chết cũng phải báo tên trước chứ!
- Đệ đừng đóng kịch. Nói! Có phải đệ cố ý sai sử bọn Ngưu Đại đi giết hại Phí sư huynh hay không?
Vân Lâm nhìn chằm chằm đệ đệ.
Lý Cáp vẻ mặt đưa đám, đúng bộ dạng tiểu tức phụ điển hình:
- Tỷ tỷ, tỷ nói đệ là loại người này sao? Đệ thật sự không biết thân phận của bọn họ, Tam Ngưu nói với đệ, thời điểm bọn họ đi tuần ba người kia đột nhiên nhảy ra, nói ba xạo chưa xong đã động thủ, mà nhiều chiêu trí mạng. Bọn họ tự nhiên hạ thủ cũng nặng chút, không nghĩ tới ba người này công phu không tệ, nhưng không kiên nhẫn đánh như vậy, không được mấy chiêu đã chết rồi. Này... Sai ở ba người kia, Tam Ngưu nhiều nhất là bạo lực quá độ. Chẳng lẽ tỷ tỷ còn muốn cầm ba đầu trâu bọn chúng đi Đông Hải tạ tội sao?
Vân Lâm lắc đầu thở dài:
- Đệ đệ a, đệ đệ của ta. Đệ muốn ta phải nói thế nào đây? Ta đã sớm đã nói, đệ là đệ đệ ta, tương lai vẫn chỉ là có thể là ta...
Tay nắm tai Lý Cáp nới lỏng ra. Nhẹ khẽ vuốt vuốt lỗ tai của hắn, ôn nhu nói:
- Đệ làm gì sai, ta sẽ nói đệ, mắng đệ, trách cứ đệ, nhưng cuối cùng vẫn ở bên đệ a! Nhưng mà đệ... Đệ có nghĩ cho đệ đệ không? Lần trước Doãn sư huynh còn không biết sống hay chết, hiện tại lại ở Hỗ Dương giết Phí sư huynh, đệ bảo tỷ làm sao đối mặt sư môn? Hoa bà bà mặc dù mặt ngoài không nói, nhưng trong lòng người...
Lý Cáp ánh mắt run lên:
- Lão dám bất kính với tỷ, đệ một chưởng giết chết lão khọm ấy.
- Đệ...
Vân Lâm nhướng mày, không vui nói:
- Đệ đánh giết trên chiến trường, đó là kiến công lập nghiệp. Nhưng ở thời bình, đệ không thể khoan dung khiêm nhượng một chút sao? Không thể nhân từ một chút sao? Động một chút là giết người. Mọi vấn đề đều giải quyết bằng bạo lực, đệ bây giờ quyền cao chức trọng có bản lãnh rồi, người khác không làm gì được đệ, nhưng sau này thì sao? Thân nhân bằng hữu thì sao? Hậu nhân thì sao? Đệ đừng nói với ta Phí sư huynh không phải là đệ giết hay Doãn sư huynh còn sống. Bọn Ngưu Đại là thủ hạ của đệ, tác phong học từ đệ, Doãn sư huynh còn sống được sao?
Lý Cáp nhẹ nhàng nắm tay tỷ tỷ, chậm rãi nói:
- Tỷ tỷ, đệ làm như vậy, chính là suy nghĩ cho mọi người. Nhân từ với địch nhân chính là tàn nhẫn với bản thân. Thế giới này vốn nhược nhục cường thực, không phải là ta giết người khác thì là người khác giết ta. Ta nhân từ với bọn họ, chính là để lại tai hoạ ngầm với bản thân. Tựa như tiền triều, luôn khiêm nhường khoan dung với láng giềng, kết quả như thế nào đây? Cuối cùng nội ưu ngoại hoạn, bị Hàn gia thay thế.
- Tỷ tỷ. Lý gia chúng ta bây giờ nhìn tựa như quyền khuynh quốc, nhưng cây to đón gió, người muốn đối phó chúng ta nhiều vô kể, nếu khi cần cứng rắn không cứng rắn, đợi đến ngày nào đó cây đổ khỉ tan, khi đó mọi người mặc sức đánh chó rơi xuống nước rồi.
Vân Lâm cau mày bĩu môi nói:
- Ngụy biện nói nhảm, chẳng lẽ phụ thân, đại ca cùng gia gia dạy đệ những thứ này?
Lý Cáp cười cười:
- Đệ ít đọc sách, không hiểu đạo lý lớn gì, những thứ này là từ sinh tử ngộ ra.
Vân Lâm nhẹ gõ đầu hắn một cái, sẵng giọng:
- Biết ít đọc sách, có thời gian rãnh rỗi nên xem thánh nhân chi đạo, học thêm chút lấy đức phục người.
Lý Cáp nói:
- Lấy đức phục người đó là thành lập trên cơ sở cường thế uy hiếp, cũng chính là một bên cầm lấy gậy uy hiếp, một bên cho chút tiểu ân huệ, bản chất giống nhau. Hừ hừ, nếu là không có thực lực, còn nói cái gì lấy đức phục người, không phải là bị người ta tiêu diệt hết, thì cũng bị người ta lợi dụng làm thành tấm chắn cho.
- Được rồi được rồi, ta nói không lại đệ, một mình đệ tự giải quyết cho tốt, ta chỉ là không hi vọng đệ đệ của ta biến thành một ác ma chỉ biết là giết người.
Lý Cáp nhìn chăm chú vào tỷ tỷ, nhẹ giọng nói:
- Tỷ tỷ, dù đệ giết cả thiên hạ cũng vẫn là đệ của tỷ, đệ không quan tâm người ta nhìn thế nào, cũng không quan trọng đời sau nói thế nào.
Vân Lâm khẽ vuốt ve gương mặt đệ đệ, gật đầu ôn nhu nói:
- Dù ai nói gì, dù đệ làm gì, đệ vẫn mãi là đệ đệ yêu thương nhất của tỷ.
Lý Cáp biết tỷ tỷ đã tha thứ mình, hoặc là nói, nàng tới giờ sẽ không trách mình, tỷ tỷ, dù sao cũng là tỷ tỷ a!
- Tỷ tỷ, sư huynh phế nhân kiếm...
Vân Lâm khẽ thở dài một cái:
- Qua một thời gian, ta sẽ đích thân trở về Đông Hải giải thích với các sư phụ sư bá.
Lý Cáp hai mắt trợn tròn:
- Không được, giải thích cái gì, sao lại phải giải thích với họ?
Vân Lâm giận đệ đệ một cái:
- Đệ cho rằng ai cũng như đệ sao?
- Không được, dù sao tỷ tỷ không thể đi Đông Hải. Ít nhất... Ít nhất không thể chính mình đi, muốn đi, cũng phải đệ đi cùng!
- Đệ đi?
Vân Lâm lắc đầu:
- Đệ đi thì trời mới biết chuyện gì xảy ra!
- Ta mặc kệ, tỷ tỷ cũng biết tính của đệ , mơ tưởng bỏ đệ lại mà đi một mình!
- Được rồi, được rồi, ta biết rồi, chuyện này sau này hãy nói, đệ đi xem Phi nhi sao rồi. Nàng tới Hỗ Dương những ngày qua, đệ nói xem đệ đến thăm nàng được mấy lần?
Ba ngày sau, dưới các liệu pháp chữa trị của y thần, bệnh tình Tịnh Cơ cùng Linh Nhi đã chuyển biến tốt, Tịnh Cơ thậm chí đã có thể tản bộ, Hương Hương hỗ trợ linh lực là có thể ăn uống rồi.
Lý Cáp nhịn không được bắt đầu thúc giục, hắn chuẩn bị tổ chức hôn lễ kinh điển nhất lịch sử Đại Hạ, cơ mà hắn tính len lén tiến hành giấu cha mẹ.
Lý Cáp uống trà Hương Hương rót, liếc Lý Đông trước mặt, chậm rãi nói:
- Lần này cho ngươi an bài người đi đón Vương Hàm cùng Vô Tình, đừng gây phiền toái gì cho ta nữa.
Lý Đông vội nói:
- Nhị công tử yên tâm, tiểu nhân bảo đảm, tuyệt đối vạn vô nhất thất, nhất định đúng hạn đem Vương tiểu thư cùng Công Tôn đại tiểu thư đến Hỗ Dương.
- Ừ.
Lý Cáp nhàn nhạt gật gật đầu.
Vừa nhấp một ngụm, phát hiện Lý Đông còn đứng trước mặt, nói:
- Ngươi vẫn đứng đây làm cái gì?
- Cái này... Nhị công tử, lần trước ngài bảo tiểu nhân giám thị Ma Môn chủ quân cùng một đám người, cũng an bài bọn họ cùng người chính đạo tàn sát...
- Nga, đúng rồi, giang hồ hiện tại thế nào?
Lý Đông nói:
- Tiểu nhân theo như Nhị công tử phân phó, vẫn để cho hai phe chém giết lẫn nhau, nhưng mà sau lại Ma Môn chủ quân đột nhiên biến mất không biết tung tích, người của chúng ta nhiều mặt điều tra vậy tìm không được chỗ của cô ta, bất quá những người khác của Ma Môn còn đang du đấu cùng người chính đạo. Cho đến một thời gian ngắn trước...
- Ừ? Lúc đó thì sao?
Lý Cáp chân mày chau lên.
- Một thời gian trước, Ma Môn chủ quân biến mất kia lại xuất hiện.
Lý Cáp cười lạnh:
- Có phải luyện thành thần công gì đó rồi xuất quan à?
Lý Đông nói:
- Nhị công tử quả nhiên liệu sự như thần, Ma Môn chủ quân này, đúng là ma công đại thành rồi.
- Rất lợi hại phải không?
- Đúng vậy, Ma Môn chủ quân này, không biết tu luyện đạo gì mà tự thiến mình đi, rồi sửa loạn ma công tâm pháp kiểu gì đó lại luyện thành võ công cao cường. Sau khi hắn tái xuất giang hồ, chúng ta từng phái ra ba tên cao thủ nhất lưu đi vây công hắn, ba người liên thủ cũng không thể đả thương hắn chút nào, thậm chí suýt nữa bỏ mạng tay hắn.
- Tự thiến chính mình? Ta kháo, tự cung a! Tiểu tử này đúng là bị ép đến cùng rồi.
Lý Cáp ngồi thẳng dậy, rất hứng thú.
- Ma Môn chủ quân tái xuất giang hồ liền đại khai sát giới, mang theo người Ma Môn phản công người chính đạo, giết cho người chánh đạo bàng hoàng, người người bất an. Người Ma Môn hiện tại xưng mình là tân Ma Môn, muốn nhất thống giang hồ, đánh bại mấy chính đạo chưởng môn, sau khi diệt mấy đạo môn chính phái liền lấy cho mình một cái tên.
- Tự xưng? Tên gì?
Lý Cáp hỏi xong, cầm chén trà Hương Hương mới rót nhấp một ngụm
- Đông Phương Bất Bại!
Lý Đông nói.
PHỐC! ——
Một ngụm trà phun đầy mặt và cổ Lý Đông
- Khụ, khụ, Đông... Đông Phương Bất Bại?
Lý Cáp bị sặc nước đến ho khan. Thanh Thanh vội móc khăn tay ra lau cho hắn, ôn nhu hỏi:
- Chủ nhân, ngài không sao chứ?
Lý Đông cũng là kinh ngạc:
- Nhị công tử, có cái gì không ổn sao?
Lý Cáp nén cười, nói:
- Đông Phương Bất Bại, thật không bại sao?
Nhớ lại tiểu thuyết kiếp trước đọc, vị Đông Phương Bất Bại kia cũng tự cung để luyện tuyệt thế võ công, không lẽ kẻ tự cung mà thành công đều thích dùng tên này?
Lý Đông trả lời:
- Hắn tái xuất giang hồ đã chiến với người chính đạo lớn nhỏ bốn mươi bảy trận, không bại trận nào, trong võ lâm hiện nay đã có thể tính là bất bại.
Lý Cáp vuốt vuốt chiếc nhẫn màu đen đeo trên ngón trỏ, đột nhiên hỏi:
- So với Mạch sư phụ thì sao?
- Tiểu nhân phái ba cao thủ Lý gia, võ nghệ không dưới Mạch sư phụ!
Lý Đông cẩn thận trả lời.
Lý Cáp biết hắn nói không sai, sau khi đi một chuyến kinh thành mới biết được, Hỗ Dương Lý gia bát đại cung phụng thật ra chỉ để cho thiên hạ thấy thôi, cao thủ chân chính là những người ẩn trong bóng tối, thậm chí không có tên tuổi trên giang hồ, họ giống như đại nội thị vệ chuyên hoạt động trong bóng tối, còn có thể là tử sĩ chuyên nghiệp.
Những người này là người ngoài giang hồ, được các cao thủ thế gia và hoàng gia bồi dưỡng từ nhỏ, vì thế trên Bài Hành bảng võ lâm không thể thấy được tên họ. Nếu những cao thủ bí ẩn đó vào giang hồ thì sợ rằng thập đại cao thủ phải đổi lại tên hết rồi.
Bất quá như vậy cũng không phải là đám người Mạch Đông Khoan võ công không được, danh hiệu cao thủ của họ cũng không phải vô căn cứ, tính ra thì võ công không kém mấy đại nội cao thủ kia chút nào.
- Tam Ngưu liên thủ, có phần thắng không?
Lý Cáp lại hỏi.
Lý Đông do dự một chút rồi nói:
- Tam Ngưu võ nghệ mỗi người một phong cách, với ánh mắt của tiểu nhân chưa nhìn ra được.
- Nếu là bát đại cung phụng liên thủ?
Lý Đông lần này không do dự:
- Thứ cho tiểu nhân lớn mật suy đoán, sợ rằng thắng là Đông Phương Bất Bại. Theo tin tức có thể tin hồi báo. Hắn xông Thiếu Lâm Thất Thập Nhị Nhân Kim Cương trận chỉ dùng thời gian nửa nén hương. Thiếu Lâm phương trượng tới một chọi một, thậm chí không thể tiếp quá mười chiêu.
Lý Cáp chậm rãi nói:
- Ta đây thì sao?
- A?
Lý Đông sửng sốt.
- Theo ý ngươi, Đông Phương Bất Bại kia so với ta lợi hại hơn không ?
- Nhị công tử nói đùa, ngài thần công cái thế, dũng mãnh vô song, há Đông Phương Bất Bại kia có thể so sánh. Hắn bất bại, cũng chỉ là đối với mấy võ sĩ nhị lưu trên giang hồ thôi. Ở trước mặt Nhị công tử bất quá chỉ là con cọp giấy, không chịu nổi một kích.
Lý Đông vội vàng nói.
Lý Cáp nở nụ cười:
- Đã nhiều năm như vậy sao công phu vuốt mông ngựa của ngươi không tiến bộ chút nào vậy?
- Tiểu nhân…
- Được rồi, ta đại khái đã biết Đông Phương Bất Bại kia có bao nhiêu thực lực.
Lý Cáp khoát tay áo.
- Hắn hiện tại đã tự cung, chắc không còn muốn tìm ma nữ nữa chứ ?
- Theo lý thuyết hẳn là vậy, bất quá... Sự thật là hắn tái xuất liền vung tay xuất thủ như vậy có thẻ phân nửa là để tìm kiếm ma nữ.
Lý Cáp khẽ nhíu mày:
- Vẫn còn muốn tìm?
- Nhị công tử. Nếu muốn diệt trừ Đông Phương Bất Bại kia đi cần nhiều cao thủ hơn. Với quyền Nhị công tử trao thì tiểu nhân không thể điều động đủ cao thủ Lý gia. Có nên nói với lão gia...
- Nói cho cha ta biết?
Lý Cáp kinh sợ cắt ngang.
- Không cần thiết!
Lý Đông cúi đầu nói:
- Đúng rồi, tiểu nhân thiếu chút quên mất, chỉ cần Nhị công tử điều động quân đội là có thể một lần quăng lưới bắt sạch Đông Phương Bất Bại và Ma Môn.
- Điều quân quân đội? Đối phó cái tên bất nam bất nữ cần gì điều động quân đội.
Lý Cáp cười nhạt nói.
Lý Đông không hiểu nói:
- Ý Nhị công tử là…
Lý Cáp không nói gì, tay nhẹ nhàng vuốt ve trên tấm lưng trắng muốt của Thanh Thanh, híp mắt tựa hồ đang suy nghĩ cái gì. Lý Đông và Thanh Thanh không dám phát ra tiếng động, bọn họ biết vị Hỗ Dương Nhị công tử này nhất định đang suy nghĩ cách đối phó người rồi.
Một lát sau, Thanh Thanh thấy Lý Cáp nâng mí mắt lên, khẽ mỉm cười, tiểu thị nữ biết nụ cười này ý nghĩa là có người gặp xui xẻo rồi.
- Ta bất kể ngươi dùng phương pháp gì, tóm lại, để cho Đông Phương Bất Bại kia cùng người của Ma môn cho là ma nữ ở Đông Hải Linh Uyên các.
Lý Cáp nói thêm một câu:
- Mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì để họ tin tưởng không nghi ngờ.
Thơi gian này mới có tang hoàng đế, tân hoàng mới lên ngôi, chiến sự Tây Nam nổ ra, với Ma Môn thế lực hoạn quan không đếm xỉa đến, cho dù nó nhảy nhót thế nào, Lý Cáp nhân cơ hội này mượn đao giết người.
- Vâng!
Lý Đông tự nhiên hiểu được dụng ý khi Lý Cáp bảo hắn làm vậy.
- Ừ, đừng để tỷ tỷ ta biết, điều này không cần ta dạy cho ngươi chứ?
Lý Cáp nói.
- Tiểu nhân hiểu!
- Đi xuống đi, sớm đón Vương Hàm và Vô Tình đến, đưa các nàng an toàn đến Hỗ Dương đã rồi hẵng tính chuyện khác.
Lý Cáp nói.
XXXXXXXXXXXXXXX
Lô Châu Vương gia.
- Đại tiểu thư, Hồng Tam công tử lại tới cầu hôn rồi.
Quản gia đứng trước của khuê phòng Vương Hàm nói.
- Ta không phải đã sớm cự tuyệt sao?
Thanh âm Vương Hàm từ trong truyền ra, bình thản không gợn sóng.
Quản gia nói:
- Nhưng Hồng Tam công tử chưa từ bỏ ý định, hiện tại Nhị lão gia đang tiếp chuyện.
- Nhị bá!
Thanh âmVương Hàm vẫn là không có thay đổi gì, thản nhiên nói:
- Hắn muốn gả ta cho Hồng gia sao?
Quản gia do dự một chút rồi nói:
- Bất quá, Nguyên công tử và Tiêu công tử cũng đang bàn chuyện với Trương gia, Lô gia, thật giống như...
Vương Nguyên cùng Vương Tiêu là hai vị biểu ca của Vương Hàm.
Vương Hàm cười lạnh:
- Làm sao? Bọn họ còn muốn cắt ta thành hai khối chia cho hai nhà sao?
Kể từ khi nàng từ Hỗ Dương trở về, liền phân tiền tài rồi giải tán những người giang hồ kia đi, cũng bắt đầu phân sản nghiệp cho thúc bá đường huynh, tất cả là vì nàng đã đồng ý với Lý Cáp gả vào Lý gia rồi.
Nhưng khiến nàng không ngờ tới là những thúc bá đường huynh này chính sự thì không làm được, tranh đoạt gia sản thì hung hơn ai, nàng trong cơn tức giận buông tay mặc kệ cho bọn hắn tranh giành. Bọn hắn căn bản là lũ sâu mọt, ngoài phong hoa tuyết nguyệt ra thì không hiểu gì, bị ít thế gia Thượng Hải châu chèn ép khiến việc làm ăn của Vương gia nhanh chóng sụp đổ, Vương gia dần trở thành phú hộ nhị lưu ở Thượng Hải châu.
Vương Hàm không muốn đem chuyện Lý Cáp muốn kết hôn với mình nói cho người khác biết, trong mắt nàng thì mình gả cho Lý Cáp chỉ là giao dịch để bỏ qua cho Vương gia và lưu lại tính mạng cho Vương Phong mà thôi. Vương gia mặc dù mà phú hào một phương nhưng so với Lý gia – thế gia số một số hai Đại Hạ thì còn cách xa lắm. Vương Hàm cũng không tin Lý Cáp có thể cưới hỏi nàng đàng hoàng.
Nhưng Vương Hàm mặc dù không còn là nữ cường nhân nắm trong tay Vương gia, nhưng vẫn là đệ nhất tài nữ Thượng Hải châu nổi tiếng xa gần, những nhóm đại hộ rối rít tới cầu hôn, thậm chí có lúc một ngày có vài nhà mang sính lễ tới cửa. Vương Hàm tự nhiên là nhất nhất cự tuyệt, nhưng nhóm thúc bá đường huynh nàng được bọn họ cho chút chỗ tốt liền đồng ý dẫn mỗi, muốn bán nàng giá tốt, điều này khiến nàng hoàn toàn chết tâm với những thân nhân này, nàng cũng muốn sớm đến Lý gia một chút, còn đến đó có bị khi dễ hay không không quan tâm đến nữa rồi.
Quản gia vẫn đứng ở ngoàikhuê phòng Vương Hàm
- Đại tiểu thư, Hồng gia ngày nay thế lớn, giống như có lui tới với đại nhân vật trên giang hồ, trên quan trường cũng có hậu thuẫn, lão nô sợ Nhị gia...
- Hồng Tam kia có bản lĩnh đem ta mang về, vậy thì mang đi.
Vương Hàm vẫn nhàn nhạt nói, tựa hồ không chút nóng nảy.
- Vương đại tiểu thư quả nhiên có cá tính, không hổ là đệ nhất tài nữ Thượng Hải châu, ha ha, bổn công tử thích, rất thích!
Quản gia còn muốn tay cái gì, Hồng Tam công tử kia mang theo một đám thủ hạ cùng Nhị bá Vương Hàm - Vương Thông đi vào tiểu viện u tĩnh của Vương gia đại tiểu thư.
Hồng Tam khuôn mặt thư sinh, thoạt nhìn có mấy phần tuấn tú, nhưng mà chỉ cần nhìn sắc mặt tái nhợt bước chân không vững là biết hạng công tử tử ca trói gà không chặt tửu sắc quá độ.
- Hàm nhi, còn không mau ra bái kiến Hồng Tam công tử? Vương Thông đối diện cửa phòng hô.
- Hồng công tử muốn cưới Vương Hàm?
Vương Hàm ở bên trong phòng nói.
Hồng Tam công tử cười nói:
- Đúng vậy, bổn công tử thật sự là muốn cưới Vương đại tiểu thư làm vợ, không biết Vương đại tiểu thư cho là đầu tháng sau cưới có tốt không?
Ngữ khí thể hiện chắc chắn Vương Hàm đã đồng ý.
- Hồng công tử chắc chắn Vương Hàm đồng ý cưới công tử?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook