Hoàn Khố Đệ Tử
Chương 181: Y thần

Lý Cáp đã trở về Hỗ Dương được ba ngày nhưng bệnh tình của Linh Nhi vẫn chưa thuyên giảm. Hồ Xuân Phong đáng thương bị đưa đến chuồng heo thật. Hắn phải ăn nằm cùng mấy con heo nái cho đến khi nào tìm ra cách chữa trị thì thôi. Còn xui xẻo sau mười ngày hắn không nghĩ ra được thì đúng là bị băm nhỏ cho heo ăn.

Lúc này, Lý Cáp đang ở trong phòng của Nhu Cơ chăm cho nàng ăn cháo. Vốn Nhu Cơ không ăn được bất kỳ thứ gì vì khi đồ ăn vừa vào bụng là nàng ói ra sạch sẽ nhưng may có Hương Hương dùng yêu lực giúp nàng hấp thụ thức ăn, vất vả lắm nàng mới đem một chén cháo nuốt trôi. Nhưng sau khi ăn xong thì Nhu Cơ lại chảy mồ hôi đầm đìa, nhìn nàng như vừa mới phải chịu một loại cực hình thật khiến người ta hoài nghi một chén cháo kia được không đủ bù mất.

Nhìn Nhu Cơ mệt mỏi thiếp đi, Lý Cáp mới từ từ đứng dậy mang theo Hương Hương ra khỏi phòng.

- Chờ chút đã!

Thiên Tú từ trong nhà chạy ra, Phong di cũng kinh ngạc theo sau.

Lý Cáp dừng bước không thèm quay lại mà hỏi thẳng:

- Chuyện gì?

Một lát sau không nghe tiếng trả lời Lý Cáp mới quay đầu nhìn lại. Thiên Tú lúc này cắn chặt môi dưới, hai mắt thanh tú nhìn hắn chằm chằm.

Thiên Tú không chút lùi bước trước Lý Cáp, nàng mở miệng nói:

- Ngươi muốn biết tại sao Đạt Na lại như vậy không?

Hai mắt Lý Cáp híp lại nói:

- Ở đây chỉ có Nhu Cơ không có Đạt Na nào hết.

Thiên Tú cũng không thèm cùng hắn dông dài, nàng nhắc lại câu vừa rồi, ý cảnh cáo nồng nặc:

- Ngươi muốn biết tại sao Đạt Na lại như vậy không?

Lý Cáp tiến lên một bước bỗng nhiên dang hai tay ôm thật chặt Thiên Tú vào lòng. Hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng mặt nàng rồi nói:

- A Tú, nàng nên rõ ràng thân phận của mình cũng như thân phận của ta.

- Công chúa!

Phong di thở dài một tiếng muốn tiến lên khuyên can thì bị Hương Hương ngăn lại.

Phong di không biết tại sao nhưng chân khí của nàng mỗi khi đối diện thị nữ kỳ lạ kia của Lý Cáp lại bị chế trụ gắt gao. Nàng cũng hiểu được thực lực nữ tử với sắc đẹp không tồn tại chốn nhân gian này xa xa vượt qua nàng.

Thiên Tú bị Lý Cáp ôm chặt trong lòng khiến cho bộ ngực đầy đặn ép chặt cơ ngực rắn chắc của hắn, lại cảm nhận hơi thở nóng bỏng của Lý Cáp phả lên mặt mình, mùi vị nam tử mạnh mẽ xông vào mũi… Lúc này Thiên Tú làm sao mà bình tĩnh được nữa, cơ thể mềm nhũn ra, ngay cả hơi thở cũng trở nên dồn dập. Khuôn mặt nàng nhanh chóng đỏ ửng nhưng hai mắt thủy chung vẫn quật cường đối chọi với Lý Cáp.

- Ngươi muốn biết tại sao Đạt Na lại như vậy không?

Thiên Tú vẫn cố chấp nói lại.

Lý Cáp khẽ dùng sức xiết chặt vòng tay, miệng hắn lúc này cũng gần chạm vào môi Thiên Tú. Hắn trầm trầm nói:

- A Tú muốn chọc giận ta sao? Nàng phải biết rằng hậu quả chọc giận ta thì chính tộc nhân của nàng phải gánh lấy.

Thiên Tú bị ôm đến ngạt thở nhưng nghe được những lời này nàng cố sống cố chết hét lên:

- Ngươi nếu muốn thì đem Đạt Na và ta giết ngay đi, đem chúng ta cùng tộc nhân một lần giết hết! 

Lý Cáp bị nàng quát thì ngẩn cả người, bất giác buông tay ra.

Nhưng rất nhanh hắn phản ứng lại:

- Nàng đang uy hiếp ta sao?

- Ta chỉ muốn ngươi biết chuyện gì đang xảy ra thôi.

Thiên Tú vẫn nhìn thẳng vào Lý Cáp.

- Nàng muốn cho ta biết điều gì?

Lý Cáp không nhịn được nữa liền hỏi.

Thiên Tú nhẹ nhàng tránh khỏi ngực Lý Cáp. Nàng từ từ đi vào hành lang rồi nhìn hoa cỏ trong vườn, nhẹ giọng nói:

- Nàng đã rời khỏi thảo nguyên rất lâu.

- Đừng lảm nhảm nữa.

Thiên Tú quay đầu nhìn hắn:

- Đạt Na là con gái của thảo nguyên, trên người nàng là khí tức của thảo nguyên. Khi nàng rời xa khỏi nó tựa như cá rời khỏi nước, như cây lìa cành. Không có căn nguyên, không có linh hồn. Tính mạng nàng dần dần rời xa giống như xác sống rồi sẽ từ từ chết đi.

Lý Cáp bĩu môi trả lời:

- Nàng nói văn vẻ quá ta ứ hiểu. Nói thẳng ra nàng bị bệnh là do ta mang nàng rời khỏi thảo nguyên, bây giờ mang nàng trở về thì nàng sẽ lại sinh long hoạt hổ?

- Chính là như vậy. Ngươi đã không tìm ra được cách cứu nàng thì hãy mang nàng về nhà. Nhà của nàng chính là thảo nguyên xanh biếc, sông suối mát trong.

Thiên Tú chậm rãi nói.

- Nàng muốn đồng cỏ ta trồng cho nàng một đồng cỏ thật lớn, đảm bảo không thấy đầu đuôi, đảm bảo nhái giống hệt bản gốc. Nàng muốn sông suối ta đào cho nàng vài dòng, đảm bảo đến hạt cát trong đó cũng giống… Ta cho nàng biết, ai cũng đừng mong nàng rời khỏi ta!

Thiên Tú lắc đầu:

- Không nhái giống nguyên bản được đâu thằng cạn não bìu to ạ. Quê hương thảo nguyên của chúng ta chính là gốc rễ của linh hồn. Đạt Na trở lại thảo nguyên mới có thể hồi phục. Nếu ngươi muốn nàng chết đi thì cứ giữ nàng ở lại, để cho mấy tên thần y kia cố gắng trong vô vọng đi.

- À.

Lý Cáp cười lạnh một tiếng.

- Gốc rễ của linh hồn hử? A Tú, ta nói lại lần nữa ta không thích những lời đó. Trong nhà của ta chỉ có Nhu Cơ, không có ai là Đạt Na hết. Ta không cần biết nguyên nhân nàng vì sao bị bệnh, ta chỉ cần biết ta nhất định sẽ cứu được nàng. Nàng thuộc về ta, không ai có thể mang nàng rời đi, gồm cả ngươi nữa. Ngươi nhớ đây là lần cuối cùng ta nghe thấy những lời đó, lần sau sẽ nhận được dạy dỗ nên hồn đó. Bây giờ thì về chăm sóc Nhu Cơ đi.

Lý Cáp dứt lời liền đi thẳng một mạch ra cửa.

Hương Hương cũng theo sát phía sau.

- Ngươi bỏ mặc nàng cho Tử Thần sao?

Thiên Tú nhìn theo Lý Cáp nói.

- Tử Thần hả?

Lý Cáp chợt dừng lại.

- Ngươi có thể cứu nàng khỏi tay Tử Thần sao?

- Khà khà…

Lý Cáp không quay đầu lại khẽ cười rồi nói:

- Bọn man di các nàng đúng là ngu muội, làm gì có Tử Thần. Trên thảo nguyên các nàng cần phải được khai hóa hơn nữa. Trên đời này chưởng quản sinh tử là Diêm Vương, nhưng cho dù là Diêm Vương muốn cướp người ta cũng băm hắn cho heo ăn.

Đột nhiên một tiếng sấm vang thật lớn, mới lúc nãy nắng vàng rực rỡ, trời xanh lồng lộng ngay lập tức bị mây mù ầm ầm kéo đến, sấm sét giăng đầy trời.

Lý Cáp ngửa mặt lên trời mắng to:

- Con mẹ ngươi, dám cãi lại cả ta hả?

Vừa dứt lời thì mưa to ầm ầm trút xuống.

Lý Cáp vừa mắng vừa cùng Hương Hương đi ra khỏi tiểu viện.

- Sao ngươi lại muốn chọc giận hắn? Ngươi có chắc hắn sẽ không giết những người Hồ kia sao? Có chắc hắn sẽ không giết ngươi sao?

Phong di nhẹ nhàng đến bên cạnh vỗ vai Thiên Tú hỏi nhỏ.

Thiên Tú quay đầu mỉm cười:

- Ta biết hắn quan tâm đến sinh tử của Đạt Na. Hắn ta mặc dù giết người như nghóe nhưng hắn cũng không giết ta cũng sẽ không giết cả ngươi.

Phong di kinh ngạc hỏi lại:

- Vì sao?

Thiên Tú nhìn những hạt nước mưa bắn tung tóe trên hành lang rồi lẩm bẩm nói:

- Bất luận là ai thì trong tâm hồn cũng đều có sơ hở.

Phong di chỗ hiểu chỗ không nhưng cũng đồng ý:

- Dù sao sau này ngươi cũng đừng chọc vào hắn nữa. Ngươi cũng không phải không biết hắn ta hùng mạnh đến cỡ nào. Ngay cả Hỏa Kỳ Lân cũng phải thuần phục hắn. Ngươi cũng đừng quá tự tin có thể nhìn thấu tâm căn hắn.

……………………….

Ở trong viện của Lý Cáp. Phong Liễu Tam đang ngồi trong sảnh, nước trà đã được Diễm Nhi đổi ba lần.

Nhìn trời bỗng nhiên trở mưa, Phong Liễu Tam không khỏi đứng lên đi đến bên cạnh cửa.

Diễm Nhi thấy vậy mỉm cười nói:

- Phong tiên sinh không cần gấp gáp, chủ tử chúng ta sẽ về sớm thôi.

Nàng vừa dứt lời thì tiếng của Lý Cáp đã vang lên:

- Để cho Phong tiên sinh đợi lâu rồi, thật là có lỗi. 

Ngay sau đó Lý Cáp và Hương Hương liền đi vào trong nhà.

- Không sao, không sao…

Phong Liễu Tam cũng cười rồi hành lễ. Vừa quyết định sẽ tìm Lý Cáp nương tựa đương nhiên hắn phải hiểu lễ số tối thiểu. Người thông minh lúc nào cũng biết thời điểm cần phải tự giác.

Bất quá để cho Phong Liễu Tam kinh ngạc chính là Lý Cáp cùng với thị nữ đi mưa về mà áo quần không dính lấy một giọt nước thậm chí cả hài cũng không bị lấm bẩn. Xem ra vị công tử này cùng thị nữ cũng là loại tuyệt thế cao thủ.

- Chủ nhân, người đã về.

Diễm Nhi chúm chím cười như hoa như ngọc.

- Ừ.

Lý Cáp khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bé nhỏ của nàng. Hiện tại Diễm Nhi càng lúc càng nhu thuận, tài năng càng lúc càng phát triển sẽ rất nhanh có thể vượt qua cả Thiên Thiên.

Cùng nhau ngồi xuống, Thiên Thiên và Diễm Nhi đổi lấy trà mới cho Lý Cáp và Phong Liễu Tam.

Phong Liễu Tam nói:

- Nghe nói nhị công tử đang đi tìm thần y, tiên y.

Lý Cáp gật đầu nói:

- Đúng vậy, Phong Tiên Sinh có thể cho ta biết manh mối để tìm người chăng.

Phong Liễu Tam đặt chén trà trong tay xuống rồi trả lời:

- Tiên y nghe nói ẩn dật trong vùng rừng thiêng nước độc của Vạn Lâm tông, toàn thân lại mang kịch độc, không cách nào ra tay, muốn mời tới sợ rằng không có khả năng. Còn thần y thì cùng ta cũng có chút giao tính.

- A! Tiên sinh có biết hắn nơi nào?

Lý Cáp lập tức phấn chấn.

Phong Liễu Tam lắc đầu:

- Thần y danh xưng Hoắc Kinh Lang, quanh năm bôn tẩu giang hồ. Dấu chân phiêu hốt, tính tình thất thường, rất khó tìm được.

Lý Cáp nghe vậy thì khẽ cau mày nhưng không cắt lời Phong Liễu Tam. 

- Bất quá, thần y có ba cái đủ để lộ hành tung. Thứ nhất là y thuật cao siêu, thứ hai thích du sơn ngoạn thủy, thứ ba thích rượu ngon. Nơi nào có rượu ngon hắn hiển nhiên sẽ đến, sẵn sàng ném ngàn vàng để thưởng thức một chén rượu.

Lý Cáp mắt chợt sáng lên:

- Ý Phong tiên sinh chính là…

- Dùng rượu làm mồi dụ thần y tới. Chỉ cần hắn đến Hỗ Dương thì tại hạ sẽ có cách tìm ra.

Phong Liễu Tam kẽ cúi người đáp lời.

- Rượu sao…

Lý Cáp vuốt vuốt cằm, khỏe miệng nở nụ cười thản nhiên. 
- Không thành vấn đề, chỉ cần thần y kia thích rượu ngon như lời tiên sinh thì ta chắc chắn sẽ có cách đưa hắn đến Hỗ Dương này.

Nhẹ nhàng nhấp ngụm trà, Lý Cáp lại nói tiếp:

- Phong tiên sinh, ta biết ngươi không ưng cây quạt đang dùng lắm cho nên mới cho mời công tượng đặc chế tác một cây quạt mới, đảm bảo tinh sảo uy phong hơn cái kia rất nhiều.

Hương Hương liền vẫy tay một cái đem một cái hộp màu đen đến trước mặt Phong Liễu Tam.

Phong Liễu Tam nhìn cái hộp màu đen rồi do dự nói:

- Cái này…vô công bất thụ lộc.

Hắn còn chưa nói xong thì Lý Cáp vung tay lên chặn lại:

- Phong tiên sinh có thể giúp ta tìm được thần y chính là đã có công lớn. Xin ngài đừng từ chối, nếu không chính là đã coi thường Lý mỗ rồi.

Phong Liễu Tam tất nhiên tự hiểu, Lý Cáp đưa đồ sao hắn dám không nhận, chỉ có thể thuận thế gật đầu nói:

- Phong Liễu Tam đa tạ thịnh tình của công tử.

- Phong tiên sinh cứ tự nhiên mở ra xem một chút.

Lý Cáp cười nói.

- Vâng.

Phong Liễu Tam mở chiếc hộp trên tay ra lập tức cảm nhận được sắc vàng chói lọi. Nằm trong hộp chính là một thanh kim phiến.

- Cái này…

Phong Liễu Tam ngẩng đầu nhìn về phía Lý Cáp. Lý Cáp cũng gật đầu rồi nói:

- Phong tiên sinh thử xem một chút có thuận tay không?

Phong Liễu Tam cầm lấy chiếc quạt làm từ vàng ròng. Hắn cảm giác được độ tinh xảo cũng như sức nặng so với chiếc quạt cũ của hắn phải trội hơn rất nhiều.

“ Cách cách” một tiếng, chiếc quạt được xòe ra. Các cơ quan trong chiết phiến này cùng với cái cũ của hắn cơ hồ cũng giống nhau nhưng lại muốn thuận tay hơn nhiều. có thể thấy công tượng làm nên thiết phiến này tay nghề cũng hẳn siêu phàm trác tuyệt.

Bất quá vừa mở ra chiết phiến, thấy một mảnh hoàng kim tạo thành một cái đồ án, hai mắt hắn bị dọa đến choáng váng. Trên chiết phiến chính là một tấm Xuân cung đồ nổi tiếng Hạ quốc.

- Cái này…cái này…

Phong Liễu Tam cảm giác da đầu của mình cũng phát run như cánh tay của hắn.

Lý Cáp cười càng vui vẻ hơn, đi tới bên cạnh Phong Liễu Tam, vỗ bả vai hắn nói: 

- Phong tiên sinh, chỉ có kim phiến như vậy mới thích hợp thân phận của ngươi. Ngươi yên tâm đi theo ta, không bao lâu, ngươi cùng kim phiến sẽ tỏa sáng chói mắt.

Phong Liễu Tam miễn cưỡng nuốt nước miếng một cái, trừng mắt nhìn mặt sau chiết phiến chính là một chữ “Phong” thật lớn.

Từ nay về sau, "thiết phiến tiên sinh " trên giang hồ sẽ biến mất.

Không lâu sau, một vị "Kim phiến tiên sinh " ở Đại Hạ Quốc ngang trời xuất thế. Vô luận ở giang hồ, triều đình hay là trên chiến trường, hắn ở bên cạnh Hổ Uy Tướng Quân, Vũ Uy hầu bày mưu tính kế, thanh danh truyền khắp Đại Giang nam bắc, vượt qua xa năm đó "thiết phiến tiên sinh " có thể đạt đến.

Bất quá, "Kim phiến tiên sinh " ở trên giang hồ còn có những danh hiệu khác như phong lưu tiên sinh, xuân cung tiên sinh...

Cũng vì hai nguyên nhân, thứ nhất chính là tâm xuân cung đồ to đùng hắn mang kè kè theo người, thứ hai chính là chủ nhân của hắn là Nhị công tử, danh hiệu Giang Nam đệ nhất phong lưu.

……………..

Trong cái nóng mùa hè, tại thủ phủ Thanh Lâm lưỡng tỉnh, thành Hỗ Dương, cử hành một đại hội vô tiền khoáng hậu: so tài rượu ngon.

Chỉ cần đạt được danh hiệu đệ nhất mỹ tửu là có trong tay ngàn lượng hoàng kim. hơn nữa còn được Đại Hạ Võ Uy hậu, Trụ quốc đại Tướng Quân Lý Cáp cùng Thanh Lâm tổng đốc, Bình Nam đại Tướng Quân Lý Tư Hồng cùng trao thưởng bảng hiệu “ Thiên hạ đệ nhất tửu”. Năm chữ vàng này chính là do Lý Cáp sai người mời gia gia của hắn chính là đương kim Thái sư Lý Tiêu viết. 

Phần này vinh quang, có thể nào không làm lòng người động. Các cao thủ cất rượu khắp nơi Đại Hạ Quốc rối rít mang theo tuyệt chiêu của riêng mình tập trung tại Hỗ Dương. Trong đám kia cũng không có thiếu những thế ngoại cao nhân, bọn họ ủ rượu ngon, mặc dù không người biết được, nhưng đàn rượu nào cũng đều tinh khiết làm say lòng người chí cực.

Ngàn lượng hoàng kim tuy mê người nhưng đáng giá hơn hết chính là danh hiệu thiên hạ đệ nhất tửu kia. Đúng như các cao thủ võ công so kè vị thứ của mình trên giang hồ thì các cao thủ nấu rượu cũng khát khao ăn thua như vậy.

Đám người nhà họ Lý uy vọng cực cao cùng vơi quyền thế thông thiên cho nên cuộc thi tài nấu rượu như thế này mọi người vẫn tương đối tin phục.

Trừ cuộc so tài nấu rượu thì vẫn còn một Tửu Thần lôi đài để cho các anh kiệt tranh tài danh hiệu “Tửu Vương”.

Cho nên trong khoảng thời gian này tụ tập đến Hỗ Dương không chỉ có có hương thuần rượu ngon cùng các đại biểu tửu lâu tửu quán, nổi danh cất rượu đại sư, còn có sổ vô tận hảo tửu chi nhân. Thịnh hội như vậy bọn họ há có thể bỏ qua?

Trong lúc nhất thời, Hỗ Dương quả nhiên là nơi người ta tấp nập, vốn là Giang Nam Đại Thành hôm nay lại càng phi thường náo nhiệt, thậm chí vượt qua cả kinh thành lúc cử hành "Vạn hoa hội".

Lúc này, ở trên giang hồ "Vạn lợi tam ma " đã vô cùng có danh tiếng. Ngưu Đại, Ngưu Nhị, Ngưu Tam Ba huynh đệ đang nghênh ngang tiêu sái trên đường phố Hỗ Dương hơi có phần chật chội. Mặc dù trên đường người đi đường rất nhiều, nhưng bên người Tam Ngưu vẫn có vẻ cực kỳ rộng rãi. Không nói bọn họ cao thủ võ học, vóc người cường tráng chỉ riêng đại đao dài cỡ 1m8 dắt ngang hông đã dọa cho không ít người dám tới gần, thậm chí liệc trộn một cái cũng không dám.

Bất quá đại đao cũng như bội kiếm cũng chỉ là vật trang trí, thứ vũ khí duy nhất bọn họ bestchoice chính là nắm đấm man lực mà bọn họ am hiểu nhất.

Người hâm mộ rượu ngon tự nhiên không thể thiếu đi bọn giang hồ đao kiếm. Người giang hồ nhiều, ân oán gút mắt dĩ nhiên là nhiều, ân oán gút mắt nhiều, tranh đấu gây chuyện tự nhiên không thể thiếu, tranh đấu gây chuyện càng nhiều, trị an tựu loạn , đây cũng điều Lý Cáp quan tâm.

Ở Hỗ Dương nhà hắn muốn làm loạn thì phải trả giá thật lớn.

Cho nên, Lý Cáp để cho Tam Ngưu chịu trách nhiệm tuần tra đường phố Hỗ Dương. Ba người này ngoại trừ gặp phải tuyệt thế cao thủ ra thì không ai có thể làm họ nhường nhịn nửa phân.

Mà những tuyệt thế những cao thủ... Hoặc là đang vì triều đình cống hiến, hoặc là ẩn cư không ra, giống như cha bọn Tam Ngưu chết đi đều là không dễ dàng đặt chân ra giang hồ phồn hoa.

Cho nên lần đầu tổ chức thiên hạ đệ nhất tửu đại tài này, bọn giang hồ hiệp khách cũng chỉ có thể kẹp đuôi đã uống rượu, vừa nhìn thấy Tam Ngưu xuất hiện bọn họ liền vội vàng trở về chỗ ở khách sạn nghỉ ngơi. Bởi vì đã có vài người nhàm chán trên đường lắc lư nhìn mỹ nữ mà bị Tam Ngưu kiếm cớ sửa chữa. Có mấy cái thằng quỷ thêm dầu thêm mỡ đặt điều, cộng thêm trên người bọn họ có bằng chứng bị đánh, đại gia Tam Ngưu liền thẳng tay đàn áp không thương tiếc. Từ đó danh tiếng nhóm bảo an này đã tăng đến cực điểm.

Dĩ nhiên, rượu vào càng kích thích con người ta hào sảng. Cá biệt mấy tên giang hồ cho mình là đệ nhất liền đi tìm ngay bọn Tam Ngưu so đấu…

Trên đường đột nhiên xuất hiện ba người chắn ngang, người đi đường vội vàng tản ra đem hai bên người vây ở giữa.

Tam Ngưu cơ hồ đồng thời dừng bước, hai tay khoanh trước ngực, nhìn ba người đối diện.

Ngưu Đại nói:

- Chúng nó muốn gây chuyện hay sao?

Ngưu Nhị nói:

- Tám mươi phần trăm.

Ngưu Tam nói: 

- Chắc cú rồi.

Một thiếu niên hiệp khách thoạt nhìn rất phong độ, lưng đeo trường kiếm nhảy ra nói chuyện:

- Tại hạ Đông Hải Phí Nhân Ma, nghe nói Hỗ Dương ‘ vạn lợi tam ma ’ thân thủ bất phàm, võ công bá đạo không thèm để võ lâm đồng đạo trong mắt, đặc biệt tới lãnh giáo mấy chiêu.

Đao khách bên trái cũng tiến lên một bước:

- Tại hạ là Lãng nhân Lỗ Tiến.

Đại hán bên phải cũng không chậm trễ, lớn tiếng nói:

- Tại hạ Cầm lang nhân Triển Mặc.

Ngưu Đại gật đầu: 

- Quả nhiên là gây chuyện.

Ba cái thân ảnh khổng lồ cơ hồ đồng thời nhào tới, một người tìm một đối thủ so chiêu. Người đi đường xem náo nhiệt chỉ cảm thấy nội kình gió vù vù, Tam Ngưu từng chiêu từng thức thấy vậy thanh thanh sở sở, nhưng ba tên giang hồ khách khiêu chiến lại không pháp tránh thoát một chiêu, thậm chí ngay cả đao kiếm cũng không có công phu rút ra, bị bức phải liên tiếp lui về phía sau.

Tam Ngưu đồng thời ngưng tấn công quát lớn: 

- Rút đao! ( rút kiếm! ) 

Ba giang hồ khách sửng sốt một chút rồi vội vàng đem bội kiếm bên hông rút ra, đem trường đao trên lưng tháo xuống, chỉ mới trải qua mấy chiêu giao thủ, bọn họ đã thở hồng hộc, liền biết rõ Tam Ngưu "Cậy mạnh " đáng sợ. Ba tên bắt đầu hối hận, hôm nay khiêu chiến căn bản là tự rước lấy nhục.

Bất quá ba người này còn chưa lường được đối thủ của họ có bao nhiêu đáng sợ. Tam Ngưu bị người giang hồ gọi là “Tam ma” mà không phải là “Tam hiệp” thì hiển nhiên có nguyên nhân đặc thù.

Ba tên giang hồ vừa mới cầm vũ khí thì một tiếng gầm lớn đập vào tai. Ba thân ảnh to lớn đồng thời lao về phía họ.

Ba tên giang hồ trong lúc bối rối chỉ có thể miễn cưỡng tiếp chiêu, sau đó một tiếng sấm sét vang lên, ba người mang theo máu tươi bay ngược ra sau. Vũ khí của bọn hắn đồng thời bị Tam Ngưu đấm nát tan tành,

Triển Mặc và Lỗ Tiến hai tay ôm bụng, mắt trợn trừng nằm co quắp trên mặt đất, nhất thời không gượng dậy nổi. Máu cùng nước miếng không ngừng trào ra.

Phí Nhân Mưu hiển nhiên có võ công cao hơn hai người còn lại. Hắn vừa chạm đất liền lập tức bật người lên, nhảy lên mái hiên của một tửu lâu bên cạnh sau đó nhanh chóng móc ra một viên đan dược cho vào miệng.

Thuốc vừa vào miệng, Phí Nhân Mâu liền chắp hai tay trước ngực, vẻ mặt thống khổ, sau đó một làn khói tím theo đỉnh đầu bốc lên.

- Tên kia làm gì vậy?

Ngưu Tam kinh ngạc nhìn Phí Nhân Mâu đứng trên mái hiên.

Ngưu Nhị nói:

- Chẳng lẽ là gọi hội?

Ngưu Đại lắc đầu: 

- Có thể là phải biến thân.

Ngưu Tam hưng phấn nói: 

- Biến thân là tốt rồi. Con mẹ nó hi vọng bọn này mạnh thêm chút xíu, thật lâu rồi còn chưa đánh nhau đã tay. Lão tử muốn bóp nát trứng tụi nó.

Tam Ngưu kể từ khi làm Vạn Lợi tiêu cục tiêu đầu về sau, quả nhiên đã quét ngang giang hồ, đánh cho người giang hồ cùng các nơi cường đạo giặc cướp chỉ cần đi đường thấy trâu là tự giác sợ. Mà bọn họ theo kinh nghiệm thực chiến gia tăng, võ công càng ngày càng mạnh, đã dần dần hiểu được cách đánh lấy mạnh chế yếu lấy trường chế đoản, không chừa thủ đoạn nào đem địch nhân đánh gục. Thậm chí ngay cả trước kia có thể cùng bọn họ đánh không phân cao thấp Mạch Đông Khoan mấy người, hôm nay cũng không dám so tài với họ nữa.

Đang Tam Ngưu đang chờ Phí Nhân Mâu "Biến thân " sau đó xuống cùng bọn họ đánh một trận nhưng vạn vạn không ngờ tới tên đó lại hướng bọn họ ôm quyền:

- Tại hạ Đông Hải Phí Nhân Mâu, người cùng một nhà…

- Cùng cái con mẹ mày! Lắm lời!

Ngưu Đại vừa nghe tên này mở mồm tựu phát hỏa nhấc chân đá Lỗ Tiến đang nằm trên mặt đất văng lên mái hiên.

Phí Nhân Mâu né không kịp bị Lỗ Tiến đập vào người. Chỉ kịp hét thảm một tiếng rồi cả hai người ôm nhau lao vào tầng hai tửu lâu.

Ngưu Tam, Ngưu Nhị thấy thế lắc đầu liên tục:

- Làm sao đối thủ cứ mãi yếu như vậy chứ, thật không có ý nghĩa.

Ngưu Đại phủi tay, hướng về hai tên kia trên tửu lâu đi đến:

- Hai người các ngươi xem chừng tên còn lại, đừng để hắn trốn.

Người đi đường thấy bọn khổng lồ đi đến liền rối rít né tránh như gặp ôn thần.

Ngưu Đại bước chân lên lầu vang vọng, dọa cho thực khách, tiểu nhị cùng trưởng quỹ sợ đến run người.

Ngưu Đại cũng không nhìn những người khác, trực tiếp đi tới bên cạnh Phí Nhân Mâu và Lỗ Tiến.

Hai người kia tuy bị gãy xương nhưng cũng không có nguy đến tính mạng. Bất quá lúc này chật vật vô cùng, toàn thân đau nhức đến co quắp.

Ngưu Đại cúi người nhìn hai tên kia một chút rồi gắt lên:

- Thật con mẹ nó vô dụng! 

Hắn trực tiếp xách hai tên đi tới bên cửa sổ rồi gọi với xuống Ngưu Tam, Ngưu Nhị phía dưới: 

- Tiếp lấy này.

Hai thân thể bị thẳng tay ném xuống đất mang một đám bụi lẫn máu cuộn lên, dọa người phía dưới một trận kinh hô.

Ngưu Nhị, Ngưu Tam sững sờ nhìn về phía đại ca trên lầu.

Ngưu Đại mắng to:

- Bọn mày bị ngu hả? Không nghe tao nói tiếp lấy hay sao? Con mẹ nó, phát này có người chết bị chủ nhân mắng tao nói hai bọn mày làm.

Ngưu Nhị chỉ vào Triển Mặc trên vai mình rồi nói: 

- Ta khiêng một cái rồi thì làm sao mà đỡ được?

Ngưu Đại nhìn về phía Ngưu Tam.

Ngưu Tam nói: 

- Ngươi một mạch ném cả hai thằng xuống thì đỡ bằng mắt hả?

Ngưu Đại hét lớn:

- Con mẹ nó! Mày không đỡ nổi lấy một đứa hả?

Ngưu Tam lời lẽ hùng hồn đáp:

- Ai mà biết anh muốn đỡ lấy thằng nào?

- Đéo đỡ được! Tao không hiểu sao lại có hai thằng em đầu bò như chúng mày.

Ngưu Đại vỗ đầu một cái rồi trực tiếp từ tầng hai nhảy xuống đất. Mỗi tay xách một thằng đã tắt thở đi thẳng về phủ Tổng đốc. Ngưu Nhị và Ngưu Tam đi sát phía sau.

Rất nhanh đường phố Hỗ Dương lại khôi phục vẻ nhộn nhịp, trừ bãi máu bên đường và tửu lâu bị phá nát ra thì phảng phất cái gì cũng chưa từng phát sinh.

Lầu hai của tửu lâu tường vẫn lủng một lỗ, bàn ghế chén đĩa bị đập nát tan tành dọa cho đám người bên trong sợ run rẩy, tuy vậy lúc đó cũng không có nhiều người lắm. Sự việc vừa kết thúc lại có lũ lượt người kéo vào trong quán gọi thức ăn. Mọi người lại rôn rả bàn luận câu chuyện vừa xảy ra, hệt như những việc oanh động kia chẳng liên quan gì đến mình hết.

Ở trong ngõ sâu lúc này có hai tửu khách một già một trẻ.

Lão giả tóc trắng râu đen, các nếp nhăn sâu hoắm hằn trên mặt nhưng cước bộ người này lại rất nhanh thật khó làm người ta nhìn ra tuổi tác. Còn bên cạnh chính là một bé gái tầm 11-12 tuổi/ Mặc dù y phục chỉ là vải bố tầm thường nhưng không thể che dấu sự khả ái, thông minh của cô bé.

- Tại sao lúc nãy người không cứu hai tên kia?

Nữ hài đột nhiên cất tiếng hỏi nhưng thanh âm không có nửa phần cung kính.

Lão giả nhẹ nhàng châm rượu rồi thản nhiên nói:

- Tại sao ta phải cứu chúng?

- Bọn họ bị trọng thương lại ở ngay trước mắt, không lẽ người là thầy thuốc mà không có tấm lòng của phụ mẫu ư? Đó là hai mạng người đó nha.

Nữ hài nhìn chằm chặp vào lão giả. 

Lão giả hớp một ngụm rượu rồi chép chép cái miệng:

- Ta không cứu người chết.

- Lúc bọn họ bị ném đi còn chưa chết, người thừa biết điều đó.

Lông mày thanh mảnh của cô bé nhăn lại một khúc.

Lão giả khẽ liếc qua một cái rồi ném củ lạc vào miệng nhai sột sột, đáp:

- Ta là đại phu không phải đại hiệp.

Nữ hài bĩu môi:

- Thì ra Y Thần cũng chỉ là tiểu quỷ nhát gan.

Lão giả nhẹ nhàng nâng ly rượu lên lại nhấp ngụm nữa, tựa như không thèm để ý đến lời châm chọc kia. Ông ta nhàn nhạt lên tiếng:

- Làm một chuyện quá sức bản thân là phải trả giá rất nhiều. Trả giá nhiều đến mức không thể chịu nổi. Thiên hạ gọi ta là Y Thần nhưng kỳ thật ta không phải thần, cũng có chuyện không thể làm được.

Nữ hài quay đầu đi, nhìn bức tường bị đụng thủng: 

- Hỗ Dương quan sai cũng khát máu thành tính như Hổ Uy tướng quân.

Lão giả nhấp một ngụm rượu vừa gắp củ lạc, nói: 

- Dường như ngươi có thành kiến với Hổ Uy tướng quân? Cô bé như ngươi không phải đang ở cái tuổi sùng bái anh hùng sao? Hắn chính là đệ nhất anh hùng Đại Hạ quốc này đó nha.

Nữ hài vừa nhìn về phía lão giả: 

- Anh hùng? Trong mắt đại phu không phải chỉ có hai loại người, loại có bệnh và loại khỏe mạnh sao? Cái tên Hổ Uy Tướng Quân nghe nói ở thảo nguyên ngay cả lão nhân, phụ nữ cùng trẻ nít cũng hạ lệnh tru diệt. Một tên đồ tể như vậy coi là anh hùng được sao? Trong mắt ta hắn không phải anh hùng.

Nàng nói xong hai mắt chánh khí nghiêm nghị, phảng phất nàng mới là lão giả, mà lão giả lại là một đứa trẻ vị thành niên.

Lão giả nhàn nhạt cười cười, chép chép cái miệng, tiếng nhai lạc vang lên giòn tan.

- Người cười cái gì? 

Nữ hài hỏi.

- Nếu như Hổ Uy Tướng Quân ngã bệnh rồi hắn mời ngươi đi xem bệnh, ngươi chịu không? 

Lão giả hỏi ngược lại.

Nữ hài sửng sốt một chút, nói:

- Tại sao lại phải xem bệnh?

- Trong mắt đại phu, không phải là chỉ có người khỏe mạnh và bệnh nhân sao? Như vậy hắn bị bệnh, cũng là bệnh nhân, ngươi tại sao lại không đi xem bệnh cho hắn?

- Ta…thà không đi xem bệnh cho hắn còn hơn để hắn sau này đi giết người.

Nữ hài ngang ngược đáp.

- Ha ha. 

Lão giả vừa nở nụ cười, cầm lấy chén muốn uống rượu, lại phát hiện chén đã cạn, lắc lắc bầu rượu bên cạnh cũng đã không còn giọt nào.

Thấy lão giả giơ tay lên chuẩn bị gọi tiểu nhị thì nữ hài quẹt miệng dỗi:

- Không cho uống, người phải nói cho xong đã.

- Nói? Nói cái gì?

- Ta làm sao mà biết người muốn nói cái gì?

Nữ hài nhìn lão giả: 

- Ta cảm thấy người không đồng ý lời ta nói…người phải nói ra lý do của mình.

Lão giả lắc đầu, ăn hai củ lạc rồi mới nói: 

- Ta hỏi ngươi, nếu như một tên ma đầu thích giết như lời của ngươi cho ngươi đi chữa trị hắn, ngươi chữa hay không?

- Dĩ nhiên không chữa. Ta không phải vừa mới vừa nói qua sao. 

Nữ hài nói.

Lão giả nhìn nữ hài: 

- Nếu như ngươi không đáp ứng, hắn vẫn giết người. Hắn để cho thủ hạ mỗi ngày giết một trăm người, một ngàn người, đến khi nào ngươi đáp ứng mới thôi, ngươi làm sao bây giờ? Có đáp ứng hay không?

- Cái này...

Nữ hài ngây ngẩn cả người.

Lão giả giơ tay lên gọi tiểu nhị, lão muốn một bầu rượu nữa. Thẳng đến lúc tiểu nhị mang rượu lên thì thiếu nữ vẫn còn cau mày khổ tư.

Cứu tên ma đầu kia vậy sau này hắn sẽ giết rất nhiều người. Không cứu thì hắn lập tức giết rất nhiều người.

- Ta…ta sẽ bắt hắn cam kết sau này không được giết người nữa thì mới cứu hắn.

Rốt cục nữ hài cũng đưa ra câu trả lời của mình.

- Làm sao ngươi chắc được hắn sẽ giữ lời?

Lão giả hỏi ngược lại.

- Ta...

- Không phải trong mắt đại phu chỉ có người khỏe mạnh và bệnh nhân hay sao?

- Ta... Ta cũng không phải là đại phu... 

Nữ hài nhỏ giọng nói thầm, thanh âm nhỏ đến mức đoán chừng ngay cả mình cũng nghe không rõ:

- Ít nhất bây giờ cũng chưa phải.

- Nhóc con này, trên đời này có rất nhiều chuyện không hề đơn giản như bề ngoài ngươi chứng kiến. Quan binh cũng không phải đại diện cho chính nghĩa, kẻ cướp cũng không hẳn là tàn ác. Nhiều việc nhìn thì có vẻ xấu nhưng không hẳn như vậy. Người giết người không hắn là bọn hắn muốn giết người. Người không thể nào phân ra tốt xấu rạch ròi đơn giản như vậy được. Làm đại phu cũng không phải chỉ là xem bệnh mà cần phải có tấm lòng nhân ái.

Lão giả dùng lời lẽ sâu sắc chỉ ra cho cô bé đạo lý.

Nữ hài cúi đầu không nói gì, ánh mắt mơ hồ nhìn vào đĩa lạc bóc vỏ nham nhở.

Lão giả tiếp tục nói: 

- Ngươi có biết người Hồ lúc xâm lược phương Nam đã giết bao nhiêu người không? Ngươi biết trong những người này có bao nhiêu trẻ con, bao nhiêu lão nhân, bao nhiêu thiếu phụ không? Ngươi biết bọn họ chết thảm thiết như thế nào không? 

Nữ hài ngẩng đầu lên, mắt tràn đầy mê mang.

Lão giả thở dài: 

- Nếu như không có một người như Hổ Uy Tướng Quân thì người Hồ sẽ tiếp tục xâm nhập phía nam, có thêm vô số người vô tội gặp bi ai. Người như hắn ở quê nhà chính là anh hùng vô địch. Nhưng ở trên thảo nguyên. Ở trong tim người Hồ hắn chính là ma đầu khát máu bại hoại giết người không chớp mắt. Còn chính những kẻ cướp bóc giết chóc phương Nam là anh hùng chân chính. Chiến tranh vốn là tàn khốc. Mọi việc không có cái gì là đúng sai tuyệt đối hết.

Nữ hài kinh ngạc nói: 

- Hổ Uy Tướng Quân kia rốt cuộc là anh hùng, hay là ác ma?

Lão giả tự rót lấy một chén rồi uống cạn sạch:

- Trong tim một số người là anh hùng, trong tim một số khác thì lại là ác ma.

- Trong tim người thì sao?

Nữ hài tò mò hỏi.

- Tim ta hả?

Lão già mỉm cười:

- Một tên tửu quỷ.

"... " nữ hài không nói gì.

Lúc này, kẻ bị Y Thần gọi là tửu quỷ, Lý Cáp đang nổi lôi đình trong phủ.

- Ta nói các ngươi thế nào hả? Nói bao nhiêu lần hả? Sao cứ động một cái là giết người bên đường? Đéo đỡ được! Các ngươi lại mèo khen mèo dài đuôi? Mỗi lần đi ra ngoài tuần tra cũng muốn mang về cho lão tử mấy cái xác! Hù mấy tên cất rượu chạy hết thì sao bây giờ? Cho dù có hù dọa bọn hắn cũng không sao nhưng vạn nhất nếu là Y Thần nhát gan chạy mất thì sao?

Lý Cáp nổi giận đùng đùng hai tay gõ đầu bọn Tam Ngưu bôm bốp. Trước mặt của hắn, chính là hai cái thi thể rưỡi, đúng là một tên còn thoi thóp tùy thời cũng có thể thăng thiên.

Ngưu Đại ủy khuất mà nói: 

- Đều do lão Nhị lão Tam quá đần, đần đến đéo đỡ được.

Lý Cáp quát: 

- Vậy ngươi ném bọn chúng từ trên lầu xuống thì khôn hả? Người vẫn bị các ngươi đánh nửa chết! Các ngươi muốn đánh người. Muốn giết người thì đến chỗ không người mà làm ta không ý kiến! Nhưng là các ngươi hiên ngang bên đường giết người? Làm vậy chính là bọn đồ tể giết người như ngóe.

Ngưu Tam thấp giọng nói thầm: 

- Giết ngóe còn khó hơn.

- Ba!

Đầu của hắn lập tức bị Lý Cáp đập cho một phát:

- Ta trước tiên đem tên đầu trâu ngươi làm thịt!

Tam Ngưu cúi đầu không dám nói tiếp nữa. Ở trước mặt người khác bọn họ là hổ là báo, là Ngưu Đại Vương, nhưng ở trước mặt Lý Cáp cũng chỉ là cừu non mà thôi.

Lý Cáp mắng một hồi, cũng lười lãng phí nước miếng, dù sao ba tên huynh đệ này không có thú vui gì khác ngoài bắt người, đánh nhau. Giờ bảo chúng thích rượu với gái e rằng cũng khó.

Thấy cái tên vẫn còn thoi thóp thì Lỹ Cáp chợt cảm thấy quen quen.

- Biết thân phận ba tên này không?

Tam Ngưu nhìn nhau.

- Có một đứa hình như là Phế Nhân Mạc (sờ phế nhân).

Ngưu Nhị nói.

- Tên kia có lẽ là Trạm Mạc (đứng mà sờ).

Ngưu Tam do dự tiếp lời.

- Tên kia có lẽ là Lỗ Kê (lỗ gà).

Ngưu Đại nói.

- Phế con mẹ ngươi! Lỗ con mẹ ngươi! Trạm con mẹ ngươi! 

Lý Cáp gào thét mắng.

- Rốt cuộc tên gì? Nói rõ ra.

Tam Ngưu cùng nhìn nhau, cũng oán giận mà lắc đầu. Quả thực chúng không nhớ được.

- Ta nhớ có một thằng luôn mồm muốn làm Phế Nhân.

Ngưu Đại thấp giọng nói

Ngưu Nhị thấp giọng nói:

- Bây giờ ba thằng đã là phế nhân, ta đánh cho chúng toại nguyện rồi còn gì. 

Ngưu Tam cau mày, gãi khoen mũi nhớ lại nói: 

- Ta nhớ thằng luôn mồm nhận làm phế nhân, hình như nó nói... cái gì Đông Hải và vân vân. A! đúng rồi, là Đông Hải Phế Nhân Mạc (sờ)! 

Hắn nhìn Ngưu Đại nói: 

- Đúng là Mạc (sờ) rồi.

Ngưu Đại sờ sờ khoen mũi suy nghĩ một chút, nói:

- Hẳn là Ma cái gì nhỉ??..Ừ !... Đúng! Là Ma! Phế Nhân Ma!"

Ngưu Nhị lập tức hướng Lý Cáp báo cáo:

- Chủ nhân, chúng ta nhớ được bên trong có một tên luôn gọi mình là ‘ Đông Hải Phế Nhân Ma’.

Lý Cáp sửng sốt:

- Đông Hải?

Tam Ngưu đều gật đầu:

- Đông Hải.

Lý Cáp quay đầu lại nhìn xác Phí Nhân Mưu và Lỗ Tiến nằm trên mặt đất, trong lòng không khỏi có chút hoài nghi những tên kia không phải là đồng môn của tỷ tỷ sao?

- Lập tức đem mấy cái xác đốt sạch sẽ đừng lưu lại bất kỳ dấu vết gì. Đồ đạc trên người bọn chúng cũng phải bị hủy thật sạch sẽ.

Lý Cáp sau khi nghe Tam ngưu khai báo thì lập tức dẫn Hương Hương bỏ đi, hắn phải đi xác định một chút xem bọn kia có phải là đồng môn của sư tỷ ở Đông Hải Linh Uyên các hay không. Nếu như vậy..., vậy phải báo tỷ tỷ biết trước, trước cứ làm tốt giữ bí mật công việc.

- Đứa còn sống làm sao bây giờ? 

Ngưu Đại hỏi.

Lý Cáp xoay đầu lại: 

- Giữ lại nó cho mày nuôi hả?

- Không thèm nuôi.

Ngưu Đại một bên lắc đầu, một cước dập thẳng đầu Triển Mặc. Răng rắc một tiếng, hai cỗ rưỡi thi thể, biến thành ba bộ.

- Hay là Hương Hương ra tay đi. Để cho các ngươi làm ta thật không yên lòng. Các ngươi đi tìm cho ta ba cái xác khác tới rồi thay vào y phục của bọn này. Nhớ đừng làm mọi chuyện rối tung lên nữa.

Lý Cáp xoa trán nói.

- Vâng!

Tam Ngưu lĩnh mệnh đi.

Mà lúc này, Hương Hương chỉ cần vẻn vẹn mấy cái phất tay, một trận khói nhẹ bay qua, trên mặt đất lúc này chỉ còn lại ba vũng nước vàng, ngay cả vết máu đều không thừa một chút.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương