Hoàn Khố Đệ Tử
Chương 173: Hẹn ngày trở lại

- Mẫu hậu, ý người hôm nay là gì vậy? Sao lại cấp cho tiểu tử Lý gia đó miễn tử kim bài? Người làm như vậy sau này trẫm sao có thể đối phó với hắn? Ba cơ hội nha! Miễn tử kim bài có thể miễn ba lượt tội lớn!

Không thể không nói giọng tân hoàng Vĩnh Đức đế chẳng khác gì thái giám

Trong ngự thư phòng lúc này chỉ có thái hậu, thái giám tổng quản Phạm Tiến cùng Vĩnh Đức đế, những người khác đều đã lui, cửa sổ cũng đã đóng chặt, nhìn qua đã biết chuyện bọn họ bàn cực kì cơ mật.

Thái hậu nhìn nhi tử mình hổn hển, âm thầm lắc lắc đầu, thản nhiên nói:

- Con coi trọng tấm thẻ đó như vậy?

Vĩnh Đức đế sửng sốt:

- Đó chính là miễn tử kim bài ngự tứ đó, vô luận tội lớn gì đều có thể đặc xá ba lượt. Có ô dù này, trẫm muốn đối phó tiểu tử Lý gia chẳng phải phiền toái rất nhiều? Mẫu hậu, người không phải là không biết hắn... Không làm cho hắn sống không bằng chết, ta trở thành hoàng đế có ý nghĩa gì!

Mới gặp Lý Cáp, hắn cũng không nhận ra, nhưng hộ vệ của hắn nhìn ra manh mối, nói cho hắn. Hắn điều tra cuối cùng xác định Lý Cáp là người năm đó làm mình trở thành bất nữ. Với tính cách của Vĩnh Đức đế dĩ nhiên nổi trận lôi đình muốn đích thân dẫn người đến phủ thái sư tính sổ. Nếu không phải Cẩu Thịnh báo cho thái hậu ngăn lại chị sợ tân hoàng đã chết dưới tay Vũ Uy hầu, giang sơn Đại Hạ đã rối loạn.

- Lý gia dĩ nhiên là phải đối phó, nhưng không phải là hiện tại. Đừng nói Lý gia ngập trời quyền thế, chỉ tính Lý Cáp kia với bổn sự vào trận địa vạn quân như chốn không người, chúng ta làm gì được hắn?

Thái hậu không nhanh không chậm nói:

- Nếu khiêu khích hắn giết vào hoàng cung, ai cản được?

- Này...

Vĩnh Đức đế nhớ tới ngày ấy theo tiên hoàng đến tế đàn, trên đường gặp thích khách, tận mắt nhìn thấy thân thủ khủng bố của Lý Cáp, cảm thấy tim đập thình thịch. Nhìn lại thì không có ai có thể đối phó nổi hắn, đến cao thủ hắn tín nhiệm nhất Cẩu Thịnh cũng thiếu chút bị người bên cạnh Lý Cáp phế đi mà.

Lúc này Phạm Tiến nói:
- Hoàng thượng, ngài không cần phải lo lắng. Miễn tử kim bài này gọi là “vô luận” tức là tội lớn nhỏ đều có thể đặc xá, nhưng nó cũng có ngoại lệ ví dụ như tội danh mưu phản. Hơn nữa đến khi chúng ta có cách đối phó với Lý gia thì một cái miễn tử kim bài có ý nghĩa gì đây? Chúng ta tùy tiện kiếm cớ là xử lí được mà.

Thái hậu nói:

- Hoàng thượng, người phải nhớ kĩ thân phận của mình, cái người phải lo bây giờ là toàn bộ thiên hạ. Hiện giờ Lý gia nắm giữ triều chính, quyền thế thông thiên, chúng ta không thể đụng tới. Lý Cáp dũng mãnh vô địch, chiến công trác tuyệt, chúng ta cũng không động đến hắn được. Cho nên hiện tại chỉ có thể mượn sức và mê hoặc, bề ngoại tiếp tục cấp ân huệ cho bọn hắn, bí mệt tìm cách đối phó. Bất quá chúng ta hiện giờ cũng không phải ở trong hoàn cảnh xấu, Đằng Lăng vương, Triệu Thầm vương đã kết liên minh với chúng ta, Cao Chu hai nhà cũng cùng chuẩn bị đối phó Lý gia, đợi thời cơ chín muồi chúng ta có thể

- Chẳng lẽ cứ để tiểu tử Lý gia nhảy nhót sao?

Vĩnh Đức đế nghiến răng nghiến lợi nói:

- Ta nhịn không được cục tức này!

Thái hậu nhìn hắn nói:

- Hoàng thượng, ngươi phải nhớ kỹ thân phận của ngươi bây giờ, làm việc không thể nôn nóng. Phải biết rằng, nhỏ không nhẫn, loạn đại mưu. Ngươi cứ như vậy sao làm được đại sự?

- Bây giờ ta đã là phế nhân, còn cái gì để nhịn nữa?

Thái hậu nhíu mày:

- Không thể nhẫn nhịn cũng phải nhẫn! Nhất thời nhẫn nại, là vì tương lai. Quân tử báo thù, mười năm không muộn. Ngươi về ngẫm lại đi, nếu không thể làm được Hoàng đế thì để tìm người khác làm.

Vĩnh Đức đế sửng sốt:

- Người chỉ có mình ta là con trai mà?

- Không sai, Bổn cung chỉ có ngươi môt đứa con trai, Bổn cung làm những chuyện như vậy cũng là vì ngươi, có thể nếu ngươi không có tiền đồ, Bổn cung sẽ có biện pháp khác! Ngươi đi xuống đi, ngẫm lại đi.

Thái hậu quay đầu đi.

- Mẫu hậu! ...
Vĩnh Đức đế còn muốn nói điều gì, nhưng thấy Phạm Tiến đánh mắt ra hiệu cũng đành phải bất đắc dĩ lui ra.

Vĩnh Đức đế đi rồi, thái hậu nhìn về phía Phạm Tiến nói:

- Phạm tổng quản, ngươi có gì muốn nói?

Phạm Tiến do dự một chút, vẫn bước lên thấp giọng nói:

- Thái hậu, lão nô có một phỏng đoán không biết có nên nói ra hay không?

- Phạm tổng quản, chúng ta bây giờ đã cùng ngồi trên một chiếc thuyền rồi, cứ nói đi đừng ngại!

- Đêm đó hoàng thượng bị thích khách tấn công, người còn nhớ thị vệ miêu tả hắn ra sao không?

Phạm Tiến thần bí nói.

Thái hậu nghĩ một lát nói:

- Hình như là người mặc hắc bào, võ công quái dị, không e ngại đao thương, quyền cước khí kình đánh vào như bùn, không có chút phản ứng nào. Cuối cùng này thích khách ở Minh Đức Cung cạnh tường thành hóa ra hai cánh đen lớn bay đi. Thật sự là khó tin.

- Không sai, quả thật làm cho người không thể tưởng tượng, người mặc hắc bào, võ công quái dị, còn không e ngại đao thương, có năng lực tự nhiên biến ra hai cánh từ hư không, đặc điểm đó, thái hậu không thấy quen thuộc sao?

Phạm Tiến nói.

- Quen thuộc?

Thái hậu nhíu mày, nếp nhăn nơi khoé mắt lập tức hiện rõ.

Phạm Tiến nói:

- Lão nô từng nghe quân Bắc phạt nói về Hổ Uy tướng quân... Cũng chính là Vũ Uy hầu Lý Cáp, ở thảo nguyên khi từng có một lần đến Thiên Sơn đi cưỡi Hỏa Kỳ Lân uy mãnh quay về...

- Ân, việc này ta cũng đã nghe nói, thế thì sao? Cái đó và thích khách có quan hệ gì?

Thái hậu kỳ quái nói.

- Lúc ấy, Lý Cáp một thân hắc bào trở về, cơ bản giống như ngự tiền thị vệ mô tả. Hơn nữa, quân Bắc phạt nói, Hổ Uy tướng quân có bản lĩnh từ hư không biến ra vũ khí, đôi khi vũ khí có thể hóa lớn, hơn nữa đều là màu đen.. Hơn nữa bản lĩnh của Vũ Uy hầu...

Đồng tử thái hậu co rụt lại, đè nặng thanh âm dồn dập nói:

- Ý ngươi là... Hoàng thượng, à không, là tiên hoàng, là bị...

Nói tới đây ngẩng đầu nhìn quanh phòng một lượt, nghiêng đầu lại gần Phạm Tiến, nói:

- Bị tiểu tử Lý gia đánh trọng thương?

- Lão nô chỉ đoán vậy, bản lĩnh như thế thiên hạ chỉ có một người!

Thái hậu suy tư một hồi, lại nói:

- Chỉ là bọn họ nói đêm đó Lý Cáp truy tung thích khách. Hơn nữa Lý gia làm vậy có chỗ tốt gì đây? Tiên hoàng băng hà thì hoàng nhi của ta kế vị, bọn họ nóng lòng để hoàng nhi đăng cơ như vậy là có ý đồ gì đây?

- Thái hậu, Lý Cáp nói hắn truy tung thích khách, lại không hề có ai chứng minh. Tuy rằng hắn bắt sống một thích khách, đã phát hiện mật đạo, còn chém giết hơn mười thích khách, còn chôn sống mười mấy người. Mười mấy thi thể cũng không thể nói lên, cứ mặc đồ đen vào chặt làm hai đoạn, ai dám nói không phải là thích khách? Mà mật đạo kia tuy rằng bí ẩn, nhưng với mật độ điều tra mấy ngày nay thì phát hiện chỉ là sớm muộn.Vả lại đêm đó hoàng thượng ở trong cung gặp chuyện, đại nội thị vệ nói, thích khách không chỉ một người...

Phạm Tiến thấp lên thanh âm chậm rãi nói.

Thái hậu hít sâu một hơi, thanh âm khẽ run nói:

- Ý của ngươi là, Lý gia cấu kết cùng Tây Nam tà giáo?

Bất quá vừa nói ra lại tự phản bác:

- Không đúng, Lý gia cần cấu kết cũng sẽ không đi cấu kết Tây Nam tà giáo. Đối với bọn họ không có chỗ tốt nào, trừ phi... Bọn hắn lập tức cần muốn tạo phản với người Tây Nam.

Phạm Tiến cúi đầu nói:

- Thái hậu, lão nô chỉ đoán, không dám kết luận. Chuyện như thế nào chúng ta không thể vội kết luận, chỉ là phải tăng cương đề phòng Lý gia.

Thái hậu nhắm hai mắt lại, tựa vào tấm nệm mềm mại, trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi nói:

- Bổn cung đã biết.

Phạm Tiến lại tiến lên thấp giọng nói bên tai thái hậu:

- Thái hậu, Đằng Lăng vương đợi đã lâu.

Thái hậu nghe xong, hai mắt sáng lên, bất quá ngoài miệng vẫn thản nhiên nói:

- Vậy bảo hắn đến mật thất đi!

Phạm Tiến đi ra ngự thư phòng nói với một gã thị vệ mấy câu, lại quay lại

- Thái hậu, chúng ta đi!

Nói xong khom người vươn một tay.

Thái hậu ừ một tiếng, đưa tay đặt lên cánh tay hắn, chậm rãi đứng dậy, đi ra khỏi ngự thư phòng.

Ở Đại Minh cung trong một gian mật thất, Đằng Lăng vương Hàn Bình đã đợi lâu. Ngoại trừ bờ tường chung quanh lạnh như băng thì bài biện bên trong không thua gì cung điện hoàng cung.

- Mẫu hậu!

Thấy thái hậu tiến vào, Hàn Bình vội tiến lên chào, dang hai tay ra giống như muốn ôm lấy.

- Khụ, khụ.

Thái hậu vội ho nhẹ vài tiếng, Hàn Bình mới chú ý tới Phạm Tiến bên cạnh, bất quá cũng cười nói:

- Phạm công công là người một nhà, không sao cả, mẫu hậu, nhi thần thật sự là nhớ người muốn chết.

Nói xong nắm lấy tay thái hậu, bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve.

Thái hậu thở thoáng dồn dập lên, lại vẫn cố chấp duy trì uy nghiêm của mình nói:

- Bộ dạng gì vậy, xem thân phận của mình đi. Phạm công công, Bổn cung cùng Đằng Lăng vương có việc thương nghị, ngươi đi ra ngoài trước.

Phạm Tiến trong lòng thầm mắng, còn thương nghị? Thương nghị trên giường đi. Chưa phải chưa làm qua, cũng không phải là không biết, còn giả bộ đứng đắn. Bất quá trên mặt vẫn kính cẩn nói:

- Lão nô ra ngoài chờ trước!

- Đi đi.

Thái hậu hiển nhiên đã đợi không nổi.

Phạm Tiến mới xoay người ra, còn chưa ra đến cửa đã nghe tiếng rên rỉ dâm đãng vãn lên, thầm nghĩ lão tiện nhân đúng là phong tao tận xương, như lang như hổ.

Đằng Lăng vương phong lưu tiêu sái, khí huyết tràn trề, Ô thái hậu phong vận thành thục, như đói như khát, hơn nữa hai người có quan hệ lợi ích lại có quan hệ mẫu tử, càng thêm đói khát.

Bất quá lại nói tiếp, năm đó Ô thái hậu cũng là đại mỹ nữ nổi danh kinh thành, vừa tiến cung đã làm hoàng đế mê hoặc đến mơ hồ, nghe nói công phu trên giường lại càng thiên phú trời sinh, mặc dù bây giờ tuổi không nhỏ, lại đã sinh mấy người con nhưng khí chất cao quý của thái hậu vẫn làm Đằng Lăng vương tuổi thanh xuân say đắm không thôi.

Vừa ra khỏi cửa mật thất, đóng cơ quan lại, mọi tiếng động biến mất, hiệu quả cách âm của mật thất thật tốt.

Phạm Tiến tùy tiện tìm một chỗ, thoải mái ngồi xuống, rót một chén rượu vầm trên tay, lẩm bẩm:

- Nam nhân giống với cái chén, nữ nhân giống như rượu. Cái chén càng lớn chứa được càng nhiều rượu, cái chén có thể không ngừng thay đổi rượu đủ màu sắc hương vị; còn rượu chỉ có thể chuyển từ chén này sang chén khác. Chẳng qua rượu sẽ càng ngày càng ít.Nam nhân a! ~ nữ nhân a! ~ ha ha...

Nói xong bỗng nhiên cười rộ lên:

- Bất quá thủy chung sẽ có một ngày, con mịa nó chén sẽ vỡ!

Hơi ngửa đầu uống cạn chén.

※※※※※※※※※※※※※※※

Ba nam nhân Lý gia về tới phố Chu Tước, Lý Minh trở về phủ Thị Lang của mình, Lý Cáp thì cùng gia gia trở về phủ thái sư.

Bất quá vừa vào phòng mình, Thiên Thiên đưa một phong thư nói với hắn:

- Mạc Liên tỷ tỷ đi rồi.

- Đi rồi?

Lý Cáp nhíu mày lại.

Thiên Thiên gật gật đầu nhẹ giọng nói:

- Chắc chắn là đi chưa tới bao lâu, Hương Hương đã đi tìm.

Lý Cáp nghi hoặc nói:

- Cấm chế nội lực của nàng chưa được mở sao trốn đây?

Nghĩ vậy vội vàng mở lá thư ra, từng hàng chữ xinh đẹp hiện ra trước mắt.

- Lý lang! Tha thứ cho ta không cáo từ mà ra đi, chỉ là ta không có lựa chọn nào khác. Bởi vì ta đã thề trước mộ phần cha mẹ, ta đã trao thân thể thuần khiết của mình cho chàng. Cũng bời vì lời thề khi nhập giáo, ta đã phế võ công của mình, cũng như rời bỏ chàng. Ta đã biết chàng giết sư huynh đệ của ta, cũng giao sư huynh Sầm Đầu cho triều đình. Tuy rằng người trong giáo tình cảm với nhau cũng không thực sự tốt nhưng dù sao đi nữa bọn họ cũng là sư huynh đệ với nhau. Ta mình mình không thể cứu Sầm sư huynh, nhưng không thể nhìn thấy huynh ấy bị triều đình lăng trì mà không làm gì, cho nên ta rời đi. Ta đã tự phế võ công, nhưng ân tình giáo chủ năm đó không thể nào báo đáp. Không có hắn, có lẽ Mạc Liên sớm đã chết rồi. Ta đã đã trở thành nữ nhân của chàng, nhưng không thể ngăn cản chàng đối phó với sư môn. Ta còn một bí mật không nói với chàng. Thế gian này ngoài chàng ra, vẫn còn có anh Cường Thuần Khiết hô mưa gọi gió. Sống chết của hoàng thượng là do một tay anh ấy gây ra. Chàng có thể giết được hoàng thượng cũng là do anh ấy sắp đặt. Ta biết có lẽ dùng thân thể mọng nước của ta có thể đi theo hầu hạ được anh ấy. Sau này khi anh ấy chán, ta sẽ quay về với chàng.

Mạc Liên!”

Xem xong thư, Thiên Thiên hỏi:

- Chủ nhân, Mạc Liên tỷ tỷ còn có thể trở về không?

Lý Cáp lắc lắc đầu:

- Không biết, nếu như anh Cường không chê chắc sẽ không gặp được nàng ấy nữa.

Đem thư lại cho nàng.

Thiên Thiên cầm lấy thư nhìn nhìn rồi nói:

- Mạc Liên tỷ tỷ là người trọng tình, Thiên Thiên tin nàng sẽ trở về tìm chủ nhân.

Lý Cáp lắc đầu cười nói:

- Nàng mặc dù có quan hệ thể xác với ta nhưng chúng ta chỉ mới tiếp xúc có mấy ngày, mà nàng ở Thiên Gia giáo đã mười mấy năm. Bên nào nặng bên nào nhẹ biết liền. Nàng không phối hợp với Thiên Gia giáo đối phó ta đã không tệ rồi.

Thiên Thiên cũng cười nói:

- Chủ nhân, ngài không hiểu phụ nữ.

- Nga?

Lý Cáp nhíu lông mày:

- Sao nói vậy? Ta hiểu nàng chưa rõ sao?

Nói xong kèo nàng vào lòng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn:

- Mỗi sợi lông tơ trên người nàng ta đều rõ!

Thiên Thiên cười khanh khách:

- Thiên Thiên nói chủ nhân trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, không hiểu được tâm tư thiếu nữ thích cái gì.

Lý Cáp lặng đi một chút, ngẫm lại trước giờ quả là thế thật.

Cùng lúc đó, một đoàn xe có mười mấy kỵ sĩ hộ về đi từ phía Nam đến bên ngoài kinh thành.

- Dừng lại, trừ Đại tướng quân cùng tùy tùng những người khác không được đưa vũ khí vào thành. Toàn bộ xe ngựa phải kiểm tra mới qua được.

Một binh lính Vũ lâm quân la lớn.

Mấy Vũ lâm quân muốn tiến lên chuẩn bị kiểm tra xe ngựa, một cái kỵ sĩ lập tức hoành thương chắn trước mặt bọn họ:

- Bản tướng là Hỗ Dương Hồng Tự doanh thống tướng Trương Hiệu, xe này là Thanh Lâm tổng đốc ngồi! Còn không cho đi?

- Thống tướng?

Binh lính đó nhìn Trương Hiệu từ trên xuống dưới, cười nhạo nói:

- Chỉ là một thống tướng đã muốn cầm đao thương nhập kinh? Mặc dù là Tổng đốc, không có hàm Đại tướng quân, cũng không vào được!

Đang nói, một tướng quân mặt đen đặt đao lên cổ binh linh kia quát:

- Lão gia nhà ta không chỉ là Thanh Lâm tổng đốc mà còn là Bình Nam Đại tướng quân! Mở mắt chó ngươi ra mà xem cho kĩ, cây đao này chém không dưới trăm tên Hồ cẩu, ngươi có muốn thử không?

Người lính kia chỉ thấy một cỗ hàn khí bức thẳng đến, muốn dời cổ đi thì bị thân đao đè lại không thể động đậy.

Những người xếp hàng phía sau đều nghểnh cổ ra xem kịch vui, bọn Vũ Lâm quân này bình thường đều ngang ngược càn rỡ, bây giờ xem ra gặp được ngưu nhân.

Vũ Lâm quân vừa thấy đối phương động thủ, cũng dâng lên. Vũ lâm quân sao có thể bị người bắt nạt trước cửa kinh thành?

Lại không ngờ Vũ lâm quân vừa mới tiến lên ba mươi mấy kỵ sĩ xung quanh xe ngựa đẽ nhấc thương rút đao, chuẩn bị chiến đấu, không hề có chút sợ hãi nào.

Trái lại này Vũ lâm quân thấy vẻ mặt lãnh khốc của những kỵ sĩ, áo giáp đen cũng chiến bào của họ tản ra khí chất làm bọ hắn sợ hãi.

Đội úy phụ trách cửa thành có chút khó xử, vừa không muốn làm mất mặt Vũ lâm quân, lại e sợ đám người không rõ lai lịch kia, nhìn qua là biết bọn họ dám động thủ, mà người bên mình chưa chắc đã là đối thủ.

- Thanh Lâm tổng đốc? Hỗ Dương?

Bỗng nhiên một Vũ lâm quân hô nhỏ:

- Thanh Lâm tổng đốc, Bình Nam Đại tướng quân, không phải là phụ thân Hổ Uy tướng quân sao?

Đội úy kia nghe vậy vỗ ót:

- Phất! Đó nhất định là kỵ binh Hổ doanh, chẳng trách có sát khí như vậy, mau thả, cho đi!

Nghe thế, tướng quân mặt đen kia mới hừ lạnh một tiếng thu hồi đại đao, vẫn trừng mắt nhìn binh lính kia nói:

- Lần sau nhìn cho rõ, đại đao của ông nội không thích không chém mà lui.

Dứt lời khoát tay áo với kỵ binh phía sau:

- Đi thôi!

Loảng xoảng loảng xoảng... Một trận tiếng vang của tra đao vào vỏ trường thương vào chỗ vang lên.

- Hổ Uy!

Một tiếng hô lớn làm tai binh lĩnh giữ của thành run cả lỗ tai, Đội kỵ sĩ kia mới tiếp tục hộ vệ mấy chiếc xe ngựa chậm rãi bước tiếp.

Dân chúng phía sau sôi nổi cảm thán:

- Thì ra đây là Hổ Uy quân đánh bại Hồ mọi rợ, quả nhiên là uy vũ, hơn bọn quân lông chim ý thế hiếp người nhiều.

Mà binh lính Vũ lâm quân đứng lại ủ rũ vô cùng, thầm tự trách mình không hay ho, phụ thân Lý Cáp đến kinh thành sao bọn hắn biết được. Nếu không cho mười lá gan bọn hắn cũng không dám cản.

Hổ Uy tướng quân Vũ Uy hầu bắt được thích khách ám sát hoàng đế, sau đó được ban thưởng miễn tử kim bài, uy danh hắn càng ngày càng lớn. Hổ quân cũng được thơm lây thanh danh đại chấn, cộng thêm công tích vĩ đại ở thảo nguyên khiến Hổ doanh mơ hồ trở thành Đại Hạ quốc đệ nhất cường quân.

Trong xe Lý Tư Hồng lắc đầu:

- Quá khoa trương.

Chân thị liền nói:

- Khoa trương không tốt sao? Không thế đến cửa thành cũng không qua được!

Lý Tư Hồng nói:

- Ý kiến đàn bà. Bây giờ hoàng đế mới băng hà, thế lực trong triều chưa rõ ràng...

- Chàng nói ta ý kiến đàn bà? Chẳng lẽ vừa rồi chàng ra can thiệp với Vũ lâm quân mới là ý kiến trượng phu sao? Chàng cũng đâu muốn, thân phận chàng là gì, chính là đại tướng biên cương, nhất phẩm Đại tướng quân!

- Nàng... Ai nói là ta muốn vậy? Ta chỉ cần đưa hàm Đại tướng quân ra là có thể vào thành mà.

- Kết quả thì sao? Cần chàng chứng minh sao?

- Vưu Mang quá lỗ mãng, ta phải giáo huấn một chút hắn.

Lý Tư Hồng nhíu mày nói xong xốc một góc mành lên, nói với Vưu Mang đang thúc ngựa đi bên cạnh:

- Vưu tướng quân!

- Có mạt tướng!

Vưu Mang lập tức cúi người cung kính nói.

- Vừa rồi ngươi làm vậy có phải là quá khoa trương không?

Lý Tư Hồng nói.

Vưu Mang nhếch miệng cười nói:
- Không đâu lão gia yên tâm đi! Tướng quân chúng ta nói đối với loại nô tài này càng hung thì hắn càng sợ. Giống như ra chiến trường, dũng giả tất thắng.

"Tướng quân chúng ta" mà hắn nói dĩ nhiên là chỉ Lý Cáp.

Lý Tư Hồng thiếu chút sặc nước miếng, thả tấm mành lai, lắc đầu nói:

- Tiểu tử này, binh lính kiểu gì vậy.

Chân thị cười nói:

- Thiếp thấy lính của Thiết Lang tốt hơn chàng nhiều, chàng xem thống tướng Trương Hiệu của chàng, bộ dạng khí phách nhưng tác dụng không bằng Vưu Mang, phải như vậy mới là khí thế Lý gia nên có.

Lý Tư Hồng lắc đầu không nói gì.

Vân Lâm từ đầu đến cuối luôn cười nhìn hai người nói chuyện, trong đầu vẫn đang nghĩ bây giờ đệ đệ ra sao, mập hơn hay gầy đi, đen hay vẫn trắng? Ưm, chắc chắn là gầy đi, không có Tử Nghiên nấu ăn sao hắn ăn quen được.

Vưu Mang mang theo hơn ba mươi Hổ kỵ, mỗi người đều ngẩng đầu ưỡn ngực uy phong lẫm lẫm bộ dáng, làm các cô nương kinh thành xuân tâm xốn xang. Nếu bọn họ không ngại Lý Tư Hồng thì đã đến cả đại kỳ chữ “Hổ” cũng vác theo rồi.

Không thể nghi ngờ, Lý Cáp bồi dưỡng vinh dự tập thể ở Hổ quân rất thành công.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương