Hoàn Khố Đệ Tử
Chương 171: Gặp lại Mạc Liên

Vào phủ, sau khi đem Sầm Đầu chỉ còn nữa cái mạng giao cho thị vệ, Lý Cáp để Hương Hương về phòng đợi trước, chính mình cùng hạ nhân đi bái kiến gia gia Lý thái sư. Mất tích một ngày một đêm, lúc này trở về dĩ nhiên phải nói rõ lý do với gia gia.

Tới thư phòng của Lý thái sư, đã thấy đại ca Lý Minh ở đấy rồi. Thấy Lý Cáp tiến vào, Lý Minh lập tức cho hạ nhân tiến ra ngoài.

Sau khi hắn tiến vào thì Lý thái sư luôn cụp mí mắt xuống, nhìn không ra hỉ nộ, khi hắn nhìn về phía đại ca Lý Minh thì thấy anh ta bĩu môi về phía gia gia bên cạnh, ý bảo hắn tự thu xếp cho ổn đi.

- Tôn nhi bái kiến gia gia.

Lý Cáp nói.

- Ừ, đã về rồi à.

Lý thái sư vẫn không buồn ngước mắt lên, bưng chén trà bên cạnh lên nhấp một ngụm không nhanh không chậm nói.

- Đêm qua tôn nhi ra ngoài đi dạo, phát hiện một tên thích khách, liền đuổi theo, tới gần hoàng cung không nghĩ tới bị đồng bọn mai phục, sau một hồi đại chiến thì thích khách chạy mất. Tôn nhi truy tìm hồi lâu mới phát hiện bọn hắn trốn vào địa đạo dưới kinh thành. Chỗ này cực kì sâu và phức tạp, tôn nhi đánh nhau với cả đám thích khách trong đó cả ngày, đến tối nay khi bọn thích khách muốn chạy trốn thì đã đánh chết phần lớn ở cánh đồng ngoại ô cách kinh thành chừng năm dặm, cũng bắt sống đầu lĩnh của chúng,

Lý Cáp sửa lại nội dung hai ngày qua một phen, hắn không thể nói là mình lén chạy vào hoàng cung chơi, rồi nhìn trộm hoàng đế ân ái với phi tử , cuối cùng còn cõng theo một công chúa bay ra khỏi hoàng cung.

Lý thái sư nghe xong lời hắn nói liền ngước mắt lên, nhíu mày nói:

- Ý con là đêm qua chưa từng đến hoàng cung?

Lý Cáp một mực khẳng định chắc chắn:

- Không có.

Dù sao cũng không ai chứng kiến người mặc hắc bào là chính mình, người suy nhất thấy mặt là phi tử của hoàng đế đã bị diệt khẩu, cái này gọi là chết không có đối chứng.

Tuy rằng trước mắt là hai người thân nhất của mình, nhưng chuyện này tốt nhất nên giấu kín vĩnh viễn là ổn nhất, biến thái tử thành phế nhân đã là họa ngầm, nếu để người ta biết hắn đè hoàng đế trọng thương, còn không bị người ta đem làm nhân bánh sao.

- Thật sự con không vào hoàng cung?

Lý thái sư nhíu mày hỏi.

Lý Minh cũng hơi nghiêng mình nói:

- Người đêm trước đại náo hoàng cung không phải là đệ?

Vẻ mặt Lý Cáp mờ mịt:

- Đêm qua đệ luôn truy tung thích khách, vẫn chưa vào cung, đã có chuyện gì xảy ra?

Lý Minh liếc mắt nhìn Lý thái sư một cái, hạ giọng nói với Lý Cáp:

- Hoàng thượng băng hà.

- A?

Lý Cáp nghe vậy mà kinh ngạc:

- Thế mà băng hà sao?

Đêm đó tuy Lý Cáp đè hoàng đế không nhẹ, nhưng nghĩ lại ngự ý cũng không phải đồ bỏ đi, cứu chữa rồi cũng phải gắng gượng được một thời gian nữa. Không ngờ rằng vua của một nước lại bị hắn đè chết.

Lý thái sư chậm rãi nói:

- Hôm qua hoàng hậu triệu kiến mấy đại thần chúng ta và đám hoàng tử vào cung, đã thấy di thể hoàng thượng. Hoàng thượng băng hà, quốc tang, sau đó là thái tử đăng cơ. Chuyện này tới quá đột ngột, còn nhiều chuyện chưa chuẩn bị tốt, lúc này thái tử đăng cơ, nếu Tây Nam phát sinh loạn sự, Hạ quốc thật sự là khó khăn rồi.

Lý Cáp giả dối hỏi:

- Hoàng đế chết ra sao? Chẳng lẽ trong hoàng cung có người có thể giết hắn được sao?

Lý Minh nói:

- Theo thám tử của chúng ta ở trong ngự tiền thân vệ hồi báo thì có một thích khách mặc hắc bào lẻn vào cung, khi hoàng thượng đang hoan ái thì phá đỉnh cung điện nhảy vào, nện lên người hoàng thượng, sau đó giết chết phi tử. Sau đó hơn chục cao thủ đại nội cùng Vũ Lâm thân vệ vây công hắn, nhưng lại để hắn đào thoát. Cuối cùng ở trên thành cung dùng hai cánh cực lớn phá không bay đi. Lát sau, hoàng thượng vì thương thế quá nặng mà bỏ mình.

Ngừng lại một chút lại nói tiếp:

- Chúng ta vốn nghe Mông Tiến Mông Trùng nói đệ đi về phía hoàng thành, hơn nữa khi đệ ở thảo nguyên cũng đã từng mặc hắc bào, thích khách kia võ công thâm hậu, lại không e ngại đao thương, cho nên liền cho rằng đó chính là đệ.

Lý Cáp cười gượng hai tiếng nói:

- Sao đệ lại vào hoàng cung ám sát hoàng đế đây?

- Đúng vậy, ta cùng gia gia nghĩ mãi cũng không ra, bây giờ xem ra là cao nhân khác ám sát hoàng đế. Hắn thật là lợi hại, không biết hắn giao thủ với Thiết Lang thì ai sẽ thắng đây?

Lý Minh cảm thán.

Lý thái sư vuốt râu khẽ thở dài:

- Người này không chỉ võ nghệ siêu quần, lại có khả năng bay, nếu đối địch với chúng ta nhất định phải cẩn thận. Tà giáo Tây Nam lại có thể có một nhân vật như vậy thật không đơn giản, không đơn giản…

Lý Cáp thiếu chút buột miệng nói ra:

“Hắn sẽ không đối địch với chúng ta…”

Lời đến miệng vẫn kịp nuốt cuống, tiếp tục nghe ông nội và đại ca nói về tình thế trước mắt.

Nói xong, Lý Minh nhớ tới Lý Cáp mới nói:

- Đệ nói đệ đuổi giết thích khách kia vào địa đạo dưới kinh thành?

- Không sai. Đám thích khách này có thể đào địa đạo thông suốt khắp nơi dưới kinh thành, thông tới mấy nơi, một chỗ là hoàng cung, một chỗ thông đến ngoại thành.

- Cái gì, hoàng thành cũng thông tới được?

Lý thái sư cùng Lý Minh nghe vậy đều vô cùng khiếp sợ, người đào địa đạo cũng quá tài năng, ngay cả chỗ canh phòng nghiêm ngặt như hoàng cung cũng có thể đào thông mà không bị phát hiện, đúng là nhiệm vụ bất khả thi.

- Không sai, cửa ra vào chỗ đó cực kì nhỏ, cực kì bí mật, lại không có lỗ thông gió, bên trong nếu không phải là cao thủ thì chỉ một lát sẽ ngạt thở. Đấy là nguyên nhân chính mà nó có thể tồn tại lâu dài tại kinh thành mà không bị ai phát hiện. Thích khách cũng theo đó mà tránh khỏi sự điều tra của Vũ Lâm quân và cao thủ đại nội.

- Ân, Thiết Lang, đệ nói cho ta biết cửa vào, ta phái người đi điều tra trước.

Lý Minh nói.

- Được, chỗ này cách kinh thành chừng năm sáu dặm, còn có thi thể mười mấy thích khách, đại ca cũng phái người đưa về đi.

- A? Mười mấy thích khách? Thiết Lang, đệ lại vừa lập công lớn rồi.

Lý Minh khen.

- Vẫn tộc quả nhiên có long bất chính, đã có thể kinh doanh ở kinh thành lâu như vậy, đã có chuẩn bị cả a.

Lý thái sư vuốt cằm trầm ngâm nói:

- Bây giờ việc khẩn cấp trước mắt là ổn định thế cục trong triều, giúp thái tử đăng cơ. Chỉ cần trong triều không loạn, song gió ở Tây Nam cũng không thể lớn được.

Lý Cáp vuốt mũi nói:

- Tôn nhi có chút không hiểu, vì cái gì mà chúng ta nhất định phải đưa thái tử lên làm hoàng đế? Hoàng tử của lão hoàng đế rất nhiều mà.

Lý Minh nói:

- Còn không phải là vì lão tiện nhân Ô hoàng hậu sao? Thế lực phía sau mụ ta cũng không nhỏ, tuy rằng Lý gia chúng ta không e ngại nàng, nhưng ủng hộ hoàng tử khác mà gạt bỏ thái tử thì sợ rằng phải phí không ít công sức. Hơn nữa những hoàng tử khác, như Đằng Lăng Vương cũng có chút thực lực, đều như hổ rình mồi bên cạnh, lúc đó chuyện xấu rất nhiều, sẽ bất lợi với việc chúng ta nắm Hạ triều trong tay.

Lý thái sư mỉm cười nói:

- Thiết lang không cần lo lắng việc của thái tử kia, cho dù cuối cùng hắn biết là con làm, hắn cũng không dám làm gì. Triều chính Hạ quốc này đều dựa vào Lý gia chúng ta, đến thời cơ thích hợp chúng ta sẽ đổi người thích hợp làm hoàng đế.

Lý Cáp dĩ nhiên là biết hai chữ “thích hợp” này là chỉ người thích hợp với Lý gia.

Sau khi đi ra từ thư phòng của gia gia, Lý Cáp đi thẳng tới tiểu viện của mình, sau khi đến phòng thì thấy một bàn điểm tâm của Thiên Thiên chưa kịp dọn. Gần một ngày không gặp, tiểu thị nữ xinh đẹp tựa hồ gầy đi một vòng, xem ra hôm qua Lý Cáp mất tích quả thật đã làm nàng cực kì lo lắng.

Lý Cáp dâng lên lòng thương xót, nhẹ nhàng đến phía sau Thiên Thiên, ôn nhu ôm eo nàng, miệng tiến nhẹ tới bên tai ngọc, cắn nhẹ rồi nói:
-    Thiên Thiên nhớ ta không?

Thân thể mềm mại của Thiên Thiên đang run lên, sau đó nghe được giọng nói quen thuộc, ngửi thấy hương vị thân thiết, cảm nhận được cái ôm ấm áp, toàn than mềm nhũn xuống, nằm trong lòng Lý Cáp.

- Chủ nhân, cuối cùng ngài đã trở lại.

Thiên Thiên ở trong lòng Lý Cáp khẽ đưa tay vuốt nhẹ hai má của hắn. Nói ra câu này tựa như buông được tẳng đá trong lòng, thở dài nhẹ nhõm.

Lý Cáp gần như biến mất một ngày một đêm, đối với Thiên Thiên mà nói, giống như một năm dài đằng đẵng vậy.

Lý Cáp ngồi xuống, đặt Thiên Thiên lên bắp đùi, nồng nàn hôn nàng rồi hỏi:

- Hương Hương đâu?

Thiên Thiên trong ngực hắn khẽ chỉnh người, ôn nhu nói:

- Hương Hương mới về bảo nô tỳ chủ nhân sẽ về, sau đó liền đến Hoa phủ báo cho Hoa tiểu thư rồi. Ngày hôm qua ngài biến mất Hoa tiểu thư cũng lo lắng không thôi, cả ngày chưa cơm nước gì cả.

Lý Cáp ừ tiếng trả lời, tay đã bắt đầu thăm dò bên trong vạt áo Thiên Thiên, khẽ vuốt ve, làm nàng thở gấp liên tục, một tí đã động tình.

Ôm thân thể mềm mại mà nóng bỏng trong lòng, Lý Cáp cũng đang đầy dục hỏa, giúp Thiên Thiên thoát y, liền bắt đầu sự nghiệp nhân sinh vĩ đại.

Tiếng của Thiên Thiên rất nhanh vang lên, cùng với tiếng va chạm tạo nên một khúc nhạc dâm mị. Hai nha hoàn trong tiểu viện đều mặt đỏ ửng, thẹn thùng vô cùng. Dù rằng các nàng được an bài đến hầu hạ nhị công tử, đã không phải lần đầu nghe âm thanh này.

Sau hồi mưa gió, Thiên Thiên tỉ mỉ làm sạch cơ thể Lý Cáp.

- Chủ nhân ngài không biết khi ngài đi vắng Thiên Thiên lo lắng thế nào đâu. Thích khách thì còn chưa bắt được, Thiên Thiên thật sự sợ là chủ nhân…

Thiên Thiên nói xong, hốc mắt đã lại đỏ lên, Lý Cáp vội vàng kéo thân hình mềm mại vào trong lòng an ỉu:

- Nàng còn không rõ bổn sự của chủ nhân nàng sao? Chỉ đám tôm tép nhãi nhép này thì làm gì được ta. 

Thiên Thiên buông tay xuống, thấp giọng nói:

- Thiên Thiên biết chủ nhân chỉ thua mỗi anh Cường Thuần Khiết nhưng mà vẫn không ngăn được sự lo lắng, hơn nữa thích khách cũng xông vào phủ thái sư…

- A? Lúc ta không ở đây có thích khách xông vào phủ thái sư?

Lý Cáp thấy kỳ quái.

Thiên Thiên chớp chớp mắt nói:

- Vâng. Chạng vạng ngày hôm qua, một thích khách nhảy vào phủ, bị mấy cao thủ trong phủ chặn lại, hắn nói là muốn tìm chủ nhân. Sau hắn bị cao thủ trong phủ bắt sống, nghe đâu thích khách kia còn là nữ nhân.

- Nữ? 

Lý Cáp khẽ động, thầm nghĩ tám phần nữ thích khách kia là người có tên Mạc Liên đến tìm mình, vội hỏi:

- Bây giờ thích khách kia đang ở đâu?

Thiên Thiên lắc đầu nói:

- Không biết, cô ta bị người trong phủ giải đi rồi, không biết bị nhốt ở đâu, có thể là đã đưa đến phủ nha rồi đi.

Lý Cáp trầm ngâm nói:

- Không thể, gia gia không thể nào giao thích khách cho triều đình.

- Ân… Vậy có thể là quan phủ địa phương, chủ nhân ngài đi hỏi một chút không phải là sẽ biết sao?

- Đúng vậy.

Lý Cáp tùy ý lên tiếng, trong lòng đang nghĩ làm sao đối xử với thích khách này. Nói thật, hắn có chút hoài niệm bộ ngực đầy đặn của nàng thích khách, không biết sao nàng lớn vậy.

Thiên Thiên kỳ quái nhìn hắn hỏi:

- Chủ nhân biết nữ thích khách kia?

- Ừ? Đã có duyên gặp mặt hai lần.

Lý Cáp cười nói với người trong lòng, hắn không muốn lừa gạt Thiên Thiên làm gì.

Không còn cách nào, muốn tìm nữ thích khách kia chỉ có thể hỏi gia gia thôi.

- Đúng, chúng ta quả thật đã bắt nữ thích khách, hình như nàng đặc biệt tới để đối phó con. Bất quá chưa thấy thích khách nào kỳ quái vậy, sau khi bị phát hiện còn gọi lớn tên con, còn muốn kêu con xuất hiện. Ha ha, sau này thành tựu của con ngày càng lớn, người muốn con xuống địa ngục ngày càng nhiều, cho nên cần chú ý an toàn một chút. Tuy rằng con có chút bổn sự, nhưng cũng cần cẩn thận hơn.

Lý thái sư đang dặn dò Lý Cáp chú ý an toàn.

- À… Gia gia, con muốn gặp mặt nữ thích khách kia.

Lý Cáp sờ sờ mũi.

- Ừ, Tiếu Phương.

Lý thái sư gọi ra ngoài phòng một tiếng, một võ sĩ lập tức tiến vào, tay đè lên bội kiếm hành lễ:

- Có Tiếu Phương.

- Đưa Nhị công tử đi gặp nữ thích khách.

Lý thái sư ra lệnh.

- Rõ!

Tiếu Phương cúi người thi lễ, nói với Lý Cáp:

- Mời Nhị công tử!

Dưới sữ dẫn đường của Tiếu Phương, Lý Cáp đi tới địa lao của phủ thái sư.

Ở thế giới này, đại thế gia quyền thế cơ bản đều có tư lao để xử trí phản đồ hoặc cừu gia, địch quân rơi vào tay mình, dưới tình huống bình thường, an oán của bọn họ sẽ không bao giờ ra để nha môn giải quyết.

Lý Cáp lần đầu tiến vào địa lao Lý phủ, địa lao cùng với cái hắn thấy trên TV có chút khác biệt, không phải xây trong giả sơn, cũng không phải đi vào bằng cơ quan trong hậu viện, mà trực tiếp kiến tạo trong một tầng hầm.

Ngoài phòng có thủ vệ canh gác, bất quá Lý Cáp biết, thủ bị lợi hại chân chính của phủ thái sư đều không thể thấy bằng mắt thường, cao thủ ẩn nấp xung quanh hàng nghìn hàng vạn cơ quan, đó mới đúng là chỗ đáng sợ chân chính. Lại nói thị vệ phủ thái sư không thua đại nội cao thủ, không gian lại nhỏ bé hơn hoàng cung nhiều lắm, cho nên phòng thủ chặt chẽ hơn hoàng cung nhiều.

Sau khi tiến vào phòng, Tiếu Phuơng nhấc một khối đá sơ sài lên, liền lộ ra cửa vào địa lao.

Âm khí trong địa lao rất nặng, trong không khí phiêu đãng một mùi kỳ dị, Tiêu Phương giải thích đó là thuốc trừ xú khí. Nếu không thì thật sự không thể hít thở ở đây được.

Thủ vệ trong lao cũng không nhiều, vài chục bước mới thấy một người, đèn đuốc cũng thế, cho nên cả địa lao trông có vẻ hơi âm u.

Lý Cáp cũng không thấy phạm nhân, chỉ thấy hơn chục lồng sắt không lớn, bên trong trống trơn, được quét dọn rất sạch sẽ.

Tiếu Phương giới thiệu qua với hắn, địa lao tổng cộng có ba tầng, nữ thích khách kia bị nhốt ở tầng cuối cùng.

Tầng thứ hai địa lao, thỉnh thoảng lại có thể nghe được tiếng rên rỉ cùng tiếng kêu gào, Tiếu Phương nói đây là những người muốn gây bất lợi cho Lý gia, một phần là gian tế thế gia khác phái tới, một phần là thành viên các thế lực khác bị bắt tới hỏi, thông qua các hình thức tra khảo đem lại cho bọn hắn thống khổ không thua gì ở địa ngục, sau khi đoạt được mục đích kết cục của bọn hắn chỉ có một đường chết.

Bất quá Lý Cáp không dừng lại nên không nhìn thấy các hình phạt.

Tầng thứ ba, không khí càng thêm khó chịu, nhưng so với tầng thứ nhất, thứ hai thì càng thêm thanh tĩnh, thủ vệ cũng ít hơn nhưng nhìn qua là biết võ công không hề tầm thường. Thấy Tiếu Phương lại đây, vội đứng dậy cung kính nói:

- Tiếu phó quản.

- Đây là Nhị công tử.

Tiếu Phương giới thiệu. Ở Lý gia, ba chữ "Nhị công tử" có lẽ đã thành từ chuyên dụng để nói về Lý Cáp.

Mấy thủ vệ vội kính cẩn chào Lý Cáp.

Lý Cáp thản nhiên gật đầu, nhìn mấy phòng giam phía sau bọn họ hỏi:

- Cô ấy bị giam bên trong sao?

Tiếu Phương nói:

- Ở bên trong.

Nói xong quay qua mấy thủ vệ nói:

- Mang bọn ta đến xem nữ thích khách bắt hôm qua.

Một thủ vệ tiến đến cầm đuốc và chùm chìa khóa, phải mở ba lớp cửa sắt mới được.

Đi vào trong ngục, Lý Cáp lại nhớ đến đại lao trong kiếp trước, ngục quan mặt mũi dữ tợn cầm gậy sắt nhúng vào chậu than, rồi dí chặt vào người phạm nhân.

Nhìn thấy một người áo đen, tóc tai bù xù, bị xíc sắt trói trên giá thành hình chữ thập, Lý Cáp cau mày:

- Các ngươi dụng hình sao?

Một người thủ vệ nói:

- Bẩm Nhị công tử, còn chưa dụng hình. Bất quá võ công thích khách này đã được Lộc tiên sinh dùng nội lực chế trụ. Ngài ấy bảo sáng nay sẽ đến hỏi nên chưa dùng hình.

Lý Cáp nhìn quần áo nữ thích khách còn chưa tổn hại gì, chắc chắn nàng chưa chịu khổ gì bèn tiến tới, nâng nàng lên.

Nhẹ nhàng gạt tóc ra hai bên, lộ ra khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, ánh mắt Lý Cáp sáng lên. Nữ thích khách này bộ dạng quả thật rất ngon lành cành đào, không chút thua kém "Cầm Tiên" Sở Linh Lung. Nếu xét dung mạo thì đời này hắn chỉ gặp qua Thiên Thiên, Hương Hương hơn nàng, hơn nữa lại nhớ đến bộ ngực cao vút ngày đó làm hắn thêm kích thích. Bất quá lúc này nữ thích khách nhắm chặt mắt, tựa hồ đang mê ngủ, vẻ mặt vẻ mệt mỏi.

Nhìn tuyệt thế vưu vật như vậy đi làm thích khách làm hắn phải cảm thán một câu: :Nàng đã là giai nhân, sao lại đi làm thích khách?”

Lúc này thủ vệ nói:

- Hôm qua khi cô ấy bị bắt luôn gọi tên Nhị công tử , đêm qua cũng hét một đêm, có thể vì nội lực bị chết trụ, lại không chịu ăn cơm nên sáng ra không nhịn được ngủ mất.

- A, biết rồi. Mở khóa ra đi.

Ánh mắt Lý Cáp vẫn đọng lại ở gương mặt xinh đẹp của nữ thích khách. Tiếu Phương than thầm, Nhị công tử đúng là háo sắc, đến cả thích khách cũng không tha.
(Dịch: Việc nhân nghĩa không nhường ai, thấy giai nhân sao phải ngần ngại.)

Thủ vệ nghe vậy, mặt lộ vẻ khó khăn:

- Đây là... Thái sư hạ lệnh, thích khách này tuy bị chế trụ nội lực nhưng...

- Ông nội trách cứ đã có ta gánh, người nghĩ nàng có thể làm ta bị thương sao?

Lý Cáp vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt nữ thích khách như cũ.

Tiếu Phương cũng nói:

- Còn không mau mở ra?

- Vâng!

Thủ vệ vội bước lên lấy một chùm chìa khóa mở khóa hai tay nữ thích khách.

Lý Cáp vội vàng ôm lấy, lại một lần cảm nhận bộ ngực sữa đầy đặn mê người.

Đợi thủ vệ mở khóa hai chân ra, Lý Cáp vội bế thân thể mềm mại vô lực đến giường đá bên cạnh.

- Các ngươi đi ra ngoài trước.

Lý Cáp nói với Tiếu Phương và thủ vệ kia.

Tiếu Phương mơ hồ biết quan hệ nữ thích khách và Lý Cáp, cô gái này thật sự đến ám sát sao? Nghĩ vậy mang theo thủ vệ đến cống ngục thất:

- Nhị công tử, chúng ta ở bên ngoài, cần gì ngài gọi một tiếng là được.

Lý Cáp vội khoát tay nói:

- Không cần, không cần, các ngươi tránh xa một chút, đừng để ta phát hiện các ngươi nghe lén, canh cửa cũng tránh luôn đi.

Tiếu Phương cùng thủ vệ cười khổ, đành rời đi xa xa chút.

Lý Cáp nhìn nữ thích khách trên giường đá, cảm thấy có chút không ổn, cởi áo khoác đắp cho nàng.

Tuy rằng trước đây hắn chưa bao giờ thấy dung nhan thật sự của nữ thích khách, nhưng từ chuyện nàng đến phủ thái sư tìm mình, khi bị lộ thân phận lại hét lớn tên hắn chứ không tự bạo đan điền, xem ra chính là nữ thích khách mình đã gặp hai lần. Lại một lần tiếp xúc với bộ ngực sữa đã xác định lại thân phận nàng. Chỉ là không biết nàng có phải là Mạc Liên như Sầm Đầu nói không.

Lý Cáp ngồi bên giường đánh giá nữ thích khách thầm nghĩ vì sao nàng đến tìm mình. Hắn sẽ không khờ dại nghĩ chỉ vì một lần phi lễ mà nữ thích khách liều mạng đến tìm mình tính sổ, trừ khi đầu óc nàng có vấn đề.

Lý Cáp nhìn bộ ngực bị đè nén, lương tâm trỗi dậy, quyết định thực hiện sự nghiệp giải phóng bộ ngực vĩ đại, cởi áo khoác, áo ngoài, đến áo ngực cũng một màu đen, xem ra cô gái này cuồng màu đen rồi.

Lý Cáp làm cả buổi mà không để ý nữ thích khách đang ngủ mà đôi mi thanh tú đã nhíu lại.

Bách biến trên tay biến thành một thanh dao nhỏ, Lý Cáp dễ dàng cắt đai lưng ra, bộ ngực trắng muốt thoát khỏi trói buộc, ngạo nghễ vươn lên chào mừng sự tự do.

Thấy bên trái bộ ngực trắng muốt như ngọc có một dấu tay, chính là Lý Cáp lưu lại hôm kia khi giao thủ, bây giờ hắn có thể chắc chắn đây là nữ thích khách hắn gặp hai lần hôm đó.

Đúng lúc này, nữ thích khách cũng tỉnh lại, mở mắt ra thấy mặt Lý Cáp, lặng đi một chút, ngay sau đó thấy trước ngực mình man mát, cúi đầu nhìn, kinh hô một tiếng, vung tay thăm hỏi mặt hắn, mắng:

- Dâm tặc! ! !

Tiếng hét rất lớn, làm Tiếu Phương và thủ vệ cũng nghe được, đưa mắt nhìn nhau:

- Nhị công tử xuống tay...

Đúng lúc này, một người trung niên tướng mạo âm lãnh cầm một rương gỗ nhỏ đi vào tầng ba địa lao.

- Lộc tiên sinh, ngài đã tới chậm, Nhị công tử đã bắt đầu.

Tiếu Phương cười nói.

Lộc tiên sinh nói:

- Tiếu phó quản đã đến à? Sao vậy? Nhị công tử tự mình tra tấn thích khách kia sao?

Nói xong vẫn tiếp tục đi vào.

Thủ vệ vội vàng ngăn lại:

- Lộc tiên sinh đi đâu?"

Lộc tiên sinh nói:

- Đi giúp Nhị công tử.

Một thủ vệ khác thiếu chút đã cười thành tiếng, nói:

- Lộc tiên sinh, việc này ngài không giúp được.

Lộc tiên sinh ngạc nhiên nói:

- Không giúp được? Nhị công tử không phải tra tấn thích khách kia sao? Dù sao ta cũng có chút nghề trong việc này, sao lại không giúp được?

Tiếu Phương cũng cười nói:

- Lộc tiên sinh, cách Nhị công tử tra tấn ngài không giúp được.

- Ách?
Lộc tiên sinh không hiểu ra sao bị mấy người khuyên trở về, trong lòng buồn bực, nghĩ Nhị công tử giấu nghề, không chỉ có võ nghệ cao cường, đến dụng hình tra tấn cũng có nghiên cứu? Xem ra hôm sau phải lĩnh giáo mới được

Bên trong ngục, bàn tay nữ thích khách chưa kịp chào hỏi mặt Lý Cáp cổ tay đã bị hắn bắt được:

- Ta chỉ muốn xác nhận thân phận của nàng thôi mà

Nữ thích khách trừng mắt, tay kéo đồ lên che xuân quang lộ ra:

- Xác nhận thân phận như vậy sao?

Lý Cáp hì hì cười nói:

- Không thấy dấu tay trên ngực nàng sao ta nhận ra nàng đây?

- Ngươi...

Nữ thích khách giận dữ không làm gì được đành quay mặt đi:

- Buông tay ra!

- Bảo ta buông ta mà buông chẳng phải quá mất mặt sao?

Lý Cáp bỗng nhiên muốn trêu chọc thích khách xinh đẹp này.

- Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?

- Câu này ta nên hỏi nàng mời đúng, sao nàng lại đến tìm ta, Mạc Liên?

Nữ thích khách ngẩn ngơ, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nói:

- Làm sao ngươi biết tên của ta?

Nàng quả nhiên là Mạc Liên. Lý Cáp xác nhận trong lòng, mặt mỉm cười nói:

- Nàng đoán xem làm sao ta biết được?

Mạc Liên cúi đầu không nói, qua hồi lâu bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói:

- Hoàng đế là ngươi giết sao?

Lý Cáp nghe vậy cả kinh, vội che miệng nàng, vội giơ ngón trỏ làm dấu, đứng dậy tiếng ra cửa thấy Tiếu Phương và thủ vệ không chú ý mới quay lại híp mắt nhìn Mạc Liên, thấp giọng nói:

- Nàng hỏi điều này làm gì?

- Ngươi nói cho ta biết, có phải là ngươi giết?

Mạc Liên ánh mắt nhìn thẳng hắn nhưng thanh âm cũng hạ thấp xuống.

- Đúng thì sao, không đúng thì sao? Nàng nghe ai nói?

Lý Cáp âm trầm hỏi, hắn không biết Mạc Liên vì sao phải mạo hiểm tính mạng tìm hắn hỏi chuyện này, nhưng hắn không thể để lộ chuyện này ra được.

Mạc Liên ánh mắt không hề úy kỵ nhìn hắn, chậm rãi nói:

- Hôm qua ta nghe người trong hoàng cung nói người mặc hắc bào làm hoàng đế trọng thương, mà hôm đó ta thấy ngươi mặc toàn đồ đen. Ta chỉ muốn biết đáp án, tuyệt không nói với người thứ hai, người không tin thì sau khi nói ra có thể giết chết ta.

Lý Cáp nhìn màn đêm, chậm rãi gật gật đầu, nói:

- Nàng muốn sao?

Mạc Liên bỗng nhiên nở nụ cười, gượng đứng dậy.

Nàng đứng trước Lý Cáp đang nghi hoặc, chậm rãi cởi áo ngoài, để lộ nửa thân trên trần tụi trắng trẻo, bộ ngực sữa ưỡn thảng, dấu năm ngón tay rõ ràng,... 

- Nàng... nàng làm gì vậy?

Lý Cáp không hiểu, Mạc Liên làm gì vậy? Không lẽ vì mình giết hoàng đế nên,... A đùi thật đẹp nha.

Chỉ một lát, Mạc Liên đến cả quần lót cũng cởi ra, toàn thân trần như nhông, đứng trước mặt Lý Cáp, vắt chéo hai tay sau lưng, để hắn nhìn thoải mái.

Lý Cáp không phải là quân tử mỹ nữ ngồi trong lòng không loạn, ngược lại là thiếu niên phong lưu, đại mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần trước mặt như thế, dục hỏa toàn thân đã bùng cháy.

Mạc Liên chậm rãi đi đến trước mặt hắn, thấp giọng nói:

- Ta từng thề trước mộ phần cha mẹ, bất kể ai chỉ cần giết cẩu hoàng đế ta nguyện ý làm nô tì, vĩnh viên đi theo, mặc kệ giàu nghèo, xấu đẹp. Bây giờ ta sẽ trả lời, ta sẽ là người của chàng.

Lý Cáp trợn mắt há hốc mồm, hắn sự đoán đúng, Mạc Liên tạ ơn hắn giết hoàng đế.

- Đợi một chút, nàng nói cái gì mà mộ phần cha mẹ? Không lẽ hoàng đế...

Mạc Liên lộ rõ vẻ thống khổ, gật đầu nói:
- Cha ta Mạc Bình năm đó là tri phủ Bình Nguyên, cần chính yêu dân, dân chúng kính yêu, chỉ vì không nịnh hót bợ đỡ làm người ta hận thù. Sau khi Tây Nam phát sinh nạn lụt, cha ta tổ chức dân chúng chống lũ, mở kho phát lương, cứu vô số mạng người. Nhưng kẻ gian hãm hại nói ông ấy tham ô công quỹ, cẩu hoàng đế nghe lời sàm ngôn, hạ lệnh... Hạ lệnh xét nhà diệt tộc! Chỉ có ta được mẫu thân phó thác cho người khác tránh được một kiếp. Ta với hắn có thể nói là không đội trời chung! Hận không thể bầm thây vạn đoạn!

Nói đến câu cuối nàng đã nghiến răng nghiến lợi.

Lý Cáp kỳ quái hỏi:

- Bị người hãm hại thì đúng ra nàng phải tìm kẻ đó chứ?

Mạc Liên nhìn hắn:

- Khi ta luyện thành võ công, mấy năm trước người đó đã bị hoàng đế xét nhà diệt tộc rồi

- A?

Lý Cáp xấu hổ.

- Thù này không thể tính như vậy. Nếu không phải cẩu hoàng đế nghe lời gièm pha, một nhà một trăm ba mươi miệng ăn sao phải mất mạng? Thù này đương nhiên phải tìm hắn báo!

Mạc Liên nói mà thân thể mềm mại run rẩy lên, không biết vì kích động hay vì trong địa lao quá ẩm thấp.

Lý Cáp hiểu rõ sự tình, nhìn cô gái trước mắt, lòng đầy chua xót ôm nàng vào lòng.

Hắn là như thế, đối với địch nhân lãnh huyết vô tình tàn nhẫn, đối mỹ nữ rồi lại dạt dào tình cảm đến vô cùng.

Một cô gái xinh đẹp trần truồng bị Lý Cáp ôm vào lòng sẽ xảy ra chuyện gì? Dùng mông cũng nghĩ được.

Mạc Liên đã nói lấy thân báo đáp, Lý Cáp sao lại buông tha? Trên giường đá trong đại lại, hai thân thể trần trụi dung hợp vào nhau.

Một tiếng kêu đau đớn vang lên, máu đào chảy xuống ướt đẫm áo bào Lý Cáp.

Mạc Liên cắn chặt vai Lý Cáp, chịu đứng cần tăng dân số của hắn đâm vào lúc nhanh lúc chậm.

Cảnh xuân ngập tràn phòng giam.

Bên ngoài.

- Tiếu phó quản, đã một canh giờ, sao Nhị công tử còn chưa ra nhỉ?

Một thủ vệ hỏi.

Tiếu Phương dựa lưng vào tường tường, hai chân nhàn nhã gác lên bàn, nhìn thủ vệ kia, cười nói:

- Ngươi cho là Nhị công tử giống ngươi sao?

Một thủ vệ khác nói:

- Sức chiến đấu của Nhị công tử há ngươi so được, Nghe nói Nhị công tử ở Hỗ Dương có ba mươi thiếp đẹp, mỗi người đều là đại mỹ nữ nhất đẳng, còn trăm vạn bạc trắng mua về hoa khôi. Năng lực trên giường dĩ nhiên không kém.
(Dưới đất cũng khá lắm không vừa)

- Xem bộ dạng chắc là Nhị công tự có quen nữ thích khách.

- Đừng nói loạn, cẩn thận đầu của các ngươi.

Tiếu Phương nghe vậy trừng mắt.

Đang nói, một thủ vệ bỗng ngây người, nhìn thẳng về phía phòng giam, mấy người khác cũng nhìn theo hắn, chỉ thấy Lý Cáp ôm nữ thích khách đi tới.

Qua cơn mưa gió, Mạc Liên càng thêm quyễn rũ động lòng người, làm mấy thủ vệ ngẩn ngơ.

Đợi cho Lý Cáp sắp ra đến cửa thì một thủ vệ mới giật mình tỉnh lại, vội tiến lên ngăn lại nói:

- Nhị công tử, ngài đây là... Đây là...

Lý Cáp nhíu mày:

- Các ngươi không cần xen vào, ta sẽ nói với ông nội. Ai dám cản ta, cẩn thận ta không khách khí.

Nói xong cước bộ không ngừng, đã đi ra đến cửa vào tầng ba địa lao rồi.

Tiếu Phương lắc lắc đầu, nhanh chóng đi theo.

Lý Cáp lập tức ôm Mạc Liên về phòng mình. Lúc này Hương Hương cũng đã trở về, hai nàng thấy chủ nhân đột nhiên bế một đại mỹ nữ tiến vào, đều kinh ngạc, bất quá ngẫm lại vị chủ nhân này thì điều này cũng không có gì kì quái.

Mới gặp Thiên Thiên, Hương Hương, mặc kệ nam nữ, đều sợ hãi than. Mạc Liên cũng không ngoại lệ, nàng vốn cũng tương đối tự phụ nhan sắc, không ngờ ở đây có người còn đẹp hơn mình, lại những hai người.

Lý Cáp nói hai nàng giúp Mạc Liên tắm rửa thay quần áo rồi đến phòng Lý thái sư, hy vọng có thể thuyết phục ông nội giao Mạc Liên cho mình.

Tới thư phòng, đã thấy Tiếu Phương đứng một bên, ông nội Lý thái sư thì cầm một quyển sách lật xem, nhìn không ra hỉ nộ, nhưng mà chắc là Tiếu Phương đã nói rõ mọi chuyện cho ông nội.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương