Hồ Ly phong lưu, thế mà tìm một hòn đá làm lão bà của mình, chuyện này, bị một con hồ ly vô tình biết được, truyền khắp khu rừng, trong chốc lát, tất cả hồ ly trong núi đều biết chuyện này. Bọn họ đều nói, Hồ Ly đần độn, thế mà nhận một hòn đá làm lão bà, cũng có hồ ly nói, đây là hiện thế báo, ai bảo Hồ Ly luôn luôn dụ dỗ mẫu hồ nhà đàng hoàng? Xem đi xem đi, báo ứng tới rồi.

Hồ Ly lại không thèm quan tâm, vẫn ôm Vị Miên như trước, mỗi ngày tụng kinh niệm phật.

Hắn không biết sau khi hắn ngủ, Vị Miên của hắn, cuối cùng có thể biến thành một bóng dáng yếu ớt mong manh, mỗi lần, luôn luôn nhẹ nhàng bay đến gần bên giường. Nhìn Hồ Ly đi vào giấc ngủ, dùng đôi tay gần như là hư vô vuốt ve mặt Hồ Ly, đôi mắt si mê.

Không biết hòn đá kia rốt cuộc là loại đá gì, lại thật sự dần dần hóa thành hình người, chỉ là rất suy yếu.

Hồ ly trong núi đều tìm cơ hội, muốn đến xem hòn đá tân nương bảo bối của Hồ Ly. Hi hi ha ha cười nhạo.

“Hồ Ly Hồ Ly…hòn đá tân nương của ngươi, khi nào sẽ sinh tiểu hồ ly cho ngươi vậy.”

“Ngươi xem ngươi xem, chẳng lẽ lão bà của ngươi cũng sẽ sinh ra một hòn đá nhỏ sao?”

“hi hi ha ha…”.

Hồ Ly giận, vung tay lên, một trận gió,vứt toàn bộ hồ ly vây xem ra ngoài, lại dùng pháp thuật bố trí kết giới xung quanh phòng của mình, ngăn cách tất cả hồ ly, chỉ là an tĩnh trông coi Vị Miên của mình.

“Ai! Lão bà, trước đây ta dạo đủ loại khóm hoa, không dính một chút phấn hoa, để bao nhiêu người mong nhớ, hôm nay vì ngươi, cam tâm quy định phạm vi hoạt động.”

Bọn tiểu hồ ly bị Hồ Ly đánh ra ngoài, lúc này mới phát hiện, trăm năm ngắn ngủi, tu vi của tên Hồ Ly không ra gì đã tăng nhiều như vậy, hòn đá kia, không phải là thần thạch chứ?

Tạm thời không nói đến chuyện này, lúc này ở trên trời.

Tôn hầu tử bảo vệ Đường Tăng xong, sau khi thành Phật, liền rỗi rãnh đến phát hoảng, cả ngày ở trong cung điện Thái Bạch kim tinh lừa gạt hắn, ngày hôm đó, lúc đang chỉnh Thái Bạch kim tinh, hắn tâm huyết dâng trào, đột nhiên nghĩ đến trăm năm trước, Thái Bạch kim từng từng đùa giỡn một con tiểu hồ ly.

“Hì hì hi… Cũng không biết đứa nhỏ kia bây giờ thế nào, để lão Tôn đi nhìn một cái.” Dưới chân đạp một cái, đạp mây đi tới Hử Sơn. Nhìn thấy Hồ Ly đang cầm hòn đá kia ở trên đỉnh núi dập đầu cầu thần. Trước mặt bày một bàn lớn thức ăn chay.

Tôn hầu tử cũng thích náo nhiệt, xoay người, liền biến thành dáng vẻ Thái Thượng Lão Quân. Nghiêm trang đi tới trước mặt của Hồ Ly.

“Khụ… Tiểu hồ ly.”

“Thần tiên!” Hồ Ly thấy là Thái Thượng Lão Quân, vui vẻ vẫy đuôi, tiến lên trước.

“Tiểu hồ ly ~ ngươi đang làm gì?” Tôn hầu tử giả vờ đứng đắn, trong bụng đã cười như nở hoa.

“Thần tiên. Hồ Ly muốn cầu ngươi, cầu ngươi nói cho Hồ Ly một tiếng, hồ ly Vị Miên lúc nào mới có thể hóa thành hình người.” Tiểu hồ ly vẫy đuôi vẻ mặt kích động nói. Dáng vẻ kia thật sự là buồn cười.

Tôn hầu tử nhìn, ngực thật sự là không nhịn được, nghĩ thầm, hôm nay để lão Tôn lật tẩy lão quan nhà ông.

Nghĩ như vậy, liền “Phốc” một cái biến trở về dáng vẻ con khỉ, lộn nhào trên mây cười lăn nói: “Tiểu hồ ly, ngươi thật sự tin hòn đáng kia có thể hóa thành người sao? Hì hì… Đó là lão bất tử Thái Bạch kia gạt ngươi! chẳng qua đó là hòn đá hắn tiện tay lấy cạnh ao, hì hì… Hì hì… Cười chết lão Tôn, ngươi thật sự cho là thật! Đó chỉ là phép biến hóa bình thường, ngay cả hồ ly tinh nho nhỏ như ngươi cũng có thể làm! Hì hì…”.

Hồ Ly lập tức như ngũ lôi oanh đỉnh, lớn tiếng hét lên: “Ngươi con khỉ gạt người này! Ta rõ ràng thấy thần tiên dùng tảng đá biến ra một tuyệt sắc thiên hạ!”

Nào ngờ lời kia vừa thốt ra, Tôn hầu tử cười càng vui hơn, quả thực cũng sắp rớt từ trên mây xuống. Cười to nói: “Đó là lão đầu Thái Bạch kia dùng chướng nhãn pháp mà thôi, lão Tôn có thể dùng tốt hơn hắn nhiều, ngươi không tin. Chúng ta lên thiên đình, cùng lão quan đối chất.”

Tôn hầu tử còn kéo Hồ Ly lên thiên đình, đi đến cung điện Thái Bạch kim tinh. Ngay trước mặt Thái Bạch, vạch trần tất cả mọi chuyện.

Sắc mặt của Thái Bạch lập tức trở nên cực kém, thật sự chưa từng nghĩ rằng Hồ Ly lại thật tình với hòn đá như thế, ấp úng nói nguyên nhân và biện pháp sửa chữa.

Tôn hầu tử còn ở bên cạnh lớn tiếng đùa vừa cười vừa nói: “Ta nói tiểu hồ ly, hòn đá kia của ngươi, lão Tôn vừa nhìn cũng biết là công, chờ nó hóa hình người, làm tôn tử của ngươi. Ha ha ha…”.

Mà Hồ Ly dường như không nghe thấy gì, si ngốc cầm Vị Miên của mình, nhớ tới trăm năm qua mình vì nó nỗ lực bao nhiêu là tâm huyết, mình chờ mong nó, đúng là chuyện hoang đường!

Hồ Ly đột nhiên phun một ngụm máu tươi ra, “Oa a” một tiếng khóc rống lên.

Hắn cầm lấy Vị Miên, dùng sức ném ra bên ngoài, Vị Miên liền bay đến nhân gian. Không còn có thể tìm ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương