Ngay trong hôm ấy, chiếc xe hơi màu đen nhanh chóng rời khỏi cổng lớn Châu gia khiến tất cả gia nhân trông thấy mà hốt hoảng chạy vào bên trong, gấp gáp nói:
- "Không xong rồi Châu lão gia, Châu phu nhân.

Kỳ Ngưng tiểu thư đã tự ý lái xe rời khỏi nhà rồi ạ."
- "Cái gì chứ? Rõ ràng ta đã cho người khóa trái cửa phòng, bảo con bé suy nghĩ kĩ lại rồi mà."
Châu lão gia hoàn toàn không tin đây là sự thật mà hớt hải chạy lên trên lầu.

Ngay khi vừa tới nơi, ông nhíu mày nhìn thấy ổ khóa vẫn vẹn nguyên mà cất giọng ra lệnh cho người mở cửa phòng, sau đó dõng dạc tiến vào trong.
- "Không thể nào? Tại sao con bé lại cả gan đến mức này chứ?"
Ông trợn trừng mắt ngay khi nhìn thấy sợi dây thừng dài được cột chặt ở phía cửa sổ.

Cánh cửa kính sớm đã bị cô đập vỡ tung mà tìm cách leo xuống bên dưới rồi lái xe rời khỏi.
- "Mau đuổi theo Kỳ Ngưng và đưa con bé trở về trước ngày diễn ra buổi lễ."
Châu lão gia nghiến răng tức giận, lạnh giọng ra lệnh cho người lái xe đuổi theo cô.


Bản thân ông cũng khá bất ngờ trước hành động bốc đồng này của cô con gái.

Bởi lẽ xưa nay, Kỳ Ngưng luôn là người rất biết nghe lời và hiền dịu.

Nhưng không ngờ cô lại phản đối gay gắt trước cuộc hôn nhân sắp đặt này với Phó Bắc Ảnh.

Một phần là vì cô biết rõ con người anh ra sao.
Châu Kỳ Ngưng bật khóc nức nở mà ngày càng tăng tốc, nhanh đến mức lao vút qua mọi cảnh vật xung quanh mà dần tiến vào đường cao tốc.

Ngay khi cô rời khỏi khu vực ấy, vì tâm trạng tồi tệ, cho nên lúc này mới nhận ra tốc độ hiện tại vẫn còn ở mức quá cao mà lúng túng đạp phanh liên tục:
- "Làm sao thế này? Mình không thắng lại được.

Khoan đã, á.áaaaa.."
Rầm...
Đột nhiên trời mưa ngày một lớn, giảm đi tầm nhìn phía trước.

Ngay khi Châu Kỳ Ngưng chuẩn bị quay đầu xe ngược trở lại thì đúng lúc chiếc xe môtô từ xa chạy tới khiến người điều khiển không kịp phản ứng mà đâm mạnh vào cửa buồng lái khiến người bên trong bị va đập mạnh mà văng ra ngoài, đập đầu xuống làn đường trơn trượt.

Người con gái còn lại ở phía xe môtô may mắn vì đội mũ bảo hiểm dày cộm cho nên chỉ tổn thương phần đầu nhẹ.

Tuy nhiên, cả người cô lúc này trầy xước, máu chảy loang ra làn đường ướt đẫm nước mưa mà nhíu mày bất tỉnh tại chỗ.

Người lái chiếc môtô không ai khác chính là Hàn Uyển.
Lúc này trên trời xuất hiện sấm chớp mà đánh trúng vào hai cơ thể đang nằm dài ra đất khiến cả hai co giật không ngừng, một lúc lâu sau bất động hoàn toàn.
Sau khi trời mưa tạnh, tất cả mọi người sớm đã vây kín hiện trường tai nạn.


Một lúc sau, cả phía Châu gia và Lôi Vũ Uy đều có mặt.

Chứng kiến cảnh người yêu bị xe hơi đâm trúng khiến anh không giữ được bình tĩnh mà tức giận túm lấy cổ áo của người đàn ông trung niên gần đó, lớn tiếng mắng:
- "Người lái chiếc xe hơi này là con gái ông có đúng không? Chính cô ta đã đâm trúng Uyển Uyển của tôi."
Ngay lập tức, Châu lão gia mạnh tay đẩy người thanh niên dữ tợn ra khỏi, mà đanh giọng phản bác:
- "Cũng có thể do người yêu của cậu là người đâm trúng con gái tôi.

Nhìn xem, con bé bị chấn thương đầu nặng, không biết có nghiêm trọng không nữa.

Nếu Kỳ Ngưng nhà tôi xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu."
Cả hai không ngừng tranh cãi qua lại cho đến khi xe cứu thương xuất hiện và đưa nạn nhân đến bệnh viện.
- "Kỳ Ngưng, con không được xảy ra chuyện gì đâu đấy."
- "Uyển Uyển, em đừng làm anh sợ."
Cả hai người lo lắng đi theo sau nhân viên y tế cho đến khi hai cơ thể được đẩy vào bên trong phòng cấp cứu.
- "Bác sĩ, huyết áp và nhịp tim của bệnh nhân đang có dấu hiệu suy giảm."
Cùng lúc đó, người ở giường bên cạnh cũng chẳng tiến triển hơn.


Bàn tay trầy xước những vết thương do va chạm dần trở nên yếu ớt mà dần dần buông lỏng xuống.
Phía bên ngoài, Châu lão gia bắt đầu quan ngại khi biết rằng người bất ngờ thay đổi phương hướng chính là con gái mình.

Hơn nữa, cô không hề có giấy phép lái xe.

Liền lập tức, ông bỗng nhiên hạ giọng với người cao ráo đang tỏ ra lo lắng, thi thoảng hướng mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu mà lên tiếng đàm phán:
- "Sau khi kiểm tra camera trên đường ghi lại thì Kỳ Ngưng nhà tôi là người có lỗi khi bất ngờ quay đầu và lấn vào làn đường của môtô.

Chính vì lẽ đó, mọi chi phí chữa trị của bạn gái cậu, phía Châu gia sẽ chịu trách nhiệm."
Liền lập tức, Lôi Vũ Uy xoay người lại, nghiến răng lạnh giọng mắng chửi:
- "Ông nghĩ rằng tôi nghèo đến mức không thể lo mọi thứ chu toàn cho Uyển Uyển sao? Việc tôi cần bây giờ là cô ấy mau chóng tỉnh lại.

Nếu Uyển Uyển xảy ra bất trắc gì, tôi sẽ không để yên cho con gái ông đâu."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương