Hoán Đổi Ảnh Hậu
-
Chương 5
Lộ Thanh Minh đứng lên chỉnh lý tây trang của bản thân một chút, nói: "Hiện tại trêи mạng đều là tin tức của ngươi, đúng là cơ hội tuyệt hảo trời ban. Công ty mấy ngày nay sẽ bảo mật tất cả những thông tin liên quan đến ngươi, chỉ truyền ra một số tin tức ba phải khiến ngoại giới suy đoán, hiện tại bộ phim điện ảnh Xuân Phong Nhất Độ của ngươi cũng sắp trình chiếu rồi, chính thời cơ thích hợp nhất."
Xuân Phong Nhất Độ.
Trong lòng Nguyễn Dạ Sênh nói ai biết thì nghĩ Hề Mặc đây là diễn viên chính trong một tác phẩm điện ảnh nghệ thuật lớn, nếu không biết còn tưởng rằng đây là phim 18+. ( Xuân Phong Nhất Độ có nghĩa là giao cấu)
Lộ Thanh Minh mở túi, đưa ra một cái điện thoại di động, Nguyễn Dạ Sênh nhìn một chút, đưa tay tiếp nhận.
Lộ Thanh Minh nói: "Ta hiện tại phải trở về, khán hộ sẽ ở đây chiếu cố ngươi, hảo hảo nghỉ ngơi. Thủ tục có liên quan ta sẽ làm tốt, bốn giờ ba mươi sáng sớm ngày mai để ta đến đón ngươi chuyển viện, khi đó phần lớn mọi người đều chưa tỉnh ngủ."
"Bốn giờ ba mươi?" Nguyễn Dạ Sênh nâng ánh mắt.
Đại khái là muốn để Hề Mặc ngủ nhiều một lúc, Lộ Thanh Minh đổi giọng: "Vậy năm giờ ba mươi đi, năm giờ ba mươi ta đến đón ngươi."
" Thế nào sớm như vậy?" Nguyễn Dạ Sênh trong lòng nói thầm, ngoài miệng đạm nhạt nói: "Có phải bên ngoài bệnh viện này đều bị ký giả vây quanh?"
Lộ Thanh Minh nhíu nhíu mày, đưa mấy tấm ảnh chụp cho Nguyễn Dạ Sênh: "Phải, cho nên ngươi phải chuyển viện, đến lúc đó xe cứu thương từ cửa sau của bệnh viện ra ngoài, công ty đều sẽ chuẩn bị thỏa đáng, sẽ không có người nhận ra."
Nguyễn Dạ Sênh mở ảnh chụp Lộ Thanh Minh cho nàng, chính là tình huống bên ngoài bệnh viện.
Khí trời có chút oi bức, hai bên khách sạn to nhỏ bên đường lưu lượng khách thoáng chốc tăng vọt. Cách tấm kính thủy tinh, có thể thấy quán trà, quán cà phê, quán trà sữa, đều có rất nhiều người đang ngồi nghỉ ngơi, có một phần có thể rõ ràng nhìn ra là ký giả, nghĩ là quang minh chính đại đến phỏng vấn, còn lại cử chỉ có một chút mờ ám, hẳn là chuẩn bị chụp lén bất cứ lúc nào.
Bất quá bệnh viện hiện tại tiếp nhận rất nhiều bệnh nhân từ trận hoả hoạn, bận rộn vô cùng, lại đứng ngay đầu sóng dư luận, để tránh hỗn loạn bệnh viện tạm thời phong tỏa rất nghiêm mật. Đặc biệt là nơi nằm lại của bệnh nhân rất cần yên tĩnh, người nhà bạn bè đều phải đăng ký xác nhận mới có thể vào thăm bệnh, những ký giả này nhất thời cũng khó tiến vào, bọn họ đều muốn thám thính Hề Mặc cụ thể nằm ở phòng bệnh nào, tầng nào, nhưng lại không thể như nguyện.
Lộ Thanh Minh nói: "Tất cả mọi người biết ngươi được trực tiếp đưa vào bệnh viện này, rất nhiều ký giả muốn tiến vào, không loại trừ khả năng bọn họ sẽ nghĩ biện pháp trà trộn vào lấy tin tức, ngươi không thể ở lại đây lâu."
" Ký giả buổi tối sẽ canh giữ ở bên ngoài?" Nguyễn Dạ Sênh nói.
Lộ Thanh Minh gật đầu.
" Đều chờ để nhìn ta hủy dung?" Nguyễn Dạ Sênh lại nói.
Lộ Thanh Minh vốn định gật đầu, bất quá hắn trái lại phản ứng nhanh chuẩn, vì vậy chuyển sang mặt băng bó cứng cổ tại chỗ, trong nháy mắt giống như một người máy mặc tây trang.
Nguyễn Dạ Sênh trong lòng cười thầm, nhưng bề ngoài vẫn bất động thanh sắc.
Lộ Thanh Minh cân nhắc lời nói, mới ôn ngôn nói: "Bên ngoài tin tức của ngươi đều truyền khắp nơi rồi, ai cũng không có chứng cứ xác thực, vẫn chỉ là suy đoán, dĩ nhiên ai cũng muốn trực tiếp lấy tin rồi, ngươi không cần để tâm."
Nguyễn Dạ Sênh trong lòng hả hê, hiện tại ký giả cũng là liều mạng.
Cô buông xuống ánh mắt, tỏ vẻ uể oải: "Ta có một chút mệt mỏi, ngươi để khán hộ trở về đi, không cần ở lại đây, ta muốn một mình yên tĩnh một lát."
" Hề Mặc." Lộ Thanh Minh nhíu mày.
" Bác sĩ không phải nói ta không vấn đề gì rồi sao?" Nguyễn Dạ Sênh lạnh lùng hạ lệnh trục khách.
Lộ Thanh Minh biết tính tình Hề Mặc, cũng biết năng lực của cô, chỉ đành nói: "Được rồi, có việc gì thì gọi bác sĩ y tá, ta đã nói trước với họ. Sáng mai ta đến đón ngươi, nhớ kỹ chuẩn bị, đi ngủ sớm một chút."
" Biết rồi!" Nguyễn Dạ Sênh không mặn không nhạt trả lời một tiếng.
Lộ Thanh Minh rốt cục đi rồi, kể cả khán hộ.
Nguyễn Dạ Sênh nhướng mày, khóe môi khẽ cong, ngồi bên giường chậm rãi suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho Phùng Đường Đường không.
Cô biết Hề Mặc nhất định ở bên cạnh nghe thấy được.
Phòng bệnh bên kia Phùng Đường Đường vội vàng nhận điện thoại: "Hề tỷ."
Hề Mặc bất động thanh sắc di chuyển thân người, dán lại gần một chút, trầm mặc nhìn Phùng Đường Đường nghe điện thoại.
" Ân." Nguyễn Dạ Sênh nhàn nhạt đáp lời.
Không biết Hề Mặc ở bên cạnh sẽ có phản ứng gì?
Là còn đang trước sau như một giả vờ cường thế hay là chuẩn bị uống thuốc trừ sâu tự sát?
Phùng Đường Đường vẻ mặt chính khí báo cáo: "Hề tỷ, Nguyễn Nguyễn cô ấy không bị hủy dung, xin yên tâm!"
Hề Mặc: "….."
Nguyễn Dạ Sênh nghẹn cười, ngoài miệng đạm nhạt nói: "Như vậy a, vậy là tốt rồi."
Phùng Đường Đường vẫn đối với cảnh ngộ của Nguyễn Dạ Sênh hiện tại cảm thấy tiếc hận, Hề Mặc năm đó học cùng khóa với cô nay đã trêи đỉnh thành công, chỉ cần có người nâng đỡ một chút, nói không chừng Nguyễn Dạ Sênh còn có cơ hội trở mình. Cũng chính vì như vậy, Phùng Đường Đường vẫn luôn muốn giúp Nguyễn Dạ Sênh cùng Hề Mặc lôi kéo quan hệ, nhưng Nguyễn Dạ Sênh lại nhìn có vẻ luôn ghét bỏ Hề Mặc.
Hề Mặc lại càng chướng mắt Nguyễn Dạ Sênh, điều này làm cho Phùng Đường Đường vô cùng khổ não.
Phùng Đường Đường suy nghĩ một chút, nhân cơ hội lôi kéo quan hệ: "Nguyễn Nguyễn cô ấy nói, cảm ơn Hề tỷ quan tâm."
Nguyễn Dạ Sênh cười đến đến đôi mắt híp lại: "Nói cho cô ấy biết, không cần cảm ơn."
Trực tiếp quỳ xuống tạ ơn là được rồi.
Hề Mặc ở bên cạnh kéo căng khuôn mặt: "……"
Ta cảm ơn cả nhà ngươi!
" Phùng Đường Đường, ngươi để Nguyễn Dạ Sênh nghe điện thoại, ta có một chút việc muốn nói với cô ấy." Nguyễn Dạ Sênh một bên gọi điện thoại, một bên giang hai tay hướng không trung tinh tế quan sát, trong ánh mắt liễm lấy thần thái không cách nào hình dung.
Đây là tay của Hề Mặc.
Móng tay oánh nhuận, ngón tay thon dài, không một chỗ nào không xinh đẹp động lòng người.
Phùng Đường Đường tâm hoa nộ phóng, Hề tỷ cư nhiên muốn cùng Nguyễn Nguyễn nói điện thoại, cô cho rằng cơ hội để Nguyễn Dạ Sênh trở mình rốt cuộc đến rồi, vội vã kéo Hề Mặc đến, kϊƈɦ động mà đưa điện thoại di động cho cô.
Hề Mặc không đành lòng nhìn thẳng biểu tình như sắp nở hoa của Phùng Đường Đường: "……"
Cô đứng lên, đi xa một chút, nỗ lực khắc chế lửa giận cùng phẫn hận sắp tràn ra, thấp giọng nói: "Ta là Nguyễn Dạ Sênh, có cái gì thì nhanh nói đi."
Nguyễn Dạ Sênh cười: "Thế nào, thích tên của ta như vậy, còn mang ra dùng?"
Hề Mặc: "….."
Rất nhanh cô ý thức được Nguyễn Dạ Sênh dám nói như vậy, nhất định là bên cạnh không có người khác nên sẽ không kiêng nể gì cả, vì vậy cô quay đầu nhìn Phùng Đường Đường vẻ mặt mong đợi ở bên cạnh một chút: "….."
Phùng Đường Đường theo chủ nghĩa xã hội không biết bản thân hiện tại so với canh gà sầu riêng còn vướng víu hơn, hướng Hề Mặc dựng thẳng ngón tay cái cổ vũ.
Nguyễn Nguyễn, ôm đùi Hề tỷ thì không cần đi trêи mặt đất nữa. Trong giới giải trí, cưới bạch phú mỹ (người đẹp giàu có), a, không phải là lấy cao phú suất (thanh niên tuấn tú giàu có), bước lên tột đỉnh nhân sinh.
Hề Mặc: "….."
Nguyễn Dạ Sênh trong điện thoại nhẹ giọng nỉ non: "Ngươi cũng nghe thấy, 1727 hiện tại chỉ có một mình ta. Ngươi có muốn đến không?"
Hề Mặc chỉ là nghe, trêи mặt không có gợn sóng.
Hiện tại giọng nói của Nguyễn Dạ Sênh chính là của cô, vừa nghe đến giọng nói ghê tởm kia chính là của mình truyền lại, hơn nữa còn là nói với chính cô, cô liền cảm thấy sắp nổ tung rồi.
Nguyễn Dạ Sênh mỉm cười: "Aiz, ta biết ngươi nhất định muốn đến chết rồi, hận không thể bay đến."
Hề Mặc: "….."
Ha ha, ta là muốn đến chết rồi, hận không thể bay đến đến bóp chết ngươi.
Nguyễn Dạ Sênh ám chỉ xong, trong điện thoại cũng không nói gì nữa.
Hề Mặc duy trì tư thái nghe điện thoại, cố ý ở trước mặt Phùng Đường Đường hàm hàm hồ hồ ân hai tiếng, nói vài câu "biết rồi" Các loại lí do thoái thác, sau đó thở dài nói: "Aiz, Hề Mặc ta hỏi ngươi một việc. Trước đó ta ở trong toilet cỡi hết quần áo kiểm tra, phát hiện bộ ngực bị bỏng một vài chỗ, bác sĩ thoa thuốc cho ta rồi, nhưng không biết sau này có để lại sẹo hay không a? Ngươi có biết nhãn hiệu sản phẩm liền sẹo nào tương đối tốt không, ta biết phương diện này ngươi tương đối hiểu biết."
Nguyễn Dạ Sênh: "….."
Phùng Đường Đường vừa nghe lập tức nhảy dựng lên như điện giật, khẩn cấp kéo lấy Hề Mặc nhìn trái nhìn phải: "Nguyễn Nguyễn ngực ngươi bỏng rồi?"
Nàng muốn khóc: "Thế nào lại bỏng, ông trời phù hộ không hủy dung, kết quả thế nào lại hủy ngực rồi! Có nặng lắm không a! Bác sĩ rốt cuộc là nói như thế nào a!"
Giọng nói của Phùng Đường Đường xuyên thấu qua điện thoại di động truyền tới trong tai Nguyễn Dạ Sênh bên kia: "….."
Hề Mặc "an ủi" Phùng Đường Đường, cố ý gần kề điện thoại di động nói: " Để lại sẹo cũng xem như là nhẹ rồi, ta cũng đã gặp may mắn rồi. Bác sĩ nói nếu nghiêm trọng một chút nữa, ngực cũng phải cắt a!"
Trong đầu Phùng Đường Đường không ngừng quanh quẩn câu cắt, cắt của Hề Mặc, hoàn toàn bị dọa vỡ vun rồi.
Nguyễn Dạ Sênh: "….."
Hề Mặc tiếp tục nói chuyện điện thoại, bên môi câu ra một nụ cười: "Hề Mặc, tốt xấu gì trước đây chúng ta cũng từng quen biết, ngươi thật sự không giới thiệu sản phẩm liền sẹo cho ta sao?"
Nguyễn Dạ Sênh trầm mặc một lúc, nói: "Ta chờ ngươi."
Nói xong treo điện thoại.
Hề Mặc cất điện thoại di động, thoả mãn nhìn Phùng Đường Đường, Phùng Đường Đường còn đang lo lắng hãi hùng. Cô hiện tại bảo Phùng Đường Đường rời đi, Phùng Đường Đường nhất định không muốn, nóng nảy trái lại rước lấy hoài nghi vì vậy Hề Mặc an vị bên giường yên lặng chờ thời cơ đến.
Phùng Đường Đường cùng Hề Mặc nói chuyện phiếm, Hề Mặc cũng chịu đựng buồn bực , tính tình rất tốt đáp lời, điện thoại di động của Nguyễn Dạ Sênh lại bị cô gác qua một bên.
Bởi vì tính cách bản thân cùng thân phận là người của công chúng, Hề Mặc đối với chuyện rình rập riêng tư của người khác căm thù đến tận xương tuỷ, vì vậy tin nhắn hình ảnh các loại lưu trong điện thoại di động của Nguyễn Dạ Sênh ngay cả nhìn cô cũng không nhìn, ngoại trừ mở vài ứng dụng như Weibo, Tianya để lên mạng đọc tin tức, cô phát hiện Nguyễn Dạ Sênh cũng không đặt chế độ duy trì đăng nhập.
Bộ nhớ điện thoại rất sạch sẽ, dường như mỗi một lần dùng xong, Nguyễn Dạ Sênh đều sẽ cẩn thận tỉ mỉ xó hết những vết tích trong điện thoại.
Hề Mặc là người cẩn thận, lại có nhiều điện thoại di động, cho nên số điện thoại cá nhân vẫn lưu lại trong rất nhiều tài khoảng để thuận tiện, vết tích cũng sẽ không tiêu trừ, dù sao cũng không ai có thể nhìn thấy nội dung trong điện thoại di động cá nhân của cô.
Nhưng Nguyễn Dạ Sênh cư nhiên lại cẩn thận đến mức đó, ngược lại khiến Hề Mặc không ngờ được.
Mặt khác Hề Mặc cũng phát hiện một việc.
Đó chính là từ đầu đến cuối, ngoại trừ Phùng Đường Đường, không còn một ai đến thăm Nguyễn Dạ Sênh. Dường như cô không có ba mẹ, cũng không có bất luận bạn bè nào, cũng khó trách trước đó phòng bệnh quạnh quẽ như vậy, lạnh lẽo giống như cổ quan tài.
Phùng Đường Đường dài dòng cả một ngày, rốt cục có thể phóng tâm mà đi. Thu dọn một chút, lại căn dặn vài câu rồi mới rời khỏi, Lộ Thanh Minh gọi điện thoại đến, bảo cô không nên đến phòng bệnh 1727 quấy rầy, nên cô liền trực tiếp về nhà.
Thế giới thanh tĩnh.
Khuôn mặt Hề Mặc khôi phục băng lãnh, đi thẳng đến phòng 1727.
Đứng trước cửa, Hề Mặc mới vừa gõ một cái, cửa lập tức mở.
Nguyễn Dạ Sênh đứng trước cửa, tựa như cô đã chờ rất lâu.
Hề Mặc nhìn Nguyễn Dạ Sênh đang mang khuôn mặt của mình, thiếu chút nữa ức chế không được muốn bóp chết cô.
Nguyễn Dạ Sênh cũng nhìn Hề Mặc hôm nay dùng chính thân thể của mình, trong lòng nói không nên lời là mùi vị gì.
Nguyễn Dạ Sênh cười nhạt: "Ha ha."
Hề Mặc cười nhạt: "Ha ha."
Lời đồn chỉ là nhảm nhí, tin tức chỉ là nhảm nhí.
Khí tràng băng lãnh đến cực điểm, hai người cùng nhau vào phòng, cửa phòng bệnh được đóng chặt, khóa trái.
Xuân Phong Nhất Độ.
Trong lòng Nguyễn Dạ Sênh nói ai biết thì nghĩ Hề Mặc đây là diễn viên chính trong một tác phẩm điện ảnh nghệ thuật lớn, nếu không biết còn tưởng rằng đây là phim 18+. ( Xuân Phong Nhất Độ có nghĩa là giao cấu)
Lộ Thanh Minh mở túi, đưa ra một cái điện thoại di động, Nguyễn Dạ Sênh nhìn một chút, đưa tay tiếp nhận.
Lộ Thanh Minh nói: "Ta hiện tại phải trở về, khán hộ sẽ ở đây chiếu cố ngươi, hảo hảo nghỉ ngơi. Thủ tục có liên quan ta sẽ làm tốt, bốn giờ ba mươi sáng sớm ngày mai để ta đến đón ngươi chuyển viện, khi đó phần lớn mọi người đều chưa tỉnh ngủ."
"Bốn giờ ba mươi?" Nguyễn Dạ Sênh nâng ánh mắt.
Đại khái là muốn để Hề Mặc ngủ nhiều một lúc, Lộ Thanh Minh đổi giọng: "Vậy năm giờ ba mươi đi, năm giờ ba mươi ta đến đón ngươi."
" Thế nào sớm như vậy?" Nguyễn Dạ Sênh trong lòng nói thầm, ngoài miệng đạm nhạt nói: "Có phải bên ngoài bệnh viện này đều bị ký giả vây quanh?"
Lộ Thanh Minh nhíu nhíu mày, đưa mấy tấm ảnh chụp cho Nguyễn Dạ Sênh: "Phải, cho nên ngươi phải chuyển viện, đến lúc đó xe cứu thương từ cửa sau của bệnh viện ra ngoài, công ty đều sẽ chuẩn bị thỏa đáng, sẽ không có người nhận ra."
Nguyễn Dạ Sênh mở ảnh chụp Lộ Thanh Minh cho nàng, chính là tình huống bên ngoài bệnh viện.
Khí trời có chút oi bức, hai bên khách sạn to nhỏ bên đường lưu lượng khách thoáng chốc tăng vọt. Cách tấm kính thủy tinh, có thể thấy quán trà, quán cà phê, quán trà sữa, đều có rất nhiều người đang ngồi nghỉ ngơi, có một phần có thể rõ ràng nhìn ra là ký giả, nghĩ là quang minh chính đại đến phỏng vấn, còn lại cử chỉ có một chút mờ ám, hẳn là chuẩn bị chụp lén bất cứ lúc nào.
Bất quá bệnh viện hiện tại tiếp nhận rất nhiều bệnh nhân từ trận hoả hoạn, bận rộn vô cùng, lại đứng ngay đầu sóng dư luận, để tránh hỗn loạn bệnh viện tạm thời phong tỏa rất nghiêm mật. Đặc biệt là nơi nằm lại của bệnh nhân rất cần yên tĩnh, người nhà bạn bè đều phải đăng ký xác nhận mới có thể vào thăm bệnh, những ký giả này nhất thời cũng khó tiến vào, bọn họ đều muốn thám thính Hề Mặc cụ thể nằm ở phòng bệnh nào, tầng nào, nhưng lại không thể như nguyện.
Lộ Thanh Minh nói: "Tất cả mọi người biết ngươi được trực tiếp đưa vào bệnh viện này, rất nhiều ký giả muốn tiến vào, không loại trừ khả năng bọn họ sẽ nghĩ biện pháp trà trộn vào lấy tin tức, ngươi không thể ở lại đây lâu."
" Ký giả buổi tối sẽ canh giữ ở bên ngoài?" Nguyễn Dạ Sênh nói.
Lộ Thanh Minh gật đầu.
" Đều chờ để nhìn ta hủy dung?" Nguyễn Dạ Sênh lại nói.
Lộ Thanh Minh vốn định gật đầu, bất quá hắn trái lại phản ứng nhanh chuẩn, vì vậy chuyển sang mặt băng bó cứng cổ tại chỗ, trong nháy mắt giống như một người máy mặc tây trang.
Nguyễn Dạ Sênh trong lòng cười thầm, nhưng bề ngoài vẫn bất động thanh sắc.
Lộ Thanh Minh cân nhắc lời nói, mới ôn ngôn nói: "Bên ngoài tin tức của ngươi đều truyền khắp nơi rồi, ai cũng không có chứng cứ xác thực, vẫn chỉ là suy đoán, dĩ nhiên ai cũng muốn trực tiếp lấy tin rồi, ngươi không cần để tâm."
Nguyễn Dạ Sênh trong lòng hả hê, hiện tại ký giả cũng là liều mạng.
Cô buông xuống ánh mắt, tỏ vẻ uể oải: "Ta có một chút mệt mỏi, ngươi để khán hộ trở về đi, không cần ở lại đây, ta muốn một mình yên tĩnh một lát."
" Hề Mặc." Lộ Thanh Minh nhíu mày.
" Bác sĩ không phải nói ta không vấn đề gì rồi sao?" Nguyễn Dạ Sênh lạnh lùng hạ lệnh trục khách.
Lộ Thanh Minh biết tính tình Hề Mặc, cũng biết năng lực của cô, chỉ đành nói: "Được rồi, có việc gì thì gọi bác sĩ y tá, ta đã nói trước với họ. Sáng mai ta đến đón ngươi, nhớ kỹ chuẩn bị, đi ngủ sớm một chút."
" Biết rồi!" Nguyễn Dạ Sênh không mặn không nhạt trả lời một tiếng.
Lộ Thanh Minh rốt cục đi rồi, kể cả khán hộ.
Nguyễn Dạ Sênh nhướng mày, khóe môi khẽ cong, ngồi bên giường chậm rãi suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho Phùng Đường Đường không.
Cô biết Hề Mặc nhất định ở bên cạnh nghe thấy được.
Phòng bệnh bên kia Phùng Đường Đường vội vàng nhận điện thoại: "Hề tỷ."
Hề Mặc bất động thanh sắc di chuyển thân người, dán lại gần một chút, trầm mặc nhìn Phùng Đường Đường nghe điện thoại.
" Ân." Nguyễn Dạ Sênh nhàn nhạt đáp lời.
Không biết Hề Mặc ở bên cạnh sẽ có phản ứng gì?
Là còn đang trước sau như một giả vờ cường thế hay là chuẩn bị uống thuốc trừ sâu tự sát?
Phùng Đường Đường vẻ mặt chính khí báo cáo: "Hề tỷ, Nguyễn Nguyễn cô ấy không bị hủy dung, xin yên tâm!"
Hề Mặc: "….."
Nguyễn Dạ Sênh nghẹn cười, ngoài miệng đạm nhạt nói: "Như vậy a, vậy là tốt rồi."
Phùng Đường Đường vẫn đối với cảnh ngộ của Nguyễn Dạ Sênh hiện tại cảm thấy tiếc hận, Hề Mặc năm đó học cùng khóa với cô nay đã trêи đỉnh thành công, chỉ cần có người nâng đỡ một chút, nói không chừng Nguyễn Dạ Sênh còn có cơ hội trở mình. Cũng chính vì như vậy, Phùng Đường Đường vẫn luôn muốn giúp Nguyễn Dạ Sênh cùng Hề Mặc lôi kéo quan hệ, nhưng Nguyễn Dạ Sênh lại nhìn có vẻ luôn ghét bỏ Hề Mặc.
Hề Mặc lại càng chướng mắt Nguyễn Dạ Sênh, điều này làm cho Phùng Đường Đường vô cùng khổ não.
Phùng Đường Đường suy nghĩ một chút, nhân cơ hội lôi kéo quan hệ: "Nguyễn Nguyễn cô ấy nói, cảm ơn Hề tỷ quan tâm."
Nguyễn Dạ Sênh cười đến đến đôi mắt híp lại: "Nói cho cô ấy biết, không cần cảm ơn."
Trực tiếp quỳ xuống tạ ơn là được rồi.
Hề Mặc ở bên cạnh kéo căng khuôn mặt: "……"
Ta cảm ơn cả nhà ngươi!
" Phùng Đường Đường, ngươi để Nguyễn Dạ Sênh nghe điện thoại, ta có một chút việc muốn nói với cô ấy." Nguyễn Dạ Sênh một bên gọi điện thoại, một bên giang hai tay hướng không trung tinh tế quan sát, trong ánh mắt liễm lấy thần thái không cách nào hình dung.
Đây là tay của Hề Mặc.
Móng tay oánh nhuận, ngón tay thon dài, không một chỗ nào không xinh đẹp động lòng người.
Phùng Đường Đường tâm hoa nộ phóng, Hề tỷ cư nhiên muốn cùng Nguyễn Nguyễn nói điện thoại, cô cho rằng cơ hội để Nguyễn Dạ Sênh trở mình rốt cuộc đến rồi, vội vã kéo Hề Mặc đến, kϊƈɦ động mà đưa điện thoại di động cho cô.
Hề Mặc không đành lòng nhìn thẳng biểu tình như sắp nở hoa của Phùng Đường Đường: "……"
Cô đứng lên, đi xa một chút, nỗ lực khắc chế lửa giận cùng phẫn hận sắp tràn ra, thấp giọng nói: "Ta là Nguyễn Dạ Sênh, có cái gì thì nhanh nói đi."
Nguyễn Dạ Sênh cười: "Thế nào, thích tên của ta như vậy, còn mang ra dùng?"
Hề Mặc: "….."
Rất nhanh cô ý thức được Nguyễn Dạ Sênh dám nói như vậy, nhất định là bên cạnh không có người khác nên sẽ không kiêng nể gì cả, vì vậy cô quay đầu nhìn Phùng Đường Đường vẻ mặt mong đợi ở bên cạnh một chút: "….."
Phùng Đường Đường theo chủ nghĩa xã hội không biết bản thân hiện tại so với canh gà sầu riêng còn vướng víu hơn, hướng Hề Mặc dựng thẳng ngón tay cái cổ vũ.
Nguyễn Nguyễn, ôm đùi Hề tỷ thì không cần đi trêи mặt đất nữa. Trong giới giải trí, cưới bạch phú mỹ (người đẹp giàu có), a, không phải là lấy cao phú suất (thanh niên tuấn tú giàu có), bước lên tột đỉnh nhân sinh.
Hề Mặc: "….."
Nguyễn Dạ Sênh trong điện thoại nhẹ giọng nỉ non: "Ngươi cũng nghe thấy, 1727 hiện tại chỉ có một mình ta. Ngươi có muốn đến không?"
Hề Mặc chỉ là nghe, trêи mặt không có gợn sóng.
Hiện tại giọng nói của Nguyễn Dạ Sênh chính là của cô, vừa nghe đến giọng nói ghê tởm kia chính là của mình truyền lại, hơn nữa còn là nói với chính cô, cô liền cảm thấy sắp nổ tung rồi.
Nguyễn Dạ Sênh mỉm cười: "Aiz, ta biết ngươi nhất định muốn đến chết rồi, hận không thể bay đến."
Hề Mặc: "….."
Ha ha, ta là muốn đến chết rồi, hận không thể bay đến đến bóp chết ngươi.
Nguyễn Dạ Sênh ám chỉ xong, trong điện thoại cũng không nói gì nữa.
Hề Mặc duy trì tư thái nghe điện thoại, cố ý ở trước mặt Phùng Đường Đường hàm hàm hồ hồ ân hai tiếng, nói vài câu "biết rồi" Các loại lí do thoái thác, sau đó thở dài nói: "Aiz, Hề Mặc ta hỏi ngươi một việc. Trước đó ta ở trong toilet cỡi hết quần áo kiểm tra, phát hiện bộ ngực bị bỏng một vài chỗ, bác sĩ thoa thuốc cho ta rồi, nhưng không biết sau này có để lại sẹo hay không a? Ngươi có biết nhãn hiệu sản phẩm liền sẹo nào tương đối tốt không, ta biết phương diện này ngươi tương đối hiểu biết."
Nguyễn Dạ Sênh: "….."
Phùng Đường Đường vừa nghe lập tức nhảy dựng lên như điện giật, khẩn cấp kéo lấy Hề Mặc nhìn trái nhìn phải: "Nguyễn Nguyễn ngực ngươi bỏng rồi?"
Nàng muốn khóc: "Thế nào lại bỏng, ông trời phù hộ không hủy dung, kết quả thế nào lại hủy ngực rồi! Có nặng lắm không a! Bác sĩ rốt cuộc là nói như thế nào a!"
Giọng nói của Phùng Đường Đường xuyên thấu qua điện thoại di động truyền tới trong tai Nguyễn Dạ Sênh bên kia: "….."
Hề Mặc "an ủi" Phùng Đường Đường, cố ý gần kề điện thoại di động nói: " Để lại sẹo cũng xem như là nhẹ rồi, ta cũng đã gặp may mắn rồi. Bác sĩ nói nếu nghiêm trọng một chút nữa, ngực cũng phải cắt a!"
Trong đầu Phùng Đường Đường không ngừng quanh quẩn câu cắt, cắt của Hề Mặc, hoàn toàn bị dọa vỡ vun rồi.
Nguyễn Dạ Sênh: "….."
Hề Mặc tiếp tục nói chuyện điện thoại, bên môi câu ra một nụ cười: "Hề Mặc, tốt xấu gì trước đây chúng ta cũng từng quen biết, ngươi thật sự không giới thiệu sản phẩm liền sẹo cho ta sao?"
Nguyễn Dạ Sênh trầm mặc một lúc, nói: "Ta chờ ngươi."
Nói xong treo điện thoại.
Hề Mặc cất điện thoại di động, thoả mãn nhìn Phùng Đường Đường, Phùng Đường Đường còn đang lo lắng hãi hùng. Cô hiện tại bảo Phùng Đường Đường rời đi, Phùng Đường Đường nhất định không muốn, nóng nảy trái lại rước lấy hoài nghi vì vậy Hề Mặc an vị bên giường yên lặng chờ thời cơ đến.
Phùng Đường Đường cùng Hề Mặc nói chuyện phiếm, Hề Mặc cũng chịu đựng buồn bực , tính tình rất tốt đáp lời, điện thoại di động của Nguyễn Dạ Sênh lại bị cô gác qua một bên.
Bởi vì tính cách bản thân cùng thân phận là người của công chúng, Hề Mặc đối với chuyện rình rập riêng tư của người khác căm thù đến tận xương tuỷ, vì vậy tin nhắn hình ảnh các loại lưu trong điện thoại di động của Nguyễn Dạ Sênh ngay cả nhìn cô cũng không nhìn, ngoại trừ mở vài ứng dụng như Weibo, Tianya để lên mạng đọc tin tức, cô phát hiện Nguyễn Dạ Sênh cũng không đặt chế độ duy trì đăng nhập.
Bộ nhớ điện thoại rất sạch sẽ, dường như mỗi một lần dùng xong, Nguyễn Dạ Sênh đều sẽ cẩn thận tỉ mỉ xó hết những vết tích trong điện thoại.
Hề Mặc là người cẩn thận, lại có nhiều điện thoại di động, cho nên số điện thoại cá nhân vẫn lưu lại trong rất nhiều tài khoảng để thuận tiện, vết tích cũng sẽ không tiêu trừ, dù sao cũng không ai có thể nhìn thấy nội dung trong điện thoại di động cá nhân của cô.
Nhưng Nguyễn Dạ Sênh cư nhiên lại cẩn thận đến mức đó, ngược lại khiến Hề Mặc không ngờ được.
Mặt khác Hề Mặc cũng phát hiện một việc.
Đó chính là từ đầu đến cuối, ngoại trừ Phùng Đường Đường, không còn một ai đến thăm Nguyễn Dạ Sênh. Dường như cô không có ba mẹ, cũng không có bất luận bạn bè nào, cũng khó trách trước đó phòng bệnh quạnh quẽ như vậy, lạnh lẽo giống như cổ quan tài.
Phùng Đường Đường dài dòng cả một ngày, rốt cục có thể phóng tâm mà đi. Thu dọn một chút, lại căn dặn vài câu rồi mới rời khỏi, Lộ Thanh Minh gọi điện thoại đến, bảo cô không nên đến phòng bệnh 1727 quấy rầy, nên cô liền trực tiếp về nhà.
Thế giới thanh tĩnh.
Khuôn mặt Hề Mặc khôi phục băng lãnh, đi thẳng đến phòng 1727.
Đứng trước cửa, Hề Mặc mới vừa gõ một cái, cửa lập tức mở.
Nguyễn Dạ Sênh đứng trước cửa, tựa như cô đã chờ rất lâu.
Hề Mặc nhìn Nguyễn Dạ Sênh đang mang khuôn mặt của mình, thiếu chút nữa ức chế không được muốn bóp chết cô.
Nguyễn Dạ Sênh cũng nhìn Hề Mặc hôm nay dùng chính thân thể của mình, trong lòng nói không nên lời là mùi vị gì.
Nguyễn Dạ Sênh cười nhạt: "Ha ha."
Hề Mặc cười nhạt: "Ha ha."
Lời đồn chỉ là nhảm nhí, tin tức chỉ là nhảm nhí.
Khí tràng băng lãnh đến cực điểm, hai người cùng nhau vào phòng, cửa phòng bệnh được đóng chặt, khóa trái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook