Hoán Đổi Ảnh Hậu
-
Chương 30
Máy quay trở về vị trí cũ, Nguyễn Dạ Sênh trở lại vị trí ban đầu.
Thư ký trường quay gõ clapperboard, Đinh Phái bước vào, Nguyễn Dạ Sênh đứng dậy nghênh đón, lại quỳ xuống một lần nữa.
Đinh Phái nói lắp: "Hộ Khương giáo úy Đặng Huấn nhân ái nhã đạt cúc cung tận tụy, trẫm nghe… Tin dữ, cảm thấy thất chi hoằng cốt…"
"Cắt!" Lâm Khải Đường vừa nghe anh ta thoại liền quát: "Cái gì hoằng cốt! Là mất một cánh tay! Đọc theo tôi, gong! không phải là hong! Còn nữa, cậu nói lắp ba lắp bắp cái gì vậy, thần thái hoàn toàn sai, cậu đến thay hoàng thượng tuyên đọc thủ dụ, không phải đến đọc chiếu thỉnh tội!"
Hắn cũng không phải loại đạo diễn nghiêm khắc, bình thường đều tương đối dễ gần, có đôi khi còn rất biết làm sinh động bầu không khí, hiện tại lại quát lớn tiếng, xem ra là thật sự bị tức giận không nhẹ.
Đinh Phái vốn dĩ cũng đã rất khẩn trương, lần đầu tiên đọc sai chọc mọi người cười một trận, hắn tinh tường nghe được hiện trường có người đang cười, hiện tại lại phạm sai lần thứ hai, còn bị Lâm Khải Đường quát, nên càng khẩn trương đến không biết đứng ở chỗ nào mới là chính xác, mặt mũi cũng không biết nên đặt ở đâu, chỉ đành liên tục xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi!"
Thật ra lúc quay phim nói sai lời thoại đặc biệt bình thường phần nhiều là nói sai trình tự không cẩn thận nói sai hoặc diễn viên bởi vì quên thoại mà tự mình sửa thoại, thêm thắt vài câu. Nhưng đọc sai một số từ gần âm là rất ít có, bình thường lúc diễn viên đọc kịch bản nhìn thấy một số từ khó phát âm thì sẽ nghiên cứu hoặc trợ lý sẽ giúp nghệ sĩ đánh dấu những từ khó phát âm dễ lẫn lộn, mà Đinh Phái phát âm sai phần lớn từ ngữ đều thông thường rất ít có người đọc sai âm.
Nói sai lời thoại sẽ khiến người khác bật cười, loại tình huống này cũng là rất nhẹ nhàng, rất nhiều hình ảnh hậu trường đều vô cùng thú vị. Nhưng nếu như phát âm sai, còn là những từ thông thường thế này, thì thật sự là một trò cười – tuy rằng chưa từng nói rõ, nhưng có người trong lòng chính là đang nghĩ ca sĩ này chỉ có dung mạo, lại không có trình độ.
Mà Lâm Khải Đường vốn dĩ cũng không phải giận Đinh Phái đọc sai, mà chỉ là sau khi hắn đọc sai khiến một số người chê cười, Đinh Phái vừa nghe người khác cười, trạng thái càng trở nên bất ổn, càng ngày càng khẩn trương căn bản không dám diễn nữa. Loại phát âm này nếu sai có thể dựa vào hậu kỳ phối âm để chỉnh sửa, nhưng cả trạng thái của hắn cũng đã bị ảnh hưởng, nên buộc phải quay lại, đây mới là điều khiến Lâm Khải Đường tức giận.
Nghe được một số người cười thầm, Hề Mặc quỳ ở trong góc khẽ nhíu mày.
Cô vẫn cảm thấy cười nhạo lúc người khác xấu mặt là hành vi không gia giáo, vốn dĩ cô cũng không có gì đối với Đinh Phái, chỉ nhớ rõ trêи bàn cơm Nhan Thính Hoan luôn lừa anh ta uống rượu, hiện tại nhìn thấy, cảm thấy anh ta đứng run rẩy, bộ dạng rất đáng thương. Bất quá cô phải giữ khoảng cách, hơn nữa hiện tại hoán đổi thân xác, trong đoàn phim cũng không phải là nhân vật có tiếng nói gì, nên cũng chỉ có thể yên tĩnh đợi, không thể làm gì khác.
Đinh Phái mặc dù có một lượng fan nhờ ca hát, nhưng cũng không tính là quá nổi bật trong giới ca sĩ, nhất là ở phương diện diễn xuất căn bản là không có kinh nghiệm, người trong giới có một số người thích thượng đội hạ đạp, nếu như đổi lại là Nghiêm Mộ đọc sai, có lẽ cũng không ai dám cười ngay trước mặt hắn.
Lâm Khải Đường không hài lòng, yêu cầu quay lại, đáng tiếc vài lần kế tiếp Đinh Phái vẫn khẩn trương e rằng không thể tiến nhập trạng thái, vì vậy Nguyễn Dạ Sênh chỉ đành tiếp tục quỳ, đứng lên rồi lại quỳ xuống, không ngừng lặp lại phân đoạn khô khan này.
Sau mấy lần NG, Lâm Khải Đường khoát khoát tay rốt cục bị hành hạ đến không còn cách nào khác: "Được rồi trước điều chỉnh vài phút, lát nữa quay lại. Đinh Phái cậu xem lại lời thoại của mình, nếu như thực sự không được thì cứ đọc mấy bài thơ đường quen thuộc, đầu giường ánh trang sáng, dưới đất ngỡ là sương, đừng để lời thoại ảnh hưởng đến không thể qua được. Tôi cũng không yêu cầu gì khác, chỉ cần thần thái động tác của cậu phù hợp là được, sau này sẽ phối âm cho cậu."
Đinh Phái biết đây cũng là biện pháp cuối cùng, đỏ mặt gật đầu: "Được, cảm ơn đạo diễn Lâm."
Nguyễn Dạ Sênh lần này đứng lên chân đã phát run, ra bên ngoài lảo đảo một bước, nàng bình tĩnh bất động thanh sắc điều chỉnh tư thế đứng của mình, lúc này mới đứng được đoan chính. Trước đó lúc tế điện cả quá trình nàng đều phải quỳ, vừa rồi lại quỳ rất nhiều lần, đầu gối mơ hồ phát đau.
Đinh Phái lập tức bước đến, lúng túng nói: "Xin lỗi Hề tỷ, thật có lỗi! Là…là tôi quá vô dụng!"
Hắn kinh sợ, ngoại trừ xin lỗi, cũng không dám nói gì khác.
Nguyễn Dạ Sênh sợ hắn có áp lực, sắc mặt vẫn rất ôn hòa: "Ai cũng có lúc thoại sai, đừng quá để ý là tốt rồi. Đây là lần đầu tiên cậu đóng phim, rất bình thường, tất cả mọi người đều như vậy."
" Cảm ơn Hề tỷ." Khóe mắt Đinh Phái hơi phát nhiệt: "Bất quá tôi cũng là do tôi quá ngốc, người khác cho dù là lần đầu đóng phim nhất định cũng sẽ không lãng phí nhiều thời giờ của đoàn phim giống như tôi."
Nguyễn Dạ Sênh liếc mắt nhìn bốn phía, đè thấp giọng nói: "Tôi muốn hỏi cậu một vấn đề, có thể là tương đối trực tiếp xin đừng để tâm, tôi thật sự không có ý gì khác."
Đinh Phái cuống quít lắc đầu: "Sao có thể, Hề tỷ chị cứ hỏi đi."
Nguyễn Dạ Sênh dừng một chút, nói: "Nếu như hiện tại cậu vô cùng vô cùng nổi tiếng, cậu nghĩ bọn họ sẽ cười cậu giống vừa rồi sao?"
Đinh Phái sững sốt, cúi đầu qua một hồi lâu mới lúng túng nói: "Bọn họ nhất định sẽ không cười."
" Thật ra bọn họ cũng sẽ cười." Nguyễn Dạ Sênh nhẹ nhàng nói: "Nhưng sẽ chỉ cười thầm trong lòng, không dám cười ra tiếng. Cậu không nhìn thấy, nghe không được cũng sẽ không bị ảnh hưởng. Cậu rất nổi tiếng thì bọn họ sẽ không chê cười ngay trước mặt cậu, chỉ dám cười sau lưng."
Đinh Phái cắn môi, trầm mặc.
Nguyễn Dạ Sênh nhìn hắn: "Nếu như một người không khẩn trương, diễn tốt, cũng không nhất định sẽ nổi tiếng. Nhưng nếu như người này rất khẩn trương, lúc diễn xuất hiện vấn đề, như vậy ngay cả cơ sở để nổi tiếng cũng mất đi. Trong giới giải trí này, không nổi tiếng người khác dám cười chê khiến cậu mất mặt, mất mặt dẫn đến khẩn trương. Đây là một vòng tuần hoàn, vậy cậu nghĩ xem nên khẩn trương hay không đây?"
Đinh Phái ngẩng đầu, thần sắc phức tạp, sau đó dường như phá vỡ vẻ lo lắng có một chút tinh thần, gật đầu nói với Nguyễn Dạ Sênh: "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ không khẩn trương nữa."
Nguyễn Dạ Sênh cười rộ lên: "Vừa rồi tôi cũng đã nói, tôi không có ý gì khác, cũng không phải nói cậu hiện tại thế nào."
Đinh Phái thành tâm thành ý cúi đầu trước nàng: "Tôi hiểu dụng tâm của Hề tỷ, thật sự rất cảm ơn chị, tôi nhất định sẽ nỗ lực."
Hắn tựa hồ thu đủ dũng khí, lại đỏ mặt lặng lẽ nói: "Hề tỷ chị đừng trách tôi nhiều chuyện, tôi muốn hỏi chị lần đầu đóng phim, nếu như không diễn tốt, chị sẽ bị chê cười sao? Chị…Chị yên tâm, tôi sẽ không nói lung tung."
" Vậy hẳn là không." Nguyễn Dạ Sênh thuận miệng nói: "Dù sao trước đó tôi đã dùng nhãn đao (ánh mắt như dao) chém chết bọn họ."
Hề Mặc năm đó quả thật là làm như vậy, điểm ấy Nguyễn Dạ Sênh trái lại hiểu rõ. Sóng mắt của Hề Mặc đảo qua, những người khác nào dám ngay mặt đắc tội cô ấy – cô ấy gia thế hiển hách, người nào trong giới mà không biết bối cảnh của cô rất sâu.
Đinh Phái: "…."
Hề Mặc xa xa nhìn Nguyễn Dạ Sênh cũng không biết nàng đang nói gì với Đinh Phái, nói xong khuôn mặt Đinh Phái vốn dĩ xấu hổ đến muốn vùi vào trong đất giả vờ làm đà điểu lại phát ra một chút tinh thần phấn đấu của thanh niên, tuy rằng không nghe thấy nhưng cũng có thể đoán được Nguyễn Dạ Sênh hẳn là đang giúp đỡ cậu ta.
Nhưng cô đoán được Nguyễn Dạ Sênh lại 'bôi nhọ' cô một phen.
Qua vài phút, Lâm Khải Đường hỏi lựa chọn của Đinh Phái: "Thế nào, lần này cậu dự định đọc lời thoại hay là đọc thơ?"
Trong ánh mắt Đinh Phái lúc này có quang thải rạng rỡ, nói: "Tôi sẽ đọc tốt lời thoại, xin đạo diễn Lâm cho tôi một cơ hội nữa."
Lâm Khải Đường liếc hắn một cái, cam chịu: "Được rồi."
Gõ clapperboard, Nguyễn Dạ Sênh lại một lần quỳ xuống.
Đinh Phái tuyên đọc: "Hộ khương giáo úy Đặng Huấn nhân ái nhã đạt, cúc cung tận tụy, trẫm nghe tin dữ, cảm thấy như mất đi một cánh tay, trong lòng bi thống. Kỳ nữ Đặng Tuy tú lệ ôn uyển, thục huệ đoan chính, vốn dĩ hạ tháng tiến cung, nhưng thiết nghĩ đột nhiên mất đi gia quyến, cảm động trước hiếu tâm nguyện chờ thủ hiểu ba năm, ba năm sau nhập cung rồi sẽ phong thưởng."
Nguyễn Dạ Sênh dập đầu, giọng nói vô bi vô hỉ, tựa như cây khô: "Đặng Tuy lĩnh chính, tạ ơn bệ hạ hồng trạch hạo ân."
Lần quay này rất thuận lời, chỉ cần khắc phục khẩn trương, hắn đọc lời thoại ngược lại không có vấn đề gì, biểu tình thần thái cơ bản cũng đúng chỗ, cuối cùng lần này được thông qua, tiến bộ rất nhanh, Lâm Khải Đường cho qua cảnh này.
Thời gian tương đối gấp rút, buổi trưa cũng không có thời gian quay về khách sạn nên mọi người đều ăn cơm ở trường quay, sau đó đều tự tìm một chiếc ghế xếp nằm ngủ một lúc đến giờ sẽ tiếp tục quay.
Cứ làm việc liên tục cả ngày như thế, đến năm giờ chiều rốt cục có thể giải tán, xét thấy đêm nay không có cảnh diễn, nên vẻ mặt không ít người đều thoải mái hơn không ít, chí ít buổi tối có thể đi ra ngoàichơi hoặc ngủ bù một giấc.
Hề Mặc đang sắp xếp lại vali của mình, Nguyễn Dạ Sênh đi đến bên cạnh nhìn cô sắp xếp, rồi lại không nói lời nào.
Hề Mặc thấy cái bóng của người bên cạnh tiến đến, quay đầu lại liếc mắt nhìn nàng một cái, thấy Nguyễn Dạ Sênh có vẻ muốn nói lại thôi xen lẫn chờ mong, rồi lại nghẹn lấy không mở miệng, điều này làm cho cô cảm thấy Nguyễn Dạ Sênh vẫn giống như thời còn đi học, không khỏi lần đầu tiên có một chút buồn cười.
Cô thầm nghĩ tình huống hiện tại cũng có chút đáng yêu.
Đây cũng là lần đầu tiêncô cảm thấy hai từ đáng yêu dùng trêи người Nguyễn Dạ Sênh không tình là gượng ép.
Thời đại học Nguyễn Dạ Sênh cũng từng mời Hề Mặc ra ngoài ăn cơm, nhưng cô chỉ đồng ý ba lần, kết quả mỗi một lần sau khi đồng ý Nguyễn Dạ Sênh đều dính sát lấy cô đến tận lúc đi ăn, dường như rất sợ cô hứa rồi sau đó lại tìm cớ gì đó để từ chối không đi.
Nhìn Nguyễn Dạ Sênh như vậy, dường như hay bị người khác cho leo cây, nhưng lại không có cách nào xem nhẹ, vì vậy mà có ám ảnh tâm lý. Nhưng cô đã đồng ý ba lần, hơn nữa mỗi lần cô đều đúng hẹn, do đó nhất định không phải là nguyên nhân xuất phát từ cô, từ trước đến nay cô luôn hết lòng tuân thủ hứa hẹn. Như vậy người thường thất hẹn với Nguyễn Dạ Sênh chính là người rất thân cận nàng, nếu không Nguyễn Dạ Sênh cũng sẽ không để tâm như thế, loại biểu hiện lo được lo mất, cẩn cẩn dực dực này tựa như chỉ chút ít sơ ý thì người nàng chờ đợi sẽ vì nguyên nhân nào đó mà không thể đến được.
Trong lòng Hề Mặc suy nghĩ một phen, trêи mặt lại không có biểu thị gì, cô chỉ nói: "Tôi đã hứa với cô, thì nhất định sẽ làm được, làm không được, tôi sẽ không hứa với cô. Cô nói cho tôi biết đi chỉ, đến lúc đó tôi sẽ đi tìm cô."
Cô sợ Nguyễn Dạ Sênh thiếu cảm giác an toàn, nên bổ sung: "Cô yên tâm."
Nguyễn Dạ Sênh cảm giác được lời nói của cô tuy đạm nhạt nhưng rõ ràng có một loại săn sóc an ủi, ánh mắt nàng sáng hơn rất nhiều tâm tình cũng rất tốt: "Được, tôi biết cô vẫn luôn giữ chữ tín."
Hề Mặc im lặng, Nguyễn Dạ Sênh nói cho cô biết địa chỉ nhà hàng: " Vậy tôi chờ cô."
Hề Mặc thu dọn hành lý xong, đi vài bước rồi lại xoay người hỏi nàng: "Trước đó cô đã nói gì với Đinh Phái? Sau đó cậu ta nhập vai rất nhanh."
Nguyễn Dạ Sênh cong môi cười: "Nga, cái đó sao, cho cậu ta uống một chén canh gà tâm linh tình bạn, cổ vũ cậu ta, cậu ta đơn thuần, rất thích uống. Đơn giản, hữu hiệu."
Hề Mặc: "…"
Cô thực sự có độc.
Nguyễn Dạ Sênh trở lại khách sạn, hôm nay mệt mỏi cả ngày, rất nhiều rất nhiều mồ hôi, lát nữa còn phải ăn cơm chiều cùng Hề Mặc, có mùi mồ hôi thì mất mặt biết mấy, nên nàng lập tức đi tắm. Tắm rửa xong chọn một bộ quần áo thích hợp, kéo rèm cửa sổ tùy ý đứng nhìn một chút, phòng nàng ở tương đối cao, vừa vặn có thể nhìn thấy toàn cảnh đường phố.
Khách sạn nằm trêи một con đường náo nhiệt, rất nhiều cửa hàng san sát, Nguyễn Dạ Sênh nhìn một lúc, đôi mắt nhất thời đã bị một thân ảnh hấp dẫn, xa xa nàng thấy Hề Mặc đang đi trêи đường.
Hề Mặc hiện tại đã mặc bộ quần áo khác lúc nãy, nói vậy cô cũng đã tắm xong, xem thời gian hẳn là vừa ra ngoài không lâu. Cô vừa đi vừa nhìn xung quanh, nhìn qua có vẻ tùy ý nhưng thực tế lại quá sức chuyên chú, gần như là tỉ mỉ thẩm đạc một vòng, dường như muốn nhìn xuyên thấu hoàn cảnh xung quanh khách sạn, cô cúi đầu suy nghĩ một lúc sau đó mới bước vào một cửa hàng trái cây.
Không biết Hề Mặc nói gì với chủ cửa hàng mà một lúc mới trở ra, tay phải xách một túi trái cây, trước khi đi ông chủ còn không ngừng phất tay với cô, vui sướиɠ, dường như mới vừa tiễn một vị tài thần.
Nguyễn Dạ Sênh cảm thấy kỳ quái, ngay từ đầu nàng còn tưởng rằng bởi vì buổi tối có hẹn ăn tối nên đột nhiên trở nên khách khí, đặc biệt chuẩn bị trái cây.
Nhưng rất nhanh nàng đã phủ định suy đoán này, cũng sẽ không sẽ không làm như vậy.
Nguyễn Dạ Sênh tình nguyện tin tưởng cô mua trái cây là vì muốn phóng ra ngoài không gian để an ủi các phi hành gia trêи trạm không gian, hoặc là dùng khí chất cao quý lãnh diễm như Trường Bạch sơn quanh năm tuyết đọng của mình đong kết thành một lưỡi đao sau đó dùng đao pháp điêu khắc hoa quả cũng không tin trái cây này là Hề Mặc mua đến cho hai người tráng miệng sau khi ăn.
Hơn nữa nhà hàng sẽ chuẩn bị món tráng miệng, mua đến là điều không cần thiết.
Nguyễn Dạ Sênh suy nghĩ một chút, đi thang máy xuống lầu, ở tầng một bày ra dáng vẻ như đúng dịp gặp phải Hề Mặc, cười nói: "Thật trùng hợp."
Hề Mặc không ngờ gặp phải nàng, nói: "Không phải bảo cô chờ sao? Tôi đang chuẩn bị đến đó."
Nguyễn Dạ Sênh bịa chuyện: "Tôi muốn ra ngoài mua một ít đồ, không ngờ lại gặp cô ở đây."
Hề Mặc nhìn nàng chằm chằm, nhìn đến Nguyễn Dạ Sênh có chút sợ hãi, Hề Mặc mới nói: "Tóc còn chưa thổi khô, cô sẽ không biết xấu hổ đi ra đường mua đồ? Lần sau đổi cái cớ khác đi."
Nguyễn Dạ Sênh bị cô chọc thủng lời nói dối, cũng không cảm thấy xấu hổ, cười nói: "Cô vẫn thông minh như vậy."
Hề Mặc bất đắc dĩ nói: "Cô cũng giống như trước đây, sau khi tôi đồng ý, vẫn luôn dõi theo tôi, tôi đã nói, tôi đã hứa thì nhất định sẽ đến."
Nguyễn Dạ Sênh nghe xong có chút sững sờ, bản ý của nàng là hiếu kỳ vì sao Hề Mặc lại đi ra đường, còn mua trái cây, đây không giống tác phong của cô, nên mới cố ý đến thăm dò cô. Không ngờ Hề Mặc lại hiểu lầm cho rằng cô vẫn giống như trước đây, rất sợ cô thất hẹn, nên luôn theo sau cô cho đến giờ hẹn mới thôi.
Sau khi sững sờ xong, rồi lại suy nghĩ ra một tư vị khác, càng nghĩ càng cảm thấy hài lòng, nàng nói: "Không ngờ đã qua nhiều năm, cô vẫn còn nhớ rõ."
Hề Mặc liếc mắt nhìn nàng một cái: "Trí nhớ của tôi tốt mà thôi."
Mặc kệ Hề Mặc nói cái gì Nguyễn Dạ Sênh chính là cảm thấy vui vẻ.
Cô còn nhớ rõ.
Hề Mặc nói xong liền xách túi trái cây đi về phía trái: " Đi thôi."
Nguyễn Dạ Sênh vội hỏi: "Nhà hàng không nằm bên đó."
Hề Mặc quan sát nàng: "Trước tiên thổi khô tóc, dễ cảm mạo."
Thư ký trường quay gõ clapperboard, Đinh Phái bước vào, Nguyễn Dạ Sênh đứng dậy nghênh đón, lại quỳ xuống một lần nữa.
Đinh Phái nói lắp: "Hộ Khương giáo úy Đặng Huấn nhân ái nhã đạt cúc cung tận tụy, trẫm nghe… Tin dữ, cảm thấy thất chi hoằng cốt…"
"Cắt!" Lâm Khải Đường vừa nghe anh ta thoại liền quát: "Cái gì hoằng cốt! Là mất một cánh tay! Đọc theo tôi, gong! không phải là hong! Còn nữa, cậu nói lắp ba lắp bắp cái gì vậy, thần thái hoàn toàn sai, cậu đến thay hoàng thượng tuyên đọc thủ dụ, không phải đến đọc chiếu thỉnh tội!"
Hắn cũng không phải loại đạo diễn nghiêm khắc, bình thường đều tương đối dễ gần, có đôi khi còn rất biết làm sinh động bầu không khí, hiện tại lại quát lớn tiếng, xem ra là thật sự bị tức giận không nhẹ.
Đinh Phái vốn dĩ cũng đã rất khẩn trương, lần đầu tiên đọc sai chọc mọi người cười một trận, hắn tinh tường nghe được hiện trường có người đang cười, hiện tại lại phạm sai lần thứ hai, còn bị Lâm Khải Đường quát, nên càng khẩn trương đến không biết đứng ở chỗ nào mới là chính xác, mặt mũi cũng không biết nên đặt ở đâu, chỉ đành liên tục xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi!"
Thật ra lúc quay phim nói sai lời thoại đặc biệt bình thường phần nhiều là nói sai trình tự không cẩn thận nói sai hoặc diễn viên bởi vì quên thoại mà tự mình sửa thoại, thêm thắt vài câu. Nhưng đọc sai một số từ gần âm là rất ít có, bình thường lúc diễn viên đọc kịch bản nhìn thấy một số từ khó phát âm thì sẽ nghiên cứu hoặc trợ lý sẽ giúp nghệ sĩ đánh dấu những từ khó phát âm dễ lẫn lộn, mà Đinh Phái phát âm sai phần lớn từ ngữ đều thông thường rất ít có người đọc sai âm.
Nói sai lời thoại sẽ khiến người khác bật cười, loại tình huống này cũng là rất nhẹ nhàng, rất nhiều hình ảnh hậu trường đều vô cùng thú vị. Nhưng nếu như phát âm sai, còn là những từ thông thường thế này, thì thật sự là một trò cười – tuy rằng chưa từng nói rõ, nhưng có người trong lòng chính là đang nghĩ ca sĩ này chỉ có dung mạo, lại không có trình độ.
Mà Lâm Khải Đường vốn dĩ cũng không phải giận Đinh Phái đọc sai, mà chỉ là sau khi hắn đọc sai khiến một số người chê cười, Đinh Phái vừa nghe người khác cười, trạng thái càng trở nên bất ổn, càng ngày càng khẩn trương căn bản không dám diễn nữa. Loại phát âm này nếu sai có thể dựa vào hậu kỳ phối âm để chỉnh sửa, nhưng cả trạng thái của hắn cũng đã bị ảnh hưởng, nên buộc phải quay lại, đây mới là điều khiến Lâm Khải Đường tức giận.
Nghe được một số người cười thầm, Hề Mặc quỳ ở trong góc khẽ nhíu mày.
Cô vẫn cảm thấy cười nhạo lúc người khác xấu mặt là hành vi không gia giáo, vốn dĩ cô cũng không có gì đối với Đinh Phái, chỉ nhớ rõ trêи bàn cơm Nhan Thính Hoan luôn lừa anh ta uống rượu, hiện tại nhìn thấy, cảm thấy anh ta đứng run rẩy, bộ dạng rất đáng thương. Bất quá cô phải giữ khoảng cách, hơn nữa hiện tại hoán đổi thân xác, trong đoàn phim cũng không phải là nhân vật có tiếng nói gì, nên cũng chỉ có thể yên tĩnh đợi, không thể làm gì khác.
Đinh Phái mặc dù có một lượng fan nhờ ca hát, nhưng cũng không tính là quá nổi bật trong giới ca sĩ, nhất là ở phương diện diễn xuất căn bản là không có kinh nghiệm, người trong giới có một số người thích thượng đội hạ đạp, nếu như đổi lại là Nghiêm Mộ đọc sai, có lẽ cũng không ai dám cười ngay trước mặt hắn.
Lâm Khải Đường không hài lòng, yêu cầu quay lại, đáng tiếc vài lần kế tiếp Đinh Phái vẫn khẩn trương e rằng không thể tiến nhập trạng thái, vì vậy Nguyễn Dạ Sênh chỉ đành tiếp tục quỳ, đứng lên rồi lại quỳ xuống, không ngừng lặp lại phân đoạn khô khan này.
Sau mấy lần NG, Lâm Khải Đường khoát khoát tay rốt cục bị hành hạ đến không còn cách nào khác: "Được rồi trước điều chỉnh vài phút, lát nữa quay lại. Đinh Phái cậu xem lại lời thoại của mình, nếu như thực sự không được thì cứ đọc mấy bài thơ đường quen thuộc, đầu giường ánh trang sáng, dưới đất ngỡ là sương, đừng để lời thoại ảnh hưởng đến không thể qua được. Tôi cũng không yêu cầu gì khác, chỉ cần thần thái động tác của cậu phù hợp là được, sau này sẽ phối âm cho cậu."
Đinh Phái biết đây cũng là biện pháp cuối cùng, đỏ mặt gật đầu: "Được, cảm ơn đạo diễn Lâm."
Nguyễn Dạ Sênh lần này đứng lên chân đã phát run, ra bên ngoài lảo đảo một bước, nàng bình tĩnh bất động thanh sắc điều chỉnh tư thế đứng của mình, lúc này mới đứng được đoan chính. Trước đó lúc tế điện cả quá trình nàng đều phải quỳ, vừa rồi lại quỳ rất nhiều lần, đầu gối mơ hồ phát đau.
Đinh Phái lập tức bước đến, lúng túng nói: "Xin lỗi Hề tỷ, thật có lỗi! Là…là tôi quá vô dụng!"
Hắn kinh sợ, ngoại trừ xin lỗi, cũng không dám nói gì khác.
Nguyễn Dạ Sênh sợ hắn có áp lực, sắc mặt vẫn rất ôn hòa: "Ai cũng có lúc thoại sai, đừng quá để ý là tốt rồi. Đây là lần đầu tiên cậu đóng phim, rất bình thường, tất cả mọi người đều như vậy."
" Cảm ơn Hề tỷ." Khóe mắt Đinh Phái hơi phát nhiệt: "Bất quá tôi cũng là do tôi quá ngốc, người khác cho dù là lần đầu đóng phim nhất định cũng sẽ không lãng phí nhiều thời giờ của đoàn phim giống như tôi."
Nguyễn Dạ Sênh liếc mắt nhìn bốn phía, đè thấp giọng nói: "Tôi muốn hỏi cậu một vấn đề, có thể là tương đối trực tiếp xin đừng để tâm, tôi thật sự không có ý gì khác."
Đinh Phái cuống quít lắc đầu: "Sao có thể, Hề tỷ chị cứ hỏi đi."
Nguyễn Dạ Sênh dừng một chút, nói: "Nếu như hiện tại cậu vô cùng vô cùng nổi tiếng, cậu nghĩ bọn họ sẽ cười cậu giống vừa rồi sao?"
Đinh Phái sững sốt, cúi đầu qua một hồi lâu mới lúng túng nói: "Bọn họ nhất định sẽ không cười."
" Thật ra bọn họ cũng sẽ cười." Nguyễn Dạ Sênh nhẹ nhàng nói: "Nhưng sẽ chỉ cười thầm trong lòng, không dám cười ra tiếng. Cậu không nhìn thấy, nghe không được cũng sẽ không bị ảnh hưởng. Cậu rất nổi tiếng thì bọn họ sẽ không chê cười ngay trước mặt cậu, chỉ dám cười sau lưng."
Đinh Phái cắn môi, trầm mặc.
Nguyễn Dạ Sênh nhìn hắn: "Nếu như một người không khẩn trương, diễn tốt, cũng không nhất định sẽ nổi tiếng. Nhưng nếu như người này rất khẩn trương, lúc diễn xuất hiện vấn đề, như vậy ngay cả cơ sở để nổi tiếng cũng mất đi. Trong giới giải trí này, không nổi tiếng người khác dám cười chê khiến cậu mất mặt, mất mặt dẫn đến khẩn trương. Đây là một vòng tuần hoàn, vậy cậu nghĩ xem nên khẩn trương hay không đây?"
Đinh Phái ngẩng đầu, thần sắc phức tạp, sau đó dường như phá vỡ vẻ lo lắng có một chút tinh thần, gật đầu nói với Nguyễn Dạ Sênh: "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ không khẩn trương nữa."
Nguyễn Dạ Sênh cười rộ lên: "Vừa rồi tôi cũng đã nói, tôi không có ý gì khác, cũng không phải nói cậu hiện tại thế nào."
Đinh Phái thành tâm thành ý cúi đầu trước nàng: "Tôi hiểu dụng tâm của Hề tỷ, thật sự rất cảm ơn chị, tôi nhất định sẽ nỗ lực."
Hắn tựa hồ thu đủ dũng khí, lại đỏ mặt lặng lẽ nói: "Hề tỷ chị đừng trách tôi nhiều chuyện, tôi muốn hỏi chị lần đầu đóng phim, nếu như không diễn tốt, chị sẽ bị chê cười sao? Chị…Chị yên tâm, tôi sẽ không nói lung tung."
" Vậy hẳn là không." Nguyễn Dạ Sênh thuận miệng nói: "Dù sao trước đó tôi đã dùng nhãn đao (ánh mắt như dao) chém chết bọn họ."
Hề Mặc năm đó quả thật là làm như vậy, điểm ấy Nguyễn Dạ Sênh trái lại hiểu rõ. Sóng mắt của Hề Mặc đảo qua, những người khác nào dám ngay mặt đắc tội cô ấy – cô ấy gia thế hiển hách, người nào trong giới mà không biết bối cảnh của cô rất sâu.
Đinh Phái: "…."
Hề Mặc xa xa nhìn Nguyễn Dạ Sênh cũng không biết nàng đang nói gì với Đinh Phái, nói xong khuôn mặt Đinh Phái vốn dĩ xấu hổ đến muốn vùi vào trong đất giả vờ làm đà điểu lại phát ra một chút tinh thần phấn đấu của thanh niên, tuy rằng không nghe thấy nhưng cũng có thể đoán được Nguyễn Dạ Sênh hẳn là đang giúp đỡ cậu ta.
Nhưng cô đoán được Nguyễn Dạ Sênh lại 'bôi nhọ' cô một phen.
Qua vài phút, Lâm Khải Đường hỏi lựa chọn của Đinh Phái: "Thế nào, lần này cậu dự định đọc lời thoại hay là đọc thơ?"
Trong ánh mắt Đinh Phái lúc này có quang thải rạng rỡ, nói: "Tôi sẽ đọc tốt lời thoại, xin đạo diễn Lâm cho tôi một cơ hội nữa."
Lâm Khải Đường liếc hắn một cái, cam chịu: "Được rồi."
Gõ clapperboard, Nguyễn Dạ Sênh lại một lần quỳ xuống.
Đinh Phái tuyên đọc: "Hộ khương giáo úy Đặng Huấn nhân ái nhã đạt, cúc cung tận tụy, trẫm nghe tin dữ, cảm thấy như mất đi một cánh tay, trong lòng bi thống. Kỳ nữ Đặng Tuy tú lệ ôn uyển, thục huệ đoan chính, vốn dĩ hạ tháng tiến cung, nhưng thiết nghĩ đột nhiên mất đi gia quyến, cảm động trước hiếu tâm nguyện chờ thủ hiểu ba năm, ba năm sau nhập cung rồi sẽ phong thưởng."
Nguyễn Dạ Sênh dập đầu, giọng nói vô bi vô hỉ, tựa như cây khô: "Đặng Tuy lĩnh chính, tạ ơn bệ hạ hồng trạch hạo ân."
Lần quay này rất thuận lời, chỉ cần khắc phục khẩn trương, hắn đọc lời thoại ngược lại không có vấn đề gì, biểu tình thần thái cơ bản cũng đúng chỗ, cuối cùng lần này được thông qua, tiến bộ rất nhanh, Lâm Khải Đường cho qua cảnh này.
Thời gian tương đối gấp rút, buổi trưa cũng không có thời gian quay về khách sạn nên mọi người đều ăn cơm ở trường quay, sau đó đều tự tìm một chiếc ghế xếp nằm ngủ một lúc đến giờ sẽ tiếp tục quay.
Cứ làm việc liên tục cả ngày như thế, đến năm giờ chiều rốt cục có thể giải tán, xét thấy đêm nay không có cảnh diễn, nên vẻ mặt không ít người đều thoải mái hơn không ít, chí ít buổi tối có thể đi ra ngoàichơi hoặc ngủ bù một giấc.
Hề Mặc đang sắp xếp lại vali của mình, Nguyễn Dạ Sênh đi đến bên cạnh nhìn cô sắp xếp, rồi lại không nói lời nào.
Hề Mặc thấy cái bóng của người bên cạnh tiến đến, quay đầu lại liếc mắt nhìn nàng một cái, thấy Nguyễn Dạ Sênh có vẻ muốn nói lại thôi xen lẫn chờ mong, rồi lại nghẹn lấy không mở miệng, điều này làm cho cô cảm thấy Nguyễn Dạ Sênh vẫn giống như thời còn đi học, không khỏi lần đầu tiên có một chút buồn cười.
Cô thầm nghĩ tình huống hiện tại cũng có chút đáng yêu.
Đây cũng là lần đầu tiêncô cảm thấy hai từ đáng yêu dùng trêи người Nguyễn Dạ Sênh không tình là gượng ép.
Thời đại học Nguyễn Dạ Sênh cũng từng mời Hề Mặc ra ngoài ăn cơm, nhưng cô chỉ đồng ý ba lần, kết quả mỗi một lần sau khi đồng ý Nguyễn Dạ Sênh đều dính sát lấy cô đến tận lúc đi ăn, dường như rất sợ cô hứa rồi sau đó lại tìm cớ gì đó để từ chối không đi.
Nhìn Nguyễn Dạ Sênh như vậy, dường như hay bị người khác cho leo cây, nhưng lại không có cách nào xem nhẹ, vì vậy mà có ám ảnh tâm lý. Nhưng cô đã đồng ý ba lần, hơn nữa mỗi lần cô đều đúng hẹn, do đó nhất định không phải là nguyên nhân xuất phát từ cô, từ trước đến nay cô luôn hết lòng tuân thủ hứa hẹn. Như vậy người thường thất hẹn với Nguyễn Dạ Sênh chính là người rất thân cận nàng, nếu không Nguyễn Dạ Sênh cũng sẽ không để tâm như thế, loại biểu hiện lo được lo mất, cẩn cẩn dực dực này tựa như chỉ chút ít sơ ý thì người nàng chờ đợi sẽ vì nguyên nhân nào đó mà không thể đến được.
Trong lòng Hề Mặc suy nghĩ một phen, trêи mặt lại không có biểu thị gì, cô chỉ nói: "Tôi đã hứa với cô, thì nhất định sẽ làm được, làm không được, tôi sẽ không hứa với cô. Cô nói cho tôi biết đi chỉ, đến lúc đó tôi sẽ đi tìm cô."
Cô sợ Nguyễn Dạ Sênh thiếu cảm giác an toàn, nên bổ sung: "Cô yên tâm."
Nguyễn Dạ Sênh cảm giác được lời nói của cô tuy đạm nhạt nhưng rõ ràng có một loại săn sóc an ủi, ánh mắt nàng sáng hơn rất nhiều tâm tình cũng rất tốt: "Được, tôi biết cô vẫn luôn giữ chữ tín."
Hề Mặc im lặng, Nguyễn Dạ Sênh nói cho cô biết địa chỉ nhà hàng: " Vậy tôi chờ cô."
Hề Mặc thu dọn hành lý xong, đi vài bước rồi lại xoay người hỏi nàng: "Trước đó cô đã nói gì với Đinh Phái? Sau đó cậu ta nhập vai rất nhanh."
Nguyễn Dạ Sênh cong môi cười: "Nga, cái đó sao, cho cậu ta uống một chén canh gà tâm linh tình bạn, cổ vũ cậu ta, cậu ta đơn thuần, rất thích uống. Đơn giản, hữu hiệu."
Hề Mặc: "…"
Cô thực sự có độc.
Nguyễn Dạ Sênh trở lại khách sạn, hôm nay mệt mỏi cả ngày, rất nhiều rất nhiều mồ hôi, lát nữa còn phải ăn cơm chiều cùng Hề Mặc, có mùi mồ hôi thì mất mặt biết mấy, nên nàng lập tức đi tắm. Tắm rửa xong chọn một bộ quần áo thích hợp, kéo rèm cửa sổ tùy ý đứng nhìn một chút, phòng nàng ở tương đối cao, vừa vặn có thể nhìn thấy toàn cảnh đường phố.
Khách sạn nằm trêи một con đường náo nhiệt, rất nhiều cửa hàng san sát, Nguyễn Dạ Sênh nhìn một lúc, đôi mắt nhất thời đã bị một thân ảnh hấp dẫn, xa xa nàng thấy Hề Mặc đang đi trêи đường.
Hề Mặc hiện tại đã mặc bộ quần áo khác lúc nãy, nói vậy cô cũng đã tắm xong, xem thời gian hẳn là vừa ra ngoài không lâu. Cô vừa đi vừa nhìn xung quanh, nhìn qua có vẻ tùy ý nhưng thực tế lại quá sức chuyên chú, gần như là tỉ mỉ thẩm đạc một vòng, dường như muốn nhìn xuyên thấu hoàn cảnh xung quanh khách sạn, cô cúi đầu suy nghĩ một lúc sau đó mới bước vào một cửa hàng trái cây.
Không biết Hề Mặc nói gì với chủ cửa hàng mà một lúc mới trở ra, tay phải xách một túi trái cây, trước khi đi ông chủ còn không ngừng phất tay với cô, vui sướиɠ, dường như mới vừa tiễn một vị tài thần.
Nguyễn Dạ Sênh cảm thấy kỳ quái, ngay từ đầu nàng còn tưởng rằng bởi vì buổi tối có hẹn ăn tối nên đột nhiên trở nên khách khí, đặc biệt chuẩn bị trái cây.
Nhưng rất nhanh nàng đã phủ định suy đoán này, cũng sẽ không sẽ không làm như vậy.
Nguyễn Dạ Sênh tình nguyện tin tưởng cô mua trái cây là vì muốn phóng ra ngoài không gian để an ủi các phi hành gia trêи trạm không gian, hoặc là dùng khí chất cao quý lãnh diễm như Trường Bạch sơn quanh năm tuyết đọng của mình đong kết thành một lưỡi đao sau đó dùng đao pháp điêu khắc hoa quả cũng không tin trái cây này là Hề Mặc mua đến cho hai người tráng miệng sau khi ăn.
Hơn nữa nhà hàng sẽ chuẩn bị món tráng miệng, mua đến là điều không cần thiết.
Nguyễn Dạ Sênh suy nghĩ một chút, đi thang máy xuống lầu, ở tầng một bày ra dáng vẻ như đúng dịp gặp phải Hề Mặc, cười nói: "Thật trùng hợp."
Hề Mặc không ngờ gặp phải nàng, nói: "Không phải bảo cô chờ sao? Tôi đang chuẩn bị đến đó."
Nguyễn Dạ Sênh bịa chuyện: "Tôi muốn ra ngoài mua một ít đồ, không ngờ lại gặp cô ở đây."
Hề Mặc nhìn nàng chằm chằm, nhìn đến Nguyễn Dạ Sênh có chút sợ hãi, Hề Mặc mới nói: "Tóc còn chưa thổi khô, cô sẽ không biết xấu hổ đi ra đường mua đồ? Lần sau đổi cái cớ khác đi."
Nguyễn Dạ Sênh bị cô chọc thủng lời nói dối, cũng không cảm thấy xấu hổ, cười nói: "Cô vẫn thông minh như vậy."
Hề Mặc bất đắc dĩ nói: "Cô cũng giống như trước đây, sau khi tôi đồng ý, vẫn luôn dõi theo tôi, tôi đã nói, tôi đã hứa thì nhất định sẽ đến."
Nguyễn Dạ Sênh nghe xong có chút sững sờ, bản ý của nàng là hiếu kỳ vì sao Hề Mặc lại đi ra đường, còn mua trái cây, đây không giống tác phong của cô, nên mới cố ý đến thăm dò cô. Không ngờ Hề Mặc lại hiểu lầm cho rằng cô vẫn giống như trước đây, rất sợ cô thất hẹn, nên luôn theo sau cô cho đến giờ hẹn mới thôi.
Sau khi sững sờ xong, rồi lại suy nghĩ ra một tư vị khác, càng nghĩ càng cảm thấy hài lòng, nàng nói: "Không ngờ đã qua nhiều năm, cô vẫn còn nhớ rõ."
Hề Mặc liếc mắt nhìn nàng một cái: "Trí nhớ của tôi tốt mà thôi."
Mặc kệ Hề Mặc nói cái gì Nguyễn Dạ Sênh chính là cảm thấy vui vẻ.
Cô còn nhớ rõ.
Hề Mặc nói xong liền xách túi trái cây đi về phía trái: " Đi thôi."
Nguyễn Dạ Sênh vội hỏi: "Nhà hàng không nằm bên đó."
Hề Mặc quan sát nàng: "Trước tiên thổi khô tóc, dễ cảm mạo."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook