Càn Long thật vất vả mới làm cho bánh bao nhà mình thoát khỏi đống giáo dục loạn thất bát tao của Tình Nhi, để bản thân “ăn” no một chút, cảm thấy mỹ mãn vô cùng, đồng thời ý thức được nếu không muốn tái “chịu đói” phải đem nữ nhân kia đuổi ra khỏi nhà, vừa lúc mấy ngày hôm trước thái hậu cũng có ý rằng cấp Tình Nhi gả đi, thật sự là trời cũng giúp ta, Càn Long cười gian, tin tưởng chắc chắn sẽ phóng ngươi đó ra ngoài. Hơn nữa hoàng hậu bảo cũng nên tìm cho Lan Hinh một gia đình tốt, rõ ràng là muốn hoa thơm hái cả cụm mà.

Cùng tiểu bánh bao bàn chuyện này, tiểu bánh bao liếc nhẹ mắt một cái, hắn sao không biết y có chủ ý gì.

Càn Long cười nịnh nọt, “Ngươi có người tuyển không?” Bây giờ là cần tìm được người tốt, tránh cho cái nữ nhân kia lấy cớ tiến cung đến quấy rầy bọn họ.

Tiểu bánh bao nghĩ đến cái ngày bọn họ đi Long Nguyên lâu có đụng phải người kia, tên là gì, hình như là Phúc Long An, hình như chính là con trai của cậu hắn, gia thế tướng mạo cũng không tồi, ngày đó xem ra hai người cũng có ý với nha, hẳn là là người tuyển tốt.

Càn Long ngày ấy vào ghế lô trước nên không cùng Phúc Long An đối mặt, bất quá hài tử Phúc Long An cũng là người tốt, cùng Tình Nhi coi như môn đương hộ đối, tóm lại, công tử hoàng thân đại thần đều kêu tiến cung đến khảo sát hết đi, để cho các nàng lựa chọn, đương nhiên hắn kiên quyết không thừa nhận hắn bày trò này là vì hắn muốn cùng hưởng lạc thú với tiểu bánh bao.

Vì thế hoàng đế ra lệnh một tiếng, các công tử vừa đúng niên kỉ liền triệu tiến cung, khi Càn Long không [cố ý] nhúng tay vào, tin tức hơi chút linh thông đều biết rằng Tình Nhi cách cách cùng Lan Hinh cách cách tuyển ngạch phò (cách gọi phò mã thời nhà Thanh),  hai vị  cách cách này tuy không phải thân sinh nữ nhi của Hoàng Thượng, nhưng một vị từ nhỏ dưỡng bên người thái hậu, một vị khác là từ nhỏ được Hoàng hậu nương nương nuôi nấng, có thể nói so với rất nhiều thân sinh nữ nhi của Hoàng Thượng chính là còn được sủng ái hơn, cưới các nàng đối với tiền đồ của bản thân quả có lợi lớn, người tự nhận mình có tư cách việc làm đầu tiên là tranh thủ tham gia, cho dù không trúng tuyển, tốt xấu cũng có thể ở trước mặt Hoàng Thượng biểu diễn vài ưu điểm a.

Tới ngày đó, Càn Long mang theo tiểu bánh bao nhà mình tiến đến, Lan Hinh cũng chống đỡ nổi dụ dỗ của Tình Nhi mà cùng nàng lén lút đi theo. Càn Long mặc dù phát giác cũng chưa nói cái gì, tuy không hợp quy củ, nhưng dù sao cũng quan hệ đến chung thân đại sự các nàng, nếu họ muốn nhìn thì xem đi.

Đến khi nhìn thất trong đội tuyển có Phúc Nhĩ Khang với biệt hiệu là lỗ mũi to lại thêm Phú Sát Hạo Trinh đặc điểm giọng lớn, Càn Long cùng tiểu bánh bao đồng thời hắc tuyến, hai người này da mặt thực quá dày đi, đều đã có Tử Vi và Nguyệt Nha Nhi, lại còn muốn thú cách cách, đường đường là cách cách của hoàng gia chứ không phải hạng xoàng, nam nhân trên đời vẫn chưa chết hết nha? Không nhìn thân phận mình là gì!

Phúc Nhĩ Khang trong lòng cực kì buồn chán, tuy nói hắn cùng Tình Nhi từng có một đoạn cảm tình, hắn tin tưởng Tình Nhi hiện tại vẫn còn yêu  hắn(? ooooẹ), nhưng hắn hiện tại có Tử Vi nha, Tử Vi cũng là nữ nhi của Hoàng Thượng, nếu thú Tình Nhi, chẳng phải không thể thú Tử Vi sao? Chính là ngạch nương không nên để hắn tiến cung, hắn hiện tại là ngự tiền thị vệ, không thể tùy ý tiến cung, hắn nghĩ thừa dịp lần này có thể đi vào thăm Tử Vi, tuy biết Lệnh phi nương nương cao quý, thiện lương sẽ không khắt khe với Tử Vi, nhưng hắn rất lo lắng a.

Về phần Phú Sát Hạo Trinh, lòng hắn cũng vậy, rất không vui, hắn chính là cùng với Nguyệt Nha Nhi của hắn dính rất chặt, ngạch nương hắn lại buộc hắn thú cách cách khác, hoàn hảo Nguyệt Nha Nhi rộng lượng, nói chỉ cần trong lòng mình có nàng, nàng sẽ không để ý mình thú người khác, là nữ tử tốt đẹp cỡ nào a! Hắn đành nghe theo ngạch nương thú cách cách kia, dù sao chỉ cần đến lúc đó cứ ở yên trong nhà làm Bồ Tát là được, hắn cùng Nguyệt Nha Nhi có thể song túc song tê (cùng sớm cùng chiều).

Tình Nhi cùng Lan Hinh trốn ở đằng sau bình phong trộm thấy, Lan Hinh tiếp xúc với quá nhiều nam tử, sớm xấu hổ muốn trốn trở lại phòng, bị Tình Nhi kéo về. Tình Nhi thấy Phú Sát Hạo Trinh, nhịn không được trong lòng một lộp bộp, sao lại người này lại được đề cử nha, ngày đó hoàng đế cùng tiểu Tông Nhi đã thấy người này vì chuyện lấy chồng của ca nữ mà vung tay, hình tượng thấp kém, sao có thể nghĩ rằng sẽ đem cách cách gả cho loại người này liếc mắt nhìn qua cũng biết là loại sủng thiếp diệt thê, như vậy liệu có tốt đẹp gì? Chẳng lẽ lực lượng nội dung vở kịch cường đại như thế? Chính là không nên a, Tử Vi còn chưa xuất hiện, mà Tiểu Yến Tử cũng đã bị phát hiện ra là đồ lừa đảo lại nhốt vào đại lao nghe nói bị xử tử a.

Ánh mắt chuyển động quay tròn, Tình Nhi trong lòng thay đổi chủ ý, nên làm thế nào để Càn Long đánh mất ý niệm chiêu Phú Sát Hạo Trinh làm ngạch phò? Phải biết rằng tiểu tử này tuy rằng thiếu đầu óc, nhưng vẫn là một túi da dài không tồi, nghe nói trong bụng còn có chút mực nước, thật sự là khó giải quyết a.

Còn có lỗ mũi to đang hướng lên trời kia, ái kia đứng ở phía trước đích đại lỗ mũi hướng lên trời, đem người khác miệt thị với ghen tị chắc là tên Phúc Nhĩ Khang đi, nàng cũng không phải là vừa ráp xong với cơ thể Tình Nhi, đối với loại ngu xuẩn tự cho là đúng này cực kì chán ghét, càng không bị bệnh khi tự dưng có phúc không hưởng lại theo phản tặc đi bỏ trốn, tổn thương người cùng thương mình. Chính là không biết Hoàng Thượng sẽ đem nàng chỉ cho ai, di? Người dễ nhìn bên kia là người nàng đã gặp ở Long Nguyên lâu hay sao?

Càn Long nhìn như tùy tính, khảo giáo mọi người ở đây một phen, Phúc Nhĩ Khang, Phú Sát Hạo Trinh hai mắt tất nhiên là không ngừng  náo động, mà những người còn lại, chính là Phúc Long An, biểu hiện rất trung quy trung củ, khiến Tình Nhi xem mà lo lắng, Càn Long ngàn vạn lần đừng tuyển hai cái người không ra gì kia nha! Người ở Long Nguyên lâu cũng dễ nhìn và rất hảo thôi, tuổi trẻ suất khí lại ổn trọng, còn có phong độ, Hoàng Thượng, lão nhân gia ngài rõ ràng không cần tuyển, liền hắn đi.

Lan Hinh thấy Tình Nhi hai tay tạo thành chữ thập, miệng lẩm bẩm, nhịn không được lộ ra tươi cười, lại trạc trạc nàng, “Ngươi làm gì vậy? Chẳng lẽ đã coi trọng công tử nhà ai nên cầu trời khấn phật cho Hoàng Thượng ban hôn ngươi với hắn?”

Tình Nhi hé ra mặt nhịn không được bạo hồng, lại vẫn là thối  Lan Hinh một ngụm, “Nói cái gì đâu? Ta là thay ngươi lo lắng được không.” Lan Hinh lắc đầu, khó hiểu, “Ta có cái gì phải lo lắng?”

Tình Nhi không có trả lời, lại chỉ vào Phú Sát Hạo Trinh lặng lẽ hỏi Lan Hinh, “Ngươi cảm thấy nam nhân kia thế nào?”

Lan Hinh nhìn theo phương hướng của ngón tay nàng, chính thấy Phú Sát Hạo Trinh vẻ mặt đắc ý trước mặt Càn Long cao đàm khoát luận (đàm luận những vấn đề sâu rộng), Lan Hinh trong lòng lại khó hiểu, “Ngươi hỏi hắn? Hình như là Phú Sát Hạo Trinh đi?” Gặp Tình Nhi gật đầu, nói tiếp, “Chỉ biết cao đàm khoát luận, lại chưa phát hiện địch ý từ mọi người, đắc tội người ta mà bản thân cũng không tự biết......” Lan Hinh tuy rằng khá đơn thuần, nhưng nàng cũng không bổn, dù sao là lớn lên trong hoàng cung, liếc mắt một cái đã hiểu hết tình huống trước mắt, không phát hiện Hoàng Thượng đang nhíu mày sao? Ngay cả ánh mắt cũng chú ý, loại nam nhân này làm gì nên tiền đồ.

Nghe Lan Hinh đánh giá, thật sự là nhất châm kiến huyết (1 châm có thể làm chảy máu. Ý nói lỡ lời một câu có thể gây ra họa) a, Tình Nhi hắc tuyến đồng thời nhịn không được nhẹ nhàng thở ra, hoàn hảo Lan Hinh không bị bề ngoài tên lừa gạt, “Vậy nếu Hoàng Thượng đem ngươi chỉ cho hắn?” Nàng vẫn cố gắng thử hỏi.

Lan Hinh khinh thường liếc mắt nhìn Phú Sát Hạo Trinh một cái, “Sao có thể?” Trừ phi Hoàng Thượng đầu óc rút! Hơn nữa, “Nghe nói người nọ ở thất a ca quay về kinh ngày đó vì một cái ca nữ rống lên thất a ca, thất a ca ra vẻ còn khóc đâu......”

Không cần nói thêm điều gì nữa, Tình Nhi đã hiểu rõ, nhịn không được dùng ánh mắt mười hai vạn phần đồng tình đối Phú Sát Hạo Trinh đồng hài, ngươi đắc tội ai không hảo, lại muốn đắc bảo bối trong tay Hoàng Thượng, phỏng chừng tiền đồ đời này xem như tăm tối.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương