Hoàn Châu Y Chi Tiên Ca Ca
-
Chương 21
Nói, Tiểu Yến Tử tiến cung không bao lâu liền liên lụy với một đám thiểu não không hay ho, Lệnh phi sanh non, ngũ a ca cấm túc, Phúc Nhĩ Thái bị đánh bằng roi, lực phá hoại thực cường đại a! Tiểu bánh bao xem diễn rất vui vẻ, trong đám người này thì Lệnh phi là “tình địch” của hắn, ngũ a ca cùng lão Phúc Nhĩ Thái thường xuyên tìm hắn tra xét, khiến hắn xem bọn họ rất không vừa mắt, về phần Tiểu Yến Tử, con mắt bạch điểu hắn càng không có hảo cảm. Về phần đứa nhỏ sinh non kia, cùng lắm thì bảo lão sư phụ hắn giúp đầu thai làm người tốt. Chuyện hắn khôi phục trí nhớ tạm thời không nói cho hoàng a mã, ai làm cho hắn lúc trước...... Hơn nữa hiện tại tên kia lão bà với một đoàn hài tử, (╯^╰) hừ, không cần nói cho hắn!
Mà Càn Long sau khi khôi phục trí nhớ, thần luôn tự hỏi phương thức chiếm tuyệt đối thượng phong, ngươi có thể trông cậy vào sinh mệnh vô cùng vô tận như thần linh thì đi để ý vấn đề con nối dòng linh tinh sao? Hơn nữa mấy đứa con ấy thậm chí không hơn thần tử là bao. Nhóm người kia nếu không gây nguy hại đến an toàn của tiểu bánh bao thì vẫn có thể dùng để giải trí vô cùng hiệu quả, cung cấp cho hắn và tiểu bánh bao không ít lạc thú, hắn đã sớm đưa bọn họ vào tử đạo.
“Hoàng a mã muốn đi tế thiên, tiểu Tông nhi có muốn cùng đi hay không?” Phê xong tấu chương, Càn Long đem tiểu bánh bao ôm vào ngực mà hưởng thụ hương thơm mê người từ tiểu bánh bao, nghĩ nghĩ, bỗng nhiên mở miệng nói.
Tiểu bánh bao đương nhiên thích cảm giác thân thiết này, hắn ngồi trong lòng Càn Long, nứu ngực, thay đổi tư thế cho thoải mái —— đồng thời cố ý khiến thân thể Càn Long đột nhiên cứng ngắc (mụ mụ: quả nhiên là con bánh đậu bao), “Có thể chứ?” Kỳ thật là mượn cơ hội hướng lão sư phụ tuyên cáo hắn vẫn là hắn, lão sư phụ chắc rất thích thú, người này, niên kỉ đã cao mà tính còn trẻ con như vậy. Nghĩ, liền mỉm cười lộ ra bộ dáng hạnh phúc ngọt ngào đích, làm Càn Long hồn vía bay mất.
Càn Long cười khổ, hiện tại hắn không thể thượng tiểu bánh bao được, nếu làm ra hành động thân mật sợ là sẽ doạ đến hắn đi? Âu yếm nhìn người yêu, lại chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, hắn thật đúng là tự làm tự chịu, “Ta nói có thể có thể!” Cố gắng nói chuyện thật nhanh, hy vọng có thể dời đi chút lực chú ý.
Tiểu bánh bao cười một cái mang theo hắc ám khí tức nồng đậm,trong nháy mắt Càn Long nghĩ mình nhìn ra ảo giác, như thế nào lại thấy trên đầu tiểu bánh bao mọc ra hai cái sừng tiểu ác ma? Nháy mắt mấy cái, lại tiêu thất, ân, quả nhiên là mắt hắn không tốt.
Đắc ý vênh váo, thiếu chút nữa lộ, tiểu bánh bao lập tức thu hồi đuôi tiểu ác ma, khoác lên một bộ dáng thực thuần khiết, biểu tình thực vô tội, “Ai ~~ kia Vĩnh Tông muốn đi!” Hắn bỗng nhiên nhớ tới một nhân vật sự kiện, “Hoàng a mã, đưa Tiểu Yến Tử cùng đi!” Ở trước mặt Càn Long, hắn không che dấu đối Tiểu Yến Tử đích không vui.
Càn Long luôn luôn sủng tiểu bánh bao vô cùng, tuy rằng không biết vì cái gì phải làm vậy, bất quá nếu là tiểu bánh bao nói, vậy nhất định phải làm được ( người nào đó: chưa từng thấy ai sủng vậy, ngươi xứng đáng bị Long ăn sạch sẽ. Hu~ lại một lần bị PIA phi).”Hảo.” Trả lời không chút do dự.
Quả nhiên vẫn ngoan ngoãn phục tùng đối hắn a! Tiểu bánh bao cảm giác hốc mắt có điểm nóng lên, đem mặt vùi vào trong ngực Càn Long, ngươi như vậy sẽ làm hư ta.
Ngày đó là một ngày đẹp trời. Triển khai nghi thức hoàng gia, chỉ thấy một đường cờ xí phiêu phiêu, một đoàn ngựa thồ lớn quanh co khúc khuỷu tiến về phía trước.
Càn Long và tiểu bánh bao trang phục giống nhau ngồi trong long liễn, còn nhóm a ca kỵ mã theo phía sau, Tiểu Yến Tử ngồi ở đằng sau bên trong kiệu. Đây là lần đầu tiên tiểu bánh bao nhìn thấy loại trường hợp này, lòng có cảm giác tò mò, mới lạ, nhưng vẫn nhớ rõ phải giữ thể diện hoàng gia, khi gió bắt đầu thổi vén lên lụa mỏng ở bốn phía long liễn hắn mới có thể hướng ra bên ngoài ngắm đôi chút.
Hai bên ngã tư đường, vạn đầu cúi thấp, hoàng gia đi tuần nhưng không dễ dàng gặp được, người phía sau đưa đẩy người trước, phải tranh thủ phong thái hoàng gia, đi lại nhiều lần chính là để khoe nhà có của a.
Ở đằng sau là Tiểu Yến Tử chưa bao giờ gặp cuộc du hành đồ sộ như thế, hơn nữa nàng là cách cách a, mọi người hoan hô vái lạy cũng có hướng về phía của nàng, trong lòng đắc ý dào dạt, rõ ràng đem toàn bộ rèm kiệu rớt ra, nhưng cũng cố giữ thể diện cho hoàng gia (mụ mụ: kỳ thật ở nàng trong lòng căn bản là không thứ này đi), hận không thể ngay cả đầu lẫn thân bay ra ngoài cửa sổ, không được đối quần chúng phất tay ý bảo. Quần chúng chấn kinh, trong lúc nhất thời ngay cả tiếng hoan hô đều thấp đi xuống, bọn họ chưa gặp qua cách cách như vậy, đầu năm nay ngay cả cô nương nhà nghèo cửa nhỏ đều biết rằng không thể xuất đầu lộ diện, cách cách không phải ngoại lệ......
Chung quanh vương công đại thần, nhất là nhóm a ca ( ngoại trừ ngũ a ca) đều che mặt xúc động, hận không thể cách ly nàng càng xa càng tốt, vị Tiểu Yến Tử cách cách đâu thật là người hoàng gia. Hoằng Thiên Nhật sờ sờ cằm, nghĩ đến lời tiểu bánh bao nói với hắn trước đây, may mắn không phải sự thật, nếu không hoàng gia không cần mặt mũi nữa, làm sao thu được dân tâm?
Một đường có dân chúng phủ phục vu địa (quỳ trên mặt đất), đối hoàng đế hành lễ.
Tiểu Yến Tử nghe được bên ngoài dân chúng hoan hô, nhất thời kích động đến rối tinh rối mù. Trước kia làm một tên côn đồ, đi ở trên đường, có ai sẽ ở nhìn nàng, ai nhìn nàng bằng con mắt khinh bỉ, hiện tại, trời ạ! Nhiều người như thế hoan hô vái lệ với nàng (mụ mụ:...... Điểu tiểu thư, ngươi suy nghĩ nhiều)! Nàng rất đắc ý! Nàng hận không thể nhảy xuống kiệu, đi ôm tất cả mọi người dân có mặt, đi theo bọn họ cùng nhau hoan hô. Lực chú ý ở trên đám người lễ bái cùng hoan hô ngu ngốc điểu, hoàn toàn không phát hiện hay không muốn phát hiện, Tử Vi, Kim Toả cũng xuất hiện trong đám người.
Tiểu bánh bao vươn dài cổ, hướng lộ hai bên xem, “Tử Vi tỷ tỷ” đâu, hắn nhớ rõ đám nữ nhân kiếp trước nói qua, nàng là gặp Càn Long mang Tiểu Yến Tử đi tế thiên, mới phát hiện cha mình bị người kia mạo nhận, có lẽ hôm nay nàng đang đứng ở bên đường đi? Càn Long thấy tiểu bánh bao bộ dáng khẩn trương, đôi mắt mở to, miệng nói nhiều chuyển động không ngừng, nguy hiểm, đáng yêu quá, hắn kéo tiểu bánh bao đến bên người, cười hỏi, “Làm sao vậy, tiểu Tông nhi, tìm ai vậy?” Lời kia vừa thốt ra, trong lòng hắn rùng mình, đúng vậy, tìm ai, sẽ không phải tiểu bánh bao thích người khác đi? Tiểu bánh bao đang tò mò, không chú ý tới sắc mặt Càn Long đột biến, cũng không mở miệng nói cái gì, nhất thời, Càn Long liền cảm thấy được một tòa hỉ mã lạp nhã sơn ( đại khái là núi đá to í mà) nện xuống đầu, tiểu bánh bao sẽ không thật sự......
Ven đường, Tử Vi trừng mắt nhìn bên trong kiệu đỉnh xanh vàng rực rỡ là một nữ nhân đang hoa tay múa chân vui sướng, đắc ý dạt dào, mọi người xung quanh tung hô Hoàn Châu “cách cách”, khiếp sợ, trợn mắt há hốc mồm. Không, đây không phải là sự thật, như thế nào lại......
Kim Toả đỡ lấy thân mình yếu đuối của Tử Vi thiếu chút nữa ngã xuống, vẻ mặt không thể tin, nàng phe phẩy trước mặt Tử Vi, kích động hô:
“Tiểu thư, tại sao có thể như vậy? Tại sao Tiểu Yến Tử lại thành cách cách?”
Tử Vi trừng mắt nhìn lại lần nữa, người hiện ra trước mắt đích thực là Tiểu Yến Tử, cả người như bị sét đánh, nước mắt từ từ rơi khỏi hốc mắt, Tiểu Yến Tử nàng lừa ta sao? Không phải sự thật, nàng nhất định...... Nhất định là có nỗi khổ riêng, đúng, nhất định là như vậy.
Tiểu Yến Tử vội vàng hướng khắp thiên hạ khoe rằng nàng không phải là một tiểu thâu hay kẻ lừa đảo mà là cách cách, khoe ra nàng có bao nhiêu cao cao tại thượng, căn bản không chú ý tới Tử Vi và Kim Toả. Hai cái thiếu nữ tử bị thanh âm bao trùm bởi tiếng hoan hô vang vọng, nên Tiểu Yến Tử cái gì đều không nghe được, nàng cười đắc ý không ngừng mà hướng người chung quanh vẫy chào.
Kim Toả cực kì tức giận, Tiểu Yến Tử quả nhiên không phải loại người tốt lành gì, nàng kéo kéo ống tay áo Tử Vi, đau xót nói: “Tiểu thư! Tiểu Yến Tử chính là kẻ lừa đảo! Nàng lừa ngươi! Nàng lừa đi tín vật của ngươi để nàng làm ‘ cách cách ’!”
Tử Vi trừng lớn mắt, nước mắt theo khuôn mặt trôi không ngừng, trái tim nàng đang nhói đau từng đợt.
Mà Càn Long sau khi khôi phục trí nhớ, thần luôn tự hỏi phương thức chiếm tuyệt đối thượng phong, ngươi có thể trông cậy vào sinh mệnh vô cùng vô tận như thần linh thì đi để ý vấn đề con nối dòng linh tinh sao? Hơn nữa mấy đứa con ấy thậm chí không hơn thần tử là bao. Nhóm người kia nếu không gây nguy hại đến an toàn của tiểu bánh bao thì vẫn có thể dùng để giải trí vô cùng hiệu quả, cung cấp cho hắn và tiểu bánh bao không ít lạc thú, hắn đã sớm đưa bọn họ vào tử đạo.
“Hoàng a mã muốn đi tế thiên, tiểu Tông nhi có muốn cùng đi hay không?” Phê xong tấu chương, Càn Long đem tiểu bánh bao ôm vào ngực mà hưởng thụ hương thơm mê người từ tiểu bánh bao, nghĩ nghĩ, bỗng nhiên mở miệng nói.
Tiểu bánh bao đương nhiên thích cảm giác thân thiết này, hắn ngồi trong lòng Càn Long, nứu ngực, thay đổi tư thế cho thoải mái —— đồng thời cố ý khiến thân thể Càn Long đột nhiên cứng ngắc (mụ mụ: quả nhiên là con bánh đậu bao), “Có thể chứ?” Kỳ thật là mượn cơ hội hướng lão sư phụ tuyên cáo hắn vẫn là hắn, lão sư phụ chắc rất thích thú, người này, niên kỉ đã cao mà tính còn trẻ con như vậy. Nghĩ, liền mỉm cười lộ ra bộ dáng hạnh phúc ngọt ngào đích, làm Càn Long hồn vía bay mất.
Càn Long cười khổ, hiện tại hắn không thể thượng tiểu bánh bao được, nếu làm ra hành động thân mật sợ là sẽ doạ đến hắn đi? Âu yếm nhìn người yêu, lại chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, hắn thật đúng là tự làm tự chịu, “Ta nói có thể có thể!” Cố gắng nói chuyện thật nhanh, hy vọng có thể dời đi chút lực chú ý.
Tiểu bánh bao cười một cái mang theo hắc ám khí tức nồng đậm,trong nháy mắt Càn Long nghĩ mình nhìn ra ảo giác, như thế nào lại thấy trên đầu tiểu bánh bao mọc ra hai cái sừng tiểu ác ma? Nháy mắt mấy cái, lại tiêu thất, ân, quả nhiên là mắt hắn không tốt.
Đắc ý vênh váo, thiếu chút nữa lộ, tiểu bánh bao lập tức thu hồi đuôi tiểu ác ma, khoác lên một bộ dáng thực thuần khiết, biểu tình thực vô tội, “Ai ~~ kia Vĩnh Tông muốn đi!” Hắn bỗng nhiên nhớ tới một nhân vật sự kiện, “Hoàng a mã, đưa Tiểu Yến Tử cùng đi!” Ở trước mặt Càn Long, hắn không che dấu đối Tiểu Yến Tử đích không vui.
Càn Long luôn luôn sủng tiểu bánh bao vô cùng, tuy rằng không biết vì cái gì phải làm vậy, bất quá nếu là tiểu bánh bao nói, vậy nhất định phải làm được ( người nào đó: chưa từng thấy ai sủng vậy, ngươi xứng đáng bị Long ăn sạch sẽ. Hu~ lại một lần bị PIA phi).”Hảo.” Trả lời không chút do dự.
Quả nhiên vẫn ngoan ngoãn phục tùng đối hắn a! Tiểu bánh bao cảm giác hốc mắt có điểm nóng lên, đem mặt vùi vào trong ngực Càn Long, ngươi như vậy sẽ làm hư ta.
Ngày đó là một ngày đẹp trời. Triển khai nghi thức hoàng gia, chỉ thấy một đường cờ xí phiêu phiêu, một đoàn ngựa thồ lớn quanh co khúc khuỷu tiến về phía trước.
Càn Long và tiểu bánh bao trang phục giống nhau ngồi trong long liễn, còn nhóm a ca kỵ mã theo phía sau, Tiểu Yến Tử ngồi ở đằng sau bên trong kiệu. Đây là lần đầu tiên tiểu bánh bao nhìn thấy loại trường hợp này, lòng có cảm giác tò mò, mới lạ, nhưng vẫn nhớ rõ phải giữ thể diện hoàng gia, khi gió bắt đầu thổi vén lên lụa mỏng ở bốn phía long liễn hắn mới có thể hướng ra bên ngoài ngắm đôi chút.
Hai bên ngã tư đường, vạn đầu cúi thấp, hoàng gia đi tuần nhưng không dễ dàng gặp được, người phía sau đưa đẩy người trước, phải tranh thủ phong thái hoàng gia, đi lại nhiều lần chính là để khoe nhà có của a.
Ở đằng sau là Tiểu Yến Tử chưa bao giờ gặp cuộc du hành đồ sộ như thế, hơn nữa nàng là cách cách a, mọi người hoan hô vái lạy cũng có hướng về phía của nàng, trong lòng đắc ý dào dạt, rõ ràng đem toàn bộ rèm kiệu rớt ra, nhưng cũng cố giữ thể diện cho hoàng gia (mụ mụ: kỳ thật ở nàng trong lòng căn bản là không thứ này đi), hận không thể ngay cả đầu lẫn thân bay ra ngoài cửa sổ, không được đối quần chúng phất tay ý bảo. Quần chúng chấn kinh, trong lúc nhất thời ngay cả tiếng hoan hô đều thấp đi xuống, bọn họ chưa gặp qua cách cách như vậy, đầu năm nay ngay cả cô nương nhà nghèo cửa nhỏ đều biết rằng không thể xuất đầu lộ diện, cách cách không phải ngoại lệ......
Chung quanh vương công đại thần, nhất là nhóm a ca ( ngoại trừ ngũ a ca) đều che mặt xúc động, hận không thể cách ly nàng càng xa càng tốt, vị Tiểu Yến Tử cách cách đâu thật là người hoàng gia. Hoằng Thiên Nhật sờ sờ cằm, nghĩ đến lời tiểu bánh bao nói với hắn trước đây, may mắn không phải sự thật, nếu không hoàng gia không cần mặt mũi nữa, làm sao thu được dân tâm?
Một đường có dân chúng phủ phục vu địa (quỳ trên mặt đất), đối hoàng đế hành lễ.
Tiểu Yến Tử nghe được bên ngoài dân chúng hoan hô, nhất thời kích động đến rối tinh rối mù. Trước kia làm một tên côn đồ, đi ở trên đường, có ai sẽ ở nhìn nàng, ai nhìn nàng bằng con mắt khinh bỉ, hiện tại, trời ạ! Nhiều người như thế hoan hô vái lệ với nàng (mụ mụ:...... Điểu tiểu thư, ngươi suy nghĩ nhiều)! Nàng rất đắc ý! Nàng hận không thể nhảy xuống kiệu, đi ôm tất cả mọi người dân có mặt, đi theo bọn họ cùng nhau hoan hô. Lực chú ý ở trên đám người lễ bái cùng hoan hô ngu ngốc điểu, hoàn toàn không phát hiện hay không muốn phát hiện, Tử Vi, Kim Toả cũng xuất hiện trong đám người.
Tiểu bánh bao vươn dài cổ, hướng lộ hai bên xem, “Tử Vi tỷ tỷ” đâu, hắn nhớ rõ đám nữ nhân kiếp trước nói qua, nàng là gặp Càn Long mang Tiểu Yến Tử đi tế thiên, mới phát hiện cha mình bị người kia mạo nhận, có lẽ hôm nay nàng đang đứng ở bên đường đi? Càn Long thấy tiểu bánh bao bộ dáng khẩn trương, đôi mắt mở to, miệng nói nhiều chuyển động không ngừng, nguy hiểm, đáng yêu quá, hắn kéo tiểu bánh bao đến bên người, cười hỏi, “Làm sao vậy, tiểu Tông nhi, tìm ai vậy?” Lời kia vừa thốt ra, trong lòng hắn rùng mình, đúng vậy, tìm ai, sẽ không phải tiểu bánh bao thích người khác đi? Tiểu bánh bao đang tò mò, không chú ý tới sắc mặt Càn Long đột biến, cũng không mở miệng nói cái gì, nhất thời, Càn Long liền cảm thấy được một tòa hỉ mã lạp nhã sơn ( đại khái là núi đá to í mà) nện xuống đầu, tiểu bánh bao sẽ không thật sự......
Ven đường, Tử Vi trừng mắt nhìn bên trong kiệu đỉnh xanh vàng rực rỡ là một nữ nhân đang hoa tay múa chân vui sướng, đắc ý dạt dào, mọi người xung quanh tung hô Hoàn Châu “cách cách”, khiếp sợ, trợn mắt há hốc mồm. Không, đây không phải là sự thật, như thế nào lại......
Kim Toả đỡ lấy thân mình yếu đuối của Tử Vi thiếu chút nữa ngã xuống, vẻ mặt không thể tin, nàng phe phẩy trước mặt Tử Vi, kích động hô:
“Tiểu thư, tại sao có thể như vậy? Tại sao Tiểu Yến Tử lại thành cách cách?”
Tử Vi trừng mắt nhìn lại lần nữa, người hiện ra trước mắt đích thực là Tiểu Yến Tử, cả người như bị sét đánh, nước mắt từ từ rơi khỏi hốc mắt, Tiểu Yến Tử nàng lừa ta sao? Không phải sự thật, nàng nhất định...... Nhất định là có nỗi khổ riêng, đúng, nhất định là như vậy.
Tiểu Yến Tử vội vàng hướng khắp thiên hạ khoe rằng nàng không phải là một tiểu thâu hay kẻ lừa đảo mà là cách cách, khoe ra nàng có bao nhiêu cao cao tại thượng, căn bản không chú ý tới Tử Vi và Kim Toả. Hai cái thiếu nữ tử bị thanh âm bao trùm bởi tiếng hoan hô vang vọng, nên Tiểu Yến Tử cái gì đều không nghe được, nàng cười đắc ý không ngừng mà hướng người chung quanh vẫy chào.
Kim Toả cực kì tức giận, Tiểu Yến Tử quả nhiên không phải loại người tốt lành gì, nàng kéo kéo ống tay áo Tử Vi, đau xót nói: “Tiểu thư! Tiểu Yến Tử chính là kẻ lừa đảo! Nàng lừa ngươi! Nàng lừa đi tín vật của ngươi để nàng làm ‘ cách cách ’!”
Tử Vi trừng lớn mắt, nước mắt theo khuôn mặt trôi không ngừng, trái tim nàng đang nhói đau từng đợt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook