Tri Họa nói, Vĩnh Cơ chỉ hiểu lơ mơ, những bởi nó từ nhỏ nếu tỏ vẻ không hiểu thể nào cũng bị Càn Long trách cứ nhiều hơn, nên gặp phải chuyện gì không biết nó chưa bao giờ hỏi. Tri Họa nói, nó liền nghe, hai tay gác má, biểu tình nghiêm túc, khiến Tri Họa lòng tràn đầy chua xót không biết phải nói thế nào. Này những âm mưu quỷ kế giấu đằng sau những khuôn mặt hiền từ rạng rỡ, sự thật xấu xí này, với một hài tử như vậy, nàng không biết sao luyến tiếc không muốn cho nó biết. Có lẽ bởi vì cặp mắt trong trẻo kia khi nhìn về phía nàng chỉ có bóng ảnh của nàng, không hề có tạp chất gì.

Nàng cười cười, đưa cho hài tử một quả chuối tiêu, “Có nói ngươi cũng không hiểu. Bất quá, Thập Nhị a ca không thể như vậy mãi được, nên lớn lên thật nhanh a!”

Vĩnh Cơ mặt ửng hồng, nó không có nhiều kinh nghiệm cùng với một nữ hài tử trẻ tuổi mỹ mạo lại điềm đạm nho nhã như Tri Họa nói chuyện, không tự chủ nhận lấy quả chuối nắm trong tay, nhỏ giọng biện giải, “Vĩnh Cơ đã 13, là người lớn.”

“A, còn chưa, ngươi nên lớn hơn một chút nữa. Ở trong cung, Vĩnh Cơ là nên lớn lên nhanh một chút mới tốt.” Trưởng thành nhanh lên một chút mới có năng lực sống sót ở trong cung, nửa câu sau này, Tri Họa không nói. Nếu như nhất định phải có người mở miệng cùng hải tử nói những điều này, nàng chỉ hy vọng đó không phải là nàng.

“Vĩnh Cơ trưởng thành muốn nuôi thật nhiều người.”

Vĩnh Cơ nói nghiêm trang, nó cẩn thận nghĩ qua, nó bây giờ còn nhỏ, chờ đến sau này còn phải nuôi Phúc công công cùng Đa Đa, còn có Hoàng ngạch nương và Dung ma ma. Hiện tại nó chỉ có mỗi rau còn để dành được nhưng bạc thì không có, chờ đến khi nó kiếm được bạc rồi, sẽ nhượng Hoàng a mã cho nó ra cung. Không biết Hoàng a mã có hay không cần chính mình nuôi, nếu thế sợ cần một số tiền rất lớn để chi tiêu. Vĩnh Cơ càng nghĩ càng ưu sầu, quả nhiên trưởng thành rồi sẽ có nhiều việc phải lo hơn.

Tri Họa nhìn thiếu niên nhăn mặt, không biết đang nghĩ vấn đề gì phức tạp, ngay cả mình gọi vài tiếng cũng không nghe thấy, không khỏi buồn cười, “Thập Nhị a ca là đang lo lắng chuyện gì?”

“A!?” Vĩnh Cơ nghiêng đầu, mắt mở to, tỏ vẻ nó cái gì cũng chưa nghe thấy.

“Tri Họa nói là Thập Nhị a ca thoạt nhìn rất phiền não, có đúng hay không có vấn đề gì?”

“Ân, có, Hoàng a mã nuôi không nổi.” Vĩnh Cơ không giấu diếm, liền nói ngay ra lo lắng của bản thân.

“…” Tri Họa im lặng, mình chắc nghe không lầm chứ, không nói Hoàng Thượng bây giờ vẫn còn tráng niên, sau này khi về già, cũng không đến mới phải khiến Thập Nhị a ca nuối sống a.

Vĩnh Cơ rốt cuộc vẫn còn là một đứa nhỏ, Phúc công công ngày thường không muốn nói chuyện tình trong cung với nó, nó liền tự quan sát lấy. Nó biết hoàng tử sau này là sẽ phải ra cung kiến phủ, còn có thể thỉnh Hoàng a mã để mình đưa Hoàng ngạch nương ra ngoài. Nó có một kế hoạch nho nhỏ, chờ nó được 16 tuổi ra cung kiến phủ, mang theo Hoàng ngạch nương cùng với Phúc công công và Dung ma ma, nó sẽ trồng rau, còn có bạc, còn có bổng lộc của hoàng tử, đủ để nó nuôi sống tất cả mọi người. Về phần Càn Long, tiểu hài tử cũng là nghĩ rất lâu, nó không biết Hoàng a mã muốn làm hoàng đế bao lâu, nếu như Hoàng a mã không muốn làm hoàng đế nữa thì nó cũng sẽ đưa Hoàng a mã ra ngoài.

Vĩnh Cơ lo lắng Càn Long khó nuôi, Càn Long lúc này lại đang vui cười hớn hở. Hôm nay đại hôn của hoàng tử hắn sủng ái nhất vốn là chuyện vui, các đại thần đều mang theo thân nhân gia đình, hắn ở trong đám người bỗng liếc thấy một thiếu niên thân khoác áo lam nhạt, lòng cả kinh, nghiêng người sang hỏi Ngô Thư Lai, “Hài tử kia là con nhà ai?”

Ngô Thư Lai cúi người đáp, “Muôn tâu Vạn Tuế Gia, đó là con trai út của Phó Hằng đại nhân, rất lợi hại.”

Càn Long gật đầu, “Không sai, không sai, thảo nào trẫm nhìn thấy quen thuộc, nguyên lai là nhà Phó Hằng, là cháu trai Hiến Hiền a, quả nhiên cùng với trẫm Vĩnh Liên lớn lên giống nhau, qua đem hắn kêu lên.”

Đoan Tuệ Thái Tử vĩnh viễn là một vết thương trong lòng Càn Long. Hắn là con trai trưởng đầu tiên, cũng là đứa con được yêu thích nhất. Ngô Thư Lai theo Càn Long nhiều năm như vậy, lập tức hiểu ý, suy nghĩ Phúc Khang An sau này sẽ không phải dạng người dễ chọc vào, phải cẩn thận hầu hạ.

Phúc Khanh An kỳ thực là theo Phó Hằng tiến cung, thế nhưng Phó Hằng thân là đại thần quan trọng, có nhiều người nịnh bợ, vừa mới vào yến hội không lâu đã bị một đám đông kéo đi uống rượu. Phó Hằng đối với con trai mình rất yên tâm, Phúc Khanh An bởi vì là con út nên ở nhà so với hai vị ca ca được sủng ái hơn, cũng may Phúc Khang An từ nhỏ thông minh, biết tiến thoái. Phó Hằng tin tưởng con trai mình sẽ không gây sự, mà Phúc Khang An trên thực tế cũng là như Phó Hằng đoán an tĩnh ngồi ở chỗ của mình, không có gây sự. Ngô Thư Lai tiến đến thỉnh hắn, nói Hoàng Thượng triệu kiến, thiếu niên cũng chỉ là thản nhiên gật đầu, không có lấy một tia bối rối.

Chờ Phúc Khang An đến gần Càn Long càng thêm yêu thích. Phúc Long An thường hưởng dung mạo của Phó Hằng và phúc tấn, gương mặt tuấn tú, hành động không kiêu ngạo không siểm nịch, nhìn thấy Hoàng Thượng cũng không tay chấn luống cuống. Càn Long xua tay miễn lễ, “Phúc Khang An đúng không? Năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Hồi Hoàng Thượng,” Càn Long tuy rằng miễn lễ, Phúc Khang An vẫn còn là chắp tay, rất cung kính hành lễ, “Thần vừa vặn qua sinh nhật 13 tuổi.”

“Trẫm nhớ kỹ mùa thu năm ngoái thi Hương ở bãi Mộc Lan, đoạt giải nhất là người Phú Sát gia đúng không?” Càn Long tâm tình rất tốt, nhìn Phúc Long An cử chỉ hữu độ, tiến thoái khéo léo, âm thầm tán thưởng, Phó Hằng quả là nuôi được một người con trai ngoan a.

“Là nhị ca của nô tài Phúc Long An.”

“Nga?” Càn Long vỗ đùi một cái, hô to, “Nguyên lai là con trai của Phó Hằng, Phó Hằng cái lão thất phu, chuyện này mà còn gạt trẫm!”

Nói cho cùng Càn Long vẫn là sĩ diện, hắn một đám hoàng tử a ca không đoạt được giải nhất, Phó Hằng là người thông minh, ước gì đem Phúc Long An giấu đi, làm sao có thể lôi truyện này ra rêu rao. Càn Long tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng đối với Phó Hằng cũng rất hài lòng, lại hỏi, “Phúc Khang An cưỡi ngựa bắn cung so với ca ca ngươi thế nào?”

Phúc Khang An nhướng mày, hắn thiếu niên khí phách, hoài bão ngập trời, tuyệt không khiêm tốn, “Nô tài cưỡi ngựa bắn cung là cũng được ca ca chỉ dạy, ca ca thiện xạ không tồi, nô tài có thể bắn hai mũi tên cùng một lúc.”

“Ha ha,” Càn Long ngửa mặt cười lớn, “Khá lắm một cung bắn hai mũi tên, có chí khí, là nam nhi tốt của Đại Thanh ta. Ngô Thư Lai, đem cung Thiên Ngự Nhật của trẫm ban cho Phúc Khang An.”

“Thần tạ chủ long ân.” Phúc Khang An không giống như người thường lo sợ kinh hãi, cũng không tỏ vẻ kinh hỉ. Hắn quỳ một chân trên đất, ngẩng đầu nói đầy khí phách, “Thần nhất định không làm cho Hoàng Thượng thất vọng.”

Càn Long vỗ vỗ bờ vãi của hắn, cảm khái, “Phó Hằng có được người con như vậy, cuộc đời này cũng là toại nguyện.”

Chờ Phúc Khang An đi rồi, Càn Long gõ gõ bàn, “Ngô Thư Lai, ngươi nói hoàng tử của trẫm có ai có thể so với Phúc Khang An?”

“Vạn Tuế Gia, việc này ngài không phải hỏi nô tài, tất cả các a ca ai cũng tốt cả.” Ngô Thư Lai cân nhắc dùng từ, ấp úng không dám nói lời nào.

“Được rồi, ngươi cũng đừng xem trẫm mơ hồ không biết gì, trẫm thấy y, giữa tất cả đám hoàng tử chỉ có Vĩnh Kỳ có thể so được với. Còn tuổi nhỏ như vậy mà có khí độ, rất là hiếm có.”

Ngô Thư Lai nghe giọng nói của Càn Long, con ngươi xoay chuyển, cúi người đưa cho Càn Long một chén trà, “Hoàng Thượng thật là yêu thích Phúc Khang An?”

“Thế nào?”

“Nô tài có một chủ ý, không biết có nên nói hay không.” Ngô Thư Lai cười nịnh nọt.

“Nói.”

“Hoàng Thượng, nếu là thực thích liền đem công tử kêu tiến vào cung, Hoàng Thượng như vậy cũng có thể thường gặp mặt được.”

Càn Long nghĩ ngợi, ý kiến này không tồi, gật đầu, “Phúc Khang An nuôi ở trong cung cũng không phải là sai, nhưng đó là con trai của Phó Hằng, trẫm cũng không thể cướp con hắn a!”

Phó Hằng ở trong lòng Càn Long có sức nặng rất lớn. Phó Hằng là em trai của Hiếu Hiền Hoàng Hậu, nói trắng ra hắn là em vợ của Càn Long, làm quan chính trực, ở trong triều uy tín rất cao. Càn Long thích con trai của người ta, muốn đem con trai người khác nuôi thành con mình, nhưng con vẫn là con của người ta, hắn cũng không tiện ở ngoài sáng mà đoạt lấy.

Ngô Thư Lai trong lòng mắt trợn trừng, Hoàng Thượng ngài cướp đồ của người khác còn thiếu sao? Nét mặt vẫn như trước một mảnh lấy lòng, “Hoàng Thượng, ngài đã quên, lấy tuổi tác của Phúc Khang An, có thể đi làm thư đồng cho a ca.”

“Thư đồng? Vậy đem hắn cho lão Ngũ Vĩnh Kỳ làm thư đồng đi.” Càn Long không cần suy nghĩ phất tay một cái, “Ngô Thư Lai ngươi lần này lập công, trẫm lấy chiếc ly bạch ngọc kia thưởng cho ngươi.”

Ngô Thư Lai nhất thời cười tươi như hoa, “Hoàng Thượng, việc này không thể được, Ngũ a ca hôm nay đã kết hôn, sao còn có thể đi thượng thư phòng. Hiện tại các a ca ở thượng thư phòng, chỉ có Thập Nhị a ca không có thư đồng, chỉ sợ thư đồng này chỉ có thể ban cho Thập Nhị a ca.”

“Thập Nhị a ca?” Càn Long mất hứng, “Đem Phúc Khang An làm thư đồng cho nó?”

“Đúng vậy, Hoàng Thượng.”

“Vậy cứ như vậy đi,” Càn Long trầm ngâm một hồi nói, “Ngươi đi nghĩ chỉ. Được rồi, ngươi tự mình đi Phú Sát gia tuyên chỉ, mang theo cây quạt của trẫm, đưa cho Phúc Khang An.”

Hắn trong lòng vẫn nghĩ là để cho Phúc Khang An làm thư đồng của Vĩnh Cơ là ủy khuất hắn, đưa cho cây quạt muốn tỏ ý tứ rõ ràng, đó là muốn nói Phúc Khang An ở trong cung địa vị của hắn so với người khác không hề thấp.

Phú Sát gia lãnh chỉ, cho dù tất cả là không muốn, vẫn là phải đem nhi tử đóng gói đưa vào cung. Phú Sát phúc tấn ôm Phúc Khang An không buông tay, oán giận Phó Hằng không có việc gì đưa nhi tử tiến cung. Phó Hằng bất đắc dĩ, hắn nào biết tiến cung một chuyến nhi tử liền bị Hoàng Thượng cướp đi. Vĩnh Cơ bên này nhận thánh chỉ, Phúc công công nắm thánh chỉ lão lệ tung hoành, Thập Nhị a ca nhiều năm như vậy không có thư đồng, Hoàng Thượng vẫn chẳng quan tâm, hiện tại ban thưởng thư đồng lại chẳng phải ai khác mà là Phú Sát gia, đây không phải là làm nhục Thập Nhị a ca sao?

Vĩnh Cơ thật không có suy nghĩ nhiều như vậy, nó cầm thánh chỉ cao hứng vô cùng, đi dạo quanh hết a ca sở, bởi nó biết thư đồng này là sẽ ở chung với nó ở a ca sở. Chờ nó đi hết một vòng lớn, quan sát trong trong ngoài ngoài hồi lâu, rốt cuộc ra kết luận, căn phòng nó ở là căn phòng tốt nhất cả a ca sở. Nó vuốt cằm tự hỏi, có nên hay không mời Phúc Khang An ở chung với mình?

Phúc Khang An sáng sớm mang bọc quần áo theo tiểu thái giám đến a ca sở. Thập Nhị a ca Vĩnh Cơ a, hắn nhớ rõ tên này, tuy là con trai trưởng, nhưng lại có ngạch nương là một cái phế Hoàng Hậu, ở trong cung thân phận xấu hổ không thôi. Ngày hôm qua ở yến hội hắn không có chú ý, bất quá, trong đầu Phúc Khang An hiện lên một hình ảnh đơn bạc nghèo túng, đăm chiêu ủ dột. Làm thư đồng của một hoàng tử như thế, Phúc Khang An trong lòng ngũ vị tạp trần, nói không có bất mãn là không thể nào. Hắn là con trai Phó Hằng, như chúng tinh phủng nguyệt lớn lên. Hắn vừa có tài lại vừa hiểu biết hơn người, 13 tuổi, nhưng có thể nói là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, hắn tự cho mình là rất tài giỏi, bây giờ lại bị Hoàng Thượng ban cho một hoàng tử không được sủng ái, nhu nhược vô năng làm thư đồng, thực sự là…

Tiểu thái giám dẫn đường phía trước khom người nhường đường, “Tiểu công tử, bên trong đó là a ca ở. Hoàng Thượng nói, công tử vừa ý phòng nào liền ở tại phòng đó.”

Phúc Khang An gật đầu, vừa bước vào cửa, liền đối mặt với một đứa nhỏ mang ý cười dịu dàng?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương