Vĩnh Cơ nháy mắt mấy cái, không hiểu Thiện Bảo đang nói cái gì. Thế nhưng nó cái gì cũng không hỏi, chỉ dùng đôi mắt nhìn Thiện Bảo, cho đến khi Thiện Bảo cảm thấy trong lòng hoang mang rối loạn.

“Kỳ thật, những bông hoa này…” hắn chỉ vào những đóa hoa đang cầm trong tay, “Nô tài bất quá chỉ là thừa dịp chủ tử không chú ý len lén hái trộm lấy hoa, cũng không phải là nô tài biến ra.”

Tiểu hài tử không nói lời nào, chỉ nghiêng đầu, chiếc mũ trên đầu cũng xiêu vẹo theo, che khuất con mắt. Thiện Bảo vô lực, không biết làm gì khác đành tiếp tục nói, “Cho nên, Hoàng Hậu nương nương có lẽ là không phải không thích chủ tử giống như chủ tử nghĩ, mà có thể là có nguyên nhân khác. Nào có cha mẹ nào mà không thương con mình, nô tài nói có đúng không?”

Thiện Bảo ôn hòa nhìn về phía tiểu hài tử, chờ mong đứa nhỏ trả lời. Thế nhưng tiểu hài tử vẫn như trước nghiêng đầu cùng mũ, mũ che khuất con mắt, nó đưa tay nâng lên một chút, con mắt nhìn thẳng vào Thiện Bảo, con ngươi trong suốt khiến hắn có thể nhìn thấy thân ảnh của mình. Thiện Bảo cứng ngắc, cái tình huống này là như thế nào?

“Thiện Bảo ca ca, ngươi luôn luôn cười.” Một lát, tiểu hài tử rốt cuộc nói ra một câu.

Thiện Bảo chỉ cảm thấy trước mặt như có một đám quạ đen bay qua, chính là mình hỏi không phải vấn đề này, chẳng lẽ chính mình an ủi hơn nửa ngày đứa nhỏ không có nghe câu nào? Hắn đột nhiên có điểm nhụt chí, có lẽ thật sự như mọi người nói, Thập Nhị a ca này đúng là không thông minh mà chính là ngu ngốc, cùng hắn nói những điều này có tác dụng sao?

Mà ở phía sau An Nhạc cũng đã thay đổi y phục trở về, tiến vào sân thấy thấy Thiện Bảo cùng tiểu hài tử một người ngồi chồm hổm một người đứng, hai người đối diện, không biết là đang làm cái gì. Y tiến lên, “Thập Nhị a ca, có muốn hay không trở về?”

Vĩnh Cơ nhìn An Nhạc gật đầu, nó đi cũng đã lâu rồi, Phúc công công khẳng định là rất lo lắng. An Nhạc thấy nó đồng ý đi đưa tay ra dắt nó, đối với Thiện Bảo căn dặn, “Thiện Bảo, việc luyện tập của ngươi không thể bỏ hoang, sư phụ sẽ kiểm tra.”

Thiện Bảo đứng lên, sư phụ cuối cùng cũng tới, Thập Nhị a ca này hắn ứng phó không nổi.

“Đã biết, sư phụ.”

Đồ đệ vẫn không cần y quan tâm, An Nhạc nói xong nắm tay Vĩnh Cơ muốn chạy, ai ngờ Vĩnh Cơ lại đột nhiên rút tay về, chạy chậm đến bên người Thiện Bảo, ngẩng đầu lên, đem hoa nhét vào trong lòng Thiện Bảo, “Thiện Bảo ca ca, hôm nay cảm tạ ngươi, Vĩnh Cơ không khó qua.”

Thiện Bảo sửng sốt, đứa nhỏ cười đến vẻ mặt rạng rỡ, nói xong một câu, liền nắm lấy tay An Nhạc, lung lay lắc lắc tiêu sái đi. Thiện Bảo ngơ ngác nhìn thân ảnh nho nhỏ của Vĩnh Cơ dần dần biến mất, khóe miệng hơi nhếch lên. Ai nói Thập Nhị a ca cái gì cũng không hiểu, nói không chừng kỳ thực đứa nhỏ này cái gì cũng biết, sư phụ lúc này đây hẳn là sẽ không bị đuổi đi.

Vĩnh Cơ đi xem Na Lạp thị xong mấy ngày nay tinh thần vẫn còn sa sút, khi trở lại, cũng không có thời gian quan tâm đến vườn rau của nó, chuyên chú sao thư Càn Long bắt nó chép phạt. Phúc công công nhìn đau lòng không thôi, nghĩ biện pháp cấp Vĩnh Cơ bồi bổ thân thể, ngự thiện phòng bên kia nếu đã không quản đến thì tự lão tìm biện pháp, chính mình ở phòng bếp nhỏ tỉ mỉ làm đồ ăn chăm sóc Vĩnh Cơ.

Vĩnh Cơ bị phạt chép sách, nó lại quay lại cuộc sống sinh hoạt trước kia, từ a ca sở đi thượng thư phòng nghe giảng, rồi lại từ thượng thư phòng về a ca sở. Nó không biết những chuyện thị phi đầy rẫy trong cung, chỉ sống ở vòng quanh nhỏ hẹp, cho đến vài ngày sau, nó nghe được một tin tức kinh người, Ngũ a ca Vĩnh Kỳ sẽ cưới phúc tấn mới – Trần Tri Họa.

Nó đều không phải hiểu lắm, nó mơ hồ nhớ kỹ trước kia Ngũ ca vì Tiểu Yến Tử tỷ tỷ mà bỏ cung trốn đi, đi rất xa, còn phải chịu nhiều khổ cực. Sau cùng Hoàng a mã tự mình đi đưa bọn họ trở về, thế nào hiện tại lại muốn cưới phúc tấn mới?

Phúc công công ngồi ở bên nó, vừa bóc hạt dưa vừa lải nhải, “Cũng là cái kia Tiểu Yến Tử không có biết trái phải, Ngũ a ca thân phận là ai, nàng còn không hiểu được mà biết giữ thể diện cho Ngũ a ca, cà ngày chỉ biết nháo sự, tiền đồ của Ngũ a ca sớm muộn gì cũng bị nàng làm hỏng. Lão Phật gia sao có thể để một nữ nhân như vậy làm phúc tấn của Ngũ a ca chứ, sau này chủ tử cũng không nên thích nữ nhân như vậy!”

Vĩnh Cơ ôm Đa Đa, bĩu môi trả lời, “Công công, ngươi nói cái gì vậy, Hoàng a mã nói Tiểu Yến Tử tỷ tỷ là ngây thơ khảng khái, Hoàng a mã rất thích.”

“Hanh, thích!? Từ xưa thiên tử là đa tình, ngươi Hoàng a mã nào có tình dài.” Phúc công công cầm một đĩa hạt dưa đã được bóc đưa đến bên Vĩnh Cơ, “Tiểu Yến Tử là người Hoàng a mã ngươi ở trong cung chưa từng thấy qua, bất quá chỉ là một chút đùa vui khoái hoạt. Tiểu Yến Tử nếu như không biết điểm tiến thoái, cũng sẽ không làm Ngũ a ca khó khăn, loại nữ nhân này chủ tử sau này nghìn vạn lần đừng trêu chọc.”

Vĩnh Cơ không giải thích được, Phúc công công nói thật khó hiểu, Đa Đa tại lòng nó muốn giãy ra đi ăn hạt dưa, Vĩnh Cơ đành buông tay, nó phe phẩy đuôi đắc ý đi qua, bị Phúc công công một chưởng chụp lấy, “Đây là để cho tiểu chủ tử, không có phần của ngươi.”

Đa Đa không cam lòng tỏ vẻ yếu thế, banh trứ thân thể đối với Phúc công công nước mắt giàn giụa kêu.

“Đa Đa!” Vĩnh Cơ nhanh nhẹn lao lên ôm nó trở về, lấy một ít hạt dưa đưa cho nó ăn. Đa Đa được ăn hạt dưa liền an phận, ở tại trong lòng Vĩnh Cơ, “Công công, nếu như Ngũ ca cưới Tri Họa vậy kia Tiểu Yến Tử tỷ tỷ làm sao bây giờ?”

“Chủ tử còn gọi Tiểu Yến Tử tỷ tỷ. Chủ tử cùng các nàng không cần quá thân cận, Hoàng Hậu nương nương…”

“Tiểu Yến Tử cùng Tử Vi tỷ tỷ đối với Hoàng ngạch nương rất tốt.” Bánh bao nhỏ biện giải.

Phúc công công thở dài, chuyện của Tiểu Yến Tử cùng Tử Vi với Hoàng Hậu, lão là quá rõ ràng. Hoàng Hậu nương nương đúng là được hai vị kia giúp đỡ, thế nhưng cũng là hai vị kia gián tiếp hại Hoàng Hậu nương nương đến cái dạng này, phương diện này lão cũng không muốn nói cùng Vĩnh Cơ. Lão ở trong cung nhiều năm như vậy, so với ai khác đều hiểu hơn hết. Lão xoa xoa đầu Vĩnh Cơ, từ ái nói, “Đứa nhỏ ngốc.”

“Mới không ngốc!” Vĩnh Cơ bất mãn, Phúc công công lúc nào cũng vậy, nói được nửa chừng liền dừng lạ. Nó phe phẩy đầu, “Hiện tại Ngũ ca muốn cưới phúc tấn, Vĩnh Cơ có phải đưa lễ vật sao?”

“Lễ vật công công đã thay ngươi chuẩn bị tốt.”

Trong cung việc đưa lễ vật cũng là ảo diệu, không thể quá nổi bật, nhưng bởi vì Hoàng Thượng cùng Thái Hậu đều coi trọng, nên việc này cũng không thể keo kiệt. Bọn họ thứ khác lạ gì đó không có, nhưng Hoàng Hậu nương nương tại vị nhiều năm, Vĩnh Cơ bên người cũng không ít đồ trân quý, Phúc công công đã sớm chuẩn bị tốt lễ vật cần đưa. Dù sao, lão phỏng chừng Vĩnh Cơ đi cũng chỉ là để làm nền, sẽ không có ai chú ý đến.

Phúc công công đối với hôn sự này của Ngũ a ca không có hứng thú, thế nhưng trong cung bởi vì việc này mà công việc trước sau tăng lên rất nhiều. Ngũ a ca thân phận là sao, hắn là hoàng tử được sủng ái nhất, Hoàng Thượng sớm mấy năm đã có ý tứ muốn phong vương, hiện tại Hoàng Hậu phế đi, thân phận con trai trưởng của Thập Nhị a ca chỉ là trên danh nghĩa, trưởng tử Tam a ca là con ma ốm, không được Hoàng Thượng thích, Tứ a ca đã bị cho đi làm con thừa tự, Bát a ca chân có tật, Thập Nhất a ca là do Hán phi sinh ra, hiện tại trong các hoàng tử chỉ có Ngũ a ca là người có thể tiếp cận được ngôi hoàng đế kia.

Nội Vụ Phủ không dám chậm trễ, Hoàng Thượng tự mình hạ lệnh, hôn lễ lần này là dựa vào lễ của thân vương mà tổ chức. Trần gia đồ cưới cũng phong phúc, bọn họ sợ xảy ra sai sót khiến cho hai vị đại nhân trong cung mất hứng, hôn lễ lần này so với của hai vị cách cách trước kia náo nhiệt hơn không ít. Dù sao cũng là một hoàng tử cưới phúc tấn, hình thức tự nhiên so với cưới Tiểu Yến Tử long trọng hơn, trên cơ bản trong cung người nào có thể dùng được đều bị dùng tới, liền ngay cả An Nhạc cũng bị kéo đi hỗ trợ.

Trong cung vô cùng náo nhiệt, Vĩnh Cơ nhưng lại có tâm tư riêng, chờ An Nhạc sau khi làm hết việc Nội Vụ Phủ giao cho trở về, liền thấy Vĩnh Cơ ghé ở cửa sổ đối y ngoắc tay. An Nhạc đi qua, Vĩnh Cơ rất hưng phấn cầm một cái túi nhỏ để vào tay An Nhạc, ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo An Nhạc đưa lỗ tai đến gần.

An Nhạc nghi hoặc cúi người xuống, Vĩnh Cơ ghé vào lỗ tai y nói như vậy như vậy như vậy như vậy một phen, sau đó chờ đợi nhìn An Nhạc.

“…”

“Được chưa?” Thiếu niên nho nhỏ mong chờ mở to hai mắt, hai tay tạo thành chữu thập, mềm giọng năn nỉ, “An Nhạc, ngươi giúp giúp Vĩnh Cơ nha.”

Trầm mặc một hồi, An Nhạc cầm cấi túi nhỏ bắt vào người, trên mặt thoảng qua như có chút tiếu ý, “Hảo, nô tài cam đoan nhất định sẽ hoàn thành.”

“Thật tốt quá.” Vĩnh Cơ vui vẻ đứng lên, tại trước cửa sổ ôm An Nhạc một chút, “Ngô, thật sự là quá tốt.”

An Nhạc mỉm cười, mắt nhìn tiểu hài tử đơn thuần vui sướng, xoay người ly khai. Chuyện này là đúng hay sai y còn không biết, thế nhưng chí ít hiện tại Thập Nhị a ca là hài lòng, nhượng tiểu hài tử vui vẻ một hồi cũng không có vấn đề gì.

Đại hôn của Ngũ a ca Vĩnh Kỳ là do Lão Phật gia hạ ý chỉ, ngày định vội vàng, cũng làm mọi việc trở nên cấp thiết. Lão Phật gia trong tay nắm con át chủ bài Tiêu Kiếm, nhưng vẫn sợ Vĩnh Kỳ đổi ý, cùng Tiểu Yến Tử thực sự giống như trước bỏ trốn, lại một trận cướp tù, chuyện tình sẽ không lo liệu được tốt.

Vĩnh Kỳ cùng Tri Họa kết hôn là sự kiện lớn nhất trong cung những năm gần đây. Ngày hôn lễ, kinh thành mười dặm trang trí màu đỏ rực, xe vàng nạm ngọc, ngựa trụch trịch đi lại không ngớt, yên gấm vàng, ngựa xe tấp nập ở cửa hoàng môn, ngự trù bận rịu chuẩn bị đủ các loại sơn hào hải vị. Vĩnh Cơ sớm đã đi Cảnh Dương cung, Phúc công công chuẩn bị lễ vật một đôi bình hoa như ý hơn trăm năm cùng một số tranh chữ cổ. Khi nó cùng An Nhạc đến nơi, một tiểu thái giám khéo léo tiếp đón đưa qua.

Chỗ của nó ở bữa tiệc là cùng với mấy vị tiểu a ca cách cách. Bát a ca cùng Thập Nhất a ca là anh em cùng một mẹ nên ngồi cùng một chỗ, Thất cách cách với Cửu cách cách là Lệnh phi sinh ra hai tỷ muội cũng không nói hết chuyện, nên nó cứ như trước ngồi một mình. Người nhà tân nương không ở kinh thành, nhưng bởi Tri Họa được Lão Phật gia quý mến, nên nàng là từ Từ Ninh cung xuất giá, bái tế tổ tông, là tượng trưng nên nàng ở trên kiệu hoa đi một vòng trong cung rồi mới tới Cảnh Dương cung. Khi bái đường, Thái Hậu cười híp mắt, đưa hồng bao vô cùng hào phóng, còn lấy vòng tay trên người tiên đế ban cho đưa Tri Họa, “Các ngươi vợ chồng son sống với nhau thật tốt, ai gia còn chờ có chắt trai.”

Tri Họa bởi khăn voan đỏ thâm che khuất gương mặt, không biết có phản ứng gì, Ngũ a ca sắc mặt hơi tái đi, chờ tam bái xong, Tri Họa liền bị đưa đến trong tân phòng. Thái Hậu trở về, không khí bữa tiệc thả lỏng không ít, mọi người nói nhao nhao ồn ào, Vĩnh Cơ len lén ly khai chỗ ngồi cũng không có ai chú ý tới.

Vĩnh Cơ đi ra phía sau, lưới qua tân phòng, quay sang một bên, quả nhiên thấy Tiểu Yến Tử một mình ngồi ở trong phòng, rầu rĩ không vui. Nó đứng ở cửa do dự một hồi, rồi đưa tay lên gõ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương